Lục Viễn vội vã gấp trở về từ Mỹ, bởi vì lăn lộn cùng Paul một thời gian, đẳng cấp lời ngon tiếng ngọt có tăng lên, đương nhiên, đối với Lục Ninh mà nói, đó gọi là buồn nôn lũy thừa.

Quay [Cố sự Tây Song] không phải vô cùng thuận lợi, kỳ thực vài vị diễn viên đều là người tương đối có kinh nghiệm, am hiểu sâu các loại quy tắc khi lăn lộn giới giải trí, vốn không nên không thuận lợi như vậy mới phải, thế nhưng nam thứ Trang Hiểu Đào dẫm phải hố, còn bị truyền thông gặp được, là một người mới, cho dù phụ thân có nhân mạch cùng tư lịch trong giới rất mạnh, lại cũng không phải có thể xóa bỏ dễ dàng, đặc biệt bản thân Trang Hiểu Đào căn bản vẫn là người mới, làm người mới mà có gièm pha như vậy, gần như là trí mạng đối với phát triển trong tương lai, cho dù có phụ thân hắn hộ tống một đường, cũng sẽ không quá thuận lợi.

Bên đầu tư kiên trì muốn đổi nhân vật của Trang Hiểu Đào, thêm vào diễn viên bọn họ sắp xếp, vị này ngược lại không phải người mới, thế nhưng vẫn thường diễn vai hạng hai hạng ba, khuyết thiếu cơ hội leo lên, lần này không biết làm sao móc được lên bên đầu tư.

Lúc trước Trang Hiểu Đào đã quay non nửa nội dung, hiện tại bỏ đi toàn bộ không nói, bởi vì nhân vật của hắn là nam thứ, bộ phận đối diễn cùng những nhân vật chủ yếu khác cũng không ít, những cảnh này đều phải quay lại một lần nữa, khiến cho tâm tình đạo diễn gần như cực kỳ không xong, ngay cả Lục Ninh cùng Thời Thúy Trân cũng bị mắng hai lần, đương nhiên, bọn họ xem như ít nhất, mấy diễn viên chủ yếu khác gần như mỗi ngày đều trong sự rít gào của đạo diễn.

Cũng bởi vậy, sau khi Lục Viễn từ Mỹ trở về, [Cố sự Tây Song] còn chưa quay xong.

Đến không chỉ là Lục Viễn, Hùng Minh Minh trên tay cầm một lá thư, không sai, chính là loại thư bình thường nhất kia, giấy dai màu vàng bọc bên ngoài, dán tem, từ bên trong rút ra một tờ giấy viết thư trắng như tuyết.

“Thứ đồ chơi của phàm nhân này sẽ không bị những người đó ngăn cản.” Hùng Minh Minh nói, “Cho nên ngẫu nhiên chúng tôi sẽ dùng loại thủ đoạn này để thông tin.”

Lục Viễn cau mày, “Bọn họ đụng phải phiền toái?”

“Chung ca gọi chúng ta nhanh chóng đi qua.” Vẻ mặt Hùng Minh Minh nghiêm túc, hắn đưa ngón tay, người khác căn bản không nhìn ra cái gì, Lục Ninh lại đã nhận ra một loại khí tức nhàn nhạt, sau trùng sinh lâu như vậy, Lục Ninh đã không phải “người thường” cái gì cũng không biết ngày xưa nữa, y biết, đây là yêu khí, mà dưới tác dụng yêu khí của Hùng Minh Minh, trên tờ giấy viết thư thuần trắng kia hiện lên chữ viết màu đỏ nhàn nhạt.

Lục Viễn nhìn về phía Lục Ninh, Lục Ninh quyết định thật nhanh, “Mấy người đi qua trước, tùy thời liên lạc, tôi bên này đại khái còn phải một tuần mới có thể quay xong, nếu tình huống nghiêm trọng mà nói, tôi sẽ lập tức chạy tới, hiện tại máy bay bay từ Thượng Hải đến Hải Nam cũng chỉ mất không đến ba giờ mà thôi.” Y hiện tại đang ở Thượng Hải quay phim, tuy rằng đã bước vào giai đoạn cuối, thế nhưng còn có phần diễn mấy ngày chưa quay xong.

“Alice ở lại, tôi cùng a Viễn, a Thắng, Di đại tỉ còn có Hoàng Bích đi qua trước.” Hùng Minh Minh gật đầu nói.

“Hoàng Bích cũng đi?” Lục Viễn có chút kinh ngạc.

Hùng Minh Minh “ừ” một tiếng, “Chung ca đặc biệt nói, hình như địa điểm ở đáy biển, giao nhân có ưu thế trời sinh.”

Lục Viễn cũng liền không hỏi lại.

Nhưng hiện tại bọn họ không phải người thường, hơn nữa Lục Viễn mới từ Mỹ trở về, độ chú ý của truyền thông cực kỳ cao, đến Thượng Hải họp mặt với Lục Ninh coi như là bình thường, kéo một đám người đi Hải Nam lại có chút khiến người chẳng hiểu ra làm sao, càng đừng nói còn có Hoàng Bích gần đây mới trở thành con cưng trong giới giải trí thông qua chương trình tuyển tú ca hát.

Học cũng không đi, cũng không nghe nói nhận phim mới, đều chạy phần phật đi Hải nam, tự nhiên có truyền thông nghe tin lập tức hành động, cùng bọn họ lên máy bay.

[Cố sự Tây Song] đến kết thúc, Lục Ninh lo lắng tình hình Hải Nam, khó tránh khỏi có chút không yên lòng, lấy sự thông minh của Thời Thúy Trân, đương nhiên nhìn ra chút cái gì, huống chi cô còn có rất nhiều gián điệp trong chính đạo.

Nhưng mà, chuyện lần này, cô không quá dám đi quấy vào vũng nước đục này mà thôi.

Đợi đến ngày sát thanh cuối cùng, Lục Ninh thậm chí không tham gia khánh công yến, trực tiếp mang theo Alice bay đi Hải Nam, nhất thời, truyền thông đều cảm giác có chút ít không quá đúng, gấp gáp như vậy? Cố tình là chuyện gì cũng không lộ ra, không biết đây là chuyện gì, không đăng báo được a!

Nếu không biết chuyện gì, tự nhiên chỉ có một biện pháp, nhìn chằm chằm, đi theo, điều tra!

Khi Lục Ninh xuống máy bay, là Hùng Minh Minh tới đón y, xe Suv lái một đường càng đi càng hoang vu, đến cuối cùng chỉ còn lại một chiếc xe chở vài phóng viên theo ở xa phía sau bọn họ.

Đến cuối cùng, rẽ trái rẽ phải đi vào một làng chài dân cư thưa thớt.

Làng chài này cũng không phải vài làng du lịch đã từng khai phá ở Hải Nam, nó không hề có quan hệ gì với từ du lịch duyên dáng này, tuy rằng cũng giáp biển, thế nhưng tới nơi này lúc sắp hoàng hôn, cho dù ở Hải Nam nhiệt độ luôn rất cao, Lục Ninh vẫn cảm thấy lạnh cả người, càng đừng nói nhóm phóng viên đi theo y kia.

Lúc trước Alice đã qua chào hỏi bọn họ, nói là Lục Ninh không muốn bị quấy rầy, nếu là tiểu tử mới ra mắt vài năm trước kia thì phỏng chừng sẽ không có mấy phóng viên cho y mặt mũi, thế nhưng hiện tại không giống, tuy rằng phóng viên là một đám người ngửi mùi thì sẽ không há miệng, thế nhưng tốt xấu cũng sẽ nhìn cấp bậc của đối phương, kiêu ngạo với nghệ nhân là có thể, nhưng cũng phải nhìn người mà ra chiêu.

Hai tiểu tử Lục Ninh Lục Viễn này không dễ chọc, đây là chuyện mà các phóng viên công nhận, không thấy từ khi bọn họ ra mắt tới nay, chỉ cần từng trêu chọc bọn họ, một đám cũng không có kết cục tốt sao, đoàn đội sau lưng bọn họ thật sự là có chút lợi hại, bất luận là quan hệ xã hội hay là tuyên truyền thậm chí là hướng dư luận phát triển, những phóng viên này vẫn còn muốn kiếm cơm ăn trong giới này, cho nên khi chưa đến lúc cần thiết thì bọn họ cũng sẽ không quá phận.

Vì thế, trơ mắt nhìn Lục Ninh, Hùng Minh Minh cùng Alice vào cái làng chài ngay cả đèn cũng không có, hoàn toàn giống như thôn quỷ kia, không ít phóng viên đều có chút do dự, này — đến nơi này là đến làm gì? Đặc biệt hai phóng viên nữ, nhìn sắc trời dần dần tối lại, căn bản không có dũng khí xuống xe.

Ngay cả Lục Ninh cũng cảm thấy có chút lạnh, càng đừng nói người thường, bọn họ cảm thấy làng chài trước mặt này quả thực âm trầm khủng bố khí lạnh bốn phía có được không!

Lục Viễn cùng Trương Ngôn Thắng, Di Thu Ý ở chỗ này chờ bọn họ, còn có Hoàng Bích rõ ràng ở trong giới giải trí lâu như vậy rồi mà nhìn lại vẫn thanh tú ngại ngùng.

“Ăn cái này vào, đại khái có thể ở dưới nước một – hai giờ, xem thể chất cá nhân, khi phát hiện mất hiệu lực lại ăn một cây là được.” Hoàng Bích phân phát bèo nước màu lam tối trên tay cho mọi người, bèo nước này có chút cổ quái, ít nhất Lục Ninh chưa từng thấy bèo nước màu lam xinh đẹp như vậy.

Lục Viễn trực tiếp nhai một gốc cây nuốt vào, “Hai ngày nay chúng ta hỏi thăm chút tin tức, nơi đó cách mặt đất hơi xa chút, thế nhưng một đường ven biển này khắp nơi đều là người trong chính đạo, chỉ có chỗ này là tránh được.”

“Vì cái gì?” Lục Ninh cũng ném một cây bèo nước cổ quái này vào trong miệng, có chút đắng, hơi chát, lại mang theo vị ngọt nhàn nhạt, không tính khó ăn.

Di Thu Ý nhẹ nhàng cười, “Bởi vì một lão đại ca của tôi ở nơi này.”

Lục Ninh có chút khó hiểu, trong giây lát sau đó lại nghĩ đến bản thể của nữ nhân ưu nhã mỹ lệ này là một…… La sát……

Di Thu Ý cười đến có chút thích thú, “Nơi này không chỉ có hắn, còn bị bày Cửu U âm hồn trận, âm khí cực kỳ nặng, rất có lợi cho tộc Quỷ, người trong chính đạo cũng không muốn đến trêu chọc lão quỷ nhiều năm bọn họ, chính là sợ lật thuyền trong mương.”

“Nhưng mà hiện tại bọn họ không thể không đến đây,” Lục Viễn cảm thấy dưới tai mình giống như mọc ra một cái mang nho nhỏ trong suốt, loại cảm giác này khiến hắn có chút kỳ diệu, “Nhiều phóng viên ở trong này như vậy, bọn họ tuyệt đối không muốn những người đó tuyên dương nơi này thành một thôn quỷ, nếu ầm ĩ quá kinh thế hãi tục, khó tránh khỏi bí mật của bọn họ trên bờ biển này cũng bị bại lộ.”

Chung quy một cứ điểm gần đây nhất của Hàm Anh môn cách nơi này có bao xa a, gợi lên hứng thú thăm dò làng chài trên bờ biển này của mọi người, này sẽ phá hỏng bao nhiêu kế hoạch của bọn họ, nếu như bị người thường nhìn ra chút cái gì, bọn họ mới thật là đau đầu.

Hùng Minh Minh đeo một túi lớn, Hoàng Bích làm chú tránh nước cho cái túi, “Đi thôi.”

Một hàng bảy người cứ như vậy lặng yên không một tiếng động xuống nước, bởi vì có Di Thu Ý, bọn họ mượn đường ở trong “thôn quỷ” này vô cùng thuận lợi, nhóm phóng viên đi theo sau lưng kia lại không thuận lợi chút nào.

Kỳ thật những lão quỷ nhiều năm như vậy, chiếm giữ mảnh đất gần nước này nhiều năm, đã sớm không còn bao nhiêu lệ khí, cũng không phải ác quỷ ngàn năm trong chuyện xưa, ác quỷ là không thể cùng tồn tại với loài cùng họ, đại ca của Di Thu Ý là một Hạn Bạt, là một lão cương thi hơn một nghìn năm, cùng hắn chẳng qua là một đám cô hồn dã quỷ, chỉ cần người bên ngoài không trêu chọc bọn họ, không có bao nhiêu tâm đả thương người, chỉ là có hai quỷ nhỏ bướng bỉnh, thích dọa người, nếu không, chỉ cần truyền ra chuyện lệ quỷ đả thương người, đã sớm có không biết bao nhiêu người nguyện ý đi trừ ma vệ đạo.

Dù vậy, khi trong thôn quỷ âm u này truyền đến tiếng thét chói tai đầu tiên, lại vẫn kinh động đến người Hàm Anh môn cách đó không xa.

“Đáng chết, làm sao lại có người thường đến?!” Đệ tử Hàm Anh môn vâng lên canh chừng bên ngoài ngạc nhiên nói, khiến hắn buồn bực là, người đến thật đúng là không ít! Này phải làm thế nào!

Bên kia chính là Cửu U âm hồn trận, trưởng bối trong môn từng nói nơi đó âm khí nặng nhất, cực kỳ nguy hiểm, nhưng muốn bọn họ nhìn người thường rơi vào trong trận thấy chết mà không cứu, này…… chẳng lẽ lại là việc mà người trong chính đạo làm?

Hơn nữa nếu những người này bị dọa lập tức giải tán, rất có khả năng sẽ đụng đến bọn họ ở trong làng chài ra!

Phải biết, đường nơi này không dễ đi, muốn cho bọn họ quay về theo đường cũ cũng là khó xử.

Trong lúc nhất thời, không chỉ Hàm Anh môn, còn có Phi Kính tông, Lam Hoa cốc, Quân Sơn phái, Cam gia, La gia vân vân, hơn mười thế lực tu chân đều bị kinh động.

Không nói đến nhân sĩ chính đạo trên bờ biển bị Lục Ninh bọn họ hố một trận gà bay chó sủa, bảy người bọn họ đã bước vào đáy biển.

Bởi vì có con người khai thác, biển nơi này trên thực tế đã không còn trong veo như nhiều năm trước, nhưng cách bờ càng xa, càng hiện ra biển lớn yên tĩnh, nước cũng càng thêm lam đậm mỹ lệ.

Đáy biển là một nơi vô cùng thần kỳ, đời trước Lục Ninh chưa từng có lặn xuống nước chứ đừng nói là thân ở đáy biển như thế này, ngay cả hồ thủy sinh cũng gần như chưa từng đi qua, cảm giác lần này trải qua cùng trong biển ở Maldives lần trước hoàn toàn khác nhau.

Bọn họ đi tới đáy biển.

Áp lực nước dưới đáy biển rất lớn, người thường tuyệt đối không có cách nào lặn xuống nước mà ngay cả quần áo lặn cũng không có lại có thể trực tiếp đi dưới đáy biển như bọn họ, nhưng cố tình bọn họ đi rất tự nhiên, giống như người cá nhiều màu sắc lướt qua bên cạnh vậy.

Nửa người dưới của Hoàng Bích đã biến thành đuôi cá, cái đuôi màu xanh nhạt cực xinh đẹp, từng mảnh vẩy quả thực giống như lưu ly vừa mỏng vừa trong suốt, Hoàng Bích biến thành hình dạng giao nhân đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn nhiều.

Rõ ràng vẫn là bộ dáng kia, thế nhưng khuôn mặt khi là hình người thì chỉ có thể xưng là thanh tú, tai cùng đuôi biến hóa, tóc trở nên hơi xoăn giống như rong biển, lập tức lại trở nên đẹp mắt như vậy.

Hoàn toàn chính là dáng vẻ mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, khiến người vừa thấy liền dễ dàng lạc đường trong con ngươi màu mặc lục của hắn, ah, đương nhiên, mỹ nhân ngư này là nam……

“Ở ngay phía trước.” Thanh âm của Hoàng Bích vang lên ngay bên tai bọn họ.

Loại cỏ hắn cho bọn họ ăn là chỉ có giao nhân mới có thể tìm đến, bọn họ gọi nó là lam cách mộc, trong ngôn ngữ giao nhân, nó có nghĩa là hoa của biển, ăn loại cỏ này có thể biến thành thần dân của biển lớn trong khoảng thời gian ngắn, nói chuyện đi đường bình thường giống như trên đất liền, cho dù bọn họ không có đuôi cá.

Căn cứ thể chất từng cá nhân khác nhau, thời gian duy trì hiệu quả của loại bèo nước này cũng khác nhau, tỷ như Lục Ninh cùng Lục Viễn, một cây có thể dùng xấp xỉ ba giờ, Di Thu Ý cũng không kém bọn họ quá nhiều, có thể thấy đại tỷ La Sát này sâu không lường được, Hùng Minh Minh cùng Trương Ngôn Thắng yếu hơn một chút, Alice chỉ có thể duy trì không đến hai giờ, trong một đám yêu quái, cô vốn chính là yếu nhất. Mà sau khi Lục Ninh ăn hai cây bèo nước mới nghe được Hoàng Bích nói những lời này, nơi này đã rời xa bờ biển, đến sâu trong biển cả.

Lục Ninh cùng Hoàng Bích chuyển một khối đá lớn qua, cảnh tượng hiện ra trước mắt lập tức khiến y mở to hai mắt nhìn, không khỏi khiếp sợ.

Trước mắt là một tòa thành thị đáy biển, một tòa thành lưu lạc lẳng lặng trầm dưới đáy biển.

Y không thể nào hình dung thành thị này lớn bao nhiêu, bởi vì cảnh tượng trước mắt giống như ảo ảnh, đẹp đến gần như không chân thật, thậm chí Lục Ninh không thể nào tưởng tượng ở Trung Quốc cổ đại có thể có thành thị lớn như vậy, tòa lầu trên cổng thành cao chót vót kia ước chừng phải bằng mười mấy tầng lầu, chỉ dùng nham thạch cực lớn ngay ngắn xây đắp nên, cho dù lúc này bên trên phủ đầy rong biển, lại vẫn không thể che dấu túc mục nghiêm cẩn vốn có của nó, từ góc độ của bọn họ vừa vặn có thể nhìn thấy bên trong thành thị, đình đài lầu các trong thành tinh xảo đến không thể nói thành lời, nước biển bập bềnh, khiến hết thảy trở nên cổ xưa, cũng sẽ không hoàn toàn khiến nó mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có, từ ngã tư đường rộng lớn đến mái nhà cong lên, từ cung điện nguy nga chính giữa thành thị đến tháp cao đứng vững ở phía Đông Bắc, lớn đến căn bản không nhìn được giới hạn, hết thảy mọi thứ, đều có vẻ khó tin tưởng như vậy.

Lục Viễn cũng bị cảnh tượng trước mắt rung động, ngay cả Hoàng Bích vẫn sinh sống ở đáy biển cũng không thể tin thì thào nói: “…… Làm sao, nơi này làm sao sẽ có một thành thị chứ……” Bộ tộc giao nhân bọn họ liền sinh hoạt ở nơi cách nơi này không phải vô cùng xa a!

Di Thu Ý chỉ thất thần một lát, liền thản nhiên nói, “Nơi này, là thành tiên bọn họ tìm kiếm nhiều năm như vậy?”

Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại thì có chuyện xưa như Từ Phúc tìm đảo tiên, nhưng trên ý nghĩa phổ biến, mọi người cho rằng nơi năm đó Từ Phúc đến chính là Nhật Bản hiện tại.

Mà ý tứ trong lời Di Thu Ý nói hiển nhiên là — nơi này, mới là thành tiên đảo tiên kia.

Thành thị khổng lồ đắm mình dưới nước không biết bao nhiêu năm lại vẫn bao phủ một tầng ánh sáng âm u lất phất, chính là cái nơi trong truyền thuyết mà Giới Tu chân cố chấp tìm kiếm không biết bao nhiêu năm kia.

“Chẳng trách.” Trương Ngôn Thắng hơi hơi nhăn mày, “Ích lợi cũng đủ lớn, Giới Tu chân e là không ổn.”

Di Thu Ý trực tiếp nhìn về phía Hùng Minh Minh, “Trình Thương Thuật kia có thể tin sao?”

“Như bây giờ mà chúng ta xông vào khẳng định là tự tìm đường chết, hắn là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Hùng Minh Minh nghiêm túc nói.

Di Thu Ý gật gật đầu.

Quả thật như thế, mọi nơi phía dưới này đều là người tu chân, tùy tùy tiện tiện có thể thấy trên trăm, hiện tại bọn họ còn cách khá xa, cách gần một chút chỉ sợ những người này sẽ lập tức xông lên.

“Chung ca hẹn ở nơi nào?” Lục Ninh nhìn nhìn bốn phía, nói thật, cơ hội hay không cơ hội y không quan trọng a! Đối với Giới Tu chân rốt cuộc là bộ dạng gì, y căn bản không có khái niệm.

Nói thật, y trùng sinh lâu như vậy, vẫn sinh hoạt ở bên trong xã hội “bình thường”, đột nhiên nhìn thấy nhiều người tu chân như vậy, cảnh tượng phù hợp “thế giới tu chân” như vậy, thật sự là rất không quen…….

Hoàn toàn không có cảm giác chân thật!

Hoàng Bích lắc lắc cái đuôi, “Đi theo tôi!”

Cá quả nhiên vẫn là thích hợp dừng ở trong nước nhất, Hoàng Bích thân là giao nhân hiện tại quả thực xinh đẹp đến chói mắt.

Đến nơi, Lục Ninh không có nhìn đến Chung Du Bạch hoặc là Trình Thương Thuật, tới đón bọn họ là hai kiếm tu trẻ tuổi, sắc mặt nặng nề nhìn bọn họ, thần sắc thậm chí không quá hữu hảo, nhìn quần áo, Lục Ninh đoán ra bọn họ là kiếm tu Chiêu Minh kiếm phái.

Cùng bọn họ đi vòng đến một mặt khác trong tòa thành tiên này, đi vào từ một hang đáy biển, dần dần đi lên vậy mà không có nước biển, hai chân bọn họ đứng ở trên mặt đất lầy lội, tiếng nước tí tách nhỏ giọt xuống từ thạch nhũ trên đỉnh đầu, càng đi vào bên trong hang đáy biển này, lại có nơi khô ráo, gần như khiến người khó có thể tin được đây là ở đáy biển.

“Chung ca!” Hùng Minh Minh tiến lên hai bước, hắn thấy được Chung Du Bạch tình huống không tính là rất tốt.

Nhưng mà so với Chung Du Bạch, tình trạng Trình Thương Thuật nhìn qua càng không xong một chút, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“A Ninh, chai máu kia cậu còn có không?”

Lục Ninh lập tức lấy ra hai bình cho Chung Du Bạch.

Chung Du Bạch đổ cho Trình Thương Thuật nhắm chặt mắt hết một lọ, thấy trên mặt hắn có chút màu máu mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy nói, “Chúng ta đến bên cạnh đi.”

Mấy đệ tử Chiêu Minh kiếm phái cứ như hổ rình mồi nhìn bọn họ như vậy, không đi theo, chẳng qua ánh mắt bọn họ nhìn Chung Du Bạch ôn hòa hơn so với nhìn bảy người bọn họ, xem ra thủ đoạn của Chung Du Bạch thật không tồi.

“Nhìn thấy tòa thành kia rồi?” Chung Du Bạch nói thẳng.

Mọi người đều gật gật đầu.

“Nhìn rất gần, thế nhưng vào không dễ.” Chung Du Bạch cau mày, “Ngoài thành này vốn có trận pháp loại lớn, tuy rằng bị hỏng rất nghiêm trọng, nhưng niên đại hiện tại thì có thể có bao nhiêu tu sĩ tinh thông trận pháp đâu, tu sĩ phổ thông căn bản không chơi nổi, cho dù là Lam Hoa cốc, cũng không có bao nhiêu người tu phù trận. Cho nên, vậy mà không ai có thể đọc được cái trận còn sót lại chỉ còn không đến 1% uy lực của ngày xưa này.” Trong giọng điệu của hắn tràn đầy đùa cợt.

Lục Ninh nhìn nhìn cách đó không xa, “Trình Thương Thuật vì chuyện này mà đi không từ giã?”

“Phải cũng không phải.” Chung Du Bạch trả lời, “Hắn không có đi không từ mà biệt, lúc đi có phái người đến nói cho chúng ta biết, thế nhưng tiểu tử kia khinh thường giao tiếp với yêu ma quỷ quái chúng ta, tự chủ không thèm tới.”

“Sai người Chiêu Minh kiếm phái?”

“Ừ.” Chung Du Bạch liếc Trình Thương Thuật bên kia một chút, “Kỳ thật cũng chỉ còn lại hơn mười người có thể tin tưởng như vậy, Chiêu Minh kiếm phái vốn là phái lớn thứ nhất Giới Tu chân, sau khi Tử Thần lão đạo chết, Chiêu Minh kiếm phái liền phân liệt thành mấy phái, nay bên cạnh Trình Thương Thuật cũng chỉ còn lại vài chó con mèo con như vậy.”

Lục Viễn bị cách nói này của Chung Du Bạch chọc cười, “Cho nên đâu, hắn tìm yêu ma quỷ quái chúng ta đến hỗ trợ?”

“Trận sắp phá, đại khái ngay trong hai ngày này.” Sắc mặt Chung Du Bạch trở nên nghiêm túc lên, “Các môn phái đều học trong mấy tiểu thuyết tu chân phát mỗi phái một tấm thẻ bạch ngọc, dựa vào thẻ ngọc có thể mang hai mươi người đi vào, bọn họ riêng đưa một tấm đến trong tay Trình Thương Thuật.”

Di Thu Ý mỉm cười, “Bụng dạ khó lường.”

“Không sai, bụng dạ khó lường.” Chung Du Bạch cong cong khóe môi, “Ngày xưa Tử Thần lão đạo cũng đắc tội không ít người.”

“Trong tòa thành này rốt cuộc có cái gì khiến hắn không thể không đi sao?” Lục Ninh đành phải hỏi, nói thật, y không cảm thấy có cái gì có thể quan trọng đến khiến hắn mạo hiểm tính mạng còn muốn đi vào.

Chung Du Bạch bình tĩnh nói, “Bởi vì trong tòa thành này có trạc yêu đan.”

Lục Ninh đầy mặt mờ mịt, “Đây là cái gì?” Lục Viễn bên cạnh hắn đồng dạng mờ mịt khó hiểu.

Thế nhưng vô luận là Di Thu Ý hay là Hùng Minh Minh thậm chí Hoàng Bích đều là bộ dạng “hổ khu chấn động”…… Chẳng lẽ đây là đồ chơi gì cao lớn đồ sộ sao?

“Trạc yêu đan là một loại đan dược đã sớm thất truyền, nghe nói mấy trăm năm trước có người tu đạo cho linh sủng của mình ăn, một viên là có thể đánh tan yêu khí, lại không hao tổn gì tu vi của linh sủng, loại đan dược này thần kỳ ngay ở chỗ bất luận là với yêu hay với ma cũng có hiệu quả, trở thành pháp bảo trí thắng tốt nhất của yêu ma trong đại chiến yêu ma cùng tu sĩ sau này, chỉ cần ăn vào một viên, nhân loại sẽ không thể phân biệt người thường cùng yêu ma…… Vì thế, trạc yêu đan bị tiêu hủy toàn bộ, phối phương thất truyền, trên đời không còn một viên trạc yêu đan.”

Lục Ninh: “……”

Ngọa tào, cái gì mà đồ chơi cao lớn đồ sộ, ngay cả trong tiểu thuyết tu chân cũng chưa từng thấy a!

Chờ một chút, Trình Thương Thuật vì cái gì muốn đi liều mạng vì trạc yêu đan? Với hắn mà nói lại không có tác dụng gì, hơn nữa Trình Thương Thuật tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt vì bất cứ lợi ích mặt khác mà sẽ không muốn mạng.

Đừng nói cái gì cầu phú quý trong nguy hiểm, con đường trước mắt với hắn mà nói rõ ràng là đường chết, còn rất nhiều người muốn mạng của hắn, một khi hắn bước vào tòa thành tiên này, hắn chính là hoàn cảnh bốn phía là địch tứ cố vô thân, khả năng lớn nhất chính là cầu không được phú quý, trực tiếp chôn thân nơi này.

Sau đó, Lục Ninh bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, nhưng loại khả năng này khác người khó tả đến mức khiến y cũng không không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng.

…… Trình Thương Thuật là vì quang minh chính đại cùng một chỗ với Chung Du Bạch, cho nên vì Chung Du Bạch mà đi kiếm cái gì trạc yêu đan kia?

Chung quy hắn là tu sĩ, mà Chung Du Bạch là yêu, hắn có thể ở bên người bọn họ như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là con đường lâu dài, yêu khí với người, trên thực tế là có thương tổn, người cùng yêu không thể cùng một chỗ cũng không chỉ là vấn đề con đường người – yêu khác biệt.

Trình Thương Thuật tu vi thâm hậu mới không có việc gì, nhưng Chung Du Bạch một thân yêu khí, hơi chút vô ý vẫn sẽ có người tu chân đuổi theo không buông.

Chỉ là lý do này quá thâm tình quá trắng ra quá… buồn nôn, khiến Lục Ninh đều có chút cảm giác không thích hợp.

Trên thực tế, y không biết là, Chung Du Bạch thậm chí không đoán ra Trình Thương Thuật là thật yêu hắn như vậy, lại dùng mạng đến cược tâm của mình một lần.

Đương nhiên, Trình Thương Thuật yêu hắn, nhưng Chung Du Bạch chưa bao giờ cảm thấy hắn yêu mình vượt qua kiếm của hắn, vượt qua sinh mạng của hắn.

Tình yêu thứ này khó có thể nói rõ, Lục Ninh liếc mắt nhìn Lục Viễn, thở dài.

Lời thề rất lạ lùng, chân chính có thể không nói chỉ làm giống như Trình Thương Thuật vậy có thể có mấy người?

Lục Viễn lặng lẽ kéo tay Lục Ninh lại, mười ngón xiết chặt, hắn đè thấp thanh âm, “…… A Ninh, chúng ta cùng đi.”

Hắn không có nói, chỗ đó rất nguy hiểm, chúng ta đừng đi.

Ánh mắt Lục Viễn thâm thúy yên tĩnh, “Ngươi sợ sao?”

Lục Ninh lắc đầu.

Lục Viễn nở nụ cười, “Ừ, mặc kệ thứ này có hữu dụng với chúng ta hay không, bạn bè bận rộn chung quy muốn giúp không phải sao?”

“Đúng.”

Hai người bọn họ nhìn nhau cười, nếu mà Lục Viễn bởi vì nguy hiểm mà giẫm chân tại chỗ do do dự dự, Lục Ninh ngược lại sẽ xem thường hắn.

Cho dù Lục Viễn là quỷ hút máu, hắn không nặng hứa hẹn, càng nặng tình nghĩa, hắn từ trước tới nay không phải người lạnh bạc.

Cùng lắm thì chết cùng với nhau, lại có cái gì đáng sợ!

…… Huống chi, trong ba lô của y còn một chồng vé sống lại đâu……

Lục Ninh nheo lại ánh mắt nghĩ như vậy.

.

Đá lưu ly xanh (cho đuôi của bạn Hoàng Bích)

biantuda5 images Natural_Oval_Cut_Flat_Back_Cabochon_Chrysoprase
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện