Chồng mình suy nghĩ cho mình như vậy, Trương Lan Chi cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, cô ta xé túi đựng bánh mì ra: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện đi.”
Tăng Văn Việt ừ một tiếng, giơ tay gạt những sợi tóc bay loạn bên má ra sau gáy, trên gương mặt Trương Lan Chi truyền tới cảm xúc tinh tế làm cho Tăng Văn Việt thất thần trong nháy mắt, anh ta chợt nhớ tới Hà Hạ.
Với Hà Hạ, Tăng Văn Việt thật sự thích cô, thế nhưng dù có thích thế nào đi chăng nữa thì bây giờ Hà Hạ cũng không cho anh ta thứ anh ta muốn, càng không giúp anh ta lo toan công việc được. Trương Lan Chi thì không giống vậy. Cha cô ta là phó viện trưởng của bệnh viên huyện, cô của cô ta là chủ nhiệm của nhà máy may quốc doanh, chú cô ta (chồng của cô) là bí thư huyện. Cưới Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt có thể bớt đi ba mươi năm phấn đấu.
Mà ở bên cạnh Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt cũng không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào cả, bởi vì anh ta biết, cha mẹ anh ta ở quê nhà sẽ giải quyết tất cả phiền phức thay anh ta, cũng giống như trước kia vậy.
Hà Hạ nói chuyện đúng là quá mức kinh ngạc, mấy người trẻ tuổi núp ở đằng sau nghe lén cũng tự cho mình chẳng phải là người tốt lành gì, nhưng sau khi nghe được chuyện này, bọn họ vẫn cảm thấy rất hoảng hồn. Đặc biệt là khi bọn họ trông thấy vẻ ngoài của Hà Hạ ra sao, sau đó thì so sánh với vẻ ngoài của cháu gái chủ nhiệm Trương xem thế nào.
Một người trong số đó hừ một tiếng: “Cháu rể của chủ nhiệm Trương bị điên rồi à? Một cô gái yếu đuối như hoa như ngọc như thế mà không cần, vứt bỏ ở nhà, lại đi nhặt cái loại cỏ đuôi cáo của nhà chủ nhiệm Trương?”
“Cậu thì biết cái gì chứ, gia thế của nhà họ Trương tốt biết bao, nếu kết hôn với con gái bà ta thì có thể giảm bớt được ba mươi năm cố gắng làm đấy. Hơn nữa, người ta cũng chẳng xấu xí.”
Những tiếng bàn luận ở sau lưng khiến sắc mặt của chủ nhiệm Trương trở nên đỏ lên như màu gan lợn. Lúc này, bà ta cố gắng đè nén cơn tức giận và lúng túng ở trong lòng xuống và: “Cô gái, chúng tôi thật sự không biết chuyện này, nếu không như vậy đi, cô tới nhà chúng tôi ngồi, chúng ta về đến nhà rồi sẽ bàn bạc lại sau, chỗ này thật sự không thích hợp để nói chuyện.” Chủ nhiệm Trương liếc nhìn cái bóng ở phía góc tường.
Hôm nay trời rất nắng, nên bóng của mấy người đang đứng nghe lén kia cũng đã sớm phản chiếu xuống dưới mặt đất, Hà Hạ cũng nhìn thấy điều này từ trước rồi. Dĩ nhiên, cô cũng biết đây không phải là chỗ để nói chuyện, nhưng mục đích của cô chính là muốn nói ra cái chuyện đáng xấu hổ của cả nhà Tăng Văn Việt. Bây giờ, những điều nên nói thì cô cũng đã nói ra hết rồi, nên tất nhiên là cô sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhiệm Trương.
Hai anh em Hà Hạ đứng chờ ở trước cửa, chủ nhiệm Trương quay về lấy túi, sau đó bà ta đi tới phòng làm việc trước, gọi điện thoại cho anh trai bà ta là phó viện trưởng bệnh viện để nói cho ông ấy biết về chuyện này.
Ngay khi phó viện trưởng Trương nghe được chuyện này, ông ấy vừa tức giận vừa hoảng hốt, thế là ông ấy cúp điện thoại, nhanh chóng chạy về nhà, cả hai bên gặp nhau ở trước cửa nhà của phó viện trưởng Trương.
Phó viện trưởng Trương là một người đàn ông trung niên gầy nhom, ở ông ấy toát ra khí chất nho nhã. Trên mặt ông ấy có đeo một chiếc kính gọng vàng, trên tay thì cầm một chiếc cặp táp màu đen. Khi cả hai bên gặp nhau ở trước cửa nhà, tâm tình của phó viện trưởng Trương thật sự không tốt chút này, nhưng hình tượng mà bản thân ông ấy dày công dựng lên không phép ông ấy làm ra hành động thô lỗ.
Ông ấy nở một nụ cười hết sức gượng gạo: “Mời hai vị đồng chí vào nhà.”
Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, rồi theo phó viện trưởng Trương đi vào nhà, còn chủ nhiệm Trương thì đi sau cùng.
Lý Lệ - vợ của phó viện trưởng Trương và cũng là bà chủ của gia đình, hiện tại bà ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, nghe có khách tới nhà, nên bà ấy từ nhà bếp bước ra.
Đầu tiên là bà ấy nhìn đôi nam nữ xa lạ về cùng với chồng và cô em chồng của bà ấy, sau đó bà mỉm cười thân thiện với hai anh em cô rồi hỏi chồng mình: “Ông Trương, sao hôm nay ông lại trở về sớm thế? Hai vị này là?”
Hai anh em Hà Hạ im lặng không lên tiếng, phó viện trưởng Trương cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lý Lệ, chẳng qua là biểu cảm trên khuôn mặt của ông ấy càng trở nên thâm trầm: “Bà Lý, bà đi rót hai ly nước tới đây, hai vị đồng chí, mời ngồi ở bên này.”
Tăng Văn Việt ừ một tiếng, giơ tay gạt những sợi tóc bay loạn bên má ra sau gáy, trên gương mặt Trương Lan Chi truyền tới cảm xúc tinh tế làm cho Tăng Văn Việt thất thần trong nháy mắt, anh ta chợt nhớ tới Hà Hạ.
Với Hà Hạ, Tăng Văn Việt thật sự thích cô, thế nhưng dù có thích thế nào đi chăng nữa thì bây giờ Hà Hạ cũng không cho anh ta thứ anh ta muốn, càng không giúp anh ta lo toan công việc được. Trương Lan Chi thì không giống vậy. Cha cô ta là phó viện trưởng của bệnh viên huyện, cô của cô ta là chủ nhiệm của nhà máy may quốc doanh, chú cô ta (chồng của cô) là bí thư huyện. Cưới Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt có thể bớt đi ba mươi năm phấn đấu.
Mà ở bên cạnh Trương Lan Chi, Tăng Văn Việt cũng không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào cả, bởi vì anh ta biết, cha mẹ anh ta ở quê nhà sẽ giải quyết tất cả phiền phức thay anh ta, cũng giống như trước kia vậy.
Hà Hạ nói chuyện đúng là quá mức kinh ngạc, mấy người trẻ tuổi núp ở đằng sau nghe lén cũng tự cho mình chẳng phải là người tốt lành gì, nhưng sau khi nghe được chuyện này, bọn họ vẫn cảm thấy rất hoảng hồn. Đặc biệt là khi bọn họ trông thấy vẻ ngoài của Hà Hạ ra sao, sau đó thì so sánh với vẻ ngoài của cháu gái chủ nhiệm Trương xem thế nào.
Một người trong số đó hừ một tiếng: “Cháu rể của chủ nhiệm Trương bị điên rồi à? Một cô gái yếu đuối như hoa như ngọc như thế mà không cần, vứt bỏ ở nhà, lại đi nhặt cái loại cỏ đuôi cáo của nhà chủ nhiệm Trương?”
“Cậu thì biết cái gì chứ, gia thế của nhà họ Trương tốt biết bao, nếu kết hôn với con gái bà ta thì có thể giảm bớt được ba mươi năm cố gắng làm đấy. Hơn nữa, người ta cũng chẳng xấu xí.”
Những tiếng bàn luận ở sau lưng khiến sắc mặt của chủ nhiệm Trương trở nên đỏ lên như màu gan lợn. Lúc này, bà ta cố gắng đè nén cơn tức giận và lúng túng ở trong lòng xuống và: “Cô gái, chúng tôi thật sự không biết chuyện này, nếu không như vậy đi, cô tới nhà chúng tôi ngồi, chúng ta về đến nhà rồi sẽ bàn bạc lại sau, chỗ này thật sự không thích hợp để nói chuyện.” Chủ nhiệm Trương liếc nhìn cái bóng ở phía góc tường.
Hôm nay trời rất nắng, nên bóng của mấy người đang đứng nghe lén kia cũng đã sớm phản chiếu xuống dưới mặt đất, Hà Hạ cũng nhìn thấy điều này từ trước rồi. Dĩ nhiên, cô cũng biết đây không phải là chỗ để nói chuyện, nhưng mục đích của cô chính là muốn nói ra cái chuyện đáng xấu hổ của cả nhà Tăng Văn Việt. Bây giờ, những điều nên nói thì cô cũng đã nói ra hết rồi, nên tất nhiên là cô sẽ đồng ý với yêu cầu của chủ nhiệm Trương.
Hai anh em Hà Hạ đứng chờ ở trước cửa, chủ nhiệm Trương quay về lấy túi, sau đó bà ta đi tới phòng làm việc trước, gọi điện thoại cho anh trai bà ta là phó viện trưởng bệnh viện để nói cho ông ấy biết về chuyện này.
Ngay khi phó viện trưởng Trương nghe được chuyện này, ông ấy vừa tức giận vừa hoảng hốt, thế là ông ấy cúp điện thoại, nhanh chóng chạy về nhà, cả hai bên gặp nhau ở trước cửa nhà của phó viện trưởng Trương.
Phó viện trưởng Trương là một người đàn ông trung niên gầy nhom, ở ông ấy toát ra khí chất nho nhã. Trên mặt ông ấy có đeo một chiếc kính gọng vàng, trên tay thì cầm một chiếc cặp táp màu đen. Khi cả hai bên gặp nhau ở trước cửa nhà, tâm tình của phó viện trưởng Trương thật sự không tốt chút này, nhưng hình tượng mà bản thân ông ấy dày công dựng lên không phép ông ấy làm ra hành động thô lỗ.
Ông ấy nở một nụ cười hết sức gượng gạo: “Mời hai vị đồng chí vào nhà.”
Hà Hạ và Hà Hoằng Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, rồi theo phó viện trưởng Trương đi vào nhà, còn chủ nhiệm Trương thì đi sau cùng.
Lý Lệ - vợ của phó viện trưởng Trương và cũng là bà chủ của gia đình, hiện tại bà ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, nghe có khách tới nhà, nên bà ấy từ nhà bếp bước ra.
Đầu tiên là bà ấy nhìn đôi nam nữ xa lạ về cùng với chồng và cô em chồng của bà ấy, sau đó bà mỉm cười thân thiện với hai anh em cô rồi hỏi chồng mình: “Ông Trương, sao hôm nay ông lại trở về sớm thế? Hai vị này là?”
Hai anh em Hà Hạ im lặng không lên tiếng, phó viện trưởng Trương cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lý Lệ, chẳng qua là biểu cảm trên khuôn mặt của ông ấy càng trở nên thâm trầm: “Bà Lý, bà đi rót hai ly nước tới đây, hai vị đồng chí, mời ngồi ở bên này.”
Danh sách chương