Đùng đùng!
Bầu trời nóng hầm hập lúc nãy bất chợt vang lên tiếng sấm, hệt như lòng Uông Mộc Nhan hiện tại.
“Hai người đang làm gì?”
Trước mắt Uông Mộc Nhan là hình ảnh Lương Huân Thần đang dìu một Omega, gương mặt tái nhợt, tim cậu chợt hoảng.
“Tôi…” Lương Huân Thần mém ném người kia ra ngoài, hắn dẫn Đoàn Đoàn đi ngồi tàu khủng long, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải hành khách ngồi cùng toa đột nhiên ngất xỉu, mới tốt bụng ở lại chăm sóc.
Về tình lẫn về lý mà nói, hắn chỗ nào cũng không sai, nhưng mà không hiểu tại sao dù cho không có gì cần giải thích tim hắn vẫn đập bình bịch.
“Anh chính là người yêu của Lương đại ca ha.” Omega trong ngực Lương Huân Thần nhìn thấy cậu, vô cùng tự nhiên nói lời cảm ơn: “May mà có Lương đại ca cứu em, em đúng là ngu ngốc, cảm nắng mà lại không để ý.”
”À…” Uông Mộc Nhan mấp máy đôi môi khô khốc vì đứng lâu dưới ánh mặt trời, gió to nổi lên, thổi vào mặt cậu đến một chút huyết sắc cũng bị rút sạch, vẻ mặt xinh đẹp mà lạnh lùng lộ ra, gượng cười, “Tôi thấy cậu đúng là có chút ngu ngốc, không biết là một Omega đứng đắn thì nên giữ khoảng cách với Alpha đã có gia đình à?”
“Em… em chẳng qua là thân thể không thoải mái nên mới.. em không phải cố ý.”
Uông Mộc Nhan nhìn tên Omega vẫn còn rúc trong ngực chồng mình hai mắt đều đau, không nhìn nỗi dáng vẻ đang õng ẹo kia.
Cậu khách khí,lễ phép hỏi một câu: “Vậy xin hỏi thân thể cậu hiện tại đã khỏe chưa?”
Omega kia không hiểu tột cùng thái độ Uông Mộc Nhan là gì, trả lời có chút chột dạ: “Dạ… tốt lắm.”
“Vậy cậu còn không mau buông ra cho tôi!” Uông Mộc Nhan vốn tính khí nóng nảy, sắc mặt tối sầm nhìn rất hung hãn, vừa dứt lời xong, Omega õng ẹo kia nước mắt lưng tròng.
Cậu ta run lẩy bẩy buông Lương Huân Thần ra, dáng vẻ đầy oan ức: “Lương đại ca, em không có…”
Lương Huân Thần buông người kia ra, thậm chí lui về phía sau một bước, vốn là Omega này đột nhiên lảo đảo hắn mới đỡ một cái, cũng không có ý ôm không buông tay.
“Là do cậu ấy vừa bị trặc chân cho nên tôi mới đỡ, không hề có ý tứ gì khác.” Thú thật thì Omega này méo tròn ra sao hắn còn chưa thấy rõ, làm gì mà có tâm tư khác, “Cậu chớ suy nghĩ nhiều, Đoàn Đoàn có thể làm chứng cho tôi.”
“Gì mà em nghĩ quá nhiều? Em không nên à?”
Ngực Uông Mộc Nhan phập phồng không ngừng, nhưng con của cậu đang đứng ở đây, cậu cố gắng đè nén tức giận trong lòng, tim cậu như đang ngâm vào nước lạnh thấu xương. Suy cho cùng, Lương Huân Thần cũng không phải là người làm tổn thương cậu.
Cho tới bây giờ, chuyện cậu kết hôn với Lương Huân Thần, hắn còn chưa nổi giận trách mắng cậu.
Cho tới bây giờ, cũng không không nói lời nào mà cắt đứt liên lạc, làm tim cậu đập rộn lên cuống cuồng tìm người.
Cho tới bây giờ, cũng không làm cho cậu lúc nào cũng khóc nức nở.
“Được rồi…” Hạt mưa rơi xuống khuôn mặt vô hồn của Uông Mộc Nhan, tái nhợt đến gần như trong suốt.
Cậu làm sao quên, bây giờ Lương Huân Thần chỉ mới 28 tuổi.
Lương Huân Thần 28 tuổi có rất nhiều Omega theo đuổi, hắn anh tuấn lại hiền lành, học rộng mà tài năng.
Lương Huân Thần 28 tuổi thích Omega luôn dịu dàng gặp người người thích, thích người thích làm nũng, đức hạnh chăm lo việc nhà.
Lương Huân Thần 28 tuổi chưa từng xích mích với ai duy chỉ có chán ghét cậu.
“Uông Mộc Nhan! Cậu tại sao lại như vậy? Tôi vẫn còn cho là cậu tính tình kiêu căng chút thôi, đến giờ biết được thật khiến người ta nôn mửa, tôi đúng là nhìn lầm cậu!”
Uông Mộc Nhan còn nhớ dáng vẻ Lương Huân Thần 28 tuổi chỉ trích mình, điều này khiến cho tim cậu trong nháy mắt bị bóp nghẹn.
Mưa phùn trút xuống, Uông Mộc Nhan cũng chỉ có thể thấy người trước mặt dần mơ hồ.
Lương Huân Thần và Omega yếu nhược còn có một đứa trẻ đáng yêu.
Đây mới là sự kết hợp tương xứng.
Vậy cậu tính là gì? Uông Mộc Nhan không nhìn nổi nữa, xoay người bỏ đi, cậu làm sao còn tâm tư cùng vọng tưởng giữ Lương Huân Thần ở bên người.
Mưa làm cậu ướt tóc, gò má, vạt áo, ống quần, nhưng không thể nào giội đi vết máu đang lan tràn từ tim.
Cậu chính là một tên dối trá, đúng là một chuyện cười.
Bầu trời nóng hầm hập lúc nãy bất chợt vang lên tiếng sấm, hệt như lòng Uông Mộc Nhan hiện tại.
“Hai người đang làm gì?”
Trước mắt Uông Mộc Nhan là hình ảnh Lương Huân Thần đang dìu một Omega, gương mặt tái nhợt, tim cậu chợt hoảng.
“Tôi…” Lương Huân Thần mém ném người kia ra ngoài, hắn dẫn Đoàn Đoàn đi ngồi tàu khủng long, chỉ là ngẫu nhiên gặp phải hành khách ngồi cùng toa đột nhiên ngất xỉu, mới tốt bụng ở lại chăm sóc.
Về tình lẫn về lý mà nói, hắn chỗ nào cũng không sai, nhưng mà không hiểu tại sao dù cho không có gì cần giải thích tim hắn vẫn đập bình bịch.
“Anh chính là người yêu của Lương đại ca ha.” Omega trong ngực Lương Huân Thần nhìn thấy cậu, vô cùng tự nhiên nói lời cảm ơn: “May mà có Lương đại ca cứu em, em đúng là ngu ngốc, cảm nắng mà lại không để ý.”
”À…” Uông Mộc Nhan mấp máy đôi môi khô khốc vì đứng lâu dưới ánh mặt trời, gió to nổi lên, thổi vào mặt cậu đến một chút huyết sắc cũng bị rút sạch, vẻ mặt xinh đẹp mà lạnh lùng lộ ra, gượng cười, “Tôi thấy cậu đúng là có chút ngu ngốc, không biết là một Omega đứng đắn thì nên giữ khoảng cách với Alpha đã có gia đình à?”
“Em… em chẳng qua là thân thể không thoải mái nên mới.. em không phải cố ý.”
Uông Mộc Nhan nhìn tên Omega vẫn còn rúc trong ngực chồng mình hai mắt đều đau, không nhìn nỗi dáng vẻ đang õng ẹo kia.
Cậu khách khí,lễ phép hỏi một câu: “Vậy xin hỏi thân thể cậu hiện tại đã khỏe chưa?”
Omega kia không hiểu tột cùng thái độ Uông Mộc Nhan là gì, trả lời có chút chột dạ: “Dạ… tốt lắm.”
“Vậy cậu còn không mau buông ra cho tôi!” Uông Mộc Nhan vốn tính khí nóng nảy, sắc mặt tối sầm nhìn rất hung hãn, vừa dứt lời xong, Omega õng ẹo kia nước mắt lưng tròng.
Cậu ta run lẩy bẩy buông Lương Huân Thần ra, dáng vẻ đầy oan ức: “Lương đại ca, em không có…”
Lương Huân Thần buông người kia ra, thậm chí lui về phía sau một bước, vốn là Omega này đột nhiên lảo đảo hắn mới đỡ một cái, cũng không có ý ôm không buông tay.
“Là do cậu ấy vừa bị trặc chân cho nên tôi mới đỡ, không hề có ý tứ gì khác.” Thú thật thì Omega này méo tròn ra sao hắn còn chưa thấy rõ, làm gì mà có tâm tư khác, “Cậu chớ suy nghĩ nhiều, Đoàn Đoàn có thể làm chứng cho tôi.”
“Gì mà em nghĩ quá nhiều? Em không nên à?”
Ngực Uông Mộc Nhan phập phồng không ngừng, nhưng con của cậu đang đứng ở đây, cậu cố gắng đè nén tức giận trong lòng, tim cậu như đang ngâm vào nước lạnh thấu xương. Suy cho cùng, Lương Huân Thần cũng không phải là người làm tổn thương cậu.
Cho tới bây giờ, chuyện cậu kết hôn với Lương Huân Thần, hắn còn chưa nổi giận trách mắng cậu.
Cho tới bây giờ, cũng không không nói lời nào mà cắt đứt liên lạc, làm tim cậu đập rộn lên cuống cuồng tìm người.
Cho tới bây giờ, cũng không làm cho cậu lúc nào cũng khóc nức nở.
“Được rồi…” Hạt mưa rơi xuống khuôn mặt vô hồn của Uông Mộc Nhan, tái nhợt đến gần như trong suốt.
Cậu làm sao quên, bây giờ Lương Huân Thần chỉ mới 28 tuổi.
Lương Huân Thần 28 tuổi có rất nhiều Omega theo đuổi, hắn anh tuấn lại hiền lành, học rộng mà tài năng.
Lương Huân Thần 28 tuổi thích Omega luôn dịu dàng gặp người người thích, thích người thích làm nũng, đức hạnh chăm lo việc nhà.
Lương Huân Thần 28 tuổi chưa từng xích mích với ai duy chỉ có chán ghét cậu.
“Uông Mộc Nhan! Cậu tại sao lại như vậy? Tôi vẫn còn cho là cậu tính tình kiêu căng chút thôi, đến giờ biết được thật khiến người ta nôn mửa, tôi đúng là nhìn lầm cậu!”
Uông Mộc Nhan còn nhớ dáng vẻ Lương Huân Thần 28 tuổi chỉ trích mình, điều này khiến cho tim cậu trong nháy mắt bị bóp nghẹn.
Mưa phùn trút xuống, Uông Mộc Nhan cũng chỉ có thể thấy người trước mặt dần mơ hồ.
Lương Huân Thần và Omega yếu nhược còn có một đứa trẻ đáng yêu.
Đây mới là sự kết hợp tương xứng.
Vậy cậu tính là gì? Uông Mộc Nhan không nhìn nổi nữa, xoay người bỏ đi, cậu làm sao còn tâm tư cùng vọng tưởng giữ Lương Huân Thần ở bên người.
Mưa làm cậu ướt tóc, gò má, vạt áo, ống quần, nhưng không thể nào giội đi vết máu đang lan tràn từ tim.
Cậu chính là một tên dối trá, đúng là một chuyện cười.
Danh sách chương