Editor: RG
Trong nháy mắt, một tia sáng chợt lóe lên, Lãm Nguyệt đứng dậy, đầu vẫn hơi choáng váng, tìm lại lần nữa vẫn không thấy.
Lãm Nguyệt ấn thái dương, quên đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ thấy, bỗng một cốc nước xuất hiện ở trước mặt, cô nhìn qua.
"Uống đi." Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, bàn tay thon dài cầm lấy túi rác trong tay cô rồi đi ra ngoài.
Đầu ngón tay chạm vào tay anh, cảm giác lạnh lạnh, rất dễ chịu.
Lãm Nguyệt nhận lấy cốc nước, ngồi xuống, đang muốn thổi một chút thì phát hiện độ ấm đã vừa vặn, không nóng không lạnh, cô dừng một chút, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào của mật ong lan tỏa trong miệng, chảy qua yết hầu làm dịu cảm giác nóng rát.
"Cảm ơn." Lãm Nguyệt mỉm cười nói với người đàn ông vừa quay lại.
"Ừ." Người đàn ông gật đầu, đi vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ra.
Bất tri bất giác đã uống hết cốc nước, Lãm Nguyệt nhìn cái cốc trống trơn, đứng dậy, muốn đặt chiếc cốc trở lại quầy.
Nhưng trong nháy mắt khi đứng lên thì đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt cũng tối sầm.
"Lãm Nguyệt!" Đôi mắt người đàn ông mở lớn, ba bước thành hai bước nhanh chóng đỡ được cô, bàn tay hơi run đặt lên trán cô, sau đó lập tức chặn ngang bế cô lên đi ra ngoài.
Lãm Nguyệt khôi phục thị lực đã thấy mình bị ôm lên.
"Thả em xuống." Cô vỗ vỗ vai anh.
Khoảnh khắc giọng nói của cô vang lên, người đàn ông bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức nhíu mày, một cỗ tức giận nổi lên, lạnh lùng nói, "Em không biết mình phát sốt sao?!"
Nếu anh không ở đây có phải cô sẽ cứ thế ngã xuống đất không?! Vừa rồi anh nên phát hiện ra mới phải. Anh còn tưởng rằng sắc mặt cô hồng hào là do thẹn thùng.
Thì ra là phát sốt a, Lãm Nguyệt nhớ tới hôm qua mình ngâm nước quá lâu và phản ứng choáng váng sáng nay. Sờ sờ trán.
"Em không sao." Cô có chút không tỉnh táo, phản ứng không quá nhanh nhạy, nhưng vẫn có thể nghe ra sự tức giận trong lời nói của anh, cô sờ qua trán mình, "Em vẫn luôn khỏe mạnh mà, không cần đi bệnh viện đâu, uống thuốc là được rồi."
Trần Dục Sâm bình ổn lại cảm xúc, đứng yên không có nhúc nhích.
"Thật đó, mau thả em xuống đi." Cô lại vỗ vỗ vai anh.
Biết cô thật sự không thích bệnh viện, Trần Dục Sâm rũ mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.
"Anh làm gì vậy?"
Sắc mặt người đàn ông nhàn nhạt, giọng nói không rõ cảm xúc, "Thả em xuống mà em lại ngã lần nữa, sân bay cũng ngã thành bằng phẳng mất?"
"Anh nói cái gì?" Lãm Nguyệt híp mắt, người đàn ông này không có IQ hay là thiếu đòn.
"Không có gì." Trần Dục Sâm lại không phải không có IQ, kìm nén tức giận trong lòng rồi, ánh mắt lại đạm mạc như cũ.
Bị đặt lên giường, Lãm Nguyệt nhìn người đàn ông sắc mặt không chút thay đổi điều chỉnh chiếc gối sau đầu, kéo chăn đắp lên cho cô, cười nhẹ nói, "Cảm ơn."
Mạnh miệng nhưng vẫn mềm lòng.
"Không cần." Người đàn ông không nói chuyện, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ nhăn lại, anh không cần cô nói cảm ơn. "Thuốc nhà em để ở đâu?"
"Ở cái tủ đằng kia, trong ngăn thứ ba bên phải." Lãm Nguyệt chỉ.
Sau đó, cô thấy người đàn ông trước giờ luôn vân đạm phong khinh* lại ngoan ngoãn mở ngăn kéo theo sự chỉ dẫn của cô, ngón tay thon dài lấy ra hai vỉ thuốc nhìn nhìn, cô không khỏi bật cười.
*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra Trần Dục Sâm còn rất đáng yêu.
Trần Dục Sâm nhìn cô một cái, sau đó đi ra ngoài rót một cốc nước, điều chỉnh độ ấm vừa phải, đưa thuốc và nước cho Lãm Nguyệt, "Uống đi."
"Ừ." Lãm Nguyệt nhận lấy cốc nước, bỏ hai viên thuốc vào miệng nuốt xuống, sau đó cau mày uống hết cốc nước.
......... Không thể làm thuốc của người lớn ngọt hơn một chút sao?
"Còn muốn không?" Trần Dục Sâm cầm lấy cái ly, hỏi cô.
"Không cần." Lãm Nguyệt bình tĩnh nói, "Em cũng không phải thùng nước." Cô đã uống ba cốc rồi.
Trần Dục Sâm mím môi, "Không phải bị sốt thì nên uống nhiều nước ấm sao?"
Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, "Suy nghĩ ngây thơ."
Có lẽ trong mắt đàn ông, dù bị cái gì cũng nên uống nhiều nước ấm.
Trần Dục Sâm không nói.
Nghĩ đến gì đó, Lãm Nguyệt lấy di động bấm bấm rồi đưa lên tai, chắc hôm nay không thể về nhà được rồi. Bên kia tút một tiếng đã có người nhận. "Mẹ".
"Ừ," Mẹ Hứa nghe thấy giọng nói bên kia thì nhíu mi, "Giọng con sao vậy?"
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, hắng giọng nói, "Không sao ạ, cảm cúm chút thôi."
"Có nặng không?" Mẹ Hứa hỏi, biết con gái mình trước nay không thích bệnh viện, "Có cần mẹ bảo chú Vương qua đó không?" Chú Vương là bác sĩ gia đình nhà họ.
"Không cần bảo chú Vương qua đâu mẹ, con vừa uống thuốc rồi, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi."
Mẹ Hứa vẫn nhíu mi, "Con lúc nào cũng chỉ biết nói chuyện tốt, lúc nào cũng nói không sao cả."
Lãm Nguyệt bình tĩnh nghe, "Đâu có, mẹ còn không biết con sao? Chỉ là cảm cúm một chút thôi, đâu cần đi bệnh viện chứ."
Mẹ Hứa nghĩ đến sức khỏe của cô trước giờ vẫn rất tốt mới yên tâm hơn một chút, nhớ ra cái gì, lại hỏi, "Vậy bảo bảo đâu rồi? Sức đề kháng của trẻ con rất yếu," huống chi tình huống cơ thể của bảo bảo lại không tốt lắm, "Con cảm cúm đừng để lây cho bé".
"Không đâu." Bây giờ Lãm Nguyệt trái lại cảm thấy may mắn khi bảo bảo không có ở đây, "Bảo bảo bị Trần Dục Sâm đưa đi rồi", cô cũng không nói rõ tình trạng cơ thể của bảo bảo.
Tuy nhiên, một chữ "đưa đi" cũng đủ để mẹ Hứa đoán được, đáy lòng lo lắng, "Cơ thể bảo bảo có vấn đề?"
Lãm Nguyệt ngây người một chút, sau đó liếc Trần Dục Sâm một cái, không biết sao mẹ lại biết được, đầu óc choáng váng nên cũng lười nghĩ, chỉ trấn an nói, "Vâng, nhưng mẹ không cần lo lắng, Trần Dục Sâm nói chỉ là tình huống bình thường thôi."
"Ừ." Mẹ Hứa an tâm một chút, cũng không muốn làm Lãm Nguyệt lo lắng theo, "Con muốn uống gì, ta làm cho con một chén súp gà được không?"
Nhìn cha Hứa một thân cơ bắp cao to, thường xuyên đen mặt, nhìn qua có vẻ tính tình không tốt, nhưng thực tế, người trong nhà đeo tạp dề nấu cơm chính là cha Hứa, còn trình độ nấu cơm của mẹ Hứa...... coi như biết lấy dưa chuột trong tủ lạnh.
"Không cần đâu." Lãm Nguyệt biết thật ra mẹ Hứa cũng chỉ muốn quan tâm cô, nghĩ một lát, cô nói, "Ở đây con có người rồi."
"Ai vậy?" Mẹ Hứa hỏi, "Dục Sâm?"
Lãm Nguyệt dừng một chút, cuối cùng vẫn thừa nhận. Chung quy vẫn cảm thấy mình nói lý do này không hay lắm.
"Vậy được rồi." Mẹ Hứa lập tức yên tâm, từ nhỏ Trần Dục Sâm đã là một người rất đáng tin cậy, nghĩ một lát, "Con đưa điện thoại cho cậu ấy đi, để ta nói chuyện với cậu ấy một chút."
Khóe miệng Lãm Nguyệt co rút, "Mẹ muốn nói gì?" Lần trước Quý Tam nghe điện thoại khi đã bị bà giáo huấn một trận.
"Ta có thể nói cái gì, xem con có gạt ta hay không thôi."
Lãm Nguyệt:.........
Cô hướng Trần Dục Sâm vẫy vẫy tay, đưa điện thoại cho anh, "Mẹ em".
Trần Dục Sâm dừng một chút, rũ lông mi, thản nhiên nhận điện thoại.
"Vâng... Con nhớ rồi... Vâng... Được... Dì yên tâm..."
Lãm Nguyệt nằm xuống, Trần Dục Sâm cũng không phải Quý Tam, hẳn là có thể làm cho mẹ cô bình tĩnh, ngáp một cái, quyết định đi ngủ, "Lúc đi đóng cửa giúp em."
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lãm Nguyệt sờ sờ cái trán, lại sờ thấy một cái khăn lông lạnh lạnh.
Cô ngồi dậy, nhấc cái khăn lông ra, lười biếng duỗi thắt lưng, oa, cả người dễ chịu hơn rồi. Một mùi thơm ngọt ngọt truyền tới từ bên ngoài, Lãm Nguyệt nghi ngờ đi đến phòng bếp.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhìn người đàn ông đang cầm một bình sữa bên trong chứa nước tương.
"Nấu cháo." Người đàn ông đã thay sơ mi trắng và quần tây, một thân khí chất cấm dục thanh lãnh, động tác tao nhã, nhàn nhạt nói.
Lãm Nguyệt đến gần hơn, phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, "30ml nước tương..." Lãm Nguyệt nhìn bình sữa chia vạch trong tay anh...
......... Tìm được cái này cũng không dễ.
Người ta đã ở lại chăm sóc mình, Lãm Nguyệt cũng không hỏi tại sao anh lại chưa đi, nếu hỏi thì thật không biết điều. Cô mỉm cười cầm lấy nước tương trong tay anh, "Để em."
Người đàn ông tránh tay cô, nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp mắt, "Em hết cảm cúm rồi?" Vừa nói vừa tự nhiên đặt một bàn tay hơi lạnh lên trán cô.
Lãm Nguyệt nghĩ đến bộ dáng anh mặc áo choàng tắm lúc sáng, ngẩn người, còn chưa nói gì, đã thấy người đàn ông thu tay lại, không có biểu cảm gì đặc biệt, "Đỡ hơn rồi, ra ngoài ngồi đi."
"Oh." Thấy bộ dáng anh giống như chỉ là thuận tay, Lãm Nguyệt áp xuống cảm xúc bất thường, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, mỉm cười nói, "Vậy em chờ bữa tiệc lớn của anh."
Sau khi cô đi ra ngoài, ngón tay người đàn ông khẽ run. Tựa hồ muốn nâng lên, lại thả xuống.
.........
Lãm Nguyệt ngồi ở sô pha, nhàm chán lướt Weibo, vừa mở ra đã có rất nhiều âm thanh tin nhắn bắn tới.
Bình tĩnh xem nhẹ âm báo tin nhắn từ điện thoại, vuốt lên, hình như gần đây có một bộ phim truyền hình đang được ưa chuộng, mấy bài viết đầu tiên đều bị nó chiếm giữ.
Lãm Nguyệt tùy ý nhìn lướt qua cái tên, cái gì mà Vương gia tiểu kiều thê, lại tiếp tục vuốt lên.
Cho đến khi mùi cháo làm cô bừng tỉnh.
Lãm Nguyệt thổi cháo nguội hẳn mới đút vào miệng, nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống đối diện một thân khí phách, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng Lãm Nguyệt vẫn cứ cảm thấy người đàn ông này đang mong đợi gì đó, cười nhẹ ăn tiếp một muỗng, "Rất ngon."
Nói thế nào đây, hương vị này, không phải khó ăn, mà là ở mức độ giữa khó ăn với bình thường, nếu nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì đó là cứng nhắc, một loại hương vị rất kỳ quái.
Nhưng người ta vất vả nấu cháo, hai người lại không thân thiết gì, cô vẫn biết nên nói như thế nào.
"Ừ." Trần Dục Sâm ăn một miếng, nhàn nhạt nhìn chằm chằm động tác của cô một hồi, nói, "Lần sau sẽ tốt hơn."
Lời này nói với cô làm gì...... Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, người đàn ông đã cúi đầu thong thả ăn cháo, động tác vân đạm phong khinh, tựa hồ vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra.
Ăn xong, người đàn ông nhìn cô, ánh mắt lay động, "Anh đi đây."
Cảm cúm khỏi rồi, tiếp tục ở lại cũng không được.
Lãm Nguyệt có chút khó hiểu, thản nhiên nói, "Đi đường cẩn thận" ^_^
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Trong nháy mắt, một tia sáng chợt lóe lên, Lãm Nguyệt đứng dậy, đầu vẫn hơi choáng váng, tìm lại lần nữa vẫn không thấy.
Lãm Nguyệt ấn thái dương, quên đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ thấy, bỗng một cốc nước xuất hiện ở trước mặt, cô nhìn qua.
"Uống đi." Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, bàn tay thon dài cầm lấy túi rác trong tay cô rồi đi ra ngoài.
Đầu ngón tay chạm vào tay anh, cảm giác lạnh lạnh, rất dễ chịu.
Lãm Nguyệt nhận lấy cốc nước, ngồi xuống, đang muốn thổi một chút thì phát hiện độ ấm đã vừa vặn, không nóng không lạnh, cô dừng một chút, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào của mật ong lan tỏa trong miệng, chảy qua yết hầu làm dịu cảm giác nóng rát.
"Cảm ơn." Lãm Nguyệt mỉm cười nói với người đàn ông vừa quay lại.
"Ừ." Người đàn ông gật đầu, đi vào phòng bếp rửa tay sạch sẽ rồi mới đi ra.
Bất tri bất giác đã uống hết cốc nước, Lãm Nguyệt nhìn cái cốc trống trơn, đứng dậy, muốn đặt chiếc cốc trở lại quầy.
Nhưng trong nháy mắt khi đứng lên thì đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt cũng tối sầm.
"Lãm Nguyệt!" Đôi mắt người đàn ông mở lớn, ba bước thành hai bước nhanh chóng đỡ được cô, bàn tay hơi run đặt lên trán cô, sau đó lập tức chặn ngang bế cô lên đi ra ngoài.
Lãm Nguyệt khôi phục thị lực đã thấy mình bị ôm lên.
"Thả em xuống." Cô vỗ vỗ vai anh.
Khoảnh khắc giọng nói của cô vang lên, người đàn ông bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức nhíu mày, một cỗ tức giận nổi lên, lạnh lùng nói, "Em không biết mình phát sốt sao?!"
Nếu anh không ở đây có phải cô sẽ cứ thế ngã xuống đất không?! Vừa rồi anh nên phát hiện ra mới phải. Anh còn tưởng rằng sắc mặt cô hồng hào là do thẹn thùng.
Thì ra là phát sốt a, Lãm Nguyệt nhớ tới hôm qua mình ngâm nước quá lâu và phản ứng choáng váng sáng nay. Sờ sờ trán.
"Em không sao." Cô có chút không tỉnh táo, phản ứng không quá nhanh nhạy, nhưng vẫn có thể nghe ra sự tức giận trong lời nói của anh, cô sờ qua trán mình, "Em vẫn luôn khỏe mạnh mà, không cần đi bệnh viện đâu, uống thuốc là được rồi."
Trần Dục Sâm bình ổn lại cảm xúc, đứng yên không có nhúc nhích.
"Thật đó, mau thả em xuống đi." Cô lại vỗ vỗ vai anh.
Biết cô thật sự không thích bệnh viện, Trần Dục Sâm rũ mắt, xoay người đi vào phòng ngủ.
"Anh làm gì vậy?"
Sắc mặt người đàn ông nhàn nhạt, giọng nói không rõ cảm xúc, "Thả em xuống mà em lại ngã lần nữa, sân bay cũng ngã thành bằng phẳng mất?"
"Anh nói cái gì?" Lãm Nguyệt híp mắt, người đàn ông này không có IQ hay là thiếu đòn.
"Không có gì." Trần Dục Sâm lại không phải không có IQ, kìm nén tức giận trong lòng rồi, ánh mắt lại đạm mạc như cũ.
Bị đặt lên giường, Lãm Nguyệt nhìn người đàn ông sắc mặt không chút thay đổi điều chỉnh chiếc gối sau đầu, kéo chăn đắp lên cho cô, cười nhẹ nói, "Cảm ơn."
Mạnh miệng nhưng vẫn mềm lòng.
"Không cần." Người đàn ông không nói chuyện, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khẽ nhăn lại, anh không cần cô nói cảm ơn. "Thuốc nhà em để ở đâu?"
"Ở cái tủ đằng kia, trong ngăn thứ ba bên phải." Lãm Nguyệt chỉ.
Sau đó, cô thấy người đàn ông trước giờ luôn vân đạm phong khinh* lại ngoan ngoãn mở ngăn kéo theo sự chỉ dẫn của cô, ngón tay thon dài lấy ra hai vỉ thuốc nhìn nhìn, cô không khỏi bật cười.
*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện hóa ra Trần Dục Sâm còn rất đáng yêu.
Trần Dục Sâm nhìn cô một cái, sau đó đi ra ngoài rót một cốc nước, điều chỉnh độ ấm vừa phải, đưa thuốc và nước cho Lãm Nguyệt, "Uống đi."
"Ừ." Lãm Nguyệt nhận lấy cốc nước, bỏ hai viên thuốc vào miệng nuốt xuống, sau đó cau mày uống hết cốc nước.
......... Không thể làm thuốc của người lớn ngọt hơn một chút sao?
"Còn muốn không?" Trần Dục Sâm cầm lấy cái ly, hỏi cô.
"Không cần." Lãm Nguyệt bình tĩnh nói, "Em cũng không phải thùng nước." Cô đã uống ba cốc rồi.
Trần Dục Sâm mím môi, "Không phải bị sốt thì nên uống nhiều nước ấm sao?"
Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, "Suy nghĩ ngây thơ."
Có lẽ trong mắt đàn ông, dù bị cái gì cũng nên uống nhiều nước ấm.
Trần Dục Sâm không nói.
Nghĩ đến gì đó, Lãm Nguyệt lấy di động bấm bấm rồi đưa lên tai, chắc hôm nay không thể về nhà được rồi. Bên kia tút một tiếng đã có người nhận. "Mẹ".
"Ừ," Mẹ Hứa nghe thấy giọng nói bên kia thì nhíu mi, "Giọng con sao vậy?"
Lãm Nguyệt khụ một tiếng, hắng giọng nói, "Không sao ạ, cảm cúm chút thôi."
"Có nặng không?" Mẹ Hứa hỏi, biết con gái mình trước nay không thích bệnh viện, "Có cần mẹ bảo chú Vương qua đó không?" Chú Vương là bác sĩ gia đình nhà họ.
"Không cần bảo chú Vương qua đâu mẹ, con vừa uống thuốc rồi, ngủ một giấc sẽ khỏi thôi."
Mẹ Hứa vẫn nhíu mi, "Con lúc nào cũng chỉ biết nói chuyện tốt, lúc nào cũng nói không sao cả."
Lãm Nguyệt bình tĩnh nghe, "Đâu có, mẹ còn không biết con sao? Chỉ là cảm cúm một chút thôi, đâu cần đi bệnh viện chứ."
Mẹ Hứa nghĩ đến sức khỏe của cô trước giờ vẫn rất tốt mới yên tâm hơn một chút, nhớ ra cái gì, lại hỏi, "Vậy bảo bảo đâu rồi? Sức đề kháng của trẻ con rất yếu," huống chi tình huống cơ thể của bảo bảo lại không tốt lắm, "Con cảm cúm đừng để lây cho bé".
"Không đâu." Bây giờ Lãm Nguyệt trái lại cảm thấy may mắn khi bảo bảo không có ở đây, "Bảo bảo bị Trần Dục Sâm đưa đi rồi", cô cũng không nói rõ tình trạng cơ thể của bảo bảo.
Tuy nhiên, một chữ "đưa đi" cũng đủ để mẹ Hứa đoán được, đáy lòng lo lắng, "Cơ thể bảo bảo có vấn đề?"
Lãm Nguyệt ngây người một chút, sau đó liếc Trần Dục Sâm một cái, không biết sao mẹ lại biết được, đầu óc choáng váng nên cũng lười nghĩ, chỉ trấn an nói, "Vâng, nhưng mẹ không cần lo lắng, Trần Dục Sâm nói chỉ là tình huống bình thường thôi."
"Ừ." Mẹ Hứa an tâm một chút, cũng không muốn làm Lãm Nguyệt lo lắng theo, "Con muốn uống gì, ta làm cho con một chén súp gà được không?"
Nhìn cha Hứa một thân cơ bắp cao to, thường xuyên đen mặt, nhìn qua có vẻ tính tình không tốt, nhưng thực tế, người trong nhà đeo tạp dề nấu cơm chính là cha Hứa, còn trình độ nấu cơm của mẹ Hứa...... coi như biết lấy dưa chuột trong tủ lạnh.
"Không cần đâu." Lãm Nguyệt biết thật ra mẹ Hứa cũng chỉ muốn quan tâm cô, nghĩ một lát, cô nói, "Ở đây con có người rồi."
"Ai vậy?" Mẹ Hứa hỏi, "Dục Sâm?"
Lãm Nguyệt dừng một chút, cuối cùng vẫn thừa nhận. Chung quy vẫn cảm thấy mình nói lý do này không hay lắm.
"Vậy được rồi." Mẹ Hứa lập tức yên tâm, từ nhỏ Trần Dục Sâm đã là một người rất đáng tin cậy, nghĩ một lát, "Con đưa điện thoại cho cậu ấy đi, để ta nói chuyện với cậu ấy một chút."
Khóe miệng Lãm Nguyệt co rút, "Mẹ muốn nói gì?" Lần trước Quý Tam nghe điện thoại khi đã bị bà giáo huấn một trận.
"Ta có thể nói cái gì, xem con có gạt ta hay không thôi."
Lãm Nguyệt:.........
Cô hướng Trần Dục Sâm vẫy vẫy tay, đưa điện thoại cho anh, "Mẹ em".
Trần Dục Sâm dừng một chút, rũ lông mi, thản nhiên nhận điện thoại.
"Vâng... Con nhớ rồi... Vâng... Được... Dì yên tâm..."
Lãm Nguyệt nằm xuống, Trần Dục Sâm cũng không phải Quý Tam, hẳn là có thể làm cho mẹ cô bình tĩnh, ngáp một cái, quyết định đi ngủ, "Lúc đi đóng cửa giúp em."
Lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lãm Nguyệt sờ sờ cái trán, lại sờ thấy một cái khăn lông lạnh lạnh.
Cô ngồi dậy, nhấc cái khăn lông ra, lười biếng duỗi thắt lưng, oa, cả người dễ chịu hơn rồi. Một mùi thơm ngọt ngọt truyền tới từ bên ngoài, Lãm Nguyệt nghi ngờ đi đến phòng bếp.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô nhìn người đàn ông đang cầm một bình sữa bên trong chứa nước tương.
"Nấu cháo." Người đàn ông đã thay sơ mi trắng và quần tây, một thân khí chất cấm dục thanh lãnh, động tác tao nhã, nhàn nhạt nói.
Lãm Nguyệt đến gần hơn, phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, "30ml nước tương..." Lãm Nguyệt nhìn bình sữa chia vạch trong tay anh...
......... Tìm được cái này cũng không dễ.
Người ta đã ở lại chăm sóc mình, Lãm Nguyệt cũng không hỏi tại sao anh lại chưa đi, nếu hỏi thì thật không biết điều. Cô mỉm cười cầm lấy nước tương trong tay anh, "Để em."
Người đàn ông tránh tay cô, nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp mắt, "Em hết cảm cúm rồi?" Vừa nói vừa tự nhiên đặt một bàn tay hơi lạnh lên trán cô.
Lãm Nguyệt nghĩ đến bộ dáng anh mặc áo choàng tắm lúc sáng, ngẩn người, còn chưa nói gì, đã thấy người đàn ông thu tay lại, không có biểu cảm gì đặc biệt, "Đỡ hơn rồi, ra ngoài ngồi đi."
"Oh." Thấy bộ dáng anh giống như chỉ là thuận tay, Lãm Nguyệt áp xuống cảm xúc bất thường, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, mỉm cười nói, "Vậy em chờ bữa tiệc lớn của anh."
Sau khi cô đi ra ngoài, ngón tay người đàn ông khẽ run. Tựa hồ muốn nâng lên, lại thả xuống.
.........
Lãm Nguyệt ngồi ở sô pha, nhàm chán lướt Weibo, vừa mở ra đã có rất nhiều âm thanh tin nhắn bắn tới.
Bình tĩnh xem nhẹ âm báo tin nhắn từ điện thoại, vuốt lên, hình như gần đây có một bộ phim truyền hình đang được ưa chuộng, mấy bài viết đầu tiên đều bị nó chiếm giữ.
Lãm Nguyệt tùy ý nhìn lướt qua cái tên, cái gì mà Vương gia tiểu kiều thê, lại tiếp tục vuốt lên.
Cho đến khi mùi cháo làm cô bừng tỉnh.
Lãm Nguyệt thổi cháo nguội hẳn mới đút vào miệng, nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống đối diện một thân khí phách, rõ ràng không có biểu tình gì, nhưng Lãm Nguyệt vẫn cứ cảm thấy người đàn ông này đang mong đợi gì đó, cười nhẹ ăn tiếp một muỗng, "Rất ngon."
Nói thế nào đây, hương vị này, không phải khó ăn, mà là ở mức độ giữa khó ăn với bình thường, nếu nhất định phải dùng một từ để miêu tả thì đó là cứng nhắc, một loại hương vị rất kỳ quái.
Nhưng người ta vất vả nấu cháo, hai người lại không thân thiết gì, cô vẫn biết nên nói như thế nào.
"Ừ." Trần Dục Sâm ăn một miếng, nhàn nhạt nhìn chằm chằm động tác của cô một hồi, nói, "Lần sau sẽ tốt hơn."
Lời này nói với cô làm gì...... Lãm Nguyệt nhìn anh một cái, người đàn ông đã cúi đầu thong thả ăn cháo, động tác vân đạm phong khinh, tựa hồ vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra.
Ăn xong, người đàn ông nhìn cô, ánh mắt lay động, "Anh đi đây."
Cảm cúm khỏi rồi, tiếp tục ở lại cũng không được.
Lãm Nguyệt có chút khó hiểu, thản nhiên nói, "Đi đường cẩn thận" ^_^
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Danh sách chương