=.="Đm Wttp gặp lỗi,đăng 3 lần mất 3 lần,thặc là không còn gì để nói lun!!!

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nguyệt An Tuyết mang người trở về thẳng biệt thự,để ám vệ đem Nguyệt An Thần đang hôn mê trở về phòng,những người còn lại cũng tự tản đi nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi,trị thương thì trị thương.

Dù sao Unohana Retsu chỉ có một người,bà chỉ chữa trị cho những người thật sự bị thương nặng,còn về mấy vết thương ngoài da,trật chân gì đó,thân ái,tự xử lí đi.

"U,hai người về nhanh thật nha~."Nguyệt An Tuyết vừa vào tới phòng khách liền nhìn thấy Ichimaru Gin cùng Matsumoto Rangiku ngồi đối diện nhau,nhịn không được trêu chọc một chút.

"U oa,Tuyết Tuyết,Gin là đồ ngốc,đồ ngốc,đồ đại ngu ngốc a~."Matsumoto Rangiku phồng má,lao tới ôm lấy Nguyệt An Tuyết mà ra sức cọ cọ,còn không quên mắng người nào đó cực kì nhiệt tình.

Nguyệt An Tuyết:"..."Chị hai,chị mắng hắn thì đủ rồi,còn ra sức đem cặp bưởi của chị ra cọ trên người em là làm cái vẹo gì a~ =..="

Ichimaru Gin đồ đại ngu ngốc:"...."Hắn xem như hoàn toàn bó tay rồi,thật không thể nói chuyện thật tốt với cô nàng nào đó,hết cách =_=||||

Quý tộc đại nhân:"...."Lãnh khí bắn ra bốn phía,nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống vài độ,ánh mắt tràn đầy khí lạnh nhìn chằm chằm cái móng vuốt heo của Matsumoto Rangiku đang đặt lên người Nguyệt An Tuyết.

Những người khác:"...."Đồng loạt câm miệng,chân lùi về phía sau vài bước,cách xa cái tảng băng nào đó đang phát ra khí lạnh.

Matsumoto Rangiku bị khí lạnh đột ngột ập tới từ sau lưng,cơ thể lập tức khẽ cứng lại,không cần nghĩ cũng biết cô đã bị vị đại nhân nào đó nhắm vào,bất quá thật sự lúc này không muốn buông ra Tuyết Tuyết nha,Tuyết Tuyết trên người có mùi thảo dược thật thơm mát,thật dễ chịu,thật không muốn bỏ ra a~.

Ichimaru Gin chính là lập tức ngửi được mùi nguy hiểm,bất chấp tất cả mà lập tức thuấn bước nhào tới rinh đi mỗ nữ không sợ chết nào đó,nhanh chóng cong giò mà chạy lấy người,bớt đùa đi,hắn còn không muốn nếm thử bị Senbonzakura xé xác đâu!!!

Mọi chuyện nhìn vậy chứ thật ra diễn ra chưa đến một phút,Nguyệt An Tuyết ngơ ngác nhìn nhìn một chút,sau cùng mới quay đầu cho Kuchiki Byakuya một cái mỉm cười mang vẻ cảm ơn.

Mặc dù là cô không biết vì cái gì mà vị quý tộc đại nhân này lại tự nhiên thả ra lãnh khí,còn khiến cô cũng suýt chút bị đông lạnh,bất quá nhờ vậy cô cũng thoát được trận cọ xát nghẹt thở của Rangiku,cũng là công của hắn đâu.Xem ra,cơm chiều nay làm thêm một phần đồ ăn thật cay để cảm ơn đi.

Kuchiki Byakuya nhìn thấy ánh mắt đầy cảm kích của Nguyệt An Tuyết mà trong lòng khẽ run nhẹ một chút,ánh mắt không hề rời đi nụ cười của cô.

Hiện tại,hắn thật sự rất muốn đưa tay mà ôm lấy cô,bất quá hắn cũng biết,cô chán ghét người khác tiếp xúc thân thể với mình,nhất là nam nhân,mặc dù hắn đôi khi sẽ chạm vào người cô nhưng đó là trong một số trường hợp cần thiết,chỉ có là người mà cô thật sự tán thành,có lẽ sẽ không hề bài xích.Xem ra hắn phải kiên nhẫn để từ từ tiếp xúc với cô,mà nói về kiên nhẫn,hắn vẫn rất tự tin về chuyện này.

Mặc dù quý tộc đại nhân trên mặt không có bất kì biểu hiện gì,nhưng chính cái biểu hiện cùng động tác đã trực tiếp bị vị thánh mẫu phúc hắc nào đó bắt được,bà chỉ khẽ nhìn hai người qua lại một chút rồi cười đầy ẩn ý.

Nguyệt An Tuyết chỉ số EQ là âm,hoàn toàn không hề phát hiện ra điều gì kì lạ,đem ba vị tử thần còn lại trong phòng cùng đem vào không gian nghỉ ngơi,bản thân cô thì chạy đi thu hoạch lượng thực,trái cây trong không gian.

Hiện thời,số gạo để nấu cháo cũng như bột mì làm bánh mì đều là lấy từ trong kho thu vật tư của Hoàng Tâm cống hiến ra,bất quá nhìn thì có vẻ là nhiều nhưng miệng ăn núi lở,sớm hay muộn cả mấy nghìn kí gạo cùng bột mì đều sẽ dùng hết.Còn số gạo,các loại bột trong không gian của cô,tạm thời đều chưa hề lấy ra.

Dựa theo An Thần nói,hiện tại còn chưa cần thiết phải dùng,còn có rất nhiều kẻ có dị tâm ở trong này,tốt nhất là đợi sau khi bài trừ xong,chỉ còn lại những người thật tâm muốn cùng bọn họ đi thì hãy lấy ra.

Dù sao thì lúc khó khăn nhất mới có thể nhìn rõ được lòng người,đây cũng như một bài kiểm tra nhân cách đối với nhóm đầu tiên gia nhập làm lực lượng nồng cốt xây dựng căn cứ của bọn họ.

Tư Hàn cùng những người khác cũng đều nhất trí về vấn đề này,vì vậy Nguyệt An Tuyết cũng không thể làm gì hơn là im lặng,tiếp tục tích trữ gạo,bột mì các loại lương thực.

Thật tình mà nói,với thời gian sau gieo trồng trong không gian hiện tại,một ngày cô có thể thu hoạch bốn đợt mùa vụ,sản lượng tuyệt đối nằm ở mức cao nhất,này thật sự không hề lo lắng sau này sẽ có người chết đói trong căn cứ.

Tất nhiên,đó nằm ở điều kiện kẻ đó chịu làm việc,còn những kẻ chỉ biết kéo dài hơi tàn,không chịu làm việc ấy hả,ha hả,một hạt bột cũng không có đâu.

Từ sau khi không gian hoàn thiện,cô hoàn toàn có thể khống chế dòng chảy thời gian ở trong không gian,có thể nói,không gian hiện tại đã gần như là một phần thân thể của cô,cái này cũng là phải cảm tạ "người kia" đâu.

....

Chuyện Nguyệt An Thần bị thương nặng,được nâng trở về cũng đã lan truyền khắp khu biệt thự chỉ trong vòng vài giờ,đến sáng ngày hôm sau thì toàn bộ khu đều biết chuyện này

Có vài người sống sót cùng dị năng giả cũng rất hoang mang,cuối cùng vẫn là Tư Hàn ra mặt đại diện trấn an mọi người,tạm thời áp chế được sự lo lắng trong lòng mọi người.

"Chị An Tuyết,dù hiện tại tạm thời áp chế nhưng cũng không thể cứ như vậy mãi được,An Thần cần cũng ít nhất 3,4 ngày để tĩnh dưỡng.Kéo dài không đi thu vật tư sẽ không ổn đâu!"Tư Hàn đứng đối diện Nguyệt An Tuyết,cầm một xấp tài liệu mà đẩy đẩy mắt kính.

"Chốt lại?"Nguyệt An Tuyết thờ ơ nhìn một đám giấy trên bàn mà xoa xoa trán.

"Chị cần dẫn đội chiến đấu đi thu thập vật tư thay An Thần,xin hết!"Tư Hàn đẩy đẩy mắt kính,phán một câu.

Về phần Tư Lăng cùng Mộc Cảnh ấy hả,ha hả,thực lực hai người họ cũng chỉ ngang ngửa với bốn người Dương Quân,không có người thực lực mạnh nhất áp chế cũng như chỉ huy thì làm được cái quần gì?!

"Hàn,não em cũng chỉ có thể dùng tới như thế?"Nguyệt An Tuyết không chút khách sáo cho Tư Hàn một xô nước lạnh.

"Ách?"Tư Hàn hoàn toàn bị câu nói bất ngờ của Nguyệt An Tuyết làm cho ngu người.

"Đám Tu Lâm hoặc là Diệp Lam đâu,tuỳ tiện lôi một người trong bọn họ ra cũng là dị năng giả cấp 5,còn bắt chị phải lết cái xác ốm yếu này đi ra ngoài thu vật tư,em xác định não còn đủ dùng?"Nguyệt An Tuyết thở dài,nói thẳng ra vấn đề muốn nói,tiện thể tạt thêm một câu.

"A,đúng ha!"Tư Hàn lúc này hoàn toàn không để ý tới câu cuối cùng của Nguyệt An Tuyết,bản thân tự gõ trán mình một cái.

Hắn mấy ngày nay ở cùng đám Tu Lâm,Diệp Lam làm mấy cái nhiệm vụ hậu cần,giấy tờ sắp xếp người sống sót,hoàn toàn quên mất mấy cái tên kia cũng không phải người thường gì cho kham,đều là dị năng giả mà thấp nhất là cấp 5 sơ kì.

Mẹ nó,bóc đại một tên trong hai đám đó ra cũng đủ san bằng một mảnh lớn tang thi rồi.Hắn bị chị An Tuyết mắng tuyệt không oan tí nào,đã thế còn ngu người nghe theo sự xúi dại của thằng em chết dẫm nhà mình đi nói bà chị hung tàn này dẫn đội.

Nếu tên chị khống đòi mạng kia biết bọn hắn từng muốn để chị gái ốm yếu của hắn dẫn đội ra ngoài giết tang thi thu vật tư,đảm bảo sẽ được hắn lôi điện giật cho dục tiên dục tử luôn cho xem.

Quả thật,vì cái chỉ số giá trị vũ lực khủng bố của người nào đó mà bọn hắn hoàn toàn quên mất rằng thể chất của chị ấy chính là rất tệ hại,rất dễ dàng bị bệnh.

Được rồi,có ai sẽ tin một dị năng giả một chiêu giết hơn 200 người lại không thể vận động quá sức và cực kì dễ bị bệnh vặt không?Có không?Mẹ nó,này tuyệt bức là không khoa học a~!!!

Tư Hàn sau khi được khai sáng,lập tức co chân chạy đi tìm đám Tu Lâm và Diệp Lam,dù sao ngày mai cũng cần người dẫn đội đi ra ngoài tìm vật tư a~,không thể gián đoạn thu thập vật tư,nghỉ ngơi một ngày cũng đủ rồi đi.

Hiện tại mỗi ngày đều sẽ có người đến đây để đầu nhập vào,dĩ nhiên vấn đề vật tư cũng không thể qua loa được.

Huống chi còn muốn trấn an người sống sót cũng như dị năng giả,mặc dù Nguyệt thiếu có bị thương thì vẫn sẽ có nhiều cường giả khác dưới trướng Nguyệt thiếu bảo vệ bọn họ.Tiện đà chặt đứt mấy cái kẻ đang có tà tâm không tốt nào đó,tránh sau này xuất hiện những phiền phức không đáng có.

Nguyệt An Tuyết nhìn Tư Hàn rời khỏi,bản thân cũng đứng lên đi đến phòng của Nguyệt An Thần rồi đẩy cửa tiến vào.

Unohana Retsu vừa mới thay thuốc cho Nguyệt An Thần xong,vết thương cũng đã khép lại kha khá.Rất may mắn là không có vết thương nào động tới gân cốt,vì vậy chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là có thể chạy nhảy như thường rồi.

Còn vì sao cô không để cho cô Retsu thuỷ giải Minazuki để chữa trị cho An Thần thì đơn giản là vì cô muốn cái thằng em ngu ngốc của mình mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi một chút,dù sao từ lúc quyết định lập căn cứ thì gần như là nó đều đi sớm về trễ,trên người đôi lúc đều có vết thương,dù nhẹ nhưng cũng là bị thương và cô cũng rất đau lòng a~.

Cô biết,An Thần chính là muốn mau chóng lập căn cứ để bọn cô có thể an tâm sống vui vẻ,an ổn.Nhưng chuyện này không nào nhanh được,dục tốc bất đạt,thứ cô muốn là chất lượng chứ không phải số lượng.

Ở mạt thế này,thứ khó dò nhất chính là lòng người,một giây trước có thể là còn cười nói vui vẻ với bạn,tiếp theo một giây chính là đâm một nhát chí mạng vào bạn.

Muốn tìm người thật sự tin phục thì còn cần thời gian để kiểm nghiệm,không thể qua loa được.Cô tuyệt không muốn chuyện đó lại lặp lại lần nào nữa,một lần ăn thiệt kia đã đủ để cô khắc sâu vào trong tận linh hồn của mình rồi.

"Chị."Nguyệt An Thần sắc mặt tái nhợt,suy yếu nhìn chị gái mình còn đang đứng ở cửa.Không biết bởi vì suy nghĩ cái gì mà ánh mắt lại có một chút tang thương trong đó,hắn thật sự rất lo lắng khi nhìn thấy chị mình như vậy.

"Tỉnh,đã ăn rồi chứ?"Nguyệt An Tuyết tiến vào,đi tới ngồi xuống bên cạnh giường Nguyệt An Thần.

"Ân,cô Retsu vừa cho em uống thuốc luôn rồi!"Nguyệt An Thần ngoan ngoãn khai báo,im lặng một chút rồi lại đầy hối lỗi nhìn chị gái mình:"Chị,em xin lỗi!"

"Ân,vì?"Nguyệt An Tuyết nhìn vẻ mặt như cún con làm sai,đang hối lỗi của Nguyệt An Thần mà trên mặt vẫn không biểu hiện gì là tức giận,chỉ nhẹ nhàng hỏi lại.

"Em xin lỗi,vì em không biết tự lượng sức mình,quá đại ý dựa vào thực lực của mình,không biết nhìn trước nhìn sau..."Nguyệt An Thần càng nói,giọng lại càng nhỏ đi cuối cùng là tắt luôn.

Quả thật,hắn lần này quá lỗ mãng,quá tự cao vào thực lực của mình.Mặc kệ lời nhắc nhở của Hitsugaya Toushirou về những nguồn dị năng ở gần đó,tự ý dẫn người đi giết tang thi cao cấp,cuối cùng lại suýt chút bồi luôn mạng của tất cả vào tay đám người kia mà không phải là tang thi.

Nếu không phải có Hitsugaya Toushirou trong lúc nguy cấp dùng băng chặn lại hầu hết đạn bắn tới thì có lẽ tất cả cũng không thể chờ được cho đến khi chị hắn tới cứu.

Và nếu không có chị hắn tới cứu thì có lẽ,ngày hôm qua chính là đoàn diệt rồi chứ không phải còn sống mà nằm ở chỗ này.

"Ân,may mắn là còn biết mình sai ở chỗ nào!"Nguyệt An Tuyết xoa xoa cái đầu mềm mại của Nguyệt An Thần,trong lòng thì thở dài,xem như ngày hôm qua là một bài học cho nó đi,vấp ngã càng đau thì càng sẽ nhớ lâu hơn.

Dù sao An Thần cũng chỉ mới 18 tuổi sắp 19 tuổi,nó dù từ bé gặp qua rất nhiều mặt tối,âm mưu quỷ kế nhưng cuối cùng vẫn là còn quá non nớt trong việc hành động chỉ huy,cần phải rèn luyện nhiều hơn mới có thể trưởng thành hơn nữa.

"An Thần,em biết hiện tại là lúc nào mà đúng không?"

"Ân."Nguyệt An Thần im lặng ứng một tiếng.

"Em cũng hiểu được nhân tính con người như thế nào mà,đúng không?"

"Ân."Nguyệt An Thần gật đầu,vì làm người thừa kế hai thế lực hắc cùng bạch đạo của Nguyệt gia mà ông nội từ bé đã dạy hắn rất nhiều thứ mà ở trường vĩnh viễn không có được.Mà hắn cũng gặp qua rất nhiều chuyện như vậy,bất quá bảo hắn ứng xử trong các trường hợp thì quả thật vẫn còn quá non nớt.

"Vậy thì em cũng biết,mạt thế tàn khốc gấp trăm lần hắc đạo đi?"

"Ân,mấy ngày qua em có thể nhìn ra được."Nguyệt An Thần cực kì bé ngoan,trả lời lại câu hỏi của Nguyệt An Tuyết.

"An Thần,ở mạt thế,trừ phi một mình em có sức mạnh áp đảo cả một căn cứ vài trăm ngàn đến vài triệu người,khiến họ không thể làm bất cứ thứ gì có thể tổn thương đến em,khiến cho bọn họ chị có thể ngưỡng vọng nhìn lên đối với em,lúc đó hãy tự mình kiêu ngạo mà làm những gì mình muốn."Nguyệt An Tuyết nghiêm túc nói rồi ngừng một chút:"Từ giờ cho đến lúc em có sức mạnh như thế,em vẫn phải thật cẩn thận mà thu liễm lại tính cách cùng sức mạnh của mình mà quan sát hết mọi chuyện xung quanh,chỉ có nắm bắt được mọi chuyện trong lòng bàn tay thì mới có thể nắm được an toàn của mình cũng như những người xung quanh em."

Nguyệt An Thần nghe chị mình giảng giải,cũng như nói cho hắn biết cách thức sinh tồn ở mạt thế thì hai mắt đang mờ mịt của hắn cũng khẽ sáng lên,hắn có thể hiểu được ý mà chị hắn đang muốn nói tới.

Chỉ khi bản thân làm chủ được mọi việc,có thực lực đủ để kẻ khác khiếp sợ đến không dám phản kháng thì mới có cái tư cách ngạo thị quần hùng mà không cần nhìn tới sắc mặt của người khác.

"An Thần,chị cũng không thể vĩnh viễn bảo vệ em mãi,chị biết em muốn mạnh lên để bảo vệ chị.Nhưng mà,trước đó em hãy học cách tự bảo vệ bản thân cho thật tốt rồi hãy nghĩ tới bảo vệ những người xung quanh mình."Nguyệt An Tuyết nhìn vẻ mặt tái nhợt đang sáng lên như vừa được khai thông một con đường của Nguyệt An Thần thì khẽ cười nhẹ,nói ra tiếng lòng của mình và đó cũng là lời khuyên chân thành nhất mà cô có thể dành cho An Thần.

Chỉ có bảo vệ được tính mạng của mình thì mới có thể dư lực mà đi bảo vệ người khác,nếu có một ngày gặp được kẻ thù mạnh,bản thân lại kẻ bất lực thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh bị giết mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện