Ngoài cửa, Kiều ma ma "vừa khéo" đi ngang, Kiều Tình Du vừa thấy, liền gọi: "Đây không phải Kiều ma ma sao?"

Kiều phu nhân quay đầu nhìn vào phòng: "Đại tiểu thư."

"Thẩm phu nhân, Kiều ma ma là người cũ của Thẩm phủ, bà ấy nhất định biết nhà kho ở đâu, chi bằng để bà ấy dẫn chúng ta đi, Thẩm phu nhân cứ ở đây tiếp khách." Kiều phu nhân đứng dậy, trực tiếp ra ngoài nói với Kiều ma ma, "Hiện tại ta và Đại tiểu thư muốn đến nhà kho cất của hồi môn của Nhị tiểu thư, Kiều ma ma, phiền bà dẫn đường."

Thẩm phu nhân vội đứng dậy muốn ngăn cản, Gia Cát Ngọc Hân liền buông chung trà trong tay xuống, nói: "Thẩm phu nhân, hôm nay ta phụng mệnh hầu phu nhân tới là muốn thương nghị với bà đại hôn của Nhị đệ, không biết bà có rảnh không?"

Đây chính là trước có sói sau có hổ, Thẩm phu nhân tiến thoái đều không được, trơ mắt nhìn Kiều ma ma dẫn Kiều phu nhân và Kiều Tình Du rời đi. Gia Cát Ngọc Hân tươi cười nhìn bà ta, chờ bà ta ngồi xuống cùng mình thương lượng hôn sự. Thẩm phu nhân oán giận liếc nhìn Oánh Tú một cái, phân phó nha hoàn bên cạnh vài câu, mới cười nhìn Gia Cát Ngọc Hân: "Thỉnh thế tử phi qua sương phòng trò chuyện."

Nha hoàn nhận lệnh vội vàng chạy đi tìm Thẩm Hạc Nghiệp: "Lão gia, không tốt rồi, phu nhân sai nô tỳ tới nói với ngài, phu nhân và tiểu thư Kiều gia muốn tới nhà kho kiểm tra của hồi môn của tiền phu nhân!"

Chung trà trong tay Thẩm Hạc Nghiệp lập tức rơi xuống đất: "Còn không mau đi ngăn cản!" Dứt lời, ông ta liền đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi về hướng của nhà kho.

Động tác của Kiều ma ma rất mau lẹ, chờ Thẩm Hạc Nghiệp đuổi tới, Kiều phu nhân đã dẫn người tới nhà kho. Thẩm Hạc Nghiệp vội ngăn cản: "Đại tẩu, tẩu làm gì vậy, chuyện kiểm tra của hồi môn cứ để bọn hạ nhân làm là được, hà tất tẩu phải đích thân tới!"

Kiều Tình Du càng nhìn nam nhân này càng tức giận, năm đó muội muội coi trọng ông ta, thây cốt chưa lạnh ông ta đã cưới thê tử mới vào cửa, tới tuổi Tú Nhi có thể gả đi, hôn sự gì ông ta cũng đồng ý, hiện tại ngay cả của hồi môn cũng dám cắt xén. Thời điểm Đại tẩu phái người tới nói bà còn không tin, cho dù Thẩm Hạc Nghiệp không tốt thế nào, năm đó đối với muội muội cũng coi như thật lòng, nhưng hôm nay thấy chiếc vòng trên tay Thẩm phu nhân bà mới hiểu, bởi vì năm đó Kiều lão phu nhân vì bà và Kiều Tình Nhiên mỗi người đặt làm một vòng tay, trên đời không thể tìm ra cái khác giống như đúc.

"Ta cũng không định kiếm thêm việc, chỉ là lão gia tử đã phân phó, hôm nay chúng ta phải kiểm tra của hồi môn của Tình Nhiên rõ ràng. Thẩm đại nhân, ta nghĩ ngài chắc sẽ không ngăn cản chúng ta đấy chứ?" Kiều Tình Du thoáng nhìn nha hoàn run run đứng sau Thẩm Hạc Nghiệp, phất tay ý bảo người của mình tiếp tục.

"Đại tỷ, tỷ nói thế là không đúng rồi, của hồi môn của Tình Nhiên ta đều để ở đó, hôm nay mọi người làm như vậy, há chẳng phải không cho Thẩm gia mặt mũi sao?" Sắc mặt Thẩm Hạc Nghiệp thoáng thay đổi.

"Thẩm đại nhân, hôm nay ngài muốn trước mặt Định Vương Phi và thế tử phi ngăn cản chúng ta vào trong đúng không? Ngài đừng quên năm đó cha muốn nâng của hồi môn này đi, ngài đã cầu xin thế nào, cho ngài và Tú Nhi chút tưởng niệm nên tất cả mới để lại đây. Của hồi môn này tương lai đều phải theo Tú Nhi gả đi, có điều cũng đúng thôi, cưới tức phụ mới liền quên người trước, huống chi Tình Nhiên chỉ cùng ngài phu thê ba năm, hơn nữa còn vì ngài sinh nhi tử mà mất." Kiều phu nhân không chút khách khí mà đáp trả, "Ngài cứ cho chúng ta vào đi, nếu ngài và phu nhân của mình lấy bớt của hồi môn của Tình Nhiên, chúng ta vừa nhìn liền biết, nếu không có chuyện đó, vậy là Kiều gia chúng ta hẹp hòi, chắc chắn sẽ thỉnh tội với ngài."

"Đại tẩu, nói nhiều lời vô nghĩa với ông ta nhiều như vậy làm gì, vừa rồi chiếc vòng trên tay Thẩm phu nhân chính là một cặp năm đó nương làm cho muội và muội muội, muội thấy của hồi môn bên trong chắc chỉ còn mấy cái rương trống rỗng mà thôi." Kiều Tình Du khinh thường nhìn Thẩm Hạc Nghiệp, mạnh tay đẩy ông ta ra, trực tiếp theo Kiều ma ma vào đi về phía trước.

Trong lòng Thẩm Hạc Nghiệp thầm mắng một câu, vội đi theo: "Đại tỷ, tỷ đừng nóng giận, sao có thể là đồ của Tình Nhiên, đó chẳng qua là trang sức không đáng tiền, bề ngoài nhìn giống mà thôi."

Kiều phu nhân lệnh người phía sau nhanh chóng làm việc, lại nói với nha hoàn bên cạnh: "Thẩm phu nhân đang cùng thế tử phi thương lượng hôn sự của Tú Nhi, Định Vương Phi một mình chắc rất buồn chán, ngươi dẫn nàng đi dạo trong vườn, hít thở không khí đi."

Thụy Châu hiểu ý, lập tức rời đi.

Thẩm Hạc Nghiệp cảm thấy đầu lúc này đau vạn phần, làm thế nào cũng không thể ngăn cản, ông ta cũng từng nghĩ thời điểm Oánh Tú xuất giá, Kiều gia sẽ tới kiểm tra của hồi môn của Tình Nhiên, nhưng lại không ngờ chính là hôm nay, khách quý trong phủ còn chưa đi, nếu hiện tại ông ta đuổi bọn họ ra ngoài, để Định Vương và Nam Dương Hầu phủ biết, mặt già này của ông ta phải giấu ở đâu? "Mở cửa!" Kiều phu nhân đưa chìa khóa cho Kiều ma ma, Kiều ma ma căn bản không thèm nhìn Thẩm Hạc Nghiệp, nhanh nhẹn mở khóa, đẩy cửa ra, một mùi mốc đã lâu không thấy ánh mặt trời ập tới. Kiều phu nhân vừa nhìn liền biết nơi này đã bị sửa sang lại.

"Đại tẩu, tẩu xem tất cả đều đã được thu dọn, của hồi môn của Tình Nhiên đều cất trong rương, bên trong dơ bẩn, vẫn là đếm số lượng phía ngoài thôi." Lúc ấy Thẩm Hạc Nghiệp kêu Thẩm phu nhân giữ lại rương lớn rương nhỏ, hơn nữa còn cho thêm, so với của hồi môn lúc trước của Kiều Tình Nhiên dài thêm mấy dãy.

Kiều Tình Du không để ý tới ông ta, lặng lẽ đếm một lần, vừa phát hiện số lượng không đúng liền nâng bước đi vào, vừa mở một hòm lên, bên trong đều là cẩm bố tốt nhất, đến rương thứ hai cũng là cẩm bố, cứ thế tiếp tục, mãi tới rương thứ tám mới có chút ngọc khí hạt châu, bên trong gấm vóc không ít.

Kiều Tình Du xoay người cười nhạo nhìn Thẩm Ngạc Nghiệp: "Người không biết còn tưởng nhà của Thẩm đại nhân mở tiệm vải, mấy chục rương của hồi môn thế mà lại có nhiều gấm vóc như vậy, ta nhớ của hồi môn lúc trước của Tình Nhiên không có mấy thứ này."

Kiều phu nhân không hấp tấp như Kiều Tình Du, từ trong lòng ngực thong dong lấy ra danh sách, bắt đầu kiểm tra mấy cái rương Kiều Tình Du đã mở. Nha hoàn phía sau còn hiểu ý đưa bút, Kiều phu nhân chậm rãi nhìn, sau đó ghi chép.

Cả người Thẩm Hạc Nghiệp đã đầy mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm, chờ đến khi Kiều Tình Du đứng trước cái rương thứ ba mươi mấy, ở đây chỉ còn tiếng Kiều phu nhân chậm rãi dạo một vòng. Thẩm phu nhân đã thay đổi một phần ba của hồi môn, thứ bị đổi đều là châu báu trân quý, Kiều phu nhân cho dù không đối chiếu danh sách cũng có thể nhìn ra, bởi vì năm đó thời điểm chuẩn bị của hồi môn, là bà theo Kiều lão phu nhân đi chọn.

Trong nhà kho bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay của Kiều Tình Du, bà cầm một chiếc đèn trong rương, quăng xuống đất, hạt châu rơi ra, bà duỗi chân giẫm lên, lập tức vỡ nát: "Đây là đèn lưu li năm đó ta tặng muội muội? Thẩm đại nhân, sao ngài không tìm đồ giống một chút, loại đồ vật này cũng dám mang tới để đủ số lượng sao?"

Kiều Tình Du chính là điển hình của bên ngoài là hiền phụ, đóng cửa ở trước mặt trượng phu chính là người đàn bà đanh đá theo tiêu chuẩn, hạt châu giòn tan bị bà giẫm lên liền vỡ nát. Thẩm Hạc Nghiệp đã nói không ra lời, run rẩy đưa tay lau mồ hôi trên trán: "Đây... Nơi này chỉ là một phần của của hồi môn."

"Vậy sao?" Kiều phu nhân đã kiểm tra xong, ngẩng đầu nhìn ông ta, "Xem ra Thẩm đại nhân rất thương Tú Nhi, nhiêu đây còn chưa phải tất cả. Còn lại cất ở đâu, mau dẫn chúng ta đi xem, nơi này không có những món trân bảo năm đó lão phu nhân tặng, khẳng định là Thẩm đại nhân phòng trộm đúng không?"

Không kịp nghe ra trào phúng trong lời Kiều phu nhân nói, Thẩm Hạc Nghiệp gật đầu, nhưng trong chớp mắt Kiều phu nhân lại muốn đi xem những phần kia, nhất thời ông ta không biết nói gì.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng của Định Vương Phi: "Các ngươi đều ở đây sao? Hại ta đi tìm nãy giờ." 

Mục Nhiễm Tranh được Thụy Châu dẫn dắt tới, Kiều Tình Du lập tức thay đổi thái độ, ra ngoài cười nói: "Định Vương Phi, người tới thật đúng lúc, ta đây vừa khen Thẩm đại nhân, của hồi môn của Tú Nhi cần tới hai kho để cất giữ, đúng là quá nhiều, nào tới đây, chúng ta cùng đi xem."

Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng nghe ra ý tứ trong đó, thiện ý nhìn Thẩm Hạc Nghiệp: "Thẩm đại nhân đối xử tử tế với Oánh Tú như vậy, ta cũng thay đệ đệ mà cảm thấy cao hứng."

Đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, Thẩm Hạc Nghiệp dẫn bọn họ tới sảnh ngoài tìm Thẩm phu nhân. Lúc này, Thẩm phu nhân cũng vừa thương lượng xong hôn sự với Gia Cát Ngọc Hân, đang muốn đi tìm bọn họ, thấy đoàn người và Định Vương Phi cùng tới, hoảng loạn lại lần nữa dâng lên, thoáng nhìn Thẩm Hạc Nghiệp sắc mặt tái nhợt, trong lòng nhịn không được mà chột dạ, nhưng bà ta vẫn ôm chút hi vọng mà nhìn bọn họ: "Kiểm tra xong rồi?"

"Vẫn chưa, Thẩm đại nhân nói nhà kho cất của hồi môn kia chỉ là một phần, còn một phần khác ở chỗ Thẩm phu nhân, những thứ đáng giá đều để ở chỗ của ngươi, cho nên mới tới tìm Thẩm phu nhân dẫn chúng ta đi xem." Kiều phu nhân giơ danh sách trong tay, trái tim Thẩm phu nhân lập tức trầm xuống, nhìn bất đắc dĩ trong mắt Thẩm Hạc Nghiệp, bà ta chỉ có thể dẫn bọn họ tới nhà kho trong viện của mình.

Oánh Tú không thể đi theo, sớm đã về Vân Thư Viện, mấy nha hoàn kia đều vội chạy qua chạy lại, bẩm báo chuyện mới phát sinh. Oánh Tú phân phó Thanh Bích pha trà, trên người nàng còn mặc quan phục làm lễ cập kê, thong dong ngồi một chỗ, cực kỳ ưu nhã.

"Tiểu thư tiểu thư, bọn họ tới viện của phu nhân rồi!" Bão Cầm thở hồng hộc chạy tới, trên mặt một chút cũng không có mệt mỏi, tất cả đều là hưng phấn.

Oánh Tú ngẩng đầu nhìn nàng: "Có những ai?"

"Có Kiều phu nhân, Tần phu nhân, còn cả Định Vương Phi và thế tử phi, theo sau không ít người nô tỳ nhận không ra, lão gia trông có vẻ không thoải mái, sắc mặt trắng bệch."

Sắc mặt ông ta đương nhiên không tốt rồi, làm trò trước mặt Định Vương Phi và thế tử phi, sắc mặt ông ta sao có thể tốt? Khóe miệng Oánh Tú càng cong lên, nàng thật muốn nhìn xem, bọn họ sẽ sửa lỗ hỏng này thế nào.

Đoàn người tới viện của Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân cho người lấy chìa khóa, mở cửa, bên trong được quét tước sạch sẽ cẩn thận, trên giá đặt không ít đồ, trong góc còn của hồi môn chưa kịp xử lý.

"Nơi cất của hồi môn này của Thẩm phu nhân khác biệt cũng thật lớn." Vừa nhìn liền biết không phải hai phòng cất của hồi môn, rõ ràng là mẹ kể nuốt của hồi môn của nữ nhi, biến chúng thành đồ riêng của mình.

Kiều phu nhân không nói gì, vào trong tới nơi đặt mấy cái rương, dựa theo danh sách mà kiểm tra, bỗng nhiên nhíu mày nhìn Thẩm phu nhân đã thất thần: "Thẩm phu nhân, mạo tiền kim Phật và mạo hậu kim hoa, còn cả tùy kim nạm thanh hoa trọng quả, cài đầu vàng nạm san hô đều đặt ở chỗ ngươi?"

Thẩm phu nhân như bị nghẹn họng, mặt đỏ bừng.

Kiều Tình Du nhìn một vòng, trực tiếp tới một góc, kêu lên: "Đại tẩu, ở đây, xem ra Thẩm phu nhân đối với Tú Nhi của chúng ta rất tốt, tất cả đều đặt trên cái giá này, a, còn cả kim hà liên bàng giải trâm và kim tùng liên trúc thọ trâm, Thẩm phu nhân không nỡ cất vào rương, ngươi đối với Tú Nhi của chúng ta thật đúng là rất tốt."

Kiều phu nhân nhìn đống trân phẩm kia, trong đó một nửa là của hồi môn của Tình Nhiên, nửa còn lại là của Thẩm phu nhân. Nhìn Kiều Tình Du, Kiều phu nhân rất tự nhiên viết tất cả vào danh sách: "Thẩm phu nhân xác thật hậu đãi Tú Nhi."

Thẩm phu nhân run rẩy vươn tay: "Không phải, đó là đồ của ta."

"A, chúng ta đều biết Thẩm phu nhân coi Tú Nhi như thân nữ nhi của mình, không ngờ phu nhân lại khách khí như vậy, là ta trách oan ngươi, ta đây xin nhận lỗi với Thẩm phu nhân ngươi." Kiều Tình Du đi tới nắm tay Thẩm phu nhân, cắt ngang lời bà ta, thấy bà ta tức giận tới đỏ mắt, bà liền cố tình làm lộ chiếc vòng trên tay ra ngoài, "Thẩm phu nhân đỏ mặt kìa, còn thẹn thùng nữa chứ, đây đều là tình thương của ngươi dành cho Tú Nhi."

Tất cả mọi người chỉ đứng nhìn, nửa câu cũng không nói, rõ ràng là tới cửa thấy cháu gái chủ trì công đạo, làm rõ chuyện ăn chặn của hồi môn của vợ trước, khi dễ một cô nương chưa xuất giá không hiểu chuyện, nếu không có nhà ngoại này, một mình nàng ở đây một chút chỗ dựa cũng không có, không biết còn bị khi dễ thành bộ dáng gì. Nếu hôm nay đã tới, bọn họ nguyện ý giúp đỡ Kiều gia.

Mạnh thị nhìn chiếc vòng tay kia, đột nhiên hỏi: "Sao vòng tay của Tần phu nhân và Thẩm phu nhân lại giống nhau như đúc vậy?"

"A Đồng, ngươi nói bậy, vòng tay của Tần phu nhân ta biết, nghe nói là Kiều lão phu nhân trước khi Tần phu nhân và Kiều Nhị tiểu thư xuất giá đặc biệt chuẩn bị cho tỷ muội bọn họ một cặp, lúc ấy mẫu thân còn kể với ta nguyên do của vòng tay kia, nào giống với đồ của Thẩm phu nhân." Định Vương Phi ôn nhu nói.

Mọi người rõ ràng đều nhìn thấy hai chiếc vòng giống nhau như đúng, tới bên miệng Định Vương Phi, màu sắc và hoa văn lại khác biệt.

Thẩm phu nhân nhìn ánh mắt không rõ ý vị của mọi người, lập tức cảm thấy chiếc vòng như thiêu đốt tay mình, trực tiếp ngất xỉu trước mặt bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện