Tiền tiêu vặt mỗi tuần của Cố Ninh là 100 tệ, tuy không nhiều lắm, nhưng đối với gia đình Cố Ninh mà nói, như này đã là tốt rồi, hơn nữa, 100 tệ này cũng đủ Cố Ninh dùng rồi.
Khi Cố Ninh ra ngoài, Cố Mạn đã cho cô 100 tệ.
Tuy Cố Ninh có tiền, nhưng bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ được, nên cô liền nhận tiền tiêu vặt mà Cố Mạn cho.
Cố Ninh không đi xe buýt, mà là trực tiếp chạy bộ đi.
Bởi vì thể lực của Cố Ninh quá yếu, cần vận động nhiều hơn nữa mới được, cho nên mỗi ngày sau đó, miễn là trời không mưa và không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Cố Ninh sẽ đều chạy bộ đến trường học.
Trường Trung Học Số 3 thành phố F là trường cấp ba đứng thứ 3 của thành phố F, thuộc diện trường cấp ba bình thường.
Tổng cộng có 5 trường trung học trong thành phố F, ngoại trừ trường Trung Học Số 1, thì những trường khác đều là trường cấp ba bình thường.
Đi ô tô mất 20 phút, nhưng Cố Ninh phải mất nửa tiếng để chạy.
Thể chất của Cố Ninh thật sự là quá kém rồi, nửa tiếng này đã đủ làm cô kiệt sức rồi, phải hoãn lại mấy phút mới dễ chịu một chút.
Tuy Cố Ninh muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng biết là sự vội vàng sẽ làm hỏng mọi thứ. Cho nên, Cố Ninh sẽ không tạo áp lực lên bản thân quá mức, khi cần ra sức sẽ ra sức, khi cần thả lỏng sẽ thả lỏng.
Vì Cố Ninh đi ra ngoài sớm, bây giờ vẫn còn 20 phút nữa mới vào lớp, nên Cố Ninh đi ăn sáng trước.
Cố Ninh mua 1 cái bánh bao với 1 cốc sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn, đi chưa được nửa đường đã ăn xong rồi.
"Cố Ninh?"
Cố Ninh vừa mới đi vào đại sảnh giảng đường, liền nghe thấy có người gọi tên bản thân, là giọng nam giới không xác định.
Cố Ninh hơi nhíu mày, vì nhận được ký ức của Cố Ninh, cho nên Cố Ninh có thể mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Suy nghĩ một hồi, cô đoán ra là ai rồi, là Tần Tranh.
Nhìn ra chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên là nhìn thấy Tần Tranh.
Chiều cao của Tần Tranh là khoảng 1m8, mặc chiếc áo phông trắng cùng với quần jeans, khuôn mặt điển trai và toát ra khí chất tỏa nắng, rất thu hút sự ưa thích của các cô gái.
Nhưng, những gì mà cậu ta đã làm với Cố Ninh, lại thật kinh tởm.
"Có chuyện gì không?" Giọng nói của Cố Ninh bình tĩnh đến mức không có một chút cảm xúc nào, sắc mặt cũng vô cùng thản nhiên, như thể một người xa lạ.
Nhưng đó chính là sự thật, mặc dù cô thừa hưởng ký ức của Cố Ninh, nhưng chung quy lại cô vẫn là Đường Ngải Ninh, ngoại trừ Cố Mạn và gia đình Cố Tình ra, thì những người khác đối với Cố Ninh đều là người xa lạ.
Ngay cả khi là những thành viên của nhà họ Cố, cô cũng không để tâm.
Mặc dù cái chết trước đó của Cố Ninh cũng là do Tần Tranh gây ra, nhưng suy cho cùng, cô đã không còn là Cố Ninh của trước kia rồi, trong lòng đã không còn nhiều sự thù hận và không cam lòng nữa, cho nên cô cũng không định truy cứu hay trả thù bọn họ nữa.
Đương nhiên, với điều kiện là bọn họ không còn dây dưa với cô nữa, nếu không thì đừng trách cô độc ác.
Nhìn thấy thật sự là Cố Ninh, Tần Tranh rất kinh ngạc, cô không phải đã bị tai nạn xe sao? Hơn nữa nghe nói khá là nghiêm trọng, nhưng bây giờ sao cô lại như không có chuyện gì xảy ra.
Khi Cố Ninh ra ngoài, Cố Mạn đã cho cô 100 tệ.
Tuy Cố Ninh có tiền, nhưng bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ được, nên cô liền nhận tiền tiêu vặt mà Cố Mạn cho.
Cố Ninh không đi xe buýt, mà là trực tiếp chạy bộ đi.
Bởi vì thể lực của Cố Ninh quá yếu, cần vận động nhiều hơn nữa mới được, cho nên mỗi ngày sau đó, miễn là trời không mưa và không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Cố Ninh sẽ đều chạy bộ đến trường học.
Trường Trung Học Số 3 thành phố F là trường cấp ba đứng thứ 3 của thành phố F, thuộc diện trường cấp ba bình thường.
Tổng cộng có 5 trường trung học trong thành phố F, ngoại trừ trường Trung Học Số 1, thì những trường khác đều là trường cấp ba bình thường.
Đi ô tô mất 20 phút, nhưng Cố Ninh phải mất nửa tiếng để chạy.
Thể chất của Cố Ninh thật sự là quá kém rồi, nửa tiếng này đã đủ làm cô kiệt sức rồi, phải hoãn lại mấy phút mới dễ chịu một chút.
Tuy Cố Ninh muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng biết là sự vội vàng sẽ làm hỏng mọi thứ. Cho nên, Cố Ninh sẽ không tạo áp lực lên bản thân quá mức, khi cần ra sức sẽ ra sức, khi cần thả lỏng sẽ thả lỏng.
Vì Cố Ninh đi ra ngoài sớm, bây giờ vẫn còn 20 phút nữa mới vào lớp, nên Cố Ninh đi ăn sáng trước.
Cố Ninh mua 1 cái bánh bao với 1 cốc sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn, đi chưa được nửa đường đã ăn xong rồi.
"Cố Ninh?"
Cố Ninh vừa mới đi vào đại sảnh giảng đường, liền nghe thấy có người gọi tên bản thân, là giọng nam giới không xác định.
Cố Ninh hơi nhíu mày, vì nhận được ký ức của Cố Ninh, cho nên Cố Ninh có thể mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Suy nghĩ một hồi, cô đoán ra là ai rồi, là Tần Tranh.
Nhìn ra chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên là nhìn thấy Tần Tranh.
Chiều cao của Tần Tranh là khoảng 1m8, mặc chiếc áo phông trắng cùng với quần jeans, khuôn mặt điển trai và toát ra khí chất tỏa nắng, rất thu hút sự ưa thích của các cô gái.
Nhưng, những gì mà cậu ta đã làm với Cố Ninh, lại thật kinh tởm.
"Có chuyện gì không?" Giọng nói của Cố Ninh bình tĩnh đến mức không có một chút cảm xúc nào, sắc mặt cũng vô cùng thản nhiên, như thể một người xa lạ.
Nhưng đó chính là sự thật, mặc dù cô thừa hưởng ký ức của Cố Ninh, nhưng chung quy lại cô vẫn là Đường Ngải Ninh, ngoại trừ Cố Mạn và gia đình Cố Tình ra, thì những người khác đối với Cố Ninh đều là người xa lạ.
Ngay cả khi là những thành viên của nhà họ Cố, cô cũng không để tâm.
Mặc dù cái chết trước đó của Cố Ninh cũng là do Tần Tranh gây ra, nhưng suy cho cùng, cô đã không còn là Cố Ninh của trước kia rồi, trong lòng đã không còn nhiều sự thù hận và không cam lòng nữa, cho nên cô cũng không định truy cứu hay trả thù bọn họ nữa.
Đương nhiên, với điều kiện là bọn họ không còn dây dưa với cô nữa, nếu không thì đừng trách cô độc ác.
Nhìn thấy thật sự là Cố Ninh, Tần Tranh rất kinh ngạc, cô không phải đã bị tai nạn xe sao? Hơn nữa nghe nói khá là nghiêm trọng, nhưng bây giờ sao cô lại như không có chuyện gì xảy ra.
Danh sách chương