Ngọc Sính Đình thầm kinh sợ, vậy mà hắn cũng đạp lên mặt băng bước qua đó sao? Trong tuyết trắng lất phất, hắn một mình ở đó, tại sao lại đến chỗ này?
Ý nghĩ đầu tiên của nàng ta là hắn đến đây để nhớ Mộ Dung Tuyết, vì Mộ Dung Tuyết từng ở Mai quán. Nghĩ đến đây, cơn ghen bùng cháy, hận không thể bước tới hỏi rõ, nhưng nàng ta không dám đi về phía hắn, nếu băng vỡ sẽ bị rơi xuống hồ.
Nàng ta đứng bên bờ, cách một hồ băng nhìn về phía hắn, tựa như xa xôi ngàn dặm.
Gia Luật Ngạn trong đình nhìn thấy áo khoác đỏ của Ngọc Sính Đình, trong phút chốc, hắn thậm chí có ảo giác là Mộ Dung Tuyết quay về. Nhưng hắn lập tức biết ngay là không phải. Vì lúc này nếu là Mộ Dung Tuyết đang đứng bên hồ, nhất định sẽ không hề do dự mà đi về phía hắn, cho dù dưới chân là lửa hay băng nàng đều không để tâm.
Hắn buồn bã cười cười, đứng dậy bước lên mặt hồ.
Tim Ngọc Sính Đình như bị treo lên, muôn phần lo lắng nhìn Gia Luật Ngạn, sợ hắn xảy ra chuyện.
Hắn lại như đang tản bộ trong sân, chắp tay nhàn nhã bước tới.
Trên băng tuyết, nắng sớm chiếu rọi, trên người hắn như phát ra ánh hào quang, phiêu nhiên xuất trần như thần tiên, khiến nàng ta vô cùng ái mộ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xa vời.
Nhìn hắn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, nàng ta thần hồn bất định ôm ngực, giận dỗi nói: “Vương gia làm thiếp sợ chết được, nguy hiểm quá chừng.”
Gia Luật Ngạn đột nhiên lấy sau lưng ra một cành mai đưa cho nàng ta, cười dịu dàng: “Muốn đến Mai quán bẻ mai cho nàng.”
Ngọc Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chút không vui đố kị trong lòng vừa rồi bỗng đều tan biến, thì ra hắn đạp tuyết tầm mai là vì mình. Nàng ta đón lấy cành mai, vui mừng vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, bước lên hành lang gỗ. Tuyết dưới chân nhẹ kêu sột soạt trong thế giới long lanh như dát bạc dường như chỉ có hai người, cảnh tượng như mơ như ảo.
Ngọc Sính Đình vẻ mặt ngất ngây, nũng nịu nói: “Phu quân, phong cảnh Kính hồ này thật đẹp quá, nhìn còn độc đáo hơn Ẩn Đào các nữa.”
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nếu nàng thích thì tùy ý chọn một nơi để ở đi.” Hắn khựng lại rồi nói: “Trừ Mai quán.”
“Tại sao?” Lòng Ngọc Sính Đính lập tức nổi cơn ghen, lẽ nào hắn thật sự vẫn đang nhớ đến nữ nhân kia?
Gia Luật Ngạn cười cười, “Nàng vào phòng ngủ xem giường là biết ngay.”
Ngọc Sính Đình thật sự dừng bước tiến vào Mai quán.
Ám Hương, Sơ Ảnh thấy Ngọc vương phi đến, vội hành lễ vấn an. Ngọc Sính Đình đi thẳng vào phòng ngủ, vừa thấy chiếc giường trọc lóc, lòng nàng ta vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ. Ra khỏi Mai quán liền hỏi Gia Luật Ngạn: “Phu quân, giường trong phòng ngủ tại sao lại như vậy?”
Trong Vương phủ tuyệt đối không nên có những thứ đơn giản xấu xí như vậy, thật không ăn nhập với Mai quán tinh tế thanh nhã.
Gia Luật Ngạn nhếch khóe môi khinh bỉ, “Một nha đầu nhà quê thì có được phẩm vị gì, giường ngà voi đẹp đẽ lại vứt đi để đổi một thứ như vậy, thật nực cười.”
Ngọc Sính Đình phì cười, lòng vô cùng sảng khoái. Phải rồi, nếu yêu thì sao có thể hòa ly, nếu yêu thì sao không tặng những món đồ tốt nhất mà để cô ta ngủ một chiếc giường thế kia. Nghĩ vậy, nàng ta cảm thấy mình cả nghĩ, có lẽ vì quá yêu hắn nên trở nên nhỏ nhen, tính toán chi li.
Hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang gỗ, Ngọc Sính Đình vừa đi vừa khen ngợi phong cảnh Kính hồ, Gia Luật Ngạn nói: “Phong cảnh ở đây đích thực rất đẹp, đặc biệt là mùa hè, gió hồ mát mẻ, hương sen ngào ngạt, nếu nàng thích thì cứ vào ở Trúc quán, ở đó mát mẻ nhất.”
Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, nũng nịu thăm dò: “Lan quán Cúc quán thiếp cũng muốn, xuân hạ thu đông luân phiên ở hết được không?” Hỏi xong, nàng ta bất an quay sang Gia Luật Ngạn, nhìn vào mắt hắn.
Ngoài dự liệu của nàng ta, Gia Luật Ngạn dịu dàng tình tứ nhìn nàng ta, “Được, dù sao ở đây sau này cũng không có nữ nhân nào ở nữa.”
Ngọc Sính Đình vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, vui đến suýt rơi nước mắt. “Phu quân, chàng đối với thiếp thật tốt, đời này của Sính Đình nhất định vì phu quân dầu sôi lửa bỏng cũng không từ.”
Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng ta: “Vừa rồi sao nàng không đến bên đình tìm ta?”
“Thiếp sợ băng vỡ.”
“Chẳng phải nàng nói dầu sôi lửa bỏng cũng không sợ sao?”
“Ai da, phu quân cười người ta.” Ngọc Sính Đình nũng nịu.
Gia Luật Ngạn cười cười, trong mắt thoáng lạnh lùng sáng tỏ. Hắn không ngờ trong rượu tối qua còn có một thứ, “tình ý” này thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Tân hôn ba ngày về nhà mẹ, Ngọc Sính Đình đến hậu viện trò chuyện cùng mẫu thân, Ngọc Quý Sơn và Gia Luật Ngạn nghị sự trong thư phòng, ăn cơm tối xong mới trở về Vương phủ. Thay y phục xong Gia Luật Ngạn liền đến thư phòng.
Ngọc Sính Đình chờ trong phòng hồi lâu cũng không thấy hắn quay lại, không nhịn được lại đến thư phòng tìm hắn. Cửa vừa mở ra đã thấy hắn nhíu mày, dường như có chút không vui.
“Lần sau nàng vào phải gõ cửa trước.”
Ngọc Sính Đình thầm sửng sốt, nàng ta ở nhà được nuông chiều đã quen, đến thư phòng của phụ thân cũng không có thói quen đánh tiếng gõ cửa trước, huống hồ nàng ta và Gia Luật Ngạn là phu thê. Nén nhịn bất mãn trong lòng, nàng ta cố trưng ra nụ cười dịu dàng hiền thục, nũng nịu nói: “Phu quân, thư phòng lạnh lẽo, sao không đến phòng ngủ?”
Gia Luật Ngạn vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta quen xử lý công việc ở đây, nàng ngủ trước đi.” Trong phút chốc giọng hắn bỗng dịu lại, dường như khoảnh khắc không vui bực bội vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngọc Sính Đình.
Về đến phòng ngủ, Ngọc Sính Đình nhìn cành mai trong bình, Âu oán thở dài, sự ôn tồn của Gia Luật Ngạn đối với nàng giống như hoa mai này, hương thơm nức mũi nhưng là mùi hương lạnh lẽo, không đủ nồng nhiệt. Nhưng nghĩ lại, hai người vừa thành thân, dù sao cũng chưa thân thiết lắm, hơn nữa Chiêu Dương vương nổi danh thờ ơ với nữ sắc, cả Kinh thành đều biết, mỹ nhân trong phủ xưa nay đều như nước chảy, cho dù là Mộ Dung Tuyết, nói hòa ly là hòa ly ngay, không hề nể tình Hoàng thượng làm chủ ban hôn.
Ba ngày sau, tuyết tan hết, mở cửa ra, con thỏ ngoài cửa đã biến mất, ngay cả hai quả trứng gà đỏ làm mắt cũng không thấy đâu, Mộ Dung Tuyết nhớ lại những lời Hứa Trạch nói đêm đó. Hắn cũng muốn đi Giang Nam, ý trong lời đương nhiên không nói cũng rõ. Lúc đó không biết làm sao nàng lại đồng ý, thật sự không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn.
Nàng làm một hũ mứt rượu nếp định mang đến quán ăn cho hắn. Thật là kỳ lạ, cũng là nam nhân nhưng hắn rất thích đồ ngọt, Gia Luật Ngạn lại không chút hứng thú, cho dù là điểm tâm nàng tận tình chuẩn bị hắn cũng chỉ nếm thử tượng trưng giống như chỉ nể mặt nàng mà thôi.
Nàng lắc lắc đầu, sao lại nghĩ đến hắn nữa rồi.
Hắn đã cưới tân Vương phi, lúc này đang tân hôn hạnh phúc tình nồng ý đậm, cuối cùng cũng không rảnh đến theo dõi động tĩnh của nàng nữa.
Nàng trù tính hết năm nay, chờ vào Xuân rồi nói không chừng là có thể khởi hành về Giang Nam, hắn phòng được nàng một lúc chứ không thể phòng được cả đời.
Có Ngọc Sính Đình dịu dàng quyến rũ, có khi có thể hóa giải được oán hận và không cam trong lòng hắn.
Mộ Dung Tuyết vẫn luôn cho rằng hắn không chịu thả nàng đi là vì không cam để nàng làm giả hóa thật mà hòa ly. Xưa nay hắn rất tự cao, làm sao có thể chịu bị hạ thấp tự tôn như vậy, xưa nay chỉ có hắn từ bỏ người khác, chưa hề bị ai từ bỏ.
Nàng cúi đầu vừa đi vừa nghĩ chuyện trong lòng, đột nhiên nghe Đinh Hương phía sau gọi nhỏ một tiếng “Tiểu thư”.
Nàng ngẩng đầu, lòng giật thót. Trước mặt không xa có một chiếc xe ngựa đang dừng, bên xe có mấy người đang đứng, trong số đó có Trương Long.
Nàng dừng bước, bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới tiến về phía trước.
Rèm xe đang được vén lên, Gia Luật Ngạn đang ngồi bên trong, nhìn nàng bước tới. Nàng khoác một chiếc áo màu xanh lục, lộ ra đôi giày xanh lam, hai tay giấu trong tay áo ấm lông hồ trắng, tươi tắn nhã nhặn như một cành mai xanh, lặng lẽ nở trước mắt hắn.
Trương Long tiến lên nói: “Phu nhân, Vương gia mời cô lên xe.”
“Có lời gì thì ta đứng đây nghe là được rồi, mời Vương gia nói.”
Mộ Dung Tuyết đứng trước xe, không có ý muốn lên. Không gian chật hẹp đó khiến nàng cảm thấy thiếu an toàn, nàng không dễ gì mới khoác lên mình một bộ giáp, không thể bị ánh mắt của hắn làm tan chảy.
Gia Luật Ngạn ngồi trong xe, bóng tối càng tôn lên gương mặt như ngọc và ánh mắt thâm sâu.
“Nếu nàng không lên thì đừng hối hận.”
Mộ Dung Tuyết hỏi: “Hối hận điều gì?”
“Ta vốn muốn nói với nàng chuyện rời Kinh, nếu nàng không muốn...”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe, lập tức nhấc váy bước lên xe ngựa, ngồi đối diện hắn, kích động hỏi: “Vương gia đồng ý cho thiếp rời khỏi Kinh thành sao?” Nàng không dám tin nhìn hắn, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
Gần ngay trước mắt, Gia Luật Ngạn ngửi được mùi thơm chỉ nàng mới có, một hương thơm nhẹ nhàng tựa lan nhưng chẳng phải lan. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhìn ánh sáng khát vọng cháy bỏng trong mắt nàng, thì ra nàng thật sự không muốn ở lại Kinh thành thêm một khắc nào, không muốn gặp hắn một chút nào, quả nhiên hào sảng gọn gàng, buông tay không chút lưu luyến.
Hắn thầm mỉa mai, so với nàng, càng cho thấy hắn lề mề chậm chạp, do dự không quyết.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo, vừa rồi lúc nhìn nàng, trong mắt như có ánh lửa, nhưng bây giờ chỉ còn tàn tro.
Hắn thờ ơ nói: “Nếu nàng muốn về Giang Nam thì cứ đi.”
“Thật sao?” Mộ Dung Tuyết muôn phần kinh ngạc mừng rỡ, không kìm được mà nhảy lên, kết quả đầu va vào trần xe, nàng “Ái da” một tiếng, đang định ôm đầu, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn nàng đặt trên đỉnh đầu, mái tóc như mây kia mềm mại tựa tơ lụa trong lòng bàn tay hắn.
Nàng lập tức vô thức né bàn tay hắn, định nhảy xuống xe ngựa.
Hắn đưa tay giữ cánh tay nàng lại, không cam nói: “Nàng cứ vậy mà đi sao?”
Mộ Dung Tuyết quay lại, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn hắn, “Thiếp vẫn luôn coi chàng là ân nhân cứu mạng, bởi vậy thiếp chưa từng hối hận về những gì đã trao đi, chỉ coi như là báo ơn. Nếu lòng chàng không cam thì cứ coi như thiếp phụ bạc. Sau này mỗi người một phương, thiếp ở Giang Nam xa xôi luôn chúc Vương gia mọi việc thuận lọi.”
“Phụ bạc, nàng cũng biết là phụ bạc...” Hắn gằn từng chữ, ánh mắt sắc bén dường như muốn đánh tan áo giáp trên người nàng, mắt nàng hơi nóng, mũi cũng cay cay, nhìn hắn một lần cuối cùng coi như vĩnh biệt. Sau đó quay đầu xuống xe ngựa, không hề ngoái lại mà rời đi.
Gia Luật Ngạn cứ đôi chốc lại nhìn theo bóng nàng, hắn đã suy nghĩ tròn hai ngày, cũng đã ra quyết định cuối cùng, nhưng đến khoảnh khắc này hắn mới phát hiện thì ra mình vẫn do dự không quyết, không dứt khoát gọn gàng như nàng, rút đao chém xuống nước không hề chùn tay.
Nhìn vạt áo xanh lục càng đi càng xa, hệt như một vạt nắng xuân biến mất ở cuối con đường giá lạnh, hắn trầm giọng nói: “Về phủ.”
Trương Long thay hắn buông rèm, không dám nhìn sắc mặt hắn, trong lúc liếc mắt, thấy nắm tay hắn siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.
Nếu nàng đã không chịu quay đầu, nếu nàng đã từ bỏ, vậy hắn hà tất phải khổ sở đeo bám, nếu nàng đã hướng về mùa xuân Giang Nam, vậy hắn hà tất khổ sở giữ lấy mùa đông Kinh thành. Từ nay mỗi người một phương, coi như chưa từng có người này, cũng chưa từng động lòng.
Nhưng cớ sao ngực lại như có vạn tiễn xuyên tâm?
Ý nghĩ đầu tiên của nàng ta là hắn đến đây để nhớ Mộ Dung Tuyết, vì Mộ Dung Tuyết từng ở Mai quán. Nghĩ đến đây, cơn ghen bùng cháy, hận không thể bước tới hỏi rõ, nhưng nàng ta không dám đi về phía hắn, nếu băng vỡ sẽ bị rơi xuống hồ.
Nàng ta đứng bên bờ, cách một hồ băng nhìn về phía hắn, tựa như xa xôi ngàn dặm.
Gia Luật Ngạn trong đình nhìn thấy áo khoác đỏ của Ngọc Sính Đình, trong phút chốc, hắn thậm chí có ảo giác là Mộ Dung Tuyết quay về. Nhưng hắn lập tức biết ngay là không phải. Vì lúc này nếu là Mộ Dung Tuyết đang đứng bên hồ, nhất định sẽ không hề do dự mà đi về phía hắn, cho dù dưới chân là lửa hay băng nàng đều không để tâm.
Hắn buồn bã cười cười, đứng dậy bước lên mặt hồ.
Tim Ngọc Sính Đình như bị treo lên, muôn phần lo lắng nhìn Gia Luật Ngạn, sợ hắn xảy ra chuyện.
Hắn lại như đang tản bộ trong sân, chắp tay nhàn nhã bước tới.
Trên băng tuyết, nắng sớm chiếu rọi, trên người hắn như phát ra ánh hào quang, phiêu nhiên xuất trần như thần tiên, khiến nàng ta vô cùng ái mộ, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xa vời.
Nhìn hắn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, nàng ta thần hồn bất định ôm ngực, giận dỗi nói: “Vương gia làm thiếp sợ chết được, nguy hiểm quá chừng.”
Gia Luật Ngạn đột nhiên lấy sau lưng ra một cành mai đưa cho nàng ta, cười dịu dàng: “Muốn đến Mai quán bẻ mai cho nàng.”
Ngọc Sính Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chút không vui đố kị trong lòng vừa rồi bỗng đều tan biến, thì ra hắn đạp tuyết tầm mai là vì mình. Nàng ta đón lấy cành mai, vui mừng vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, bước lên hành lang gỗ. Tuyết dưới chân nhẹ kêu sột soạt trong thế giới long lanh như dát bạc dường như chỉ có hai người, cảnh tượng như mơ như ảo.
Ngọc Sính Đình vẻ mặt ngất ngây, nũng nịu nói: “Phu quân, phong cảnh Kính hồ này thật đẹp quá, nhìn còn độc đáo hơn Ẩn Đào các nữa.”
Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Nếu nàng thích thì tùy ý chọn một nơi để ở đi.” Hắn khựng lại rồi nói: “Trừ Mai quán.”
“Tại sao?” Lòng Ngọc Sính Đính lập tức nổi cơn ghen, lẽ nào hắn thật sự vẫn đang nhớ đến nữ nhân kia?
Gia Luật Ngạn cười cười, “Nàng vào phòng ngủ xem giường là biết ngay.”
Ngọc Sính Đình thật sự dừng bước tiến vào Mai quán.
Ám Hương, Sơ Ảnh thấy Ngọc vương phi đến, vội hành lễ vấn an. Ngọc Sính Đình đi thẳng vào phòng ngủ, vừa thấy chiếc giường trọc lóc, lòng nàng ta vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ. Ra khỏi Mai quán liền hỏi Gia Luật Ngạn: “Phu quân, giường trong phòng ngủ tại sao lại như vậy?”
Trong Vương phủ tuyệt đối không nên có những thứ đơn giản xấu xí như vậy, thật không ăn nhập với Mai quán tinh tế thanh nhã.
Gia Luật Ngạn nhếch khóe môi khinh bỉ, “Một nha đầu nhà quê thì có được phẩm vị gì, giường ngà voi đẹp đẽ lại vứt đi để đổi một thứ như vậy, thật nực cười.”
Ngọc Sính Đình phì cười, lòng vô cùng sảng khoái. Phải rồi, nếu yêu thì sao có thể hòa ly, nếu yêu thì sao không tặng những món đồ tốt nhất mà để cô ta ngủ một chiếc giường thế kia. Nghĩ vậy, nàng ta cảm thấy mình cả nghĩ, có lẽ vì quá yêu hắn nên trở nên nhỏ nhen, tính toán chi li.
Hai người chậm rãi đi dọc theo hành lang gỗ, Ngọc Sính Đình vừa đi vừa khen ngợi phong cảnh Kính hồ, Gia Luật Ngạn nói: “Phong cảnh ở đây đích thực rất đẹp, đặc biệt là mùa hè, gió hồ mát mẻ, hương sen ngào ngạt, nếu nàng thích thì cứ vào ở Trúc quán, ở đó mát mẻ nhất.”
Ngọc Sính Đình cười ngọt ngào, nũng nịu thăm dò: “Lan quán Cúc quán thiếp cũng muốn, xuân hạ thu đông luân phiên ở hết được không?” Hỏi xong, nàng ta bất an quay sang Gia Luật Ngạn, nhìn vào mắt hắn.
Ngoài dự liệu của nàng ta, Gia Luật Ngạn dịu dàng tình tứ nhìn nàng ta, “Được, dù sao ở đây sau này cũng không có nữ nhân nào ở nữa.”
Ngọc Sính Đình vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, vui đến suýt rơi nước mắt. “Phu quân, chàng đối với thiếp thật tốt, đời này của Sính Đình nhất định vì phu quân dầu sôi lửa bỏng cũng không từ.”
Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng ta: “Vừa rồi sao nàng không đến bên đình tìm ta?”
“Thiếp sợ băng vỡ.”
“Chẳng phải nàng nói dầu sôi lửa bỏng cũng không sợ sao?”
“Ai da, phu quân cười người ta.” Ngọc Sính Đình nũng nịu.
Gia Luật Ngạn cười cười, trong mắt thoáng lạnh lùng sáng tỏ. Hắn không ngờ trong rượu tối qua còn có một thứ, “tình ý” này thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Tân hôn ba ngày về nhà mẹ, Ngọc Sính Đình đến hậu viện trò chuyện cùng mẫu thân, Ngọc Quý Sơn và Gia Luật Ngạn nghị sự trong thư phòng, ăn cơm tối xong mới trở về Vương phủ. Thay y phục xong Gia Luật Ngạn liền đến thư phòng.
Ngọc Sính Đình chờ trong phòng hồi lâu cũng không thấy hắn quay lại, không nhịn được lại đến thư phòng tìm hắn. Cửa vừa mở ra đã thấy hắn nhíu mày, dường như có chút không vui.
“Lần sau nàng vào phải gõ cửa trước.”
Ngọc Sính Đình thầm sửng sốt, nàng ta ở nhà được nuông chiều đã quen, đến thư phòng của phụ thân cũng không có thói quen đánh tiếng gõ cửa trước, huống hồ nàng ta và Gia Luật Ngạn là phu thê. Nén nhịn bất mãn trong lòng, nàng ta cố trưng ra nụ cười dịu dàng hiền thục, nũng nịu nói: “Phu quân, thư phòng lạnh lẽo, sao không đến phòng ngủ?”
Gia Luật Ngạn vỗ vỗ tay nàng ta: “Ta quen xử lý công việc ở đây, nàng ngủ trước đi.” Trong phút chốc giọng hắn bỗng dịu lại, dường như khoảnh khắc không vui bực bội vừa rồi chỉ là ảo giác của Ngọc Sính Đình.
Về đến phòng ngủ, Ngọc Sính Đình nhìn cành mai trong bình, Âu oán thở dài, sự ôn tồn của Gia Luật Ngạn đối với nàng giống như hoa mai này, hương thơm nức mũi nhưng là mùi hương lạnh lẽo, không đủ nồng nhiệt. Nhưng nghĩ lại, hai người vừa thành thân, dù sao cũng chưa thân thiết lắm, hơn nữa Chiêu Dương vương nổi danh thờ ơ với nữ sắc, cả Kinh thành đều biết, mỹ nhân trong phủ xưa nay đều như nước chảy, cho dù là Mộ Dung Tuyết, nói hòa ly là hòa ly ngay, không hề nể tình Hoàng thượng làm chủ ban hôn.
Ba ngày sau, tuyết tan hết, mở cửa ra, con thỏ ngoài cửa đã biến mất, ngay cả hai quả trứng gà đỏ làm mắt cũng không thấy đâu, Mộ Dung Tuyết nhớ lại những lời Hứa Trạch nói đêm đó. Hắn cũng muốn đi Giang Nam, ý trong lời đương nhiên không nói cũng rõ. Lúc đó không biết làm sao nàng lại đồng ý, thật sự không nỡ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn.
Nàng làm một hũ mứt rượu nếp định mang đến quán ăn cho hắn. Thật là kỳ lạ, cũng là nam nhân nhưng hắn rất thích đồ ngọt, Gia Luật Ngạn lại không chút hứng thú, cho dù là điểm tâm nàng tận tình chuẩn bị hắn cũng chỉ nếm thử tượng trưng giống như chỉ nể mặt nàng mà thôi.
Nàng lắc lắc đầu, sao lại nghĩ đến hắn nữa rồi.
Hắn đã cưới tân Vương phi, lúc này đang tân hôn hạnh phúc tình nồng ý đậm, cuối cùng cũng không rảnh đến theo dõi động tĩnh của nàng nữa.
Nàng trù tính hết năm nay, chờ vào Xuân rồi nói không chừng là có thể khởi hành về Giang Nam, hắn phòng được nàng một lúc chứ không thể phòng được cả đời.
Có Ngọc Sính Đình dịu dàng quyến rũ, có khi có thể hóa giải được oán hận và không cam trong lòng hắn.
Mộ Dung Tuyết vẫn luôn cho rằng hắn không chịu thả nàng đi là vì không cam để nàng làm giả hóa thật mà hòa ly. Xưa nay hắn rất tự cao, làm sao có thể chịu bị hạ thấp tự tôn như vậy, xưa nay chỉ có hắn từ bỏ người khác, chưa hề bị ai từ bỏ.
Nàng cúi đầu vừa đi vừa nghĩ chuyện trong lòng, đột nhiên nghe Đinh Hương phía sau gọi nhỏ một tiếng “Tiểu thư”.
Nàng ngẩng đầu, lòng giật thót. Trước mặt không xa có một chiếc xe ngựa đang dừng, bên xe có mấy người đang đứng, trong số đó có Trương Long.
Nàng dừng bước, bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới tiến về phía trước.
Rèm xe đang được vén lên, Gia Luật Ngạn đang ngồi bên trong, nhìn nàng bước tới. Nàng khoác một chiếc áo màu xanh lục, lộ ra đôi giày xanh lam, hai tay giấu trong tay áo ấm lông hồ trắng, tươi tắn nhã nhặn như một cành mai xanh, lặng lẽ nở trước mắt hắn.
Trương Long tiến lên nói: “Phu nhân, Vương gia mời cô lên xe.”
“Có lời gì thì ta đứng đây nghe là được rồi, mời Vương gia nói.”
Mộ Dung Tuyết đứng trước xe, không có ý muốn lên. Không gian chật hẹp đó khiến nàng cảm thấy thiếu an toàn, nàng không dễ gì mới khoác lên mình một bộ giáp, không thể bị ánh mắt của hắn làm tan chảy.
Gia Luật Ngạn ngồi trong xe, bóng tối càng tôn lên gương mặt như ngọc và ánh mắt thâm sâu.
“Nếu nàng không lên thì đừng hối hận.”
Mộ Dung Tuyết hỏi: “Hối hận điều gì?”
“Ta vốn muốn nói với nàng chuyện rời Kinh, nếu nàng không muốn...”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe, lập tức nhấc váy bước lên xe ngựa, ngồi đối diện hắn, kích động hỏi: “Vương gia đồng ý cho thiếp rời khỏi Kinh thành sao?” Nàng không dám tin nhìn hắn, đôi mắt sáng rực lấp lánh.
Gần ngay trước mắt, Gia Luật Ngạn ngửi được mùi thơm chỉ nàng mới có, một hương thơm nhẹ nhàng tựa lan nhưng chẳng phải lan. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, nhìn ánh sáng khát vọng cháy bỏng trong mắt nàng, thì ra nàng thật sự không muốn ở lại Kinh thành thêm một khắc nào, không muốn gặp hắn một chút nào, quả nhiên hào sảng gọn gàng, buông tay không chút lưu luyến.
Hắn thầm mỉa mai, so với nàng, càng cho thấy hắn lề mề chậm chạp, do dự không quyết.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy ánh mắt hắn ngày càng lạnh lẽo, vừa rồi lúc nhìn nàng, trong mắt như có ánh lửa, nhưng bây giờ chỉ còn tàn tro.
Hắn thờ ơ nói: “Nếu nàng muốn về Giang Nam thì cứ đi.”
“Thật sao?” Mộ Dung Tuyết muôn phần kinh ngạc mừng rỡ, không kìm được mà nhảy lên, kết quả đầu va vào trần xe, nàng “Ái da” một tiếng, đang định ôm đầu, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn nàng đặt trên đỉnh đầu, mái tóc như mây kia mềm mại tựa tơ lụa trong lòng bàn tay hắn.
Nàng lập tức vô thức né bàn tay hắn, định nhảy xuống xe ngựa.
Hắn đưa tay giữ cánh tay nàng lại, không cam nói: “Nàng cứ vậy mà đi sao?”
Mộ Dung Tuyết quay lại, đôi mắt trong veo lặng lẽ nhìn hắn, “Thiếp vẫn luôn coi chàng là ân nhân cứu mạng, bởi vậy thiếp chưa từng hối hận về những gì đã trao đi, chỉ coi như là báo ơn. Nếu lòng chàng không cam thì cứ coi như thiếp phụ bạc. Sau này mỗi người một phương, thiếp ở Giang Nam xa xôi luôn chúc Vương gia mọi việc thuận lọi.”
“Phụ bạc, nàng cũng biết là phụ bạc...” Hắn gằn từng chữ, ánh mắt sắc bén dường như muốn đánh tan áo giáp trên người nàng, mắt nàng hơi nóng, mũi cũng cay cay, nhìn hắn một lần cuối cùng coi như vĩnh biệt. Sau đó quay đầu xuống xe ngựa, không hề ngoái lại mà rời đi.
Gia Luật Ngạn cứ đôi chốc lại nhìn theo bóng nàng, hắn đã suy nghĩ tròn hai ngày, cũng đã ra quyết định cuối cùng, nhưng đến khoảnh khắc này hắn mới phát hiện thì ra mình vẫn do dự không quyết, không dứt khoát gọn gàng như nàng, rút đao chém xuống nước không hề chùn tay.
Nhìn vạt áo xanh lục càng đi càng xa, hệt như một vạt nắng xuân biến mất ở cuối con đường giá lạnh, hắn trầm giọng nói: “Về phủ.”
Trương Long thay hắn buông rèm, không dám nhìn sắc mặt hắn, trong lúc liếc mắt, thấy nắm tay hắn siết chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.
Nếu nàng đã không chịu quay đầu, nếu nàng đã từ bỏ, vậy hắn hà tất phải khổ sở đeo bám, nếu nàng đã hướng về mùa xuân Giang Nam, vậy hắn hà tất khổ sở giữ lấy mùa đông Kinh thành. Từ nay mỗi người một phương, coi như chưa từng có người này, cũng chưa từng động lòng.
Nhưng cớ sao ngực lại như có vạn tiễn xuyên tâm?
Danh sách chương