Tiểu Tam phi thường hoàn mỹ vì vườn trái cây của hắn góp vốn thành công, vui vẻ ở trên mặt Tiểu Việt và Tiểu Vũ hôn một cái. Tiểu Tứ thấy thế, vẻ mặt đố kị, cũng sáp qua đòi hôn. Nó năm nay tính ra cũng đã chín tuổi, Cái đầu gần kề bên vai Tiểu Tam, lại còn chu môi sáp mặt qua, Thái Kinh Vân tự nhiên là không cho phép, hai mắt lạnh lùng trừng qua, thành công doạ lui Hạ gia Tiểu Tứ.
Tân Hà ở một bên nhìn thấy, che miệng lén cười. Mà Thạch Đầu đang nỗ lực lựa xương cá đút cơm cho Hạ Lê nhà bọn hắn, không thấy được một màn như vậy. Trong lòng Tiểu Hạ Lê lắc lư bím tóc đang chơi với con hổ bằng vải, trong miệng ư a những câu không rõ, nó thường thường xác thực là nhu thuận lắm, nhưng khi ăn cơm là một đại công trình, phải có người dỗ dành mới có thể ăn một chén cơm.
Hạ Hổ cũng không biết từ đâu lấy ra một cái bàn tính, lách cách tính toán tài sản của hắn. Hắn còn muốn sắp xếp chút tiền cùng Tiểu Tam làm vườn trái cây, nhưng tính nửa ngày cũng không có dư thừa nhiêu tiền, hắn vào năm trước đã đem tiền vốn của mình đầu tư vào việc kiến thiết cửa hàng, hiện tại tự nhiên là rút ra không được. Bất quá, Tiểu Tam cũng nói rồi, vườn trái cây không phải một năm hai năm là có thể làm được, giai đoạn hậu kỳ còn phải đầu tư tiền của. Cũng không cần phải gấp gáp, hắn cứ đầu tư vào hậu kỳ công trình đi thôi! Văn Thanh ngồi ở bên cạnh Hạ Hổ, hai mắt bốc hỏa, bởi vì khi y cùng Hạ Hổ nói chuyện, Hạ Hổ còn đang liên tục gẩy bàn tính, nghe tiếng lách cách mà y muốn phát rồ. Trước khi y toàn thân bốc hỏa, Tiểu Tam vỗ vỗ vai y, dùng nhãn thần ra hiệu một chút. Vì vậy, trong đường ốc ấm áp ồn ào của Hạ gia đột nhiên phát ra một âm thanh hô hào bén nhọn.
“Hạ ~ hổ ~ ca ~~ ngươi ~ đừng ~ không ~ để ý ~ nhân gia ~~ “
Nói thật, thanh âm bao hàm nộ khí lẫn oán khí, thực sự không quá êm tai. Một âm điệu kia khi xuất ra vừa quái dị lại không được tự nhiên.
Mọi thanh âm trong gian nhà Hạ gia đình chỉ trong chốc lát, sau đó có người phụt cười ra tiếng, tiếp đó mọi người cùng nhau cười ha hả. Hạ Hổ dở khóc dở cười buông bàn tính, nắm tay Văn Thanh, dùng tay kia chọt y: “Quỷ nghịch ngợm, ngươi lại làm cái gì thế hở?!”
Hạ Hổ cùng Văn Thanh kỳ thực không thiếu buồn nôn, Hạ Hổ cũng cũng không phải hoàn toàn lơ là Văn Thanh. Tựa như lúc này, hai người ngươi niết ta ta niết ngươi, thích thú trình diễn một màn buồn nôn tại đường ốc Hạ gia. Thấy vậy mọi người đều che miệng cười rộ.
Góc độ nhếch khóe miệng của Liên Sinh không lớn, nhưng vẫn thấy được hắn cũng là phi thường hài lòng. Trong tay ôm Thái gia Tiểu Việt, không ngừng đung đưa lên xuống, vui đến Thái Tiểu Việt nước bọt chảy ròng, nó thích nhất loại trò chơi tung hứng này.
Ngay cả Hạ Tứ Lang cũng nhếch miệng cười, liên tục phát ra thanh âm ha ha ha.
Trong tiểu viện Hạ gia phát ra tiếng cười, tại một góc nơi thôn núi nhỏ này chậm rãi tản ra, vào đêm đông ấy, ngay cả tuyết lạnh cũng tựa hồ như đang vui vẻ, hoa tuyết từng phiến từng phiến bay lả tả trong cơn gió lạnh, chơi trò truy đuổi lẫn nhau.
Đêm đông, cũng không nhất định sẽ yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ có thanh âm của gió thổi tuyết rơi, cũng có thanh âm mọi người trong nhà nói chuyện đi lại. Tiểu Tam uống chút rượu để làm ấm thân thể, có thể do lỡ uống quá nhiều, cảm thấy thân thể có chút lờ đờ, liền đỡ đầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Gian phòng của hắn Liên Sinh vẫn là giúp hắn giữ gìn nguyên trạng. Hắn vừa về đến nhà, trong giường lò liền thêm củi lửa duy trì đốt nóng liên tục, trong phòng vẫn luôn ấm áp. Trên bàn điểm đèn dầu, sau khi khơi bấc đèn lên, quầng sáng liền lớn hơn một chút, toả sáng nóc nhà trước cửa, một mảnh quang ảnh ban sơ như cũ.
Tiểu Tam đẩy cửa sổ ra, khí lạnh tạt vào mặt, làm cho hắn bất giác rụt cổ lại. Bất quá, gió lạnh thổi qua cũng khiến trí óc của hắn thanh tỉnh không ít.
“Sao lại mở cửa sổ? Nếu cảm lạnh cũng đừng không uống thuốc!” Thái Kinh Vân đẩy cửa vào phòng, thấy Tiểu Tam ngồi ở trước cửa sổ hứng gió lạnh, không khỏi nhíu mày. Thuận tay đóng cửa phòng, Thái Kinh Vân lại đi qua đóng luôn cửa sổ. Thân người Tiểu Tam bình thường cũng không tệ, thế nhưng bị gió lạnh đêm tuyết thổi vào, Thái Kinh Vân vẫn là sợ hắn bị cảm lạnh.
“Hai đứa nhỏ đâu?”
“A ba ngươi ôm rồi, còn có Tân Hà ở một bên trông chừng!” Thái Kinh Vân nắm tay Tiểu Tam, mới một hồi mà tay đã bị gió thổi lạnh rồi. Thái Kinh Vân đem đôi tay so với của mình thì nhỏ hơn một chút kia kéo qua ủ trong lòng bàn tay, cẩn thận sưởi ấm cho nó.
“Còn nhớ hay không, ngươi lần đầu tiên tới nhà ta chính là trèo cửa sổ để vào. Không ngờ thoáng cái mà đã trải qua nhiều năm như vậy rồi!” Tiểu Tam đột nhiên cảm thán.
Thái Kinh Vân gật đầu, này đã là chuyện của rất nhiều năm trước, năm đó hai người đều vẫn chỉ là tiểu hài tử, lúc đó ai cũng không nghĩ tới nhiều năm sau hai người có thể nắm tay nhau cùng nhau sinh hoạt.
Hai người đều hãm vào trong dòng hồi ức về năm đó, không nói lời nào, trong phòng có chút an tĩnh, tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, rõ ràng khả biện. Ngọn đèn trên bàn phát ra thanh âm lách tách nhẹ nhàng, ngọn lửa nhảy nhót, lúc sáng lúc tối.
“Thái Kinh Vân…”
“Ân?”
“Kỳ thực, như vậy cũng không tồi…”
Hiện tại, ta coi như là có nhà có xe (mã xa) có con cái, cuộc sống bề bộn mà tuyệt đẹp.
Người ta nói thế sự khó mà dự liệu, này cũng chính xác a.
Tại rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn mỗi ngày làm công kiếm sinh hoạt phí, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ xuyên qua. Sau khi xuyên qua không nghĩ tới bản thân có thể thích ứng được thế giới này, mà sau khi thích ứng cuộc sống ở Hạ gia cũng là không hề nghĩ tới chính mình sẽ cùng một người nam nhân kết giao.
Số phận cũng không biết là an bài thế nào nữa, đến cuối cùng, hắn cư nhiên cùng một người nam nhân kết giao một đời một thế, thậm chí còn có một đôi song sinh…
Có lẽ một đời này, hắn vẫn không tính là có bao nhiêu thành công, giống như Văn Thanh đã nói, hắn sống rất tục. Nhưng hắn vốn là một người bình thường, đồng thời cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn thoát tục.
Con người ở một thế, chính là sinh hoạt. Sinh hoạt cơ bản nhất là ăn, mặc, ở, đi lại. Chúng ta sinh tại thế giới này, sống ở thế giới này, đó chính là sinh hoạt. Nếu như có thể bảo trì thân thể khỏe mạnh tâm tình vui sướng, chắc chắn là không thể tốt hơn được nữa!
Tiểu Tam là một người rất dễ thỏa mãn, tuy hắn cũng có ý nghĩ cùng truy cầu thế này thế kia, cũng có một rồi lại thêm một nguyện vọng cùng chưa thoả mãn, nhưng hắn cũng biết, quý trọng, hưởng thụ niềm hạnh phúc yêu và được yêu, mới là điều tối trọng yếu!
Hiện tại tiếc nuối duy nhất, đại khái chính là mỗi ngày bị người đè! Bất quá ở trong đầu hoán đổi một cái, chính mình đi đè Thái Kinh Vân làm cái đó cái ấy… Ân… Vẫn là cứ như thế này đi! Dù sao thì cởi sạch rồi nằm hưởng thụ cũng khá tốt!
Đến nửa đêm, Thái Kinh Vân tranh thủ về phòng nhìn một cái, Tiểu Tam đắp chăn ngủ say sưa, khóe miệng hơi cong lên, như là đang thấy mộng đẹp. Hai đứa nhỏ được đặt ở bên tường, bé út nghiêng người nằm, một tay khoác lên người ông anh cả, còn nhóc lớn kia thì nằm ngửa chổng vó lên trời.
Như y sở liệu, bé lớn đem cái chăn nhỏ đá văng ra. Thái Kinh Vân lần nữa giúp bọn nhỏ đắp chăn, cúi người tại trên trán Tiểu Tam nhẹ hôn một cái, trước khi đi, lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lớn và bé út hôn một cái.
Trong đường ốc, mấy vị đại nam nhân đang dựng bàn, vừa đánh bài vừa đón giao thừa, thắng thua dựa theo quy tắc cũ, chui qua bàn.
Bởi vì đêm đã khuya, bên ngoài có hơn mấy phần vắng lặng, hoa tuyết tại trong màn đêm đen kịt nhịp nhàng múa lượn, cứ như tinh linh phiếm ra ánh sáng mỹ lệ…
( chính văn hoàn)
Tân Hà ở một bên nhìn thấy, che miệng lén cười. Mà Thạch Đầu đang nỗ lực lựa xương cá đút cơm cho Hạ Lê nhà bọn hắn, không thấy được một màn như vậy. Trong lòng Tiểu Hạ Lê lắc lư bím tóc đang chơi với con hổ bằng vải, trong miệng ư a những câu không rõ, nó thường thường xác thực là nhu thuận lắm, nhưng khi ăn cơm là một đại công trình, phải có người dỗ dành mới có thể ăn một chén cơm.
Hạ Hổ cũng không biết từ đâu lấy ra một cái bàn tính, lách cách tính toán tài sản của hắn. Hắn còn muốn sắp xếp chút tiền cùng Tiểu Tam làm vườn trái cây, nhưng tính nửa ngày cũng không có dư thừa nhiêu tiền, hắn vào năm trước đã đem tiền vốn của mình đầu tư vào việc kiến thiết cửa hàng, hiện tại tự nhiên là rút ra không được. Bất quá, Tiểu Tam cũng nói rồi, vườn trái cây không phải một năm hai năm là có thể làm được, giai đoạn hậu kỳ còn phải đầu tư tiền của. Cũng không cần phải gấp gáp, hắn cứ đầu tư vào hậu kỳ công trình đi thôi! Văn Thanh ngồi ở bên cạnh Hạ Hổ, hai mắt bốc hỏa, bởi vì khi y cùng Hạ Hổ nói chuyện, Hạ Hổ còn đang liên tục gẩy bàn tính, nghe tiếng lách cách mà y muốn phát rồ. Trước khi y toàn thân bốc hỏa, Tiểu Tam vỗ vỗ vai y, dùng nhãn thần ra hiệu một chút. Vì vậy, trong đường ốc ấm áp ồn ào của Hạ gia đột nhiên phát ra một âm thanh hô hào bén nhọn.
“Hạ ~ hổ ~ ca ~~ ngươi ~ đừng ~ không ~ để ý ~ nhân gia ~~ “
Nói thật, thanh âm bao hàm nộ khí lẫn oán khí, thực sự không quá êm tai. Một âm điệu kia khi xuất ra vừa quái dị lại không được tự nhiên.
Mọi thanh âm trong gian nhà Hạ gia đình chỉ trong chốc lát, sau đó có người phụt cười ra tiếng, tiếp đó mọi người cùng nhau cười ha hả. Hạ Hổ dở khóc dở cười buông bàn tính, nắm tay Văn Thanh, dùng tay kia chọt y: “Quỷ nghịch ngợm, ngươi lại làm cái gì thế hở?!”
Hạ Hổ cùng Văn Thanh kỳ thực không thiếu buồn nôn, Hạ Hổ cũng cũng không phải hoàn toàn lơ là Văn Thanh. Tựa như lúc này, hai người ngươi niết ta ta niết ngươi, thích thú trình diễn một màn buồn nôn tại đường ốc Hạ gia. Thấy vậy mọi người đều che miệng cười rộ.
Góc độ nhếch khóe miệng của Liên Sinh không lớn, nhưng vẫn thấy được hắn cũng là phi thường hài lòng. Trong tay ôm Thái gia Tiểu Việt, không ngừng đung đưa lên xuống, vui đến Thái Tiểu Việt nước bọt chảy ròng, nó thích nhất loại trò chơi tung hứng này.
Ngay cả Hạ Tứ Lang cũng nhếch miệng cười, liên tục phát ra thanh âm ha ha ha.
Trong tiểu viện Hạ gia phát ra tiếng cười, tại một góc nơi thôn núi nhỏ này chậm rãi tản ra, vào đêm đông ấy, ngay cả tuyết lạnh cũng tựa hồ như đang vui vẻ, hoa tuyết từng phiến từng phiến bay lả tả trong cơn gió lạnh, chơi trò truy đuổi lẫn nhau.
Đêm đông, cũng không nhất định sẽ yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ có thanh âm của gió thổi tuyết rơi, cũng có thanh âm mọi người trong nhà nói chuyện đi lại. Tiểu Tam uống chút rượu để làm ấm thân thể, có thể do lỡ uống quá nhiều, cảm thấy thân thể có chút lờ đờ, liền đỡ đầu trở về phòng nghỉ ngơi.
Gian phòng của hắn Liên Sinh vẫn là giúp hắn giữ gìn nguyên trạng. Hắn vừa về đến nhà, trong giường lò liền thêm củi lửa duy trì đốt nóng liên tục, trong phòng vẫn luôn ấm áp. Trên bàn điểm đèn dầu, sau khi khơi bấc đèn lên, quầng sáng liền lớn hơn một chút, toả sáng nóc nhà trước cửa, một mảnh quang ảnh ban sơ như cũ.
Tiểu Tam đẩy cửa sổ ra, khí lạnh tạt vào mặt, làm cho hắn bất giác rụt cổ lại. Bất quá, gió lạnh thổi qua cũng khiến trí óc của hắn thanh tỉnh không ít.
“Sao lại mở cửa sổ? Nếu cảm lạnh cũng đừng không uống thuốc!” Thái Kinh Vân đẩy cửa vào phòng, thấy Tiểu Tam ngồi ở trước cửa sổ hứng gió lạnh, không khỏi nhíu mày. Thuận tay đóng cửa phòng, Thái Kinh Vân lại đi qua đóng luôn cửa sổ. Thân người Tiểu Tam bình thường cũng không tệ, thế nhưng bị gió lạnh đêm tuyết thổi vào, Thái Kinh Vân vẫn là sợ hắn bị cảm lạnh.
“Hai đứa nhỏ đâu?”
“A ba ngươi ôm rồi, còn có Tân Hà ở một bên trông chừng!” Thái Kinh Vân nắm tay Tiểu Tam, mới một hồi mà tay đã bị gió thổi lạnh rồi. Thái Kinh Vân đem đôi tay so với của mình thì nhỏ hơn một chút kia kéo qua ủ trong lòng bàn tay, cẩn thận sưởi ấm cho nó.
“Còn nhớ hay không, ngươi lần đầu tiên tới nhà ta chính là trèo cửa sổ để vào. Không ngờ thoáng cái mà đã trải qua nhiều năm như vậy rồi!” Tiểu Tam đột nhiên cảm thán.
Thái Kinh Vân gật đầu, này đã là chuyện của rất nhiều năm trước, năm đó hai người đều vẫn chỉ là tiểu hài tử, lúc đó ai cũng không nghĩ tới nhiều năm sau hai người có thể nắm tay nhau cùng nhau sinh hoạt.
Hai người đều hãm vào trong dòng hồi ức về năm đó, không nói lời nào, trong phòng có chút an tĩnh, tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, rõ ràng khả biện. Ngọn đèn trên bàn phát ra thanh âm lách tách nhẹ nhàng, ngọn lửa nhảy nhót, lúc sáng lúc tối.
“Thái Kinh Vân…”
“Ân?”
“Kỳ thực, như vậy cũng không tồi…”
Hiện tại, ta coi như là có nhà có xe (mã xa) có con cái, cuộc sống bề bộn mà tuyệt đẹp.
Người ta nói thế sự khó mà dự liệu, này cũng chính xác a.
Tại rất nhiều rất nhiều năm trước, hắn mỗi ngày làm công kiếm sinh hoạt phí, cho tới bây giờ không nghĩ tới sẽ xuyên qua. Sau khi xuyên qua không nghĩ tới bản thân có thể thích ứng được thế giới này, mà sau khi thích ứng cuộc sống ở Hạ gia cũng là không hề nghĩ tới chính mình sẽ cùng một người nam nhân kết giao.
Số phận cũng không biết là an bài thế nào nữa, đến cuối cùng, hắn cư nhiên cùng một người nam nhân kết giao một đời một thế, thậm chí còn có một đôi song sinh…
Có lẽ một đời này, hắn vẫn không tính là có bao nhiêu thành công, giống như Văn Thanh đã nói, hắn sống rất tục. Nhưng hắn vốn là một người bình thường, đồng thời cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn thoát tục.
Con người ở một thế, chính là sinh hoạt. Sinh hoạt cơ bản nhất là ăn, mặc, ở, đi lại. Chúng ta sinh tại thế giới này, sống ở thế giới này, đó chính là sinh hoạt. Nếu như có thể bảo trì thân thể khỏe mạnh tâm tình vui sướng, chắc chắn là không thể tốt hơn được nữa!
Tiểu Tam là một người rất dễ thỏa mãn, tuy hắn cũng có ý nghĩ cùng truy cầu thế này thế kia, cũng có một rồi lại thêm một nguyện vọng cùng chưa thoả mãn, nhưng hắn cũng biết, quý trọng, hưởng thụ niềm hạnh phúc yêu và được yêu, mới là điều tối trọng yếu!
Hiện tại tiếc nuối duy nhất, đại khái chính là mỗi ngày bị người đè! Bất quá ở trong đầu hoán đổi một cái, chính mình đi đè Thái Kinh Vân làm cái đó cái ấy… Ân… Vẫn là cứ như thế này đi! Dù sao thì cởi sạch rồi nằm hưởng thụ cũng khá tốt!
Đến nửa đêm, Thái Kinh Vân tranh thủ về phòng nhìn một cái, Tiểu Tam đắp chăn ngủ say sưa, khóe miệng hơi cong lên, như là đang thấy mộng đẹp. Hai đứa nhỏ được đặt ở bên tường, bé út nghiêng người nằm, một tay khoác lên người ông anh cả, còn nhóc lớn kia thì nằm ngửa chổng vó lên trời.
Như y sở liệu, bé lớn đem cái chăn nhỏ đá văng ra. Thái Kinh Vân lần nữa giúp bọn nhỏ đắp chăn, cúi người tại trên trán Tiểu Tam nhẹ hôn một cái, trước khi đi, lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lớn và bé út hôn một cái.
Trong đường ốc, mấy vị đại nam nhân đang dựng bàn, vừa đánh bài vừa đón giao thừa, thắng thua dựa theo quy tắc cũ, chui qua bàn.
Bởi vì đêm đã khuya, bên ngoài có hơn mấy phần vắng lặng, hoa tuyết tại trong màn đêm đen kịt nhịp nhàng múa lượn, cứ như tinh linh phiếm ra ánh sáng mỹ lệ…
( chính văn hoàn)
Danh sách chương