Trong nhà không cách âm, Tăng Đại Thuận và Lưu Hương Đào nói chuyện vẫn luôn cố gắng thấp giọng nói chuyện hết sức có thể, nhưng vẫn truyền ra đứt quãng,

Trái tim Hạ Hạ nguội lạnh.

Mười chín tuổi cô xem mắt rồi kết hôn với Tăng Văn Việt, sau khi kết hôn một năm Tăng Văn Việt không ở nhà này, Hạ Hạ vẫn luôn cung kính với hai ông bà.

Tăng Đại Thuận là cha chồng, bình thường không trao đổi nhiều với Hạ Hạ, nhưng Lưu Hương Đào đối xử với cô rất tốt, thường ngày vẫn nói không ít những lời nói quan tâm, được thứ gì tốt cũng đều giữ lại một phần cho cô.

Ở niên đại này, mẹ chồng nhà bà ta không có nhiều, thậm chí còn tốt hơn cả mẹ ruột đối xử với con gái.

Hạ Hạ không phải là một người vô ơn. Cô biết ơn vì mình đã gặp được người mẹ chồng tốt, vì vậy đối xử với bà ta tốt gấp bội.

Sau đó Lưu Hương Đào liệt nửa người, nằm trên giường không thể động đậy, Hạ Hạ cũng tận tâm tận lực phục vụ bà ta.

Hạ Hạ sờ sờ mặt, không biết lúc đó Lưu Hương Đào có lòng áy náy với cô hay không? Còn có Tăng Đại Thuận, cô vẫn luôn cho rằng ông ta chỉ là độc mồm độc miệng, nhưng làm người cũng rất tốt, trong công xã Đại Hà này, nhà ai có khó khăn gì đến tìm ông ta ông ta đều giúp.

Dù công xã đã giải thể, ông ta không phải người chấm công của đại đội nữa, nhưng công xã, thậm chí cả trấn trên, có ai là không cho ông ta ba phần mặt mũi chứ?

Một người như vậy, ai sẽ ngờ tới được ông ta vì con trai mình mà hy sinh tuổi xuân của cô chứ?

Còn có Tăng Văn Việt, đó cũng không phải là thứ tốt lành gì. Người khác không biết cha mẹ anh ta là hạng người nào, chẳng lẽ chính anh ta lại không biết sao?



Đời trước cha mẹ anh ta lần lượt qua đời, anh ta ngay cả mặt cũng không lộ, nếu như không phải biết cha mẹ anh ta có cô phụng dưỡng thì làm sao anh ta dám không trở về chứ?

Một nhà nát bét, chỉ cần vừa nghĩ tới vẫn phải sống chung với hai người này thì Hạ Hạ lại cảm thấy chán ghét buồn nôn.

Cô trở về phòng, lẳng lặng suy nghĩ đối sách.

Cô và Tăng Văn Việt không lãnh giấy kết hôn, nhưng chuyện này không sao cả, ở niên đại này, mọi người thừa nhận hôn nhân thực sự.

Mà hiển nhiên là cô không có cách nào chia tay trong êm đẹp với một nhà này, vậy thì làm ầm ĩ đi, nhưng cô sẽ không làm ầm ĩ ở thôn Đại Hà, cô phải đi đến nhà cha vợ hiện tại của Tăng Văn Việt để ầm ĩ.

Tăng Đại Thuận làm tất cả những chuyện này không phải đều là vì tiền đồ của Tăng Văn Việt sao? Vậy thì cô sẽ hủy hoại tiền đồ của Tăng Văn Việt.

Nhưng con người Tăng Đại Thuận khiến người ta buồn nôn này cũng không thể bỏ qua được, không phải là ông ta quan tâm đến mặt mũi nhất sao? Vậy cô sẽ vứt mặt mũi của ông ta xuống đất, hung hăng đạp!

Quyết định xong, Hạ Hạ mơ màng buồn ngủ, Lưu Hương Đào nấu cơm xong gọi cô thấy cô ngủ thì cũng không quấy rầy nữa, trở về phòng bếp.

“Hạ Hạ mệt, ngủ rồi.”

Tăng Đại Thuận ừ một tiếng, cơm nước xong thì liền ra ngoài. Khoảng thời gian này bận rộn chuyện của con trai, chuyện trong chuyện ngoài đều ném cho Hạ Hạ, người trong thôn thấy vậy, cũng nói sau lưng ông ta không ít, ông ta phải đi ra ngoài một lúc, không thể để người khác cho rằng hai ông bà bọn họ hành xác con dâu.

Lưu Hương Đào cơm nước rửa bát xong, suy nghĩ một lúc, làm một bát nước đường trứng nóng cho Hạ Hạ.

Hạ Hạ vừa tỉnh ngủ đã thấy nước đường trứng đặt ở mép giường. Yên lặng hồi lâu, Hạ Hạ bưng tới.



Nhà họ Tăng thiếu nợ cô nhiều như vậy, không ăn thì uổng, nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt là phải chăm sóc cơ thể cho tốt.

Buổi chiều Lưu Hương Đào không có ở nhà, Thường Hồng làm xong chuyện gian hàng thì chạy tới xem Hạ Hạ.

Hạ Hạ chỉ cầu xin cô ấy một chuyện, bảo buổi tối cô ấy lại tới nhà họ Tăng một chuyến, bảo là nhà mẹ cô nhờ chuyển lời, nói cô về nhà một chuyến.

Sau khi quốc gia ủng hộ việc buôn bán tự do, chồng Thường Hồng làm một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bán đồ tạp hóa lặt vặt thường dùng hàng ngày. Cả ngày anh ấy đi sớm về muộn, nhờ Thường Hồng tới đưa tin là thích hợp nhất. cũng là để cho Tăng Đại Thuận không hoài nghi gì.

Tuy Thường Hồng không biết tại sao, nhưng buổi tối vẫn tới đúng hẹn. Cô ấy mượn cớ là sức khỏe ông nội Hạ Hạ không tốt, muốn gặp cô một lần.

Quả nhiên là Tăng Đại Thuận không hoài nghi gì.

Ban đêm ngủ, Hạ Hạ kéo rèm cửa sổ, mở đèn pin sắp xếp tất cả đồ vật quan trọng của mình. Ngày hôm sau Hạ Hạ kìm ném tâm tư muốn bỏ độc vào trong cơm nấu bữa sáng, chịu đựng cảm giác chán ghét buồn nôn để ăn sáng, rồi sau đó lập tức vội vàng rời đi.

Trước khi đi cô mang theo bánh kẹo, thuốc lá, rượu mà Lưu Hương Đào đã chuẩn bị cho cô.

Hạ Hạ buộc những vật quan trọng vào ngang hông, cũng may quần áo những năm nay của cô đều rộng lớn, cô buộc rất chặt, nhìn bằng mắt thường không hề nhìn ra chút khác thường nào.

Đi ra khỏi khe nũi của thôn Đại Hà, Hạ Hạ quay đầu nhìn thôn Đại Hà đã sống cả một đời, từ nơi này có thể nhìn thấy nhà họ Tăng rất rõ ràng. Lưu Hương Đào đang bận rộn đi ra đi vào nhà.

Hạ Hạ nghĩ, nếu như Tăng Văn Việt không phải Trần Thế Mỹ, vậy Lưu Hương Đào quả thật sẽ là một bà mẹ chồng cực kỳ tốt.

Đáng tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện