Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135

Phong cảnh Giang Nam đang vào thời kỳ đẹp nhất. Tháng ba sương khói, liễu rủ thướt tha, hoa xuân lay động trong làn gió, nước sông trong vắt thấy đáy, cá nhẹ bơi dưới thuyền.

Trong tình cảnh này, trẫm hẳn là phải làm một bài thơ.

Sao có thể không làm chứ.

Phó Trọng Lễ tên kia đi từ đầu kia thuyền tới, đứng bên người trẫm, bộ dáng nhẹ nhàng thanh thản nhìn cảnh sắc xung quang lại lộ ra hoài niệm.

"Kim Lăng tháng ba có nhiều cảnh trí, vi thần xuất thân Kim Lăng, bệ hạ nếu muốn du ngoạn một phen, vi thần xin được dẫn đường cho ngài?" Phó Trọng Lễ bày ra vẻ mặt đứng đắn đưa ra đề nghị đứng đắn.

Nhưng trẫm khẳng định hắn có mưu đồ khác.

"Hừ."

Trẫm có rất nhiều dẫn đường, mới không cần ngươi đảm đương.

Trẫm đã vào địa giới Giang Nam, phỏng chừng Hoài Nam vương đã sớm thu được tin tức. Đặc biệt là hồ ly thế tử nhà hắn, một bụng ý xấu. Trẫm nếu đến bái phỏng không biết hắn có thể nào sẽ nhân cơ hội đem trẫm giam giữ hay không.

Hẳn là không, hắn còn chưa chuẩn bị tốt chuyện tạo phản, còn có mấy năm đâu.

Trẫm yên lòng, cho đầu lĩnh ám vệ mang theo Thái tử cùng tiểu công chúa tự du ngoạn, trẫm muốn đi thị sát phủ Hoài Nam vương.

Vốn tưởng rằng Phó Trọng Lễ sẽ đi cùng, không nghĩ tới hắn cư nhiên tìm cớ tránh đi.

Trẫm yên lặng nhìn hắn: "Ngươi uống lộn thuốc?"

Phó Trọng Lễ bất đắc dĩ cười cười: "Vi thần nghĩ nhân cơ hội này về quê nhìn xem, đã lâu rồi chưa từng gặp qua người nhà."

Trẫm cảm thấy hình như có chỗ không đúng, về nhà lúc nào cũng được, vì cái gì cố ý chọn hôm nay? Hơn nữa hỗn đản này cư nhiên không mặt dày mày dạn lôi kéo trẫm cùng nhau về nhà, chuyện này không bình thường.

Nề hà Phó Trọng Lễ tươi cười hoàn mỹ, ánh mắt cũng không có một tia gian dối, ngược xuôi cũng không thấy có gì khác lạ, ngược lại khiến đôi mắt trẫm nhìn phát đau.

Thôi, không đi thì không đi, vốn dĩ trẫm còn không trông cậy gia hỏa này giúp trẫm cùng nhau chỉnh tên thế tử kia. Nghe nói thế tử mồm mép nhanh nhẹn, cũng không biết Phó Trọng Lễ có mắng được hắn không. Ai, nói không chừng Phó Trọng Lễ chính là tự biết không có hi vọng thắng nên mới tránh đi.

"Bệ hạ thuận buồm xuôi gió." Phó Trọng Lễ cười đến ý vị thâm trường.

Trẫm cứ cảm thấy có điểm bất an, hàng này có phải đang có âm mưu gì không? Không đúng, hỗn đản này nhất định trong lòng đang chê cười trẫm, chờ xem trẫm bị thế tử khi dễ. Hừ, hỗn trướng.

Trẫm vung tay áo, ngoảnh đầu đi thẳng.

Không tính đến ám vệ giấu mình xung quanh, trẫm một mình đi vào cổng lớn Vương phủ. Vốn tưởng rằng có thể gặp được cái loại chuyện cẩu huyết trong thoại bản "Vì đi một mình mà bị người gác cổng mắt mù không nhận ra đại nhân vật cự tuyệt ngoài cửa", kết quả cũng không có. Hoài Nam vương phủ thế nhưng biết trẫm muốn tới, sớm đã nghênh đón ở cửa.

May mắn khu này tập trung toàn các nhà giàu có, không có nhiều người qua lại, bằng không với trận thế lớn như vậy, thân phận trẫm khẳng định sẽ bại lộ.

Một người trông có vẻ là quản gia đi lên hành lễ: "Tiên sinh thỉnh vào bên trong, hôm nay Vương gia chưa về phủ, thế tử đã chờ thật lâu."

Lão Vương gia trầm mê với ôn hương nhuyễn ngọc trong thuyền hoa trên sông Tần Hoài, trẫm cũng không trông cậy có thể gặp lão. Dù sao mấy năm nay lão cũng không quản chuyện, phỏng chừng cũng lười quản hoàng đế trẫm đây có tới hay không tới, sớm muộn đều là chết, huống chi thân phận Hoài Nam vương thế tử so với lão càng nặng, lão có tới hay không cũng không quan trọng.

Thân là một hoàng đế rộng lượng đầy săn sóc, trẫm tự nhiên sẽ không so đó này đó với lão.

"Thế tử của các ngươi đâu?" Trẫm kiêu căng hỏi.

Không ra nghênh đón trẫm, quả nhiên là ý đồ mưu phản.

"Thế tử chờ ở trong phòng, bệ hạ mời theo nô tài tới."

Đường có chút dài, hơn nữa còn lòng vòng. Giang Nam chính là không tốt ở điểm này, xây dựng tòa nhà mà cứ như mê cung, tuy rằng mỗi bước một cảnh đẹp nhưng khiến trẫm không nhớ được đường.

"Ngay tại phía trước." Tựa hồ nhìn ra trẫm mất kiên nhẫn, quản gia vội vàng nói, sau đó đẩy một cánh cửa mời trẫm vào.

Phía trong mơ hồ có bóng người đang đứng.

Gian nhà này giống như không phải đại sảnh đãi khách? Thế tử này thật quá phận, dám không để trẫm vào mắt như vậy.

Trẫm có chút không cao hứng, lần sau nhất định phải để Phó Trọng Lễ viết một thiên tấu chương dài vạn chữ mắng hắn một trận.

Bóng người đứng bên trong, phòng này trông giống như phòng ngủ của ai đó. Không biết thế tử muốn gặp trẫm trong phòng ngủ là ý gì.

Trẫm tiến lên hai bước, vòng qua bình phong, nhìn thấy một người mặc thanh y đưa lưng về phía trẫm đang sửa sang mực bút, cứ cảm thấy có chút quen mắt.

Người kia quay lại, trẫm liền choáng váng.

Gia hỏa này thế nào lớn lên lại giống Phó Trọng Lễ như hai giọt nước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện