”Tôi thấy cậu đã bị Lương Huân Thần câu mất hồn vía rồi!”
Uông Mộc Hiên bực tức thở hổn hển, gã phải chửi cho tỉnh đứa em ngốc này định kỳ một lần, không nên vì một Alpha mà đày đọa mình, “Trên đời còn nhiều Alpha như vậy, cậu sao cứ thích thằng hề đó vậy!”
Uông Mộc Nhan bị anh trai mình làm cho xì khói, cậu cãi lại.
“Anh ấy chỗ nào không tốt? Anh ấy chỗ nào cũng tốt mà! Là do em trai anh làm chuyện sai! Đừng có bênh vực mù quáng! Em xấu hổ…”
“Con còn ngủ, anh làm… Mộc Nhan?” A Nguyên đè giọng từ phòng con đi ra, y đối với ồn ào bên ngoài rất bất mãn, liếc mắt thấy tiểu thiếu gia nhíu chặt chân mày, y đi tới kéo cổ tay Uông Mộc Nhan, nhẹ giọng nói, “Nào, chúng ta qua bên kia nói.”
—-
Khi Uông Mộc Nhan đối mặt với A Nguyên, ngọn lửa đùn đùn lập tức biến mất.
Đã nhiều năm như vậy, đối mặt với anh dâu nhỏ cậu luôn chột dạ.
Cho dù A Nguyên chưa bao giờ trách cậu, cậu vẫn cảm thấy có lỗi với người ta.
“Mộc Nhan, sao bây giờ lại đến? Đoàn Đoàn cũng ngủ rồi.”
Lời nói A Nguyên êm dịu, tính tình y lúc nào cũng dịu dàng. Điểm này từ ngày đầu quen biết y cậu đã biết.
Nhiều năm như vậy, bọn họ từ thời sinh viên đến lúc tốt nghiệp, kết hôn, có con, dịu dàng vẫn không hề mất đi.
——
Bọn họ là bạn cùng phòng đại học, mới đầu quan hệ tương đối thân thiết.
Đối với Uông Mộc Nhan – thiếu gia năm ngón tay chưa hề dính nước xuân[1] mà nói, lần đầu tiên độc lập tự chủ sống cuộc sống sinh viên nội trú là một sự thách thức. Mà từ khi gặp A Nguyên, đồng nghĩa mọi khó khăn cậu gặp phải đã mở ra một bầu trời giản đơn.
A Nguyên tựa như ánh trăng, hiền lành, dịu dàng lại có kiên nhẫn.
Khiến cho Uông Mộc Nhan thậm chí không dám sinh lòng ghen tị, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Sau đó, cậu thông qua A Nguyên mới biết đối phương còn có một trúc mã tài giỏi học cùng trường, cậu không khỏi động tâm, nhưng lại bị Alpha mình yêu mến kiên quyết cự tuyệt.
“Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
Lương Huân Thần năm 28 tuổi đầy dứt khoát, tuyệt tình.
“Vì sao?”
“Vì tôi hy vọng bạn đời của mình sẽ dịu dàng, mềm mại, càng không phải kiểu người như cậu…”
——-
Trái tim Uông Mộc Nhan như bị ngâm vào nước chanh, cậu rất ngưỡng mộ A Nguyên. Sau đó bị nỗi bất an ăn mòn thành bọt đắng, chỉ để lại nỗi chán ghét vô cùng, bị người ta cố ý nhìn thấy liền biến thành trái đắng.
“Mộc Nhan, để bọn tôi giúp cậu chỉnh tên Omega không biết trời cao đất rộng kia.”
Uông Mộc Nhan còn nhớ ngày đó, hai Omega thường ngày đi theo cậu cáo mượn oai hùm dương dương đắc ý nhằm vào A Nguyên đã nói thế.
“Các cậu đã làm gì?!”. Đam Mỹ Hay
“Bọn tôi chuốc cậu ta ít thuốc kích tình…” Ác ý của người thanh niên kia tựa như con dao hung ác, “Cậu ta đi dạy kèm về không phải phải đi ngang qua con hẻm sao, tốt xấu lẫn lộn, ai biết gặp chuyện gì…”
“Nhìn cậu ta ngày nào cũng tỏ vẻ thanh cao[2] phải dạy dỗ một chút mới được! Ha hah ha ha, Mộc Nhan cậu nói có đúng hay không?”
“Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, để thằng bé qua đêm ở đây đi. Cậu cũng vậy, mắt không tốt lại còn ra đường một mình lúc trời tối? Tớ gọi điện cho Huân Thần đến đón cậu về… Mộc Nhan, sao lại không nói gì?”
Uông Mộc Nhan giữ chặt mu bàn tay A Nguyên, khàn khàn mở miệng.
“Thật xin lỗi, A Nguyên. Xin lỗi cậu, tôi sớm nên nói lời xin lỗi.”
Tôi là kẻ đầu têu, xém chút nữa đã hủy hoại cuộc đời cậu.
Cậu là Omega tốt như vậy, đen đủi nhất chính là quen biết người tên Uông Mộc Nhan.
Thật xin lỗi.
—-
[1] Nguyên văn “五指不沾阳春水” – Năm ngón tay không dính/chạm nước xuân: Nghĩa gốc của nó là “十指不沾阳春水” – Mười ngón tay không dính/chạm nước xuân, ý tháng ba thời điểm tiết trời rất lạnh, có thể không cần tự giặt quần áo. Ví dụ một gia đình có điều kiện tốt, có thể không cần tự giặt quần áo, không cần làm việc nhà, sống trong nhung lụa, chủ yếu dùng để hình dung phái nữ.
[2] Nguyên văn “冰清玉洁” – Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Uông Mộc Hiên bực tức thở hổn hển, gã phải chửi cho tỉnh đứa em ngốc này định kỳ một lần, không nên vì một Alpha mà đày đọa mình, “Trên đời còn nhiều Alpha như vậy, cậu sao cứ thích thằng hề đó vậy!”
Uông Mộc Nhan bị anh trai mình làm cho xì khói, cậu cãi lại.
“Anh ấy chỗ nào không tốt? Anh ấy chỗ nào cũng tốt mà! Là do em trai anh làm chuyện sai! Đừng có bênh vực mù quáng! Em xấu hổ…”
“Con còn ngủ, anh làm… Mộc Nhan?” A Nguyên đè giọng từ phòng con đi ra, y đối với ồn ào bên ngoài rất bất mãn, liếc mắt thấy tiểu thiếu gia nhíu chặt chân mày, y đi tới kéo cổ tay Uông Mộc Nhan, nhẹ giọng nói, “Nào, chúng ta qua bên kia nói.”
—-
Khi Uông Mộc Nhan đối mặt với A Nguyên, ngọn lửa đùn đùn lập tức biến mất.
Đã nhiều năm như vậy, đối mặt với anh dâu nhỏ cậu luôn chột dạ.
Cho dù A Nguyên chưa bao giờ trách cậu, cậu vẫn cảm thấy có lỗi với người ta.
“Mộc Nhan, sao bây giờ lại đến? Đoàn Đoàn cũng ngủ rồi.”
Lời nói A Nguyên êm dịu, tính tình y lúc nào cũng dịu dàng. Điểm này từ ngày đầu quen biết y cậu đã biết.
Nhiều năm như vậy, bọn họ từ thời sinh viên đến lúc tốt nghiệp, kết hôn, có con, dịu dàng vẫn không hề mất đi.
——
Bọn họ là bạn cùng phòng đại học, mới đầu quan hệ tương đối thân thiết.
Đối với Uông Mộc Nhan – thiếu gia năm ngón tay chưa hề dính nước xuân[1] mà nói, lần đầu tiên độc lập tự chủ sống cuộc sống sinh viên nội trú là một sự thách thức. Mà từ khi gặp A Nguyên, đồng nghĩa mọi khó khăn cậu gặp phải đã mở ra một bầu trời giản đơn.
A Nguyên tựa như ánh trăng, hiền lành, dịu dàng lại có kiên nhẫn.
Khiến cho Uông Mộc Nhan thậm chí không dám sinh lòng ghen tị, chỉ có thể ngưỡng mộ.
Sau đó, cậu thông qua A Nguyên mới biết đối phương còn có một trúc mã tài giỏi học cùng trường, cậu không khỏi động tâm, nhưng lại bị Alpha mình yêu mến kiên quyết cự tuyệt.
“Xin lỗi, tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu.”
Lương Huân Thần năm 28 tuổi đầy dứt khoát, tuyệt tình.
“Vì sao?”
“Vì tôi hy vọng bạn đời của mình sẽ dịu dàng, mềm mại, càng không phải kiểu người như cậu…”
——-
Trái tim Uông Mộc Nhan như bị ngâm vào nước chanh, cậu rất ngưỡng mộ A Nguyên. Sau đó bị nỗi bất an ăn mòn thành bọt đắng, chỉ để lại nỗi chán ghét vô cùng, bị người ta cố ý nhìn thấy liền biến thành trái đắng.
“Mộc Nhan, để bọn tôi giúp cậu chỉnh tên Omega không biết trời cao đất rộng kia.”
Uông Mộc Nhan còn nhớ ngày đó, hai Omega thường ngày đi theo cậu cáo mượn oai hùm dương dương đắc ý nhằm vào A Nguyên đã nói thế.
“Các cậu đã làm gì?!”. Đam Mỹ Hay
“Bọn tôi chuốc cậu ta ít thuốc kích tình…” Ác ý của người thanh niên kia tựa như con dao hung ác, “Cậu ta đi dạy kèm về không phải phải đi ngang qua con hẻm sao, tốt xấu lẫn lộn, ai biết gặp chuyện gì…”
“Nhìn cậu ta ngày nào cũng tỏ vẻ thanh cao[2] phải dạy dỗ một chút mới được! Ha hah ha ha, Mộc Nhan cậu nói có đúng hay không?”
“Đoàn Đoàn đã ngủ rồi, để thằng bé qua đêm ở đây đi. Cậu cũng vậy, mắt không tốt lại còn ra đường một mình lúc trời tối? Tớ gọi điện cho Huân Thần đến đón cậu về… Mộc Nhan, sao lại không nói gì?”
Uông Mộc Nhan giữ chặt mu bàn tay A Nguyên, khàn khàn mở miệng.
“Thật xin lỗi, A Nguyên. Xin lỗi cậu, tôi sớm nên nói lời xin lỗi.”
Tôi là kẻ đầu têu, xém chút nữa đã hủy hoại cuộc đời cậu.
Cậu là Omega tốt như vậy, đen đủi nhất chính là quen biết người tên Uông Mộc Nhan.
Thật xin lỗi.
—-
[1] Nguyên văn “五指不沾阳春水” – Năm ngón tay không dính/chạm nước xuân: Nghĩa gốc của nó là “十指不沾阳春水” – Mười ngón tay không dính/chạm nước xuân, ý tháng ba thời điểm tiết trời rất lạnh, có thể không cần tự giặt quần áo. Ví dụ một gia đình có điều kiện tốt, có thể không cần tự giặt quần áo, không cần làm việc nhà, sống trong nhung lụa, chủ yếu dùng để hình dung phái nữ.
[2] Nguyên văn “冰清玉洁” – Băng thanh ngọc khiết: trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Danh sách chương