“Tô Trăn… Sao anh lại ở đây?” Dung Phi đờ người ra.
Hôm nay Tô Trăn vừa trang nhã lại vừa toát lên vẻ quyến rũ chết người, anh mặc chiếc áo len cổ rộng, chống cằm nhìn Dung Phi, nụ cười trên khóe miệng khiến Dung Phi cảm thấy cơn say của hai ngày trước lại ùa về trong lòng.
“Xin mời ngồi, Dung Thiếu.” Vệ Tử Hành vỗ vào cái ghế bên cạnh.
“Hôm nay trông em đẹp trai thật đó.” Nụ cười của Tô Trăn tựa như tia nắng dịu dàng xuyên qua tấm kính: “Ngọt ngào, thời trang ngay cả khi đầu tóc bù xù.”
Dung Phi vô thức đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, lúc này mới phát giác ra việc tóc đằng sau vì bị chăn đè nên đều dựng đứng cả lên.
Tô Trăn đưa tay ra, luồn những ngón tay vào mái tóc Dung Phi, chậm rãi vuốt ve.
Dung Phi cúi đầu, chẳng biết phải làm thế nào.
“Tiểu Phi, em làm sao vậy?” Tô Trăn nghiêng đầu nhìn về phía cậu, “Tại sao khi anh đến xem em trình diễn thời trang, em lại không có chút vui vẻ gì vậy?”
“Không… không phải…”
Vệ Tử Hành khẽ cười một tiếng: “Cậu ta vẫn đang cảm thấy rối rắm về vụ bị An Khải Văn hôn ở party sau buổi trình diễn thời trang Milan.”
Ngón tay đùa giỡn trong tóc Dung Phi của Tô Trăn khẽ run lên, sự run rẩy này dĩ nhiên Dung Phi cảm nhận được, ngẩng đầu lên là chạm ngay vào đôi mày cau lại của Tô Trăn.
“Cái kia…… Cái kia chỉ là đùa thôi…… An Khải Văn trêu chọc em thôi……” Dung Phi cười càng ngày càng trông khó coi.
“Thôi, thôi, đừng nói chuyện này nữa. Dung Thiếu sẽ không thoải mái đâu, chúng ta hãy gọi món thôi!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Dung Phi cảm thấy nụ cười ở khóe môi Tô Trăn có phần nào đó lạnh lẽo.
Bữa tối được dọn ra, hương thơm ấm áp và những món ăn bày trí như tác phẩm nghệ thuật đã khiến Dung Phi háo hức muốn thưởng thức.
Nước sốt của beefsteak và kết cấu của mì ống đều là một loại hưởng thụ.
Cuối cùng thì đồ ăn cũng giải cứu Dung Phi khỏi bầu không khí xấu hổ này.
Điện thoại của Vệ Tử Hành reo lên, anh cười xin lỗi rồi rời khỏi bàn. Trên bàn cơm chỉ còn lại Dung Phi và Tô Trăn.
Có mấy tờ khăn giấy vươn ra lau qua khóe môi Dung Phi, giọng Tô Trăn bỗng văng vẳng, “Em thật sự rất đói bụng. Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị sao?”
“Ừm,không thể nào ăn ngon được. Sốt phô mai có mùi vị rất kỳ cụ …” Dung Phi gật đầu, nhìn vào đĩa của Tô Trăn, miếng beefsteak đã được cắt ra một chút, dao và nĩa được xếp gọn gàng.
“Dù không thích cũng phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ không chịu được.”
“Vâng.”
“Không kể cho anh nghe tại sao An Khải Văn lại hôn em ư?” Tô Trăn nhướng cằm lên.
Dung Phi vốn tưởng rằng vấn đề này đã qua, không ngờ Tô Trăn vẫn lại nhắc tới, cậu chỉ có thể cười cười nói: “Em còn tưởng anh không có hứng thú đối với loại chuyện này…”
“Nhưng em đã bị người khác hôn.” Ánh mắt của Tô Trăn lướt qua trên mi mắt Dung Phi.
Rõ ràng chính mình chẳng làm gì sai cả, vậy mà Dung Phi bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, lo sợ.
“Cũng chính là mọi người chơi high quá lên là lại trêu chọc kêu An Khải Văn hôn em. Em không tránh được nên đã bị anh ta hôn. Hahahaha…” Dung Phi gãi gãi đầu, “Anh ta còn lấy lý do bằng câu ‘trong giới thời trang thì mười người tới chín anh gay’ nữa.”
Dung Phi cười gượng, Tô Trăn vẫn không có phản ứng gì.
Vệ Tử Hành vẫn chưa về, Dung Phi cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
“An Khải Văn không có hù dọa em đâu.” Tô Trăn cuối cùng cũng lên tiếng, “Chỉ là sự thật không quá nghiêm trọng, khoa trương như lời anh ta nói mà thôi.”
Vừa nãy Dung Phi đột nhiên cảm thấy mình không nên ăn nhiều đồ như vậy, bây giờ căng thẳng đến nỗi hơi buồn nôn. Chỉ cần Tô Trăn im lặng thôi là cậu cũng đã cảm thấy căng thẳng, Dung Phi càng thấy thảm hại hơn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, bây giờ em là một người mẫu nam, công việc của em là trình diễn thời trang do Perrini thiết kế, những mặt khác không liên quan tới em, đúng không?”
Dung Phi từ từ bình tĩnh trở lại.
“Anh đã nhắn tin cho em mà chưa thấy em trả lời, vì vậy anh đã gọi điện thoại cho Vệ Tử Hành để xác định khách sạn mà e ở.” Tô Trăn cười, dùng ngón tay búng vào trán Dung Phi, “Đúng như Vệ Tử Hành nói, em trở nên thích ngẩn người ra thật a?”
“Không có đâu……” Dung Phi xoa xoa trán.
Kỳ thật chỉ là bỗng nhiên không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Trải qua ba ngày khua chiêng gõ mõ diễn tập, vào ngày thứ ba tại Paris, bọn họ liền bắt đầu trình diễn thời trang trên sàn catwalk. Trước đó, Dung Phi còn rất căng thẳng, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì đó mà mình không thể kiểm soát được, nhưng hiện tại, không còn gì có thể lay chuyển được cậu nữa.
Phía sau hậu trường vẫn là một mớ hỗn loạn như cũ, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đang tất bật chạy tới chạy lui giữa các người mẫu.
An Khải Văn đứng không xa Dung Phi, đang trò chuyện với ngài Perini, sau đó anh ta quay sang đi về hướng Dung Phi.
Thời điểm khi còn cách Dung Phi hai, ba bước, sắc mặt An Khả Văn đột ngột thay đổi, Dung Phi còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị An Khải Văn nhanh chóng sải bước tới nắm kéo đi.
Chỉ nghe thấy “Loảng xoảng ——” một tiếng, quang cảnh hỗn loạn khi đèn sân khấu rơi từ trên cao xuống, đập trúng vai An Khải Văn rồi vỡ tan, tạo nên một đống thủy tinh vỡ trên sàn.
Dung Phi ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên thấy An Khải Văn nằm nghiêng trên mặt đất, dùng sức đè lên vai mình. Tóc che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đôi lông mày đang nhíu lại.
Nhân viên cùng nhóm người mẫu xung quanh vội vã đến đỡ anh ta dậy, nhưng An Khải Văn lại lắc đầu.
Perini tiên sinh tái mặt, gào lên giận dữ, không cần nghĩ cũng biết là hỏi tại sao chiếc đèn lại rơi xuống.
An Khải Văn được bảy tám tay người khiêng qua một bên, Perini lo lắng hướng về phía anh ra hỏi han, nhưng An Khải Văn vẫn luôn nghiến răng lắc đầu.
Sau đó Perrini trở nên bồn chồn, ông cứ đi đi lại lại một chỗ.
Có thể tưởng tượng được hậu quả khi một người mẫu Vedette của một buổi trình diễn thời trang lớn như vậy bất ngờ gặp sự cố.
Perini tiên sinh nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, ra vẻ khó chịu tột độ, lớn tiếng thở dài rồi rít gào.
Dung Phi bước đến bên cạnh An Khải Văn, các nhân viên khác kéo áo anh ta lên, có máu chảy ra, nhìn mà thót tim, ghê người.
“An…An Khải Văn…cảm ơn anh, và còn có thật xin lỗi anh.”
Khuôn mặt An Khải Văn tái nhợt, nhưng vẫn ngẩng đầu tươi cười với Dung Phi, “Đồ ngốc, không sao đâu…”
“Hiện tại bây giờ phải làm sao với buổi trình diễn thời trang?” Dung Phi hít một hơi, “Tôi đứng ở đâu mà không được, cứ phải đứng ở đó! Anh đúng là! Anh quản tôi làm gì chứ! Tôi có thể thay thế được, nhưng trong buổi diễn này anh thì không thể thay thế!”
Bởi vì Dung Phi thiếu khí phách nắm toàn cục như An Khải Văn.
An Khải Văn vươn tay nắm chặt lấy ngón tay Dung Phi rồi lắc đầu, “Đồ ngốc. Không ai không thể bị thay thế!”
“Nhưng nếu ‘ban ngày’ không phải là anh, thì tôi biết làm sao để thể hiện được ‘bóng đêm’ đây.” Dung Phi nhìn về phía Perini tiên sinh, ông ấy đang nói gì đó với nhân viên, rồi tin tức về việc trình diễn thời trang bị hoãn lại ba mươi phút được đưa ra.
“Bình tĩnh, Dung Phi! Bình tĩnh! Bất kể ai là bạn diễn của cậu, cậu vẫn là ‘Đêm tối’ quyến rũ nhất, hiểu chưa?” Ánh mắt An Khải Văn mạnh mẽ chống đỡ Dung Phi, “Đèn rơi xuống không phải là lỗi của cậu! Chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Rõ ràng người bị thương là An Khải Văn, nhưng trái lại là anh ta lại là người an ủi Dung Phi.
Perini tiên sinh lần nữa lại đi đến và trao đổi với An Khải Văn.
Mặc dù Dung Phi nghe không hiểu nhưng lại biết rằng Perrin đang hỏi ý An Khải Văn rằng ai là người có thể thay thế anh ta. Trong vòng ba mươi phút này, việc tìm được một “ban ngày” có thể sánh ngang với An Khải Văn là điều gần như không thể. Dung Phi đã thầm đếm tất cả các người mẫu có mặt, kết quả là không tìm ra ai có thể đạt được đến chiều cao và trình độ của An Khải Văn.
Không hiểu sao, Dung Phi lại nghe được hai chữ “Tô Trăn” trong cuộc trò chuyện của họ, An Khải Văn đột nhiên nắm lấy cánh tay Dung Phi, rất nghiêm túc nói: “Tô Trăn có phải đang ở Paris hay không? Lúc tôi vào khách sạn, tôi đã gặp anh ta ở hành lang, anh ta hẳn đến tìm cậu đúng không?”
Dung Phi gật đầu.
“Anh ta đang ở đây sao? Gọi anh ta vào đi, cả tôi và ngài Perini đều cảm thấy anh ta rất thích hợp đảm nhiệm vị trí “ban ngày”!”
Nghe An Khải Văn nói vậy, Dung Phi mới giật mình, cậu vội vàng gọi điện thoại cho Tô Trăn, bảo anh đi đến hậu trường.
Tô Trăn đến rất nhanh, các người mẫu và chuyên gia trang điểm hậu trường đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Không cần thêm bất kỳ tô vẽ nào, cử chỉ trước sau đều là phong thái mà người khác không sao bắt chước được.
Perini tiên sinh dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Tô Trăn, rồi dẫn aanh ấy đi đến trước mặt Dung Phi.
Nhìn vào những mảnh thủy tinh đang được dọn đi cùng với An Khải Văn đang ngồi trên chiếc ghế với khăn chườm trên vai, Tô Trăn cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe bên ngoài nói show diễn phải hoãn lại nửa tiếng, rồi lại nghe Dung Phi nói xảy ra sự cố ngoài ý muốn An Khải Văn không thể lên sàn diễn được?”
“Bởi vì em. Vừa rồi đèn trần ở phía trên rơi xuống, An Khải Văn vì kéo em ra ngoài mà bị thương. Anh ta không thể tiếp tục trình diễn. Nhưng anh ta đề xuất để anh thay thế anh ta…” Dung Phi thành khẩn nhìn về phía Tô Trăn.
Đó quả thật là một yêu cầu khó khăn đối với bất kỳ ai. Bất ngờ bắt Tô Trăn tham gia trình diễn thời trang, anh ấy không hề chuẩn bị gì cả thì sẽ dễ bị mất mặt trên sàn diễn, và như thế cũng là đả kích đối với Perini tiên sinh.
Các nhân viên công tác và nhóm người mẫu khác bắt đầu thầm thì với nhau. Tô Trăn tuy không phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng hình tượng thần thoại được tạo nên trong làng thời trang từ mấy năm trước vẫn chưa hề phai nhạt.
Tô Trăn nhìn về phía Dung Phi, thở dài.
“Anh rất thích hưởng thụ cảm giác được ngồi dưới kia ngắm nhìn em trình diễn.”
Dung Phi nuốt nước bọt, Tô Trăn định từ chối sao? “Nhưng có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn nếu sánh bước cùng em?”
“Cho nên……anh đồng ý chứ?”
“Đúng vậy, anh đồng ý.” Tô Trăn mỉm cười gật đầu.
Cách đó không xa, An Khai Văn nhẫn nhịn đau đớn hô lên: “Được rồi được rồi! Dung Phi, cậu cầu hôn thành công rồi! Mau tiến nhanh vào trạng thái đi!”
“A……” Dung Phi lúc này mới cảm thấy những lời mình vừa nói ngượng ngùng đến mức nào.
“Hurry up! What are you waiting for!” Perrini vung vẩy cánh tay, rồi sau khoảnh khắc tĩnh lặng, toàn bộ hậu trường lại một lần nữa bùng nổ, sôi trào lên.
An Khải Văn rời khỏi hậu trường, được hai nhân viên hộ tống đến bệnh viện địa phương.
Tô Trăn được nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm vây quanh, thời gian không thể trì hoãn nữa rồi, buổi trình diễn đầu tiên sẽ bắt đầu, Tô Trăn chỉ có mười lăm phút phải hoàn tất mọi thứ.
Dung Phi đứng bên cạnh Tô Trăn, bởi vì căng thẳng, lo lắng mà nuốt nước bọt.
Nhưng Tô Trăn vẫn bình tĩnh điềm đạm, anh liếc nhìn Dung Phi với nụ cười thoáng qua: “Em ở chương trình biểu diễn thời trang của 《Ngày và đêm》 được xem là tay già đời rồi, mà sao còn hồi hộp hơn cả anh thế?”
Dung Phi thở dài một hơi ra, “Em cũng không biết vì cái gì nữa… Có lẽ vì sợ hãi sự thay đổi đi…”
“Sợ hãi sự thay đổi ư?” Tô Trăn tỏ vẻ buồn bã: “Vậy ý em mà nói, so với anh, em càng lưu luyến An Khải Văn hơn? Em một chút hoàn toàn không muốn thay đổi bạn diễn thành anh đúng không?”
“Không có! Em không hề có ý gì như thế cả! Có thể được sải bước cùng anh chẳng khác gì giấc mơ vậy!”
Tô Trăn khẽ cười một tiếng, “Dung Phi, sao em như thế nào lại dễ bị lừa thế? Hãy điều chỉnh hơi thở, để mọi thứ bình tĩnh trở lại.”
“Ừm…”
Nhà tạo mẫu đang chỉnh lại phía sau áo khoác gió sau lưng Tô Trăn, điều này giúp anh có thể đối diện với Dung Phi không có chút trở ngại
“Anh vẫn luôn muốn được ở bên cạnh em, và bây giờ mong ước đó đã thành hiện thực, anh rất vui sướng.” Giọng nói dịu dàng của Tô Trăn, trong không gian ồn ào này lại vô cùng rõ ràng.
Dung Phi ngẩng đầu tiến vào anh mắt anh, đó là một sự điềm tĩnh và bất biến không hề nao núng.
Đôi tay Tô Trăn nâng đỡ đầu Dung Phi, “Giờ thì đẹp biết bao. Anh là ban ngày, em là ban đêm, chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc hoàng hôn và bình minh, rồi lại xa nhau… tiếp tục nhớ nhung và mong ngóng nhau…”
Giọng nói của anh có một nét từ tính đặc biệt khiến tâm trạng của Dung Phi lắng đọng lại.
“Lúc này đây, anh và em sẽ cùng nhau nắm quyền kiểm soát sàn diễn thời trang.”
Perini tiên sinh ra hiệu rằng đã đến lúc Tô Trăn và Dung Phi ra sân khấu.
Ánh đèn vẫn sáng rực, mỗi một nhịp tấu vang lên như gõ lên trái tim một nhịp đập.
Dung Phi hít một hơi, ghé mắt quay sang nhìn Tô Trăn bên cạnh. Khuôn mặt anh trong ánh đèn như thực như mơ, tựa ảo mộng.
“Đi thôi.” Tô Trăn cười với Dung Phi, bước chân đầu tiên đã bước ra ngoài.
Lúc ấy, không gian tĩnh lặng cuồn cuộn chảy như lốc xoáy. Dung Phi có một loại ảo giác, sợi tóc của mình đang được vuốt ve, thần kinh bị giật mạnh, chờ đợi cậu là cơn sóng dữ không thể cưỡng lại.
Khi Tô Trăn bước ra, tất cả mọi người ở đó đều mở to mắt nhìn chằm chằm, chàng trai trẻ tuổi phong độ phi phàm này ngay lập tức thu hút mọi ánh mắt.
“Nhưng sao không phải là An Khải Văn. Anh ấy là ai?”
“Nhìn quen lắm! Anh ấy thật tuyệt! Lại là một người mẫu mới được Perini khai quật sao?”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Khi Tô Trăn đi ra đầu sàn diễn chữ T, một phóng viên thời trang bất ngờ giơ đèn flash liên tục và gọi: “Là Tô Trăn! Chính là Tô Trăn!”
Sau hai giây chần chừ, các phóng viên nhớ tới Tô Trăn liền vô cùng bận rộn đã ngay lập tức đứng dậy. Các nhà bình luận thời trang cũng cố gắng vươn cổ để nhìn Tô Trăn rõ ràng hơn.
Đó là Tô Trăn, cho đến tận giờ phút này, vẫn như cũ có không ít nhà thiết kế thời trang mời anh ấy tham gia buổi trình diễn, nhưng anh ấy đều từ chối để chuyên tâm phát triển trên con đường diễn xuất. Rốt cuộc Perrini đã dùng cách gì để anh ấy tham gia vào buổi trình diễn lần này?
Câu hỏi của họ nhanh chóng bị thay thế bởi bóng hình của Tô Trăn.
Vào lúc này, Tô Trăn đã hoàn toàn khác so với Tô Trăn của vài năm trước. Trưởng thành hơn, sức quyến rũ của anh không còn là cảm giác xuyên thấu chấn động cả khán đài như một người mẫu nam trẻ tuổi nữa, mà giống như ánh sáng mặt trời lướt qua những tòa lâu đài cổ kính, điểm tô trên đôi cánh của những chú chim đang bay. Vô cùng kín đáo nhưng lại khiến người ta không thể nào lơ đi được. Anh không phải là mặt trời tỏa sáng rực rỡ, mà là ánh sáng mặt trời trong suốt nhẹ nhàng lướt qua mí mắt và lông mày.
“Tuyệt đỉnh của sự tốt đẹp” là cụm từ duy nhất có thể diễn tả được anh ấy.
Còn Dung Phi thì chậm hơn Tô Trăn nửa nhịp, tượng trưng cho màn đêm nhẹ nhàng buông xuống sau khi ban ngày kết thúc.
Một đường đi tới, Dung Phi chăm chú theo dõi bóng lưng của Tô Chân từ đầu đến cuối.
Nếu cậu là con thiêu thân lao vào ngọn lửa, có lẽ Tô Trăn chính là thứ ánh sáng hoa mỹ, chói lòa.
Có lẽ đêm tối chính là thế, luôn truy đuổi theo bước chân của ban ngày. Dốc hết sức lực muốn chạm tới bóng lưng ấy, nhưng mãi mãi có khoảng cách.
Tô Trăn, người đang từ phía trước trở về, tình cờ đi ngang qua Dung Phi, người đang tiến về phía anh.
Hôm nay Tô Trăn vừa trang nhã lại vừa toát lên vẻ quyến rũ chết người, anh mặc chiếc áo len cổ rộng, chống cằm nhìn Dung Phi, nụ cười trên khóe miệng khiến Dung Phi cảm thấy cơn say của hai ngày trước lại ùa về trong lòng.
“Xin mời ngồi, Dung Thiếu.” Vệ Tử Hành vỗ vào cái ghế bên cạnh.
“Hôm nay trông em đẹp trai thật đó.” Nụ cười của Tô Trăn tựa như tia nắng dịu dàng xuyên qua tấm kính: “Ngọt ngào, thời trang ngay cả khi đầu tóc bù xù.”
Dung Phi vô thức đưa tay vuốt lại mái tóc của mình, lúc này mới phát giác ra việc tóc đằng sau vì bị chăn đè nên đều dựng đứng cả lên.
Tô Trăn đưa tay ra, luồn những ngón tay vào mái tóc Dung Phi, chậm rãi vuốt ve.
Dung Phi cúi đầu, chẳng biết phải làm thế nào.
“Tiểu Phi, em làm sao vậy?” Tô Trăn nghiêng đầu nhìn về phía cậu, “Tại sao khi anh đến xem em trình diễn thời trang, em lại không có chút vui vẻ gì vậy?”
“Không… không phải…”
Vệ Tử Hành khẽ cười một tiếng: “Cậu ta vẫn đang cảm thấy rối rắm về vụ bị An Khải Văn hôn ở party sau buổi trình diễn thời trang Milan.”
Ngón tay đùa giỡn trong tóc Dung Phi của Tô Trăn khẽ run lên, sự run rẩy này dĩ nhiên Dung Phi cảm nhận được, ngẩng đầu lên là chạm ngay vào đôi mày cau lại của Tô Trăn.
“Cái kia…… Cái kia chỉ là đùa thôi…… An Khải Văn trêu chọc em thôi……” Dung Phi cười càng ngày càng trông khó coi.
“Thôi, thôi, đừng nói chuyện này nữa. Dung Thiếu sẽ không thoải mái đâu, chúng ta hãy gọi món thôi!”
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Dung Phi cảm thấy nụ cười ở khóe môi Tô Trăn có phần nào đó lạnh lẽo.
Bữa tối được dọn ra, hương thơm ấm áp và những món ăn bày trí như tác phẩm nghệ thuật đã khiến Dung Phi háo hức muốn thưởng thức.
Nước sốt của beefsteak và kết cấu của mì ống đều là một loại hưởng thụ.
Cuối cùng thì đồ ăn cũng giải cứu Dung Phi khỏi bầu không khí xấu hổ này.
Điện thoại của Vệ Tử Hành reo lên, anh cười xin lỗi rồi rời khỏi bàn. Trên bàn cơm chỉ còn lại Dung Phi và Tô Trăn.
Có mấy tờ khăn giấy vươn ra lau qua khóe môi Dung Phi, giọng Tô Trăn bỗng văng vẳng, “Em thật sự rất đói bụng. Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị sao?”
“Ừm,không thể nào ăn ngon được. Sốt phô mai có mùi vị rất kỳ cụ …” Dung Phi gật đầu, nhìn vào đĩa của Tô Trăn, miếng beefsteak đã được cắt ra một chút, dao và nĩa được xếp gọn gàng.
“Dù không thích cũng phải ăn một chút, nếu không dạ dày sẽ không chịu được.”
“Vâng.”
“Không kể cho anh nghe tại sao An Khải Văn lại hôn em ư?” Tô Trăn nhướng cằm lên.
Dung Phi vốn tưởng rằng vấn đề này đã qua, không ngờ Tô Trăn vẫn lại nhắc tới, cậu chỉ có thể cười cười nói: “Em còn tưởng anh không có hứng thú đối với loại chuyện này…”
“Nhưng em đã bị người khác hôn.” Ánh mắt của Tô Trăn lướt qua trên mi mắt Dung Phi.
Rõ ràng chính mình chẳng làm gì sai cả, vậy mà Dung Phi bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, lo sợ.
“Cũng chính là mọi người chơi high quá lên là lại trêu chọc kêu An Khải Văn hôn em. Em không tránh được nên đã bị anh ta hôn. Hahahaha…” Dung Phi gãi gãi đầu, “Anh ta còn lấy lý do bằng câu ‘trong giới thời trang thì mười người tới chín anh gay’ nữa.”
Dung Phi cười gượng, Tô Trăn vẫn không có phản ứng gì.
Vệ Tử Hành vẫn chưa về, Dung Phi cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
“An Khải Văn không có hù dọa em đâu.” Tô Trăn cuối cùng cũng lên tiếng, “Chỉ là sự thật không quá nghiêm trọng, khoa trương như lời anh ta nói mà thôi.”
Vừa nãy Dung Phi đột nhiên cảm thấy mình không nên ăn nhiều đồ như vậy, bây giờ căng thẳng đến nỗi hơi buồn nôn. Chỉ cần Tô Trăn im lặng thôi là cậu cũng đã cảm thấy căng thẳng, Dung Phi càng thấy thảm hại hơn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, bây giờ em là một người mẫu nam, công việc của em là trình diễn thời trang do Perrini thiết kế, những mặt khác không liên quan tới em, đúng không?”
Dung Phi từ từ bình tĩnh trở lại.
“Anh đã nhắn tin cho em mà chưa thấy em trả lời, vì vậy anh đã gọi điện thoại cho Vệ Tử Hành để xác định khách sạn mà e ở.” Tô Trăn cười, dùng ngón tay búng vào trán Dung Phi, “Đúng như Vệ Tử Hành nói, em trở nên thích ngẩn người ra thật a?”
“Không có đâu……” Dung Phi xoa xoa trán.
Kỳ thật chỉ là bỗng nhiên không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Trải qua ba ngày khua chiêng gõ mõ diễn tập, vào ngày thứ ba tại Paris, bọn họ liền bắt đầu trình diễn thời trang trên sàn catwalk. Trước đó, Dung Phi còn rất căng thẳng, lo lắng sẽ xảy ra vấn đề gì đó mà mình không thể kiểm soát được, nhưng hiện tại, không còn gì có thể lay chuyển được cậu nữa.
Phía sau hậu trường vẫn là một mớ hỗn loạn như cũ, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu đang tất bật chạy tới chạy lui giữa các người mẫu.
An Khải Văn đứng không xa Dung Phi, đang trò chuyện với ngài Perini, sau đó anh ta quay sang đi về hướng Dung Phi.
Thời điểm khi còn cách Dung Phi hai, ba bước, sắc mặt An Khả Văn đột ngột thay đổi, Dung Phi còn chưa kịp nghĩ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị An Khải Văn nhanh chóng sải bước tới nắm kéo đi.
Chỉ nghe thấy “Loảng xoảng ——” một tiếng, quang cảnh hỗn loạn khi đèn sân khấu rơi từ trên cao xuống, đập trúng vai An Khải Văn rồi vỡ tan, tạo nên một đống thủy tinh vỡ trên sàn.
Dung Phi ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu lên thấy An Khải Văn nằm nghiêng trên mặt đất, dùng sức đè lên vai mình. Tóc che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đôi lông mày đang nhíu lại.
Nhân viên cùng nhóm người mẫu xung quanh vội vã đến đỡ anh ta dậy, nhưng An Khải Văn lại lắc đầu.
Perini tiên sinh tái mặt, gào lên giận dữ, không cần nghĩ cũng biết là hỏi tại sao chiếc đèn lại rơi xuống.
An Khải Văn được bảy tám tay người khiêng qua một bên, Perini lo lắng hướng về phía anh ra hỏi han, nhưng An Khải Văn vẫn luôn nghiến răng lắc đầu.
Sau đó Perrini trở nên bồn chồn, ông cứ đi đi lại lại một chỗ.
Có thể tưởng tượng được hậu quả khi một người mẫu Vedette của một buổi trình diễn thời trang lớn như vậy bất ngờ gặp sự cố.
Perini tiên sinh nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy đầu, ra vẻ khó chịu tột độ, lớn tiếng thở dài rồi rít gào.
Dung Phi bước đến bên cạnh An Khải Văn, các nhân viên khác kéo áo anh ta lên, có máu chảy ra, nhìn mà thót tim, ghê người.
“An…An Khải Văn…cảm ơn anh, và còn có thật xin lỗi anh.”
Khuôn mặt An Khải Văn tái nhợt, nhưng vẫn ngẩng đầu tươi cười với Dung Phi, “Đồ ngốc, không sao đâu…”
“Hiện tại bây giờ phải làm sao với buổi trình diễn thời trang?” Dung Phi hít một hơi, “Tôi đứng ở đâu mà không được, cứ phải đứng ở đó! Anh đúng là! Anh quản tôi làm gì chứ! Tôi có thể thay thế được, nhưng trong buổi diễn này anh thì không thể thay thế!”
Bởi vì Dung Phi thiếu khí phách nắm toàn cục như An Khải Văn.
An Khải Văn vươn tay nắm chặt lấy ngón tay Dung Phi rồi lắc đầu, “Đồ ngốc. Không ai không thể bị thay thế!”
“Nhưng nếu ‘ban ngày’ không phải là anh, thì tôi biết làm sao để thể hiện được ‘bóng đêm’ đây.” Dung Phi nhìn về phía Perini tiên sinh, ông ấy đang nói gì đó với nhân viên, rồi tin tức về việc trình diễn thời trang bị hoãn lại ba mươi phút được đưa ra.
“Bình tĩnh, Dung Phi! Bình tĩnh! Bất kể ai là bạn diễn của cậu, cậu vẫn là ‘Đêm tối’ quyến rũ nhất, hiểu chưa?” Ánh mắt An Khải Văn mạnh mẽ chống đỡ Dung Phi, “Đèn rơi xuống không phải là lỗi của cậu! Chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Rõ ràng người bị thương là An Khải Văn, nhưng trái lại là anh ta lại là người an ủi Dung Phi.
Perini tiên sinh lần nữa lại đi đến và trao đổi với An Khải Văn.
Mặc dù Dung Phi nghe không hiểu nhưng lại biết rằng Perrin đang hỏi ý An Khải Văn rằng ai là người có thể thay thế anh ta. Trong vòng ba mươi phút này, việc tìm được một “ban ngày” có thể sánh ngang với An Khải Văn là điều gần như không thể. Dung Phi đã thầm đếm tất cả các người mẫu có mặt, kết quả là không tìm ra ai có thể đạt được đến chiều cao và trình độ của An Khải Văn.
Không hiểu sao, Dung Phi lại nghe được hai chữ “Tô Trăn” trong cuộc trò chuyện của họ, An Khải Văn đột nhiên nắm lấy cánh tay Dung Phi, rất nghiêm túc nói: “Tô Trăn có phải đang ở Paris hay không? Lúc tôi vào khách sạn, tôi đã gặp anh ta ở hành lang, anh ta hẳn đến tìm cậu đúng không?”
Dung Phi gật đầu.
“Anh ta đang ở đây sao? Gọi anh ta vào đi, cả tôi và ngài Perini đều cảm thấy anh ta rất thích hợp đảm nhiệm vị trí “ban ngày”!”
Nghe An Khải Văn nói vậy, Dung Phi mới giật mình, cậu vội vàng gọi điện thoại cho Tô Trăn, bảo anh đi đến hậu trường.
Tô Trăn đến rất nhanh, các người mẫu và chuyên gia trang điểm hậu trường đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Không cần thêm bất kỳ tô vẽ nào, cử chỉ trước sau đều là phong thái mà người khác không sao bắt chước được.
Perini tiên sinh dang rộng vòng tay ôm chặt lấy Tô Trăn, rồi dẫn aanh ấy đi đến trước mặt Dung Phi.
Nhìn vào những mảnh thủy tinh đang được dọn đi cùng với An Khải Văn đang ngồi trên chiếc ghế với khăn chườm trên vai, Tô Trăn cau mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe bên ngoài nói show diễn phải hoãn lại nửa tiếng, rồi lại nghe Dung Phi nói xảy ra sự cố ngoài ý muốn An Khải Văn không thể lên sàn diễn được?”
“Bởi vì em. Vừa rồi đèn trần ở phía trên rơi xuống, An Khải Văn vì kéo em ra ngoài mà bị thương. Anh ta không thể tiếp tục trình diễn. Nhưng anh ta đề xuất để anh thay thế anh ta…” Dung Phi thành khẩn nhìn về phía Tô Trăn.
Đó quả thật là một yêu cầu khó khăn đối với bất kỳ ai. Bất ngờ bắt Tô Trăn tham gia trình diễn thời trang, anh ấy không hề chuẩn bị gì cả thì sẽ dễ bị mất mặt trên sàn diễn, và như thế cũng là đả kích đối với Perini tiên sinh.
Các nhân viên công tác và nhóm người mẫu khác bắt đầu thầm thì với nhau. Tô Trăn tuy không phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng hình tượng thần thoại được tạo nên trong làng thời trang từ mấy năm trước vẫn chưa hề phai nhạt.
Tô Trăn nhìn về phía Dung Phi, thở dài.
“Anh rất thích hưởng thụ cảm giác được ngồi dưới kia ngắm nhìn em trình diễn.”
Dung Phi nuốt nước bọt, Tô Trăn định từ chối sao? “Nhưng có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn nếu sánh bước cùng em?”
“Cho nên……anh đồng ý chứ?”
“Đúng vậy, anh đồng ý.” Tô Trăn mỉm cười gật đầu.
Cách đó không xa, An Khai Văn nhẫn nhịn đau đớn hô lên: “Được rồi được rồi! Dung Phi, cậu cầu hôn thành công rồi! Mau tiến nhanh vào trạng thái đi!”
“A……” Dung Phi lúc này mới cảm thấy những lời mình vừa nói ngượng ngùng đến mức nào.
“Hurry up! What are you waiting for!” Perrini vung vẩy cánh tay, rồi sau khoảnh khắc tĩnh lặng, toàn bộ hậu trường lại một lần nữa bùng nổ, sôi trào lên.
An Khải Văn rời khỏi hậu trường, được hai nhân viên hộ tống đến bệnh viện địa phương.
Tô Trăn được nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm vây quanh, thời gian không thể trì hoãn nữa rồi, buổi trình diễn đầu tiên sẽ bắt đầu, Tô Trăn chỉ có mười lăm phút phải hoàn tất mọi thứ.
Dung Phi đứng bên cạnh Tô Trăn, bởi vì căng thẳng, lo lắng mà nuốt nước bọt.
Nhưng Tô Trăn vẫn bình tĩnh điềm đạm, anh liếc nhìn Dung Phi với nụ cười thoáng qua: “Em ở chương trình biểu diễn thời trang của 《Ngày và đêm》 được xem là tay già đời rồi, mà sao còn hồi hộp hơn cả anh thế?”
Dung Phi thở dài một hơi ra, “Em cũng không biết vì cái gì nữa… Có lẽ vì sợ hãi sự thay đổi đi…”
“Sợ hãi sự thay đổi ư?” Tô Trăn tỏ vẻ buồn bã: “Vậy ý em mà nói, so với anh, em càng lưu luyến An Khải Văn hơn? Em một chút hoàn toàn không muốn thay đổi bạn diễn thành anh đúng không?”
“Không có! Em không hề có ý gì như thế cả! Có thể được sải bước cùng anh chẳng khác gì giấc mơ vậy!”
Tô Trăn khẽ cười một tiếng, “Dung Phi, sao em như thế nào lại dễ bị lừa thế? Hãy điều chỉnh hơi thở, để mọi thứ bình tĩnh trở lại.”
“Ừm…”
Nhà tạo mẫu đang chỉnh lại phía sau áo khoác gió sau lưng Tô Trăn, điều này giúp anh có thể đối diện với Dung Phi không có chút trở ngại
“Anh vẫn luôn muốn được ở bên cạnh em, và bây giờ mong ước đó đã thành hiện thực, anh rất vui sướng.” Giọng nói dịu dàng của Tô Trăn, trong không gian ồn ào này lại vô cùng rõ ràng.
Dung Phi ngẩng đầu tiến vào anh mắt anh, đó là một sự điềm tĩnh và bất biến không hề nao núng.
Đôi tay Tô Trăn nâng đỡ đầu Dung Phi, “Giờ thì đẹp biết bao. Anh là ban ngày, em là ban đêm, chúng ta sẽ gặp nhau vào lúc hoàng hôn và bình minh, rồi lại xa nhau… tiếp tục nhớ nhung và mong ngóng nhau…”
Giọng nói của anh có một nét từ tính đặc biệt khiến tâm trạng của Dung Phi lắng đọng lại.
“Lúc này đây, anh và em sẽ cùng nhau nắm quyền kiểm soát sàn diễn thời trang.”
Perini tiên sinh ra hiệu rằng đã đến lúc Tô Trăn và Dung Phi ra sân khấu.
Ánh đèn vẫn sáng rực, mỗi một nhịp tấu vang lên như gõ lên trái tim một nhịp đập.
Dung Phi hít một hơi, ghé mắt quay sang nhìn Tô Trăn bên cạnh. Khuôn mặt anh trong ánh đèn như thực như mơ, tựa ảo mộng.
“Đi thôi.” Tô Trăn cười với Dung Phi, bước chân đầu tiên đã bước ra ngoài.
Lúc ấy, không gian tĩnh lặng cuồn cuộn chảy như lốc xoáy. Dung Phi có một loại ảo giác, sợi tóc của mình đang được vuốt ve, thần kinh bị giật mạnh, chờ đợi cậu là cơn sóng dữ không thể cưỡng lại.
Khi Tô Trăn bước ra, tất cả mọi người ở đó đều mở to mắt nhìn chằm chằm, chàng trai trẻ tuổi phong độ phi phàm này ngay lập tức thu hút mọi ánh mắt.
“Nhưng sao không phải là An Khải Văn. Anh ấy là ai?”
“Nhìn quen lắm! Anh ấy thật tuyệt! Lại là một người mẫu mới được Perini khai quật sao?”
“Đúng là không thể tin nổi!”
Khi Tô Trăn đi ra đầu sàn diễn chữ T, một phóng viên thời trang bất ngờ giơ đèn flash liên tục và gọi: “Là Tô Trăn! Chính là Tô Trăn!”
Sau hai giây chần chừ, các phóng viên nhớ tới Tô Trăn liền vô cùng bận rộn đã ngay lập tức đứng dậy. Các nhà bình luận thời trang cũng cố gắng vươn cổ để nhìn Tô Trăn rõ ràng hơn.
Đó là Tô Trăn, cho đến tận giờ phút này, vẫn như cũ có không ít nhà thiết kế thời trang mời anh ấy tham gia buổi trình diễn, nhưng anh ấy đều từ chối để chuyên tâm phát triển trên con đường diễn xuất. Rốt cuộc Perrini đã dùng cách gì để anh ấy tham gia vào buổi trình diễn lần này?
Câu hỏi của họ nhanh chóng bị thay thế bởi bóng hình của Tô Trăn.
Vào lúc này, Tô Trăn đã hoàn toàn khác so với Tô Trăn của vài năm trước. Trưởng thành hơn, sức quyến rũ của anh không còn là cảm giác xuyên thấu chấn động cả khán đài như một người mẫu nam trẻ tuổi nữa, mà giống như ánh sáng mặt trời lướt qua những tòa lâu đài cổ kính, điểm tô trên đôi cánh của những chú chim đang bay. Vô cùng kín đáo nhưng lại khiến người ta không thể nào lơ đi được. Anh không phải là mặt trời tỏa sáng rực rỡ, mà là ánh sáng mặt trời trong suốt nhẹ nhàng lướt qua mí mắt và lông mày.
“Tuyệt đỉnh của sự tốt đẹp” là cụm từ duy nhất có thể diễn tả được anh ấy.
Còn Dung Phi thì chậm hơn Tô Trăn nửa nhịp, tượng trưng cho màn đêm nhẹ nhàng buông xuống sau khi ban ngày kết thúc.
Một đường đi tới, Dung Phi chăm chú theo dõi bóng lưng của Tô Chân từ đầu đến cuối.
Nếu cậu là con thiêu thân lao vào ngọn lửa, có lẽ Tô Trăn chính là thứ ánh sáng hoa mỹ, chói lòa.
Có lẽ đêm tối chính là thế, luôn truy đuổi theo bước chân của ban ngày. Dốc hết sức lực muốn chạm tới bóng lưng ấy, nhưng mãi mãi có khoảng cách.
Tô Trăn, người đang từ phía trước trở về, tình cờ đi ngang qua Dung Phi, người đang tiến về phía anh.
Danh sách chương