Editor: Trà Đá.
Chín giờ sáng, Khương Đường đã đến trước cửa tập đoàn Đông Ảnh, nhân viên làm việc dẫn cô đến phòng họp, cô là người đầu tiên đến đây.
“Tiểu thư Khương, mời cô dùng trà.” Nhân viên làm việc bưng lên một tách trà Long Tĩnh đặt trước mặt cô.
Khương Đường mỉm cười nói cảm ơn, đưa mắt nhìn theo nhân viên làm việc đang rời đi, rồi cô liếc quanh phòng họp một cái. Phòng họp không lớn, đặt ở giữa phòng là cái bàn hình bầu dục, chỗ ngồi của bọn họ cũng đã được sắp xếp. Đối diện cô là chỗ ngồi của Đàm Kinh, bên trái Đàm Kinh là Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa, phía bên phải là Tạ Nhã, Phùng Trạch, còn bên cạnh cô là Mộ Vân Thâm.
Những cặp đôi trong Nhà trọ Hoa Hồng còn chưa được công bố, nhưng Khương Đường đã đọc qua kịch bản, cộng thêm nhân vật của Lục Mạn và Tạ Nhã cũng đã được xác định, căn cứ vào chỗ ngồi đã được sắp xếp này có thể đoán ra được thân phận của ba nam diễn viên. Thịnh Gia Hòa trong vai một ngôi sau lớn, cùng với nhà thiết kế thời trang Lục Mạn là một đôi, Phùng Trạch trong vai tổng giám đốc của tạp chí Thời Thượng, cùng tổng biên tập Tạ Nhã thành một đôi, cô kết đôi cùng với Mộ Vân Thâm, là một nhà nhiếp ảnh.
Hôm nay mới được biết đến bạn diễn của mình, Khương Đường lấy điện thoại di động ra, tìm tòi tin tức cụ thể về Mộ Vân Thâm.
So sánh với hai nam minh tinh kia, thì Mộ Vân Thâm lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi hai tuổi, nói đến nhan sắc thì hoàn toàn không thua kém hai người kia, kỹ năng diễn xuất thì càng bỏ xa hai người kia, nhưng anh ta yêu cầu rất cao về kịch bản, nhận lời đóng phim không nhiều lắm, vì vậy độ nổi tiếng xem ra không bằng hai người còn lại, mà một khi Mộ Vân Thâm đồng ý diễn xuất, thì bộ phim này phải là kiệt tác.
Đáng chú ý nhất là, chiều cao của ba nam diễn viên tới một mét tám mươi, Mộ Vân Thâm cao nhất, một mét tám mươi tám, quay phim cùng cô chắc sẽ không bị áp lực.
Nhìn trong hình thấy phong cách có vẻ u buồn, Khương Đường chợt có cảm giác lạ lẫm, rõ ràng là người xa lạ, nhưng cô lại rất muốn diễn vai tình nhân với anh ta, không thể không nói, nghề nghiệp diễn viên này quả thật rất có ma lực, làm cho người ta có cảm giác rất mới lạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng người, Khương Đường lập tức để điện thoại di động xuống.
Cửa phòng họp mở ra, nhân viên làm việc mang theo nụ cười tiêu chuẩn đứng ở cửa, mời khách quý vào trong.
Tròng mắt của Mộ Vân Thâm liếc vào phòng họp, rồi tiến vào, phát hiện bên trong đã có người, hai mắt nhìn nhau, người đẹp khẽ mỉm cười, đứng lên nhìn anh ta chào hỏi. Cô mặc một chiếc quần dài bó sát màu đen, phía trên mặc một cái áo lông cùng mau, bên ngoài là áo khoác ngắn màu vàng nhạt, không cài nút áo, đường cong uyển chuyển của người đẹp lộ ra, màu vàng của áo khoác khiến cho khuôn mặt cô sáng bừng, hơi thở thanh xuân sống động đập vào mắt người đối diện.
“Tiểu thư Khương, xin chào.” Mộ Vân Thâm nhìn Khương Đường một cách lễ độ, vươn tay ra.
“Mộ tiên sinh quá khách khí rồi, rất vinh hạnh khi được hợp tác với ngài.” Khương Đường nở nụ cười yếu ớt rồi vươn tay ra bắt tay cùng với anh ta, da thịt chạm nhau, chỉ một chớp mắt ngắn ngủi rồi Mộ Vân Thâm buông tay cô ra, quét mắt qua chỗ ngồi đã được sắp xếp trước, mời cô ngồi trước, rồi anh ta mới ngồi xuống ở bên cạnh, rồi hỏi chuyện cô: “Tiểu thư Khương đợi đã lâu rồi sao?”
Khương Đường lắc đầu một cái, nhìn về phía anh ta, lại thấy Mộ Vân Thâm đang nhìn chằm chằm vào tách trà, cô lại nhớ đến đánh giá của người hâm mộ trên mạng nói anh ta là người trầm mặc ít nói, cô trả lời đơn giản: “Tôi cũng vừa mới đến, Mộ tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, trong quá trình quay phim nếu tôi có gì thiếu sót thì xin tiên sinh chỉ bảo cho, tôi sẽ cố gắng học tập, cố gắng hết sức để tiên sinh không bị tụt lại phía sau.”
Hai người có rất nhiều diễn viên đối thủ, nếu cô làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộ Vân Thâm, Khương Đường không muốn làm quen, nhưng cô là người mới, thì nên tỏ vẻ kính trọng với tiền bối.
“Nhân vật An Khang này rất hợp với cô, tiểu thư Khương không cần phải căng thẳng, thả lỏng tâm trạng, thật ra đóng phim không quá khó khăn như cô tưởng tượng đâu.” Rốt cuộc Mộ Vân Thâm cũng nhìn Khương Đường một cái, bình tĩnh khích lệ nói.
Khương Đường cười, rồi nói cảm ơn.
Mộ Vân Thâm gật đầu một chút, nhìn thấy Khương Đường mang theo laptop, phía trên là tập kịch bản, còn vẽ sơ đồ quan hệ của những nhân vật, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hứng thú, nhẹ giọng hỏi: “Tôi xem một chút được không?”
“Được.” Khương Đường đưa kịch bản cho anh ta, “Có những chỗ tôi tự sửa lại, có vài chỗ tiếng địa phương tôi không hiểu lắm.”
Mộ Vân Thâm tạm thời không nói gì, nghiêm túc xem kịch bản, xem liên tiếp ba trang, không có viết lung tung hay vẽ loạn xạ lên kịch bản, đủ thấy Khương Đường ghi chép rất nghiêm túc. Mộ Vân Thâm thật sự bất ngờ, ánh mắt lặng lẽ quan sát người phụ nữ ở bên cạnh, cô yên lặng ngồi ở một chỗ, không chơi điện thoại di động cũng không nhìn anh ta, cũng không làm những chuyện khiến cho người ta có cảm giác nhàm chán, xinh đẹp lạnh nhạt.
Mộ Vân Thâm rũ mi mắt xuống, nhớ lại lúc Đàm Kinh nói cho anh biết Khương Đường diễn vai An Khang, thì anh ta ngay lập tức lên mạng tìm thông tin về cô. Xì-căng-đan của siêu mẫu rất nhiều, thân là người trong ngành, Mộ Vân Thâm hiểu rõ không thể tin những xì-căng-đan đầy rẫy trên mạng được, chỉ là Khương Đường dùng thân phận người mẫu nổi tiếng để được gả vào Hào Môn, có chồng nhưng lại ngoại tình. Nếu chuyện này là thật, thì ấn tượng đầu tiên của Mộ Vân Thâm đối với cô thật không biết phải diễn tả làm sao, hôm nay được nhìn thấy người thật, Mộ Vân Thâm nhận ra những ấn tượng tiêu cực kia của anh ta đã hoàn toàn phai nhạt rồi biến mất.
Nếu so sánh đánh giá của anh ta và người khác, thì anh ta tin vào cảm giác của bản thân hơn.
Mộ Vân Thâm lật tới trang thứ tư, anh ta hơi sửng sốt một chút.
Vừa đúng lúc Khương Đường nhìn sang, thấy Mộ Vân Thâm nhìn chằm chằm lên bức tranh “Chó mèo” chiếm hết nửa tờ giấy kịch bản, khuôn mặt cô lập tức nóng lên, cô thẹn thùng giải thích: “Lúc tôi đang ghi chú đến tờ này thì con gái tôi nhất định giành lấy cây bút của tôi, nên tôi phải đưa mấy tờ để gạt con gái…..”
Mộ Vân Thâm đã từng vào blog của Khương Đường xem qua, anh ta tưởng tượng đến dáng vẻ quấy rối của Đóa Nhi ngồi trên đùi Khương Đường, anh ta không tự chủ được cười một cái, “Vẽ cũng không tệ, đáng yêu lắm.”
Khương Đường vẫn có chút lúng túng như trước, nhưng vào lúc này, lại có người đến, Lục Mạn và Tạ Nhã, đi theo phía sau bọn họ là Thịnh Gia Hòa, Phùng Trạch, bốn người vừa nói vừa cười, vừa vào đến cửa đã thấy hai người Khương Đường, Thịnh Gia Hòa đút hai tay vào túi quần, nhìn Mộ Vân Thâm nháy mắt chế nhạo, “Vân Thâm thật là, trước kia anh luôn là người đến cuối cùng, nói đúng hơn thì lần này được kết đôi với một đại mỹ nhân, cho nên trở nên chuyên cần hơn thì phải?”
Hai người đã từng hợp tác chung trong một bộ phim chiến tranh, quan hệ cá nhân cũng không tệ.
Mộ Vân Thâm cười cười, để kịch bản xuống, rồi đứng dậy giới thiệu bốn người này với Khương Đường.
“Khương Đường, cho tôi xem hình Đóa Nhi một chút có được không?” Lục Mạn giống như một đứa trẻ, cô ta là em gái của Lục Trì, Lục Mạn lúc rảnh rỗi hay chạy qua bên này, chuyện huyên náo của Khương Đường và Cố Đông Thần, cô ta cũng có nhắc đến Khương Đường với chị dâu Thẩm Đại mấy lần, bởi vì Thẩm Đại thích Khương Đường, Lục Mạn yêu ai yêu cả đường đi, nên cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đóa Nhi.
Vốn là Thịnh Gia Hòa ngồi bên cạnh Khương Đường, nhưng Lục Mạn chen ngang ngồi vào ghế của Thịnh Gia Hòa, cô ta ghé sát vào Khương Đường để xem hình Đóa Nhi, một lúc sau thì Tạ Nhã cũng chen vào, một người có con gái, một người có cháu trai, một người có cháu gái, ba người phụ nữ nhanh chóng tụm đầu lại xem hình của mấy đứa bé rồi thảo luận rất xôn xao, ba người đàn ông nhìn nhau một cái, không chen miệng vào được cũng không tìm được đề tài nào khác, đành im lặng nghe ba người phụ nữ tán gẫu.
Lúc đạo diễn Đàm Kinh bước vào, thì vừa lúc Lục Mạn khen Đóa Nhi thông minh, oán trách cháu cô ta rõ ràng lớn hơn Đóa Nhi một tháng, bây giờ còn chưa biết lăn, chỉ cần đặt cu cậu xuống giường, thì cu cậu có thể nằm bất động đến nửa ngày, có khả năng chậm hơn so với những đứa bé đồng trang lứa, sau đó còn nói cu cậu rất theo cha, khiến Lục Trì đi làm mà không yên….
Đàm Kinh nhớ lại mới vừa nói chuyện với Lục Trì xong, được rồi, quả thật không giống với đứa trẻ hoạt bát này…….
“Xem ra ba đóa hồng của chúng ta có vẻ ăn ý quá.” Đàm Kinh ho khan một tiếng, cười trêu ghẹo nói.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, Khương Đường cũng cất điện thoại di động.
Đàm Kinh ngồi xuống, đều là người bận rộn, tán dóc vài câu, rồi bắt đầu phân tích nhân vật.
Trò chuyện phân tích một mạch hai tiếng đồng hồ.
Mười một giờ rưỡi, Đàm Kinh nhìn đồng hồ một chút, rồi bảo bốn người Lục Mạn có thể đi được rồi, Khương Đường, Mộ Vân Thâm phải ở lại một chút, vì phần tình cảm của hai nhân vật này khá phức tạp, ông ta muốn dặn dò vài câu. Không bao lâu sau thì cũng xong. Ba người rời khỏi phòng họp cùng lúc, Đàm Kinh muốn đến phòng Lục Trì, nên đi trước.
Khương Đường và Mộ Vân Thâm cùng đi về hướng thang máy VIP.
Trải qua hai tiếng đồng hồ để trao đổi về nhân vật, nên bây giờ hai người cũng đã cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong lúc chờ thang máy, Mộ Vân Thâm thuận miệng hỏi Khương Đường, “Cô sống ở Bắc Kinh?”
Khương Đường “Dạ” một tiếng: “Trước kia có thời gian làm việc rất lâu ở Bắc Kinh, nên quyết định mua nhà ở đây sống luôn, Mộ tiên sinh……..”
“Tôi chỉ hơn cô tám tuổi thôi, cô gọi tên tôi là được rồi.”
Cửa thang máy mở ra, câu nói đầu tiên mà Thẩm Kình nghe được chính là câu cuối cùng mà Mộ Vân Thâm nói, anh thấy tận mắt, Khương Đường còn nghiêng đầu nhìn Mộ Vân Thâm nở nụ cười rất đẹp. Đôi mắt anh biến sắc, hai tay để trong túi quần nắm thành quyền, nhưng trên khuôn mặt của anh lại không có một chút biến hóa, anh bình tĩnh quan sát hai người, chợt nhìn sang Mộ Vân Thâm cười: “Mộ tiên sinh?”
Mộ Vân Thâm biết anh, anh ta đi vào thang máy rồi gật đầu hỏi thăm, “Tổng giám đốc Thẩm.”
“Tới đây bàn công việc.” Thẩm Kình nói chuyện qua loa với anh ta, mắt đã sớm rơi xuống trên người Khương Đường rồi, ánh mắt suồng sã không giấu giếm, giống như một nhà đầu tư có ý đồ với nữ diễn viên. Mộ Vân Thâm đã thấy qua rất nhiều ánh mắt này, nhíu nhíu mày khó có thể phát hiện, bí mật quan sát Khương Đường, nếu như Khương Đường thích trèo cao, anh ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng Khương Đường phản cảm, thì anh ta cũng sẽ không để mặc cho Thẩm Kình ức hiếp cô.
“Tiểu thư Khương, chúng ta lại gặp mặt.” Thẩm Kình cảm thấy muốn cưng chiều Khương Đường, ánh mắt anh đưa tình. Thẩm Kình nheo nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời đưa tay ra muốn bắt tay với cô, “Tôi là nhà đầu tư cho bộ phim sắp tới, lần trước tiểu thư Khương đến để thử vai cũng là lúc chúng ta gặp nhau, không biết cô có còn nhớ hay không? Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi.”
Thẩm Kình lấy tấm danh thiếp từ trong quần ra, hả hê đưa cho Khương Đường.
Khương Đường không biết anh đang tính chơi trò gì, cũng không muốn để anh bị mất mặt, nên lạnh mặt nhận lấy danh thiếp, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Thẩm”.
“Tiểu thư Khương buổi trưa nay có hẹn không? Nếu không thì chúng ta ăn cơm được không?” Thẩm Kình đi lại bên cạnh cô để tiếp cận, tham lam nhìn cô, một nửa là giả bộ, một nửa là thật, trêu tức cô dám coi thường trái tim anh, nhưng vừa tức giận vừa muốn, muốn cô và cũng muốn cả Đóa Nhi nữa. Ở trong phòng làm việc của Lục Trì chờ cả ngày, lúc xuống Thẩm Kình còn tự nhủ bản thân là làm bộ vô tình gặp được rồi liếc nhìn cô một cái là đủ rồi, không thể để cho cô cảm thấy anh không có cô thì không sống được, nhưng vừa đúng lúc thang máy mở ra, Thẩm Kình thấy được bóng dáng cao gầy kia của cô, anh lập tức quên hết những điều vừa mới tự nhủ với bản thân.
Anh cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đi cùng cô, chỉ muốn ôm cô để ngắm cô cho thật kỹ, cô có mắng anh thì anh cũng thích nghe.
Ánh mắt của anh tham lam, nóng như lửa.
Khương Đường cho rằng Thẩm Kình chỉ là đang giả bộ. Ra dáng tổng giám đốc, nhưng thật ra là nhớ cô rồi, không nhịn nổi mới đến tìm cô, nhưng trong lòng cô vẫn còn bực bội, tức giận Thẩm Kình đêm đó thô lỗ, giận anh mới ngủ với nhau đêm trước thì hôm sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng, không xin lỗi cũng chẳng quan tâm, giống như thật sự muốn cắt đứt vậy. Bây giờ anh hết giận nên chạy lại cô, tại sao cô lại phải làm theo ý muốn của anh chứ? Muốn kêu thì tới muốn đuổi thì đi, Thẩm Kình tìm nhầm người rồi đấy.
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Thẩm, tôi muốn về nhà chăm sóc cho con gái.” Khương Đường lạnh giọng cự tuyệt.
“Ừ, đứa bé quan trọng hơn, hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.”
Thẩm Kình thân thiện nói, chỉ là ánh mắt của anh nhìn Khương Đường, đương nhiên là rất quan tâm đến cô.
Thang máy đến nơi, Thẩm Kình cười híp mắt nhìn Khương Đường một cái, rồi sải bước đi ra.
Khương Đường làm như không quen biết anh, vẻ mặt tự nhiên nói lời tạm biệt với Mộ Vân Thâm.
Tâm tình Mộ Vân Thâm rất phức tạp, Khương Đường có lẽ không biết, đều là đàn ông với nhau, anh ta nhìn ra dã tâm của Thẩm Kình đối với Khương Đường. Anh ta muốn nhắc nhở Khương Đường về sau nên cẩn thận Thẩm Kình, nhưng hai người chưa thân đến mức đó nên anh ta không dám. Mộ Vân Thâm đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Khương Đường, trong mắt anh ta xẹt qua một tia bất đắc dĩ, giới giải trí chính là như vậy, trắng cũng có thể đổi thành đen, nếu Khương Đường đúng như những gì mà tin đồn nói cô ham thế lực ham giàu sang, thì tại sao lại làm mặt lạnh đối với Thẩm Kình? Khương Đường vừa ngồi lên xe, thì Thẩm Kình đã điện thoại đến.
Khương Đường đeo kính râm lên, cũng không thèm nhìn, mà nhấn nút nhận.
“Anh nhớ Đóa Nhi rồi, buổi trưa anh đến nhà em ăn cơm.”
Khương Đường cười chế nhạo, không nói gì, cúp điện thoại.
Chín giờ sáng, Khương Đường đã đến trước cửa tập đoàn Đông Ảnh, nhân viên làm việc dẫn cô đến phòng họp, cô là người đầu tiên đến đây.
“Tiểu thư Khương, mời cô dùng trà.” Nhân viên làm việc bưng lên một tách trà Long Tĩnh đặt trước mặt cô.
Khương Đường mỉm cười nói cảm ơn, đưa mắt nhìn theo nhân viên làm việc đang rời đi, rồi cô liếc quanh phòng họp một cái. Phòng họp không lớn, đặt ở giữa phòng là cái bàn hình bầu dục, chỗ ngồi của bọn họ cũng đã được sắp xếp. Đối diện cô là chỗ ngồi của Đàm Kinh, bên trái Đàm Kinh là Lục Mạn, Thịnh Gia Hòa, phía bên phải là Tạ Nhã, Phùng Trạch, còn bên cạnh cô là Mộ Vân Thâm.
Những cặp đôi trong Nhà trọ Hoa Hồng còn chưa được công bố, nhưng Khương Đường đã đọc qua kịch bản, cộng thêm nhân vật của Lục Mạn và Tạ Nhã cũng đã được xác định, căn cứ vào chỗ ngồi đã được sắp xếp này có thể đoán ra được thân phận của ba nam diễn viên. Thịnh Gia Hòa trong vai một ngôi sau lớn, cùng với nhà thiết kế thời trang Lục Mạn là một đôi, Phùng Trạch trong vai tổng giám đốc của tạp chí Thời Thượng, cùng tổng biên tập Tạ Nhã thành một đôi, cô kết đôi cùng với Mộ Vân Thâm, là một nhà nhiếp ảnh.
Hôm nay mới được biết đến bạn diễn của mình, Khương Đường lấy điện thoại di động ra, tìm tòi tin tức cụ thể về Mộ Vân Thâm.
So sánh với hai nam minh tinh kia, thì Mộ Vân Thâm lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi hai tuổi, nói đến nhan sắc thì hoàn toàn không thua kém hai người kia, kỹ năng diễn xuất thì càng bỏ xa hai người kia, nhưng anh ta yêu cầu rất cao về kịch bản, nhận lời đóng phim không nhiều lắm, vì vậy độ nổi tiếng xem ra không bằng hai người còn lại, mà một khi Mộ Vân Thâm đồng ý diễn xuất, thì bộ phim này phải là kiệt tác.
Đáng chú ý nhất là, chiều cao của ba nam diễn viên tới một mét tám mươi, Mộ Vân Thâm cao nhất, một mét tám mươi tám, quay phim cùng cô chắc sẽ không bị áp lực.
Nhìn trong hình thấy phong cách có vẻ u buồn, Khương Đường chợt có cảm giác lạ lẫm, rõ ràng là người xa lạ, nhưng cô lại rất muốn diễn vai tình nhân với anh ta, không thể không nói, nghề nghiệp diễn viên này quả thật rất có ma lực, làm cho người ta có cảm giác rất mới lạ.
Bên ngoài truyền đến tiếng người, Khương Đường lập tức để điện thoại di động xuống.
Cửa phòng họp mở ra, nhân viên làm việc mang theo nụ cười tiêu chuẩn đứng ở cửa, mời khách quý vào trong.
Tròng mắt của Mộ Vân Thâm liếc vào phòng họp, rồi tiến vào, phát hiện bên trong đã có người, hai mắt nhìn nhau, người đẹp khẽ mỉm cười, đứng lên nhìn anh ta chào hỏi. Cô mặc một chiếc quần dài bó sát màu đen, phía trên mặc một cái áo lông cùng mau, bên ngoài là áo khoác ngắn màu vàng nhạt, không cài nút áo, đường cong uyển chuyển của người đẹp lộ ra, màu vàng của áo khoác khiến cho khuôn mặt cô sáng bừng, hơi thở thanh xuân sống động đập vào mắt người đối diện.
“Tiểu thư Khương, xin chào.” Mộ Vân Thâm nhìn Khương Đường một cách lễ độ, vươn tay ra.
“Mộ tiên sinh quá khách khí rồi, rất vinh hạnh khi được hợp tác với ngài.” Khương Đường nở nụ cười yếu ớt rồi vươn tay ra bắt tay cùng với anh ta, da thịt chạm nhau, chỉ một chớp mắt ngắn ngủi rồi Mộ Vân Thâm buông tay cô ra, quét mắt qua chỗ ngồi đã được sắp xếp trước, mời cô ngồi trước, rồi anh ta mới ngồi xuống ở bên cạnh, rồi hỏi chuyện cô: “Tiểu thư Khương đợi đã lâu rồi sao?”
Khương Đường lắc đầu một cái, nhìn về phía anh ta, lại thấy Mộ Vân Thâm đang nhìn chằm chằm vào tách trà, cô lại nhớ đến đánh giá của người hâm mộ trên mạng nói anh ta là người trầm mặc ít nói, cô trả lời đơn giản: “Tôi cũng vừa mới đến, Mộ tiên sinh, đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, trong quá trình quay phim nếu tôi có gì thiếu sót thì xin tiên sinh chỉ bảo cho, tôi sẽ cố gắng học tập, cố gắng hết sức để tiên sinh không bị tụt lại phía sau.”
Hai người có rất nhiều diễn viên đối thủ, nếu cô làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Mộ Vân Thâm, Khương Đường không muốn làm quen, nhưng cô là người mới, thì nên tỏ vẻ kính trọng với tiền bối.
“Nhân vật An Khang này rất hợp với cô, tiểu thư Khương không cần phải căng thẳng, thả lỏng tâm trạng, thật ra đóng phim không quá khó khăn như cô tưởng tượng đâu.” Rốt cuộc Mộ Vân Thâm cũng nhìn Khương Đường một cái, bình tĩnh khích lệ nói.
Khương Đường cười, rồi nói cảm ơn.
Mộ Vân Thâm gật đầu một chút, nhìn thấy Khương Đường mang theo laptop, phía trên là tập kịch bản, còn vẽ sơ đồ quan hệ của những nhân vật, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hứng thú, nhẹ giọng hỏi: “Tôi xem một chút được không?”
“Được.” Khương Đường đưa kịch bản cho anh ta, “Có những chỗ tôi tự sửa lại, có vài chỗ tiếng địa phương tôi không hiểu lắm.”
Mộ Vân Thâm tạm thời không nói gì, nghiêm túc xem kịch bản, xem liên tiếp ba trang, không có viết lung tung hay vẽ loạn xạ lên kịch bản, đủ thấy Khương Đường ghi chép rất nghiêm túc. Mộ Vân Thâm thật sự bất ngờ, ánh mắt lặng lẽ quan sát người phụ nữ ở bên cạnh, cô yên lặng ngồi ở một chỗ, không chơi điện thoại di động cũng không nhìn anh ta, cũng không làm những chuyện khiến cho người ta có cảm giác nhàm chán, xinh đẹp lạnh nhạt.
Mộ Vân Thâm rũ mi mắt xuống, nhớ lại lúc Đàm Kinh nói cho anh biết Khương Đường diễn vai An Khang, thì anh ta ngay lập tức lên mạng tìm thông tin về cô. Xì-căng-đan của siêu mẫu rất nhiều, thân là người trong ngành, Mộ Vân Thâm hiểu rõ không thể tin những xì-căng-đan đầy rẫy trên mạng được, chỉ là Khương Đường dùng thân phận người mẫu nổi tiếng để được gả vào Hào Môn, có chồng nhưng lại ngoại tình. Nếu chuyện này là thật, thì ấn tượng đầu tiên của Mộ Vân Thâm đối với cô thật không biết phải diễn tả làm sao, hôm nay được nhìn thấy người thật, Mộ Vân Thâm nhận ra những ấn tượng tiêu cực kia của anh ta đã hoàn toàn phai nhạt rồi biến mất.
Nếu so sánh đánh giá của anh ta và người khác, thì anh ta tin vào cảm giác của bản thân hơn.
Mộ Vân Thâm lật tới trang thứ tư, anh ta hơi sửng sốt một chút.
Vừa đúng lúc Khương Đường nhìn sang, thấy Mộ Vân Thâm nhìn chằm chằm lên bức tranh “Chó mèo” chiếm hết nửa tờ giấy kịch bản, khuôn mặt cô lập tức nóng lên, cô thẹn thùng giải thích: “Lúc tôi đang ghi chú đến tờ này thì con gái tôi nhất định giành lấy cây bút của tôi, nên tôi phải đưa mấy tờ để gạt con gái…..”
Mộ Vân Thâm đã từng vào blog của Khương Đường xem qua, anh ta tưởng tượng đến dáng vẻ quấy rối của Đóa Nhi ngồi trên đùi Khương Đường, anh ta không tự chủ được cười một cái, “Vẽ cũng không tệ, đáng yêu lắm.”
Khương Đường vẫn có chút lúng túng như trước, nhưng vào lúc này, lại có người đến, Lục Mạn và Tạ Nhã, đi theo phía sau bọn họ là Thịnh Gia Hòa, Phùng Trạch, bốn người vừa nói vừa cười, vừa vào đến cửa đã thấy hai người Khương Đường, Thịnh Gia Hòa đút hai tay vào túi quần, nhìn Mộ Vân Thâm nháy mắt chế nhạo, “Vân Thâm thật là, trước kia anh luôn là người đến cuối cùng, nói đúng hơn thì lần này được kết đôi với một đại mỹ nhân, cho nên trở nên chuyên cần hơn thì phải?”
Hai người đã từng hợp tác chung trong một bộ phim chiến tranh, quan hệ cá nhân cũng không tệ.
Mộ Vân Thâm cười cười, để kịch bản xuống, rồi đứng dậy giới thiệu bốn người này với Khương Đường.
“Khương Đường, cho tôi xem hình Đóa Nhi một chút có được không?” Lục Mạn giống như một đứa trẻ, cô ta là em gái của Lục Trì, Lục Mạn lúc rảnh rỗi hay chạy qua bên này, chuyện huyên náo của Khương Đường và Cố Đông Thần, cô ta cũng có nhắc đến Khương Đường với chị dâu Thẩm Đại mấy lần, bởi vì Thẩm Đại thích Khương Đường, Lục Mạn yêu ai yêu cả đường đi, nên cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của Đóa Nhi.
Vốn là Thịnh Gia Hòa ngồi bên cạnh Khương Đường, nhưng Lục Mạn chen ngang ngồi vào ghế của Thịnh Gia Hòa, cô ta ghé sát vào Khương Đường để xem hình Đóa Nhi, một lúc sau thì Tạ Nhã cũng chen vào, một người có con gái, một người có cháu trai, một người có cháu gái, ba người phụ nữ nhanh chóng tụm đầu lại xem hình của mấy đứa bé rồi thảo luận rất xôn xao, ba người đàn ông nhìn nhau một cái, không chen miệng vào được cũng không tìm được đề tài nào khác, đành im lặng nghe ba người phụ nữ tán gẫu.
Lúc đạo diễn Đàm Kinh bước vào, thì vừa lúc Lục Mạn khen Đóa Nhi thông minh, oán trách cháu cô ta rõ ràng lớn hơn Đóa Nhi một tháng, bây giờ còn chưa biết lăn, chỉ cần đặt cu cậu xuống giường, thì cu cậu có thể nằm bất động đến nửa ngày, có khả năng chậm hơn so với những đứa bé đồng trang lứa, sau đó còn nói cu cậu rất theo cha, khiến Lục Trì đi làm mà không yên….
Đàm Kinh nhớ lại mới vừa nói chuyện với Lục Trì xong, được rồi, quả thật không giống với đứa trẻ hoạt bát này…….
“Xem ra ba đóa hồng của chúng ta có vẻ ăn ý quá.” Đàm Kinh ho khan một tiếng, cười trêu ghẹo nói.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, ngoan ngoãn về chỗ ngồi, Khương Đường cũng cất điện thoại di động.
Đàm Kinh ngồi xuống, đều là người bận rộn, tán dóc vài câu, rồi bắt đầu phân tích nhân vật.
Trò chuyện phân tích một mạch hai tiếng đồng hồ.
Mười một giờ rưỡi, Đàm Kinh nhìn đồng hồ một chút, rồi bảo bốn người Lục Mạn có thể đi được rồi, Khương Đường, Mộ Vân Thâm phải ở lại một chút, vì phần tình cảm của hai nhân vật này khá phức tạp, ông ta muốn dặn dò vài câu. Không bao lâu sau thì cũng xong. Ba người rời khỏi phòng họp cùng lúc, Đàm Kinh muốn đến phòng Lục Trì, nên đi trước.
Khương Đường và Mộ Vân Thâm cùng đi về hướng thang máy VIP.
Trải qua hai tiếng đồng hồ để trao đổi về nhân vật, nên bây giờ hai người cũng đã cảm thấy thoải mái rất nhiều, trong lúc chờ thang máy, Mộ Vân Thâm thuận miệng hỏi Khương Đường, “Cô sống ở Bắc Kinh?”
Khương Đường “Dạ” một tiếng: “Trước kia có thời gian làm việc rất lâu ở Bắc Kinh, nên quyết định mua nhà ở đây sống luôn, Mộ tiên sinh……..”
“Tôi chỉ hơn cô tám tuổi thôi, cô gọi tên tôi là được rồi.”
Cửa thang máy mở ra, câu nói đầu tiên mà Thẩm Kình nghe được chính là câu cuối cùng mà Mộ Vân Thâm nói, anh thấy tận mắt, Khương Đường còn nghiêng đầu nhìn Mộ Vân Thâm nở nụ cười rất đẹp. Đôi mắt anh biến sắc, hai tay để trong túi quần nắm thành quyền, nhưng trên khuôn mặt của anh lại không có một chút biến hóa, anh bình tĩnh quan sát hai người, chợt nhìn sang Mộ Vân Thâm cười: “Mộ tiên sinh?”
Mộ Vân Thâm biết anh, anh ta đi vào thang máy rồi gật đầu hỏi thăm, “Tổng giám đốc Thẩm.”
“Tới đây bàn công việc.” Thẩm Kình nói chuyện qua loa với anh ta, mắt đã sớm rơi xuống trên người Khương Đường rồi, ánh mắt suồng sã không giấu giếm, giống như một nhà đầu tư có ý đồ với nữ diễn viên. Mộ Vân Thâm đã thấy qua rất nhiều ánh mắt này, nhíu nhíu mày khó có thể phát hiện, bí mật quan sát Khương Đường, nếu như Khương Đường thích trèo cao, anh ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng Khương Đường phản cảm, thì anh ta cũng sẽ không để mặc cho Thẩm Kình ức hiếp cô.
“Tiểu thư Khương, chúng ta lại gặp mặt.” Thẩm Kình cảm thấy muốn cưng chiều Khương Đường, ánh mắt anh đưa tình. Thẩm Kình nheo nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, đồng thời đưa tay ra muốn bắt tay với cô, “Tôi là nhà đầu tư cho bộ phim sắp tới, lần trước tiểu thư Khương đến để thử vai cũng là lúc chúng ta gặp nhau, không biết cô có còn nhớ hay không? Đúng rồi, đây là danh thiếp của tôi.”
Thẩm Kình lấy tấm danh thiếp từ trong quần ra, hả hê đưa cho Khương Đường.
Khương Đường không biết anh đang tính chơi trò gì, cũng không muốn để anh bị mất mặt, nên lạnh mặt nhận lấy danh thiếp, nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Thẩm”.
“Tiểu thư Khương buổi trưa nay có hẹn không? Nếu không thì chúng ta ăn cơm được không?” Thẩm Kình đi lại bên cạnh cô để tiếp cận, tham lam nhìn cô, một nửa là giả bộ, một nửa là thật, trêu tức cô dám coi thường trái tim anh, nhưng vừa tức giận vừa muốn, muốn cô và cũng muốn cả Đóa Nhi nữa. Ở trong phòng làm việc của Lục Trì chờ cả ngày, lúc xuống Thẩm Kình còn tự nhủ bản thân là làm bộ vô tình gặp được rồi liếc nhìn cô một cái là đủ rồi, không thể để cho cô cảm thấy anh không có cô thì không sống được, nhưng vừa đúng lúc thang máy mở ra, Thẩm Kình thấy được bóng dáng cao gầy kia của cô, anh lập tức quên hết những điều vừa mới tự nhủ với bản thân.
Anh cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đi cùng cô, chỉ muốn ôm cô để ngắm cô cho thật kỹ, cô có mắng anh thì anh cũng thích nghe.
Ánh mắt của anh tham lam, nóng như lửa.
Khương Đường cho rằng Thẩm Kình chỉ là đang giả bộ. Ra dáng tổng giám đốc, nhưng thật ra là nhớ cô rồi, không nhịn nổi mới đến tìm cô, nhưng trong lòng cô vẫn còn bực bội, tức giận Thẩm Kình đêm đó thô lỗ, giận anh mới ngủ với nhau đêm trước thì hôm sau đã biến mất không còn thấy bóng dáng, không xin lỗi cũng chẳng quan tâm, giống như thật sự muốn cắt đứt vậy. Bây giờ anh hết giận nên chạy lại cô, tại sao cô lại phải làm theo ý muốn của anh chứ? Muốn kêu thì tới muốn đuổi thì đi, Thẩm Kình tìm nhầm người rồi đấy.
“Thật ngại quá, tổng giám đốc Thẩm, tôi muốn về nhà chăm sóc cho con gái.” Khương Đường lạnh giọng cự tuyệt.
“Ừ, đứa bé quan trọng hơn, hôm nào có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.”
Thẩm Kình thân thiện nói, chỉ là ánh mắt của anh nhìn Khương Đường, đương nhiên là rất quan tâm đến cô.
Thang máy đến nơi, Thẩm Kình cười híp mắt nhìn Khương Đường một cái, rồi sải bước đi ra.
Khương Đường làm như không quen biết anh, vẻ mặt tự nhiên nói lời tạm biệt với Mộ Vân Thâm.
Tâm tình Mộ Vân Thâm rất phức tạp, Khương Đường có lẽ không biết, đều là đàn ông với nhau, anh ta nhìn ra dã tâm của Thẩm Kình đối với Khương Đường. Anh ta muốn nhắc nhở Khương Đường về sau nên cẩn thận Thẩm Kình, nhưng hai người chưa thân đến mức đó nên anh ta không dám. Mộ Vân Thâm đưa mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Khương Đường, trong mắt anh ta xẹt qua một tia bất đắc dĩ, giới giải trí chính là như vậy, trắng cũng có thể đổi thành đen, nếu Khương Đường đúng như những gì mà tin đồn nói cô ham thế lực ham giàu sang, thì tại sao lại làm mặt lạnh đối với Thẩm Kình? Khương Đường vừa ngồi lên xe, thì Thẩm Kình đã điện thoại đến.
Khương Đường đeo kính râm lên, cũng không thèm nhìn, mà nhấn nút nhận.
“Anh nhớ Đóa Nhi rồi, buổi trưa anh đến nhà em ăn cơm.”
Khương Đường cười chế nhạo, không nói gì, cúp điện thoại.
Danh sách chương