Những người bày quán đều là người Tần Tiểu Ngư chưa từng gặp qua, bọn họ dùng một chiếc lá xanh thật lớn trải trên mặt đất để bày quán, bên trên bày đủ loại đồ vật.
Tần Tiểu Ngư thấy vậy, vô cùng kiếp sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Khác.
Gương mặt của Khác đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Bộ lạc của chúng ta không có mồi lửa, có rất nhiều chỗ không thể đi vào, quá nguy hiểm, không tìm được thứ tốt, nên cứ như vậy.”
Hắn yêu thương nhìn hổ con của bộ lạc, lại nhìn đứa bé của Cự Hùng tộc chạy ngang qua ở bên cạnh, lấy một bình mật ong nhỏ ở bên cạnh, nói: “Thích không? Cái này rất ngọt, có rất nhiều ấu tể thích cái này.”
Đứa bé đáng thương, mấy thứ này cũng chưa từng được nhìn thấy. Hắn xoa đầu Tần Tiểu Ngư: “Hôm nay có rất nhiều đồng vàng, ngươi có thể chọn lựa thứ mình thích.”
Tần Tiểu Ngư nhìn mật ong: “Ta muốn ăn thịt.”
Khác định gọi chiến sĩ bên người đến lấy thịt ra. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Tiểu Ngư ngăn cản: “Ta không cần cái này, cắn không được, ta muốn ăn thịt tươi.”
“Được.”
Hai người đi vào bên trong, cách đó không xa có một sư tử đang lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, trên lá xanh có đặt một con thú rất lớn. Tần Tiểu Ngư không biết đây là thú gì, nhưng nàng biết thú này có thể ăn.
Có lẽ bởi vì thân thể, cho nên Tần Tiểu Ngư theo bản năng biết được mấy thứ này có thể ăn, mấy thứ này có năng lượng. Bên trong dạ dày trống rỗng, phát ra cảm giác khao khát mãnh liệt với nàng.
“Ta muốn cái này.” Tần Tiểu Ngư nói.
“Được, cái này là của một mình ngươi.” Khác ngẩn người, vẫn lập tức mua. Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư không biết tại sao, nhưng khi nàng nhìn thấy Khác cầm ba đồng vàng mua con mồi kia thì nàng lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Cái này đắt như vậy sao?”
“Bên trong Thú Nhân cốc, mặc dù là loại con mồi có cấp bậc thấp nhất thì cũng có giá là ba đồng vàng.” Khác dùng một tay khiêng con thú giống con heo kia lên và nói.
“Ta nhớ lần trước mười lăm đồng vàng liền…”
Một chiến sĩ bên người Khác liếc nhìn Tần Tiểu Ngư một cái, cười nói: “Năm trước tương đối khó khăn, chỉ mua những thức ăn rẻ tiền nhất, mua một đống lớn, hơn nữa chúng ta còn tự mình đào bánh đất, dù gì cũng có thể chống đỡ vượt qua”
“Đúng vậy, ngươi đừng xem thường bánh đất, người khác lại đây, chúng ta còn không cho đào đâu. Đây là lãnh địa của bộ lạc chúng ta, về sau ngươi thành niên sẽ biết.”
“Năm nay có thể vượt qua một năm tốt đẹp, tộc trưởng bảo chúng ta mang 500 đồng vàng ra ngoài, chúng ta có thể mua được rất nhiều thịt linh thú.”
“Đúng vậy, năm nay có thể sống rất tốt, các ấu tể có thể được ăn no một chút.”
“Chúng ta có thể mang rất nhiều rất nhiều, rất nhiều thịt trở về, ngón tay và ngón chân của ta cũng không đếm hết, vui mừng đến mức cả người hổ đều choáng váng.”
“Năm nay xem như không cần chịu đói, tiết kiệm một chút, nói không chừng có thể đủ ăn đến năm sau.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi chúng ta không được nhìn thấy nhiều thịt như vậy.”
Các chiến sĩ vui vẻ ra mặt, vui mừng đến mức không khép miệng lại được.
Tần Tiểu Ngư càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: “Khoan đã, mua rất nhiều thịt, vậy, vậy những đồ vật khác thì sao?”
“Ngươi nói thứ gì?” Húc không hiểu nhìn Tần Tiểu Ngư, dàng người cường tráng ở dưới ánh nắng mặt trời có màu sắc rất đẹp.
“Ta là nói nhà ở, chăn, chén và đũa gì đó.” Trong lòng Tần Tiểu Ngư có dự cảm không tốt.
Tần Tiểu Ngư thấy vậy, vô cùng kiếp sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Khác.
Gương mặt của Khác đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Bộ lạc của chúng ta không có mồi lửa, có rất nhiều chỗ không thể đi vào, quá nguy hiểm, không tìm được thứ tốt, nên cứ như vậy.”
Hắn yêu thương nhìn hổ con của bộ lạc, lại nhìn đứa bé của Cự Hùng tộc chạy ngang qua ở bên cạnh, lấy một bình mật ong nhỏ ở bên cạnh, nói: “Thích không? Cái này rất ngọt, có rất nhiều ấu tể thích cái này.”
Đứa bé đáng thương, mấy thứ này cũng chưa từng được nhìn thấy. Hắn xoa đầu Tần Tiểu Ngư: “Hôm nay có rất nhiều đồng vàng, ngươi có thể chọn lựa thứ mình thích.”
Tần Tiểu Ngư nhìn mật ong: “Ta muốn ăn thịt.”
Khác định gọi chiến sĩ bên người đến lấy thịt ra. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng đã bị Tần Tiểu Ngư ngăn cản: “Ta không cần cái này, cắn không được, ta muốn ăn thịt tươi.”
“Được.”
Hai người đi vào bên trong, cách đó không xa có một sư tử đang lười biếng quỳ rạp trên mặt đất, trên lá xanh có đặt một con thú rất lớn. Tần Tiểu Ngư không biết đây là thú gì, nhưng nàng biết thú này có thể ăn.
Có lẽ bởi vì thân thể, cho nên Tần Tiểu Ngư theo bản năng biết được mấy thứ này có thể ăn, mấy thứ này có năng lượng. Bên trong dạ dày trống rỗng, phát ra cảm giác khao khát mãnh liệt với nàng.
“Ta muốn cái này.” Tần Tiểu Ngư nói.
“Được, cái này là của một mình ngươi.” Khác ngẩn người, vẫn lập tức mua. Vốn dĩ Tần Tiểu Ngư không biết tại sao, nhưng khi nàng nhìn thấy Khác cầm ba đồng vàng mua con mồi kia thì nàng lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Cái này đắt như vậy sao?”
“Bên trong Thú Nhân cốc, mặc dù là loại con mồi có cấp bậc thấp nhất thì cũng có giá là ba đồng vàng.” Khác dùng một tay khiêng con thú giống con heo kia lên và nói.
“Ta nhớ lần trước mười lăm đồng vàng liền…”
Một chiến sĩ bên người Khác liếc nhìn Tần Tiểu Ngư một cái, cười nói: “Năm trước tương đối khó khăn, chỉ mua những thức ăn rẻ tiền nhất, mua một đống lớn, hơn nữa chúng ta còn tự mình đào bánh đất, dù gì cũng có thể chống đỡ vượt qua”
“Đúng vậy, ngươi đừng xem thường bánh đất, người khác lại đây, chúng ta còn không cho đào đâu. Đây là lãnh địa của bộ lạc chúng ta, về sau ngươi thành niên sẽ biết.”
“Năm nay có thể vượt qua một năm tốt đẹp, tộc trưởng bảo chúng ta mang 500 đồng vàng ra ngoài, chúng ta có thể mua được rất nhiều thịt linh thú.”
“Đúng vậy, năm nay có thể sống rất tốt, các ấu tể có thể được ăn no một chút.”
“Chúng ta có thể mang rất nhiều rất nhiều, rất nhiều thịt trở về, ngón tay và ngón chân của ta cũng không đếm hết, vui mừng đến mức cả người hổ đều choáng váng.”
“Năm nay xem như không cần chịu đói, tiết kiệm một chút, nói không chừng có thể đủ ăn đến năm sau.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi chúng ta không được nhìn thấy nhiều thịt như vậy.”
Các chiến sĩ vui vẻ ra mặt, vui mừng đến mức không khép miệng lại được.
Tần Tiểu Ngư càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ: “Khoan đã, mua rất nhiều thịt, vậy, vậy những đồ vật khác thì sao?”
“Ngươi nói thứ gì?” Húc không hiểu nhìn Tần Tiểu Ngư, dàng người cường tráng ở dưới ánh nắng mặt trời có màu sắc rất đẹp.
“Ta là nói nhà ở, chăn, chén và đũa gì đó.” Trong lòng Tần Tiểu Ngư có dự cảm không tốt.
Danh sách chương