[Cuộc chiến Phì thủy] tiến hành tuyên truyền phô thiên cái địa, album thứ tư của Lục Ninh Lục Viễn cũng được phát hành đúng lúc này.

Không giống với album thanh xuân đầu tiên, album tươi mát thứ hai cùng album thứ ba mỹ diễm, trang bìa album đơn giản đến cực điểm, chỉ là một đôi tay nắm vào nhau, mười ngón nắm chặt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đây là hai bàn tay tương đối dễ nhìn, trên ngón út đeo hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, nền trang thuần trắng, chỉ có một đôi tay nắm lấy nhau như vậy.

[The end is a beginning], một tên album tương đối có ý tứ ẩn dụ hàm xúc, D.A cũng không nói cái gì, nhưng lại không có tuyên truyền album, đương nhiên sẽ không làm mánh lới gì kiểu như đây là album cuối cùng linh tinh, chỉ là lại vẫn hề thiếu fan chỉ đơn thuần nhìn tên này thôi đã có chút bất an.

Cho đến khi album này bắt đầu thổi quét các loại bảng tiêu thụ, sau đó lộ ra xu thế tiếp tục kéo lên, mọi người mới phát hiện album hoàn toàn không tuyên truyền này thật sự không đơn giản!

A Lục mua album về, cắm tai nghe lẳng lặng nghe.

Tiếng piano chảy xuôi, thanh tuyến sạch sẽ trong suốt của Lục Ninh vang lên, lòng nàng chợt nảy lên trong giây lát.

Cả album, có piano, có guitar, có violin, có sáo, có harmonicar, có trống, có bass, lại cũng chỉ có như vậy, đây là một tập ca khúc hoàn toàn không có dấu vết điện tử hậu kỳ gì, không có bất cứ âm thanh tổng hợp nào, có, chỉ là tiếng nhạc khí đơn thuần, cùng tiếng hát chạm thẳng vào lòng người của bọn họ.

Album thật kỳ quái, lại không biết vì sao, khiến người sau khi nghe xong, muốn rút ra cũng không rút được.

Album này quả thật thần kỳ, không chỉ có fan Ninh Viễn, sau khi các cô đề cử cho rất nhiều người bên cạnh nghe, bọn họ cũng giống như vậy, tựa như là không nhịn được, nghe một lần rồi lại một lần, sau đó, cuối cùng không dừng lại được.

Chỉ là một album ghi âm trong phòng thu bình thường, lại có một loại mị lực nói không rõ, tả không được.

Ngày thường Lục Ninh Lục Viễn cũng có một số fan đen, càng nổi tiếng thì lại càng khó tránh loại fan đen này, cho dù là những thiên vương đại lục đã thành danh hơn mười năm kia, cũng vẫn có rất nhiều người bôi đen bọn họ.

Cũng không biết vì cái gì, khi tay bọn họ dừng trên bàn phím, đối mặt với địa chỉ diễn đàn đang mở ra, muốn viết ra mấy lời châm chọc phê bình, lại không viết ra được, bên tai cứ tiếp tục phát bài hát của ca si mà bọn họ “ghét”.

Không giống với những album lần trước, album này là hoàn toàn không tuyên truyền, lại im ắng đột phá lượng tiêu thụ mà ba album trước xa không đạt tới, thậm chí lượng nhấn tải xuống trên mạng cũng là tăng thẳng một đường.

“Tôi cũng không biết vì sao, nghe nghe rồi cứ thế rơi lệ.”

Bài post không đầu không đuôi trên diễn đàn này lại có ước chừng hơn hai vạn trả lời, nói, chính là album [The end is a beginning] này, kỳ thực album này cũng không bi thương, nó có tình ca dịu dàng thắm thiết, có khúc hát nhẹ nhàng rộn rã, có rock kịch liệt dâng trào, giống như là… một chút cũng không đặc biệt, lại khiến người không nói được ra là có chỗ nào không tốt.

Mỗi một ca khúc đều rất êm tai, hơn nữa không chỉ là dễ nghe, bối cảnh âm nhạc đơn giản khiến cho thanh âm của bọn họ càng thêm thuần túy, giống như đang hát ở ngay bên tai.

Trong cả album chỉ có một MV, thuộc về một ca khúc trong album, [Biển sâu].

Bài hát này làn điệu nhẹ nhàng, cũng không thâm trầm, lại kể chuyện xưa của công chúa nhân ngư, đoạn kết hát từng lần từng lần:

“Mặt biển kia, ánh mặt trời rơi vào làn nước u lam lạnh lẽo,

Ta hòa tan với biển sâu, mỉm cười, nghênh đón kết cục thuộc về ta.

The end……”

Trong MV ca khúc này, dưới mặt biển u lam kia, quần thể kiến trúc che một tầng sáng mờ mịt làm người ta thán phục kia, là tòa thành đáy biển ẩn hiện thuộc về công chúa nhân ngư.

Trong hình ảnh, chỉ có hai bàn tay mười ngón nắm chặt của Lục Ninh Lục Viễn xuất hiện, sau đó, chính là một bóng dáng xa xôi mà mông lung.

Nhưng toàn bộ MV, lại đẹp đến cực hạn.

Mãi cho đến khi tin tức về chuyến lưu diễn được thả ra, cũng không có tuyên truyền quy mô lớn giống như khi phát hành album, ngược lại im ắng công bố tin tức trên mạng, sau đó im lặng bắt đầu bán vé.

Rõ ràng tin tức gì cũng không có, ở giữa cộng đồng fan của bọn họ, sóng ngầm lại sôi trào, rất nhiều người đều tràn đầy bất an trong lòng, tuy rằng các cô thậm chí cũng không biết mình đang bất an cái gì.

Không có tuyên truyền, rất nhiều người không phải fan của bọn họ cũng không biết tin tức bọn họ biểu diễn, dù vậy, vé concert của bọn họ lại vẫn bán sạch cực nhanh.

Chỉ riêng Thượng Hải đã có ba show, chỉ là mỗi show chỉ có một vạn người.

Sân khấu biểu diễn lại càng nhỏ, khoảng cách giữa ca sĩ cùng khán giả lại càng gần, gần đến giống như có thể đối diện đối thoại cùng người ở trên sân khấu kia, gần đến giống như tay có thể đụng tới.

Lần này, ở đại lục, bọn họ muốn tiến hành tổng cộng mười tám show diễn, thêm Đài Loan cùng HongKong, tất cả là hai mươi tư show, Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan, Malaysia, hội trường mỗi show diễn cũng sẽ không vượt quá một vạn người, lần này cũng không chỉ đặt ở cuối tuần nưa, mỗi tuần ít nhất phải có hai buổi diễn, bọn họ vẫn phải hát xấp xỉ bốn – năm tháng mới có thể hoàn thành lưu diễn lần này.

Động tĩnh không giống bình thường như vậy, khiến cho toàn bộ fan trong giới đồn ầm lên các loại tin tức.

“…… Lần này rốt cuộc có ý gì nhỉ?”

“Tôi cuối cùng có một loại dự cảm không hay.”

“Tôi cũng vậy! The end is a beginning, kết thúc là một bắt đầu? Có ý gì chứ!”

“Ngay cả tuyên truyền cũng không có, rất kỳ quái!”

“Vỗn nghĩ gần đây đang cháy túi, concert cái gì cũng do dự một chút, hiện tại lại không nghĩ ngợi gì đã đặt vé, ngộ nhỡ……”

“Ngộ nhỡ cái gì?”

“Tôi cũng không biết ngộ nhỡ cái gì, tóm lại giác quan thứ sáu nói cho tôi biết, lần này mà không đi xem sẽ hối hận.”

“Nhất định sẽ hối hận.”

“Cho nên, nhất định phải đi.”

Đúng vậy, nhất định phải đi, đây là ý tưởng chung của rất nhiều fan.

Cho nên khi buổi diễn đầu tiên vừa bắt đầu ở Thượng Hải, hội trường một vạn người nhét tràn đầy.

Bất luận những thứ khác ra sao, sân khấu, ánh sáng luôn luôn là tốt nhất, thế nhưng, lần này không có thiết bị đệm nhạc, không có dàn nhạc.

Nhóm fan mua album này đã phát hiện, tất cả ca khúc trong album này gần như đều không phải hình thức phiền phức, thế nhưng, bọn họ không hề nghĩ đến sẽ là một buổi diễn đặc biệt như thế này.

Sân khấu là hình tròn, lại ở trung tâm hội trường, không có màn hình điện tử để phát VCR, không có những thứ gì khác, khán giả vòng quanh bốn phía sân khấu.

Ngọn đèn tối đi, không đợi bọn họ phát ra hoan hô đã có một luồng ánh sáng chiếu xuống.

Piano, Lục Viễn ngồi bên cạnh, micro, Lục Ninh đứng phía trước.

Bọn họ cứ như vậy, vô cùng đơn giản, đứng ở trước mặt mọi người, không có VCR mở màn, không có trang phục hoa lệ gì, chỉ là một thân tây trang đen, không có trang sức.

A Lục ngồi dưới sân khấu, chỉ có nàng lập tức phát hiện, đàn piano kia, micro kia, giống như đã từng thấy dưới đáy biển, là từng nơi đó mang ra đúng không? Phàm nhân không nhìn được, nàng lại có thể phát hiện linh khí nhàn nhạt trên những nhạc khí kia.

Lục Ninh cùng Lục Viễn hiện tại, trên người đã không còn khí tức yêu ma, a Lục từng cảm thấy kỳ quái, thậm chí vì thế mà đặc biệt điều tra sách cổ trong môn, ở rất nhiều năm trước, cón một loại linh dược gọi là trạc yêu đan, có lẽ trong tòa thành tiên dưới đáy biển kia có, hiện tại xem ra, loại linh dược này quả nhiên là rất có tác dụng, giúp cho Lục Ninh Lục Viễn không bao giờ cần lo lắng rất nhiều ánh mắt thù địch, mà những nhạc khí này, đều là pháp khí đặc biệt nữa, chẳng trách vào tai lại dễ nghe như vậy.

Cho dù ở tron CD, loại âm nhạc này cũng có ma lực rất đặc biệt, huống chi là hiện trường trực tiếp.

Đợi hát xong một ca khúc, Lục Ninh vác guitar, Lục Viễn cùng y nhìn nhau cười, kỳ thực, bọn họ càng hưởng thụ ca hát thuần túy như vậy, đây vẫn là sự thật ở thành tiên đáy biển mới phát hiện.

“A, hoan nghênh mọi người đi đến nơi này.” Lục Ninh cầm micro nói, “Ha, hình như là D.A vụng trộm bán vé ra, rốt cuộc là mọi người làm thế nào phát hiện?”

Tất cả khán giả đều nở nụ cười.

“Bán vé còn có vụng trộm?” Lục Viễn cố ý dùng giọng điệu mang theo khinh bỉ, nói, “Rõ ràng là lặng lẽ!”

“Có gì khác?” Lục Ninh kinh ngạc.

Lục Viễn nói đúng lý hợp tình, “Làm sao lại không có gì khác! Vụng trộm rất đáng khinh, lặng lẽ thì văn tĩnh hơn.”

Lúc này mọi người đều cười ha ha.

Trò chuyện vài câu làm nóng bầu không khí, Lục Ninh liền mỉm cười nói, “Có phải có người muốn hỏi, The end is a beginning có ý gì, đúng không?”

“Đúng –” Không thiếu fan đều cùng nhau hô lên.

Lục Viễn đứng dậy duỗi tay ra, nâng cằm nói, “Tiếng Anh của mọi người cũng quá tệ đi! Phải học tập cho tốt nha thân!”

Khi mọi người còn đang cười đã nghe được tiếng Lục Ninh nói: “Ca khúc tiếp theo, [Quá khứ đã qua].”

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua dây đàn guitar, giống như ngay cả làn da cũng cùng dây đàn rung lên.

Cảm giác rất kỳ diệu, rất nghiều khán giã rõ ràng đã từng xem rất nhiều show diễn, lại chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ, giống như mỗi ca khúc, đều là đang hát riêng cho các cô nghe, mỗi một nốt nhạc đều có thể làm tâm linh các cô rung động.

Thời gian tròn hai tiếng, từ 7:30 đến 9:30, bọn họ cùng khán giả tán gẫu, sau đó ca hát, tổng cộng hát mười sáu bài, bao gồm toàn bộ mười hai bài trong album [The end is a beginning] cùng ba ca khúc chủ công trong ba album trước, lại thêm [Phụ thân], chính là toàn bộ concert lần này.

Từ đầu tới cuối, bọn họ chỉ mặc bộ tây trang kia, sau này cởi áo khoác tây trang bên ngoài, cứ như vậy mặc sơmi trắng, quần tây thuần đen, cười hát, ngồi xổm trong một góc sân khấu vừa uống nước vừa cầm micro nói chuyện với tất cả khán giả.

Đây là một buổi biểu diễn chân chính tan vào một thể.

Ca khúc encore cuối cùng là một bài hát gọi [Goodbye], là một ca khúc rất đặc biệt trong album mới, vừa nghe lời hát đã biết là một bài hát chia tay.

“Goodbye, my dear……”

Một câu cuối cùng, giống như nỉ non.

Ngọn đèn triệt để tối sầm lại, ca khúc cuối cùng, người cũng tan đi.

Chỉ là lại có rất nhiều người thật lâu không muốn rời đi, a Lục lẳng lặng ngồi, không biết vì cái gì, nước mắt trên mặt lại trượt xuống.

Nàng biết càng nhiều hơn những người khác một chút, đại khái cũng đoán được, bọn họ phải đi, đi này cũng không phải hoàn toàn biến mất, lại phỏng chừng sẽ không được như bây giờ, thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ cần chú ý một chút, luôn luôn có thể nhìn thấy thân ảnh, nghe được tin tức của bọn họ ở bên cạnh.

Bên người có thiếu nữ trẻ tuổi khóc thật sự lớn tiếng, bạn trai cô bất đắc dĩ an ủi cô, “Em khóc cái gì chứ!”

“……Em em cũng không, không biết……” Thiếu nữ khóc thút thít, “Chỉ, chỉ là, rất khó chịu.”

“Ai, đừng khóc nữa, lần sau lại cùng em đến xem concert của Lục Ninh Lục Viễn……” Bạn trai vỗ vai cô, nói.

A Lục đứng dậy, xoay người đi ra bên ngoài.

Nàng cảm giác, không có lần sau.

Vừa nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.

Nhưng mà, cho dù hai tên vô lại này cứ như vậy mà cáo biệt, nàng lại vẫn thích bọn họ.

Vẫn thích.

Mà sau khi buổi diễn này kết thúc, chỉ riêng viết hậu ký biểu diễn trên mạng đã có rất nhiều, rõ ràng chỉ có một vạn khán giả buổi diễn này, so với mấy buổi diễn mấy vạn người kia lại có càng nhiều hậu ký, trong phần lớn diễn đàn hơi có tiếng đều là cảm nghĩ về concert phô thiên cái địa.

“Đây là concert hay nhất mà tôi từng đi, là bài hát hay nhất mà tôi từng nghe, là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.”

Người viết bài hậu ký này là một ID tương đối nổi danh trên diễn đàn Lục Quỳ, bản thân hắn coi như nửa người trong giới, gia đình sung túc có rảnh có tiền, từng viết lời sáng tác nhạc, lại chỉ có thể xem như một biên soạn hạng ba, nhưng viết lời bình âm nhạc lại có một bộ phận tương đối người ủng hộ trên Lục Quỳ.

ID của hắn cũng không đặc biệt, gọi Cô độc, bình thường đều lấy viết bình luận nhạc cay độc khắt khe mà nổi tiếng, nhìn thấy tiêu đề cảm tính như vậy, không ít người dùng Lục Quỳ thiếu chút nữa thì cho rằng vị này bị hack tài khoản.

Nhưng mà cũng không phải, tiêu đề cảm thán giống như tuyên truyền thể loại văn nhẹ nhàng trên mạng vậy, bên trong lại chẳng phải tuyên truyền văn hoa lệ gì, ngược lại lấy giọng điệu hài hước phun ra một đống chữ nghĩa hơi mang sầu não, giữa những hàng chữ đều lộ ra dịu dàng thắm thiết chân thật.

“Tôi thừa nhận đã từng không thích hai tên này, bởi vì bọn họ trẻ hơn tôi, còn đẹp trai hơn tôi, cố tình hiện tại khẳng định có tiền hơn tôi nữa, trừ bỏ bị làm ầm ĩ mặt đen đùa giỡn đại bài đến mọi người đều biết ra, hai người trẻ tuổi này gần như không có khuyết điểm gì, người mà nhìn vào cho dù chỉ có một chút xu hướng hoàn mỹ thôi, cũng là loại tôi ghét nhất……

Cái CD này là vật âu yếm của em họ, tôi ác liệt cướp được, lại vừa nghe liền không rút ra được, còn ma xui quỷ khiến mua tấm vé vào cười buổi concert kia,

Ps, vì không cho em họ phát hiện, tôi thậm chí nói dối là đi hẹn hò sau đó chuồn ra khỏi cửa nhà.

……

Tôi chưa bao giờ biết, có người có thể dễ nhìn đến loại trình độ này, không liên quan giới tính, thậm chí không liên quan mặt mũi, chỉ là cảm thấy bọn họ cười đến vô cùng đẹp mắt, khi bọn họ hát, quả thật như là phủ một tầng ánh sáng.

Tôi đã từng xem rất nhiều buổi diễn, lại là lần đầu tiên xem đến như vậy, chỉ là một show ca hát, ca hát thuần túy, lại hát đến tim của tôi đều giống như đang ngậm cát, vừa động, liền chua xót khó nhịn, còn có một chút đau.

……

Ah, anh đây cũng có lúc khác người như vậy nha.

Có thể nói một lời thật, anh em, hai người hát rất dễ nghe, dễ nghe đến tôi hy vọng hai giờ ngắn ngủi kia có thể biến thành vĩnh viễn.

Bởi vì khi hát xong, mọi người tán đi, người đau buồn rất nhiều.”

Đừng nói là fan Lục Ninh Lục Viễn, cho dù rất nhiều cái gọi là người qua đường, xem bài post này, trong lòng đều có chút ít khác thường, bài post được tăng cấp trên Lục Quỳ này rất nhanh được đăng lại điên cuồng trên mạnh.

Mà lúc này, tất cả vé vào cửa buổi lưu diễn châu Á “lặng yên không một tiếng động” của Ninh Viễn, đều đã đến tình trạng một vé khó cầu.

Nếu không đi sẽ phải hối hận.

Cho dù, chỉ là đi nghe bọn họ nói một câu “goodbye” cũng được.

Một lần lưu diễn cuối cùng, cầm micro nói –

“Hẹn gặp lại, thân ái.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện