Đường Kính cũng không nói chuyện tiếp, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Đường Úc Thụy ngồi một bên có vẻ phi thường an phận, dọc đường đi rất an tĩnh.

Rất nhanh đã tới trước Đường trạch, kiệu phu hạ kiệu xuống, vén lên màn kiệu, quản gia Thành Thứ đã sớm nghênh đón ở trước cửa, thấy thế vội đi đến, cúi người xuống đỡ lão gia xuống kiệu, chẳng qua vừa mới đứng thẳng lên, lại không nghĩ tới trong kiệu còn có người, tiểu thiếu gia thế nhưng cũng ở bên trong.

Kiều Tương đẩy xe lăn nhanh chóng tiến lên, chúng tôi tớ trái phải trước sau đỡ Úc Thụy ngồi vào xe lăn, sợ sơ xuất làm ngã thiếu gia.

Đường Kính nhìn quản gia, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thành Thứ cung kính nói: “Bên biệt trang cho người truyền tin, nói mấy ngày nữa thái phu nhân sẽ trở lại.”

Đường Kính gật gật đầu: “Đã an bài người đi đón chưa?”

Thành Thứ trả lời: “Vốn là đã an bài, nhưng còn chưa phái người qua, bên kia lại truyền lời nói không cần đi đón. Ngụy gia lão gia đi cùng thái phu nhân, nói không cần lo lắng. Ngụy gia lão gia bảo, nghe nói lão gia đón trưởng tử trở về, muốn lại đây nhìn xem, thế nhưng đến cửa thỉnh an lại không hay, vừa lúc đưa lão thái thái hồi đại trạch.”

Đường Kính nghe xong không nói, cũng không biết có thái độ gì. Đường Úc Thụy ngồi một bên cũng nghe thấy, chỉ không biết Ngụy gia lão gia sắp đến đây là ai. Vừa nghe nói thỉnh an thoạt nhìn địa vị không cao lắm, Đường Kính cũng không thế nào để vào mắt, lại có thể đi cùng lão thái thái, lão thái thái đương nhiên chính là mẫu thân Đường Kính.

Mọi người vào cửa, Đường Kính đi trước, Kiều Tương Chỉ Hi cùng ma ma vây quanh Úc Thụy hồi Úc Hề viên.

Vừa đi Kiều Tương vừa nói: “Thiếu gia mệt sao, hay là ngọ thiện không ăn no? Tiểu trù phòng đã làm canh ngỗng hầm (ta chém, nguyên văn là “nga chưởng áp tín”, ta dốt đặc mấy món ăn này, không biết là cái món gì nữa TT.TT), thiếu gia có muốn nô tỳ lấy một chút lót dạ hay không?”

Đường Úc Thụy lúc này đang tự hỏi một chút Ngụy gia lão gia là ai, xem chừng vài ngày nữa sẽ đến, nếu không biết đầu đuôi, khó tránh khỏi gặp rủi ro, chọc giận Đường Kính. Tuy Kiều Tương rất hiểu biết, nhưng hỏi nàng lại không được, đương nhiên là hỏi Chỉ Hi.

Vì thế nói: “Vẫn là Kiều Tương suy nghĩ chu đáo, ta vừa lúc đói bụng, phiền ngươi lấy chút một lên đây.”

Kiều Tương đi rồi, mọi người cũng vào Úc Hề viên, Chỉ Hi lấy thường phục sạch sẽ thay cho hắn.

Úc Thụy làm bộ như vô ý hỏi: “Mới vừa rồi bọn họ nói đến Ngụy gia lão gia, ngươi biết không?”

Chỉ Hi nghe thiếu gia hỏi như vậy, cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Người trong nhà này, ai lại không biết Ngụy gia lão gia Ngụy Nguyên, nô tỳ tuy chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nhưng đã gặp qua mấy lần nột, xác thực là một chủ nhân khó chơi!”

Úc Thụy cười theo hỏi: “Nếu ngươi chỉ để ý làm việc của mình, lão gia làm sao lại quấn lấy ngươi được?”

Chỉ Hi bị hắn nghi ngờ, nhất thời đỏ mặt, lập tức phun trào: “Ở đây không có người ngoài, nô tỳ cũng chẳng cần kiêng kị …”

Nói xong đè thấp thanh âm, giải thích: “Ngụy gia lão gia cháu ruột là thái phu nhân, là dòng chính của Ngụy gia, chẳng qua chỉ là phế nhân, mấy năm trong lần đoạt vị bị đánh bại. Trước kia cũng chẳng thấy hiếu thuận với thái phu nhân, hiện giờ không còn thế lực, lại bắt đầu giả vờ giả vịt lấy lòng lão thái thái. Thứ nhất là từ xưa đến nay lão thái thái vẫn luôn yêu quý chất tử bên nhà mẹ đẻ, thứ hai là thích nghe lời nói ngọt, vừa nghe lời hay thì cái gì cũng đồng ý hết, vì thế bị Ngụy gia lão gia dỗ đến xoay quanh. Còn chưa hết đâu, lão phu nhân yêu ai, không yêu ai, bản thân nô tỳ làm hạ nhân không dám xen vào cũng không dám nói, chẳng qua Ngụy gia lão gia này ba ngày hai lượt chạy tới ăn ở đây ngủ ở đây, đem Đường trạch thành Ngụy trạch, ăn mặc chi phí hết sức xa hoa, nhưng lại không an phận, sai sử nô tài việc gì, không vừa ý liền đánh người mắng chửi người. Việc này còn nhịn được, chỉ cần đừng để cho Ngụy gia lão gia uống rượu, vừa uống vào liền biến thành sắc phôi, không phải hạng người tốt gì, thấy nhóm tiểu thiếp ở hậu viện đều phải đùa giỡn một phen.”

Úc Thụy nghe hắn nói như vậy, hiển nhiên là một phế vật ăn chơi trác táng, tuổi tác lớn, muốn tìm một chỗ dựa vững chắc. Nhưng bản chất là phá gia chi tử (hoàn khố) đã thành thói. Chỉ Hi nói một hơi dài, hiển nhiên cũng đã bị Ngụy Nguyên này khi dễ, cho nên mới tức giận như vậy.

Chỉ Hi dứt lời, lại nói: “Cho nên sau này thiếu gia thấy Ngụy gia lão gia, nên đi đường vòng, chỉ cần đi đến gần, nghe tiếng thôi cũng thấy khó chịu!”

Úc Thụy bật cười, làm Chỉ Hi không biết lời mình nói có gì buồn cười, Úc Thụy trêu: “Nhìn ngươi ngày thường trong sáng nhu thuận, nguyên lai nói chuyện lại đanh đá như thế.”

Chỉ Hi lại đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Này… Nô tỳ cũng là vì muốn tốt cho chủ tử.”

“Ta đã nhớ kỹ, sau này thấy hắn sẽ đi đường vòng, ta cũng không muốn dính vào rắc rối.”

Hai người trò chuyện xong, Kiều Tương đi vào, cầm cánh ngỗng hầm cùng một ít điểm tâm nhỏ tinh xảo.

Kiều Tương nhìn hắn ăn điểm tâm, nói: “Lão phu nhân từ nay trở đi sẽ ở trong phủ, quần trước kia Chỉ Hi đo cho thiếu gia đã may xong, có thể buổi tối sẽ đưa đến, để thiếu gia nhìn một chút, không vừa thì kêu thợ may sửa lại, sau này sẽ mặc.”

Úc Thụy gật gật đầu.

Kiều Tương dừng một chút lại nói: “Nô tỳ nếu đã đến Úc Hề viên, sẽ không hai lòng, trong lòng nghĩ trên tay làm hết thảy đều là vì tốt cho thiếu gia.”

Nàng nói xong Úc Thụy cũng buông xuống điểm tâm trên tay, chuyên tâm nghe nàng nói.

Kiều Tương tiếp lời: “Cho dù như vậy, nô tỳ liền cả gan khuyên thiếu gia vài câu, nếu ngài cảm thấy có ích liền ghi nhớ, mà không có ích cũng nên nghe hết… Mấy ngày nữa thái phu nhân trở về cùng Ngụy gia lão gia, hắn là một người láu cá, bởi vì có quan hệ huyết thống với thái phu nhân, thái phu nhân đã cao tuổi lại yêu thương vãn bối bởi vậy mới được thái phu nhân yêu quý. Hiện giờ lão gia còn chưa cấp chính danh cho thiếu gia, nói một câu không dễ nghe, Ngụy gia lão gia khẳng định cảm thấy địa vị của mình so với ngài cao hơn nhiều, quý giá hơn nhiều. Nếu thiếu gia không đến Đường gia, Ngụy gia lão gia có thể sẽ tính toán, nhà này sớm muộn gì cũng phân cho hắn vài chỗ tốt, nhưng hiện giờ thiếu gia đã đễn, không tránh khỏi sẽ bị hắn ngáng chân.”

Đường Úc Thụy gật gật đầu, nói rằng: “Kiều Tương tỷ tỷ cũng là vì tốt cho ta, rất nhiên ta biết.”

Kiều Tương nói tiếp: “Thái phu nhân là người ưa nói ngọt, thỉnh thoảng thiếu gia nên nói thêm vài câu dễ nghe, bởi vì lão thái gia đi sớm nên lão gia rất hiếu thuận thái phu nhân, nếu làm thái phu nhân cao hứng, lão gia mới nhanh cấp chính danh cho thiếu gia.”

“Ta nhớ rõ, phiền toái Kiều Tương tỷ tỷ hao tâm tổn trí.”

Kiều Tương cười nói: “Việc này làm sao tính là hao tâm, thiếu gia có thể nghe nô tỳ nói hết, cũng là phúc khí của nô tỳ.”

Buổi chiều Triệu ma ma lại đây một chuyến, nói lão gia lại đi ra ngoài, Đường Kính công việc bận rộn, rất nhiều thời điểm không ở nhà, cho nên không cần đi qua dùng bữa, chỉ cần truyền thiện tại Úc Hề viên là được rồi.

Dùng thiện xong nghỉ ngơi trong chốc lát, Kiều Tương đưa xiêm y đến cho Úc Thụy xem.

Không cần nghĩ cũng biết, đều là chất vải thượng thừa, gia đình bình dân căn bản không thể mua, cho dù liếc mắt một cái cũng phải dậm chân kêu trời.

Chỉ Hi cười nói: “Ta đoán chính là nguyệt sắc, còn có quần lụa nhỏ này, thiếu gia mặc cái này là đẹp nhất.”

Kiều Tương vừa thử quần áo cho Úc Thụy, vừa cười khanh khách nói: “Xem lời của ngươi, thiếu gia mặc cái khác không đẹp sao?”

“Không không.” Chỉ Hi xua tay: “Thiếu gia trời sinh trắng trẻo, ngũ quan lại tinh xảo, mặc cái gì cũng đều thực xinh đẹp, thật sự không phải nô tỳ vuốt mông ngựa. Lúc trước thấy Đường Sanh công tử đi qua viện, cứ ngỡ hắn là đệ nhất mỹ nhân, không nghĩ tới thiếu gia so với hắn còn đẹp hơn đâu.”

Úc Thụy lần đầu tiên nghe nhắc đến tên này, hỏi: “Đường Sanh công tử là ai?”

Kiều Tương nghe nàng nói như vậy, nghiêm mặt: “So sánh kiểu gì thế, nói lời thô tục!”

Chỉ Hi lúc này mới cả kinh, nhanh chóng quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám nữa, thỉnh thiếu gia tha cho lần này!”

Úc Thụy nhìn bộ dáng của nàng, cũng không hỏi lại nữa, chỉ cho nàng đứng lên. Kiều Tương lại thử vài kiện quần áo cho Úc Thụy, đều thực vừa người.

Úc Thụy tuy rằng tuổi còn nhỏ, hơn nữa thân thể suy nhược, nhưng chính là bởi vì thường xuyên bị bệnh, màu da lộ ra trắng nõn, vai nhỏ eo thon, dáng vẻ cực hạn phong lưu, mặc kệ mặc xiêm y gì đều trông rất đẹp, hơn nữa quần áo này chất vải thượng thừa, do thợ nổi tiếng cắt may, lại càng không thể là vật tầm thường.

Hôm nay đến phiên Chỉ Hi trực đêm, Kiều Tương tắt nến rồi mới ra ngoài, Chỉ Hi ngồi ở một bên.

Úc Thụy đợi một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Chỉ Hi ta hỏi ngươi, Đường Sanh lúc trước ngươi nói là ai?”

Trong đêm tối chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Chỉ Hi thình lình nghe thiếu gia nói chuyện thì hoảng sợ, lại nghe hắn hỏi vấn đề này, nhanh chóng nói rằng: “Thiếu gia ngài như thế nào còn nhớ rõ, nô tỳ biết sai rồi.”

“Ai tới bắt lỗi ngươi? Ta chỉ tò mò hắn là ai vậy thôi.”

Chỉ Hi đáp: “Hắn làm sao có thể so sánh với thiếu gia thiếu gia, nô tỳ nhất thời nhanh miệng, bởi vì bộ dáng Đường Sanh công tử quả thật bất phàm, mới nói sai… Đường Sanh công tử kia bất quá chỉ là một đào kép thôi, lão gia ở bên ngoài khó tránh khỏi bị nhét mấy ca cơ đào kép linh tinh, Đường Sanh công tử hiện giờ còn ở hậu viện phía tây đâu.”

Úc Thụy lúc này mới hiểu được, vừa nghe còn tưởng rằng họ hàng gì đó trong nhà, nếu là thân thích thì như thế nào cho phải, nếu là đào kép cũng không cần để ý tới.

Lúc dùng tảo thiện Úc Thụy ăn cùng Đường Kính, bởi vì trong nhà ngoại trử Úc Thụy chỉ còn hai nữ hài tử, hai nữ nhi chỉ thỉnh thoảng ăn cùng Đường Kính, những lúc khác đều ở trong viện mình truyền thiện, trong nhà lại không có tiền bối nào khác, cũng không có chính thất phu nhân, cho nên trên bàn cơm chỉ có Đường Kính cùng Úc Thụy, điều này làm cho Úc Thụy ăn cũng không được thoải mái.

Úc Thụy cảm thấy hạt cơm trôi xuống cổ họng thực nhạt nhẽo vô vị, nhanh chóng ăn hết vào bụng, khó chịu cực kỳ. Đường Kính lại không biết, còn tự mình gắp một đũa thức ăn cho Úc Thụy.

“Cám ơn phụ thân.”

Úc Thụy lại càng khó có thể nuốt xuống, còn phải nhu thuận nhỏ giọng nói lời cảm tạ, Đường Kính thoạt nhìn rất vừa lòng, gật gật đầu.

Dùng xong tảo thiện, đặt đũa cùng thìa xuống, Đường Kính quay lại cầm bố khăn tinh xảo trên khay gỗ mà Kiều Tương đang cầm.

Úc Thụy thấy hắn đột nhiên thò người lại đây, theo bản năng muốn tránh, nhưng cố gắng áp chế xuống, cả người cứng đờ tại chỗ, bây giờ nếu né tránh chẳng phải tỏ rõ ghét bỏ đương gia Đường gia sao, hắn làm sao gánh nổi? Đường Kính lau miệng cho hắn, Úc Thụy cảm thấy mí mắt giật giật, loại chuyện này không phải sẽ có nha hoàn vây quanh mang nước đến rửa mặt chà lau sao. Thế nhưng hắn còn chưa hết cứng người, ngay sau đó lại mở to hai mắt, Đường Kính lau cho hắn xong, lại tiện tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn…

Đường Kính chỉ hành động theo bản năng, bởi vì bộ dáng Úc Thụy thật sự động lòng người, hơn nữa hai má trắng nõn gần như trong suốt, hai ngày nay nghỉ ngơi đầy đủ, khuôn mặt lộ ra một chút hồng hào, trông rất đẹp mắt, cho nên thuận thế nhéo nhéo, xúc cảm xác thực không tồi.

Hơn nữa thật bất ngờ, Đường Kính còn thấy được đối phương mở to hai mắt nhìn mình, biểu tình kinh ngạc, sóng mắt như thu thủy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ăn đậu hũ nha ~~~~ cám ơn Đường phèn tiểu trong suốt ném  2 quả pháo, đại sao sao ~ cám ơn Chăn phủ giường ném pháo, đại sao sao ~ cám ơn Amu ném pháo, đại sao sao ~ (Editor: chém ác liệt *đổ mồ hôi ~ ing*)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện