"Mẹ, con thật sự phải đi học trung học sao? Con không muốn đi a..." Trong lòng Nhược Thủy tràn đầy không tình nguyện, lôi kéo tay áo Ngụy Như Tuệ, hy vọng có thể nghe được đáp án phủ định.
Ngụy Như Tuệ khó xử nhìn Nhược Thủy, lại nhìn ba đứa nhỏ ở bên cạnh, làm bộ không quan hệ đến mình, không lên tiếng.
Hách Liên Thành vừa thấy, hắc! Vừa rồi còn thương lượng tốt lắm mà, khuê nữ vừa làm nũng em liền đầu hàng, rất không kiên định! Cho vợ một ánh mắt khinh bỉ, Hách Liên Thành tận tình khuyên nhủ: "Nhược Nhược nha, tuy rằng bà ngoại con nơi đó nói không thành vấn đề, có thể trực tiếp đi học đại học Thanh Hoa, nhưng con phải tham gia hội thi, nếu không có bằng tốt nghiệp trung học, đến lúc đó vạn nhất bị các sinh viên cùng trường con phát hiện, một chút liền hiểu được là con đi cửa sau,vậy nên làm cái gì bây giờ?"
"Nhưng con có bằng tốt nghiệp trung học Anh quốc!" Nhược Thủy không phục phản bác, ánh mắt mở thật to, làm cho Hách Liên Thành đang có chút chột dạ càng thêm lúng túng.
Kỳ thật kỳ thi vào trung học cùng bằng tốt nghiệp kia không trọng yếu như vậy, Nhược Thủy muốn vào đại học Thanh Hoa, có Ngụy lão phu nhân đối phó, cho dù là chữ to không biết một chữ... Ngạch, chữ to không biết một chữ thì sẽ có chút vấn đề.
Dù sao lấy bằng tốt nghiệp cùng tham gia thi cái gì cũng đều do ba ba Hách Liên lấy cớ dỗ Nhược Thủy đi học cao trung, Nhược Thủy trở về tính ở nhà ngây ngốc một năm, sau đó lại đi thủ đô học đại học.
Nhưng một năm này, Nhược Thủy ngốc ở nhà nên làm chút gì, đó là vấn đề vợ chồng Hách Liên rất lo lắng. Hai người sợ Nhược Thủy cảm thấy nhàm chán, dù sao bạn tốt của con béđều ở nước ngoài, cứ nhàn nhã ở nhà như vậy, hai người đều sợ tự do quá khiến Nhược Nhược buồn đến bệnh.
Khuyên can mãi, Nhược Thủy mới đồng ý đi Nhất Trung học một năm. Nghĩ tới cuộc sống kế tiếp, mỗi ngày phải sớm rời giường, ở lớp học cả một ngày, đời trước có học qua, rất buồn tẻ chán nản, Nhược Thủy nhất thời cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.
Ở nhà mười ngày, coi qua sách giáo khoa của cao trung, cho dù lớp 10 đã chính thức khai giảng. Kỳ thật thời gian báo danh vẫn là ngày 1 tháng 9 truyền thống, nhưng học sinh cao trung phải tập huấn luyện quân sự, Nhược Thủy lười tham gia, liền trốn ở nhà ôn tập, xem học kỳ này phải học cái gì.
Thời gian huấn luyện quân sự của lớp 10 là một tuần, đến ngày chính thức khai giảng, lúc Nhược Thủy đến không sớm cũng không muộn, không nghĩ tới sau khi vào lớp lại phát hiện mọi người đều đến gần như đông đủ, tất cả đều quay lại nhìn nữ sinh xa lạ lại xinh đẹp này.
Nhất Trung có đồng phục, xuân hạ có một bộ, nhưng rất khó coi, trường học cũng không cưỡng chế yêu cầu học sinh mặc, chính là khi có lãnh đạo đến kiểm tra thì thông tri các lớp để học sinh mặc đồng phục ứng phó một chút.
Cho nên hôm nay Nhược Thủy không mặc đồng phục trường, trên người một kiện T-shirt màu trắng, phía dưới là quần jean màu lam, giày vải bạt màu xanh trắng kinh điển, sạch sẽ lưu loát.
Mọi người thường nói: "Người đẹp vì lụa." Nhưng lời này ở trên người Nhược Thủy lại không thích hợp, tuy rằng chất lượng của T-shirt trắng cùng giày vải bạt đều vô cùng tốt, hình thức ngắn gọn mặc ở trên người bình thường cũng chỉ là bình thường, nhưng ở trên người Nhược Thủy lại hiện ra một loại khí chất thu hút người nhìn.
Thật giống như một vị công chúa, vì dung nhập cuộc sống bình dân, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, mặc quần áo mộc mạc. Giờ phút này, các bạn trong lớp đều nghĩ như thế.
Nhược Thủy cũng không biết, sau khi trọng sinh, được ba ba nuông chiều, học trường nữ quý tộc, rồi chu du các nước Châu Âu làm cô biến hóa như thế nào.
Ở trường nữ sinh ngày ngày học tập lễ nghi quy củ, nay đã khắc vào cốt tủy, các học sinhận thức được cô xuất thân bất phàm, Nhược Thủy tự nhiên có được loại khí chất kỳ diệu này. Cùng trong một nước, cùng tuổi, một đường từ nhỏ học sơ trung lên, so sánh với các nữ sinh khác, quả nhiên là quá chênh lệch.
Trong phòng học lặng im, sau đó liền ầm ầm bạo phát, nơi nơi đều là "khe khẽ nói nhỏ" ——
"Thật khá a! Trường học chúng ta có nữ sinh xinh đẹp như vậy sao? Mình sao chưa gặp qua!" Một nam sinh lén lút hỏi bạn cùng bàn quen lúc học quân sự.
Nam sinh chung quanh đều gật đầu phụ họa.
Nam sinh nhìn chung quanh một vòng, máu toàn thân lập tức dồn lên mặt, ảo não không thôi —— cậu luôn xem nhẹ giọng nói chính mình...
Nữ sinh bên này cũng nghị luận, đều là "Quần jean của bạn form rất đẹp nha!" "Không biết giày vải bạt của bạn mua ở đâu, cảm giác so với giầy Converse còn đẹp hơn!" "Các bạn xem, da của bạn ấy rất đẹp, rất muốn đi hỏi bạn ấy dùng cái gì tắm nhỉ..." Mọi việc như thế.
Nhưng cũng có âm thanh so sánh, tỷ như lúc này ở bàn thứ ba trong phòng học, một nữ sinh đeo kính, mỉm cười đẩy kính mắt, bình tĩnh cười nói: "Đều nói Từ Tử Huyên xinh đẹp, nay vừa thấy, ha ha..." Cô cũng không nói hết, chính là cười lắc lắc đầu, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Nữ sinh chung quanh cô vừa nghe thấy, cảm thấy đồng ý đồng thời đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nữ sinh thân hình kiều nhỏ ngồi trước nữ sinh đeo kính.
Lỗ tai Nhược Thủy rất thính, khi mọi người còn đang vụng trộm nhìn cô, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, cô đã xách cặp sách đi đến bàn cuối cùng, cách hai bàn, cô thấy được nữ sinh mắt kính kia, nghiêng đầu, cô nở nụ cười.
"Thu Thiên, đã lâu không thấy!"
Nữ sinh mắt kính, cũng chính là Thu Thiên có chút kinh ngạc, sau khi cẩn thận đánh gián mới chào hỏi mình một lần, thì kích động, chần chờ nói: "Bạn là... Hách Liên Nhược Thủy?!"
Nhược Thủy mỉm cười gật đầu.
Thu Thiên đi vài bước đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa muốn cười vừa muốn khóc: "Như thế nào nhiều năm như vậy bạn cũng không liên lạc với mình! Nghe nói bạn xuất ngoại, hiện tại trở về học trong nước sao?"
Nhược Thủy thực sáng suốt không có nói chuyện sau khi mình tạm nghỉ học, ở nhà mời gia sư dạy hai năm, mỉm cười nói: "Đúng vậy, muốn tới nơi này học một năm, về sau lại đi." Bất quá đi nơi nào, còn phải đợi thương lượng lại.
Thấy Thu Thiên quen biết nữ sinh mới này, tất cả mọi người dừng nói chuyện với nhau, vểnh tai nghe hai người nói chuyện, này vừa nghe, lại hưng phấn!
Người ta thế nhưng sớm đã đi du học!
Bất quá Nhược Thủy cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô vừa mới dừng lại chào hỏi, trừ bỏ thấy Thu Thiên, còn thấy một người khác làm cho cô ấn tượng khắc sâu.
Nữ sinh thân hình kiều nhỏ kia, có một đôi mắt thật to, cái mũi nhỏ nhắn, môi anh đào, tóc uốn thành kiểu tóc công chúa, xoã rối tung trên vai, tuy rằng làn da khá đen, nhưng dung mạo nhìn chung là một giai nhân mới nở.
Với Nhược Thủy, ấn tượng của cô ta không thể không khắc sâu, ở kiếp trước, người này là bạn thân của Từ Tử Huyên, tên là Trương Hiểu Tuyền, cùng Từ Tử Huyên một chỗ, làm thanh xuân u ám của cô thêm không ít nét bút hỏng, làm cho ký ức của Nhược Thủy đến nay vẫn còn mới mẻ.
Ngụy Như Tuệ khó xử nhìn Nhược Thủy, lại nhìn ba đứa nhỏ ở bên cạnh, làm bộ không quan hệ đến mình, không lên tiếng.
Hách Liên Thành vừa thấy, hắc! Vừa rồi còn thương lượng tốt lắm mà, khuê nữ vừa làm nũng em liền đầu hàng, rất không kiên định! Cho vợ một ánh mắt khinh bỉ, Hách Liên Thành tận tình khuyên nhủ: "Nhược Nhược nha, tuy rằng bà ngoại con nơi đó nói không thành vấn đề, có thể trực tiếp đi học đại học Thanh Hoa, nhưng con phải tham gia hội thi, nếu không có bằng tốt nghiệp trung học, đến lúc đó vạn nhất bị các sinh viên cùng trường con phát hiện, một chút liền hiểu được là con đi cửa sau,vậy nên làm cái gì bây giờ?"
"Nhưng con có bằng tốt nghiệp trung học Anh quốc!" Nhược Thủy không phục phản bác, ánh mắt mở thật to, làm cho Hách Liên Thành đang có chút chột dạ càng thêm lúng túng.
Kỳ thật kỳ thi vào trung học cùng bằng tốt nghiệp kia không trọng yếu như vậy, Nhược Thủy muốn vào đại học Thanh Hoa, có Ngụy lão phu nhân đối phó, cho dù là chữ to không biết một chữ... Ngạch, chữ to không biết một chữ thì sẽ có chút vấn đề.
Dù sao lấy bằng tốt nghiệp cùng tham gia thi cái gì cũng đều do ba ba Hách Liên lấy cớ dỗ Nhược Thủy đi học cao trung, Nhược Thủy trở về tính ở nhà ngây ngốc một năm, sau đó lại đi thủ đô học đại học.
Nhưng một năm này, Nhược Thủy ngốc ở nhà nên làm chút gì, đó là vấn đề vợ chồng Hách Liên rất lo lắng. Hai người sợ Nhược Thủy cảm thấy nhàm chán, dù sao bạn tốt của con béđều ở nước ngoài, cứ nhàn nhã ở nhà như vậy, hai người đều sợ tự do quá khiến Nhược Nhược buồn đến bệnh.
Khuyên can mãi, Nhược Thủy mới đồng ý đi Nhất Trung học một năm. Nghĩ tới cuộc sống kế tiếp, mỗi ngày phải sớm rời giường, ở lớp học cả một ngày, đời trước có học qua, rất buồn tẻ chán nản, Nhược Thủy nhất thời cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.
Ở nhà mười ngày, coi qua sách giáo khoa của cao trung, cho dù lớp 10 đã chính thức khai giảng. Kỳ thật thời gian báo danh vẫn là ngày 1 tháng 9 truyền thống, nhưng học sinh cao trung phải tập huấn luyện quân sự, Nhược Thủy lười tham gia, liền trốn ở nhà ôn tập, xem học kỳ này phải học cái gì.
Thời gian huấn luyện quân sự của lớp 10 là một tuần, đến ngày chính thức khai giảng, lúc Nhược Thủy đến không sớm cũng không muộn, không nghĩ tới sau khi vào lớp lại phát hiện mọi người đều đến gần như đông đủ, tất cả đều quay lại nhìn nữ sinh xa lạ lại xinh đẹp này.
Nhất Trung có đồng phục, xuân hạ có một bộ, nhưng rất khó coi, trường học cũng không cưỡng chế yêu cầu học sinh mặc, chính là khi có lãnh đạo đến kiểm tra thì thông tri các lớp để học sinh mặc đồng phục ứng phó một chút.
Cho nên hôm nay Nhược Thủy không mặc đồng phục trường, trên người một kiện T-shirt màu trắng, phía dưới là quần jean màu lam, giày vải bạt màu xanh trắng kinh điển, sạch sẽ lưu loát.
Mọi người thường nói: "Người đẹp vì lụa." Nhưng lời này ở trên người Nhược Thủy lại không thích hợp, tuy rằng chất lượng của T-shirt trắng cùng giày vải bạt đều vô cùng tốt, hình thức ngắn gọn mặc ở trên người bình thường cũng chỉ là bình thường, nhưng ở trên người Nhược Thủy lại hiện ra một loại khí chất thu hút người nhìn.
Thật giống như một vị công chúa, vì dung nhập cuộc sống bình dân, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, mặc quần áo mộc mạc. Giờ phút này, các bạn trong lớp đều nghĩ như thế.
Nhược Thủy cũng không biết, sau khi trọng sinh, được ba ba nuông chiều, học trường nữ quý tộc, rồi chu du các nước Châu Âu làm cô biến hóa như thế nào.
Ở trường nữ sinh ngày ngày học tập lễ nghi quy củ, nay đã khắc vào cốt tủy, các học sinhận thức được cô xuất thân bất phàm, Nhược Thủy tự nhiên có được loại khí chất kỳ diệu này. Cùng trong một nước, cùng tuổi, một đường từ nhỏ học sơ trung lên, so sánh với các nữ sinh khác, quả nhiên là quá chênh lệch.
Trong phòng học lặng im, sau đó liền ầm ầm bạo phát, nơi nơi đều là "khe khẽ nói nhỏ" ——
"Thật khá a! Trường học chúng ta có nữ sinh xinh đẹp như vậy sao? Mình sao chưa gặp qua!" Một nam sinh lén lút hỏi bạn cùng bàn quen lúc học quân sự.
Nam sinh chung quanh đều gật đầu phụ họa.
Nam sinh nhìn chung quanh một vòng, máu toàn thân lập tức dồn lên mặt, ảo não không thôi —— cậu luôn xem nhẹ giọng nói chính mình...
Nữ sinh bên này cũng nghị luận, đều là "Quần jean của bạn form rất đẹp nha!" "Không biết giày vải bạt của bạn mua ở đâu, cảm giác so với giầy Converse còn đẹp hơn!" "Các bạn xem, da của bạn ấy rất đẹp, rất muốn đi hỏi bạn ấy dùng cái gì tắm nhỉ..." Mọi việc như thế.
Nhưng cũng có âm thanh so sánh, tỷ như lúc này ở bàn thứ ba trong phòng học, một nữ sinh đeo kính, mỉm cười đẩy kính mắt, bình tĩnh cười nói: "Đều nói Từ Tử Huyên xinh đẹp, nay vừa thấy, ha ha..." Cô cũng không nói hết, chính là cười lắc lắc đầu, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Nữ sinh chung quanh cô vừa nghe thấy, cảm thấy đồng ý đồng thời đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nữ sinh thân hình kiều nhỏ ngồi trước nữ sinh đeo kính.
Lỗ tai Nhược Thủy rất thính, khi mọi người còn đang vụng trộm nhìn cô, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau, cô đã xách cặp sách đi đến bàn cuối cùng, cách hai bàn, cô thấy được nữ sinh mắt kính kia, nghiêng đầu, cô nở nụ cười.
"Thu Thiên, đã lâu không thấy!"
Nữ sinh mắt kính, cũng chính là Thu Thiên có chút kinh ngạc, sau khi cẩn thận đánh gián mới chào hỏi mình một lần, thì kích động, chần chờ nói: "Bạn là... Hách Liên Nhược Thủy?!"
Nhược Thủy mỉm cười gật đầu.
Thu Thiên đi vài bước đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa muốn cười vừa muốn khóc: "Như thế nào nhiều năm như vậy bạn cũng không liên lạc với mình! Nghe nói bạn xuất ngoại, hiện tại trở về học trong nước sao?"
Nhược Thủy thực sáng suốt không có nói chuyện sau khi mình tạm nghỉ học, ở nhà mời gia sư dạy hai năm, mỉm cười nói: "Đúng vậy, muốn tới nơi này học một năm, về sau lại đi." Bất quá đi nơi nào, còn phải đợi thương lượng lại.
Thấy Thu Thiên quen biết nữ sinh mới này, tất cả mọi người dừng nói chuyện với nhau, vểnh tai nghe hai người nói chuyện, này vừa nghe, lại hưng phấn!
Người ta thế nhưng sớm đã đi du học!
Bất quá Nhược Thủy cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô vừa mới dừng lại chào hỏi, trừ bỏ thấy Thu Thiên, còn thấy một người khác làm cho cô ấn tượng khắc sâu.
Nữ sinh thân hình kiều nhỏ kia, có một đôi mắt thật to, cái mũi nhỏ nhắn, môi anh đào, tóc uốn thành kiểu tóc công chúa, xoã rối tung trên vai, tuy rằng làn da khá đen, nhưng dung mạo nhìn chung là một giai nhân mới nở.
Với Nhược Thủy, ấn tượng của cô ta không thể không khắc sâu, ở kiếp trước, người này là bạn thân của Từ Tử Huyên, tên là Trương Hiểu Tuyền, cùng Từ Tử Huyên một chỗ, làm thanh xuân u ám của cô thêm không ít nét bút hỏng, làm cho ký ức của Nhược Thủy đến nay vẫn còn mới mẻ.
Danh sách chương