Mặc Ngôn ngẩn ra, kiếp trước phụ thân tạ thế, chưa từng để lại bất cứ thứ gì đặc biệt cho mình, lại vạn vạn không ngờ tới, thì ra phụ thân còn để lại hậu chiêu. Thứ phụ thân muốn cho y rốt cuộc là thứ gì nhỉ? Y không kịp nghĩ nhiều, chú ý đi theo phía sau phụ thân.
Hai cha con một trước một sau, đi tới Tàng Bảo Các Lạc Nhật Nhai.
Tất cả mọi thứ ngàn năm qua Mặc Thăng Tà tích lũy, tất cả đều ở đây.
Tàng Bảo Các xây ở dưới lòng đất, tổng cộng có chín tầng, vô số điển tịch, đan dược, linh thảo, ngọc thạch, bảo vật, phi kiếm, tất cả đều tích trữ ở đây.
Càng đi sâu vào một tầng, bảo vật càng quý giá hơn một phần.
Mặc Ngôn nhớ lại ngày đó mấy người Côn Sơn nhìn thấy những thứ ở đây, đều trợn mắt há mồm.
Y đi theo phụ thân đi xuống từng tầng một, tới thẳng xuống tầng thứ chín.
Đây chính là tầng thấp nhất trong tàng bảo Lạc Nhật Nhai, Mặc Thăng Tà đứng ở phiến đá thấp nhất trên đất, dùng ngón tay làm bút, hư họa giữa không trung.
Ánh sáng màu tím cử động theo ngón tay Mặc Thăng Tà, nó ngưng tụ không tiêu tan, hình thành hình dáng Âm Dương Thái Cực.
Trong miệng Mặc Thăng Tà quát một tiếng “Đi!”, Thái Cực đồ màu tím kia liền biến lớn hơn mấy lần, sau đó biến thành ánh sáng màu tím bao phủ đỉnh đầu hai cha con.
Một cánh cửa màu tím dần dần hiện ra hành lang bên trong, Mặc Thăng Tà kéo tay Mặc Ngôn, đi vào bên trong.
Ở đây là một gian phòng nhỏ, bên trong gian phòng chỉ có một quyển sách mỏng.
Mặc Thăng Tà chỉ vào quyển sách nói: “Những bảo vật ngoài kia, với chúng ta mà nói đó chỉ là vật ngoài thân, mặc dù cho con bây giờ, con cũng không giữ được. Mà cái này, mới thật sự là bảo vật có lợi cho con! Con hãy giữ cẩn thận, ngàn vạn không thể để cho người khác biết.”
Mặc Ngôn cung kính tiếp nhận sách, bỏ vào trong ngực, rồi cùng Mặc Thăng Tà ra khỏi nguyệt môn. ( cửa hình tròn)
Âm Dương Thái Cực trong chớp mắt hai cha con đi ra, liền tiêu tan trên không trung, không để lại nửa phần dấu vết.
Mặc Thăng Tà nói: “Thời gian cấp bách, không kịp nói nhiều lời. Vi phụ trước đây thấy con ngây hồn nhiên, không có lòng dạ, thứ này con cầm cũng chỉ vô dụng. Nhưng lại không ngờ, con còn nhỏ tuổi, có thể rõ ràng hai chữ binh pháp, thứ này truyền cho con, cũng coi như là tâm nguyện cuối cùng của cha.”
Nói xong, Mặc Thăng Tà dạy Mặc Ngôn làm sao dùng được quyển sách nhỏ này, lại làm sao ẩn giấu pháp môn, chờ cho tới khi con mình vận dụng thuần thục xong mới chịu thở phào nhẹ nhõm.
“Thời gian không còn nhiều, sau này con có cơ hội, thì cẩn thận lật xem đi… Chắc người Côn Sơn đã đến chân núi, chúng ta đi ra ngoài gặp những người đó.”
“Vâng!” Mặc Ngôn nắm chặt tay phụ thân không chịu buông ra, mỗi một bước đi, chính là thời gian y cùng phụ thân bên nhau.
Hai kiếp Luân Hồi, hợp lại, thời gian cùng phụ thân bên nhau, cũng chỉ có mười năm ngắn ngủi này mà thôi.
Đây là người thân duy nhất trên đời, một người thân duy nhất, đối với y toàn tâm toàn ý, vì y lo lắng hết lòng.
Mặc Thăng Tà đi ra khỏi Tàng Bảo Các, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Mặc Ngôn, chạy nhanh về phía mặt trời.
Chỗ ở của Mặc Thăng Tà, chính là mỗi khi mặt trời lặn xuống, đỉnh núi hiểm ác, cây cối khô cằn, chỉ có trong khoảng một trăm mét vương trong sườn núi phía sau Lạc Nhật, xanh um tươi tốt, thủy thảo tốt tươi.
Mặc Thăng Tà ôm Mặc Ngôn, chạy về phía Lạc Nhật điện hai cha con thường ở.
Mặt trời từ từ ngả về Tây, ánh trời chiều Lạc Nhật chiếu sáng toàn bộ vách núi.
“Nhìn, đây chính là nơi con sinh ra.” Mặc Thăng Tà đứng trên đỉnh Lạc Nhật điện, chỉ vào một cây Tiên Hồ ở hậu viện, nói “Khi con được thai nghén trong đó, mỗi ngày cha đều lấy tinh hoa linh lực để tưới, tuy con không phải do cha sinh, nhưng cũng tương liên với huyết thống của cha.”
“Sau này vi phụ không thể chăm sóc con được nữa, con phải hiểu rõ bảo vệ bản thân.”
“Đừng quá mức căm ghét những kẻ bắt nạt con, vi phụ chỉ hy vọng con vui vẻ bình an.”
“Bất luận con ở đâu, là ai, cha sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.”
Mặc Thăng Tà yêu thương vuốt mái tóc mềm mại của con, hai cha con có khuôn mặt tương tự, ở dưới ánh trời chiều Lạc Nhật, thoáng như hai pho tượng cha con.
Mà cũng trong lúc đó, người Côn Sơn đưa xe ngựa tới đây đón người, đã tới dưới chân Lạc Nhật Nhai.
Bên dưới vách núi Lạc Nhật, chỉ có một con đường nhỏ quanh co uốn khúc, để đi tới chỗ ở Mặc Thăng Tà, môn đồ Côn Sơn còn phải đi tới cửa núi, khi tới cửa núi rồi thì ở đó lại từ từ hiện ra một tấm chắn màu tím.
Ánh sáng trên tấm chắn di động, như một cái lồng trong suốt, bao phủ toàn bộ Lạc Nhật Nhai trong đó.
Xe ngựa Côn Sơn dừng trước cửa núi, màn xe khẽ nhúc nhích, từ trong xe đi ra một thiếu niên mặc y phục màu trắng ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Thiếu niên đeo trường kiếm, mày kiếm mắt sao, tao nhã lịch sự, đi đến trước của núi, hướng về đường nhỏ trong đó hơi cúi đầu có lễ mà nói: “Vãn bối là Hồng Nho Văn Côn Sơn, phụng mệnh gia phụ, đặc biệt tới Lạc Nhật Nhai bái kiến Mặc tiền bối. Nếu có tới chậm, thì xin tiền bối thứ lỗi.”
Sau khi nói xong, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, mãi tới tận khi nghe thấy một thanh âm lười biếng từ cửa núi vang ra: “Biết rồi, không cần đa lễ, lên đây đi.”
Hồng Nho Văn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tấm chắn nửa trong suốt kia, ánh sáng tím lưu động, rồi hội tụ thành bóng dáng hai người một lớn một nhỏ.
Đó là một nam nhân ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, người mặc áo bào tím, tóc dài màu mực tùy ý buộc ở sau gáy, khuôn mặt diễm lệ, như ánh bình minh ban mai, khóe mắt khẽ nhếch, vốn đã đủ quyến rũ xinh đẹp, nhưng lại có ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta không rét mà run.
Hồng Nho Văn biết Lạc Nhật Nhai chính là nơi ở của Mặc Thăng Tà, hắn chỉ nghe qua tên Mặc Thăng Tà, còn hôm nay mới là lần đầu nhìn thấy, chỉ cảm thấy Mặc Thăng Tà minh diễm tới khó có thể hình dung, lại lạnh lùng kiêu ngạo không dễ thân cận, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, không dám làm càn cung kính hành lễ lần hai: “Tạ tiền bối.”
Đang khi nói câu này, ánh mắt Hồng Nho Văn gần như mơ hồ nhìn thấy trên tấm chắn có dáng dấp một đứa trẻ.
Đó là một đứa trẻ mới mười tuổi, khuôn mặt rất giống Mặc Thăng Tà, nhưng do tuổi còn nhỏ, có vẻ vô cùng non nớt, Hồng Nho Văn vừa nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ mất cha, bất giác nổi lên tâm ý thương tiếc với nó.
Tấm chắn bao phủ cửa núi dần dần biến mất, Hồng Nho Văn mang theo đoàn người cùng xe ngựa tiến vào khoảng đất trống trong núi.
Càng đi về phía trước, đường còn khó cho khỉ vượn leo lên, dê rừng nhìn đường nhỏ trong vách núi còn sinh ra sợ hãi, chứ chưa nói tới đường nhỏ kia uốn lượn cao lên đỉnh, vuông góc với mặt đất, chỉ cho phép một người đi qua, xe ngựa chỉ có thể bỏ lại.
Hồng Nho Văn tới đây, do được phụ thân căn dặn, dẫn theo mười người Côn Sơn tài giỏi, hắn để lại mấy người trông coi xe ngựa, dẫn theo bốn người tâm phúc của phụ thân, cứ như vậy lên núi.
Vách đá cheo leo làm khó người lên núi, nhưng không làm khó được người tu tiên, Hồng Nho Văn cùng bốn nam tử phía sau hắn hét lên từng tiếng, năm người cùng rút kiếm khỏi vỏ đeo sau lưng, ở giữa không trung dao động, Thanh Phong ba thước hóa thành cự kiếm, lơ lửng cách mặt đất nửa mét, chờ đợi chủ nhân.
Năm người nhảy lên lưng kiếm, cùng lúc đó từ trên đỉnh núi bay xuống một con quạ, Hồng Nho Văn liền biết đây là Thần Nha Mặc Thăng Tà sai xuống dẫn đường.
Hắn điều thúc kiếm khí bay theo sát phía sau tử Nha, bốn người khác thì lại theo sát phía sau Hồng Nho Văn, năm người ở dưới sự chỉ dẫn của tử Nha, xuyên qua cây khô vạn năm, vút qua đầm nước màu đen, lượn qua hơn vách đá cao vạn trượng, bay thẳng tới Lạc Nhật, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, kiếm khí dần dần mang theo một luồng sương màu trắng, chứng tỏ đã có dấu chân người đi qua đoạn cuối dọc theo Lạc Nhật Nhai, để lại một đường mây mù chưa tan.
Thân pháp năm người đồng nhất, trong lúc xuyên qua toàn bộ chỗ hiểm ác tru tiên* nhất Lạc Nhật Nhai, không những không tổn thương nửa phần, mà dáng người còn phong lưu, nhìn đầy bản lĩnh, khiến cho Mặc Thăng Tà đang quan sát thông qua gương cũng không nhịn được than thở: “Thật không ngờ, con trai Hồng Thông Thiên mới chỉ mười sáu tuổi, đã có tu vi cao tới vậy, tiền đồ tương lai không thể đo đếm hết a.”
*”Tru” là giết, sát. “Tru Tiên” có nghĩa đen là “Giết thần tiên”
Nói xong câu đó, Mặc Thăng Tà quay đầu nhìn về phía con trai, sờ sờ đầu con: “Nhưng con cũng không cần ước ao, với tương lai thành tựu, tất sẽ cao hơn tên này.”
Mặc Ngôn cắn môi thật chặt, nhìn thiếu niên đang bay trên ngự kiếm phản chiếu trong gương, trong lòng lại dâng lên sự thù hận ngút trời.
Thiếu niên mặc áo trắng hành lễ đầu tiên với Mặc Thăng Tà: “Xin chào Mặc tiền bối.”
Mặc Thăng Tà đi tới nâng thiếu niên mặc áo trắng dậy, hòa nhã nói: “Không cần khách khí, Ngôn nhi sau này còn phải dựa vào ngươi chăm sóc nhiều hơn.” Mặc Thăng Tà một đời này, chỉ sợ đây là lần đầu tiên dùng giọng nói ôn hòa cùng một tiểu bối đời sau nói chuyện, nếu không phải đem con trai độc nhất giao phó cho Côn Sơn, thì hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều tới tên tiểu bối như Hồng Nho Văn.
Hồng Nho Văn khiêm tốn hai câu, rồi nhìn về phía Mặc Ngôn, cười nói: “Đây chính là Mặc Ngôn đệ đệ? Thật sự là rồng phượng trong loài người, hiếm có.”
Mặc Thăng Tà rất thiếu khiên nhẫn trong việc hư lễ rườm rà này, vẫn phải nhẫn nại mỉm cười nói: “Đúng, Ngôn nhi, đây là Văn ca ca.” Lúc nói lời này, trong lòng Mặc Thăng Tà cực không tình nguyện. Hắn đã sống hơn ngàn năm, có tiếng lâu năm, Hồng Thông Thiên cũng chỉ là tiểu tốt vô danh, nhìn thấy hắn còn phải tất cung tất kính gọi một tiếng tiền bối.
Nếu không phải ngày đó Hồng Thông Thiên gặp nạn được Mặc Thăng Tà cứu giúp chỉ điểm cho hắn, thì làm sao Hồng Thông Thiên có ngày hôm nay?
Nếu như hắn không bị tẩu hỏa nhập ma, Hồng Thông Thiên nhìn thấy con trai của hắn, chỉ sợ còn phải cung kính cúi bái, nào đến phiên Hồng Nho Văn đến đây nhận đệ đệ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mặc Thăng Tà không khỏi cay đắng tiếc nuối, nhưng bây giờ cũng đã không có lựa chọn nào khác, con trai ký thác cho hạ nhân, cũng chỉ có thể như vậy.
Mặc Thăng Tà nói xong, thì chờ con trai chào với Hồng Nho Văn, nhưng hắn đã chờ nửa ngày, vẫn chờ không thấy bất kỳ hành động nào, hắn quay đầu nhìn về Mặc Ngôn, chỉ thấy con hơi cúi đầu, trên mặt không có nửa phần cảm xúc, mà bàn tay đang nắm chặt tay dưới tay áo của hắn lại đang khẽ run.
Lại thêm lần nữa, phải cùng kẻ thù ở dưới một mái hiên, cho dù chuyện năm đó đã trôi qua trăm năm, nhưng tới khi Mặc Ngôn gặp Hồng Nho Văn lần nữa, vẫn không nhịn được hơi run tay.
Việc bây giờ y có thể làm, là phải tận lực ngăn chặn tâm tình của mình, để sự thù hận không biểu lộ ra.
Mặc Thăng Tà không hề biết suy nghĩ trong lòng con trai yêu dấu, chỉ nghĩ là do con không muốn rời khỏi hắn, liền dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của y, xem đó là an ủi, rồi cùng Hồng Nho Văn nói mấy câu khách sáo, thì nghe Hồng Nho Văn nói: “Gia phụ vốn muốn trực tiếp tới đây, thế nhưng đúng lúc lại có việc không có cách nào thoát thân, nên mới ra lệnh cho tiểu bối đến đây. Gia phụ nói, Mặc tiền bối chịu đem công tử giao phó cho ông, đó là tín nhiệm lớn lao với ông, cũng là vinh quang lớn lao cho Côn Sơn. Gia phụ chắc chắn sẽ dùng một đời, hảo hảo dạy dỗ Mặc Ngôn đệ đệ, sẽ không để hao tổn uy danh Mặc tiền bối. Nếu như tiền bối không chê, vãn bối nguyện cùng Mặc Ngôn đệ đệ kết làm tình duyên song tu, tương lai cộng chưởng Côn Sơn, để báo đáp tiền bối đã từng có ân đối với gia phụ.”
Hai cha con một trước một sau, đi tới Tàng Bảo Các Lạc Nhật Nhai.
Tất cả mọi thứ ngàn năm qua Mặc Thăng Tà tích lũy, tất cả đều ở đây.
Tàng Bảo Các xây ở dưới lòng đất, tổng cộng có chín tầng, vô số điển tịch, đan dược, linh thảo, ngọc thạch, bảo vật, phi kiếm, tất cả đều tích trữ ở đây.
Càng đi sâu vào một tầng, bảo vật càng quý giá hơn một phần.
Mặc Ngôn nhớ lại ngày đó mấy người Côn Sơn nhìn thấy những thứ ở đây, đều trợn mắt há mồm.
Y đi theo phụ thân đi xuống từng tầng một, tới thẳng xuống tầng thứ chín.
Đây chính là tầng thấp nhất trong tàng bảo Lạc Nhật Nhai, Mặc Thăng Tà đứng ở phiến đá thấp nhất trên đất, dùng ngón tay làm bút, hư họa giữa không trung.
Ánh sáng màu tím cử động theo ngón tay Mặc Thăng Tà, nó ngưng tụ không tiêu tan, hình thành hình dáng Âm Dương Thái Cực.
Trong miệng Mặc Thăng Tà quát một tiếng “Đi!”, Thái Cực đồ màu tím kia liền biến lớn hơn mấy lần, sau đó biến thành ánh sáng màu tím bao phủ đỉnh đầu hai cha con.
Một cánh cửa màu tím dần dần hiện ra hành lang bên trong, Mặc Thăng Tà kéo tay Mặc Ngôn, đi vào bên trong.
Ở đây là một gian phòng nhỏ, bên trong gian phòng chỉ có một quyển sách mỏng.
Mặc Thăng Tà chỉ vào quyển sách nói: “Những bảo vật ngoài kia, với chúng ta mà nói đó chỉ là vật ngoài thân, mặc dù cho con bây giờ, con cũng không giữ được. Mà cái này, mới thật sự là bảo vật có lợi cho con! Con hãy giữ cẩn thận, ngàn vạn không thể để cho người khác biết.”
Mặc Ngôn cung kính tiếp nhận sách, bỏ vào trong ngực, rồi cùng Mặc Thăng Tà ra khỏi nguyệt môn. ( cửa hình tròn)
Âm Dương Thái Cực trong chớp mắt hai cha con đi ra, liền tiêu tan trên không trung, không để lại nửa phần dấu vết.
Mặc Thăng Tà nói: “Thời gian cấp bách, không kịp nói nhiều lời. Vi phụ trước đây thấy con ngây hồn nhiên, không có lòng dạ, thứ này con cầm cũng chỉ vô dụng. Nhưng lại không ngờ, con còn nhỏ tuổi, có thể rõ ràng hai chữ binh pháp, thứ này truyền cho con, cũng coi như là tâm nguyện cuối cùng của cha.”
Nói xong, Mặc Thăng Tà dạy Mặc Ngôn làm sao dùng được quyển sách nhỏ này, lại làm sao ẩn giấu pháp môn, chờ cho tới khi con mình vận dụng thuần thục xong mới chịu thở phào nhẹ nhõm.
“Thời gian không còn nhiều, sau này con có cơ hội, thì cẩn thận lật xem đi… Chắc người Côn Sơn đã đến chân núi, chúng ta đi ra ngoài gặp những người đó.”
“Vâng!” Mặc Ngôn nắm chặt tay phụ thân không chịu buông ra, mỗi một bước đi, chính là thời gian y cùng phụ thân bên nhau.
Hai kiếp Luân Hồi, hợp lại, thời gian cùng phụ thân bên nhau, cũng chỉ có mười năm ngắn ngủi này mà thôi.
Đây là người thân duy nhất trên đời, một người thân duy nhất, đối với y toàn tâm toàn ý, vì y lo lắng hết lòng.
Mặc Thăng Tà đi ra khỏi Tàng Bảo Các, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Mặc Ngôn, chạy nhanh về phía mặt trời.
Chỗ ở của Mặc Thăng Tà, chính là mỗi khi mặt trời lặn xuống, đỉnh núi hiểm ác, cây cối khô cằn, chỉ có trong khoảng một trăm mét vương trong sườn núi phía sau Lạc Nhật, xanh um tươi tốt, thủy thảo tốt tươi.
Mặc Thăng Tà ôm Mặc Ngôn, chạy về phía Lạc Nhật điện hai cha con thường ở.
Mặt trời từ từ ngả về Tây, ánh trời chiều Lạc Nhật chiếu sáng toàn bộ vách núi.
“Nhìn, đây chính là nơi con sinh ra.” Mặc Thăng Tà đứng trên đỉnh Lạc Nhật điện, chỉ vào một cây Tiên Hồ ở hậu viện, nói “Khi con được thai nghén trong đó, mỗi ngày cha đều lấy tinh hoa linh lực để tưới, tuy con không phải do cha sinh, nhưng cũng tương liên với huyết thống của cha.”
“Sau này vi phụ không thể chăm sóc con được nữa, con phải hiểu rõ bảo vệ bản thân.”
“Đừng quá mức căm ghét những kẻ bắt nạt con, vi phụ chỉ hy vọng con vui vẻ bình an.”
“Bất luận con ở đâu, là ai, cha sẽ luôn luôn ở bên cạnh con.”
Mặc Thăng Tà yêu thương vuốt mái tóc mềm mại của con, hai cha con có khuôn mặt tương tự, ở dưới ánh trời chiều Lạc Nhật, thoáng như hai pho tượng cha con.
Mà cũng trong lúc đó, người Côn Sơn đưa xe ngựa tới đây đón người, đã tới dưới chân Lạc Nhật Nhai.
Bên dưới vách núi Lạc Nhật, chỉ có một con đường nhỏ quanh co uốn khúc, để đi tới chỗ ở Mặc Thăng Tà, môn đồ Côn Sơn còn phải đi tới cửa núi, khi tới cửa núi rồi thì ở đó lại từ từ hiện ra một tấm chắn màu tím.
Ánh sáng trên tấm chắn di động, như một cái lồng trong suốt, bao phủ toàn bộ Lạc Nhật Nhai trong đó.
Xe ngựa Côn Sơn dừng trước cửa núi, màn xe khẽ nhúc nhích, từ trong xe đi ra một thiếu niên mặc y phục màu trắng ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Thiếu niên đeo trường kiếm, mày kiếm mắt sao, tao nhã lịch sự, đi đến trước của núi, hướng về đường nhỏ trong đó hơi cúi đầu có lễ mà nói: “Vãn bối là Hồng Nho Văn Côn Sơn, phụng mệnh gia phụ, đặc biệt tới Lạc Nhật Nhai bái kiến Mặc tiền bối. Nếu có tới chậm, thì xin tiền bối thứ lỗi.”
Sau khi nói xong, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, mãi tới tận khi nghe thấy một thanh âm lười biếng từ cửa núi vang ra: “Biết rồi, không cần đa lễ, lên đây đi.”
Hồng Nho Văn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên tấm chắn nửa trong suốt kia, ánh sáng tím lưu động, rồi hội tụ thành bóng dáng hai người một lớn một nhỏ.
Đó là một nam nhân ước chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, người mặc áo bào tím, tóc dài màu mực tùy ý buộc ở sau gáy, khuôn mặt diễm lệ, như ánh bình minh ban mai, khóe mắt khẽ nhếch, vốn đã đủ quyến rũ xinh đẹp, nhưng lại có ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta không rét mà run.
Hồng Nho Văn biết Lạc Nhật Nhai chính là nơi ở của Mặc Thăng Tà, hắn chỉ nghe qua tên Mặc Thăng Tà, còn hôm nay mới là lần đầu nhìn thấy, chỉ cảm thấy Mặc Thăng Tà minh diễm tới khó có thể hình dung, lại lạnh lùng kiêu ngạo không dễ thân cận, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi, không dám làm càn cung kính hành lễ lần hai: “Tạ tiền bối.”
Đang khi nói câu này, ánh mắt Hồng Nho Văn gần như mơ hồ nhìn thấy trên tấm chắn có dáng dấp một đứa trẻ.
Đó là một đứa trẻ mới mười tuổi, khuôn mặt rất giống Mặc Thăng Tà, nhưng do tuổi còn nhỏ, có vẻ vô cùng non nớt, Hồng Nho Văn vừa nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ mất cha, bất giác nổi lên tâm ý thương tiếc với nó.
Tấm chắn bao phủ cửa núi dần dần biến mất, Hồng Nho Văn mang theo đoàn người cùng xe ngựa tiến vào khoảng đất trống trong núi.
Càng đi về phía trước, đường còn khó cho khỉ vượn leo lên, dê rừng nhìn đường nhỏ trong vách núi còn sinh ra sợ hãi, chứ chưa nói tới đường nhỏ kia uốn lượn cao lên đỉnh, vuông góc với mặt đất, chỉ cho phép một người đi qua, xe ngựa chỉ có thể bỏ lại.
Hồng Nho Văn tới đây, do được phụ thân căn dặn, dẫn theo mười người Côn Sơn tài giỏi, hắn để lại mấy người trông coi xe ngựa, dẫn theo bốn người tâm phúc của phụ thân, cứ như vậy lên núi.
Vách đá cheo leo làm khó người lên núi, nhưng không làm khó được người tu tiên, Hồng Nho Văn cùng bốn nam tử phía sau hắn hét lên từng tiếng, năm người cùng rút kiếm khỏi vỏ đeo sau lưng, ở giữa không trung dao động, Thanh Phong ba thước hóa thành cự kiếm, lơ lửng cách mặt đất nửa mét, chờ đợi chủ nhân.
Năm người nhảy lên lưng kiếm, cùng lúc đó từ trên đỉnh núi bay xuống một con quạ, Hồng Nho Văn liền biết đây là Thần Nha Mặc Thăng Tà sai xuống dẫn đường.
Hắn điều thúc kiếm khí bay theo sát phía sau tử Nha, bốn người khác thì lại theo sát phía sau Hồng Nho Văn, năm người ở dưới sự chỉ dẫn của tử Nha, xuyên qua cây khô vạn năm, vút qua đầm nước màu đen, lượn qua hơn vách đá cao vạn trượng, bay thẳng tới Lạc Nhật, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, kiếm khí dần dần mang theo một luồng sương màu trắng, chứng tỏ đã có dấu chân người đi qua đoạn cuối dọc theo Lạc Nhật Nhai, để lại một đường mây mù chưa tan.
Thân pháp năm người đồng nhất, trong lúc xuyên qua toàn bộ chỗ hiểm ác tru tiên* nhất Lạc Nhật Nhai, không những không tổn thương nửa phần, mà dáng người còn phong lưu, nhìn đầy bản lĩnh, khiến cho Mặc Thăng Tà đang quan sát thông qua gương cũng không nhịn được than thở: “Thật không ngờ, con trai Hồng Thông Thiên mới chỉ mười sáu tuổi, đã có tu vi cao tới vậy, tiền đồ tương lai không thể đo đếm hết a.”
*”Tru” là giết, sát. “Tru Tiên” có nghĩa đen là “Giết thần tiên”
Nói xong câu đó, Mặc Thăng Tà quay đầu nhìn về phía con trai, sờ sờ đầu con: “Nhưng con cũng không cần ước ao, với tương lai thành tựu, tất sẽ cao hơn tên này.”
Mặc Ngôn cắn môi thật chặt, nhìn thiếu niên đang bay trên ngự kiếm phản chiếu trong gương, trong lòng lại dâng lên sự thù hận ngút trời.
Thiếu niên mặc áo trắng hành lễ đầu tiên với Mặc Thăng Tà: “Xin chào Mặc tiền bối.”
Mặc Thăng Tà đi tới nâng thiếu niên mặc áo trắng dậy, hòa nhã nói: “Không cần khách khí, Ngôn nhi sau này còn phải dựa vào ngươi chăm sóc nhiều hơn.” Mặc Thăng Tà một đời này, chỉ sợ đây là lần đầu tiên dùng giọng nói ôn hòa cùng một tiểu bối đời sau nói chuyện, nếu không phải đem con trai độc nhất giao phó cho Côn Sơn, thì hắn cũng chẳng thèm nhìn nhiều tới tên tiểu bối như Hồng Nho Văn.
Hồng Nho Văn khiêm tốn hai câu, rồi nhìn về phía Mặc Ngôn, cười nói: “Đây chính là Mặc Ngôn đệ đệ? Thật sự là rồng phượng trong loài người, hiếm có.”
Mặc Thăng Tà rất thiếu khiên nhẫn trong việc hư lễ rườm rà này, vẫn phải nhẫn nại mỉm cười nói: “Đúng, Ngôn nhi, đây là Văn ca ca.” Lúc nói lời này, trong lòng Mặc Thăng Tà cực không tình nguyện. Hắn đã sống hơn ngàn năm, có tiếng lâu năm, Hồng Thông Thiên cũng chỉ là tiểu tốt vô danh, nhìn thấy hắn còn phải tất cung tất kính gọi một tiếng tiền bối.
Nếu không phải ngày đó Hồng Thông Thiên gặp nạn được Mặc Thăng Tà cứu giúp chỉ điểm cho hắn, thì làm sao Hồng Thông Thiên có ngày hôm nay?
Nếu như hắn không bị tẩu hỏa nhập ma, Hồng Thông Thiên nhìn thấy con trai của hắn, chỉ sợ còn phải cung kính cúi bái, nào đến phiên Hồng Nho Văn đến đây nhận đệ đệ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Mặc Thăng Tà không khỏi cay đắng tiếc nuối, nhưng bây giờ cũng đã không có lựa chọn nào khác, con trai ký thác cho hạ nhân, cũng chỉ có thể như vậy.
Mặc Thăng Tà nói xong, thì chờ con trai chào với Hồng Nho Văn, nhưng hắn đã chờ nửa ngày, vẫn chờ không thấy bất kỳ hành động nào, hắn quay đầu nhìn về Mặc Ngôn, chỉ thấy con hơi cúi đầu, trên mặt không có nửa phần cảm xúc, mà bàn tay đang nắm chặt tay dưới tay áo của hắn lại đang khẽ run.
Lại thêm lần nữa, phải cùng kẻ thù ở dưới một mái hiên, cho dù chuyện năm đó đã trôi qua trăm năm, nhưng tới khi Mặc Ngôn gặp Hồng Nho Văn lần nữa, vẫn không nhịn được hơi run tay.
Việc bây giờ y có thể làm, là phải tận lực ngăn chặn tâm tình của mình, để sự thù hận không biểu lộ ra.
Mặc Thăng Tà không hề biết suy nghĩ trong lòng con trai yêu dấu, chỉ nghĩ là do con không muốn rời khỏi hắn, liền dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của y, xem đó là an ủi, rồi cùng Hồng Nho Văn nói mấy câu khách sáo, thì nghe Hồng Nho Văn nói: “Gia phụ vốn muốn trực tiếp tới đây, thế nhưng đúng lúc lại có việc không có cách nào thoát thân, nên mới ra lệnh cho tiểu bối đến đây. Gia phụ nói, Mặc tiền bối chịu đem công tử giao phó cho ông, đó là tín nhiệm lớn lao với ông, cũng là vinh quang lớn lao cho Côn Sơn. Gia phụ chắc chắn sẽ dùng một đời, hảo hảo dạy dỗ Mặc Ngôn đệ đệ, sẽ không để hao tổn uy danh Mặc tiền bối. Nếu như tiền bối không chê, vãn bối nguyện cùng Mặc Ngôn đệ đệ kết làm tình duyên song tu, tương lai cộng chưởng Côn Sơn, để báo đáp tiền bối đã từng có ân đối với gia phụ.”
Danh sách chương