Mặc kệ thế giới bên ngoài nghĩ giới giải trí đến ngũ quang thập sắc, rực rỡ lộng lẫy như thế nào, trên thực tế đại bộ phận diễn viên ca sĩ cũng chỉ là mỗi ngày làm công tác nhất định phải làm, bất luận là đóng phim, hay là ghi album, concert, thương diễn, không có nhiều chuyện trăm phần trăm vừa ý như vậy.
Nhưng nổi cùng không nổi, vẫn là có khác biệt rất lớn.
Bộ điện ảnh [Cố sự Tây Song] này Lục Ninh là nam chính, Thời Thúy Trân là nữ chính, đều là diễn viên đang nổi tiếng ở đại lục hiện tại, bất luận tư lịch hay diễn xuất Thời Thúy Trân đều đủ, từng giành ảnh hậu từng đi thảm đỏ nước ngoài, diễn xuất càng được công nhận xuất sắc, luận địa vị trong giới giải trí, Lục Ninh có hơi kém hơn cô một chút, lại cũng không kém đến chỗ nào, đặc biệt điện ảnh từng đóng liên tiếp giành giải thưởng ở nước ngoài, bản thân cũng từng được nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong Giải thưởng Điện ảnh HongKong, còn là khách mời tác phẩm lớn của Hollywood, muốn đảm nhận vai chính trong một bộ điện ảnh đầu tư lớn ở đại lục vẫn là có thể.
Bên đầu tư nhìn thấy đội hình nam nữ nhân vật chính như vậy, tự nhiên nguyện ý đầu nhập tài chính.
Nam thứ bộ điện ảnh này lại là một vị “đời hai”, đời hai này cũng không phải quan, không phải phú, mà là một vị sao đời hai, phụ thân hắn là diễn viên cực nổi một thời, con trai đến lăn lộn giới giải trí cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, bởi vì địa vị của phụ thân, tài nguyên hắn lấy được là ngôi sao bình thường không thể nghĩ.
Hắn vốn là người mới, phái đoàn lại còn lớn hơn cả Lục Ninh.
Lục Ninh chỉ là một chiếc xe, hiện tại bình thường chỉ có Hùng Minh Minh, thêm một trợ lý Alice, nhiều lắm còn có thợ trang điểm Trương Ngôn Thắng đi cùng hắn, Trương Ngôn Thắng còn không phải lúc nào cũng ở, tuy rằng bên chỗ Lục Viễn không cần thợ trang điểm, nhưng bây giờ hắn còn kiêm thợ trang điểm cho mấy nghệ nhân khác của D.A.
“Lục Ninh, cùng nhau ra ngoài ăn khuya!” Sao đời hai Trang Hiểu Đào trực tiếp nói với Lục Ninh, dùng cũng không phải là giọng điệu thương lượng.
Khi Lục Ninh ở đoàn làm phim, nhìn có vẻ tao nhã tính tình rất tốt, Trang Hiểu Đào biết hiện tại Lục Ninh rất nổi tiếng, nhưng thế thì sao, người trong giới ai chẳng biết ông già Trang Tư Minh nhà hắn? Đây chính là lão diễn viên từng giành ảnh đế mười mấy năm trước! Nhân mạch trong giới này là tương đối mạnh, ai cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi!
Thế nhưng hiển nhiên, Trang Hiểu Đào còn chưa đủ hiểu biết Lục Ninh.
“Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn.” Lục Ninh từ chối rất lưu loát.
Trang Hiểu Đào lập tức trừng mắt nhìn nhìn hắn, hắn hẹn diễn viên khác trong đoàn làm phim, người đại diện của Thời Thúy Trân nói bệnh cũ của cô ta tái phát, phải đi bệnh viện một chuyến mới lễ phép khước từ, mà mấy diễn viên khác không phải ngươi có chuyện thì chính là hắn có chuyện, đã khiến Trang Hiểu Đào cực kỳ mất hứng, không thể ngờ được Lục Ninh này cũng không cho mặt mũi như vậy.
Người này chẳng qua là tiểu tử lông vàng hơn hai mươi tuổi, vậy mà dám –
Lục Ninh lại không có tâm tình quản hắn, Chung Du Bạch đã mất tích hai ngày, y quyết định hôm nay về Thượng Hải xem xem.
Nhìn Trang Hiểu Đào nổi giận đùng đùng bỏ đi, Lục Ninh gọi Alice tới, “Đi tìm phóng viên nhà này một chút, nói cho hắn Trang Hiểu Đào cùng vài nghệ nhân chuẩn bị đêm nay đến nơi này giải trí một chút.”
Nếu bàn về chuyện trong giới giải trí, cho dù là Chung Du Bạch cũng không rõ ràng cửa nẻo như Lục Ninh, y vừa thấy đã biết Trang Hiểu Đào có ý tứ gì, so với đời hai như Lý Thâm, Viên Trừng Giang, Trang Hiểu từ nhỏ đã chịu cái giới này hun đúc thì cái gì mà không chơi nổi, mời mọi người đi vốn đã chẳng phải nơi đàng hoàng gì.
Lục Ninh cho Alice là một tòa soạn báo giải trí nổi danh trong nước, sau lưng có chút thế lực, lấy dám yêu sách, thật yêu sách mà nổi tiếng, tin tức dạng gì bọn họ cũng dám đăng lên báo, một tòa soạn tương đối kỳ ba, hiện tại Chung Du Bạch không ở, Lục Ninh không muốn gặp phải phiền toái quá lớn, khiến Trang Hiểu Đào ốc còn không mang nổi mình ốc mới là rút củi dưới đáy nồi.
Đấu đá bên trong giới giải trí chẳng qua chỉ có vài loại như vậy mà thôi, cho dù là nghệ nhân đang nổi tiếng, người bị kéo xuống đài cũng có không ít, ba người thành miệng hổ nhiều người xói chảy vàng, bị lời đồn đãi bức chết cũng không phải một hai người.
Đến lúc cần thiết, Lục Ninh không tiếc dùng tâm lý âm u nhất để đi đo lường người như Trang Hiểu Đào, từ tình hình đời trước mà y biết đến xem, vị này vốn cũng chẳng phải người tốt gì.
Đoàn làm phim [Cố sự Tây Song] trừ Trang Hiểu Đào ra thì cũng đều không tệ lắm, người thông minh còn rất nhiều, đi cùng Trang Hiểu Đào phần lớn đều là ngôi sao nhỏ không rất có danh tiếng, bọn họ căn bản là không dám từ chối.
Lục Ninh đang muốn bay đến Thượng Hải còn chưa xuất phát đã nhận được điện thoại của Lục Viễn từ Mỹ gọi về.
“…… Bỏ trốn?”
Giọng điệu Lục Viễn rất oán giận, “Tuyệt đối đúng vậy! Di đại tỷ nói hai người bọn họ ở một chỗ!”
…… Cứ cho là như vậy, Lục Ninh cũng không thể nào tin tưởng Chung Du Bạch bỏ trốn cùng Trình Thương Thuật, nếu nói Trình Thương Thuật bắt cóc Chung Du Bạch còn có chút độ đáng tin, thế nhưng người như Chung Du Bạch vậy là dễ bị bắt cóc thế sao? “Rốt cuộc là nơi nào, chúng ta chung quy phải xác định một chút xem hắn có chuyện gì hay không.” Hắn này tự nhiên là Chung Du Bạch, Trình Thương Thuật…… Coi như hết, hắn mới không phải phạm vi bọn họ bận tâm.
Lục Viễn nói thẳng, “Tóm lại ngươi không cần lo lắng, Di đại tỷ nhìn chằm chằm đâu, chỉ cần không liên quan đến những kẻ khác trong chính đạo, hắn sẽ không có chuyện gì.”
Lục Ninh vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy Thời Thúy Trân ngồi xuống đối diện hắn, hắn nhíu mày, “Có chuyện?”
“Mấy năm trước, là thời điểm tình huống yêu ma chúng ta không xong nhất.” Thời Thúy Trân bỗng nhiên nói.
Lục Ninh nhìn cô, “Cho nên?”
“Cho nên tôi bí quá hoá liều vào giới giải trí, bởi vì chúng tôi không trốn nổi nữa.” Thời Thúy Trân mỉm cười, “Đương nhiên cũng có thể trốn tránh ở một chỗ giống như Chung Du Bạch, hoặc là giống Di Thu Ý tùy thời mang một đám người thường bên người, không tốt nhất còn có thể giống Minh xen lẫn trong người thường, nhưng mà tôi không cam lòng.”
Lục Ninh: “……” Bày tỏ cõi lòng với tôi làm cái gì?
“Chúng ta có thể trốn mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm, nhưng một khi bị chính đạo phát hiện, vẫn là ngay cả lực phản kháng cũng không có, tôi muốn làm cho bọn họ kiêng kỵ, muốn cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên tôi vào giới giải trí, người thường mỗi người đều biết tôi, bọn họ không thể xuống tay với tôi.”
Lục Ninh gật gật đầu, “Đây cũng là nguyên nhân tôi cùng a Viễn vào giới giải trí.”
“Sau đó thì sao, hai người có nghĩ tới hay không, như chúng ta vĩnh viễn sẽ không già đi, tuổi thọ giới giải trí cũng chẳng qua một, hai, mười năm, sau đó phải làm thế nào?”
Lục Ninh mỉm cười, “Sau đó sao? Cho nên a Viễn cố gắng học tập như vậy, tôi cũng thế, đợi đến ngày cần phải rời đi, chúng tôi rời khỏi sân khấu, thế giới lớn như vậy, chúng tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn, chúng tôi đã có lượng lớn tài sản, có thể đi trấn nhỏ Bắc Âu có thể đi hải đảo xinh đẹp, chúng tôi bổ sung kiến thức của mình, để cho chúng tôi có thể dung nhập nơi mình muốn sống, tôi cùng Lục Viễn đã bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha, tuy rằng chỉ là một mở đầu, nhưng chúng tôi đã sớm làm tốt chuẩn bị cho tương lai.”
“Như vậy những kẻ trong chính đạo thì sao!” Sắc mặt Thời Thúy Trân bỗng nhiên trầm xuống, “Liền tùy ý bọn họ tiếp tục kiêu ngạo sao?!”
Lục Ninh rốt cuộc biết cô tới làm cái gì, y nhìn ánh mắt mê người của Thời Thúy Trân, “Xin lỗi, tôi cùng a Viễn vào giới giải trí chưa bao giờ là vì có lực kêu gọi càng lớn để đối phó người trong chính đạo.”
Từ việc Thời Thúy Trân có không ít gián điệp chính đạo, nắm giữ tin tức các môn phái chính đạo, rõ như lòng bàn tay rất nhiều quan hệ trong chính đạo, Lục Ninh đã biết, dã tâm của Thời Thúy Trân không chỉ như thế.
Lục Ninh nhất châm kiến huyết chọc thủng tính toán của Thời Thúy Trân, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười lên, “Nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua các cậu.”
“Người không đụng ta ta không đụng người.” Lục Ninh đến nay cũng không có cảm giác mình có chỗ nào không giống nhân loại, Lục Viễn là do vợ chồng nhân loại nuôi lớn, kỳ thật trên bản chất thì bọn họ vẫn có chút khác biệt với những yêu ma này, nhưng giống như Chung Du Bạch, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc tìm những nhân sĩ chính đạo kia tính sổ, Hùng Minh Minh cũng thế, nhưng nói bọn họ gần gũi nhân loại, chi bằng nói đó là triết học sinh tồn của bọn họ, càng có khuynh hướng khiến bản thân sống càng tốt, mà không phải để cho người khác sống không tốt.
Cho dù là Trương Ngôn Thắng có thù sâu với Hợp Hoan tông, cũng chưa từng nghĩ tới chém tận giết tuyệt Hợp Hoan tông, bởi vì chung quy trong những người đó vẫn có người từng dạy hắn bản lĩnh cùng với bạn bè từng cùng nhau vui cười.
Cho nên, mấy người Chung Du Bạch cùng Hùng Minh Minh có thể trở thành bạn bè, bọn họ lại không thích Thời Thúy Trân.
Thời Thúy Trân chăm chú nhìn Lục Ninh trong chốc lát, xác định y nói là nói thật, mới thở dài ưu nhã đứng dậy, “Vậy cũng không sao.”
“Mấy năm nay quả thật là thời điểm nguy hiểm nhất, tôi cùng a Viễn mới có thể nghĩ đi vào giới giải trí, bất cứ chuyện gì cũng đều là thịnh cực tất suy, đầu năm nay đã tốt hơn ngày xưa rất nhiều, chờ một thời gian khẳng định sẽ không gian nan như vậy nữa, thế giới lớn như vậy, làm gì cứ bị trói buộc ở một nơi chán nản……”
Căn cứ tình nghĩa quen biết, Lục Ninh nhắc nhở cô nói.
Thời Thúy Trân quay đầu nhợt nhạt cười, ánh mắt yên tĩnh, “Tôi cũng không giống mấy người, có chút thù, không thể không báo.”
“Trân Trân.” Hùng Minh Minh bỗng nhiên gọi cô, “Nếu em thật sự muốn báo thù, kiên nhẫn một chút, đừng nóng vội.”
Bước chân Thời Thúy Trân dừng một chút, thở dài, “Em biết, anh yên tâm.”
Ngày hôm sau Trang Hiểu Đào bọn họ quả nhiên không trở về, đạo diễn cho quay vai diễn của những người khác trước, thậm chí Lục Ninh còn nghe được một hai, giống như là bên đầu tư muốn đổi nhân vật của Trang Hiểu Đào, người ta đầu tư mới mặc kệ cha ngươi là cái thế lực gì trong giới, bọn họ chú ý là khoản đầu tư này có thể kiếm về hay không, thanh danh Trang Hiểu Đào thật sự không được tốt lắm, bên đầu tư vừa vặn có thể đưa vào một người có quan hệ với mình.
Đương nhiên, chuyện này không có nửa điểm quan hệ với Lục Ninh.
Bối cảnh [Cố sự Tây Song] là Thượng Hải thời kỳ dân quốc, bố cảnh đạo cụ đã tốn rất nhiều tâm tư, vô cùng tỉ mỉ, Thời Thúy Trân diễn tiểu thư quý tộc Cầu Tiểu Đại nghèo túng đã qua tuổi hoa, cô mặc sườn xám màu trắng cổ xưa, chậm rãi đi qua trên con đường nhỏ trải đá.
Xa xa đi tới trong mưa phùn mông lung, chiếc ô giấy dầu trong tay hơi nâng lên, lộ ra một khuôn mặt không trang điểm.
Nụ cười nhàn nhạt bên môi mang theo chán nản từng trải, một đôi mắt trong suốt trong veo, lại vẫn có tình ý gợi tình muốn nói lại thôi, đặc biệt giọt lệ chí nơi khóe mắt, hoàn toàn mê người.
Lục Ninh diễn sĩ quan Nghiêm Quân Nhạc mặc quân trang giày da phẳng phiu, ngồi trong ô tô kiểu Nhật màu đen, cứ như vậy xuyên thấu qua cửa kính xe dính giọt mưa, thấy được nữ tử đi ra từ trong con hẻm ra kia, kinh hồng tươi đẹp lướt qua.
Đây là một bộ phim tình yêu, lại không phải phim tình yêu thuần túy, mà là tràn ngập bất đắc dĩ cùng đấu tranh đặc hữu của cái thời đại kia, dưới tầng tầng áp bức, tình yêu như vậy không dung với đời, đó là một thời đại bi kịch, mê ly lại tái nhợt vô lực.
Lục Ninh tất yếu thừa nhận, Thời Thúy Trân nữ nhân này, bản thân có mị lực thật lớn, cô kiên định cố chấp rồi lại không từ thủ đoạn, nếu nói diễn xuất, càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, khi đối diễn với cô, không chỉ là hưởng thụ, cũng là một loại áp bức.
Diễn viên là có khí tràng, loại khí tràng này đối kháng mang đến không phải phim nổi bão rồi tia lửa bắn ra bốn phía, chỉ là một bên hoàn toàn bị một bên khác áp chế, trực tiếp bị người kia mang theo đi diễn, rất nhiều diễn viên ưu tú lúc trước không rõ ràng, khi cùng diễn viên càng ưu tú hơn đặt trong một màn ảnh, mới nhìn ra khuyết điểm trong diễn xuất.
Không biết có phải bởi vì Lục Ninh từ chối hay không, Thời Thúy Trân gần như là dùng toàn lực để diễn nhân vật này, Lục Ninh cũng không thể không xốc lên hoàn toàn tinh thần.
“Mời.” Đôi tay Thời Thúy Trân đẹp đến không rảnh, khi cầm chiếc ấm sứ trắng càng nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc.
Lục Ninh ngưng mắt nhìn cô, “Xem ra so với café, Cừu tiểu thư càng thích trà?”
“Từng uống trà, sau này thích café, hiện tại lại chỉ uống nước.” Thời Thúy Trân nhợt nhạt mỉm cười, mi mắt run lên, lệ chí trên khóe mắt liền thật sự giống như một giọt lệ treo ở đó.
Diễn xuất của cô quả thực dày công tôi luyện, không có biểu hiện ra bất cứ bi thương, càng đừng nói ai oán, cũng không dùng ánh mắt mang theo ưu sầu, lại cố tình khiến người cảm giác toàn thân cô chán nản tang thương, một cái nhăn mày một nụ cười một cử động, đều mang theo u buồn suy tư nhàn nhạt.
Nhập diễn đến trình độ nhất định, không chỉ hấp dẫn trong ánh mắt, mà là ngay cả một sợi tóc của cô, đều ở trong vai diễn, Thời Thúy Trân chính là một diễn viên ưu tú như vậy.
Dưới tình huống như vậy Lục Ninh lại cũng sẽ không rơi xuống hạ phong, Nghiêm Quân Nhạc do y diễn là tính khuynh lược mười phần, từ khóe mắt đuôi mày đến mỉm cười trên khóe môi, cho đến ngôn ngữ toàn bộ thân thể, đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn một vị sĩ quan trẻ tuổi tự phụ, dưới bề ngoài nghiêm túc lạnh lùng, ưu nhã xuất thân thế gia lộ ra từ trong xương, còn có nhiệt tình khoan dung tận lực che giấu, cấu thành mị lực cực kỳ phức tạp cho nhân vật này.
Đối mặt Cừu Tiểu Đại không dấu vết hối tiếc tự thương hại, Nghiêm Quân Nhạc chỉ là nghiêm túc nói cho cô: “Nước cũng không có gì không tốt, so với trà cùng café thì tốt hơn bao nhiêu, có thể giải khát nhất.”
Vì thế, Cừu Tiểu Đại thản nhiên cười một tiếng, Nghiêm Quân Nhạc không cười, ánh mắt lại lộ ra vài phần ôn nhu.
Cũng không màn ảnh xung đột có bao nhiêu hấp dẫn, lại có một loại khí tràng đặc biệt, nhìn hai người kia đóng phim, thật sự là một loại hưởng thụ khác, hơn nữa không biết vì sao lại xem “vào” trong phim.
Một diễn viên có tuổi diễn vai phụ thân Nghiêm Quân Nhạc trong phim lắc đầu nói: “Hậu sinh khả úy a.”
Không sai, Lục Ninh tuổi chính thức còn chưa đầy hai mươi ba, cùng Thời Thúy Trân vừa hai mươi tám tuổi, đều có thể nói là hậu sinh khả uý.
Tuy rằng, tuổi thực sự của bọn họ xa không chỉ như thế.
Đang cảm thán hậu sinh khả úy không chỉ có vị này, Lục Viễn đang ở Mỹ cũng khiến người trong đoàn làm phim rung động một trận, Lục Viễn luôn luôn là loại diễn viên gặp mạnh thì càng mạnh hơn, càng gặp phải phim có tính khiêu chiến, càng dễ dàng phát huy vượt trình độ, đương nhiên, trình độ hiện tại của hắn đã rất cao, trong bộ phim lớn Hollywood này, nhân vật Hall do hắn diễn là một thiếu niên phương Đông bề ngoài ánh mặt trời sáng sủa tươi cười mê người, trên thực tế lại là chuyên gia tính toán kín đáo nghiêm khắc cẩn thận im lạnh nhạt, làm trợ thủ của nam chính – chuyên gia lừa gạt Joshua, bản thân hắn có thể làm một chuyên gia lừa gạt tương đối xuất sắc.
Bởi vì bản thân nhân vật này rất có tính mâu thuẫn, có yêu cầu tương đối cao với diễn xuất của diễn viên, nếu không phải vị đạo diễn nào xem qua [Người lữ hành], chỉ riêng dựa vào truyền hình thực tế như [Người sống sót], là sẽ không mời Lục Viễn đến diễn nhân vật này.
Kết quả hiệu quả đi ra còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn.
Điện ảnh phương Đông ở phương diện nào đó càng tỉ mỉ hơn phương Tây, trong loại tác phẩm lớn Hollywood này, động tác, cảnh tượng cùng hình ảnh sẽ chiếm cứ thần kinh khán giả, đương nhiên diễn viên diễn xuất xuất sắc cũng nhiều, thế nhưng dưới đại bộ phận tình huống lại không phải bộ phận chính yếu cấu thành điện ảnh, nhưng bộ phim điện ảnh này có thể bộc lộ tài năng giữa một đống phim Hollywood, chính ở chỗ nó có yêu cầu rất cao với diễn xuất của diễn viên, không thì có lẽ toàn bộ cố sự sẽ biến thành một trò đùa.
Diễn chuyên gia lừa gạt, đầu tiên là muốn biết đóng kịch, có thể nói dối.
“Hi, cùng nhau đi ra ngoài thả lỏng một chút?” Nam diễn viên Mỹ nổi tiếng Paul Webster diễn nhân vật nam chính Joshua ôm cổ Lục Viễn nói, trải qua khoảng thời gian này, bọn họ đã tương đối quen thuộc, tuổi Paul cũng không lớn, lại xuất thân ngôi sao nhí, ở Mỹ tương đối có nhân khí, từ mười bốn – mười lăm tuổi cũng đã nổi khắp nước Mỹ, khó được đến bây giờ còn duy trì nhân khí không tồi, hiện tại chẳng qua cũng lớn hơn Lục Viễn một tuổi, hai mươi tư tuổi mà thôi, cũng đã xem như ngôi sao nam hạng nhất lăn lộn không tệ ở Mỹ.
Bởi vì tuổi trẻ, khó tránh khỏi tính cách hướng ngoại hơn diễn viên khác nhiều.
Lục Viễn lại lắc đầu, “Không, tôi trở về còn có việc.”
“Gọi điện thoại cho người yêu?” Paul nói đùa, hắn dùng là từ “sweet heart”, trái tim ngọt ngào, giọng điệu cực kỳ trêu chọc.
Lục Viễn cười, “Đúng vậy, sweet heart của tôi.”
“Wow!” Paul cười vỗ vỗ vai hắn, “Được rồi, vậy cậu đi đi.”
Lục Viễn cũng không để ý nữa, hắn quả thực muốn trở về gọi điện thoại cho Lục Ninh, xem ra Chung Du Bạch quả thực gặp chút phiền toái nhỏ, hắn bên này quay xong phải nhanh chóng về nước.
Nhưng mà, Lục Viễn cũng không quá biết Paul Webster, nếu biết mà nói, hắn khẳng định sẽ không tùy tùy tiện tiện nói đùa với Paul như vậy.
Paul Webster, còn được gọi Paul miệng rộng, đó là nhân vật mà truyền thông rất yêu thích, nhân duyên trong vòng cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không tương xứng với tính cách hoạt bát sáng sủa của hắn, chính là bởi vì vị này là cái loại lắm lời, hoàn toàn không quản được miệng mình, ngoài miệng hoàn toàn không mang theo van!
“Tiểu thiên vương Trung Quốc Lục Viễn, ai là ‘sweet heart’ của cậu” thành một trong những tin tức giải trí ở Mỹ, cũng lập tức thành đầu đề của một tờ báo giải trí nào đó ở đại lục!
Tin tức công bố, ngôi sao điện ảnh Paul Webster nổi tiếng nước Mỹ lời thề son sắt công bố, trong thời gian Lục Viễn quay phim, mỗi ngày gọi điện thoại cho sweet heart xa ở Trung Quốc, cũng vì việc này mà sau khi quay xong không có thời gian cùng bọn họ ra ngoài giải trí, tình thâm như thế, khiến hắn hâm mộ lại ghen tị……
Lục Ninh cầm tờ báo, nghĩ đến điện thoại từ Mỹ mỗi ngày đúng giờ vang lên –
Sweet heart em gái ngươi a! Ngấy muốn chết!
Nhưng không biết vì cái gì, nhìn trang nhất trên báo liệt kê tất cả ngôi sao nữ từng hợp tác với Lục Viễn ra, bao gồm ảnh chụp hôn môi sắp xếp thẳng hàng, y nhìn thật là có chút chói mắt.
Bởi vậy, khi đại lục tìm kiếm lịch sử yêu đương của đôi anh em gần như không có scandal này, cũng bắt đầu tin lời đồn, Lục Viễn xa ở nước Mỹ rốt cuộc sắp về nước.
Khi điện thoại vang lên, Lục Ninh nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận.
“Thân ái ~~~”
“Cạch!” Lục Ninh không chút nghĩ ngợi liền cúp điện thoại.
Y tuyệt đối không biết gia hỏa có thanh âm đầy mỡ đến đòi mạng trong điện thoại này!
Nhưng nổi cùng không nổi, vẫn là có khác biệt rất lớn.
Bộ điện ảnh [Cố sự Tây Song] này Lục Ninh là nam chính, Thời Thúy Trân là nữ chính, đều là diễn viên đang nổi tiếng ở đại lục hiện tại, bất luận tư lịch hay diễn xuất Thời Thúy Trân đều đủ, từng giành ảnh hậu từng đi thảm đỏ nước ngoài, diễn xuất càng được công nhận xuất sắc, luận địa vị trong giới giải trí, Lục Ninh có hơi kém hơn cô một chút, lại cũng không kém đến chỗ nào, đặc biệt điện ảnh từng đóng liên tiếp giành giải thưởng ở nước ngoài, bản thân cũng từng được nam diễn viên phụ xuất sắc nhất trong Giải thưởng Điện ảnh HongKong, còn là khách mời tác phẩm lớn của Hollywood, muốn đảm nhận vai chính trong một bộ điện ảnh đầu tư lớn ở đại lục vẫn là có thể.
Bên đầu tư nhìn thấy đội hình nam nữ nhân vật chính như vậy, tự nhiên nguyện ý đầu nhập tài chính.
Nam thứ bộ điện ảnh này lại là một vị “đời hai”, đời hai này cũng không phải quan, không phải phú, mà là một vị sao đời hai, phụ thân hắn là diễn viên cực nổi một thời, con trai đến lăn lộn giới giải trí cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, bởi vì địa vị của phụ thân, tài nguyên hắn lấy được là ngôi sao bình thường không thể nghĩ.
Hắn vốn là người mới, phái đoàn lại còn lớn hơn cả Lục Ninh.
Lục Ninh chỉ là một chiếc xe, hiện tại bình thường chỉ có Hùng Minh Minh, thêm một trợ lý Alice, nhiều lắm còn có thợ trang điểm Trương Ngôn Thắng đi cùng hắn, Trương Ngôn Thắng còn không phải lúc nào cũng ở, tuy rằng bên chỗ Lục Viễn không cần thợ trang điểm, nhưng bây giờ hắn còn kiêm thợ trang điểm cho mấy nghệ nhân khác của D.A.
“Lục Ninh, cùng nhau ra ngoài ăn khuya!” Sao đời hai Trang Hiểu Đào trực tiếp nói với Lục Ninh, dùng cũng không phải là giọng điệu thương lượng.
Khi Lục Ninh ở đoàn làm phim, nhìn có vẻ tao nhã tính tình rất tốt, Trang Hiểu Đào biết hiện tại Lục Ninh rất nổi tiếng, nhưng thế thì sao, người trong giới ai chẳng biết ông già Trang Tư Minh nhà hắn? Đây chính là lão diễn viên từng giành ảnh đế mười mấy năm trước! Nhân mạch trong giới này là tương đối mạnh, ai cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi!
Thế nhưng hiển nhiên, Trang Hiểu Đào còn chưa đủ hiểu biết Lục Ninh.
“Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn.” Lục Ninh từ chối rất lưu loát.
Trang Hiểu Đào lập tức trừng mắt nhìn nhìn hắn, hắn hẹn diễn viên khác trong đoàn làm phim, người đại diện của Thời Thúy Trân nói bệnh cũ của cô ta tái phát, phải đi bệnh viện một chuyến mới lễ phép khước từ, mà mấy diễn viên khác không phải ngươi có chuyện thì chính là hắn có chuyện, đã khiến Trang Hiểu Đào cực kỳ mất hứng, không thể ngờ được Lục Ninh này cũng không cho mặt mũi như vậy.
Người này chẳng qua là tiểu tử lông vàng hơn hai mươi tuổi, vậy mà dám –
Lục Ninh lại không có tâm tình quản hắn, Chung Du Bạch đã mất tích hai ngày, y quyết định hôm nay về Thượng Hải xem xem.
Nhìn Trang Hiểu Đào nổi giận đùng đùng bỏ đi, Lục Ninh gọi Alice tới, “Đi tìm phóng viên nhà này một chút, nói cho hắn Trang Hiểu Đào cùng vài nghệ nhân chuẩn bị đêm nay đến nơi này giải trí một chút.”
Nếu bàn về chuyện trong giới giải trí, cho dù là Chung Du Bạch cũng không rõ ràng cửa nẻo như Lục Ninh, y vừa thấy đã biết Trang Hiểu Đào có ý tứ gì, so với đời hai như Lý Thâm, Viên Trừng Giang, Trang Hiểu từ nhỏ đã chịu cái giới này hun đúc thì cái gì mà không chơi nổi, mời mọi người đi vốn đã chẳng phải nơi đàng hoàng gì.
Lục Ninh cho Alice là một tòa soạn báo giải trí nổi danh trong nước, sau lưng có chút thế lực, lấy dám yêu sách, thật yêu sách mà nổi tiếng, tin tức dạng gì bọn họ cũng dám đăng lên báo, một tòa soạn tương đối kỳ ba, hiện tại Chung Du Bạch không ở, Lục Ninh không muốn gặp phải phiền toái quá lớn, khiến Trang Hiểu Đào ốc còn không mang nổi mình ốc mới là rút củi dưới đáy nồi.
Đấu đá bên trong giới giải trí chẳng qua chỉ có vài loại như vậy mà thôi, cho dù là nghệ nhân đang nổi tiếng, người bị kéo xuống đài cũng có không ít, ba người thành miệng hổ nhiều người xói chảy vàng, bị lời đồn đãi bức chết cũng không phải một hai người.
Đến lúc cần thiết, Lục Ninh không tiếc dùng tâm lý âm u nhất để đi đo lường người như Trang Hiểu Đào, từ tình hình đời trước mà y biết đến xem, vị này vốn cũng chẳng phải người tốt gì.
Đoàn làm phim [Cố sự Tây Song] trừ Trang Hiểu Đào ra thì cũng đều không tệ lắm, người thông minh còn rất nhiều, đi cùng Trang Hiểu Đào phần lớn đều là ngôi sao nhỏ không rất có danh tiếng, bọn họ căn bản là không dám từ chối.
Lục Ninh đang muốn bay đến Thượng Hải còn chưa xuất phát đã nhận được điện thoại của Lục Viễn từ Mỹ gọi về.
“…… Bỏ trốn?”
Giọng điệu Lục Viễn rất oán giận, “Tuyệt đối đúng vậy! Di đại tỷ nói hai người bọn họ ở một chỗ!”
…… Cứ cho là như vậy, Lục Ninh cũng không thể nào tin tưởng Chung Du Bạch bỏ trốn cùng Trình Thương Thuật, nếu nói Trình Thương Thuật bắt cóc Chung Du Bạch còn có chút độ đáng tin, thế nhưng người như Chung Du Bạch vậy là dễ bị bắt cóc thế sao? “Rốt cuộc là nơi nào, chúng ta chung quy phải xác định một chút xem hắn có chuyện gì hay không.” Hắn này tự nhiên là Chung Du Bạch, Trình Thương Thuật…… Coi như hết, hắn mới không phải phạm vi bọn họ bận tâm.
Lục Viễn nói thẳng, “Tóm lại ngươi không cần lo lắng, Di đại tỷ nhìn chằm chằm đâu, chỉ cần không liên quan đến những kẻ khác trong chính đạo, hắn sẽ không có chuyện gì.”
Lục Ninh vừa cúp điện thoại, liền nhìn thấy Thời Thúy Trân ngồi xuống đối diện hắn, hắn nhíu mày, “Có chuyện?”
“Mấy năm trước, là thời điểm tình huống yêu ma chúng ta không xong nhất.” Thời Thúy Trân bỗng nhiên nói.
Lục Ninh nhìn cô, “Cho nên?”
“Cho nên tôi bí quá hoá liều vào giới giải trí, bởi vì chúng tôi không trốn nổi nữa.” Thời Thúy Trân mỉm cười, “Đương nhiên cũng có thể trốn tránh ở một chỗ giống như Chung Du Bạch, hoặc là giống Di Thu Ý tùy thời mang một đám người thường bên người, không tốt nhất còn có thể giống Minh xen lẫn trong người thường, nhưng mà tôi không cam lòng.”
Lục Ninh: “……” Bày tỏ cõi lòng với tôi làm cái gì?
“Chúng ta có thể trốn mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm, nhưng một khi bị chính đạo phát hiện, vẫn là ngay cả lực phản kháng cũng không có, tôi muốn làm cho bọn họ kiêng kỵ, muốn cho bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên tôi vào giới giải trí, người thường mỗi người đều biết tôi, bọn họ không thể xuống tay với tôi.”
Lục Ninh gật gật đầu, “Đây cũng là nguyên nhân tôi cùng a Viễn vào giới giải trí.”
“Sau đó thì sao, hai người có nghĩ tới hay không, như chúng ta vĩnh viễn sẽ không già đi, tuổi thọ giới giải trí cũng chẳng qua một, hai, mười năm, sau đó phải làm thế nào?”
Lục Ninh mỉm cười, “Sau đó sao? Cho nên a Viễn cố gắng học tập như vậy, tôi cũng thế, đợi đến ngày cần phải rời đi, chúng tôi rời khỏi sân khấu, thế giới lớn như vậy, chúng tôi có thể đi đến bất cứ nơi nào mình muốn, chúng tôi đã có lượng lớn tài sản, có thể đi trấn nhỏ Bắc Âu có thể đi hải đảo xinh đẹp, chúng tôi bổ sung kiến thức của mình, để cho chúng tôi có thể dung nhập nơi mình muốn sống, tôi cùng Lục Viễn đã bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha, tuy rằng chỉ là một mở đầu, nhưng chúng tôi đã sớm làm tốt chuẩn bị cho tương lai.”
“Như vậy những kẻ trong chính đạo thì sao!” Sắc mặt Thời Thúy Trân bỗng nhiên trầm xuống, “Liền tùy ý bọn họ tiếp tục kiêu ngạo sao?!”
Lục Ninh rốt cuộc biết cô tới làm cái gì, y nhìn ánh mắt mê người của Thời Thúy Trân, “Xin lỗi, tôi cùng a Viễn vào giới giải trí chưa bao giờ là vì có lực kêu gọi càng lớn để đối phó người trong chính đạo.”
Từ việc Thời Thúy Trân có không ít gián điệp chính đạo, nắm giữ tin tức các môn phái chính đạo, rõ như lòng bàn tay rất nhiều quan hệ trong chính đạo, Lục Ninh đã biết, dã tâm của Thời Thúy Trân không chỉ như thế.
Lục Ninh nhất châm kiến huyết chọc thủng tính toán của Thời Thúy Trân, nhưng cô cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười lên, “Nhưng bọn họ sẽ không bỏ qua các cậu.”
“Người không đụng ta ta không đụng người.” Lục Ninh đến nay cũng không có cảm giác mình có chỗ nào không giống nhân loại, Lục Viễn là do vợ chồng nhân loại nuôi lớn, kỳ thật trên bản chất thì bọn họ vẫn có chút khác biệt với những yêu ma này, nhưng giống như Chung Du Bạch, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú với việc tìm những nhân sĩ chính đạo kia tính sổ, Hùng Minh Minh cũng thế, nhưng nói bọn họ gần gũi nhân loại, chi bằng nói đó là triết học sinh tồn của bọn họ, càng có khuynh hướng khiến bản thân sống càng tốt, mà không phải để cho người khác sống không tốt.
Cho dù là Trương Ngôn Thắng có thù sâu với Hợp Hoan tông, cũng chưa từng nghĩ tới chém tận giết tuyệt Hợp Hoan tông, bởi vì chung quy trong những người đó vẫn có người từng dạy hắn bản lĩnh cùng với bạn bè từng cùng nhau vui cười.
Cho nên, mấy người Chung Du Bạch cùng Hùng Minh Minh có thể trở thành bạn bè, bọn họ lại không thích Thời Thúy Trân.
Thời Thúy Trân chăm chú nhìn Lục Ninh trong chốc lát, xác định y nói là nói thật, mới thở dài ưu nhã đứng dậy, “Vậy cũng không sao.”
“Mấy năm nay quả thật là thời điểm nguy hiểm nhất, tôi cùng a Viễn mới có thể nghĩ đi vào giới giải trí, bất cứ chuyện gì cũng đều là thịnh cực tất suy, đầu năm nay đã tốt hơn ngày xưa rất nhiều, chờ một thời gian khẳng định sẽ không gian nan như vậy nữa, thế giới lớn như vậy, làm gì cứ bị trói buộc ở một nơi chán nản……”
Căn cứ tình nghĩa quen biết, Lục Ninh nhắc nhở cô nói.
Thời Thúy Trân quay đầu nhợt nhạt cười, ánh mắt yên tĩnh, “Tôi cũng không giống mấy người, có chút thù, không thể không báo.”
“Trân Trân.” Hùng Minh Minh bỗng nhiên gọi cô, “Nếu em thật sự muốn báo thù, kiên nhẫn một chút, đừng nóng vội.”
Bước chân Thời Thúy Trân dừng một chút, thở dài, “Em biết, anh yên tâm.”
Ngày hôm sau Trang Hiểu Đào bọn họ quả nhiên không trở về, đạo diễn cho quay vai diễn của những người khác trước, thậm chí Lục Ninh còn nghe được một hai, giống như là bên đầu tư muốn đổi nhân vật của Trang Hiểu Đào, người ta đầu tư mới mặc kệ cha ngươi là cái thế lực gì trong giới, bọn họ chú ý là khoản đầu tư này có thể kiếm về hay không, thanh danh Trang Hiểu Đào thật sự không được tốt lắm, bên đầu tư vừa vặn có thể đưa vào một người có quan hệ với mình.
Đương nhiên, chuyện này không có nửa điểm quan hệ với Lục Ninh.
Bối cảnh [Cố sự Tây Song] là Thượng Hải thời kỳ dân quốc, bố cảnh đạo cụ đã tốn rất nhiều tâm tư, vô cùng tỉ mỉ, Thời Thúy Trân diễn tiểu thư quý tộc Cầu Tiểu Đại nghèo túng đã qua tuổi hoa, cô mặc sườn xám màu trắng cổ xưa, chậm rãi đi qua trên con đường nhỏ trải đá.
Xa xa đi tới trong mưa phùn mông lung, chiếc ô giấy dầu trong tay hơi nâng lên, lộ ra một khuôn mặt không trang điểm.
Nụ cười nhàn nhạt bên môi mang theo chán nản từng trải, một đôi mắt trong suốt trong veo, lại vẫn có tình ý gợi tình muốn nói lại thôi, đặc biệt giọt lệ chí nơi khóe mắt, hoàn toàn mê người.
Lục Ninh diễn sĩ quan Nghiêm Quân Nhạc mặc quân trang giày da phẳng phiu, ngồi trong ô tô kiểu Nhật màu đen, cứ như vậy xuyên thấu qua cửa kính xe dính giọt mưa, thấy được nữ tử đi ra từ trong con hẻm ra kia, kinh hồng tươi đẹp lướt qua.
Đây là một bộ phim tình yêu, lại không phải phim tình yêu thuần túy, mà là tràn ngập bất đắc dĩ cùng đấu tranh đặc hữu của cái thời đại kia, dưới tầng tầng áp bức, tình yêu như vậy không dung với đời, đó là một thời đại bi kịch, mê ly lại tái nhợt vô lực.
Lục Ninh tất yếu thừa nhận, Thời Thúy Trân nữ nhân này, bản thân có mị lực thật lớn, cô kiên định cố chấp rồi lại không từ thủ đoạn, nếu nói diễn xuất, càng là nhân tài kiệt xuất trong đó, khi đối diễn với cô, không chỉ là hưởng thụ, cũng là một loại áp bức.
Diễn viên là có khí tràng, loại khí tràng này đối kháng mang đến không phải phim nổi bão rồi tia lửa bắn ra bốn phía, chỉ là một bên hoàn toàn bị một bên khác áp chế, trực tiếp bị người kia mang theo đi diễn, rất nhiều diễn viên ưu tú lúc trước không rõ ràng, khi cùng diễn viên càng ưu tú hơn đặt trong một màn ảnh, mới nhìn ra khuyết điểm trong diễn xuất.
Không biết có phải bởi vì Lục Ninh từ chối hay không, Thời Thúy Trân gần như là dùng toàn lực để diễn nhân vật này, Lục Ninh cũng không thể không xốc lên hoàn toàn tinh thần.
“Mời.” Đôi tay Thời Thúy Trân đẹp đến không rảnh, khi cầm chiếc ấm sứ trắng càng nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc.
Lục Ninh ngưng mắt nhìn cô, “Xem ra so với café, Cừu tiểu thư càng thích trà?”
“Từng uống trà, sau này thích café, hiện tại lại chỉ uống nước.” Thời Thúy Trân nhợt nhạt mỉm cười, mi mắt run lên, lệ chí trên khóe mắt liền thật sự giống như một giọt lệ treo ở đó.
Diễn xuất của cô quả thực dày công tôi luyện, không có biểu hiện ra bất cứ bi thương, càng đừng nói ai oán, cũng không dùng ánh mắt mang theo ưu sầu, lại cố tình khiến người cảm giác toàn thân cô chán nản tang thương, một cái nhăn mày một nụ cười một cử động, đều mang theo u buồn suy tư nhàn nhạt.
Nhập diễn đến trình độ nhất định, không chỉ hấp dẫn trong ánh mắt, mà là ngay cả một sợi tóc của cô, đều ở trong vai diễn, Thời Thúy Trân chính là một diễn viên ưu tú như vậy.
Dưới tình huống như vậy Lục Ninh lại cũng sẽ không rơi xuống hạ phong, Nghiêm Quân Nhạc do y diễn là tính khuynh lược mười phần, từ khóe mắt đuôi mày đến mỉm cười trên khóe môi, cho đến ngôn ngữ toàn bộ thân thể, đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn một vị sĩ quan trẻ tuổi tự phụ, dưới bề ngoài nghiêm túc lạnh lùng, ưu nhã xuất thân thế gia lộ ra từ trong xương, còn có nhiệt tình khoan dung tận lực che giấu, cấu thành mị lực cực kỳ phức tạp cho nhân vật này.
Đối mặt Cừu Tiểu Đại không dấu vết hối tiếc tự thương hại, Nghiêm Quân Nhạc chỉ là nghiêm túc nói cho cô: “Nước cũng không có gì không tốt, so với trà cùng café thì tốt hơn bao nhiêu, có thể giải khát nhất.”
Vì thế, Cừu Tiểu Đại thản nhiên cười một tiếng, Nghiêm Quân Nhạc không cười, ánh mắt lại lộ ra vài phần ôn nhu.
Cũng không màn ảnh xung đột có bao nhiêu hấp dẫn, lại có một loại khí tràng đặc biệt, nhìn hai người kia đóng phim, thật sự là một loại hưởng thụ khác, hơn nữa không biết vì sao lại xem “vào” trong phim.
Một diễn viên có tuổi diễn vai phụ thân Nghiêm Quân Nhạc trong phim lắc đầu nói: “Hậu sinh khả úy a.”
Không sai, Lục Ninh tuổi chính thức còn chưa đầy hai mươi ba, cùng Thời Thúy Trân vừa hai mươi tám tuổi, đều có thể nói là hậu sinh khả uý.
Tuy rằng, tuổi thực sự của bọn họ xa không chỉ như thế.
Đang cảm thán hậu sinh khả úy không chỉ có vị này, Lục Viễn đang ở Mỹ cũng khiến người trong đoàn làm phim rung động một trận, Lục Viễn luôn luôn là loại diễn viên gặp mạnh thì càng mạnh hơn, càng gặp phải phim có tính khiêu chiến, càng dễ dàng phát huy vượt trình độ, đương nhiên, trình độ hiện tại của hắn đã rất cao, trong bộ phim lớn Hollywood này, nhân vật Hall do hắn diễn là một thiếu niên phương Đông bề ngoài ánh mặt trời sáng sủa tươi cười mê người, trên thực tế lại là chuyên gia tính toán kín đáo nghiêm khắc cẩn thận im lạnh nhạt, làm trợ thủ của nam chính – chuyên gia lừa gạt Joshua, bản thân hắn có thể làm một chuyên gia lừa gạt tương đối xuất sắc.
Bởi vì bản thân nhân vật này rất có tính mâu thuẫn, có yêu cầu tương đối cao với diễn xuất của diễn viên, nếu không phải vị đạo diễn nào xem qua [Người lữ hành], chỉ riêng dựa vào truyền hình thực tế như [Người sống sót], là sẽ không mời Lục Viễn đến diễn nhân vật này.
Kết quả hiệu quả đi ra còn tốt hơn trong tưởng tượng của hắn.
Điện ảnh phương Đông ở phương diện nào đó càng tỉ mỉ hơn phương Tây, trong loại tác phẩm lớn Hollywood này, động tác, cảnh tượng cùng hình ảnh sẽ chiếm cứ thần kinh khán giả, đương nhiên diễn viên diễn xuất xuất sắc cũng nhiều, thế nhưng dưới đại bộ phận tình huống lại không phải bộ phận chính yếu cấu thành điện ảnh, nhưng bộ phim điện ảnh này có thể bộc lộ tài năng giữa một đống phim Hollywood, chính ở chỗ nó có yêu cầu rất cao với diễn xuất của diễn viên, không thì có lẽ toàn bộ cố sự sẽ biến thành một trò đùa.
Diễn chuyên gia lừa gạt, đầu tiên là muốn biết đóng kịch, có thể nói dối.
“Hi, cùng nhau đi ra ngoài thả lỏng một chút?” Nam diễn viên Mỹ nổi tiếng Paul Webster diễn nhân vật nam chính Joshua ôm cổ Lục Viễn nói, trải qua khoảng thời gian này, bọn họ đã tương đối quen thuộc, tuổi Paul cũng không lớn, lại xuất thân ngôi sao nhí, ở Mỹ tương đối có nhân khí, từ mười bốn – mười lăm tuổi cũng đã nổi khắp nước Mỹ, khó được đến bây giờ còn duy trì nhân khí không tồi, hiện tại chẳng qua cũng lớn hơn Lục Viễn một tuổi, hai mươi tư tuổi mà thôi, cũng đã xem như ngôi sao nam hạng nhất lăn lộn không tệ ở Mỹ.
Bởi vì tuổi trẻ, khó tránh khỏi tính cách hướng ngoại hơn diễn viên khác nhiều.
Lục Viễn lại lắc đầu, “Không, tôi trở về còn có việc.”
“Gọi điện thoại cho người yêu?” Paul nói đùa, hắn dùng là từ “sweet heart”, trái tim ngọt ngào, giọng điệu cực kỳ trêu chọc.
Lục Viễn cười, “Đúng vậy, sweet heart của tôi.”
“Wow!” Paul cười vỗ vỗ vai hắn, “Được rồi, vậy cậu đi đi.”
Lục Viễn cũng không để ý nữa, hắn quả thực muốn trở về gọi điện thoại cho Lục Ninh, xem ra Chung Du Bạch quả thực gặp chút phiền toái nhỏ, hắn bên này quay xong phải nhanh chóng về nước.
Nhưng mà, Lục Viễn cũng không quá biết Paul Webster, nếu biết mà nói, hắn khẳng định sẽ không tùy tùy tiện tiện nói đùa với Paul như vậy.
Paul Webster, còn được gọi Paul miệng rộng, đó là nhân vật mà truyền thông rất yêu thích, nhân duyên trong vòng cũng không được tốt lắm, hoàn toàn không tương xứng với tính cách hoạt bát sáng sủa của hắn, chính là bởi vì vị này là cái loại lắm lời, hoàn toàn không quản được miệng mình, ngoài miệng hoàn toàn không mang theo van!
“Tiểu thiên vương Trung Quốc Lục Viễn, ai là ‘sweet heart’ của cậu” thành một trong những tin tức giải trí ở Mỹ, cũng lập tức thành đầu đề của một tờ báo giải trí nào đó ở đại lục!
Tin tức công bố, ngôi sao điện ảnh Paul Webster nổi tiếng nước Mỹ lời thề son sắt công bố, trong thời gian Lục Viễn quay phim, mỗi ngày gọi điện thoại cho sweet heart xa ở Trung Quốc, cũng vì việc này mà sau khi quay xong không có thời gian cùng bọn họ ra ngoài giải trí, tình thâm như thế, khiến hắn hâm mộ lại ghen tị……
Lục Ninh cầm tờ báo, nghĩ đến điện thoại từ Mỹ mỗi ngày đúng giờ vang lên –
Sweet heart em gái ngươi a! Ngấy muốn chết!
Nhưng không biết vì cái gì, nhìn trang nhất trên báo liệt kê tất cả ngôi sao nữ từng hợp tác với Lục Viễn ra, bao gồm ảnh chụp hôn môi sắp xếp thẳng hàng, y nhìn thật là có chút chói mắt.
Bởi vậy, khi đại lục tìm kiếm lịch sử yêu đương của đôi anh em gần như không có scandal này, cũng bắt đầu tin lời đồn, Lục Viễn xa ở nước Mỹ rốt cuộc sắp về nước.
Khi điện thoại vang lên, Lục Ninh nhìn cũng không nhìn trực tiếp nhận.
“Thân ái ~~~”
“Cạch!” Lục Ninh không chút nghĩ ngợi liền cúp điện thoại.
Y tuyệt đối không biết gia hỏa có thanh âm đầy mỡ đến đòi mạng trong điện thoại này!
Danh sách chương