Có lẽ là bởi vì trời mưa, hôm nay bánh bao bán đắt hơn chút so với ngày hôm qua. Buổi trưa Hà Hạ không về nhà, ăn một cái bánh bao với một trứng gà, buổi chiều trước khi bán bánh bao xong, Hà Hạ cũng không vội về nhà như bình thường mà ngược lại là đi dạo gần nhà ga.
Nhà ga trấn Tần Sơn được xây ở cuối trấn nhưng người sống gần đó cũng không ít, cũng có người sửa lại cửa tiệm để làm nhà, Hà Hạ nhìn kỹ mấy nhà, mặt tiền cửa tiệm đều tốt, tiền thuê cũng không đắt, nhưng Hà Hạ làm ăn là cho du khách, bày sạp ở bên ngoài ít nhiều cũng có chút không thuận tiện.
Hà Hạ lại trở về nhà ga, cô suy tư một lát rồi đi vào trong nhà ga.
Hà Hạ bán đồ sắp được nửa tháng ở trước cửa nhà ga rồi, nhưng một lần cô cũng không hề tiến vào đây. Cô tìm nhân viên làm việc ở nhà ga hỏi xem trong đây có cho thuê cửa tiệm hay không, nhân viên nhà ga nhìn cô trong chốc lát rồi dẫn cô vào văn phòng.
Buôn bán trong nhà ga, đây là chuyện đầu tiên từ khi lập nước tới nay, nhưng bọn họ biết, ở một thành phố lớn hướng về phía bắc như này, nhà ga sớm đã có đủ loại cửa hàng tiện lợi, Hà Hạ muốn buôn bán ở nhà ga không phải là không thể, nhưng mặt tiền cửa hiệu tuyệt đối không thể là chỗ ở sảnh chờ kia.
Sau khi trải qua một phen nghiên cứu quyết định, Hà Hạ đợi được một câu trả lời rõ ràng, có thể cho cô thuê nhà kho ở phía cô hay bày bán bên ngoài nhà ga, tiền thuê mỗi tháng hai đồng.
Phòng ở không lớn, có lẽ còn chưa đến mười mét vuông. Bởi vì vẫn luôn chất đống những đồ vật không dùng, muốn dọn xong cũng phải mất thời gian khoảng một ngày, vì thế ngày hôm sau Hà Hạ bán bánh bao xong, nhà kho cũng đã dọn xong. Chổi và cây lau nhà Hà Hạ đã sớm chuẩn bị xong, trước tiên cô quét bụi ở nhà kho xuống, lại tìm một cái thùng đến nhà vệ sinh trong nhà ga để hứng đầy nước quay lại, sau đó lau trong ngoài phòng hết một lần, đợi sau khi làm xong, nhà kho nhỏ thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Dọn dẹp sạch sẽ, Hà Hạ liền khoá cửa nhà kho lại, vui vẻ đi về nhà.
Cách lần trước Quan Quỳnh Anh giới thiệu đối tượng cho Hà Hạ đã qua ba ngày, Quan Quỳnh Anh đã không còn trốn tránh như hôm đó nữa. So sánh với trước đây, chị ấy ít nói hơn nhiều, một câu cũng không hề nói với Hà Hạ.
Chị ấy không nói chuyện với Hà Hạ, Hà Hạ cũng lười phản ứng với chị ấy. Hai người hiện tại giống như người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà.
Hà Hạ đặt chiếc xe đẩy nhỏ đựng đồ đồ vật vào một góc, sau khi hỏi Bành Văn Tuệ ông cụ Hà ở đâu, Hà Hạ trực tiếp đi đến căn nhà nhỏ bên ao của ông cụ Hà, tối hôm qua ông cụ Hà nói ông đặt mấy cái lồng nhỏ vào ao, bảo Hà Hạ qua bên đó một chuyến.
Hà Hạ còn chưa tới nhà ông cụ Hà đã thấy ông đang ngồi đánh cờ với mấy ông cụ khác dưới cây đa già giữa thôn, Hà Hạ đứng xem ở bên cạnh ông cụ Hà. Ông cụ Hà chơi xong một ván liền đứng dậy rời đi với Hà Hạ.
Buổi sáng ông cụ Hà đặt mấy cái lồng vào ao, thu lồng lại, bên trong chỉ có mấy con cá trích lớn hơn bàn tay một chút, ông cụ Hà đặt cá trích vào thùng.
Hà Hạ đi men theo con mương nhỏ cạnh ao, nước trong mương nhỏ là nước không tù đọng, bên mương mọc đầy cỏ xanh, nước trong mương trong đến mức có thể thấy đáy, Hà Hạ dùng cái lồng ông cụ Hà dùng để đựng cá múc mạnh xuống nước, trong làn nước lay động mà rửa sạch bùn đất của lồng trúc, từng con ốc đồng bự bằng ngón tay liền dính vào lồng.
Hà Hạ đặt ốc đồng vào cái thùng nhỏ, nói với ông cụ Hà: "Ông nội, buổi tối chúng ta xào ốc đồng ăn đi."
Ông cụ Hà ngồi cạnh ao, nghe vậy gật gật đầu: "Làm đi. Làm cay một chút, cay mới nhắm rượu được."
Hà Hạ đáp một tiếng.
Hà Hạ vớt non nửa thùng ốc, ngó thấy đủ một bữa cho cả nhà cùng ăn mới không vớt nữa, đi đến cạnh ông cụ Hà.
Trời đã vào thu, lúa ngoài ruộng đã làm đòng, treo mình nặng trĩu trên nhánh, một cơn gió thổi qua, từng trận hương lúa, nước trong ao cũng lăn tăn gợn sóng, trong góc ao nổi rất nhiều lục bình, từng đóa hoa màu tím hoa đón bay phấp phới, nở thật xinh đẹp.
"Ông nội, hồ nước này của nhà ai vậy?"
Nhà ga trấn Tần Sơn được xây ở cuối trấn nhưng người sống gần đó cũng không ít, cũng có người sửa lại cửa tiệm để làm nhà, Hà Hạ nhìn kỹ mấy nhà, mặt tiền cửa tiệm đều tốt, tiền thuê cũng không đắt, nhưng Hà Hạ làm ăn là cho du khách, bày sạp ở bên ngoài ít nhiều cũng có chút không thuận tiện.
Hà Hạ lại trở về nhà ga, cô suy tư một lát rồi đi vào trong nhà ga.
Hà Hạ bán đồ sắp được nửa tháng ở trước cửa nhà ga rồi, nhưng một lần cô cũng không hề tiến vào đây. Cô tìm nhân viên làm việc ở nhà ga hỏi xem trong đây có cho thuê cửa tiệm hay không, nhân viên nhà ga nhìn cô trong chốc lát rồi dẫn cô vào văn phòng.
Buôn bán trong nhà ga, đây là chuyện đầu tiên từ khi lập nước tới nay, nhưng bọn họ biết, ở một thành phố lớn hướng về phía bắc như này, nhà ga sớm đã có đủ loại cửa hàng tiện lợi, Hà Hạ muốn buôn bán ở nhà ga không phải là không thể, nhưng mặt tiền cửa hiệu tuyệt đối không thể là chỗ ở sảnh chờ kia.
Sau khi trải qua một phen nghiên cứu quyết định, Hà Hạ đợi được một câu trả lời rõ ràng, có thể cho cô thuê nhà kho ở phía cô hay bày bán bên ngoài nhà ga, tiền thuê mỗi tháng hai đồng.
Phòng ở không lớn, có lẽ còn chưa đến mười mét vuông. Bởi vì vẫn luôn chất đống những đồ vật không dùng, muốn dọn xong cũng phải mất thời gian khoảng một ngày, vì thế ngày hôm sau Hà Hạ bán bánh bao xong, nhà kho cũng đã dọn xong. Chổi và cây lau nhà Hà Hạ đã sớm chuẩn bị xong, trước tiên cô quét bụi ở nhà kho xuống, lại tìm một cái thùng đến nhà vệ sinh trong nhà ga để hứng đầy nước quay lại, sau đó lau trong ngoài phòng hết một lần, đợi sau khi làm xong, nhà kho nhỏ thoạt nhìn cũng sạch sẽ hơn nhiều.
Dọn dẹp sạch sẽ, Hà Hạ liền khoá cửa nhà kho lại, vui vẻ đi về nhà.
Cách lần trước Quan Quỳnh Anh giới thiệu đối tượng cho Hà Hạ đã qua ba ngày, Quan Quỳnh Anh đã không còn trốn tránh như hôm đó nữa. So sánh với trước đây, chị ấy ít nói hơn nhiều, một câu cũng không hề nói với Hà Hạ.
Chị ấy không nói chuyện với Hà Hạ, Hà Hạ cũng lười phản ứng với chị ấy. Hai người hiện tại giống như người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà.
Hà Hạ đặt chiếc xe đẩy nhỏ đựng đồ đồ vật vào một góc, sau khi hỏi Bành Văn Tuệ ông cụ Hà ở đâu, Hà Hạ trực tiếp đi đến căn nhà nhỏ bên ao của ông cụ Hà, tối hôm qua ông cụ Hà nói ông đặt mấy cái lồng nhỏ vào ao, bảo Hà Hạ qua bên đó một chuyến.
Hà Hạ còn chưa tới nhà ông cụ Hà đã thấy ông đang ngồi đánh cờ với mấy ông cụ khác dưới cây đa già giữa thôn, Hà Hạ đứng xem ở bên cạnh ông cụ Hà. Ông cụ Hà chơi xong một ván liền đứng dậy rời đi với Hà Hạ.
Buổi sáng ông cụ Hà đặt mấy cái lồng vào ao, thu lồng lại, bên trong chỉ có mấy con cá trích lớn hơn bàn tay một chút, ông cụ Hà đặt cá trích vào thùng.
Hà Hạ đi men theo con mương nhỏ cạnh ao, nước trong mương nhỏ là nước không tù đọng, bên mương mọc đầy cỏ xanh, nước trong mương trong đến mức có thể thấy đáy, Hà Hạ dùng cái lồng ông cụ Hà dùng để đựng cá múc mạnh xuống nước, trong làn nước lay động mà rửa sạch bùn đất của lồng trúc, từng con ốc đồng bự bằng ngón tay liền dính vào lồng.
Hà Hạ đặt ốc đồng vào cái thùng nhỏ, nói với ông cụ Hà: "Ông nội, buổi tối chúng ta xào ốc đồng ăn đi."
Ông cụ Hà ngồi cạnh ao, nghe vậy gật gật đầu: "Làm đi. Làm cay một chút, cay mới nhắm rượu được."
Hà Hạ đáp một tiếng.
Hà Hạ vớt non nửa thùng ốc, ngó thấy đủ một bữa cho cả nhà cùng ăn mới không vớt nữa, đi đến cạnh ông cụ Hà.
Trời đã vào thu, lúa ngoài ruộng đã làm đòng, treo mình nặng trĩu trên nhánh, một cơn gió thổi qua, từng trận hương lúa, nước trong ao cũng lăn tăn gợn sóng, trong góc ao nổi rất nhiều lục bình, từng đóa hoa màu tím hoa đón bay phấp phới, nở thật xinh đẹp.
"Ông nội, hồ nước này của nhà ai vậy?"
Danh sách chương