Lần này người nhà họ Lăng tới có mang theo món “bánh cuộn bơ”, theo như mẹ Lăng Y nói thì là loại bánh ngọt Phương Mục Dương thích ăn nhất khi còn nhỏ.
Lăng Y dè dặt, khách sáo biếu quà, đều là các loại sản phẩm dưỡng da dưỡng tóc, có cả phần của giáo sư Mục lẫn phần của Phí Nghê. Sự khách sáo của Lăng Y khiến Phí Nghê thấy hơi không quen. Lần cuối cô ta khách sáo như thế, vẫn là khi cô đến sân trường đại học đợi cô ta, đợi hết cả thảy ba bốn tiếng đồng hồ thì Lăng Y mưới xuất hiện. Phí Nghê nói với Lăng Y là Phương Mục Dương đã tỉnh, vẻ mặt sầu thảm của Lăng Y rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, cô ta cảm ơn Phí Nghê đã tới thông báo, còn muốn mời cô uống nước ngọt nữa. Chỉ có điều nụ cười kia chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì Phương Mục Dương sau khi tỉnh khiến cho cô ta thất vọng.
“Cảm ơn nhé, nhưng tôi không quen dùng mấy món này, tặng tôi thì cũng lãng phí, cô cứ giữ mà dùng đi.” Từ chối quà người ta mang đến nhà tặng thì ít nhiều gì cũng hơi ngại, lại còn có vẻ bất lịch sự nữa. Để bớt đi cảm giác ngại ngùng đó, Phí Nghê đành phải mỉm cười từ chối.
Lăng Y không ngờ Phí Nghê sẽ từ chối, những món đồ này đều không dễ mua, cũng không dễ mang tặng cho người khác.
Song Lăng Y cũng không nài ép Phí Nghê, chỉ quay đầu nói với giáo sư Mục: “Bác gái Phương, thế thì bác chỉ có thể nhận cả hai phần này thôi ạ.”
Giáo sư Mục vốn không thích người khác gọi mình là bác gái Phương hay là bà Phương này nọ, bà họ Mục, đâu có họ Phương. Ngày trước mà nghe người ta giới thiệu mình là phu nhân của hiệu trưởng Phương, kiểu gì bà cũng nhíu mày, bà có họ riêng, mà nghề nghiệp của bà cũng không phải là làm phu nhân của ông Phương. Nhưng hiện tại bà không muốn so đo nhiều, người khác có gọi như thế, bà cũng chỉ cười cười cho qua, bởi vì chồng bà đang đợi sắp xếp việc làm ở nhà, bà sẵn lòng giữ thể diện cho ông một chút.
Từ nụ cười của Phí Nghê, giáo sư Mục có thể phát hiện ra điểm khác thường. Bà nhạy bén phát hiện Phí Nghê không thích Lăng Y. Phí Nghê và Lăng Y vốn không quen thân là mấy, sợi dây duy nhất liên kết bọn họ chính là Phương Mục Dương. Có lẽ là vì Phương Mục Dương quá thân thiết với Lăng Y, khiến cho Phí Nghê ghen tị.
Giáo sư Mục nhớ tới ông Phương hồi trước.
Ông Phương thời trẻ là một người rất nổi bật, những bài thơ lãng mạn của ông được lưu truyền khắp mọi nơi, thậm chí còn thu hút không ít người hâm mộ, và tất nhiên trong số những người hâm mộ đó có cả những cô gái trẻ trung. Nếu bọn họ trực tiếp thổ lộ tình cảm, ông Phương cũng sẽ trực tiếp từ chối, nhưng ngoài thành phần ấy ra, những người âm thầm ái mộ ông thì ông lại chẳng xa cách bao giờ, vẫn cứ truyền thụ kiến thức hoặc giải thích nghi vấn cho họ, phô trương kiến thức và phong thái tao nhã của mình hệt như mấy con công đực xòe đuôi trên màn ảnh. Nếu bọn họ gặp khó khăn, ông Phương cũng sẽ hỗ trợ tận tình trong khả năn cho phép. Giáo sư Mục đã từng vì chuyện ấy mà cãi nhau với ông Phương không dưới một lần, nhưng lần nào ông Phương cũng bày ra vẻ mặt vô tội, tự nhận mình tuyệt đối chung thủy với bà, sau khi kết hôn thì sự tiếp xúc thân mật nhất với phái nữ chỉ là bắt tay mà thôi. Đã thế ông còn hỏi lại, chẳng nhẽ bà không có sinh viên nam hay sao, thậm chí còn tuyên bố hùng hồn rằng giới tính không nên trở thành chướng ngại trong chuyện học hành mới phải. Tuy nhiên những cuộc cãi vã kiểu ấy đã kết thúc sau khi có Phương Mục Dương không lâu. Mỗi khi ông Phương khoe mẽ khiến thức và phong thái tao nhã trong phòng khách trước một đám người hâm mộ, Phương Mục Dương sẽ bất thình lình xuất hiện, đập tan phong thái, phá hủy hết sự tao nhã của ông Phương, mà kiến thức của ông thì hoàn toàn vô dụng trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ, những lời ông có thể nói rất hữu hạn, thậm chí là cằn cỗi. Thứ Phương Mục Dương hủy hoại không chỉ là hình tượng của cha mình, mà còn cả sự mường tượng về một người đàn ông hoàn hảo trong mắt những người vốn hâm mộ ông. Bọn họ bỗng phát hiện ra, người bọn họ hâm mộ thì ra cũng có một mặt như vậy, chẳng khác với đàn ông bình thường là bao, nhiệt tình xin chỉ bảo cũng vì thế mà giảm sút.
Vì đã trải qua hết những chuyện kia, giáo sư Mục cũng hiểu được tâm tình Phí Nghê phần nào.
Bà cười nói: “Ý tốt bác xin nhận, nhưng quà cáp thì thôi đi. Người nhà bác chẳng ai để tâm đ ến những chuyện này, lần trước Phí Nghê đưa bác một hộp kem dưỡng da, bác mới dùng được có đôi ba bận, có khi phải mấy năm sau mới dùng hết ấy chứ. Cháu cứ cầm về để hai mẹ con dùng đi.”
Lăng Y không thể không nghe ra sự phân biệt xa gần trong câu nói ấy, Phí Nghê là “người nhà bác”, bác Mục muốn ưu tiên kem dưỡng da của Phí Nghê. Cô ta nghĩ cái gọi là kem dưỡng da Phí Nghê đưa chắc chỉ là chanh mật ong linh tinh gì đó, không thể so với đồ của mình được, song còn chưa kịp uyển chuyển chỉ ra sự khác biệt thì ông Phương đã lên tiếng.
Ông Phương muốn chứng minh về chuyện chăm sóc da dẻ thì vợ mình quả thực không quan tâm gì: “Mười mấy năm trước bác thăm Liên Xô cùng với phái đoàn, cũng có mua cho bác Mục của cháu một hộp kem dưỡng, mấy hôm trước đồ tịch thu được trả về, cũng có hộp kem ấy luôn, mở ra mới thấy chưa hề động đến lần nào.” Ông còn mua cả một chai nước hoa, song nước hoa đã bị Phương Mục Dương trộn vào màu nước, nghịch tử lãng phí nửa chai nước hoa của ông, chỉ để ngửi xem sau khi trộn vào màu nước nước hoa có thể giữ nguyên mùi hương của nó hay không.
Lăng Y phát hiện, Phí Nghê đã mau chóng hòa nhập vào gia đình này, mà gia cảnh và bằng cấp của Phí Nghê cũng không hề gây trở ngại gì cho quá trình hòa nhập ấy.
Quà tặng tỉ mỉ chuẩn bị lại bị người ta từ chối, Lăng Y không khỏi có chút xấu hổ. Cô ta nghĩ, bác Mục lạnh nhạt với mình như thế, rất có thể là Phí Nghê đã nói gì đó với cha mẹ Phương Mục Dương.
Tất nhiên là giáo sư Mục cũng không hoàn toàn phớt lờ Lăng Y, bà vẫn hỏi cô ta công tác ở đâu, làm việc có thuận lợi không. Tình hình của Lăng Y gần đây thế nào, bà không hề biết gì cả.
Lăng Y đáp từng câu một, lúc này mới biết thì ra Phí Nghê không hề nhắc tới cô ta trước mặt bác Mục, thì ra người ta cũng không xấu xa như mình tưởng tượng.
“Mục Dương hôm nay không ở nhà ạ?”
“Nó đi làm rồi, hôm nay tăng ca.”
“Mục Dương vẫn đi làm ở nhà hàng ạ?”
Ông Phương ậm ừ.
Cha Lăng Y nói: “Mục Dương làm việc ở nhà hàng đúng là nhân tài không được trọng dụng, tranh thằng bé vẽ hồi nhỏ tôi rất thích. Lúc trước nó còn tặng chúng tôi một bộ tranh, tiếc là thất lạc mất rồi.”
Ông Phương thay nghịch tử khiêm tốn mấy câu, sau khi khiêm tốn xong lại nhịn không được mà nói: “Riêng về khoản này thì nó quả thực có chút tài năng bẩm sinh.” Cho nên khi không cho Phương Mục Dương ăn cơm, ông vẫn sẽ mua dụng cụ vẽ tranh cho nó.
Phương Mục Dương nhanh chóng trở thành đề tài nói chuyện chính của mọi người.
Hai gia đình ôn chuyện, nhắc tới Phương Mục Dương ngày xưa, hồi ấy Phương Mục Dương rất thích sang chơi nhà họ Lăng.
Ông Phương thầm nghĩ trong lòng, nó đâu phải chỉ thích sang chơi nhà mấy người chứ, nhà ai trong khu mà nó chẳng thích sang chơi, theo nhận định của nghịch tử, cơm nhà ai cũng ngon hơn cơm nhà mình. Nghịch tử đi ăn chùa khiến ông mất mặt, ông đành phải cho con trai ăn đủ no, đến kì nghỉ dài thì gửi nó xuống nông thôn rèn luyện.
Song việc này lọt vào tai Phí Nghê lại biến thành câu chuyện khác. Phương Mục Dương nhường cơ hội vào đại học cho Lăng Y, chỉ sợ không phải chỉ là xuất phát từ lòng thương hại. Nhưng cô cũng không thích đắm chìm trong quá khứ, hiện tại Phương Mục Dương là của cô.
Hàn huyên một hồi, cha Lăng Y liền nhắc tới chuyện công việc của Phương Mục Dương, nói là bên họa báo hiện đang trống một vị trí, nếu Phương Mục Dương không ngại thì có thể lập tức đi làm. Ngụ ý là, kể cả có đi làm họa báo thì vẫn không xứng với tài năng của Phương Mục Dương.
Tuy người nhà họ Lăng không hề đề cập tới vai trò của chính mình, nhưng người có tâm chỉ cần nghe qua sẽ biết, mối này là do họ dắt.
Ông Phương có thừa tự tin với nghịch tử ở khoản này, cũng không cho rằng ngồi được vào vị trí ấy là Phương Mục Dương trèo cao. Chỉ có điều số lượng khách đến thăm nhà dạo này bỗng nhiên tăng vọt, thậm chí còn có tin đồn ông chuẩn bị được cất nhắc, không ít người nghe xong còn đến đây chúc mừng ông. Ông Phương dở khóc dở cười, không thể không giải thích với người ta, bản thân ông không hề nghe được tin tức cất nhắc gì cả, nhưng giải thích xong bọn họ vẫn cho là ông cố tình giữ bí mật. Mỗi lần tiễn khách, ông Phương đều bảo người ta cầm quà biếu về. Ông biết những người này tuy là nghe thấy tin đồn nên chủ động tới tặng quà, quà tặng cũng rất bình thường, ông cũng đã phủ nhận cái tin đồn kia, nhưng nếu sắp tới ông không bắt đầu làm việc thì những người tặng quà đó chắc chắn sẽ khinh bỉ, nhục mạ sau lưng ông, thậm chí còn khăng khăng rằng ông tự mình tung tin đồn. Kiểu mưu hại người khác này thực ra cũng rất bình thường, không lúc nào là thiếu cả.
Cha của Lăng Y tuy là cấp dưới kiêm bạn cũ của ông Phương, nhưng vào khoảng thời gian này, ông thực sự không dám mạo hiểm nhận quà cáp từ người khác, mà công việc của con trai cũng coi như một loại quà.
Ông Phương biểu đạt lòng biết ơn với cấp dưới cũ, song cũng bày tỏ rằng mình sẽ không can thiệp vào công việc của con trai, mọi chuyện đều do Phương Mục Dương tự quyết định.
Ông nêu ra quan điểm: “Cho dù công tác ở nơi nào, thì cũng đều là vì nhân dân phục vụ.”
“Chuyện ấy là đương nhiên rồi.”
Ông Phương lại cười cười: “Còn chuyện nó phục vụ ở đâu, thì cứ để nó tự quyết. Ông cũng biết thằng nhóc này rất không nghe lời tôi mà.” Nói xong, ông lại dùng giọng điệu đùa cợt để nói: “Dạo này mọi người đều bảo tôi sắp đảm nhiệm chức vụ quan trọng, chuyện này hoàn toàn không có, tôi chỉ đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trong nhà thôi, có mỗi lãnh đạo Tiểu Dương làm chút việc nhà, truyền tới truyền lui lại thành tam sao thất bản.”
Cha mẹ Lăng Y phải mất một lúc mới chợt hiểu ra, Tiểu Dương là giúp việc nhà họ Phương. Thế là bọn họ liền nói sếp cũ đúng là vui tính, đồng thời lại cam đoan với tài năng của ông Phương, việc đảm nhiệm chức vụ cao cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ông Phương xua tay: “Tôi vốn là thư sinh quèn, chỉ hợp yên vị trong phòng sách thôi, trước mắt chuyện quan trọng nhất với tôi chính là hoàn thiện bản thảo.”
Lăng Y chủ động nhận nhiệm vụ sửa bản thảo giúp ông Phương: “Bác Phương, nếu bác không chê thì để cháu giúp bác sửa bản thảo nhé.” Nói rồi cô ta lại tiếp tục bổ sung, hiện tại cô ta đang làm biên tập viên tại nhà xuất bản, sửa bản thảo chính là chuyên môn của cô ta.
Ông Phương không mấy tin tưởng vào năng lực của Lăng Y, nhưng với thái độ của cô ta thì vẫn tương đối tán thưởng.
“Bác có thể cho cháu thử một lần xem sao mà, nếu cháu làm không được thì bác lại tự mình làm, có được không ạ?”
Giáo sư Mục liếc nhìn Phí Nghê, thầm nghĩ nếu như ông Phương đồng ý thì Lăng Y sẽ thường xuyên đến nhà mình.
Ông Phương nhớ Lăng Y từng học đại học, xuất thân của Lăng Y và nghịch tử không khác nhâu là bao, vậy mà vẫn được đề cử vào đại học, chắc là một người cực kỳ tiến bộ.
Ông biểu đạt sự khích lệ qua lời nói.
Cha của Lăng Y cho rằng ông Phương đang châm biếm, vội vàng bày tỏ: “Nếu không nhờ Mục Dương nhường lại chỉ tiêu của mình, Tiểu Y có ưu tú tới mấy cũng không vào được đại học.”
Một lúc sau, người nhà họ Lăng mới phát hiện, cha mẹ Phương không hề hay biết gì về chuyện Phương Mục Dương nhường lại cơ hội vào đại học cho Lăng Y.
Người ta hy sinh nhiều như thế, mà ngay cả cha mẹ ruột cũng không hề hé nửa lời. Lăng Y từ bỏ vẻ ngoài mà bản thân cố biểu hiện khi cô ta vừa tới đây, lại trở về với dáng vẻ ngày xưa khi đến bệnh viện nhìn Phương Mục Dương một cái. Khi ấy, Lăng Y đã nghĩ mình mất Phương Mục Dương rồi, mà hôm nay, cái cảm giác đó lại càng lúc càng rõ rệt hơn. Cô ta đã hoàn toàn bỏ lỡ mất Phương Mục Dương, sau này sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông nào tự nguyện hy sinh tương lai của mình để giúp đỡ cô ta, lại còn vì cô ta mà giữ kín như bưng nữa. Người theo đuổi Lăng Y rất nhiều, nhưng cô ta biết, sẽ chẳng có ai đối xử tốt với cô ta như thế. Cô ta đột nhiên hận sự yếu đuối trước kia của mình, giá mà hồi đó cô ta có thể kiên cường một chút, kiên trì một chút, kiên trì đến lúc Phương Mục Dương tỉnh lại, kiên trì đến lúc hai người họ ở bên nhau.
Lăng Y nghĩ, nếu như Phí Nghê có thể xấu xa một tí thì tốt biết bao. Nếu như Phí Nghê sống tệ, cô ta sẽ có lý do để cướp lấy Phương Mục Dương từ Phí Nghê. Nhưng Lăng Y không thể không thừa nhận, Phí Nghê không hề xấu như những gì cô ta tưởng tượng. Phí Nghê biết hết về quá khứ của cô ta, sao lại không nói gì với cha mẹ Phương cơ chứ? Sự thừa nhận ấy khiến ánh mắt Lăng Y trở nên bi ai.
Điều khiến ông Phương kinh ngạc không phải là nghịch tử nhường lại suất vào đại học cho người khác, mà là với xuất thân như thế mà nghịch tử vẫn được đề cử vào đại học, chuyện ấy khó khăn đến đâu, dĩ nhiên là ông hiểu rõ. Trong kinh ngạc, ông còn có phần mừng rỡ, nghịch tử tuy rằng bất hảo, nhưng dù sao cũng là con của ông. Mà trong mừng rỡ, ông lại có phần vui sướng, hơn nữa còn không thể kiềm chế được mà để sự vui sướng ấy lan tràn ra khắp khuôn mặt. Ông vốn dĩ còn đang đau đầu vì chuyện cho nghịch tử bao nhiêu tiền, nhưng vì phát hiện mới này, ông quyết định sẽ hào phóng hơn một chút.
Cha mẹ Lăng Y vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối phương lạnh nhạt, lại không ngờ rằng sếp cũ hình như còn vui mừng hơn lúc nãy.
Bọn họ không sao hiểu nổi.
Biểu hiện của giáo sư Mục lại giống với những bậc phụ huynh bình thường hơn. Là một người có giáo dục, bà không tiện thể hiện sự lãnh đạm ra ngoài mặt, vậy nên chỉ mỉm cười rồi xin lỗi, nói không tiếp chuyện được nữa, cần về phòng mình soạn bài, sau đó gọi Phí Nghê đi theo mình.
Hồi Phương Mục Dương còn nhỏ, giáo sư Mục không hề bận tâm tới chuyện anh có thể vào đại học hay không, trong nhà không thiếu sinh viên, Phương Mục Dương lại không có hứng thú gì với việc vào đại học, vậy nên anh học hành lớt pha lớt phớt, bà cũng chẳng uốn nắn gì. Thế nhưng khi ở nông thôn, chỉ tiêu vào đại học cũng đồng nghĩa với tương lai, bao nhiêu nỗ lực mới đổi được một cơ hội vào đại học, vậy mà lại nhường hết cho Lăng Y. Lăng Y có tay có chân, dựa vào đâu mà dám nhận một món quà lớn như thế từ người khác chứ? Những người sống có nguyên tắc, được giáo dục tử tế chắc chắn sẽ không thể nhận. Vì chuyện này, bà khinh thường Lăng Y. Bà cho rằng việc nhường lại suất học đại học là do con trai không biết nhìn người, yêu nhầm Lăng Y, mà Lăng Y lại không đáp lại tình cảm của con trai bà, vào thời khắc mấu chốt thì người chăm sóc nó vẫn là cô con dâu hiện tại. Bà có thể thương cảm cho những gì con trai trải qua, song lại không thể đồng tình với cách nhìn người của nó.
Bà hoàn toàn có thể hiểu được thái độ hờ hững và thiếu thân thiện của Phí Nghê với Lăng Y.
Giáo sư Mục lấy ra một chiếc đồng hồ, đồng hồ này vốn là bà mua cho con trai, nam hay nữ đều đeo được, bây giờ bà quyết định tặng lại nó cho Phí Nghê.
“Mẹ, con có đồng hồ rồi mà.”
“Đeo thay đổi cũng được mà.”
“Con vất vả rồi.”
“Sao mẹ lại đột nhiên nói thế ạ?”
Giáo sư Mục đổi đề tài: “Con muốn mượn những sách gì? Liệt kê ra đi, mẹ đến thư viện mượn giúp con.”
Người nhà họ Lăng cảm nhận được sự lạnh lùng của nữ chủ nhà, cho dù sếp cũ vẫn cứ khách sáo với họ thì họ vẫn biết điều mà tạm biệt. Trước khi ra về, cha của Lăng Y lại nhắc tới chuyện công việc, nói nếu như Mục Dương bằng lòng, vấn đề thủ tục đổi việc ông ấy có thể tìm người giúp đỡ.
Ông Phương vẫn đáp như cũ: “Đợi Mục Dương về rồi quyết định sau nhé.”
Khách vừa ra khỏi nhà, giáo sư Mục đã gọi chồng vào phòng sách: “Ông đừng nhờ Lăng Y sửa bản thảo giúp, tôi không hoan nghênh cô ta tới nhà chúng ta.”
Ông Phương không mấy khi thấy vợ kích động như thế, bèn lựa lời khuyên gải: “Mục Dương vốn không muốn vào đại học, Lăng Y lại lớn lên từ nhỏ với nó, hơn nữa còn là con gái, yếu mềm từ bé, không làm được những công việc đòi hỏi thể lực. Việc Mục Dương nhường lại chỉ tiêu vào đại học cho con bé, thật ra tôi cũng hiểu được.”
“Cứ là con gái thì sẽ phải yếu mềm sao? Xin hỏi lúc hai chúng ta lao động tại xưởng sản xuất máy móc nông nghiệp, ông làm được nhiều hơn tôi ở chỗ nào?”
“Bà đừng nhắc tới chuyện cũ được không?”
“Nếu như có chút nguyên tắc thì Lăng Y đã chẳng chấp nhận việc người khác hy sinh tương lai để đổi lấy cơ hội cho mình. Loại người này tôi không ưa, cũng không hi vọng Mục Dương tiếp tục qua lại với cô ta.”
“Rõ ràng là làm việc tốt mà lại sinh ra thù hận, tôi cảm thấy đây không phải là mong muốn ban đầu của Mục Dương đâu. Hay là chúng ta cứ thuận theo tự nhiên nhé?”
“Thuận theo tự nhiên?” Giáo sư Mục nhếch môi cười. “Tại sao con trai ông lại nhường cơ hội vào đại học cho Lăng Y? Không phải là ông không nghĩ ra đúng không. Nếu lúc thằng bé khó khăn Lăng Y đi thăm nó thêm vài lần, ông cho rằng con dâu hiện tại của ông sẽ là ai hả? Chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với Phí Nghê được.”
Ông Phương không khỏi cảm thấy nghịch tử có hơi đáng thương, không thể ngờ được nó lại là một kẻ si tình, lại còn bị người ta phụ bạc nữa.
Phương Mục Dương tan làm về nhà đúng giờ, trông thấy ông già nhà mình ngồi ngoài phòng khách. Ánh mắt ông già nhìn anh hôm nay trông rất lạ lùng, rất quái dị, nếu như anh đoán không sai, ông già đang thương hại anh.
Ông già mà cũng thương hại anh ư?
Không chỉ có mình ông già, ngay cả ánh mắt mẹ anh nhìn anh cũng hơi quái lạ. Còn Phí Nghê thì lại lạnh nhạt với anh hơn trước.
Trước bữa tối, anh vào phòng vệ sinh rửa tay. Phí Nghê cũng vừa vào trong, còn chưa kịp đóng cửa thì Phương Mục Dương đã len vào, đóng cửa lại, nắm lấy tay Phí Nghê, giúp cô xoa xà phòng, xoa ra một lớp bọt xà phòng thơm thoang thoảng: “Hôm nay em làm sao thế? Anh phạm sai lầm gì à?”
Anh rửa tay cho Phí Nghê, rửa cực kỳ cẩn thận: “Hay là ông già làm em tức giận? Anh không tưởng tượng được mẹ anh lại chọc giận em.”
“Anh nói cái gì vậy? Em đâu có giận dỗi gì.” Phí Nghê xả sạch tay mình. “Lát nữa có một tin tốt muốn nói cho anh biết.”
“Nhưng nhìn vẻ mặt này của em thì thực sự không giống tin tức tốt chút nào cả.”
“Chút nữa anh biết ngay thôi.” Tin tức tốt duy nhất có thể khiến cho Phí Nghê không vui mà Phương Mục Dương nghĩ được chính là cô đã mang thai, cô chưa muốn sinh em bé sớm như thế này, mà anh cũng chưa hề muốn. Nhưng bọn họ đã phòng ngừa rất cẩn thận, chuyện ấy căn bản không thể xảy ra.
Phí Nghê vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, tới cửa rồi liền hít sâu một hơi, đợi đến khi hơi nóng trên mặt tản bớt, cô mới quay lại phòng ăn.
Giữa bữa cơm, ông già bất chợt gắp một đũa thức ăn cho Phương Mục Dương, bảo anh ăn nhiều một chút.
Cơm nước xong xuôi, ông Phương mới đề cập tới chuyện nhà họ Lăng tìm cho anh một công việc.
Phương Mục Dương chưa nói mình có muốn làm hay không, ông Phương đã nói: “Cha và mẹ anh hi vọng anh có thể từ chối công việc này, cha mẹ sẽ cố gắng tìm cho anh một công việc tương đương với nó.”
Phí Nghê lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Con cảm thấy Phương Mục Dương nên đi làm bên họa báo ạ.”
Lăng Y dè dặt, khách sáo biếu quà, đều là các loại sản phẩm dưỡng da dưỡng tóc, có cả phần của giáo sư Mục lẫn phần của Phí Nghê. Sự khách sáo của Lăng Y khiến Phí Nghê thấy hơi không quen. Lần cuối cô ta khách sáo như thế, vẫn là khi cô đến sân trường đại học đợi cô ta, đợi hết cả thảy ba bốn tiếng đồng hồ thì Lăng Y mưới xuất hiện. Phí Nghê nói với Lăng Y là Phương Mục Dương đã tỉnh, vẻ mặt sầu thảm của Lăng Y rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười, cô ta cảm ơn Phí Nghê đã tới thông báo, còn muốn mời cô uống nước ngọt nữa. Chỉ có điều nụ cười kia chẳng duy trì được bao lâu, bởi vì Phương Mục Dương sau khi tỉnh khiến cho cô ta thất vọng.
“Cảm ơn nhé, nhưng tôi không quen dùng mấy món này, tặng tôi thì cũng lãng phí, cô cứ giữ mà dùng đi.” Từ chối quà người ta mang đến nhà tặng thì ít nhiều gì cũng hơi ngại, lại còn có vẻ bất lịch sự nữa. Để bớt đi cảm giác ngại ngùng đó, Phí Nghê đành phải mỉm cười từ chối.
Lăng Y không ngờ Phí Nghê sẽ từ chối, những món đồ này đều không dễ mua, cũng không dễ mang tặng cho người khác.
Song Lăng Y cũng không nài ép Phí Nghê, chỉ quay đầu nói với giáo sư Mục: “Bác gái Phương, thế thì bác chỉ có thể nhận cả hai phần này thôi ạ.”
Giáo sư Mục vốn không thích người khác gọi mình là bác gái Phương hay là bà Phương này nọ, bà họ Mục, đâu có họ Phương. Ngày trước mà nghe người ta giới thiệu mình là phu nhân của hiệu trưởng Phương, kiểu gì bà cũng nhíu mày, bà có họ riêng, mà nghề nghiệp của bà cũng không phải là làm phu nhân của ông Phương. Nhưng hiện tại bà không muốn so đo nhiều, người khác có gọi như thế, bà cũng chỉ cười cười cho qua, bởi vì chồng bà đang đợi sắp xếp việc làm ở nhà, bà sẵn lòng giữ thể diện cho ông một chút.
Từ nụ cười của Phí Nghê, giáo sư Mục có thể phát hiện ra điểm khác thường. Bà nhạy bén phát hiện Phí Nghê không thích Lăng Y. Phí Nghê và Lăng Y vốn không quen thân là mấy, sợi dây duy nhất liên kết bọn họ chính là Phương Mục Dương. Có lẽ là vì Phương Mục Dương quá thân thiết với Lăng Y, khiến cho Phí Nghê ghen tị.
Giáo sư Mục nhớ tới ông Phương hồi trước.
Ông Phương thời trẻ là một người rất nổi bật, những bài thơ lãng mạn của ông được lưu truyền khắp mọi nơi, thậm chí còn thu hút không ít người hâm mộ, và tất nhiên trong số những người hâm mộ đó có cả những cô gái trẻ trung. Nếu bọn họ trực tiếp thổ lộ tình cảm, ông Phương cũng sẽ trực tiếp từ chối, nhưng ngoài thành phần ấy ra, những người âm thầm ái mộ ông thì ông lại chẳng xa cách bao giờ, vẫn cứ truyền thụ kiến thức hoặc giải thích nghi vấn cho họ, phô trương kiến thức và phong thái tao nhã của mình hệt như mấy con công đực xòe đuôi trên màn ảnh. Nếu bọn họ gặp khó khăn, ông Phương cũng sẽ hỗ trợ tận tình trong khả năn cho phép. Giáo sư Mục đã từng vì chuyện ấy mà cãi nhau với ông Phương không dưới một lần, nhưng lần nào ông Phương cũng bày ra vẻ mặt vô tội, tự nhận mình tuyệt đối chung thủy với bà, sau khi kết hôn thì sự tiếp xúc thân mật nhất với phái nữ chỉ là bắt tay mà thôi. Đã thế ông còn hỏi lại, chẳng nhẽ bà không có sinh viên nam hay sao, thậm chí còn tuyên bố hùng hồn rằng giới tính không nên trở thành chướng ngại trong chuyện học hành mới phải. Tuy nhiên những cuộc cãi vã kiểu ấy đã kết thúc sau khi có Phương Mục Dương không lâu. Mỗi khi ông Phương khoe mẽ khiến thức và phong thái tao nhã trong phòng khách trước một đám người hâm mộ, Phương Mục Dương sẽ bất thình lình xuất hiện, đập tan phong thái, phá hủy hết sự tao nhã của ông Phương, mà kiến thức của ông thì hoàn toàn vô dụng trong việc dạy dỗ trẻ nhỏ, những lời ông có thể nói rất hữu hạn, thậm chí là cằn cỗi. Thứ Phương Mục Dương hủy hoại không chỉ là hình tượng của cha mình, mà còn cả sự mường tượng về một người đàn ông hoàn hảo trong mắt những người vốn hâm mộ ông. Bọn họ bỗng phát hiện ra, người bọn họ hâm mộ thì ra cũng có một mặt như vậy, chẳng khác với đàn ông bình thường là bao, nhiệt tình xin chỉ bảo cũng vì thế mà giảm sút.
Vì đã trải qua hết những chuyện kia, giáo sư Mục cũng hiểu được tâm tình Phí Nghê phần nào.
Bà cười nói: “Ý tốt bác xin nhận, nhưng quà cáp thì thôi đi. Người nhà bác chẳng ai để tâm đ ến những chuyện này, lần trước Phí Nghê đưa bác một hộp kem dưỡng da, bác mới dùng được có đôi ba bận, có khi phải mấy năm sau mới dùng hết ấy chứ. Cháu cứ cầm về để hai mẹ con dùng đi.”
Lăng Y không thể không nghe ra sự phân biệt xa gần trong câu nói ấy, Phí Nghê là “người nhà bác”, bác Mục muốn ưu tiên kem dưỡng da của Phí Nghê. Cô ta nghĩ cái gọi là kem dưỡng da Phí Nghê đưa chắc chỉ là chanh mật ong linh tinh gì đó, không thể so với đồ của mình được, song còn chưa kịp uyển chuyển chỉ ra sự khác biệt thì ông Phương đã lên tiếng.
Ông Phương muốn chứng minh về chuyện chăm sóc da dẻ thì vợ mình quả thực không quan tâm gì: “Mười mấy năm trước bác thăm Liên Xô cùng với phái đoàn, cũng có mua cho bác Mục của cháu một hộp kem dưỡng, mấy hôm trước đồ tịch thu được trả về, cũng có hộp kem ấy luôn, mở ra mới thấy chưa hề động đến lần nào.” Ông còn mua cả một chai nước hoa, song nước hoa đã bị Phương Mục Dương trộn vào màu nước, nghịch tử lãng phí nửa chai nước hoa của ông, chỉ để ngửi xem sau khi trộn vào màu nước nước hoa có thể giữ nguyên mùi hương của nó hay không.
Lăng Y phát hiện, Phí Nghê đã mau chóng hòa nhập vào gia đình này, mà gia cảnh và bằng cấp của Phí Nghê cũng không hề gây trở ngại gì cho quá trình hòa nhập ấy.
Quà tặng tỉ mỉ chuẩn bị lại bị người ta từ chối, Lăng Y không khỏi có chút xấu hổ. Cô ta nghĩ, bác Mục lạnh nhạt với mình như thế, rất có thể là Phí Nghê đã nói gì đó với cha mẹ Phương Mục Dương.
Tất nhiên là giáo sư Mục cũng không hoàn toàn phớt lờ Lăng Y, bà vẫn hỏi cô ta công tác ở đâu, làm việc có thuận lợi không. Tình hình của Lăng Y gần đây thế nào, bà không hề biết gì cả.
Lăng Y đáp từng câu một, lúc này mới biết thì ra Phí Nghê không hề nhắc tới cô ta trước mặt bác Mục, thì ra người ta cũng không xấu xa như mình tưởng tượng.
“Mục Dương hôm nay không ở nhà ạ?”
“Nó đi làm rồi, hôm nay tăng ca.”
“Mục Dương vẫn đi làm ở nhà hàng ạ?”
Ông Phương ậm ừ.
Cha Lăng Y nói: “Mục Dương làm việc ở nhà hàng đúng là nhân tài không được trọng dụng, tranh thằng bé vẽ hồi nhỏ tôi rất thích. Lúc trước nó còn tặng chúng tôi một bộ tranh, tiếc là thất lạc mất rồi.”
Ông Phương thay nghịch tử khiêm tốn mấy câu, sau khi khiêm tốn xong lại nhịn không được mà nói: “Riêng về khoản này thì nó quả thực có chút tài năng bẩm sinh.” Cho nên khi không cho Phương Mục Dương ăn cơm, ông vẫn sẽ mua dụng cụ vẽ tranh cho nó.
Phương Mục Dương nhanh chóng trở thành đề tài nói chuyện chính của mọi người.
Hai gia đình ôn chuyện, nhắc tới Phương Mục Dương ngày xưa, hồi ấy Phương Mục Dương rất thích sang chơi nhà họ Lăng.
Ông Phương thầm nghĩ trong lòng, nó đâu phải chỉ thích sang chơi nhà mấy người chứ, nhà ai trong khu mà nó chẳng thích sang chơi, theo nhận định của nghịch tử, cơm nhà ai cũng ngon hơn cơm nhà mình. Nghịch tử đi ăn chùa khiến ông mất mặt, ông đành phải cho con trai ăn đủ no, đến kì nghỉ dài thì gửi nó xuống nông thôn rèn luyện.
Song việc này lọt vào tai Phí Nghê lại biến thành câu chuyện khác. Phương Mục Dương nhường cơ hội vào đại học cho Lăng Y, chỉ sợ không phải chỉ là xuất phát từ lòng thương hại. Nhưng cô cũng không thích đắm chìm trong quá khứ, hiện tại Phương Mục Dương là của cô.
Hàn huyên một hồi, cha Lăng Y liền nhắc tới chuyện công việc của Phương Mục Dương, nói là bên họa báo hiện đang trống một vị trí, nếu Phương Mục Dương không ngại thì có thể lập tức đi làm. Ngụ ý là, kể cả có đi làm họa báo thì vẫn không xứng với tài năng của Phương Mục Dương.
Tuy người nhà họ Lăng không hề đề cập tới vai trò của chính mình, nhưng người có tâm chỉ cần nghe qua sẽ biết, mối này là do họ dắt.
Ông Phương có thừa tự tin với nghịch tử ở khoản này, cũng không cho rằng ngồi được vào vị trí ấy là Phương Mục Dương trèo cao. Chỉ có điều số lượng khách đến thăm nhà dạo này bỗng nhiên tăng vọt, thậm chí còn có tin đồn ông chuẩn bị được cất nhắc, không ít người nghe xong còn đến đây chúc mừng ông. Ông Phương dở khóc dở cười, không thể không giải thích với người ta, bản thân ông không hề nghe được tin tức cất nhắc gì cả, nhưng giải thích xong bọn họ vẫn cho là ông cố tình giữ bí mật. Mỗi lần tiễn khách, ông Phương đều bảo người ta cầm quà biếu về. Ông biết những người này tuy là nghe thấy tin đồn nên chủ động tới tặng quà, quà tặng cũng rất bình thường, ông cũng đã phủ nhận cái tin đồn kia, nhưng nếu sắp tới ông không bắt đầu làm việc thì những người tặng quà đó chắc chắn sẽ khinh bỉ, nhục mạ sau lưng ông, thậm chí còn khăng khăng rằng ông tự mình tung tin đồn. Kiểu mưu hại người khác này thực ra cũng rất bình thường, không lúc nào là thiếu cả.
Cha của Lăng Y tuy là cấp dưới kiêm bạn cũ của ông Phương, nhưng vào khoảng thời gian này, ông thực sự không dám mạo hiểm nhận quà cáp từ người khác, mà công việc của con trai cũng coi như một loại quà.
Ông Phương biểu đạt lòng biết ơn với cấp dưới cũ, song cũng bày tỏ rằng mình sẽ không can thiệp vào công việc của con trai, mọi chuyện đều do Phương Mục Dương tự quyết định.
Ông nêu ra quan điểm: “Cho dù công tác ở nơi nào, thì cũng đều là vì nhân dân phục vụ.”
“Chuyện ấy là đương nhiên rồi.”
Ông Phương lại cười cười: “Còn chuyện nó phục vụ ở đâu, thì cứ để nó tự quyết. Ông cũng biết thằng nhóc này rất không nghe lời tôi mà.” Nói xong, ông lại dùng giọng điệu đùa cợt để nói: “Dạo này mọi người đều bảo tôi sắp đảm nhiệm chức vụ quan trọng, chuyện này hoàn toàn không có, tôi chỉ đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở trong nhà thôi, có mỗi lãnh đạo Tiểu Dương làm chút việc nhà, truyền tới truyền lui lại thành tam sao thất bản.”
Cha mẹ Lăng Y phải mất một lúc mới chợt hiểu ra, Tiểu Dương là giúp việc nhà họ Phương. Thế là bọn họ liền nói sếp cũ đúng là vui tính, đồng thời lại cam đoan với tài năng của ông Phương, việc đảm nhiệm chức vụ cao cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Ông Phương xua tay: “Tôi vốn là thư sinh quèn, chỉ hợp yên vị trong phòng sách thôi, trước mắt chuyện quan trọng nhất với tôi chính là hoàn thiện bản thảo.”
Lăng Y chủ động nhận nhiệm vụ sửa bản thảo giúp ông Phương: “Bác Phương, nếu bác không chê thì để cháu giúp bác sửa bản thảo nhé.” Nói rồi cô ta lại tiếp tục bổ sung, hiện tại cô ta đang làm biên tập viên tại nhà xuất bản, sửa bản thảo chính là chuyên môn của cô ta.
Ông Phương không mấy tin tưởng vào năng lực của Lăng Y, nhưng với thái độ của cô ta thì vẫn tương đối tán thưởng.
“Bác có thể cho cháu thử một lần xem sao mà, nếu cháu làm không được thì bác lại tự mình làm, có được không ạ?”
Giáo sư Mục liếc nhìn Phí Nghê, thầm nghĩ nếu như ông Phương đồng ý thì Lăng Y sẽ thường xuyên đến nhà mình.
Ông Phương nhớ Lăng Y từng học đại học, xuất thân của Lăng Y và nghịch tử không khác nhâu là bao, vậy mà vẫn được đề cử vào đại học, chắc là một người cực kỳ tiến bộ.
Ông biểu đạt sự khích lệ qua lời nói.
Cha của Lăng Y cho rằng ông Phương đang châm biếm, vội vàng bày tỏ: “Nếu không nhờ Mục Dương nhường lại chỉ tiêu của mình, Tiểu Y có ưu tú tới mấy cũng không vào được đại học.”
Một lúc sau, người nhà họ Lăng mới phát hiện, cha mẹ Phương không hề hay biết gì về chuyện Phương Mục Dương nhường lại cơ hội vào đại học cho Lăng Y.
Người ta hy sinh nhiều như thế, mà ngay cả cha mẹ ruột cũng không hề hé nửa lời. Lăng Y từ bỏ vẻ ngoài mà bản thân cố biểu hiện khi cô ta vừa tới đây, lại trở về với dáng vẻ ngày xưa khi đến bệnh viện nhìn Phương Mục Dương một cái. Khi ấy, Lăng Y đã nghĩ mình mất Phương Mục Dương rồi, mà hôm nay, cái cảm giác đó lại càng lúc càng rõ rệt hơn. Cô ta đã hoàn toàn bỏ lỡ mất Phương Mục Dương, sau này sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông nào tự nguyện hy sinh tương lai của mình để giúp đỡ cô ta, lại còn vì cô ta mà giữ kín như bưng nữa. Người theo đuổi Lăng Y rất nhiều, nhưng cô ta biết, sẽ chẳng có ai đối xử tốt với cô ta như thế. Cô ta đột nhiên hận sự yếu đuối trước kia của mình, giá mà hồi đó cô ta có thể kiên cường một chút, kiên trì một chút, kiên trì đến lúc Phương Mục Dương tỉnh lại, kiên trì đến lúc hai người họ ở bên nhau.
Lăng Y nghĩ, nếu như Phí Nghê có thể xấu xa một tí thì tốt biết bao. Nếu như Phí Nghê sống tệ, cô ta sẽ có lý do để cướp lấy Phương Mục Dương từ Phí Nghê. Nhưng Lăng Y không thể không thừa nhận, Phí Nghê không hề xấu như những gì cô ta tưởng tượng. Phí Nghê biết hết về quá khứ của cô ta, sao lại không nói gì với cha mẹ Phương cơ chứ? Sự thừa nhận ấy khiến ánh mắt Lăng Y trở nên bi ai.
Điều khiến ông Phương kinh ngạc không phải là nghịch tử nhường lại suất vào đại học cho người khác, mà là với xuất thân như thế mà nghịch tử vẫn được đề cử vào đại học, chuyện ấy khó khăn đến đâu, dĩ nhiên là ông hiểu rõ. Trong kinh ngạc, ông còn có phần mừng rỡ, nghịch tử tuy rằng bất hảo, nhưng dù sao cũng là con của ông. Mà trong mừng rỡ, ông lại có phần vui sướng, hơn nữa còn không thể kiềm chế được mà để sự vui sướng ấy lan tràn ra khắp khuôn mặt. Ông vốn dĩ còn đang đau đầu vì chuyện cho nghịch tử bao nhiêu tiền, nhưng vì phát hiện mới này, ông quyết định sẽ hào phóng hơn một chút.
Cha mẹ Lăng Y vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối phương lạnh nhạt, lại không ngờ rằng sếp cũ hình như còn vui mừng hơn lúc nãy.
Bọn họ không sao hiểu nổi.
Biểu hiện của giáo sư Mục lại giống với những bậc phụ huynh bình thường hơn. Là một người có giáo dục, bà không tiện thể hiện sự lãnh đạm ra ngoài mặt, vậy nên chỉ mỉm cười rồi xin lỗi, nói không tiếp chuyện được nữa, cần về phòng mình soạn bài, sau đó gọi Phí Nghê đi theo mình.
Hồi Phương Mục Dương còn nhỏ, giáo sư Mục không hề bận tâm tới chuyện anh có thể vào đại học hay không, trong nhà không thiếu sinh viên, Phương Mục Dương lại không có hứng thú gì với việc vào đại học, vậy nên anh học hành lớt pha lớt phớt, bà cũng chẳng uốn nắn gì. Thế nhưng khi ở nông thôn, chỉ tiêu vào đại học cũng đồng nghĩa với tương lai, bao nhiêu nỗ lực mới đổi được một cơ hội vào đại học, vậy mà lại nhường hết cho Lăng Y. Lăng Y có tay có chân, dựa vào đâu mà dám nhận một món quà lớn như thế từ người khác chứ? Những người sống có nguyên tắc, được giáo dục tử tế chắc chắn sẽ không thể nhận. Vì chuyện này, bà khinh thường Lăng Y. Bà cho rằng việc nhường lại suất học đại học là do con trai không biết nhìn người, yêu nhầm Lăng Y, mà Lăng Y lại không đáp lại tình cảm của con trai bà, vào thời khắc mấu chốt thì người chăm sóc nó vẫn là cô con dâu hiện tại. Bà có thể thương cảm cho những gì con trai trải qua, song lại không thể đồng tình với cách nhìn người của nó.
Bà hoàn toàn có thể hiểu được thái độ hờ hững và thiếu thân thiện của Phí Nghê với Lăng Y.
Giáo sư Mục lấy ra một chiếc đồng hồ, đồng hồ này vốn là bà mua cho con trai, nam hay nữ đều đeo được, bây giờ bà quyết định tặng lại nó cho Phí Nghê.
“Mẹ, con có đồng hồ rồi mà.”
“Đeo thay đổi cũng được mà.”
“Con vất vả rồi.”
“Sao mẹ lại đột nhiên nói thế ạ?”
Giáo sư Mục đổi đề tài: “Con muốn mượn những sách gì? Liệt kê ra đi, mẹ đến thư viện mượn giúp con.”
Người nhà họ Lăng cảm nhận được sự lạnh lùng của nữ chủ nhà, cho dù sếp cũ vẫn cứ khách sáo với họ thì họ vẫn biết điều mà tạm biệt. Trước khi ra về, cha của Lăng Y lại nhắc tới chuyện công việc, nói nếu như Mục Dương bằng lòng, vấn đề thủ tục đổi việc ông ấy có thể tìm người giúp đỡ.
Ông Phương vẫn đáp như cũ: “Đợi Mục Dương về rồi quyết định sau nhé.”
Khách vừa ra khỏi nhà, giáo sư Mục đã gọi chồng vào phòng sách: “Ông đừng nhờ Lăng Y sửa bản thảo giúp, tôi không hoan nghênh cô ta tới nhà chúng ta.”
Ông Phương không mấy khi thấy vợ kích động như thế, bèn lựa lời khuyên gải: “Mục Dương vốn không muốn vào đại học, Lăng Y lại lớn lên từ nhỏ với nó, hơn nữa còn là con gái, yếu mềm từ bé, không làm được những công việc đòi hỏi thể lực. Việc Mục Dương nhường lại chỉ tiêu vào đại học cho con bé, thật ra tôi cũng hiểu được.”
“Cứ là con gái thì sẽ phải yếu mềm sao? Xin hỏi lúc hai chúng ta lao động tại xưởng sản xuất máy móc nông nghiệp, ông làm được nhiều hơn tôi ở chỗ nào?”
“Bà đừng nhắc tới chuyện cũ được không?”
“Nếu như có chút nguyên tắc thì Lăng Y đã chẳng chấp nhận việc người khác hy sinh tương lai để đổi lấy cơ hội cho mình. Loại người này tôi không ưa, cũng không hi vọng Mục Dương tiếp tục qua lại với cô ta.”
“Rõ ràng là làm việc tốt mà lại sinh ra thù hận, tôi cảm thấy đây không phải là mong muốn ban đầu của Mục Dương đâu. Hay là chúng ta cứ thuận theo tự nhiên nhé?”
“Thuận theo tự nhiên?” Giáo sư Mục nhếch môi cười. “Tại sao con trai ông lại nhường cơ hội vào đại học cho Lăng Y? Không phải là ông không nghĩ ra đúng không. Nếu lúc thằng bé khó khăn Lăng Y đi thăm nó thêm vài lần, ông cho rằng con dâu hiện tại của ông sẽ là ai hả? Chúng ta không thể làm chuyện có lỗi với Phí Nghê được.”
Ông Phương không khỏi cảm thấy nghịch tử có hơi đáng thương, không thể ngờ được nó lại là một kẻ si tình, lại còn bị người ta phụ bạc nữa.
Phương Mục Dương tan làm về nhà đúng giờ, trông thấy ông già nhà mình ngồi ngoài phòng khách. Ánh mắt ông già nhìn anh hôm nay trông rất lạ lùng, rất quái dị, nếu như anh đoán không sai, ông già đang thương hại anh.
Ông già mà cũng thương hại anh ư?
Không chỉ có mình ông già, ngay cả ánh mắt mẹ anh nhìn anh cũng hơi quái lạ. Còn Phí Nghê thì lại lạnh nhạt với anh hơn trước.
Trước bữa tối, anh vào phòng vệ sinh rửa tay. Phí Nghê cũng vừa vào trong, còn chưa kịp đóng cửa thì Phương Mục Dương đã len vào, đóng cửa lại, nắm lấy tay Phí Nghê, giúp cô xoa xà phòng, xoa ra một lớp bọt xà phòng thơm thoang thoảng: “Hôm nay em làm sao thế? Anh phạm sai lầm gì à?”
Anh rửa tay cho Phí Nghê, rửa cực kỳ cẩn thận: “Hay là ông già làm em tức giận? Anh không tưởng tượng được mẹ anh lại chọc giận em.”
“Anh nói cái gì vậy? Em đâu có giận dỗi gì.” Phí Nghê xả sạch tay mình. “Lát nữa có một tin tốt muốn nói cho anh biết.”
“Nhưng nhìn vẻ mặt này của em thì thực sự không giống tin tức tốt chút nào cả.”
“Chút nữa anh biết ngay thôi.” Tin tức tốt duy nhất có thể khiến cho Phí Nghê không vui mà Phương Mục Dương nghĩ được chính là cô đã mang thai, cô chưa muốn sinh em bé sớm như thế này, mà anh cũng chưa hề muốn. Nhưng bọn họ đã phòng ngừa rất cẩn thận, chuyện ấy căn bản không thể xảy ra.
Phí Nghê vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, tới cửa rồi liền hít sâu một hơi, đợi đến khi hơi nóng trên mặt tản bớt, cô mới quay lại phòng ăn.
Giữa bữa cơm, ông già bất chợt gắp một đũa thức ăn cho Phương Mục Dương, bảo anh ăn nhiều một chút.
Cơm nước xong xuôi, ông Phương mới đề cập tới chuyện nhà họ Lăng tìm cho anh một công việc.
Phương Mục Dương chưa nói mình có muốn làm hay không, ông Phương đã nói: “Cha và mẹ anh hi vọng anh có thể từ chối công việc này, cha mẹ sẽ cố gắng tìm cho anh một công việc tương đương với nó.”
Phí Nghê lúc này bỗng nhiên lên tiếng: “Con cảm thấy Phương Mục Dương nên đi làm bên họa báo ạ.”
Danh sách chương