A Nguyên có chút mông lung.
“Sao cậu lại xin lỗi?”
“Lúc đó, lúc đó bọn họ chuốc thuốc cậu…” Uông Môc Nhan nhớ đến đêm hôm đó lòng vẫn còn sợ hãi, “Tôi ban đầu còn rất ôm hận, nhưng không hề có ý muốn hại cậu, cậu sẽ tin tôi chứ?”
—–
Buổi tối hôm ấy, lần đầu Uông Mộc Nhan biết rơi vào hầm băng là tư vị gì.
Cậu sống chung với A Nguyên thường mặt nhăn mày cau, lời nói thì cay nghiệt hết mức.
Nhưng là, loại chuyện hủy hoại cả đời một Omega cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bị người xa lạ cưỡng chế ký hiệu, đối với một Omega mà nói, xuống địa ngục cũng không khác là bao.
Bất kỳ ai cũng biết, một Omega yếu ớt như nào trước một Alpha đang hứng tình.
Dù cho ngày nay Omega đã không còn phụ thuộc vào ai, bọn họ có thể nhận được sự giáo dục bình đẳng, có sự nghiệp, có quyền lựa chọn là độc thân hay có gia đình, họ được pháp luật bảo vệ, nhưng Omega vẫn rất yếu thế.
Bọn họ tựa như hồ điệp trong sơn cốc, nhẹ nhàng khéo léo, nhưng nếu bị bẻ đi đôi cánh mỏng manh cũng chỉ có thể lập tức rơi xuống, mảnh xương không còn.
“Anh ơi! Anh nhanh lên chút, mau cứu A Nguyên! Em cầu xin anh, mau cứu cậu ấy!” Uông Mộc Nhan đang ngồi trên xe phóng như bay, tay cơ hồ không cầm được điện thoại, “Cậu ấy bị người ta chuốc thuốc kích tình, bây giờ không biết tình huống như nào, em đang đến chỗ cậu ấy, em nên làm gì đây anh ơi! A Nguyên sẽ không xảy ra chuyện…”
“Thuốc kích tình?” Uông Mộc Hiên đầu óc nặng nề, “Anh mới vừa tan làm, vừa nãy còn trông thấy cậu ta ở tiệm cà phê tầng dưới, bạn học của em chắc chưa xong việc đâu. Anh đi tìm cậu ta! Lập tức báo án nghe chưa!”
“Em đã… đã báo rồi.” Uông Mộc Nhan run rẩy, “Họ nói sẽ cử người đến đường ấy xem sao, nhưng không biết đến kịp không, lỡ như ở đường khác… là em hại A Nguyên, là do em ganh tị cậu ấy, chĩa mũi dùi về cậu ấy mới hại cậu ấy gặp chuyện…”
“Được rồi, Uông Mộc Nhan em bình tĩnh chút đi! Truy cứu trách nhiệm thì tính sau, bây giờ anh lập tức đi tìm người! Em bây giờ cần phải bảo vệ bản thân an toàn, nghe rõ không!”
“Em… biết rồi.”
Tín hiệu bên kia bị cắt đứt, tay Uông Mộc Nhan đầy mồ hôi nắm chặt điện thoại, cậu cố gắng thở mạnh để cho mình tỉnh táo một chút, rồi hoảng sợ nhìn về phía Alpha đang lái xe nhanh như chớp sắc mặt lạnh lẽo.
“Học trưởng Lương…”
Lời biện bạch bị cắt ngang, trong gương chiếu hậu là ánh mắt thất vọng lạnh như băng, phức tạp khó hiểu.
Người kia hồi lâu mới nói.
“Uông Mộc Nhan, cậu là đồ xấu xa[1].”
Omega ngồi ở ghế sau run rẩy, lời định nói đều bị nuốt xuống cổ họng, ngây ngốc lau đi mồ hôi lạnh trượt vào mắt.
Em… em chưa từng nghĩ sẽ hại cậu ấy.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ hại cậu.”
Cách nhiều năm như vậy, Uông Mộc Nhan lần nữa nói ra những lời này.
“Hại tớ?” A Nguyên khó hiểu lặp lại, “Gì mà hại tớ chứ.”
“Chính là… chính là sự kiện thuốc kích tình kia.” Uông Mộc Nhan cảm thấy mình thật bỉ ổi, cậu tựa như đang ỷ vào sự lương thiện của đối phương mà ép A Nguyên phải tha thứ cho mình, từ đó giảm bớt mặc cảm tội lỗi, “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không dám đối mặt, đại học khi đó xảy ra nhiều chuyện, tôi thành thật xin lỗi cậu, tôi… tôi khi đó ngu ngốc lại còn xấu xa, làm nhiều chuyện kinh tởm như vậy…”
Uông Mộc Nhan dừng lại, cậu phát hiện ngay cả dũng khí mong được thứ tha đều biến mất.
“Là tôi nợ cậu, cả đời này tôi có lỗi với cậu, A Nguyên. Cậu bảo tôi làm gì tôi cũng nguyện ý.”
“Kích tình? Loanh quanh nửa ngày ra là chuyện này.” A Nguyên lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Phải, Uông Mộc Nhan cậu nghĩ năm đó không hề tốt đẹp, người ngu ngốc sẽ luôn bắt nạt kẻ khác.”
A Nguyên thở phào, nhớ tới năm đó vị tiểu thiếu gia Uông Mộc Nhan tỏ tình ra sao, sau đó coi mình là tình địch rồi làm những chuyện kia.
Hiện tại, ở nhà trọ giễu cợt y keo kiệt bủn xỉn, sau đó ‘bố thí’ mâm trái cây nhập khẩu cho y.
Ngày mai ở giảng đường lại vô cớ chiếm đoạt chỗ ngồi của y, sau đó ngu ngốc cô đơn ngồi ba hàng đầu trống trãi.
Tiếp đó ảnh hưởng đến tiệm cơm y làm việc, sau đó lương tâm bứt rứt lại giới thiệu tiệm cà phê nhà mình.
A Nguyên dở khóc dở cười, không còn cách nào phải đi hỏi ‘đồ xấu xa’.
“Uông Mộc Nhan, nếu như lúc đầu sự kia và cậu có liên quan, cậu và hai Omega kia đang ở trong trại cải tạo, chứ không phải như bây giờ, đứng trước mặt tớ khóc sướt mướt.”
“Tôi có khóc sướt mướt đâu!”
Đồ xấu xa tạc mao được anh dâu nhỏ ôm vai, cho một cái ôm nóng hổi.
“Người lớn còn vậy, không biết so với Đoàn Đoàn nhà cậu ai ngốc hơn?”
Ai nha, hay là so sánh người bình thường với kẻ ngốc đi.
Nghĩ tới còn một ông chồng đang mất trí tên Lương Huân Thần.
A Nguyên cảm thấy mình bị cả nhà này giày vò mọc ra tóc bạc luôn.
Buồn quá đi, em nợ cần anh phải trả. [2]
—–
[1] Nguyên văn “害人精”: Yêu tinh hại người mà thấy kỳ kỳ nên sửa thành “đồ xấu xa”.
[2] Ý Nguyên Nguyên là Nhan Nhan nợ thì anh Hiên trả nha:)))))
“Sao cậu lại xin lỗi?”
“Lúc đó, lúc đó bọn họ chuốc thuốc cậu…” Uông Môc Nhan nhớ đến đêm hôm đó lòng vẫn còn sợ hãi, “Tôi ban đầu còn rất ôm hận, nhưng không hề có ý muốn hại cậu, cậu sẽ tin tôi chứ?”
—–
Buổi tối hôm ấy, lần đầu Uông Mộc Nhan biết rơi vào hầm băng là tư vị gì.
Cậu sống chung với A Nguyên thường mặt nhăn mày cau, lời nói thì cay nghiệt hết mức.
Nhưng là, loại chuyện hủy hoại cả đời một Omega cậu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bị người xa lạ cưỡng chế ký hiệu, đối với một Omega mà nói, xuống địa ngục cũng không khác là bao.
Bất kỳ ai cũng biết, một Omega yếu ớt như nào trước một Alpha đang hứng tình.
Dù cho ngày nay Omega đã không còn phụ thuộc vào ai, bọn họ có thể nhận được sự giáo dục bình đẳng, có sự nghiệp, có quyền lựa chọn là độc thân hay có gia đình, họ được pháp luật bảo vệ, nhưng Omega vẫn rất yếu thế.
Bọn họ tựa như hồ điệp trong sơn cốc, nhẹ nhàng khéo léo, nhưng nếu bị bẻ đi đôi cánh mỏng manh cũng chỉ có thể lập tức rơi xuống, mảnh xương không còn.
“Anh ơi! Anh nhanh lên chút, mau cứu A Nguyên! Em cầu xin anh, mau cứu cậu ấy!” Uông Mộc Nhan đang ngồi trên xe phóng như bay, tay cơ hồ không cầm được điện thoại, “Cậu ấy bị người ta chuốc thuốc kích tình, bây giờ không biết tình huống như nào, em đang đến chỗ cậu ấy, em nên làm gì đây anh ơi! A Nguyên sẽ không xảy ra chuyện…”
“Thuốc kích tình?” Uông Mộc Hiên đầu óc nặng nề, “Anh mới vừa tan làm, vừa nãy còn trông thấy cậu ta ở tiệm cà phê tầng dưới, bạn học của em chắc chưa xong việc đâu. Anh đi tìm cậu ta! Lập tức báo án nghe chưa!”
“Em đã… đã báo rồi.” Uông Mộc Nhan run rẩy, “Họ nói sẽ cử người đến đường ấy xem sao, nhưng không biết đến kịp không, lỡ như ở đường khác… là em hại A Nguyên, là do em ganh tị cậu ấy, chĩa mũi dùi về cậu ấy mới hại cậu ấy gặp chuyện…”
“Được rồi, Uông Mộc Nhan em bình tĩnh chút đi! Truy cứu trách nhiệm thì tính sau, bây giờ anh lập tức đi tìm người! Em bây giờ cần phải bảo vệ bản thân an toàn, nghe rõ không!”
“Em… biết rồi.”
Tín hiệu bên kia bị cắt đứt, tay Uông Mộc Nhan đầy mồ hôi nắm chặt điện thoại, cậu cố gắng thở mạnh để cho mình tỉnh táo một chút, rồi hoảng sợ nhìn về phía Alpha đang lái xe nhanh như chớp sắc mặt lạnh lẽo.
“Học trưởng Lương…”
Lời biện bạch bị cắt ngang, trong gương chiếu hậu là ánh mắt thất vọng lạnh như băng, phức tạp khó hiểu.
Người kia hồi lâu mới nói.
“Uông Mộc Nhan, cậu là đồ xấu xa[1].”
Omega ngồi ở ghế sau run rẩy, lời định nói đều bị nuốt xuống cổ họng, ngây ngốc lau đi mồ hôi lạnh trượt vào mắt.
Em… em chưa từng nghĩ sẽ hại cậu ấy.
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ hại cậu.”
Cách nhiều năm như vậy, Uông Mộc Nhan lần nữa nói ra những lời này.
“Hại tớ?” A Nguyên khó hiểu lặp lại, “Gì mà hại tớ chứ.”
“Chính là… chính là sự kiện thuốc kích tình kia.” Uông Mộc Nhan cảm thấy mình thật bỉ ổi, cậu tựa như đang ỷ vào sự lương thiện của đối phương mà ép A Nguyên phải tha thứ cho mình, từ đó giảm bớt mặc cảm tội lỗi, “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không dám đối mặt, đại học khi đó xảy ra nhiều chuyện, tôi thành thật xin lỗi cậu, tôi… tôi khi đó ngu ngốc lại còn xấu xa, làm nhiều chuyện kinh tởm như vậy…”
Uông Mộc Nhan dừng lại, cậu phát hiện ngay cả dũng khí mong được thứ tha đều biến mất.
“Là tôi nợ cậu, cả đời này tôi có lỗi với cậu, A Nguyên. Cậu bảo tôi làm gì tôi cũng nguyện ý.”
“Kích tình? Loanh quanh nửa ngày ra là chuyện này.” A Nguyên lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, “Phải, Uông Mộc Nhan cậu nghĩ năm đó không hề tốt đẹp, người ngu ngốc sẽ luôn bắt nạt kẻ khác.”
A Nguyên thở phào, nhớ tới năm đó vị tiểu thiếu gia Uông Mộc Nhan tỏ tình ra sao, sau đó coi mình là tình địch rồi làm những chuyện kia.
Hiện tại, ở nhà trọ giễu cợt y keo kiệt bủn xỉn, sau đó ‘bố thí’ mâm trái cây nhập khẩu cho y.
Ngày mai ở giảng đường lại vô cớ chiếm đoạt chỗ ngồi của y, sau đó ngu ngốc cô đơn ngồi ba hàng đầu trống trãi.
Tiếp đó ảnh hưởng đến tiệm cơm y làm việc, sau đó lương tâm bứt rứt lại giới thiệu tiệm cà phê nhà mình.
A Nguyên dở khóc dở cười, không còn cách nào phải đi hỏi ‘đồ xấu xa’.
“Uông Mộc Nhan, nếu như lúc đầu sự kia và cậu có liên quan, cậu và hai Omega kia đang ở trong trại cải tạo, chứ không phải như bây giờ, đứng trước mặt tớ khóc sướt mướt.”
“Tôi có khóc sướt mướt đâu!”
Đồ xấu xa tạc mao được anh dâu nhỏ ôm vai, cho một cái ôm nóng hổi.
“Người lớn còn vậy, không biết so với Đoàn Đoàn nhà cậu ai ngốc hơn?”
Ai nha, hay là so sánh người bình thường với kẻ ngốc đi.
Nghĩ tới còn một ông chồng đang mất trí tên Lương Huân Thần.
A Nguyên cảm thấy mình bị cả nhà này giày vò mọc ra tóc bạc luôn.
Buồn quá đi, em nợ cần anh phải trả. [2]
—–
[1] Nguyên văn “害人精”: Yêu tinh hại người mà thấy kỳ kỳ nên sửa thành “đồ xấu xa”.
[2] Ý Nguyên Nguyên là Nhan Nhan nợ thì anh Hiên trả nha:)))))
Danh sách chương