Bầu trời ở Copenhagen một màu xanh lam, sạch sẽ trong suốt, không hổ danh nơi đây đẹp nh cảnh trong truyện cổ tích. Là cố hương của Andersen, tinh xảo và lãng mạn cùng tồn tại, thiên chân và dụ hoặc cùng tồn tại, dường như khắp nơi đều vẽ thêm mắt cho rồng.

Nhưng lúc này, ở trên cầu, một đôi thiếu niên nam nữ đứng sóng vai nhau, lại làm cho du khách đang nghỉ chân ở nơi này cũng lưu luyến, thậm chí không ít người mang máy ảnh ra chụp lại hình ảnh này.

Một đôi như đồng thoại. Còn không biết chính mình hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của người khác, hai người đang thấp giọng nói chuyện.

"... Từ nơi này bắt đầu, từ nơi này chấm dứt." Ngụy Dịch cúi đầu nhìn về phía những ca-nô nhiều màu ở cuối cầu, nhịn không được mỉm cười: "Nơi này đẹp như vậy, em thực thật tinh mắt."

Nhớ tới mình nhõng nhẽo ba ba mua cho một phòng nhỏ ở đây, khóe miệng Nhược Thủy cũng không tự chủ được cong lên. Ngụy Dịch nghiêng đầu, cười lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề: “Hai ngày sau anh phải trở về, sau này cũng chỉ có một mình em tha hương thôi!"

"Ôi chao!" Nhược Thủy thống khổ che ánh mắt suýt nữa bị chói, cả giận nói: "Anh ngày hôm qua rốt cuộc dùng bao nhiêu kem đánh răng?"

Đang một bộ dáng quân tử như ngọc, Ngụy Dịch 囧 囧, xấu hổ sờ sờ lỗ tai, nho nhỏ nói: "... Tay bị run, liền, trét hơi nhiều..."

Vui sướng khi người gặp họa quả nhiên là không được.

Nhược Thủy ghét bỏ liếc mắt nhìn một cái: “Ai nói một mình em sống ở bên ngoài? Em cũng sẽ trở về."

"A?" Ngụy Dịch có chút kinh ngạc: “Saokhông nghe em nói tới? Sắp học khoa dự bị đại học, đi về làm cái gì?"

Nhược Thủy thở dài, có chút đau đầu nói: “Từ sau khi em xuất ngoại, ba em liền ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, mẹ em chỉ nói không cần để ý đến ông ấy, cũng không cần thật sao, kết quả thời gian trước gọi điện thoại mới biết bị bệnh thật. Nghĩ tới nghĩ lui, em nên trở về, tuổi cũng không sai biệt lắm, trở về ở nhà một năm lại đi học đại học."

Ngụy Dịch không nói chuyện, vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Hơn hai năm ở chung, biểu tình này của Ngụy Dịch cô làm sao không rõ có ý gì, lập tức cười cười: "Không có gì đáng tiếc, em vốn cũng không có chí hướng lớn gì, đi nhiều năm thế này, nên xem nên học đều đã trải qua, giờ trở về, cũng không có gì tiếc nuối. Trở về phỏng chừng là đi học đại học Thanh Hoa, cũng là trường học tốt, bằng cấp với em mà nói là vô dụng, nhưng vì ba ba nói có thì tốt hơn."

Ngụy Dịch hiểu được tấm lòng hiếu thảo của cô, nhưng vẫn nhíu nhíu mày: "Vài lần trước, dượng không phải cũng nói bị bệnh, kết quả bay tới gặp em, về sau thì lại khỏe re, lúc này..."

Nhược Thủy lắc lắc đầu, có chút ưu sầu: "Lần này bị bệnh thật. Vài năm nay thành phố L phát triển tốt, ông ấy cũng đầu tư bất động sản không ít, công trình trong công ty lại nhận không ngừng, bên ngoài nhìn rất phong cảnh, nhưng cũng rất mệt mỏi. Mỗi lần muốn tới gặp em đều phải tăng ca xử lý xong mọi việc, lúc này mới có thời gian đến. Em cùng mẹ đều khuyên ông ấy, nhưng vô dụng, ông ấy luôn lo lắng. Em nên trở về, cho dù đi thủ đô học đại học, cũng làm cho ông ấy an tâm hơn so với ở nước ngoài."

Ngụy Dịch cúi đầu thở dài: "Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."

Nhược Thủy lẳng lặng đứng, thoáng lơ đãng, ôn nhu nhìn sườn mặt của anh, cảm thấy hình như có lông chim nhẹ nhàng cọ qua. Nhẹ nhàng nhắm mắt, đem cảm xúc không nên có, suy nghĩ rõ ràng, cô vẫn là Hách Liên Nhược Thủy vô tư, em họ của Ngụy Dịch.

Đêm Noel hai năm trước, chính là ở nơi này, hai người một mình du lịch Châu Âu gặp nhau.

Mặc dù hai người cùng học ở Anh quốc, cũng có quan hệ thân thuộc, nhưng lại nửa điểm không quen thân. Trước đây, một lần gặp mặt duy nhất ở nước ngoài là khi Ngụy Như Tuệ đến thăm Nhược Thủy, hai người thuận đường đi Cambridge thăm anh một lần.

Nhưng mọi chuyện đều xảo diệu như thế, đêm đầy tuyết kia, Nhược Thủy tươi cười, tay cầm đầy kẹo của Santa Claus ven đường cho, cước bộ nhẹ nhàng đi về nhà mới ấm áp dễ chịu của mình, nhưng ở trước cây thông Noel góc đường, bắt gặp anh họ Ngụy Dịch vốn nên về nước thăm người thân.

Hồi lâu không thấy, trên người Ngụy Dịch một chút ngây ngô sớm không còn, một thân áo gió màu đen, bộ dáng ngọc thụ lâm phong làm cho Nhược Thủy nhìn lại vài lần.

Sau đó, Nhược Thủy thỉnh thoảng nhớ lại, một đoạn thời gian này, hai người làm bạn đi du lịch bụi.

Trời lạnh tuyết rơi, hai người quen cũ cùng tha hương xứ người, đang ngồi trước lò sưởi ấm áp trong nhà, trải qua lễ Noel không phải của mình. Sau, đơn thuần, sạch sẽ làm bạn, dấu chân hai người đạp khắp đại lục Châu Âu

Cảm tình khi đó, là tình bạn cùng tình thân, chính là đáng tiếc, ước chừng trong quá trình trưởng thành của đàn ông, luôn bị tình yêu thay đổi suy nghĩ một lần.

Lặng lẽ gọi điện thoại cho Ngụy Như Tuệ, thương lượng xong ngày về, Nhược Thủy liền thu thập hành trang.

Không nói cho Hách Liên Thành, thứ nhất là vì muốn cho ba ba một kinh hỉ, thứ hai nếu ba ba biết tin Nhược Thủy sắp về nước, sẽ bay một chuyến đến Châu Âu đón con gái về nhà, Nhược Thủy biết thân thể ba ba gần đây không tốt, nên mới gạt ba.

Một mình tha hương, vốn cũng không nhiều đồ, vật dụng ở ký túc xá trường học sớm vận chuyển tới nhà ở Copenhagen, đem phòng nhỏ khóa kĩ, nhờ lão phu nhân cách vách hỗ trợ trông nom một chút, Nhược Thủy liền xách vali về nước.

Đáng tiếc người định không bằng trời định, vẫn làm cho Hách Liên Thành không cẩn thận tìm ra manh mối, từ chỗ Lương thư ký nói bóng nói gió ra tin tức Nhược Nhược nhà mình lập tức sẽ về nước, ngay cả việc vợ cùng con gái liên thủ giấu diếm đều không kịp tức giận, chỉ lo cười ngây ngô.

Cho nên một ngày này, Nhược Thủy vừa xuống máy bay, liền thấy được ba ba hơn nửa năm không gặp.

"Ba ba..." Nhìn đến trên mặt Hách Liên Thành lại thêm vài nếp nhăn, khuôn mặt mặc dù vui sướng vẫn dấu không được thần sắc bị bệnh, lệ lăn xuống hai gò má.

Ba ba đã già đi.

Lần cuối cùng đến trường học thăm Nhược Thủy, Hách Liên Thành cảm thán nói như vậy, Nhược Thủy còn tưởng rằng ba ba cố ý trêu ghẹo, không nghĩ tới —— ba ba, già đi thật.

Liền cảm thấy chính mình thực bất hiếu, đủ vị cảm xúc nhất thời xông ra, áy náy lại đau lòng, Nhược Thủy ở trong lòng ba ba khóc thê th cùng.

Hách Liên Thành lâu không thấy con gái yêu, nay vừa thấy mặt, con gái khóc lợi hại như vậy, hiển nhiên là thập phần tưởng niệm mình, cảm thấy vừa cao hứng vừa chua xót, lặng lẽ lau lệ khóe mắt, không ngừng lặp lại một câu: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."

Không thể không nói, bệnh của Hách Liên Thành phần lớn là vì nhớ thương con gái mà thành tật, sau khi Nhược Thủy trở về, ông hoàn thành hầu hết công việc, mỗi ngày đúng giờ về nhà, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ ăn cơm, không bao lâu liền hết bệnh.

Trong điện thoại Hách Liên Minh Tú cười nói: "Ba con bị bệnh này a, chính là quá nhớ con. Cả ngày lo lắng con ở nước ngoài sẽ bị người bắt nạt, sao yên tâm được? Hiện tại tốt rồi, con đã trở lại, ngay tại dưới mí mắt bệnh lập tức khỏi ngay." Nở nụ cười trong chốc lát, lại chuyển ngữ khí nghiêm túc: "Bất quá thân thể này không thể nói giỡn, từ trước ông ấy cũng rất mệt nhọc, cô của con hay nói, tiền kiếm không hết, nhưng khỏe mạnh không có, dù nhiều tiền cũng mua không được. Mẹ con cũng khuyên nhưng ba con cũng không nghe, con trở lại khuyên ba con một chút, lời nói của con, ông ấy còn có thể nghe lọt tai."

Nhược Thủy thận trọng gật gật đầu, lập tức lại nghĩ đến cô của mình lâu rồi không thấy, vì thế dùng ngữ khí vạn phần thận trọng đáp ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện