Ngọc Sính Đình đốt lò sưởi hừng hực, chỉ mặc một chiếc Thạch lựu quần mỏng manh, trên vai khoác một bộ lông bạch hồ. Trên bàn hâm rượu Lê bạch, trong lò đốt hương ấm. Sắc đêm thăm thẳm, tuyết ngoài trời ngày càng lớn, nàng ta chờ mãi nên hơi lo lắng, lệnh cho Mai Doanh: “Đi xem thử sao Vương gia vẫn chưa về.”

Một lúc sau, Mai Doanh về phòng đáp: “Tiểu thư, Vương gia đã về rồi, hiện đang ở thư phòng.”

Mắt Ngọc Sính Đình sáng lên, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.

Mai Doanh nói: “Tiểu thư, bên ngoài đang đổ tuyết, cô mặc thêm áo khoác đi.”

Ngọc Sính Đình không chờ được nữa, nhấc váy bước ra khỏi phòng ngủ, dọc theo bậc thềm bước lên hành lang đi nhanh đến thư phòng.

“Vương gia, chàng về rồi.” Nàng ta kinh ngạc mừng rỡ nhìn Gia Luật Ngạn đang ngồi sau thư án, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi.

Hắn tức tốc đặt vật trong tay xuống, nàng ta chỉ nhìn thấy một dải màu tím biến mất dưới thư án.

Là thứ gì mà phải giấu không cho nàng ta xem? Lòng nàng ta hơi mất vui, nhưng bên ngoài không hề biểu lộ, vẫn mỉm cười bước tới, vịn cánh tay Gia Luật Ngạn, “Phu quân, trong phòng ngủ có đốt lò sưởi, có công văn gì cứ đem đến phòng ngủ xem, thư phòng lạnh lẽo quá.”

Nàng ta y sam mỏng manh, trên người còn mang hơi lạnh của gió tuyết, lúc áp sát vào cánh tay Gia Luật Ngạn, hắn có thể cảm nhận được hai khối tròn đầy đặn kia.

Hắn đứng dậy, mất tự nhiên cười cười: “Không có công văn gì hết, đi thôi.”

Ra khỏi thư phòng, gió tuyết ập đến thổi vào hành lang, Ngọc Sính Đình trên người chỉ có một tấm áo mỏng, nhưng vịn cánh tay Gia Luật Ngạn nàng ta lại không hề thấy lạnh.

Nàng ta ái mộ hắn đã mấy năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này, chỉ cảm thấy mọi chuyện như ý, hạnh phúc vô cùng.

Từ nhỏ nàng ta đã thầm so sánh mình với Kiều Tuyết Y. Bất luận diện mạo hay tài học Kiều Tuyết Y đều hơn nàng ta, mười lăm tuổi đã danh chấn Kinh thành, tuy dung mạo tài học của nàng ta không tệ, nhưng dưới hào quang của Kiều Tuyết Y chỉ có thể âm thầm đứng trong bóng tối nhiều năm. Đến bấy giờ nàng ta lại cảm thấy mình hơn Kiều Tuyết Y gấp trăm ngàn lần.

Tương lai Gia Luật Ngạn đăng cơ, nàng ta chính là Hoàng hậu, còn Kiều Tuyết Y vĩnh viễn chỉ là một Quý phi, còn phải dùng thủ đoạn giành con gái của người khác mới có thể bảo đảm tương lai không bị đưa đến chùa sống hết quãng đời còn lại.

May mắn nhất là Gia Luật Ngạn trẻ trung anh tuấn, hơn lão Hoàng đế kia gấp trăm ngàn lần. Kiều Tuyết Y khuynh quốc khuynh thành thì đã sao, vẫn phải hạ mình với con quỷ già háo sắc kia. Kiều Tuyết Y bẩm sinh hơn nàng ta mọi mặt, nhưng nhờ trượng phu nàng ta bỗng lấn át mọi thứ của Kiều Tuyết Y.

Nghĩ đến đây, nàng ta càng cảm thấy đắc ý.

Vào phòng ngủ, một hơi ấm xộc ra, mang theo mùi hương thơm nồng. Gia Luật Ngạn không kìm được mà xoa xoa mũi, nhớ đến Mộ Dung Tuyết. Nàng xưa nay không thích dùng hương, nhưng trời sinh đã có một mùi thơm ngọt ngào mê người, khiến người ta say đắm.

Ngọc Sính Đình không muốn để nha hoàn nào động tay, đích thân cởi áo cho Gia Luật Ngạn, vắt khăn cho hắn lau tay.

Gia Luật Ngạn đáp tạ một tiếng, tuy thanh âm rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu không mặn không nhạt. Ngọc Sính Đình rót hai ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn, “Phu quân, tối qua chàng say nên vẫn chưa uống rượu hợp cẩn với thiếp.”

Gia Luật Ngạn cười cười, đón lấy ly rượu một hơi uống cạn, sau đó nói: “Nàng mặc mỏng manh như vậy không lạnh sao?”

Ngọc Sính Đình đỏ mặt, xấu hổ nói: “Lò sưởi rất nóng.” Lòng nàng ta cũng như đang đốt một chậu lửa, làm sao lạnh được, hơn nữa cũng cố ý ăn mặc mỏng manh để hắn động tình.

Gia Luật Ngạn buông ly rượu, nhàn nhạt nói một câu: “Ta vẫn chưa dùng cơm.”

Ngọc Sính Đình ngẩn ra, trễ vậy rồi sao hắn vẫn chưa dùng cơm? Nàng ta vội vàng lệnh Mai Doanh đi cho người chuẩn bị cơm.

Lòng Gia Luật Ngạn tối đi, Mộ Dung Tuyết luôn chuẩn bị một bàn thức ăn đẹp mắt để chờ hắn. Nhưng nàng sắp rời khỏi Kinh thành, cùng người đó đi về Giang Nam xa xôi, nghĩ đến đây, hắn lại tự mình rót thêm một ly rượu, một hơi uống cạn.

Ngọc Sính Đình vội nói: “Vương gia, bụng rỗng uống rượu sẽ say đó, hay là chờ thêm chốc lát, cơm canh đến rồi thiếp sẽ uống cùng phu quân.”

“Không sao.” Gia Luật Ngạn cụp mắt, lại uống thêm một ly nữa.

Ngọc Sính Đình thấy hắn như vậy, dịu giọng nói: “Phải chăng Vương gia có việc gì phiền lòng?”

Gia Luật Ngạn cười nhạt: “Hôm nay Hoàng thượng nhắc chuyện Tây Lương, lòng hơi phiền muộn.”

Ngọc Sính Đình nghĩ nhất định là Hoàng thượng nhắc chuyện Thành Hi vương xin lãnh ấn xuất binh, khiến Gia Luật Ngạn bị áp lực, vậy là nàng ta bình tĩnh khuyên giải: “Vương gia không cần phiền lòng. Hôm nay thiếp đã gặp biểu tỷ. Trong lòng Hoàng thượng vẫn xem trọng Vương gia nhất. Có điều...” Nói đến đấy, nàng ta đỏ mặt, xấu hổ tường thuật lại lời Kiều Tuyết Y.

Gia Luật Ngạn dùng lực bóp chặt ly rượu trong tay, cảm giác rượu này khiến từ cổ họng đến tim hắn đều bỏng rát đau đớn.

Ngọc Sính Đình vốn tưởng nói hết những lời này, Gia Luật Ngạn nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền ôm nàng ta vào lòng trêu chọc một phen, nào ngờ hắn vẫn trầm mặc như cũ.

Nàng ta cảm thấy rất ngượng ngùng, đúng vào lúc này, cơm canh được đưa đến.

Mai Doanh đưa nha hoàn bày cơm canh lên bàn. Những thức ăn nhà bếp chuẩn bị sẵn này đều luôn đặt trên bếp, phòng lúc chủ nhân cần, tuy lúc đầu mùi vị rất ngon, nhưng hâm lâu đã biến chất, Gia Luật Ngạn xưa nay kén chọn, lúc này càng giống như đang nhai sáp.

Thì ra không chỉ có cảm giác không màng nước, chẳng biết mây với người, mà đối với thức ăn cũng như vậy.

Hắn buông đũa, bưng ly rượu, Ngọc Sính Đình thấu hiểu ý người giúp hắn rót rượu, hắn uống vừa nhanh lại vừa gấp, Ngọc Sính Đình có hơi lo lắng, “Vương gia, rượu mạnh hại thân, vẫn nên uống ít thì hơn.”

Gia Luật Ngạn nhếch môi thành một nụ cười khổ, lẩm bẩm nói: “Lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang.”

Lúc đó nàng lấy câu này để che lấp tâm sự, không ngờ hôm nay hắn cũng chỉ có thể dùng câu này để che lấp tâm sự.

Ngọc Sính Đình xấu hổ tựa vào người hắn, nũng nịu nói: “Thiếp nguyện giải ưu cho phu quân.”

Lúc đó hắn cũng nói với nàng như vậy. Lúc đó hắn không nhìn ra được nàng say hay đang đắm đuối. Giống như bây giờ Ngọc Sính Đình không nhìn ra được hắn có mấy phần say, tất cả đều giấu trong lòng.

Lúc đó nàng miễn cưỡng mỉm cười.

Bây giờ hắn cũng giả vờ ân cần.

Ngọc Sính Đình dịu dàng tình tứ nhìn hắn, hắn nâng cằm nàng ta, trầm giọng nói: “Đa tạ.” Dường như hắn đã say, tuy cười nhưng trong mắt lại không chút ấm áp, tựa như có một tầng sương lạnh bao phủ.

“Vương gia uống ít thôi.” Ngọc Sính Đình đón lấy ly rượu trong tay hắn, thuận thế nắm chặt ngón tay hắn, xấu hổ ái mộ nhìn hắn.

Gia Luật Ngạn nhíu mắt nhìn nàng ta, dường như đang nhìn một người xa lạ không quen biết, ánh mắt mông lung lạnh lùng, sau đó đột nhiên cười cười, nắm ngược lại tay nàng ta.

Ngọc Sính Đình xấu hổ, nũng nịu gọi một tiếng: “Phu quân.”

Gia Luật Ngạn nhắm mắt, lòng nói, lúc giọng nàng chưa hỏng, chỉ từng gọi hắn là Gia Luật Ngạn có một lần. Là ở Dịch trạm ngoại thành, nàng ngấn lệ hỏi hắn: Nếu tôi câm rồi, ngài có nhớ giọng nói của tôi không?

Lúc đó hắn không thèm để mắt, không ngờ sau này lại tiếc nuối như vậy, tiếc là chưa từng nghe nàng gọi hắn một tiếng phu quân.

Nàng hát rất hay, tiếc là chỉ từng nghe mỗi một lần.

Trong lòng bàn tay là tay của Ngọc Sính Đình, cũng là da thịt mềm mại mịn màng, nhưng hắn tiếc nuối rằng đây không phải là tay nàng, tay nàng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có thể nấu được những món ngon mê người nhất thiên hạ. Nàng còn biết thắt cung thao cho hắn, xoa bóp cho hắn, nàng còn biết đàn, tuy chữ viết không đẹp lắm, nhưng cũng ngay ngắn đáng yêu.

Tiếc là đôi tay đó lúc này không nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tiếc là bây giờ hắn mới phát hiện có nhiều điều tiếc nuối đến vậy.

Hồi ức dâng trào trong lòng như thủy triều, hơi rượu cũng xông lên, ánh đèn lay động, hắn dường như không phân rõ người trước mắt là Ngọc Sính Đình hay Mộ Dung Tuyết nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không có người. Ngọc Sính Đình vui mừng xoa bụng, nàng ta tự tin mình nhất định có thể sinh con trai, từ nhỏ đã được người coi tướng nói rằng tướng mạo nàng ta vô cùng phú quý.

Sau khi thức dậy, Quan thị thu dọn chăn nệm, tươi cười chúc mừng Ngọc Sính Đình.

Ngọc Sính Đình xấu hổ hỏi Mai Doanh: “Vương gia có ở thư phòng không?”

“Sáng sớm Vương gia đã rời khỏi Ẩn Đào các, đi về phía hoa viên rồi.”

Lẽ nào là đến hoa viên thưởng tuyết? Ngọc Sính Đình nhìn ra cửa sổ, nhất thời cũng hứng chí, ra lệnh cho Mai Doanh: “Lấy áo khoác của ta đến đây.”

Trời đất một mảng trắng xóa, ra khỏi Ẩn Đào các, Ngọc Sính Đình đưa Mai Doanh Quan thị, cho nha hoàn Ngọc Hoàn Trân Châu dẫn đường, đi về phía Hậu hoa viên.

Ngọc Hoàn và Trân Châu là đại nha hoàn một tay Lưu thị dạy dỗ, nhan sắc thanh tú, cử chỉ đoan trang, tuy là nha hoàn nhưng khí chất không kém các tiểu thư bình dân, được Lưu thị đặc biệt sắp xếp hầu hạ trong phòng Ngọc Sính Đình. Đáng tiếc ý tốt này lại khiến Ngọc Sính Đình không thoải mái, sợ hai nha hoàn xinh đẹp này sẽ thu hút sự chú ý của Gia Luật Ngạn, bởi vậy mấy ngày nay đều xua đuổi hai người đi thật xa, không muốn sai khiến, vì không quen thuộc Vương phủ mới gọi hai người đến dẫn đường.

Tuyết mới tan, Hậu hoa viên long lanh như dát bạc, thanh nhã trong lành, trên cành cây thỉnh thoảng có tuyết rơi xuống, rào rào hình thành một màn sương tuyết.

Ngọc Sính Đình khoác áo màu đỏ, đi dọc theo con đường trong hoa viên, vừa thưởng thức cảnh tuyết vừa tìm kiếm bóng dáng Gia Luật Ngạn. Đi một lúc, trong Hậu hoa viên vẫn lặng ngắt không một bóng người, Ngọc Sính Đình nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: “Vương gia một mình đến Hậu hoa viên sao?”

Trân Châu thấp giọng dạ một tiếng.

Ngọc Sính Đình phóng sang một ánh mắt lạnh lùng: “Nhất cử nhất động của Vương gia ngươi đều rõ ràng quá nhỉ.”

Trân Chân vội cúi đầu đáp: “Vì lúc đó nô tỳ đang quét tuyết ở sân trước nên vừa hay trông thấy.”

Ngọc Sính Đình hừ một tiếng, đi dọc theo hành lang đến cổng tròn, chỉ thấy một hàng dấu chân vô cùng rõ ràng trải dài trên tuyết.

“Đây là đâu?”

“Hồi Vương phi, phía sau này là Kính hồ.”

“Kính hồ?”

Ngọc Sính Đình đi theo bước chân vào cổng tròn, trước mắt là một cây cầu đá xanh tinh xảo, trên cầu cũng có một hàng dấu chân, nàng ta bước lên cầu, vừa đưa mắt nhìn đã bị cảnh đẹp trước mắt làm chấn kinh.

Một hồ nước xanh biếc đã đóng băng, bằng phẳng như kính, cây bên hồ đều phủ đầy tuyết, hệt như san hô màu trắng. Giữa hồ có một ngôi đình tám cạnh, tinh xảo độc đáo. Dọc theo bờ hồ là bốn tòa tiểu lâu phong cách tương tự, tất cả đều nhỏ nhắn thanh nhã, đặc biệt là tòa thứ hai, phía trước có một rừng mai, hồng mai soi bóng tuyết, thoang thoảng hương đưa. Bốn bề tĩnh lặng, cảnh sắc này tựa như thế ngoại đào nguyên, khiến người ta kinh ngạc.

Trên hành lang gỗ tuyết phủ trắng ngần, chỉ để lại một hàng dấu chân.

Ngọc Sính Đình bước lên dấu chân đó, to hơn chân nàng ta rất nhiều, nhất định là của hắn.

Nàng ta mỉm cười, đạp lên dấu chân Gia Luật Ngạn bước lên hành lang gỗ, đi đến trước Mai quán.

Một mùi hương nhẹ nhàng xộc đến, hồng mai nở rộ, trên cành cây phủ tuyết trắng lộ ra từng đốm màu đỏ xinh đẹp.

Nàng ta đang định bước vào, bỗng nghe thấy bên trong có người nói chuyện.

“Phu nhân vẫn luôn hi vọng được nhìn thấy cảnh tuyết ở Mai quán, nay hoa đã nở rồi, tuyết cũng rơi rồi, nhưng tiếc là người không còn.”

“Đúng như câu... năm năm tháng tháng hoa vẫn nở, tháng tháng năm năm người khác người.”

Lời của Ám Hương, Sơ Ảnh bên trong truyền đến tai Ngọc Sính Đình, nàng ta quay đầu hỏi Trân Châu: “Bọn chúng đang nói ai vậy?”

Trân Châu nhỏ giọng nói: “Đây vốn là nơi ở của Mộ Dung phu nhân.”

Là cô ta, lòng Ngọc Sính Đình nhói lên, bỗng mất đi tâm trạng bước vào thưởng mai ngắm tuyết, quay người rời khỏi Mai quán.

Dấu chân trên hành lang gỗ đến bên Kính hồ bỗng nhiên biến mất, Ngọc Sính Đình lòng thầm kỳ quái, dọc theo hành lang gỗ bên hồ đi thêm mười mấy bước, vẫn không thấy dấu chân của Gia Luật Ngạn. Trước cửa Trúc quán và Lan quán hai bên đều là tuyết phẳng, hắn đã đi đâu?

Nàng ta vô tình nhìn về phía mặt hồ, bỗng phát hiện trong ngôi đình phủ tuyết có một người đang ngồi.

Lặng ngắt như tờ, bốn bề trắng xóa, bóng người đó thoát ly thế tục, lạnh lùng như tuyết[1].

[1. Vịnh ông đầu bạc, Lưu Hi Di.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện