”Mộc Nhan! Uông Mộc Nhan!”
Lương Huân Thần trơ mắt nhìn Uông Môc Nhan bất chấp mưa to mà xoay người rời đi, hắn vội vàng cởi khóa kéo áo khoát ôm lấy bé con Đoàn Đoàn nhét vào trong áo khoác, rồi cất bước đuổi theo.
“Lương đại ca…”
Lương Huân Thần bị kéo lại khó hiểu, Omega dáng vẻ đáng thương bên cạnh nói chuyện.
“Em có phải đã khiến cho người yêu anh hiểu lầm rồi? Em có cần tự mình xin lỗi không?”
“Không cần, cậu ta vốn tính khí thất thường.” Lương Huân Thần phiền não nhíu mày lại, cánh tay đang kéo lại run lên, “Chẳng qua, dù cậu ta có như vậy, vẫn là Omega của tôi.”
Hắn vừa dứt lời liền chạy vào màn mưa, quăng người kia lại phía sau [1]. Hắn bây giờ làm gì có tâm tư lo cho người khác, chỉ lo lắng đồ ngốc Uông Mộc Nhan hủy hoại thân thể.
Nhưng Uông Mộc Nhan tuyệt nhiên không để hắn xía vào.
Cũng không biết tại sao một Omega lại có thể chạy nhanh như vậy, liều mạng chạy một mạch, ngay cả đường cũng dám băng qua, tim Lương Huân Thần bị dọa sợ nhảy lên một nhịp.
Xe cộ bấm còi inh ỏi khi Uông Mộc Nhan chạy qua vạch trắng, cứ thế cậu lao thẳng qua đường, dáng vẻ không tiếc mạng mình khiến Lương Huân Thần thêm căng thẳng.
“Cậu nhìn đường đi chứ!” Lương Huân Thần thừa lúc không có xe thì băng qua đường, chạy đến bên kia đường mới thấy Uông Mộc Nhan đang ngồi trên vỉa hè thở gấp, hắn kéo ống tay áo ướt nhẹp, tức giận mắng, “Không muốn sống nữa à? Cậu cho rằng xe cộ trên đường sẽ nhường cậu? Nhỡ đâm trúng thì sao!”
Uông Mộc Nhan cả người đều ướt nhẹp, miệng nói ra lời lẽ cay nghiệt: “Vậy thì cứ để em bị đụng đi! Đụng tàn phế đi! Đụng chết luôn đi!”
Cậu đã nghĩ rất đơn giản.
Chỉ cần cậu chết đi, Lương Huân Thần tự nhiên sẽ tìm được Omega mà hắn thích, người dịu dàng, mềm mại đúng với ước muốn hắn.
Sau cùng, Uông Mộc Nhan cậu không xứng để được yêu, cậu ngẫm nghĩ, chi bằng nói ra lời chói tai nhất.
“Dù sao tôi chết cũng hợp ý anh, anh có thể cưới Omega õng ẹo đó!”
“Cậu…” Lương Huân Thần giận đỏ mặt, nhưng vẫn không bằng miệng lưỡi sắc bén của Omega thất thường này, hắn cứng họng, bé con Đoàn trong ngực hắn thò ra bàn tay be bé.
“Ba… ba ơi, con rất ngoan”, bé cố gắng đưa tay cao lên để lau gò má đã ướt nhẹp của Uông Mộc Nhan, trong mắt bé là sự lo lắng, căn bản không giống như một đứa trẻ ba tuổi, “Ba mắc mưa, không tốt.”
Uông Mộc Nhan thả lỏng, cậu cởi bỏ một thân gai nhọn, suy sụp, mệt mỏi nắm tay bé con: “…Sẽ không ai để tâm nếu ba có dầm mưa.”
“Đoàn Đoàn để tâm!” Giọng của bạn nhỏ gần như vỡ òa.
Hốc mắt Uông Mộc Nhan nóng lên, nghiêng đầu bật cười, cậu đưa tay lau nước mắt đang hòa vào nước mưa trên mặt, chưa kịp châm chọc Lương Huân Thần đôi câu, lại bị Lương Huân Thần bọc vào ngực cùng “vị anh hùng nhỏ”.
Lương Huân Thần vẫn còn đang tức giận, nhưng vẫn ôm chặt một lớn một nhỏ, nói ra lời lẽ hung dữ.
“Về nhà sẽ tính sổ với hai người.”
Uông Mộc Nhan cả người đều nóng lên, giống như muốn bất tỉnh tại chỗ vậy.
Cậu vẫn rất phẫn uất [2], nhưng vẫn an phận rúc vào trong ngực Alpha.
Chẳng qua chỉ nghỉ ngơi giữa giờ mà thôi, cậu sẽ tiếp tục gây sự. =)))
Cậu chỉ là lo Đoàn Đoàn bị dọa sợ, chứ không muốn bị Lương Huân Thần ôm đâu.
Cậu vẫn luôn đanh đá hung dữ, làm sao có thể thỏa hiệp với ai.
Uông Mộc Nhan nghĩ vậy, thế nhưng lại len lén kéo vạt áo Alpha, vùi đầu vào ngực Lương Huân Thần hít một ngụm.
Chính là, cậu chỉ chua [3] một xíu mà thôi.
Không nghĩ tới Lương tiên sinh lại đối tốt với người khác mà thôi.
Quả nhiên, mình vẫn là một Omega xấu tính.
—-
[1] Bản qt nó khác xa lắm luôn, nên cụm này chém 1 tý. Hjhj
[2] “愤懑” – Phẫn uất: Căm phẫn và uất ức
[3] Chua: Vì anh ghen ghen ghen mà:)))
Lương Huân Thần trơ mắt nhìn Uông Môc Nhan bất chấp mưa to mà xoay người rời đi, hắn vội vàng cởi khóa kéo áo khoát ôm lấy bé con Đoàn Đoàn nhét vào trong áo khoác, rồi cất bước đuổi theo.
“Lương đại ca…”
Lương Huân Thần bị kéo lại khó hiểu, Omega dáng vẻ đáng thương bên cạnh nói chuyện.
“Em có phải đã khiến cho người yêu anh hiểu lầm rồi? Em có cần tự mình xin lỗi không?”
“Không cần, cậu ta vốn tính khí thất thường.” Lương Huân Thần phiền não nhíu mày lại, cánh tay đang kéo lại run lên, “Chẳng qua, dù cậu ta có như vậy, vẫn là Omega của tôi.”
Hắn vừa dứt lời liền chạy vào màn mưa, quăng người kia lại phía sau [1]. Hắn bây giờ làm gì có tâm tư lo cho người khác, chỉ lo lắng đồ ngốc Uông Mộc Nhan hủy hoại thân thể.
Nhưng Uông Mộc Nhan tuyệt nhiên không để hắn xía vào.
Cũng không biết tại sao một Omega lại có thể chạy nhanh như vậy, liều mạng chạy một mạch, ngay cả đường cũng dám băng qua, tim Lương Huân Thần bị dọa sợ nhảy lên một nhịp.
Xe cộ bấm còi inh ỏi khi Uông Mộc Nhan chạy qua vạch trắng, cứ thế cậu lao thẳng qua đường, dáng vẻ không tiếc mạng mình khiến Lương Huân Thần thêm căng thẳng.
“Cậu nhìn đường đi chứ!” Lương Huân Thần thừa lúc không có xe thì băng qua đường, chạy đến bên kia đường mới thấy Uông Mộc Nhan đang ngồi trên vỉa hè thở gấp, hắn kéo ống tay áo ướt nhẹp, tức giận mắng, “Không muốn sống nữa à? Cậu cho rằng xe cộ trên đường sẽ nhường cậu? Nhỡ đâm trúng thì sao!”
Uông Mộc Nhan cả người đều ướt nhẹp, miệng nói ra lời lẽ cay nghiệt: “Vậy thì cứ để em bị đụng đi! Đụng tàn phế đi! Đụng chết luôn đi!”
Cậu đã nghĩ rất đơn giản.
Chỉ cần cậu chết đi, Lương Huân Thần tự nhiên sẽ tìm được Omega mà hắn thích, người dịu dàng, mềm mại đúng với ước muốn hắn.
Sau cùng, Uông Mộc Nhan cậu không xứng để được yêu, cậu ngẫm nghĩ, chi bằng nói ra lời chói tai nhất.
“Dù sao tôi chết cũng hợp ý anh, anh có thể cưới Omega õng ẹo đó!”
“Cậu…” Lương Huân Thần giận đỏ mặt, nhưng vẫn không bằng miệng lưỡi sắc bén của Omega thất thường này, hắn cứng họng, bé con Đoàn trong ngực hắn thò ra bàn tay be bé.
“Ba… ba ơi, con rất ngoan”, bé cố gắng đưa tay cao lên để lau gò má đã ướt nhẹp của Uông Mộc Nhan, trong mắt bé là sự lo lắng, căn bản không giống như một đứa trẻ ba tuổi, “Ba mắc mưa, không tốt.”
Uông Mộc Nhan thả lỏng, cậu cởi bỏ một thân gai nhọn, suy sụp, mệt mỏi nắm tay bé con: “…Sẽ không ai để tâm nếu ba có dầm mưa.”
“Đoàn Đoàn để tâm!” Giọng của bạn nhỏ gần như vỡ òa.
Hốc mắt Uông Mộc Nhan nóng lên, nghiêng đầu bật cười, cậu đưa tay lau nước mắt đang hòa vào nước mưa trên mặt, chưa kịp châm chọc Lương Huân Thần đôi câu, lại bị Lương Huân Thần bọc vào ngực cùng “vị anh hùng nhỏ”.
Lương Huân Thần vẫn còn đang tức giận, nhưng vẫn ôm chặt một lớn một nhỏ, nói ra lời lẽ hung dữ.
“Về nhà sẽ tính sổ với hai người.”
Uông Mộc Nhan cả người đều nóng lên, giống như muốn bất tỉnh tại chỗ vậy.
Cậu vẫn rất phẫn uất [2], nhưng vẫn an phận rúc vào trong ngực Alpha.
Chẳng qua chỉ nghỉ ngơi giữa giờ mà thôi, cậu sẽ tiếp tục gây sự. =)))
Cậu chỉ là lo Đoàn Đoàn bị dọa sợ, chứ không muốn bị Lương Huân Thần ôm đâu.
Cậu vẫn luôn đanh đá hung dữ, làm sao có thể thỏa hiệp với ai.
Uông Mộc Nhan nghĩ vậy, thế nhưng lại len lén kéo vạt áo Alpha, vùi đầu vào ngực Lương Huân Thần hít một ngụm.
Chính là, cậu chỉ chua [3] một xíu mà thôi.
Không nghĩ tới Lương tiên sinh lại đối tốt với người khác mà thôi.
Quả nhiên, mình vẫn là một Omega xấu tính.
—-
[1] Bản qt nó khác xa lắm luôn, nên cụm này chém 1 tý. Hjhj
[2] “愤懑” – Phẫn uất: Căm phẫn và uất ức
[3] Chua: Vì anh ghen ghen ghen mà:)))
Danh sách chương