Qua một trận mưa mùa hạ, trong rừng có thể ngửi thấy hương cây cỏ thản nhiên, nhưng thời tiết lại càng lúc càng nóng bức, tựa hồ mưa xuống cũng không thể làm giảm bớt cái nóng này, lá cây không hề lay động, không có một ngọn gió nào.
Hai chiếc xe ngựa từ trong rừng chạy vội đi qua.
Úc Thụy ngồi ở trong xe, dựa vào nhuyễn điếm nha hoàn chuẩn bị, theo xe ngựa chạy mà nhẹ nhàng xóc nảy, cả người mệt mỏi buồn ngủ.
Tiểu nha hoàn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tên là Chỉ Hi, ngồi ở một bên, vén lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, cất tiếng: “Thiếu gia, phía trước có một quán trà!”
Úc Thụy đã sắp ngủ lại bị đánh thức, cũng không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Lúc này Chỉ Hi mới đứng lên, thò người ra ngoài cửa xe, nói với người đánh xe: “Dừng lại phía trước quán trà.”
Hạ nhân đánh xe ứng tiếng, rất nhanh dừng lại trước cửa quán trà.
Quán trà cách thị trấn không xa, lữ khách trong này đều đến nghỉ chân, còn có tiên sinh kể chuyện xưa ở trong quán kiếm ăn.
Chỉ Hi lại nói tiếp: “Thiếu gia, ngồi trong xe cả ngày, đi xuống nghỉ chân một chút được không?”
Nàng mới vừa nói xong, dừng một chút, lại nhanh chóng nhận sai “Nô tỳ sai rồi! Xin thiếu gia tha thứ, nô tỳ…”
Úc Thụy nhìn bộ dáng kinh hoảng của nàng, lắc lắc tay, lên tiếng: “Không sao, ngươi đi xuống uống chén trà lạnh giải khát là được rồi, ta ở nơi nào nghỉ ngơi cũng như nhau.”
Chỉ Hi lúc này mới nơm nớp lo sợ lên tiếng trả lời, đi xuống xe.
Theo sau là hai ma ma, cùng bốn năm hạ nhân đánh xe, cũng đồng thời xuống xe đi uống trà, còn lại một mình Úc Thụy ngồi ở trong xe.
Úc Thụy đem mành sa cuốn lại, thời tiết quá nóng không có gió, bên ngoài lại là một khung cảnh xanh tươi.
Thanh âm của người kể chuyện rất to, nói đến cảm hứng dâng trào, giọng nói đầy nhịp điệu.
Tiếng nói vọng ra: “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu [1], chỉ vì lăn lộn trên công danh lợi lộc, từ giang hồ cho đến triều đình, ở bên cạnh người quyền quý chính là trải qua những ngày tháng liếm huyết trên lưỡi đao [2], trải qua cuộc sống âm mưu tính kế, nay chết mai chạy loạn. Nếu không biết mệnh quan triều đình là ai, việc này không quan trọng, không biết Tể tướng đương triều là ai, điều này cũng chẳng sao, nhưng là trăm triệu lần không thể không biết ba người! Ba người này là ai?”
Đầu tiên là người đang được Hoàng Thượng sủng ái nhất – Kỳ phi. Kỳ phi vốn là nữ nhi độc nhât của chấn quốc Đại tướng quân tiền triều, Đại tướng quân Đường thị cùng tiên hoàng khi đó là huynh đệ kết bái, cùng vào sinh ra tử. Tiên hoàng khi còn tại thế, đã từng phong vị Đại tướng quân này làm vương, đời đời kế thừa vương vị. Kỳ phi xuất thân cao quý, bộ dạng xinh đẹp, tính tình dịu dàng, được đương kim Hoàng Thượng yêu thích, chỉ cần không làm ra sự tình tày trời, một khi Kỳ phi muốn, Hoàng Thượng không thể không đáp ứng.
Thứ hai là Tổng quản thái giám Nguyên Bật. Nguyên Bật đi theo Hoàng Thượng từ khi Hoàng Thượng vẫn còn là Thái tử, làm nô tài nhiều năm như vậy, cũng hầu hạ quen tay. Hoàng Thượng không phải không biết Nguyên Bật ăn hối lộ trái phép, chẳng qua không làm ra chuyện gì lớn, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Ở trong kinh thành, thưởng phạt sống chết, lời nói của Nguyên Bật cũng hết sức quan trọng.
“Thế còn người thứ ba không thể không biết là ai? Ngài mau kể tiếp”
Người kể chuyện lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, nghe đám khách nhân ở dưới thúc giục, rốt cục cười nói: “Người kia chính là kinh thành đệ nhất hoàng thương, Đường gia.”
Úc Thụy nghe xong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, người kể chuyện nói đến cao hứng, tiếp tục kể: “Có người nói, một thương nhân cho dù nhiều tiền thế nào, cũng làm sao có thể so sánh với quan to quý nhân hoàng thân quốc thích? Vậy liền sai mười phần! Đường Kính người này chính là đương gia của Đường gia, không chỉ là quý nhân, gần đây lại càng thân thiết với đương kim Thánh Thượng.”
Đường Kính không chỉ là một thương nhân, mà còn là một thương nhân muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nói một câu đại bất kính, thì phải là dưới một người trên vạn người!
Đường Kính chính là thân sinh huynh trưởng lại đồng phụ đồng mẫu của nữ nhi Đại tướng quân Kỳ phi.
Năm đó thời điểm tranh giành chính quyền, phụ thân Đường Kính đi theo tiên hoàng nam chinh bắc chiến, lập được bao nhiêu kỳ công, cũng là ở thời khắc khó khăn nhất, nhiều lần cứu giúp tiên hoàng. Tiên hoàng cảm kích ân cứu mạng của hắn, lúc thiên hạ thái bình luận công ban thưởng, phong hắn làm vương, cha truyền con nối kế thừa vương vị.
Đường gia khi ấy có thể nói là lấy thúng úp voi, chẳng qua cho dù gia tộc có lợi hại, cũng có chỗ bất hạnh.
Chính là Đường gia chỉ còn có một nhi tử, Năm đó đất nước xảy ra chiến tranh, con cháu Đường gia đều mặc giáp ra trận, bất hạnh chết trận sa trường, chỉ còn lại độc nhất một tiểu nhi tử tuổi còn nhỏ.
Tiểu nhi tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng chiến công lớn lao, quân địch cơ hồ nghe tin đã sợ mất mật, nhiều năm sau, người này không còn ra sa trường, mà là dấn thân vào kinh thương, nhưng vẫn như cũ sấm rền gió cuốn [3].
Tiểu nhi tử này hiện giờ chính là đương gia của Đường gia, Đường Kính.
Đường gia đến thời Đường Kính, vốn nên kế thừa vương vị, chẳng qua cây cao đón gió, huống chi thế lực Đường gia lớn như vậy. Thái tử kế vị, tuy rằng cưới nữ nhi Đường gia, lại vẫn cảm thấy long sàng ngủ không yên ổn.
Tân Thánh Thượng đã từng mấy lần có ý tước phiên, chính là ngại quan hệ huyết thống với nhóm thúc thúc bá bá. Đường Kính đương nhiên hiểu được ý tứ Thánh Thượng, đột nhiên dâng tấu thư, nói mình còn trẻ không hiểu biết, thẹn với ưu ái của hoàng thượng, hơn nữa hiện nay vương hầu đông đảo, hoàng quyền phân tán, Hoàng Thượng mới đăng cơ, vốn nên chấn chỉnh một phen, cho nên chính mình nguyện ý đề xuất tước phiên, mà còn vĩnh viễn không làm quan, biểu đạt trung tâm đối với Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng phân ưu.
Một chiêu này vừa lúc lấy được tín nhiệm của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cảm thấy chính mình thẹn với một thân trung thần như Đường Kính, thế nhưng lại trách lầm hắn.
Hoàng đế tiếp nhận đề nghị của Đường Kính, tước vương Đường Kính, lại để cho gia tộc của hắn kế thừa hoàng thương. Có lần tước phiên này làm tiền lệ, hoàng đế dễ dàng tập trung quyền lực, dùng thời gian mười năm sau khi đăng cơ, đem vương vị đã ban nhất nhất thu hồi.
Trong đó tự nhiên không tránh khỏi phản loạn, hoặc là thanh quân trắc [4], Đường gia là nơi xuất thân võ tướng, trong lúc bên người Hoàng Thượng không còn ai có thể tín nhiệm, Đường Kính ngược lại không chối từ nắm giữ ấn soái xuất chinh, điều này làm cho Hoàng Thượng từ nghi kỵ ban đầu chuyển sang bắt đầu bội phục Đường Kính.
Lúc Đường Kính chiến thắng trở về lại từ chối tiếp nhận phong thưởng, trả lại quan ấn, tiếp tục đi làm thương nhân.
Mãi cho tới bây giờ, Đường Kính đã qua tuổi ba mươi, có thể nói dù không làm quan cũng là dưới một người trên vạn người, cho dù đương kim Hoàng Thượng có nhắc tới Đường Kính, cũng là vừa kính vừa sợ.
Sợ hãi chính là Đường Kính cơ hồ nắm trong tay toàn bộ quốc khố, việc làm ăn thuận lợi, lại có Kỳ phi ở trong cung, nếu ngày nào đó Đường Kính mất hứng, mạch máu kinh tế của kinh thành sẽ gián đoạn.
Điều này làm cho Hoàng Thượng lại bắt đầu nghi kỵ Đường Kính.
Ngay tại thời điểm này, Tổng quản thái giám bên người Hoàng Thượng Nguyên Bật bắt đầu nói ra nói vào.
Nguyên Bật nói, Đường Kính đã qua ba mươi tuổi, nhưng còn chưa có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi tuổi nhỏ, cũng chưa từng có hôn phối, không có cô gia. Đường Kính không có nhi tử, Hoàng Thượng cùng Đường Kính lại thân như tay chân, không bằng cấp cho Đường Kính một hoàng tử làm con thừa tự, như vậy hoàng tử liền biến thành trưởng tử Đường gia, theo lẽ thường sẽ kế thừa sản nghiệp Đường gia, cũng không sợ cái gì công cao chấn chủ.
Hoàng đế mới đầu nghe xong thực tức giận, cho dù nói thật dễ nghe là thân như tay chân, nhưng thủy chung không phải thật sự, để cho long mạch hoàng thất làm con thừa tự một tên dân đen tầm thường, đây chẳng phải là nỗi sỉ nhục của hoàng gia? Chẳng qua nghĩ lại, Đường Kính cho dù trong tay không có binh quyền, nhưng có tiền có thể sai sử ma quỷ, hơn nữa phần lớn quan viên trong triều đứng về phe Đường gia, Đường Kính chỉ cần ho khan một tiếng, đã làm chấn động Kim Loan Điện.
Hoàng Thượng thử thăm dò Đường Kính một lần, Đường Kính là người thế nào, vừa nghe tự nhiên liền hiểu, không nghĩ tới Đường Kính trên mặt bất động thanh sắc, vẫn lãnh đạm trấn định như trước. Lại nói tiếp, kỳ thật y có một đứa con trai, hơn nữa tính tính toán toán không sai biệt lắm mười bốn tuổi, chẳng qua vẫn luôn lưu lạc bên ngoài chịu khổ, thân thế đáng thương, gần đây rốt cục nghe được tin, đã sai người đi đón trở về, giờ chắc đang trên đường đến.
Hoàng Thượng lần này nghe xong, đoán chắc Đường Kính hiểu được tâm tư của mình, xấu hổ lại không cam lòng, đành phải nói để Đường Kính đón nhi tử tiến cung cho hắn nhìn một cái.
Đường Kính cũng không chối từ, tựa hồ đứa con trai này không phải là giả.
Úc Thụy đem sa liêm buông xuống, nhi tử lưu lạc bên ngoài của Đường gia này, đúng là hắn không thể nghi ngờ.
Úc Thụy nghe người kể chuyện nói “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu” có chút cảm khái, cũng không biết có phải ông trời thấy thương xót, cho hắn sống hai đời người.
Nói thật ra, bên trong Úc Thụy cũng không phải trưởng tử thất lạc của Đường gia, đời trước của hắn tuy cũng sinh ra trong nhà giàu, nhưng không không thể so sánh với loại nhà cao cửa rộng danh gia vọng tộc như Đường gia. Úc Thụy cũng là trưởng tử, lại không được phụ thân xem trọng, cuối cùng bởi vì đấu đá trong gia đình, bị những người khác cho là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, rơi vào kết cục bị hại chết.
Thời điểm hắn mở mắt ra lần nữa, chính mình lại thay đổi một thân xác khác…
Nguyên bản thân thể hiện tại của Úc Thụy quá mức suy nhược, ngồi lâu trong chốc lát đầu sẽ choáng váng, không chỉ gầy yếu, hơn nữa còn là người què, hai cái chân từ đầu gối trở xuống không có cảm giác, bằng không tiểu nha hoàn Chỉ Hi vì sao lúc nhắc tới chân hắn liền sợ hãi như vậy, e sợ chọc giận thiếu gia hắn.
Úc Thụy cũng không biết mình may mắn hay là bất hạnh, hắn vừa mở mắt, đã bị nha hoàn bà tử hạ nhân vây quanh trên đường chạy tới kinh thành, là nhi tử độc nhất của Đường gia, mặc kệ nguyên nhân lưu lạc bên ngoài là gì, mặc kệ thân sinh mẫu thân của hắn sống hay chết, có bao nhiêu không cam lòng, hắn vẫn là nhi tử độc nhất của Đường Kính, là trưởng tử dòng chính Đường gia.
Nếu là trưởng tử Đường gia, chỉ cần hắn vào kinh thành, chính là bước một chân vào hố lửa, gia đình kẻ có tiền bình thường còn vì gia sản mà đấu đến ngươi chết ta sống, huống chi là danh môn vọng tộc như thế này.
Hơn nữa căn cứ thời gian gọi trưởng tử này trở về, ai cũng nhìn ra được, Đường Kính chỉ vì gia môn mà đối phó, miễn cho gia nghiệp mà tổ tông vất vả xây dựng bị vùi lấp trong tay y, đừng nói đến cái gì phụ tử thân tình, Úc Thụy chẳng cần nghĩ cũng biết, đây là không có khả năng.
Cả đời trước của hắn không hề được cha đau sủng, cũng không có thân tình, huyết thống ở trước mặt tiền tài cùng quyền thế, căn bản không đáng một đồng.
“Thiếu gia, trà đến đây, nhưng lạnh lắm! Là nô tì cố ý kêu lão bản thêm vào chút băng.”
Tiểu nha hoàn Chỉ Hi lớn hơn thân thể này của Úc Thụy mấy tuổi, hơn nữa thân thể này so với bạn cùng lứa còn muốn gầy yếu hơn, làm cô bé Chỉ Hi này đều cao hơn hắn, chẳng qua Úc Thụy sống hai đời người, cũng chết qua một lần, đương nhiên ổn trọng hơn Chỉ Hi.
Chỉ Hi lên xe ngựa, đem lạnh trà đưa cho Úc Thụy.
Úc Thụy uống hai ngụm, uống hơi nhanh nên có chút suyễn, Chỉ Hi vỗ vỗ cho hắn, Úc Thụy thở dài, thân thể này thật sự rất vô dụng.
Đang uống trà, thình lình nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, tựa hồ rất nhiều người đến đây, hai ma ma phát ra một tiếng than sợ hãi, Úc Thụy xốc lên bức màn nhìn ra bên ngoài.
Một nhóm người vây quanh một chiếc xe ngựa đỉnh ngọc hướng bên này đi tới, hai ma ma cũng ở tại Đường gia vài năm, tự nhiên nhận ra được, đây đều là nhất đẳng hạ nhân của Đường gia, ngày thường chỉ khi Đường Kính xuất môn, những người này mới đi theo.
Chỉ Hi “Nha” một tiếng, “Là lão gia đến đây sao!”
Úc Thụy chưa từng thấy Đường Kính, đời trước hắn cũng là con của thương nhân, nhưng trăm triệu lần không đủ điều kiện bàn chuyện làm ăn cùng đại môn nhà giàu như Đường gia, hơn nữa hắn không có ký ức của thân thể này, cũng không biết cái người được gọi là trưởng tử này, cũng chưa từng thấy qua phụ thân trên danh nghĩa của hắn.
Xe ngựa dừng lại trước quán trà, có hạ nhân cầm ghế đẩu đến, lót lên trên tấm nệm màu đỏ, đại nha hoàn đi theo sau xe ngựa vén lên màn xe, có người dẫm lên ghế đẩu, từ trên xe ngựa bước xuống…
— Hết chương 1 —
—————-
CHÚ THÍCH:
[1] “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu”: thật sự ta cũng chẳng hiểu chính xác câu này nghĩa gì nữa, ta nghĩ đại khái nghĩa nó là người sống qua một đời rồi cũng như cỏ cây tàn úa trở thành cát bụi (T.T không biết có đúng không). Nàng nào biết nghĩa của nó thì bảo ta với.
[2] “Liếm huyết trên lưỡi đao”: ta hiểu nôm na là cuộc sống trải qua trong phập phồng sợ sệt, kiểu như đi trên dây, không biết lúc nào sẽ chết (T.T cũng không biết có đúng không)
[3] “Sấm rền gió cuốn”: mạnh mẽ vang dội, chỉ tác phong xử lý công việc nhanh nhẹn lưu loát, quyết đoán dứt khoát đạt hiệu suất cao. Nguồn: Nhà Hillbilly Hell
[4] “Thanh quân trắc”: thanh trừng những kẻ phản loạn bên cạnh vua (cảm ơn nàng anhbich đã giải thích)
Hai chiếc xe ngựa từ trong rừng chạy vội đi qua.
Úc Thụy ngồi ở trong xe, dựa vào nhuyễn điếm nha hoàn chuẩn bị, theo xe ngựa chạy mà nhẹ nhàng xóc nảy, cả người mệt mỏi buồn ngủ.
Tiểu nha hoàn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tên là Chỉ Hi, ngồi ở một bên, vén lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn ra bên ngoài, cất tiếng: “Thiếu gia, phía trước có một quán trà!”
Úc Thụy đã sắp ngủ lại bị đánh thức, cũng không nói chuyện, chỉ gật gật đầu.
Lúc này Chỉ Hi mới đứng lên, thò người ra ngoài cửa xe, nói với người đánh xe: “Dừng lại phía trước quán trà.”
Hạ nhân đánh xe ứng tiếng, rất nhanh dừng lại trước cửa quán trà.
Quán trà cách thị trấn không xa, lữ khách trong này đều đến nghỉ chân, còn có tiên sinh kể chuyện xưa ở trong quán kiếm ăn.
Chỉ Hi lại nói tiếp: “Thiếu gia, ngồi trong xe cả ngày, đi xuống nghỉ chân một chút được không?”
Nàng mới vừa nói xong, dừng một chút, lại nhanh chóng nhận sai “Nô tỳ sai rồi! Xin thiếu gia tha thứ, nô tỳ…”
Úc Thụy nhìn bộ dáng kinh hoảng của nàng, lắc lắc tay, lên tiếng: “Không sao, ngươi đi xuống uống chén trà lạnh giải khát là được rồi, ta ở nơi nào nghỉ ngơi cũng như nhau.”
Chỉ Hi lúc này mới nơm nớp lo sợ lên tiếng trả lời, đi xuống xe.
Theo sau là hai ma ma, cùng bốn năm hạ nhân đánh xe, cũng đồng thời xuống xe đi uống trà, còn lại một mình Úc Thụy ngồi ở trong xe.
Úc Thụy đem mành sa cuốn lại, thời tiết quá nóng không có gió, bên ngoài lại là một khung cảnh xanh tươi.
Thanh âm của người kể chuyện rất to, nói đến cảm hứng dâng trào, giọng nói đầy nhịp điệu.
Tiếng nói vọng ra: “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu [1], chỉ vì lăn lộn trên công danh lợi lộc, từ giang hồ cho đến triều đình, ở bên cạnh người quyền quý chính là trải qua những ngày tháng liếm huyết trên lưỡi đao [2], trải qua cuộc sống âm mưu tính kế, nay chết mai chạy loạn. Nếu không biết mệnh quan triều đình là ai, việc này không quan trọng, không biết Tể tướng đương triều là ai, điều này cũng chẳng sao, nhưng là trăm triệu lần không thể không biết ba người! Ba người này là ai?”
Đầu tiên là người đang được Hoàng Thượng sủng ái nhất – Kỳ phi. Kỳ phi vốn là nữ nhi độc nhât của chấn quốc Đại tướng quân tiền triều, Đại tướng quân Đường thị cùng tiên hoàng khi đó là huynh đệ kết bái, cùng vào sinh ra tử. Tiên hoàng khi còn tại thế, đã từng phong vị Đại tướng quân này làm vương, đời đời kế thừa vương vị. Kỳ phi xuất thân cao quý, bộ dạng xinh đẹp, tính tình dịu dàng, được đương kim Hoàng Thượng yêu thích, chỉ cần không làm ra sự tình tày trời, một khi Kỳ phi muốn, Hoàng Thượng không thể không đáp ứng.
Thứ hai là Tổng quản thái giám Nguyên Bật. Nguyên Bật đi theo Hoàng Thượng từ khi Hoàng Thượng vẫn còn là Thái tử, làm nô tài nhiều năm như vậy, cũng hầu hạ quen tay. Hoàng Thượng không phải không biết Nguyên Bật ăn hối lộ trái phép, chẳng qua không làm ra chuyện gì lớn, cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Ở trong kinh thành, thưởng phạt sống chết, lời nói của Nguyên Bật cũng hết sức quan trọng.
“Thế còn người thứ ba không thể không biết là ai? Ngài mau kể tiếp”
Người kể chuyện lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, nghe đám khách nhân ở dưới thúc giục, rốt cục cười nói: “Người kia chính là kinh thành đệ nhất hoàng thương, Đường gia.”
Úc Thụy nghe xong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, người kể chuyện nói đến cao hứng, tiếp tục kể: “Có người nói, một thương nhân cho dù nhiều tiền thế nào, cũng làm sao có thể so sánh với quan to quý nhân hoàng thân quốc thích? Vậy liền sai mười phần! Đường Kính người này chính là đương gia của Đường gia, không chỉ là quý nhân, gần đây lại càng thân thiết với đương kim Thánh Thượng.”
Đường Kính không chỉ là một thương nhân, mà còn là một thương nhân muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nói một câu đại bất kính, thì phải là dưới một người trên vạn người!
Đường Kính chính là thân sinh huynh trưởng lại đồng phụ đồng mẫu của nữ nhi Đại tướng quân Kỳ phi.
Năm đó thời điểm tranh giành chính quyền, phụ thân Đường Kính đi theo tiên hoàng nam chinh bắc chiến, lập được bao nhiêu kỳ công, cũng là ở thời khắc khó khăn nhất, nhiều lần cứu giúp tiên hoàng. Tiên hoàng cảm kích ân cứu mạng của hắn, lúc thiên hạ thái bình luận công ban thưởng, phong hắn làm vương, cha truyền con nối kế thừa vương vị.
Đường gia khi ấy có thể nói là lấy thúng úp voi, chẳng qua cho dù gia tộc có lợi hại, cũng có chỗ bất hạnh.
Chính là Đường gia chỉ còn có một nhi tử, Năm đó đất nước xảy ra chiến tranh, con cháu Đường gia đều mặc giáp ra trận, bất hạnh chết trận sa trường, chỉ còn lại độc nhất một tiểu nhi tử tuổi còn nhỏ.
Tiểu nhi tử tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng chiến công lớn lao, quân địch cơ hồ nghe tin đã sợ mất mật, nhiều năm sau, người này không còn ra sa trường, mà là dấn thân vào kinh thương, nhưng vẫn như cũ sấm rền gió cuốn [3].
Tiểu nhi tử này hiện giờ chính là đương gia của Đường gia, Đường Kính.
Đường gia đến thời Đường Kính, vốn nên kế thừa vương vị, chẳng qua cây cao đón gió, huống chi thế lực Đường gia lớn như vậy. Thái tử kế vị, tuy rằng cưới nữ nhi Đường gia, lại vẫn cảm thấy long sàng ngủ không yên ổn.
Tân Thánh Thượng đã từng mấy lần có ý tước phiên, chính là ngại quan hệ huyết thống với nhóm thúc thúc bá bá. Đường Kính đương nhiên hiểu được ý tứ Thánh Thượng, đột nhiên dâng tấu thư, nói mình còn trẻ không hiểu biết, thẹn với ưu ái của hoàng thượng, hơn nữa hiện nay vương hầu đông đảo, hoàng quyền phân tán, Hoàng Thượng mới đăng cơ, vốn nên chấn chỉnh một phen, cho nên chính mình nguyện ý đề xuất tước phiên, mà còn vĩnh viễn không làm quan, biểu đạt trung tâm đối với Hoàng Thượng, vì Hoàng Thượng phân ưu.
Một chiêu này vừa lúc lấy được tín nhiệm của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cảm thấy chính mình thẹn với một thân trung thần như Đường Kính, thế nhưng lại trách lầm hắn.
Hoàng đế tiếp nhận đề nghị của Đường Kính, tước vương Đường Kính, lại để cho gia tộc của hắn kế thừa hoàng thương. Có lần tước phiên này làm tiền lệ, hoàng đế dễ dàng tập trung quyền lực, dùng thời gian mười năm sau khi đăng cơ, đem vương vị đã ban nhất nhất thu hồi.
Trong đó tự nhiên không tránh khỏi phản loạn, hoặc là thanh quân trắc [4], Đường gia là nơi xuất thân võ tướng, trong lúc bên người Hoàng Thượng không còn ai có thể tín nhiệm, Đường Kính ngược lại không chối từ nắm giữ ấn soái xuất chinh, điều này làm cho Hoàng Thượng từ nghi kỵ ban đầu chuyển sang bắt đầu bội phục Đường Kính.
Lúc Đường Kính chiến thắng trở về lại từ chối tiếp nhận phong thưởng, trả lại quan ấn, tiếp tục đi làm thương nhân.
Mãi cho tới bây giờ, Đường Kính đã qua tuổi ba mươi, có thể nói dù không làm quan cũng là dưới một người trên vạn người, cho dù đương kim Hoàng Thượng có nhắc tới Đường Kính, cũng là vừa kính vừa sợ.
Sợ hãi chính là Đường Kính cơ hồ nắm trong tay toàn bộ quốc khố, việc làm ăn thuận lợi, lại có Kỳ phi ở trong cung, nếu ngày nào đó Đường Kính mất hứng, mạch máu kinh tế của kinh thành sẽ gián đoạn.
Điều này làm cho Hoàng Thượng lại bắt đầu nghi kỵ Đường Kính.
Ngay tại thời điểm này, Tổng quản thái giám bên người Hoàng Thượng Nguyên Bật bắt đầu nói ra nói vào.
Nguyên Bật nói, Đường Kính đã qua ba mươi tuổi, nhưng còn chưa có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi tuổi nhỏ, cũng chưa từng có hôn phối, không có cô gia. Đường Kính không có nhi tử, Hoàng Thượng cùng Đường Kính lại thân như tay chân, không bằng cấp cho Đường Kính một hoàng tử làm con thừa tự, như vậy hoàng tử liền biến thành trưởng tử Đường gia, theo lẽ thường sẽ kế thừa sản nghiệp Đường gia, cũng không sợ cái gì công cao chấn chủ.
Hoàng đế mới đầu nghe xong thực tức giận, cho dù nói thật dễ nghe là thân như tay chân, nhưng thủy chung không phải thật sự, để cho long mạch hoàng thất làm con thừa tự một tên dân đen tầm thường, đây chẳng phải là nỗi sỉ nhục của hoàng gia? Chẳng qua nghĩ lại, Đường Kính cho dù trong tay không có binh quyền, nhưng có tiền có thể sai sử ma quỷ, hơn nữa phần lớn quan viên trong triều đứng về phe Đường gia, Đường Kính chỉ cần ho khan một tiếng, đã làm chấn động Kim Loan Điện.
Hoàng Thượng thử thăm dò Đường Kính một lần, Đường Kính là người thế nào, vừa nghe tự nhiên liền hiểu, không nghĩ tới Đường Kính trên mặt bất động thanh sắc, vẫn lãnh đạm trấn định như trước. Lại nói tiếp, kỳ thật y có một đứa con trai, hơn nữa tính tính toán toán không sai biệt lắm mười bốn tuổi, chẳng qua vẫn luôn lưu lạc bên ngoài chịu khổ, thân thế đáng thương, gần đây rốt cục nghe được tin, đã sai người đi đón trở về, giờ chắc đang trên đường đến.
Hoàng Thượng lần này nghe xong, đoán chắc Đường Kính hiểu được tâm tư của mình, xấu hổ lại không cam lòng, đành phải nói để Đường Kính đón nhi tử tiến cung cho hắn nhìn một cái.
Đường Kính cũng không chối từ, tựa hồ đứa con trai này không phải là giả.
Úc Thụy đem sa liêm buông xuống, nhi tử lưu lạc bên ngoài của Đường gia này, đúng là hắn không thể nghi ngờ.
Úc Thụy nghe người kể chuyện nói “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu” có chút cảm khái, cũng không biết có phải ông trời thấy thương xót, cho hắn sống hai đời người.
Nói thật ra, bên trong Úc Thụy cũng không phải trưởng tử thất lạc của Đường gia, đời trước của hắn tuy cũng sinh ra trong nhà giàu, nhưng không không thể so sánh với loại nhà cao cửa rộng danh gia vọng tộc như Đường gia. Úc Thụy cũng là trưởng tử, lại không được phụ thân xem trọng, cuối cùng bởi vì đấu đá trong gia đình, bị những người khác cho là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, rơi vào kết cục bị hại chết.
Thời điểm hắn mở mắt ra lần nữa, chính mình lại thay đổi một thân xác khác…
Nguyên bản thân thể hiện tại của Úc Thụy quá mức suy nhược, ngồi lâu trong chốc lát đầu sẽ choáng váng, không chỉ gầy yếu, hơn nữa còn là người què, hai cái chân từ đầu gối trở xuống không có cảm giác, bằng không tiểu nha hoàn Chỉ Hi vì sao lúc nhắc tới chân hắn liền sợ hãi như vậy, e sợ chọc giận thiếu gia hắn.
Úc Thụy cũng không biết mình may mắn hay là bất hạnh, hắn vừa mở mắt, đã bị nha hoàn bà tử hạ nhân vây quanh trên đường chạy tới kinh thành, là nhi tử độc nhất của Đường gia, mặc kệ nguyên nhân lưu lạc bên ngoài là gì, mặc kệ thân sinh mẫu thân của hắn sống hay chết, có bao nhiêu không cam lòng, hắn vẫn là nhi tử độc nhất của Đường Kính, là trưởng tử dòng chính Đường gia.
Nếu là trưởng tử Đường gia, chỉ cần hắn vào kinh thành, chính là bước một chân vào hố lửa, gia đình kẻ có tiền bình thường còn vì gia sản mà đấu đến ngươi chết ta sống, huống chi là danh môn vọng tộc như thế này.
Hơn nữa căn cứ thời gian gọi trưởng tử này trở về, ai cũng nhìn ra được, Đường Kính chỉ vì gia môn mà đối phó, miễn cho gia nghiệp mà tổ tông vất vả xây dựng bị vùi lấp trong tay y, đừng nói đến cái gì phụ tử thân tình, Úc Thụy chẳng cần nghĩ cũng biết, đây là không có khả năng.
Cả đời trước của hắn không hề được cha đau sủng, cũng không có thân tình, huyết thống ở trước mặt tiền tài cùng quyền thế, căn bản không đáng một đồng.
“Thiếu gia, trà đến đây, nhưng lạnh lắm! Là nô tì cố ý kêu lão bản thêm vào chút băng.”
Tiểu nha hoàn Chỉ Hi lớn hơn thân thể này của Úc Thụy mấy tuổi, hơn nữa thân thể này so với bạn cùng lứa còn muốn gầy yếu hơn, làm cô bé Chỉ Hi này đều cao hơn hắn, chẳng qua Úc Thụy sống hai đời người, cũng chết qua một lần, đương nhiên ổn trọng hơn Chỉ Hi.
Chỉ Hi lên xe ngựa, đem lạnh trà đưa cho Úc Thụy.
Úc Thụy uống hai ngụm, uống hơi nhanh nên có chút suyễn, Chỉ Hi vỗ vỗ cho hắn, Úc Thụy thở dài, thân thể này thật sự rất vô dụng.
Đang uống trà, thình lình nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, tựa hồ rất nhiều người đến đây, hai ma ma phát ra một tiếng than sợ hãi, Úc Thụy xốc lên bức màn nhìn ra bên ngoài.
Một nhóm người vây quanh một chiếc xe ngựa đỉnh ngọc hướng bên này đi tới, hai ma ma cũng ở tại Đường gia vài năm, tự nhiên nhận ra được, đây đều là nhất đẳng hạ nhân của Đường gia, ngày thường chỉ khi Đường Kính xuất môn, những người này mới đi theo.
Chỉ Hi “Nha” một tiếng, “Là lão gia đến đây sao!”
Úc Thụy chưa từng thấy Đường Kính, đời trước hắn cũng là con của thương nhân, nhưng trăm triệu lần không đủ điều kiện bàn chuyện làm ăn cùng đại môn nhà giàu như Đường gia, hơn nữa hắn không có ký ức của thân thể này, cũng không biết cái người được gọi là trưởng tử này, cũng chưa từng thấy qua phụ thân trên danh nghĩa của hắn.
Xe ngựa dừng lại trước quán trà, có hạ nhân cầm ghế đẩu đến, lót lên trên tấm nệm màu đỏ, đại nha hoàn đi theo sau xe ngựa vén lên màn xe, có người dẫm lên ghế đẩu, từ trên xe ngựa bước xuống…
— Hết chương 1 —
—————-
CHÚ THÍCH:
[1] “Nhân sinh nhất thế, thảo mộc nhất thu”: thật sự ta cũng chẳng hiểu chính xác câu này nghĩa gì nữa, ta nghĩ đại khái nghĩa nó là người sống qua một đời rồi cũng như cỏ cây tàn úa trở thành cát bụi (T.T không biết có đúng không). Nàng nào biết nghĩa của nó thì bảo ta với.
[2] “Liếm huyết trên lưỡi đao”: ta hiểu nôm na là cuộc sống trải qua trong phập phồng sợ sệt, kiểu như đi trên dây, không biết lúc nào sẽ chết (T.T cũng không biết có đúng không)
[3] “Sấm rền gió cuốn”: mạnh mẽ vang dội, chỉ tác phong xử lý công việc nhanh nhẹn lưu loát, quyết đoán dứt khoát đạt hiệu suất cao. Nguồn: Nhà Hillbilly Hell
[4] “Thanh quân trắc”: thanh trừng những kẻ phản loạn bên cạnh vua (cảm ơn nàng anhbich đã giải thích)
Danh sách chương