Tỉnh lại, đập vào mắt Thẩm phu nhân là bộ dáng Đường phu nhân lã chã chực khóc: "Nữ nhi ngoan của ta, con tỉnh rồi."

Thẩm phu nhân đau đầu ngồi dậy, tay ôm trán: "Con bị sao vậy?"

"Con hôn mê đã mấy ngày, kinh thành này đều nói người làm mẹ kế như con không đối xử tử tế với nữ nhi vợ trước để lại, thậm chí còn cắt xén của hồi môn nương nó để lại, cùng con rể lừa gạt Kiều gia, cũng may Kiều gia phát hiện kịp thời, thu của hồi môn về." Đường phu nhân vừa vỗ mặt nữ nhi mình, vừa nói."

Oánh Tú cập kê ngày ấy, sau khi Thẩm phu nhân ngất xỉu, Thẩm Hạc Nghiệp liền trở nên luống cuống, cho dù đồ bị cắt xén vẫn còn trong phủ, nhưng vòng tay kia xác thật của Kiều Tình Nhiên, nếu Định Vương Phi trở về kể với Định Vương, hoặc để Nam Dương Hầu biết, ông ta ở trong triều còn thể diện gì, hợp mưu với thê tử ăn chặn của hồi môn của vợ trước, nói ra mặt mũi của toàn bộ Thẩm phủ đều mất đi.

Dù vậy, Kiều phu nhân vẫn ung dung nhìn Thẩm Hạc Nghiệp: "Thẩm đại nhân, Thẩm phu nhân là mệt tới ngất xỉu, ngài mau dìu bà ấy đi nghỉ ngơi đi, còn phần của hồi môn này là Thẩm phu nhân chuẩn bị cho Oánh Tú, không biết Thẩm đại nhân có vì Tú Nhi mà chuẩn bị gì không?"

Kiều phu nhân sớm đã thương lượng với Kiều Tình Du rồi mới tới tìm bọn họ tính sổ, Định Vương Phi cũng được Mạnh thị mời tới, Gia Cát Ngọc Hân vốn nhận gửi gắm của Tề Minh Hạo, vì thế bọn họ đều không sợ nháo lớn việc này, để người ở đây truyền ra ngoài, để xem Thẩm Hạc Nghiệp cảm thấy của hồi môn quan trọng, hay thanh danh quan trọng.

Kinh thành mỗi ngày đều sẽ có vài chuyện gièm pha, không hỏi thăm thì không biết, nhưng nếu có kẻ có lòng tham tấu, Kiều gia lại có địa vị trong triều, Thẩm Hạc Nghiệp chắc chắn phải ước lượng thân phận của mình mới được.

"Đúng vậy, đó là chuẩn bị cho Tú Nhi, ta và phu nhân thương lượng dùng một nửa sính lễ Tề phủ đưa tới cho Tú Nhi, đó chính là của hồi môn người làm cho này tặng nữ nhi." Thẩm Hạc Nghiệp nơm nớp lo sợ mà ưng thuận, chờ Thẩm phu nhân tỉnh lại liền đem toàn bộ của hồi môn bị cắt xén dọn về nhà kho.

Kiều phu nhân sợ Thẩm phủ có người đỏ mắt, dứt khoát thay đổi khóa cửa, người đưa tới trước đó cũng đã chuẩn bị, phái hai bà tử vạm vỡ canh giữ, cơm nước liên quan đều do Kiều gia mỗi ngày đưa tới, bọn họ đây là không tin Thẩm phu nhân.

Thẩm Hạc Nghiệp coi như rõ ràng, bọn họ không phải tới tham dự lễ cập kê, mục đích chính là kiểm kê số của hồi môn này. Nhưng sự việc vẫn không giấu được, hôm đó không ít phu nhân thế gia tới, nha hoàn bà tử biết chuyện cũng không ít, chưa tới nửa ngày, cả kinh thành đều biết Thẩm phủ có mẹ kế và phụ thân nhẫn tâm, bức Đại tiểu thư con vợ cả không còn đường sống, nếu không có nhà ngoại này, không biết Đại tiểu thư còn sống tới hiện tại không.

Càng truyền câu chuyện càng đi xa, Thẩm phu nhân nghe Đường phu nhân kể lại, lần nữa hôn mê bất tỉnh. Đường phu nhân vội bấm huyệt cho bà ta, lần này tỉnh dậy, Thẩm phu nhân lập tức gào khóc: "Con rốt cuộc đã tạo nghiệt gì chứ! Nương, đó đều là đồ quý giá người cho con, sao có thể cho nha đầu kia làm của hồi môn? Đó là thứ con để lại cho Huệ Nhi, còn cả một nửa sính lễ kia, đừng hòng tơ tưởng!"

Thẩm phu nhân đẩy Đường phu nhân ra, muốn xuống giường, nhưng hai chân lúc này đã mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.

Đường phu nhân kéo bà ta lại, khuyên nhủ: "Tất cả đều đã bị khóa lại, hiện tại nếu con còn đi nháo, chức quan này của tướng công con chắc chắn không thể làm nổi!"

Thẩm phu nhân ngơ ngác ngồi ở mép giường, tóc tai tán loạn, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Đường phu nhân: "Bọn họ mang đi rồi sao? Nhưng trong đó có của hồi môn của con, bọn họ sao có thể mang đi? Không được, con phải lấy về, bọn họ làm vậy là đoạt đồ của người khác!"

Đường phu nhân thở dài: "Ngày đó có Định Vương Phi và thế tử phi, tướng công con chính miệng nói tất cả đều là của hồi môn con chuẩn bị cho Oánh Tú, còn cả nửa phần sính lễ kia. Hiện tại con đi đòi về chẳng phải là làm trò sao? Bên ngoài đã truyền con làm kế mẫu bạc đãi nữ nhi thành bộ dáng này." Bà sớm đã khuyên đừng quá quyết tuyệt với Thẩm Oánh Tú, làm gì cũng phải có ba phần độ lượng, để lộ ra ngoài thanh danh của Thẩm phủ sẽ mất hết. Thẩm Hạc Nghiệp ở trong triều không có bối cảnh, sao có thể chịu đựng bà ta lặn lộn như vậy?

"Con bạc đãi nói khí nào, đồ ăn chỗ ở của nó có thiếu gì sao? Nương, người không biết hôm đó Kiều phu nhân và Tần phu nhân đã nói gì đâu!" Thẩm phu nhân tức giận duỗi tay muốn chỉ ra ngoài cửa, ánh mắt vô tình dừng trên chiếc vòng còn ở trên tay, lập tức căm hận muốn tháo xuống.

Tháo vòng không thể dùng sức, Thẩm phu nhân đau tới cả người đầy mồ hoi lạnh, mà chiếc vòng kia vẫn còn nửa vời trên bàn tay. Đường phu nhân thấy thế vội gọi nha hoàn lấy bồn nước tới: "Đứa nhỏ này, tính tình sao lại quật cười như vậy, mau lấy nước tới đây!" Đường phu nhân cầm tay bà ta ngâm trong nước ấm, lúc này chiếc vòng mới rơi ra.

Thẩm phu nhân ôm vết thương đang đau, bỗng nhiên đoạt lấy chiếc vòng tay trong Đường phu nhân, đập xuống đất, chiếc vòng lập tức vỡ thành ba đoạn. Sắc mặt bà ta trắng bệch mang theo dữ tợn: "Chính là đồ vật đáng ghét này hại con thành như thế!"

Buổi tối chờ Thẩm Hạc Nghiệp trở về, Thẩm phu nhân vốn cho rằng ông ta sẽ an ủi mình, không ngờ vừa gặp mặt Thẩm Hạc Nghiệp liền cho bà cái tát: "Xem chủ ý ngốc nghếch của ngươi đi!"

Thẩm phu nhân ngã nhào xuống đất, không tin mà nhìn Thẩm Hạc Nghiệp: "Lão gia, ngài thế mà đánh thiếp?"

Thẩm Hạc Nghiệp nhất thời không thu tay về, ánh mắt lóe lên, cường ngạnh nhìn bà ta: "Là chủ ý của ngươi, cái gì là giữ lại một ít của hồi môn, ngươi xem bây giờ thì hay rồi, của hồi môn không lấy được không nói, hôm nay ở trong triều Hoàng Thượng thế mà nhắc chuyện của hậu viện sẽ quấy nhiễu tiền viện, rõ ràng là ám chỉ Thẩm gia ta."

"Thẩm Hạc Nghiệp!" Thẩm phu nhân bỗng nhiên như nổi điên mà hô to, "Ngài thế mà đánh ta, ngài dám đánh ta!"

Thẩm Hạc Nghiệp trước nay luôn kính trọng bà, chưa từng hung tàn như hôm nay, thậm chí còn động thủ đánh bà. Đường Uyển bà gả cho ông ta làm vợ kế chưa tính, còn phải chịu ủy khuất này, hiện tại tất cả của hồi môn của bà đều bị đưa đi, ông ta thế mà nửa câu an ủi cũng không có.

Thẩm Hạc Nghiệp tức giận phất tay áo rời đi, Thẩm phu nhân che nửa mặt sưng đỏ, ngồi bên giường, hai mắt vô thần nhìn về phía trước.

Vân Thư Viện, Oánh Tú đọc danh sách của hồi môn kia, ngẩng đầu hỏi Thụy Châu: "Ở cạnh ta ngươi có bằng lòng không? Nếu ngươi không muốn cũng không sao, theo ta tới Nam Dương Hầu phủ chưa chắc đã tốt bằng hầu hạ lão phu nhân."

Thụy Châu nhìn Oánh Tú, lắc đầu: "Trước kia Thụy Châu hầu hạ lão phu nhân, hiện giờ lão phu nhân phân phó nô tỳ tới hầu hạ tiểu thư, Thụy Châu từ nay chính là người của tiểu thư."

Oánh Tú gật đầu. Kiếp trước trước khi xuất giá, lão phu nhân cũng phái Thụy Châu tới, nhưng lúc ấy nàng tin lời người khác, không mấy tín nhiệm nha đầu này, vào hầu phủ năm thứ hai, Thụy Châu bị gả cho một quản sự háo sắc làm tiểu thiếp, ngày tháng trôi qua không quá tốt.

"Đây là danh sách của hồi môn Đại cửu mẫu kêu ngươi mang tới, xác thật là từng này sao?" Oánh Tú lại cúi đầu nhìn danh sách, so với lần trước nàng chép từ danh sách của Kiều lão gia tử nhiều hơn rất nhiều. Lần này, Kiều phu nhân đem mọi thứ viết rành mạch rõ ràng hơn một chút, thời điểm nhìn thấy mấy món đồ của Thẩm phu nhân ở bên trong, Oánh Tú khẽ mỉm cười, Đại cửu mẫu và dì thật đúng là khí phách.

Nhân lúc Thẩm phu nhân ngất xỉu, có Định Vương Phi ở đây, có thể đánh cướp Thẩm Hạc Nghiệp bao nhiêu đều đánh cướp, một chút cũng không nương tay, Kiều Tình Du coi như vì muội muội mất sớm của mình mà hả giận, nam nhân như vậy, sớm đừng để ông ta sống thoải mái, nếu không phải thấy Oánh Tú còn ở Thẩm phủ, cần bọn họ chiếu cố, Kiều gia ở trong triều sao có thể ít nhiều để ý Thẩm Hạc Nghiệp?

"Lão gia nhân còn nói tiểu thư nhớ cất kỹ tờ danh sách này, sau khi tới Nam Dương Hầu phủ, người nhớ dành chút thời gian kiểm tra lại, miễn cho bọn họ lại cắt xén." Thụy Châu không phải nha hoàn của Thẩm gia, đương nhiên không mấy tôn kính Thẩm Hạc Nghiệp và Đường Uyển, danh sách của hồi môn này Kiều gia cũng giữ một bản, tương lai không sợ bọn họ chống chế, hơn nữa ngày đó nhân chứng lại nhiều.

Thẩm Hạc Nghiệp vì cứu vãn chút danh dự cuối cùng, cái gì cũng đồng ý. Kiều phu nhân căn bản không cho ông ta cơ hội hối hận, dứt khoát mang mọi thứ đi, khóa cũng thay đổi, đều thành của Oánh Tú.

"Bọn họ sẽ không cắt xén nữa đâu." Oánh Tú quá hiểu Thẩm Hạc Nghiệp. Năm đó nàng gả cho Tề Hạo Thịnh tuy là gả cao, ngay lúc đó Tề hầu gia cũng không quá bạc đãi Thẩm phủ, nhưng Thẩm Hạc Nghiệp là người yêu danh dự, nên thời điểm xuất giá của hồi môn dù bị đánh tráo nhưng số lượng cũng tương đối nhiều. Oánh Tú nhớ lại những gì Bão Cầm kể về dì, nhịn không được mà bật cười.

Không biết còn tưởng rằng Thẩm gia mở tiệm bán vải, rương của hồi môn vừa mở ra, mười rương đã có sáu rương là gấm vóc, còn hai cái khác là sắt vụn đồng nát.

Hiện tại sự tình đã nháo lớn thành như vậy, trong tay Oánh Tú lại có danh sách này, Thẩm Hạc Nghiệp dám lần nữa động tay sao?

Chỉ còn vài ngày sẽ xuất giá, Thẩm phu nhân lại đổ bệnh, nằm liệt trên giường không chút tinh thần, buổi tối Thẩm Hạc Nghiệp ngủ lại trong viện của Khổng di nương và Vệ di nương. Oánh tú gặp lại Khổng di nương một lần, biết bà chưa thay đổi suy nghĩ cũng không tiếp tục khuyên, trước vì khiến Thẩm phu nhân dời lực chú ý mới giúp bà, hiện tại bà dường như đang muốn vì mình mà tranh đoạt. Lòng người luôn sẽ thay đổi bất ngờ, nếu bà thật sự cho rằng Thẩm phu nhân đã ngã thì không còn cách nào khác, tương lai nàng phải gả đi, không thể tiếp tục nhúng tay vào chuyện của hậu viện.

Nửa năm trước khi xuất giá, Nghiêm ma ma cùng Kiều ma ma nghĩ cách giúp nàng nhuận da bổ thân mình, hiện tại mắt thấy sắp tới ngày đó, Nghiêm ma ma liền bắt đầu giục Oánh Tú ngủ sớm, nghiêm lệnh với bà tử giữ cửa, không được nhận đồ Tề Nhị thiếu gia đưa tới, hơn nữa một ngày mấy canh giờ truyền thụ sự tình nội trạch cho nàng.

Đây vốn là việc người làm mẫu thân phải làm, nhưng Thẩm phu nhân sinh bệnh, cho dù không bị bệnh, với tính cách của bà ta cũng sẽ không dạy Oánh Tú quá nhiều, thậm chí còn ước nàng phạm lỗi. Hai người Nghiêm ma ma và Kiều ma ma dựa vào chút kinh nghiệm thay phiên nói với nàng, trong thời gian này, Kiều phu nhân cũng tới một chuyến, giúp nàng lưu ý vài việc khi lấy chồng.

Trước xuất giá một ngày, thân mình Thẩm phu nhân vẫn chưa có chuyển biến tốt, nhưng Thẩm phủ không hề vì bệnh tình của bà ta mà dừng lại. Lý thị là người Thẩm gia không thể không tới giúp đỡ, trải qua ngày cập kê đó, Lý thị coi như cũng có nhận thức mới với chúng phu nhân trong kinh thành, vốn bản lĩnh trợn mắt nói dối bọn họ lợi hại nhất, nhưng người làm đại tẩu Thẩm gia như bà, không muốn nhận cũng phải đến nhận.

Buổi tối trước ngày xuất giá, trong Thẩm phủ diễn ra rất nhiều lễ nghi tế bái, Oánh Tú thân là đích trưởng nữ của Thẩm gia, lại là cô nương gả đầu, chuyện của hồi môn gây xôn xao dư luận, mọi người đối với tiểu cô nương ngày tháng ở Thẩm phủ vốn không quá tốt, hiện lại gả cho nam nhân như vậy tràn ngập đồng tình.

Thẩm phu nhân cường chống thân mình tới chủ trì hiến tế, nhưng vừa thấy Oánh Tú sắc mặt hồng nhuận, lồng ngực lập tức đau thắt, ngã xuống giường, cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là nghẹn khuất, nghẹn tới bị thương.

Tác giả (Tô Tiểu Lương): Khụ khụ, mọi người đọc có sảng khoái không?

PS, từ chương này Lương Tử sẽ đổi cách xưng hô Gia Cát Ngọc Hân thành thế tử phu nhân (không còn là thế tử phi nữa), bởi vì thế tử phi ở cổ đại chỉ đơn thuần là xưng hô, không có phẩm cấp, mà hầu phu nhân lại cùng phẩm cấp với trượng phu của mình, cùng là nhất phẩm. Về điểm này, mong độc giả thông cảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện