hắn nhìn chòng chọc nàng một lúc sau đó thở dài nói “ Được, trẫm nghe lười nàng.”
Tử Oánh nghe xong thở ra một hơi nhưng đồng thời trong lòng lại không thoải mái. Đêm nằm trong khuỷu tay của hắn lại an tâm. Nàng là người ích kỷ, lại sinh ra suy nghĩ hoang đường một đời một đôi với người không có khả năng nhất thiên hạ.
Lắc đầu, nàng đem ý tưởng này ném ra khỏi đầu, hiện tại nàng không thể đi sai một bước nào.
Hôm sau nàng bẩm báo chuyện này lên Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, gật đầu để Mai Ngôn chuyển qua cung nàng. Nghe Xỏa nhi nói vì Đại hoàng tử bị bệnh nên Hoàng hậu không có thời gian đi để ý mấy chuyện này.
không trách được hoàng hậu lại buông tha cơ hội tốt như vậy, dù lý do đó không lật đổ được Vinh tần thì cũng có thể lập uy ở hậu cung.
Mùng ba tháng mười, thời tiết sáng sủa. Mọi việc đều thuần lợi, cung nữ thái giám ở Hương vận hiên thật hưng phấn. về sau nương nương là chủ một cung, bọn họ cũng không cần lo lắng đề phòng cả ngày.
Tử Oánh rửa mặt sau đó đến cáo biệt Hiền phi, từ sau khi Thái Hậu không vui với nàng, tuy Hiền phi không tỏ thái độ gì nhưng nàng vẫn phải cẩn thận.
Ngay cả hoa mà Hiền phi đưa tới đặt ở gian ngoài nếu nàng không khuyên can Xảo nhi cũng muốn vứt đi. Mấy người các nàng đều rõ ràng nguyên nhân Tuyết phi sanh non.
Trong cung cũng không có người thiện lương dễ đối phó.
Điển hình như Lưu tần, mới vào cung nàng ta cũng tươi cười sáng lạng, Hoàng Thượng cùng nàng ta chấp bút vẽ tranh, hình ảnh hai người ở chung làm nàng thật hâm mộ. Nhưng từ khi Lưu tần hoài thai thì không đem bất cứ ai để vào trong mắt, hoàn toàn không còn bộ dáng đơn thuần trước kia.
Khải Tường điện vẫn giống như ngày nàng nhập cung, nửa năm trôi qua cái gì cần đổi cũng không đổi. Cầm Sắt vén rèm Hiền phi đang tỉa cành cho chậu Ngân Tiễn. Thấy nàng muốn hành lễ liền nâng nàng lên. Hai người ngồi trên đại kháng gần cửa số nói chuyện.
“ Muội thật có phúc khí” Hiền phi vỗ tay nàng “ Chờ muội sinh hạ con nối dòng chính là lúc chuyên sủng hậu cung.”
“ tỷ đừng nói đùa, Hoàng Thượng là người trọng tình trọng nghĩa, tỷ tỷ mới là người đứng mãi. Tiểu bối bọn muội chỉ có thể ở xa ngưỡng mộ.”
“ thật là nhanh mồm miệng, không trách Hoàng Thượng lại thích muội như vậy. Miệng ngọt như bôi mật vậy. Chuyển cung rồi nhớ đến nơi này thăm bản cung.”
“ Tất nhiên là còn phải đến làm phiền nương nương, thỉnh nương nương không ghét bỏ.”
Động tĩnh chuyển cung không nhỏ. Họa Phiến lôi kéo tay nàng, lưu luyến chia tay. Làm nàng rơi lệ, thật ra trong lòng nàng có chút luyến tiếc.
Lưu tần dựa bên cửa nhìn cung nữ thái giám đi tới đi lui, Tử Oánh thấy nàng ta liền phát hoảng, sắc mặt Lưu tần tái nhợt, hai mắt lõm xuống, dáng người gầy yếu, ngay cả tóc cũng không còn sáng bóng như xưa.
trên người là y phục được may bằng chất liệu ban thưởng khi còn được sủng ái, thấy nàng nhìn qua thì gợi lên ý cười âm ngoan, ánh mắt âm trầm đó làm nàng rùng mình một cái.
Tựa như một con rắn ngủ đông.
“ Lưu tần, tại sao thấy Ngọc tần mà không hành lễ.” Mai Ngôn nói, Lưu tần trào phúng xoay người vào bên trong.
“ Tỷ tỷ, nhìn xem, nàng ta không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy.” Mai Ngôn quay đầu nói với Tử Oánh “ Ta và nàng ta cùng vị phân, kể ra ta nên gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ. Nàng ta lại vừa mất đứa nhỏ, trong lòng vốn khó chịu. Muội phải cẩn thận không đắc tội nàng ta.”
“ tâm trạng của tỷ tỷ thật tốt. Hôm nay là do muội nóng vội. Mai Ngôn không nên gây thêm phiền phức cho tỷ.”
“ Muội mau xem phòng có hợp ý hay không.”
Nàng chỉ là không muốn ngày đầu chuyển tới đã có tâm trạng không tốt. Lưu tần, nàng tự có biện pháp thu thập. Có điều? từ khi nào Mai Ngôn lại trở lên táo bạo như thế? Vĩnh Hòa điện được tu sửa mới, rèm trân châu trong suốt, trên đất là thảm thật dày. Nội vụ phủ thấy nàng được sủng ái, lại hoài con nối dòng nên sửa rất dụng tâm.
Sau điện có một ao, lớn hơn nhiều so với ao trong Hương vận hiên. Thoát xiêm y tắm, tâm tình tốt hơn nhiều. Thoải mái nheo mắt lại, ngay cả hắn vào lúc nào cũng không biết.
“ Nàng thật biết hưởng thụ.” Nhéo nhéo mặt nàng “ Hôm nay có mệt không.”
Tử Oánh cũng không hành lễ, cười bước ra khỏi ao “ không sao ạ, người đã dùng bữa tối chưa?”
“ Vốn dùng rồi, nhưng nhìn thấy nàng lại muốn dùng chút nữa” Ôm nàng vào lòng, bế vào phòng trong.
Thái giám cung nữ thức thời lui ra, trong điện chỉ còn hai người. Nàng không sợ bị người khác nhìn thấy hôn lên má hắn
“ Oánh Oánh.” hắn thay đổi sắc mặt “ Đây là nàng tự tìm!” Vùi đầu vào lòng nàng say mê nói.
Ban đêm, một nữ tử mặc áo choàng né tuần tra của thị vệ đi đến một khu nhà trước cửa cung. Sau khi nhìn trước ngó sau mới cẩn thận bước vào.
“ Nương nương, chúng ta chưa động thủ sao? Ngọc tần cũng đã được ba tháng.”
“ gấp cái gì, người muốn khối thịt trong bụng nàng ta nhiều lắm. Chúng ta kiên nhẫn một chút, không cần đến chúng ta động thủ. Chuyện giao cho ngươi điều tra thế nào rồi?”
“ Hồi nương nương, đã điều tra rõ. Giống như nương nương suy đoán.”
“” Nếu như thế chúng ta không vội động thủ. Ngươi về đi đừng để nàng ta nghi ngờ.”
“ vâng”
Đông đến thu đi. Mỗi ngày Mai Ngôn đều bồi nàng thêu thùa may vá. Lúc rảnh rỗi Uyển âm cũng đến chỉ là Tử Oánh không để ý nàng ta. Thấy nàng ta nàng liền cảm thấy người khó chịu. Dịch Thụy cảnh hạ lệnh nếu không có việc gì Uyển âm không được đến làm phiền nàng.
Nhưng Mai Ngôn hắn lại không đuổi được. Buổi tối ôm nàng lên án. Nàng cười an ủi hắn, nàng cũng cảm thấy mấy ngày gần đây Mai Ngôn rất chịu khó đến đây.
Sau trận tuyết, cuối năm ngày càng gần. Khắp nơi trong cung đã bắt đầu treo lồng đèn đỏ bên cửa sổ. Nàng và bọn Hàn Phong hẹn nhau đi thưởng mai.
Đây là thời điểm tốt để thưởng mai lên mấy người gặp Vinh tần, Huệ tần, Phương tần, Mai thường tại đều ngồi trong đình dùng trà thưởng mai.
Thế mà cũng đụng phải nhau.
Mấy người hành lễ, Huệ tần nói mát “ Ngọc tần không sợ bị ngã sao, đến lúc đó lại không bảo toàn được đứa nhỏ?”
Hàn Phong cười “ Xem nương nương nói kìa, người không hiểu chuyện lại nói nương nương đang nguyền rủa. mặt đất dù hơi trơn nhưng bọn muội đi rất cẩn thận a. đã là nương nương lo lắng rồi.”
“ hừ! người ta Ngọc tần còn chưa mở miệng nói chuyện, ngươi ở đây bày trò tỷ muội tình thâm làm gì, chắc gì người ta đã để ngươi vào trong mắt.”
Từ nhỏ Hàn Phong được nâng niu trong lòng bàn tay, nghe xong lời này tức giận nhưng vì phân vị thấp nên phải nhịn.
“ Huệ tần, ngươi mở miệng là nguyền rủa ta sinh non, lá gan đó ngươi lấy ở đâu? Nếu hoàng thượng, hoàng hậu biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào? Tội danh mưu hại con nối dòng ngươi có gánh vác nổi không?”
“Ta cũng không có nguyền rủa ngươi, nhiều tỷ muội trong này cũng nghe thấy! Ngươi đừng có vu cáo!” Quả nhiên lời này vừa nói ra có không ít người cúi thấp đầu xuống. Huệ tần không biết hổ thẹn nàng đã sớm biết nhưng vẫn có chút sinh khí.
Giằng co một lúc, thấy Tô Noãn dẫn người lại đây “ Nương nương không hay rồi, xảy ra đại sự.”
“ Ngươi chậm rãi nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tô Noãn thở hổn hển “ Sương Trân vu cáo nương nương, hiện tại Hoàng Hậu, QUý phi, Thái Hậu đã đến Vĩnh Hòa cung”
Trong lòng Tử Oánh rơi lộp bộp. Đào nhi vội đỡ nàng, Hàn Phong cũng giơ tay đõ bên còn lại “ Muội đừng nóng vội, về cung xem tình huống trước đã.”
Ổn định tinh thần đáp hảo. Chỉ sợ tình huống trong cung lúc này không khả quan. Chứng cứ chắc đã có rồi, chỉ cần nàng trở về cung là xử lý.
Nàng khó chịu dẫn đến sinh non, chính là thuận thao ý các nàng.
Tất cả mọi người đến Vĩnh hòa cung. Các nàng sợ sự việc không lớn nên đến thêm lửa. không khí hôm nay có vẻ không lạnh bằng mọi hôm.
Tử Oánh hành lễ, Thái hậu lạnh nhạt nói “ Vốn ai gia cũng không muốn tới, nhưng chuyện này lại quá lớn hoàng hậu không dám tự đưa ra chủ trương nên mới thỉnh ai gia đến đây” vòng vo một hồi mới nói “ Ngọc tần ngươi biết tội chưa”
“ Nô tỳ không biết bản thân mắc vào tội gì, thinht Thái hậu chỉ rõ “ Ngữ khí không kiêu ngọa không xiểm nịnh.
“ không biết tội? Người đâu, dẫn vào.”
Sương trân bị dẫn ra, run rẩy quỳ xuống “ Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nwuong nương, Quý phi nương nwuong.”
“ Ngươi nói lại một lần nữa.”
“ vâng” Sương Trân nhìn Tử Oánh, dập đầu với nàng “ Nô tỳ xin lỗi nương nương, nhưng nô tỳ không thể nói dối. Thỉnh nương nương thứ tội.”
không chờ Tử Oánh phản ứng nàng ta tiếp tục nói “ Sau khi nô tỳ được điều đến hầu hạ nương nương, nương nương đối với nô tỳ không tệ, nô tỳ một lòng một dạ đi theo nương nương. Thời điểm nhàn hạ nương nương thường hay thêu khăn, hình thức giống nhau như đúc. Nô tỳ lại chưa từng thấy nương nương dùng đến. Điều đó làm nô tỳ lưu tâm, đến khi nương nương từ hành cung trở về, Đào nhi tỷ ytr lại mang hết khăn đi đốt, nô tỳ đánh bạo trộm lại một cái.”
Tử oánh vẫn cười nhạt nhưng trong lòng lại nghĩ đến là ai đã thấy nàng dùng cái khăn đó? Nghe thấy hai chữ hành cung, Tử oánh mới hiểu. Ngày đấy Quý phi, Vinh tần, Huệ tần đều thấy nàng dùng khăn này, Quý phi còn muốn nàng thêu một cái cho nàng ta.
Trừ việc nhìn thấy khăn của nàng còn phải nhìn thấy cả khăn của Trang Dương. Mà ba người kia lại đều có thể có cơ hội nhìn thấy. Ở hành cung không nhiều quy củ như trong cung, Trang Dương lại đi lại khắp nơi, không kể đến quãng đường đi.
Sương Trân trình khăn lên “ Nô tỳ mấy ngày trước theo nương nương đến ngự thư phòng, gặp Trang thống lĩnh, bắt gặp ngài ấy cũng dùng khăn tay giống hệt như vậy. từ ngày đó nô tỳ luôn bất an, cuối cùng không thắng được lương tâm nên mới bẩm báo Hoàng hậu nương nương.”
Thái hậu nghe xong nói với Tử Oánh “ Ngọc tần, người còn muốn nói gì?”
“ Thái hậu nương nương, nô tỳ không biết vì sao Sương Trân lại hãm hại nô tỳ. Cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng gặp qua Trang thống lĩnh. Thỉnh Thái hậu nương nwuong cho nô tỳ một cái tỏng sạch.” Tử Oánh che bụng trả lời, hôm nay động tĩnh lớn như vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa đến, chẳng lẽ hôm nay nàng…
“ Trong sạch? hiện tại ai gia cũng không biết đứa nhỏ trong bụng ngươi là của ai!”
Sắc mặt Tử Oánh trắng bệch. Ý cảu Thái hậu là đứa nhỏ không phải con Hoàng Thượng? Như thế dù đứa nhỏ được sinh ra cũng không thể nhập tên vào gia phả.
hắn cũng nghĩ như vậy sao?
Trong đầu nàng bật ra một ý niệm như vậy. Nàng thật muốn biết hắn có nghĩ như vậy không? hắn tin tưởng nàng sao?
Trong bụng có luồng nhiệt đi xuống, nàng vội điều chỉnh hô hấp, nàng nhất định phải chống cự đến khi hắn đên!
“ tỷ tỷ, sao tỷ lại hồ đồ như vậy” thanh âm của Uyển âm vang lên “ Muội biết tỷ luôn tâm niệm Trang thống lĩnh. Nhưng vào cung rồi thì chính là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại yêu thương tỷ như vậy. ngàn vạn lần tỷ không nên làm như vậy, nếu phụ thân biết sẽ hối hận ngày ấy đã mười trang thống lĩnh đến phủ làm khách!”
Lời này vừa nói ra khiến mọi người tin tưởng rất nhiều. hoàng hậu luôn không nói chuyện mở miệng “ Ngọc tần, bản cung thấy ngày thường ngươi thông minh cơ trí, sao lại có thể hồ đồ nhưu vậy? còn không quỳ xuống thỉnh tội.”
Thái Hậu cười lạnh “ Nhân chứng vật chứng đủ ca, Ngọc tần ngươi vẫn không nhận tội sao?”
Tử Oánh chậm rãi quỳ xuống “ Nô tỳ trong sạch, thỉnh thái hậu tra rõ.”
Hàn Phong, họa Phiến, mai ngôn cũng quỳ xuống “ Thỉnh thái hậu, nương nương tra rõ.”
không khí trong điện lạnh tanh. Nàng cực kỳ sợ hãi. Sao hắn còn chưa đến? đứa nhỏ của bọn họ nàng không đảm bảo được nữa rồi.
Tử Oánh nghe xong thở ra một hơi nhưng đồng thời trong lòng lại không thoải mái. Đêm nằm trong khuỷu tay của hắn lại an tâm. Nàng là người ích kỷ, lại sinh ra suy nghĩ hoang đường một đời một đôi với người không có khả năng nhất thiên hạ.
Lắc đầu, nàng đem ý tưởng này ném ra khỏi đầu, hiện tại nàng không thể đi sai một bước nào.
Hôm sau nàng bẩm báo chuyện này lên Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, gật đầu để Mai Ngôn chuyển qua cung nàng. Nghe Xỏa nhi nói vì Đại hoàng tử bị bệnh nên Hoàng hậu không có thời gian đi để ý mấy chuyện này.
không trách được hoàng hậu lại buông tha cơ hội tốt như vậy, dù lý do đó không lật đổ được Vinh tần thì cũng có thể lập uy ở hậu cung.
Mùng ba tháng mười, thời tiết sáng sủa. Mọi việc đều thuần lợi, cung nữ thái giám ở Hương vận hiên thật hưng phấn. về sau nương nương là chủ một cung, bọn họ cũng không cần lo lắng đề phòng cả ngày.
Tử Oánh rửa mặt sau đó đến cáo biệt Hiền phi, từ sau khi Thái Hậu không vui với nàng, tuy Hiền phi không tỏ thái độ gì nhưng nàng vẫn phải cẩn thận.
Ngay cả hoa mà Hiền phi đưa tới đặt ở gian ngoài nếu nàng không khuyên can Xảo nhi cũng muốn vứt đi. Mấy người các nàng đều rõ ràng nguyên nhân Tuyết phi sanh non.
Trong cung cũng không có người thiện lương dễ đối phó.
Điển hình như Lưu tần, mới vào cung nàng ta cũng tươi cười sáng lạng, Hoàng Thượng cùng nàng ta chấp bút vẽ tranh, hình ảnh hai người ở chung làm nàng thật hâm mộ. Nhưng từ khi Lưu tần hoài thai thì không đem bất cứ ai để vào trong mắt, hoàn toàn không còn bộ dáng đơn thuần trước kia.
Khải Tường điện vẫn giống như ngày nàng nhập cung, nửa năm trôi qua cái gì cần đổi cũng không đổi. Cầm Sắt vén rèm Hiền phi đang tỉa cành cho chậu Ngân Tiễn. Thấy nàng muốn hành lễ liền nâng nàng lên. Hai người ngồi trên đại kháng gần cửa số nói chuyện.
“ Muội thật có phúc khí” Hiền phi vỗ tay nàng “ Chờ muội sinh hạ con nối dòng chính là lúc chuyên sủng hậu cung.”
“ tỷ đừng nói đùa, Hoàng Thượng là người trọng tình trọng nghĩa, tỷ tỷ mới là người đứng mãi. Tiểu bối bọn muội chỉ có thể ở xa ngưỡng mộ.”
“ thật là nhanh mồm miệng, không trách Hoàng Thượng lại thích muội như vậy. Miệng ngọt như bôi mật vậy. Chuyển cung rồi nhớ đến nơi này thăm bản cung.”
“ Tất nhiên là còn phải đến làm phiền nương nương, thỉnh nương nương không ghét bỏ.”
Động tĩnh chuyển cung không nhỏ. Họa Phiến lôi kéo tay nàng, lưu luyến chia tay. Làm nàng rơi lệ, thật ra trong lòng nàng có chút luyến tiếc.
Lưu tần dựa bên cửa nhìn cung nữ thái giám đi tới đi lui, Tử Oánh thấy nàng ta liền phát hoảng, sắc mặt Lưu tần tái nhợt, hai mắt lõm xuống, dáng người gầy yếu, ngay cả tóc cũng không còn sáng bóng như xưa.
trên người là y phục được may bằng chất liệu ban thưởng khi còn được sủng ái, thấy nàng nhìn qua thì gợi lên ý cười âm ngoan, ánh mắt âm trầm đó làm nàng rùng mình một cái.
Tựa như một con rắn ngủ đông.
“ Lưu tần, tại sao thấy Ngọc tần mà không hành lễ.” Mai Ngôn nói, Lưu tần trào phúng xoay người vào bên trong.
“ Tỷ tỷ, nhìn xem, nàng ta không có cấp bậc lễ nghĩa như vậy.” Mai Ngôn quay đầu nói với Tử Oánh “ Ta và nàng ta cùng vị phân, kể ra ta nên gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ. Nàng ta lại vừa mất đứa nhỏ, trong lòng vốn khó chịu. Muội phải cẩn thận không đắc tội nàng ta.”
“ tâm trạng của tỷ tỷ thật tốt. Hôm nay là do muội nóng vội. Mai Ngôn không nên gây thêm phiền phức cho tỷ.”
“ Muội mau xem phòng có hợp ý hay không.”
Nàng chỉ là không muốn ngày đầu chuyển tới đã có tâm trạng không tốt. Lưu tần, nàng tự có biện pháp thu thập. Có điều? từ khi nào Mai Ngôn lại trở lên táo bạo như thế? Vĩnh Hòa điện được tu sửa mới, rèm trân châu trong suốt, trên đất là thảm thật dày. Nội vụ phủ thấy nàng được sủng ái, lại hoài con nối dòng nên sửa rất dụng tâm.
Sau điện có một ao, lớn hơn nhiều so với ao trong Hương vận hiên. Thoát xiêm y tắm, tâm tình tốt hơn nhiều. Thoải mái nheo mắt lại, ngay cả hắn vào lúc nào cũng không biết.
“ Nàng thật biết hưởng thụ.” Nhéo nhéo mặt nàng “ Hôm nay có mệt không.”
Tử Oánh cũng không hành lễ, cười bước ra khỏi ao “ không sao ạ, người đã dùng bữa tối chưa?”
“ Vốn dùng rồi, nhưng nhìn thấy nàng lại muốn dùng chút nữa” Ôm nàng vào lòng, bế vào phòng trong.
Thái giám cung nữ thức thời lui ra, trong điện chỉ còn hai người. Nàng không sợ bị người khác nhìn thấy hôn lên má hắn
“ Oánh Oánh.” hắn thay đổi sắc mặt “ Đây là nàng tự tìm!” Vùi đầu vào lòng nàng say mê nói.
Ban đêm, một nữ tử mặc áo choàng né tuần tra của thị vệ đi đến một khu nhà trước cửa cung. Sau khi nhìn trước ngó sau mới cẩn thận bước vào.
“ Nương nương, chúng ta chưa động thủ sao? Ngọc tần cũng đã được ba tháng.”
“ gấp cái gì, người muốn khối thịt trong bụng nàng ta nhiều lắm. Chúng ta kiên nhẫn một chút, không cần đến chúng ta động thủ. Chuyện giao cho ngươi điều tra thế nào rồi?”
“ Hồi nương nương, đã điều tra rõ. Giống như nương nương suy đoán.”
“” Nếu như thế chúng ta không vội động thủ. Ngươi về đi đừng để nàng ta nghi ngờ.”
“ vâng”
Đông đến thu đi. Mỗi ngày Mai Ngôn đều bồi nàng thêu thùa may vá. Lúc rảnh rỗi Uyển âm cũng đến chỉ là Tử Oánh không để ý nàng ta. Thấy nàng ta nàng liền cảm thấy người khó chịu. Dịch Thụy cảnh hạ lệnh nếu không có việc gì Uyển âm không được đến làm phiền nàng.
Nhưng Mai Ngôn hắn lại không đuổi được. Buổi tối ôm nàng lên án. Nàng cười an ủi hắn, nàng cũng cảm thấy mấy ngày gần đây Mai Ngôn rất chịu khó đến đây.
Sau trận tuyết, cuối năm ngày càng gần. Khắp nơi trong cung đã bắt đầu treo lồng đèn đỏ bên cửa sổ. Nàng và bọn Hàn Phong hẹn nhau đi thưởng mai.
Đây là thời điểm tốt để thưởng mai lên mấy người gặp Vinh tần, Huệ tần, Phương tần, Mai thường tại đều ngồi trong đình dùng trà thưởng mai.
Thế mà cũng đụng phải nhau.
Mấy người hành lễ, Huệ tần nói mát “ Ngọc tần không sợ bị ngã sao, đến lúc đó lại không bảo toàn được đứa nhỏ?”
Hàn Phong cười “ Xem nương nương nói kìa, người không hiểu chuyện lại nói nương nương đang nguyền rủa. mặt đất dù hơi trơn nhưng bọn muội đi rất cẩn thận a. đã là nương nương lo lắng rồi.”
“ hừ! người ta Ngọc tần còn chưa mở miệng nói chuyện, ngươi ở đây bày trò tỷ muội tình thâm làm gì, chắc gì người ta đã để ngươi vào trong mắt.”
Từ nhỏ Hàn Phong được nâng niu trong lòng bàn tay, nghe xong lời này tức giận nhưng vì phân vị thấp nên phải nhịn.
“ Huệ tần, ngươi mở miệng là nguyền rủa ta sinh non, lá gan đó ngươi lấy ở đâu? Nếu hoàng thượng, hoàng hậu biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào? Tội danh mưu hại con nối dòng ngươi có gánh vác nổi không?”
“Ta cũng không có nguyền rủa ngươi, nhiều tỷ muội trong này cũng nghe thấy! Ngươi đừng có vu cáo!” Quả nhiên lời này vừa nói ra có không ít người cúi thấp đầu xuống. Huệ tần không biết hổ thẹn nàng đã sớm biết nhưng vẫn có chút sinh khí.
Giằng co một lúc, thấy Tô Noãn dẫn người lại đây “ Nương nương không hay rồi, xảy ra đại sự.”
“ Ngươi chậm rãi nói, đến cùng xảy ra chuyện gì?”
Tô Noãn thở hổn hển “ Sương Trân vu cáo nương nương, hiện tại Hoàng Hậu, QUý phi, Thái Hậu đã đến Vĩnh Hòa cung”
Trong lòng Tử Oánh rơi lộp bộp. Đào nhi vội đỡ nàng, Hàn Phong cũng giơ tay đõ bên còn lại “ Muội đừng nóng vội, về cung xem tình huống trước đã.”
Ổn định tinh thần đáp hảo. Chỉ sợ tình huống trong cung lúc này không khả quan. Chứng cứ chắc đã có rồi, chỉ cần nàng trở về cung là xử lý.
Nàng khó chịu dẫn đến sinh non, chính là thuận thao ý các nàng.
Tất cả mọi người đến Vĩnh hòa cung. Các nàng sợ sự việc không lớn nên đến thêm lửa. không khí hôm nay có vẻ không lạnh bằng mọi hôm.
Tử Oánh hành lễ, Thái hậu lạnh nhạt nói “ Vốn ai gia cũng không muốn tới, nhưng chuyện này lại quá lớn hoàng hậu không dám tự đưa ra chủ trương nên mới thỉnh ai gia đến đây” vòng vo một hồi mới nói “ Ngọc tần ngươi biết tội chưa”
“ Nô tỳ không biết bản thân mắc vào tội gì, thinht Thái hậu chỉ rõ “ Ngữ khí không kiêu ngọa không xiểm nịnh.
“ không biết tội? Người đâu, dẫn vào.”
Sương trân bị dẫn ra, run rẩy quỳ xuống “ Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nwuong nương, Quý phi nương nwuong.”
“ Ngươi nói lại một lần nữa.”
“ vâng” Sương Trân nhìn Tử Oánh, dập đầu với nàng “ Nô tỳ xin lỗi nương nương, nhưng nô tỳ không thể nói dối. Thỉnh nương nương thứ tội.”
không chờ Tử Oánh phản ứng nàng ta tiếp tục nói “ Sau khi nô tỳ được điều đến hầu hạ nương nương, nương nương đối với nô tỳ không tệ, nô tỳ một lòng một dạ đi theo nương nương. Thời điểm nhàn hạ nương nương thường hay thêu khăn, hình thức giống nhau như đúc. Nô tỳ lại chưa từng thấy nương nương dùng đến. Điều đó làm nô tỳ lưu tâm, đến khi nương nương từ hành cung trở về, Đào nhi tỷ ytr lại mang hết khăn đi đốt, nô tỳ đánh bạo trộm lại một cái.”
Tử oánh vẫn cười nhạt nhưng trong lòng lại nghĩ đến là ai đã thấy nàng dùng cái khăn đó? Nghe thấy hai chữ hành cung, Tử oánh mới hiểu. Ngày đấy Quý phi, Vinh tần, Huệ tần đều thấy nàng dùng khăn này, Quý phi còn muốn nàng thêu một cái cho nàng ta.
Trừ việc nhìn thấy khăn của nàng còn phải nhìn thấy cả khăn của Trang Dương. Mà ba người kia lại đều có thể có cơ hội nhìn thấy. Ở hành cung không nhiều quy củ như trong cung, Trang Dương lại đi lại khắp nơi, không kể đến quãng đường đi.
Sương Trân trình khăn lên “ Nô tỳ mấy ngày trước theo nương nương đến ngự thư phòng, gặp Trang thống lĩnh, bắt gặp ngài ấy cũng dùng khăn tay giống hệt như vậy. từ ngày đó nô tỳ luôn bất an, cuối cùng không thắng được lương tâm nên mới bẩm báo Hoàng hậu nương nương.”
Thái hậu nghe xong nói với Tử Oánh “ Ngọc tần, người còn muốn nói gì?”
“ Thái hậu nương nương, nô tỳ không biết vì sao Sương Trân lại hãm hại nô tỳ. Cho tới bây giờ nô tỳ chưa từng gặp qua Trang thống lĩnh. Thỉnh Thái hậu nương nwuong cho nô tỳ một cái tỏng sạch.” Tử Oánh che bụng trả lời, hôm nay động tĩnh lớn như vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa đến, chẳng lẽ hôm nay nàng…
“ Trong sạch? hiện tại ai gia cũng không biết đứa nhỏ trong bụng ngươi là của ai!”
Sắc mặt Tử Oánh trắng bệch. Ý cảu Thái hậu là đứa nhỏ không phải con Hoàng Thượng? Như thế dù đứa nhỏ được sinh ra cũng không thể nhập tên vào gia phả.
hắn cũng nghĩ như vậy sao?
Trong đầu nàng bật ra một ý niệm như vậy. Nàng thật muốn biết hắn có nghĩ như vậy không? hắn tin tưởng nàng sao?
Trong bụng có luồng nhiệt đi xuống, nàng vội điều chỉnh hô hấp, nàng nhất định phải chống cự đến khi hắn đên!
“ tỷ tỷ, sao tỷ lại hồ đồ như vậy” thanh âm của Uyển âm vang lên “ Muội biết tỷ luôn tâm niệm Trang thống lĩnh. Nhưng vào cung rồi thì chính là người của Hoàng thượng, Hoàng thượng lại yêu thương tỷ như vậy. ngàn vạn lần tỷ không nên làm như vậy, nếu phụ thân biết sẽ hối hận ngày ấy đã mười trang thống lĩnh đến phủ làm khách!”
Lời này vừa nói ra khiến mọi người tin tưởng rất nhiều. hoàng hậu luôn không nói chuyện mở miệng “ Ngọc tần, bản cung thấy ngày thường ngươi thông minh cơ trí, sao lại có thể hồ đồ nhưu vậy? còn không quỳ xuống thỉnh tội.”
Thái Hậu cười lạnh “ Nhân chứng vật chứng đủ ca, Ngọc tần ngươi vẫn không nhận tội sao?”
Tử Oánh chậm rãi quỳ xuống “ Nô tỳ trong sạch, thỉnh thái hậu tra rõ.”
Hàn Phong, họa Phiến, mai ngôn cũng quỳ xuống “ Thỉnh thái hậu, nương nương tra rõ.”
không khí trong điện lạnh tanh. Nàng cực kỳ sợ hãi. Sao hắn còn chưa đến? đứa nhỏ của bọn họ nàng không đảm bảo được nữa rồi.
Danh sách chương