Nhân viên phục vụ lại gần muốn nhận lấy quần áo Trần Dự Sâm vừa thay ra, Trần Dự Sâm né người đi, chậm rãi cầm quần áo treo lại lên giá, động tác bình tĩnh nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Cửa hàng yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Biểu tình của Trần Dự Sâm không dao động quá nhiều, nhưng Quý Phong vẫn cảm thấy địch ý bắt đầu xuất hiện, trong lòng hơi động, sợ làm Tống Sơ Nhất nghi ngờ nên chỉ có thể rất nhanh buông cô ra, thân mình lùi về sau, cúi đầu thân mật hỏi: “Em có sao không?”

“Em không sao.” Tống Sơ Nhất lắc đầu, dù không rõ vì sao mình bị ngã nhưng vẫn nhanh chóng đứng thẳng, lặng lẽ đứng cách Quý Phong một khoảng, và nói: “Cảm ơn anh đã đỡ em, nếu không hẳn là em sẽ ngã trật chân.”

Thì ra là bị ngã nên được Quý Phong đỡ, bàn tay đang nắm chặt của Trần Dự Sâm buông lỏng, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất.

Gợn sóng biến mất nhanh vậy sao, La Nhã Lệ thầm than, rốt cuộc Tống Sơ Nhất là có ý hay vô tình với Trần Dự Sâm? Vì sao lại bất động thanh sắc nói một câu làm tan biến sự tức giận của Trần Dự Sâm như vậy? Không còn tức giận, Trần Dự Sâm nhìn nhìn quần áo vừa thử, hỏi cô: “Tống Sơ Nhất, cô thấy tôi mặc bộ này thế nào?”

Đẹp lắm! Đẹp như Thẩm Hàn vậy.

Tống Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn Trần Dự Sâm đã đổi về áo sơ mi caro sáng màu, quần dài màu nâu, gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Anh mặc bộ kia giống như biến thành người khác vậy, tốt nhất vẫn là mặc như bây giờ.”

Cô không thể tiếp tục tìm kiếm bóng dáng Thẩm Hàn trên người Trần Dự Sâm.

“Tôi thấy thỉnh thoảng thay đổi phong cách cũng hay, khí chất của Trần Dự Sâm cũng không hề nghiêm túc cứng nhắc, mặc trang phục cuồng dã như vậy cũng có vẻ bất phàm.” La Nhã Lệ cười khanh khách nói, mắt hạnh quyến rũ chớp chớp.

Ý kiến của La Nhã Lệ làm cho Trần Dự Sâm rất vừa lòng.

Cô ta tuy rằng không nói khí chất của Quý Phong khô khan, nhưng hàm ý trong đó có thể hiểu được.

“Gói lại cho tôi.” Trần Dự Sâm đưa chi phiếu cho nhân viên.

Trần Dự Sâm cũng không ngại việc Trần Dự Sâm không nghe theo mình, cô nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của La Nhã Lệ liền không kiên nhẫn.

“Tôi nghĩ là sẽ mặc áo sơ mi, không mua nữa.” Quý Phong cảm thấy sự không kiên nhẫn của cô liền bắt lấy cơ hội, cười nói: “Sơ Nhất, chúng ta cùng đi xem triển lãm của nghệ thuật gia nhà anh chứ?”

Đi cùng Quý Phong dù gì cũng hơn lời nói sắc bén của La Nhã Lệ, Tống Sơ Nhất cười đáp ứng, coi như không thấy ánh mắt thâm trầm như đáy biển của Trần Dự Sâm dành cho mình, gật đầu với anh và La Nhã Lệ coi như tạm biệt, nhanh chóng đi theo Quý Phong ra khỏi Bù Nhìn.

Tống Sơ Nhất chỉ nghĩ rằng Quý Phong thấy mình không muốn ngốc ở đó mới lấy cớ, khi thấy phương hướng anh ta lái xe không phải là khách sạn Lam Hải liền ngạc nhiên.

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Đến nhà của anh ở thành phố G, tranh của ba anh vẫn chưa mang đến Lam Hải, chúng ta đi sửa sang một chút.”

“Hả?” Tống Sơ Nhất ngồi không yên, “Ba anh đang ở nhà sao?”

“Ở nhà, nhưng ông cũng không ra khỏi phòng vẽ, đừng lo lắng.” Quý Phong ôn hòa cười, nghiêng đầu trấn an Tống Sơ Nhất: “Chúng ta sẽ không chạm mặt ông ấy.”

Đã đồng ý rồi lại từ chối thì rất ngại, Tống Sơ Nhất cũng không nói gì nữa.

Biệt thự của nhà họ Quý nằm ở Tình Thúy Viên trên đường Phong Lâm, tiểu khu xanh hóa gần 50%, lá rụng, bụi cây, cây tùng, hoa và cây bốn mùa trải rộng, nhà ở thấp thoáng trong màu xanh biếc của cây cối, phong cảnh làm người ta thấy vui vẻ.

Dù không phải là nhà quý tộc, biệt thự nhà họ Quý vẫn trang hoàng xa hoa đẹp đẽ. Bên trên đại sảnh cao chừng năm thước là chùm đèn thủy tinh, dù ban ngày cũng sáng lấp lánh (10 thước trung quốc cổ = 3,33m). Bước chân trên tấm thảm nhung mềm mại không hề gây tiếng động, Tống Sơ Nhất có chút mất tự nhiên, đang nghĩ có cần đổi dép lê không chợt nghe Quý Phong kêu: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Nghe nói ba con mở triển lãm tranh liền đến xem.” Ninh Duyệt, mẹ của Quý Phong ngồi trên ghế salon tư thái tao nhã đẹp mắt, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, son môi tiên diễm tươi đẹp.

Nhìn thấy Tống Sơ Nhất, Ninh Duyệt hơi ngạc nhiên, đứng lên đi đến trước mặt Tống Sơ Nhất quan sát cô: “Vị này là?”

“Bạn học của con Tống Sơ Nhất.” Quý Phong cười nói.

“Sơ Nhất? Cháu sinh ra vào đầu tháng?” Ninh Duyệt ngạc nhiên không thôi.

Tống Sơ Nhất gật gật đầu: “Cháu sinh ngày mùng một tháng giêng.”

“Ba mẹ cháu cũng thật là.” Ninh Duyệt cười cười, nói: “Nếu chỉ nghe tên, ta còn nghĩ là một thằng nhóc nghịch ngợm đó.”

“Để cô chê cười rồi.” Tống Sơ Nhất cũng cười, trên người mẹ Quý Phong cũng có khí chất cao quý sang trọng, nhưng không hề như Cao Anh cả vú lấp miệng em, thậm chí còn cho Tống Sơ Nhất cảm giác ấm áp.

“Miệng thật ngọt.” Ninh Duyệt nhéo nhéo hai má Tống Sơ Nhất, “Gầy quá, không phải cháu đang giảm béo chứ?”

“Không ạ.” Tống Sơ Nhất vì sự thân thiết này mà có chút ngại ngùng.

“Vậy là nhiều cô gái phải ghen tị với cháu rồi, những cô bé trong công ty hàng ngày ăn uống tiết chế còn không có được dáng người như cháu.” Ninh Duyệt hết nhéo má lại chuyển sang ôm eo Tống Sơ Nhất.

“Buồn quá, cô đừng ôm cháu.” Tống Sơ Nhất dễ bị buồn, eo lại rất mẫn cảm, bị Ninh Duyệt ôm liền tê dại cả người.

“Ta phát hiện cháu không chỉ sinh nhật đặc biệt mà thể chất cũng rất đặc biệt.” Ninh Duyệt kinh ngạc kêu lên.

Thể chất của Tống Sơ Nhất đúng là hơi đặc biệt. Năm đó khi còn hẹn hò với Thẩm Hàn, mỗi khi Thẩm Hàn vừa mới đến gần, còn chưa làm gì mà cô đã như băng tuyết gặp lửa tan ra, run run rẩy rẩy làm cho Thẩm Hàn kìm lòng không nổi.

Ninh Duyệt nói như thế làm Tống Sơ Nhất nghĩ đến một vài chuyện không nên nghĩ, hai má có chút hồng hồng, giống như hoa đào nở rộ.

Quý Phong nhìn cô ngây ngốc, trong phút chốc như liệt hỏa đốt người, cực kỳ nóng.

Ninh Duyệt là người từng trải, hiểu được tâm sự của con trai, nhìn nhìn Tống Sơ Nhất, cười nói: “Con đi giúp ba con đi, Sơ Nhất, cháu cùng ta đi loanh quanh một chút, chỉ cho ta vài địa điểm ăn vặt ở thành phố G.”

Tống Sơ Nhất vốn cô đơn từ sau khi mẹ mất, Ninh Duyệt thân thiết dí dỏm, tất nhiên cô sẽ không từ chối, cười đồng ý.

Ninh Duyệt còn chú ý ăn mặc hơn Cao Anh, tinh xảo đến mức người ngoài nghề như Tống Sơ Nhất cũng nhìn ra là hàng thủ công cao cấp. Dù đã tuổi trung niên nhưng bà vẫn chú ý chăm sóc mình, hầu như không nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Tống Sơ Nhất theo bà ra khỏi phòng lại ngoài ý muốn thấy bà mở cửa một chiếc Hummer.

“Cô à, sao cô lại dùng loại xe dành cho đàn ông vậy?”

“Cái gì là xe dành cho đàn ông hay cho phụ nữ?” Ninh Duyệt liếc xéo Tống Sơ Nhất, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: “Ở cái nhà này, ta mới là đàn ông, ba của A Phong mới là phụ nữ.”

Tưởng tượng biểu tình ba của Quý Phong khi nghe được câu nói này, Tống Sơ Nhất không nhịn được mà bật cười.

Ninh Duyệt nói là để cô dẫn đi nhưng thật ra là bà còn quen thuộc với thành phố G hơn Tống Sơ Nhất. Hai người đi dạo trong các trung tâm thương mại. Khi Ninh Duyệt cùng Tống Sơ Nhất đến quầy bán trang sức, chọn trái chọn phải, đeo thử vòng cổ kim cương rồi vòng tay bằng vàng, khuyên tai, sau đó mua cho mình và Tống Sơ Nhất mỗi người một cái vòng tay hạt gỗ giá một trăm tám mươi đồng khiến cho nhân viên cửa hàng bày ra vẻ mặt như mẹ kế.

“Cô ta hẳn là không nghĩ rằng một người giống phú bà như ta lại keo kiệt, tiêu xài ít như vậy.” Ninh Duyệt nói thầm với Tống Sơ Nhất, dùng thái độ khiến ai nghe cũng phải cười.

Tống Sơ Nhất lại cười đến không đứng thẳng được. Mẹ của Quý Phong thật sự là một người phụ nữ hiếm có như quốc bảo, hài hước, không kiêu ngạo, ở chung như một người bạn cùng lứa tuổi.

Hôm đó đi dạo đến trưa, buổi tối lại mua đồ ăn vặt trong một quán ăn ở chợ đêm, Ninh Duyệt tính tình hào sảng, không mua đồ uống cho Tống Sơ Nhất mà mua mấy lon bia cứng rắn bắt cô phải uống.

Tửu lượng của Ninh Duyệt rất tốt, Tống Sơ Nhất lại không uống được, uống vào hai gò má liền đỏ au.

Hơn mười một giờ đem, Ninh Duyệt mới mở cửa xe Hummer đưa Tống Sơ Nhất về Lam Hải.

Tống Sơ Nhất đi vào phòng liền thấy bên trong đầy khói thuốc lá, trên bàn vẫn bày cơm canh đồ ăn và hai bộ chén đũa chưa hề động đến thì ngây ngẩn cả người. Trần Dự Sâm ngồi bên bàn ăn, trong gạt tàn trước mặt có không ít tàn thuốc, mười mấy đầu mẩu thuốc lá, nhìn thấy Tống Sơ Nhất bước vào, dụi điếu thuốc thật mạnh như thể muốn nghiền nó thành bột mịn.

“Lần sau không về ăn cơm thì gọi điện báo một tiếng.” Anh lạnh lùng nói, bình bình thản thản, không hề có một chút cảm xúc.

Cô đã quên mất, nhưng sao anh không gọi điện hỏi? Hay là anh có gọi mà mình không nghe thấy?

Tống Sơ Nhất rút điện thoại ra liền thấy không biết đã tắt máy từ khi nào. Sau khi khởi động lại thì liên tiếp có chuông báo.

“Đang ở đâu? Tôi đi đón cô.”

“Khi nào về?”

“Tống Sơ Nhất, gọi lại cho tôi.”

…….

Đều là cuộc gọi và tin nhắn của anh.

Tống Sơ Nhất thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi quên mất.”

“Tôi hiểu, người đang đắm chìm trong tình yêu thì còn nhớ gì nữa.” Trần Dự Sâm nở nụ cười, ý cười không đạt đến đáy mắt, bàn tay còn đặt trên cái gạt tàn run nhè nhẹ.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ, trắng nõn cân xứng, giống hệt tay của Thẩm Hàn. Trong mơ hồ dường như Tống Sơ Nhất cảm giác được mạch đập của bàn tay khô ráo ấm áp ấy, ánh mắt không thể rời đi được.

Trần Dự Sâm thấy Tống Sơ Nhất nhìn tay mình liền vụt đứng dậy, sải bước đi đến trước mặt cô, đôi tay như kìm sắt nắm bả vai cô.

“Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi là đàn ông, không chịu được khiêu khích.” Anh hung dữ nói.

…….Không phải khiêu khích anh mà là nhất thời thất thần nhầm anh với bạn trai tôi.

Tống Sơ Nhất lúng túng, vừa muốn giải thích vừa muốn gạt bàn tay của Trần Dự Sâm xuống, nhưng vì say rượu nên phản ứng chậm chạp.

Trần Dự Sâm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, đôi tay càng dùng sức hơn, sau một hồi, tay trái vẫn nắm bả vai cô, còn tay phải từ từ đi xuống, mơn trớn lưng cô rồi từ từ xuống đến mông.

“Trần Dự Sâm, anh làm gì vậy?” Tống Sơ Nhất hoảng sợ nhìn anh, muốn giãy giũa thoát ra nhưng lại bị một bàn của anh ngắn cản dễ dàng, sức lực của anh khỏe đến kinh người.

Anh cúi thấp đầu, hơi thở ngày càng gần cô. Trong không khí, hơi thở mãnh liệt của phái nam quét qua trán Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất đang say rượu vốn đã có chút mơ hồ, ý thức phản kháng ngày càng yếu, sương mù trong mắt cũng nhiều hơn, trong mông lung lại xuất hiện gương mặt anh tuấn của Thẩm Hàn. Cơ thể Tống Sơ Nhất nóng lên, thốt lên một tiếng yếu ớt.

“Thẩm Hàn….”

Trần Dự Sâm nở nụ cười, cười nhạo một cách lười biếng, cười lạnh một cách riêng biệt, đôi mắt mang theo đủ loại cảm xúc hỗn tạp, giống như vừa uống hết nữ nhi hồng trăm năm, mùi thơm ngào ngạt, hương thơm nhẹ nhàng ngọt ngào tinh khiết, lại giống như nuốt một con dao nóng, lưỡi dao sắc nhọn làm bỏng lưỡi, khiến cả người nóng như lửa.

“Thẩm Hàn là bạn trai cũ của cô sao? Khi cô mê ly với Quý Phong cũng gọi tên Thẩm Hàn sao?”

Tiếng cười lạnh khinh bỉ như một lưỡi dao làm tan đi sương mù, Tống Sơ Nhất tỉnh táo lại, trong nháy mắt cô cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn điên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện