Yến tiên sinh vào thang máy, nhưng lên tầng hai, đây không phải là tầng đồ nữ sao? Trong lòng Ôn Tửu cảm thấy có chút không thích hợp, sẽ không phải là anh ta muốn mua cho mình đi? Hoặc là anh ta muốn mua quần áo cho người trong nhà? Bảo mình tới xem rồi chọn giúp?
Cô cảm thấy loại khả năng phía sau cao hơn, dù sao anh ta đã thanh toán xong hai mươi vạn tiền đặt cọc, tiền lương một ngày mười vạn, không có lý do gì còn phải trả tiền mua trang phục khác đi.
Đang suy nghĩ, Yến Luật đã đi vào một gian cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng đứng cửa nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, quả thực là đẹp giống như là minh tinh, khí chất và ăn mặc đều không tầm thường, lập tức nhiệt tình chào đón, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi hai vị cần gì?”
Yến Luật ừ một tiếng, trả lời cùng với không trả lời đều giống nhau, cũng không cần nhân viên cửa hàng đề cử, ánh mắt sắc bén quét qua một loạt dãy quần áo. Sau đó dừng lại ở một cái áo lông màu xanh lá cây, tiếp đó duỗi một ngón trỏ chỉ chỉ, Cái kia, tìm size, đưa cho cô ta.”
Ôn Tửu nhìn ngón tay thon dài mà kiêu căng đang chỉ mình, lúc này mới xác định là anh ta thực sự mua quần áo cho mình. Đây là chê quần áo mình mang quá ít sao? Quá xấu? Hay là quá thấp kém? Hoặc là không hợp gu của anh ta?
Cửa hàng trưởng thấy nhiều biết rộng, vừa thấy vị tiên sinh này hoàn toàn bày tư thế chỉ điểm giang sơn không hỏi giá tiền, lập tức biết đây là người có tiền, tức khắc mang vẻ mặt tươi cười tự mình cầm cái áo lông đưa cho Ôn Tửu, vô cùng nhiệt tình mời cô đi vào phòng thử đồ.
Ôn Tửu không nhận, áy náy cười cười với cửa hàng trưởng, quay lại nói với Yến Luật: “Yến tiên sinh, tôi thật sự không cần, tôi có mang theo quần áo.”
Yến Luật lạnh mặt, dùng giọng điệu không cho chống cự, chỉ nói ba chữ: “Đi thử đi.”
Loại đàn ông kiên quyết mua quần áo cho phụ nữ, hơn nữa ngay cả giá tiền cũng không nhìn, má nóthật sự là quá đáng yêu rồi, cửa hàng trưởng cũng có chút ghen tị, hận không thể nói với Ôn Tửu: “cô gái cô cũng đừng làm kiêu, nhanh đi vào trong phòng thử đồ lén lút vui mừng đi.”
Thế nhưng mà Ôn Tửu lại không có ý định cảm kích “chuyện tốt” bực này, trên khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp là một loại biểu tình là lạ, giống như việc này có chút buồn cười.
Đương nhiên buồn cười rồi. Mình cũng không phải là bạn gái thực sự của anh ta, sao phải để cho anh ta mua quần áo cho, tại sao phải mặc quần áo theo gu của anh ta?
Ôn Tửu lập tức nhớ đến các điều khoản linh ta linh tinh của thỏa thuận: tắm rửa hàng ngày, gội đầu hàng ngày, đánh răng ngày ba lượt… Cô ôm nửa bên mặt chỉ muốn thở dài, phải ở với người đàn ông săm soi này qua bảy ngày đây.
Cửa hàng trưởng đang cầm áo đứng ở trước mặt cô, miệng lưỡi trơn tru thuyết phục: “Ánh mắt của tiên sinh rất tốt, áo lông này vô cùng mỏng nhẹ thoáng khí, kiểu dáng cũng thịnh hành nhất năm nay, loại vải organza (*) này không hề lộ bụng, ngài thử một lần là biết.”
[(*)Vải Organza là loại vải mỏng, trơn mịn, được dệt từ lụa tơ tằm hoặc sợi filament tổng hợp (như polyester hay ni lông), thường được dùng may áo cưới, áo dài vì chất liệu mang vẻ quý phái, sang trọng.]
Sự nhiệt tình của cửa hàng trưởng khiến cho Ôn Tửu không thể không biết xấu hổ mà từ chối, nghĩ một chút liền cầm cái áo lông vào phòng thử đồ. Nếu Yến Luật nhất định bắt mình mua quần áo mới, vậy thì mình tự bỏ tiền ra mua là được, dù sao sang năm mới, mua cho mình một bộ quần áo mới cũng rất bình thường. Chỉ có điều màu sắc đẹp đẽ này, phong cách hoạt bátnhư vậy, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thử mặc.
Lúc đi ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng và cửa hàng trưởng đều kinh diễm vây quanh, khen không dứt miệng: “Da ngài trắng, mặc rất đẹp.”
“Đúng vậy, quả thực rất đẹp.”
Ôn Tửu tùy ý nhìn lướt qua mình ở trong gương, màu xanh lá cây quả thực rất tôn màu da, mặc dù là áo lông, nhưng kiểu dáng chiết eo đúng là trông không béo, ở chỗ thắt lưng điểm một chút vải organza màu trắng xõa xuống, rất đẹp rất thần tiên.
Cái áo này mặc dù rất được, màu sắc và kiểu dáng lại là loại cô chưa từng thử, hoàn toàn không phù hợp với cá tính gọn gàng linh hoạt của cô. Từ trước đến nay cô chuộng quần áo kiểu đơn giản phóng khoáng, màu sắc trang nhã như màu xám nhạt, màu trắng, màu cà phê nhạt… Loại trang phục phong cách công chúa xinh đẹp này, cho tới bây giờ cô đều là tôn kính mà không gần gũi.
Nhưng mà nếu Yến tiên sinh thích, vậy thì mua một cái thôi. Dù sao vừa nãy mình đột nhiên muốn nuốt lời, chọc anh ta thức giận, bây giờ trong lòng có chút áy náy.
Ôn Tửu vốn định mua một cái coi như xong việc, ai ngờ, vừa mới ra khỏi phòng thử đồ, cửa hàng trưởng đã vâng lệnh cầm một món trang phục càng xinh tươi càng đẹp đẽ tới đây.
Thế mà là một cái áo bông kiểu Trung Quốc có màu đỏ như dưa hấu, vạt áo chéo, cổ đứng, cúc cài móc trên vai còn thêu hai con bướm trông rất sống động, bỉ dực song phi.(*)
[(*)Bỉ dực song phi: ý chỉ cùng nhau sát cánh bay cao.
Cúc cài móc kiểu Trung:]
Mí mắt Ôn Tửu co rút, không khỏi ngẩng đầu nhìn Yến Luật, cho dù là ăn tết, cũng không cần mặc đồ vui mừng như vậy đi.
Mặt Yến Luật không chút thay đổi nào mà nhìn cô, vẫn là ba chữ không cho phép khước từ: “Đi thử đi.”
Ôn Tửu mặc thử áo rồi đi ra, đứng trước gương, bị ánh sáng màu đỏ làm hoa mắt.
Cô gái trong gương quả thực giống như là một … cô dâu mới vui mừng.
Hử? Cô dâu?
Ôn Tửu cảm thấy có chút không đúng, lập tức quay mặt lại hỏi: “Yến tiên sinh, sẽ không phải là anh còn muốn… tôi và anh đính hôn giả đi?”
Ôn Tửu đã ăn khổ một lần chủ quan mất Kinh Châu, cho nên thay đổi sách lược, trong lòng có nghi hoặc gì thì phải thẳng thắn nói ra, tránh cho lại phạm cùng một sai lầm, cũng đừng đần độn u mê mà đi theo anh ta về thành phố X, còn phải giả vờ đính hôn với anh ta, đó tuyệt đối là vượt qua giới hạn của cô, kiên quyết không được.
Yến Luật nghe được hai chữ đính hôn, khóe miệng nhếch lên thành điệu cười ngạo mạn mang theo một chút trào phúng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Mấy tháng sau, vì những lời này Yến tiên sinh hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.
Ôn Tửu nhẹ nhàng thở ra, không phải cô tự mình đa tình, liên tưởng phong phú, chủ yếu là cái áo kiểu Trung Quốc màu đỏ dưa hấu này thật sự là quá vui mừng rồi, quả thực là không khác lắm với trang phục mời rượu trong hôn lễ.
Ôn Tửu âm thầm thấy khó hiểu, phong cách ăn mặc của Yến Luật là thiên về phong cách đơn giản, màu sắc trang nhã, gần giống gu của mình, sao lại chọn cho mình hai cái áo đều sặc sỡ sáng sủa như vậy, hoàn toàn không hợp với phong cách của bản thân anh ta.
Cô nhìn Yến Luật qua gương, vừa vặn anh ta cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt của hai người vừa giao nhau, Yến Luật liền rời mắt ngay lập tức. Chẳng trách cô ta thích trang phục kiểu dáng đơn giản, màu sắc trang nhã, vừa mặc loại trang phục xinh xắn hoạt bát, màu sắc rực rỡ này lên, quả thực giống như một đứa học sinh, non nớt muốn cấu ra nước.
Xem ra, còn cần phải chọn một món trang phục tương đối cao lãnh anh khí, làm nổi bật lên mặt ngang ngược và hung ác của cô ta, bởi vì mục đích đưa cô ta về quê lần này, không chỉ là để ăn nói với ông bà, càng quan trọng hơn chính là, ‘ăn nói’ với Úc Thiên Thiên.
Vì thế, Yến tiên sinh lại chỉ ngón tay tôn quý của về phía cái áo khoác bằng cashmere màu xám nhạt có hai hàng cúc.
Ôn Tửu liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đây mới là phong cách mình thích, thanh nhã đơn giản, thoải mái phóng khoáng. Gu thẩm mỹ của Yến tiên sinh này cuối cùng cũng gần sát với mình một lần.
Cửa hàng trưởng nhìn theo ngón tay anh tuấn của ông chủ lắm tiền này, trong lòng mừng như điên. Đây là món trang phục đắt tiền nhất ở trong cửa hàng, tiên sinh ngài thực sự tinh mắt. Ngàn vạn lần đừng nhìn nhãn hiệu a, phú ông anh tuấn.
Phú ông anh tuấn quả nhiên không nhìn nhãn hiệu.
Cửa hàng trưởng kích động bưng cái áo khoác cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu nhận lấy món đồ này, đầu ngón tay vừa chạm vào chất liệu đã cảm thấy rất cần thiết phải nhìn nhãn hiệu. Quả nhiên, lúc nhìn thoáng qua giá tiền ở trong phòng thử đồ, cô xoa xoa huyệt thái dương.
Quên đi, coi như là phần thưởng cho cả năm vất vả của mình đi.
Cô mặc áo khoác vào, vừa đi ra ngoài, Yến Luật chỉ nhìn cô một cái, liền nói thẳng với cửa hàng trưởng: “Gói ba cái này lại.” Sau đó lấy ví tiền ra.
Ôn Tửu vội nói: “để tôi.”
Mặc dù cô bị Yến Luật kéo đến đây, bị bắt chọn ba cái áo, nhưng trong khoảnh khắc thử áo, cô đã quyết định muốn tự mình trả tiền. Ôn Tửu nhanh chóng mở túi xách, vì không muốn để cho Yến Luật giành trước, động tác cô lấy tiền quả thực có thể dùng “sét đánh không kịp bưng tai” để hình dung.
Yến Luật không đếm xỉa đến lời nói của cô, cũng bỏ qua động tác lấy tiền của cô, chỉ lấy một tấm thẻ vàng đưa cho nhân viên thu ngân của cửa hàng. Gần như là cùng một lúc, Ôn Tửu cũng đưa thẻ của mình tới.
Nhưng mà nhân viên cửa hàng bỏ qua thẻ của cô, cười mỉm nhận lấy thẻ vàng của phú ông anh tuấn, cười mỉm quẹt thẻ.
Ôn Tửu: “…”
Quét thẻ xong, nhân viên cửa hàng cười quả thực còn ngọt hơn so với bánh kẹo: “Hoan nghênh hai vị lần sau đến.”
Loại khác hàng thổ hào không nhìn giá tiền, chỉ cần quét thẻ này thật sự là rất làm cho người khác ưa thích.
Yến Luật cảm thấy nỗi lo về sau của mình xem như đã tạm thời giải quyết.
Ba cái áo, hai ngày đổi một lần, mắt không cần bị ngược đãi, mấu chốt là trên tâm lý cũng coi như là thoải mái, vừa nghĩ tới phải ở chung với một người bảy ngày không thay quần áo, lại cư xử giống như là người yêu, anh cảm thấy quả thực là sống không bằng chết.
Còn nữa, quần áo của Ôn Tửu đều có màu sắc trang nhã, vào dịp tết, ông cụ bà cụ trong nhà thích con cháu mặc màu sắc vui mừng sặc sỡ, thương hiệu quần áo này mặc dù không phải là thương hiệu gì lớn, nhưng thiết kế và tính chất vô cùng tinh tế, là thương hiệu mà bà cụ thích nhất, cho nên anh mua cho Ôn Tửu mấy món đồ, cũng coi như là một công đôi việc.
Yến Luật xoải bước chân dài đi ra khỏi cửa hàng.
Ôn Tửu xách theo một túi to đuổi theo, giòn giã gọi một tiếng: “Yến tiên sinh.”
Yến Luật dừng bước, quay đầu nhìn cô. Bởi vì đã giải quyết họa lớn ở trong lòng, giờ phút này sắc mặt của Yến tiên sinh dễ chịu hơn so với lúc ở trong thư phòng.
Ôn Tửu đi đến trước mặt anh, dịu dàng cười: “Yến tiên sinh, nếu hiệp ước đã có hiệu lực, như vậy từ hôm nay trở đi, tôi chính là bạn gái của anh, đúng không?”
Yến Luật miễn cưỡng “ừ” một tiếng, có ý gì?
“Xách đồ thay bạn gái là trách nhiệm không thể chối từ của bạn trai.” Ôn Tửu nhét túi to vào trong tay anh: “Này, cầm đi.” Nói xong, hai tay nhét vào trong túi áo khoác, xinh đẹp mà thướt tha đi trước một bước.
Yến Luật giống như là bị sét đánh, cúi đầu nhìn nhìn ba cái túi to trong tay mình, đây là đang nằm mơ đi…
Cô ta thế mà dám sai mình! Cô ta lại dám sai mình!
Trong đầu Yến tiên sinh giống như là để một thiết bị nhắc, bắt đầu tuần hoàn phát ra những lời này.
Anh cắn chặt răng, xách túi đuổi theo.
Ôn Tửu đi đến trước thang máy, bấm công tắc, lại cười cười với anh: “Nếu là người yêu, vậy tôi sẽ gọi thẳng anh là Yến Luật, anh cũng gọi thẳng tôi là Ôn Tửu là được.”
Yến Luật xách cái túi to, lại cắn chặt răng.
Ting toong một tiếng, cửa thang máy mở ra, Yến Luật xách theo ba cái to lớn dẫn đầu đi vào.
Ôn Tửu lại không đi vào, đứng ở cửa thang máy, cười cười với Yến tiên sinh đang tức giận ở bên trong: “Anh đi xuống trước đi, chờ một lát, tôi đi xuống ngay.”
Không đợi Yến Luật nói chuyện, cửa thang máy đã đóng lại, lập tức đi xuống gara ngầm.
Yến Luật ngẩn ra, chợt nảy ra một ý niệm trong đầu, cô ta sẽ không mang theo khoản tiền đó bỏ trốn đi chứ?
Anh lại phát hiện thỏa thuận còn có một lỗ hổng vô cùng lớn, chính là: lúc bên B rời khỏi bên A, phải xin phép trước, không được tự mình hành động.
Thang máy ngừng lại, anh đứng ở cửa thang máy chần chừ một chút, có nên đi lên đuổi theo cô ta không?
Cô ta sẽ không thật sự cầm theo hai mươi vạn tiền đặt cọc mà bỏ trốn đi?
Ừ, sẽ không, còn có năm mươi vạn nữa chưa lấy đến tay đâu.
Yến tiên sinh yên tâm xách túi to đi về phía ô tô.
Dư Cường đang ở trong xe chơi với Hoan Hoan, thấy một mình Yến Luật xách theo ba cái túi giấy cực to, trở về một mình, trong lòng cũng đang khó hiểu, sao không thấy cô Ôn bạn gái của anh, chẳng lẽ là cãi nhau, sao sắc mặt của Yến tiên sinh lại có chút khó coi đây, giống như là tủi thân ấy.
Yến tiên sinh bỏ ba túi giấy to vào cốp xe ở phía sau, lên xe chờ Ôn Tửu.
Mặc dù tính toán, xác định cô sẽ không chạy trốn, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có một chút không khẳng định như vậy. Nháy mắt năm phút đồng hồ đã trôi qua, còn không thấy người, anh không khỏi có chút mất bình tĩnh, bắt đầu tìm từ ngữ xấu ở trong lòng.
Cũng may, hai phút sau cuối cùng anh cũng thấy Ôn Tửu xách một túi to đi tới.
Ôn Tửu mở cửa xe, để cái túi ở trên chỗ ngồi bên cạnh Yến Luật, thản nhiên cười: “Yến Luật, anh mặc quần áo 185, có lẽ là thích hợp đi.”
Yến Luật ngẩn ra, cô ta là đi mua quần áo cho mình? Vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên túi quần áo đó, anh lại giật mình lần nữa.
Nhãn hiệu này anh tương đối quen thuộc, một cái áo sơ mi là đủ để mua một cái áo lông ban nãy của cô ta, không ngờ là cô ta mua một cái áo gió, giá tiền của cái này còn đắt hơn so với ba cái áo kia cộng lại!
Cô ta đây là đang có ý gì? Ra vẻ không thiếu chút tiền này mua quần áo đắt tiền, chẳng lẽ là đang mỉa mai mình keo kiệt, mua quần áo quá rẻ cho cô ta? Cho nên mua một cái đắt tiền hơn để đánh vào mặt mình?
Anh xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu hít thở sâu.
Cô cảm thấy loại khả năng phía sau cao hơn, dù sao anh ta đã thanh toán xong hai mươi vạn tiền đặt cọc, tiền lương một ngày mười vạn, không có lý do gì còn phải trả tiền mua trang phục khác đi.
Đang suy nghĩ, Yến Luật đã đi vào một gian cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng đứng cửa nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đi vào, quả thực là đẹp giống như là minh tinh, khí chất và ăn mặc đều không tầm thường, lập tức nhiệt tình chào đón, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi hai vị cần gì?”
Yến Luật ừ một tiếng, trả lời cùng với không trả lời đều giống nhau, cũng không cần nhân viên cửa hàng đề cử, ánh mắt sắc bén quét qua một loạt dãy quần áo. Sau đó dừng lại ở một cái áo lông màu xanh lá cây, tiếp đó duỗi một ngón trỏ chỉ chỉ, Cái kia, tìm size, đưa cho cô ta.”
Ôn Tửu nhìn ngón tay thon dài mà kiêu căng đang chỉ mình, lúc này mới xác định là anh ta thực sự mua quần áo cho mình. Đây là chê quần áo mình mang quá ít sao? Quá xấu? Hay là quá thấp kém? Hoặc là không hợp gu của anh ta?
Cửa hàng trưởng thấy nhiều biết rộng, vừa thấy vị tiên sinh này hoàn toàn bày tư thế chỉ điểm giang sơn không hỏi giá tiền, lập tức biết đây là người có tiền, tức khắc mang vẻ mặt tươi cười tự mình cầm cái áo lông đưa cho Ôn Tửu, vô cùng nhiệt tình mời cô đi vào phòng thử đồ.
Ôn Tửu không nhận, áy náy cười cười với cửa hàng trưởng, quay lại nói với Yến Luật: “Yến tiên sinh, tôi thật sự không cần, tôi có mang theo quần áo.”
Yến Luật lạnh mặt, dùng giọng điệu không cho chống cự, chỉ nói ba chữ: “Đi thử đi.”
Loại đàn ông kiên quyết mua quần áo cho phụ nữ, hơn nữa ngay cả giá tiền cũng không nhìn, má nóthật sự là quá đáng yêu rồi, cửa hàng trưởng cũng có chút ghen tị, hận không thể nói với Ôn Tửu: “cô gái cô cũng đừng làm kiêu, nhanh đi vào trong phòng thử đồ lén lút vui mừng đi.”
Thế nhưng mà Ôn Tửu lại không có ý định cảm kích “chuyện tốt” bực này, trên khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp là một loại biểu tình là lạ, giống như việc này có chút buồn cười.
Đương nhiên buồn cười rồi. Mình cũng không phải là bạn gái thực sự của anh ta, sao phải để cho anh ta mua quần áo cho, tại sao phải mặc quần áo theo gu của anh ta?
Ôn Tửu lập tức nhớ đến các điều khoản linh ta linh tinh của thỏa thuận: tắm rửa hàng ngày, gội đầu hàng ngày, đánh răng ngày ba lượt… Cô ôm nửa bên mặt chỉ muốn thở dài, phải ở với người đàn ông săm soi này qua bảy ngày đây.
Cửa hàng trưởng đang cầm áo đứng ở trước mặt cô, miệng lưỡi trơn tru thuyết phục: “Ánh mắt của tiên sinh rất tốt, áo lông này vô cùng mỏng nhẹ thoáng khí, kiểu dáng cũng thịnh hành nhất năm nay, loại vải organza (*) này không hề lộ bụng, ngài thử một lần là biết.”
[(*)Vải Organza là loại vải mỏng, trơn mịn, được dệt từ lụa tơ tằm hoặc sợi filament tổng hợp (như polyester hay ni lông), thường được dùng may áo cưới, áo dài vì chất liệu mang vẻ quý phái, sang trọng.]
Sự nhiệt tình của cửa hàng trưởng khiến cho Ôn Tửu không thể không biết xấu hổ mà từ chối, nghĩ một chút liền cầm cái áo lông vào phòng thử đồ. Nếu Yến Luật nhất định bắt mình mua quần áo mới, vậy thì mình tự bỏ tiền ra mua là được, dù sao sang năm mới, mua cho mình một bộ quần áo mới cũng rất bình thường. Chỉ có điều màu sắc đẹp đẽ này, phong cách hoạt bátnhư vậy, cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng thử mặc.
Lúc đi ra khỏi phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng và cửa hàng trưởng đều kinh diễm vây quanh, khen không dứt miệng: “Da ngài trắng, mặc rất đẹp.”
“Đúng vậy, quả thực rất đẹp.”
Ôn Tửu tùy ý nhìn lướt qua mình ở trong gương, màu xanh lá cây quả thực rất tôn màu da, mặc dù là áo lông, nhưng kiểu dáng chiết eo đúng là trông không béo, ở chỗ thắt lưng điểm một chút vải organza màu trắng xõa xuống, rất đẹp rất thần tiên.
Cái áo này mặc dù rất được, màu sắc và kiểu dáng lại là loại cô chưa từng thử, hoàn toàn không phù hợp với cá tính gọn gàng linh hoạt của cô. Từ trước đến nay cô chuộng quần áo kiểu đơn giản phóng khoáng, màu sắc trang nhã như màu xám nhạt, màu trắng, màu cà phê nhạt… Loại trang phục phong cách công chúa xinh đẹp này, cho tới bây giờ cô đều là tôn kính mà không gần gũi.
Nhưng mà nếu Yến tiên sinh thích, vậy thì mua một cái thôi. Dù sao vừa nãy mình đột nhiên muốn nuốt lời, chọc anh ta thức giận, bây giờ trong lòng có chút áy náy.
Ôn Tửu vốn định mua một cái coi như xong việc, ai ngờ, vừa mới ra khỏi phòng thử đồ, cửa hàng trưởng đã vâng lệnh cầm một món trang phục càng xinh tươi càng đẹp đẽ tới đây.
Thế mà là một cái áo bông kiểu Trung Quốc có màu đỏ như dưa hấu, vạt áo chéo, cổ đứng, cúc cài móc trên vai còn thêu hai con bướm trông rất sống động, bỉ dực song phi.(*)
[(*)Bỉ dực song phi: ý chỉ cùng nhau sát cánh bay cao.
Cúc cài móc kiểu Trung:]
Mí mắt Ôn Tửu co rút, không khỏi ngẩng đầu nhìn Yến Luật, cho dù là ăn tết, cũng không cần mặc đồ vui mừng như vậy đi.
Mặt Yến Luật không chút thay đổi nào mà nhìn cô, vẫn là ba chữ không cho phép khước từ: “Đi thử đi.”
Ôn Tửu mặc thử áo rồi đi ra, đứng trước gương, bị ánh sáng màu đỏ làm hoa mắt.
Cô gái trong gương quả thực giống như là một … cô dâu mới vui mừng.
Hử? Cô dâu?
Ôn Tửu cảm thấy có chút không đúng, lập tức quay mặt lại hỏi: “Yến tiên sinh, sẽ không phải là anh còn muốn… tôi và anh đính hôn giả đi?”
Ôn Tửu đã ăn khổ một lần chủ quan mất Kinh Châu, cho nên thay đổi sách lược, trong lòng có nghi hoặc gì thì phải thẳng thắn nói ra, tránh cho lại phạm cùng một sai lầm, cũng đừng đần độn u mê mà đi theo anh ta về thành phố X, còn phải giả vờ đính hôn với anh ta, đó tuyệt đối là vượt qua giới hạn của cô, kiên quyết không được.
Yến Luật nghe được hai chữ đính hôn, khóe miệng nhếch lên thành điệu cười ngạo mạn mang theo một chút trào phúng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không đính hôn với cô.”
Mấy tháng sau, vì những lời này Yến tiên sinh hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.
Ôn Tửu nhẹ nhàng thở ra, không phải cô tự mình đa tình, liên tưởng phong phú, chủ yếu là cái áo kiểu Trung Quốc màu đỏ dưa hấu này thật sự là quá vui mừng rồi, quả thực là không khác lắm với trang phục mời rượu trong hôn lễ.
Ôn Tửu âm thầm thấy khó hiểu, phong cách ăn mặc của Yến Luật là thiên về phong cách đơn giản, màu sắc trang nhã, gần giống gu của mình, sao lại chọn cho mình hai cái áo đều sặc sỡ sáng sủa như vậy, hoàn toàn không hợp với phong cách của bản thân anh ta.
Cô nhìn Yến Luật qua gương, vừa vặn anh ta cũng đang nhìn cô.
Tầm mắt của hai người vừa giao nhau, Yến Luật liền rời mắt ngay lập tức. Chẳng trách cô ta thích trang phục kiểu dáng đơn giản, màu sắc trang nhã, vừa mặc loại trang phục xinh xắn hoạt bát, màu sắc rực rỡ này lên, quả thực giống như một đứa học sinh, non nớt muốn cấu ra nước.
Xem ra, còn cần phải chọn một món trang phục tương đối cao lãnh anh khí, làm nổi bật lên mặt ngang ngược và hung ác của cô ta, bởi vì mục đích đưa cô ta về quê lần này, không chỉ là để ăn nói với ông bà, càng quan trọng hơn chính là, ‘ăn nói’ với Úc Thiên Thiên.
Vì thế, Yến tiên sinh lại chỉ ngón tay tôn quý của về phía cái áo khoác bằng cashmere màu xám nhạt có hai hàng cúc.
Ôn Tửu liếc mắt nhìn một cái, cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đây mới là phong cách mình thích, thanh nhã đơn giản, thoải mái phóng khoáng. Gu thẩm mỹ của Yến tiên sinh này cuối cùng cũng gần sát với mình một lần.
Cửa hàng trưởng nhìn theo ngón tay anh tuấn của ông chủ lắm tiền này, trong lòng mừng như điên. Đây là món trang phục đắt tiền nhất ở trong cửa hàng, tiên sinh ngài thực sự tinh mắt. Ngàn vạn lần đừng nhìn nhãn hiệu a, phú ông anh tuấn.
Phú ông anh tuấn quả nhiên không nhìn nhãn hiệu.
Cửa hàng trưởng kích động bưng cái áo khoác cho Ôn Tửu.
Ôn Tửu nhận lấy món đồ này, đầu ngón tay vừa chạm vào chất liệu đã cảm thấy rất cần thiết phải nhìn nhãn hiệu. Quả nhiên, lúc nhìn thoáng qua giá tiền ở trong phòng thử đồ, cô xoa xoa huyệt thái dương.
Quên đi, coi như là phần thưởng cho cả năm vất vả của mình đi.
Cô mặc áo khoác vào, vừa đi ra ngoài, Yến Luật chỉ nhìn cô một cái, liền nói thẳng với cửa hàng trưởng: “Gói ba cái này lại.” Sau đó lấy ví tiền ra.
Ôn Tửu vội nói: “để tôi.”
Mặc dù cô bị Yến Luật kéo đến đây, bị bắt chọn ba cái áo, nhưng trong khoảnh khắc thử áo, cô đã quyết định muốn tự mình trả tiền. Ôn Tửu nhanh chóng mở túi xách, vì không muốn để cho Yến Luật giành trước, động tác cô lấy tiền quả thực có thể dùng “sét đánh không kịp bưng tai” để hình dung.
Yến Luật không đếm xỉa đến lời nói của cô, cũng bỏ qua động tác lấy tiền của cô, chỉ lấy một tấm thẻ vàng đưa cho nhân viên thu ngân của cửa hàng. Gần như là cùng một lúc, Ôn Tửu cũng đưa thẻ của mình tới.
Nhưng mà nhân viên cửa hàng bỏ qua thẻ của cô, cười mỉm nhận lấy thẻ vàng của phú ông anh tuấn, cười mỉm quẹt thẻ.
Ôn Tửu: “…”
Quét thẻ xong, nhân viên cửa hàng cười quả thực còn ngọt hơn so với bánh kẹo: “Hoan nghênh hai vị lần sau đến.”
Loại khác hàng thổ hào không nhìn giá tiền, chỉ cần quét thẻ này thật sự là rất làm cho người khác ưa thích.
Yến Luật cảm thấy nỗi lo về sau của mình xem như đã tạm thời giải quyết.
Ba cái áo, hai ngày đổi một lần, mắt không cần bị ngược đãi, mấu chốt là trên tâm lý cũng coi như là thoải mái, vừa nghĩ tới phải ở chung với một người bảy ngày không thay quần áo, lại cư xử giống như là người yêu, anh cảm thấy quả thực là sống không bằng chết.
Còn nữa, quần áo của Ôn Tửu đều có màu sắc trang nhã, vào dịp tết, ông cụ bà cụ trong nhà thích con cháu mặc màu sắc vui mừng sặc sỡ, thương hiệu quần áo này mặc dù không phải là thương hiệu gì lớn, nhưng thiết kế và tính chất vô cùng tinh tế, là thương hiệu mà bà cụ thích nhất, cho nên anh mua cho Ôn Tửu mấy món đồ, cũng coi như là một công đôi việc.
Yến Luật xoải bước chân dài đi ra khỏi cửa hàng.
Ôn Tửu xách theo một túi to đuổi theo, giòn giã gọi một tiếng: “Yến tiên sinh.”
Yến Luật dừng bước, quay đầu nhìn cô. Bởi vì đã giải quyết họa lớn ở trong lòng, giờ phút này sắc mặt của Yến tiên sinh dễ chịu hơn so với lúc ở trong thư phòng.
Ôn Tửu đi đến trước mặt anh, dịu dàng cười: “Yến tiên sinh, nếu hiệp ước đã có hiệu lực, như vậy từ hôm nay trở đi, tôi chính là bạn gái của anh, đúng không?”
Yến Luật miễn cưỡng “ừ” một tiếng, có ý gì?
“Xách đồ thay bạn gái là trách nhiệm không thể chối từ của bạn trai.” Ôn Tửu nhét túi to vào trong tay anh: “Này, cầm đi.” Nói xong, hai tay nhét vào trong túi áo khoác, xinh đẹp mà thướt tha đi trước một bước.
Yến Luật giống như là bị sét đánh, cúi đầu nhìn nhìn ba cái túi to trong tay mình, đây là đang nằm mơ đi…
Cô ta thế mà dám sai mình! Cô ta lại dám sai mình!
Trong đầu Yến tiên sinh giống như là để một thiết bị nhắc, bắt đầu tuần hoàn phát ra những lời này.
Anh cắn chặt răng, xách túi đuổi theo.
Ôn Tửu đi đến trước thang máy, bấm công tắc, lại cười cười với anh: “Nếu là người yêu, vậy tôi sẽ gọi thẳng anh là Yến Luật, anh cũng gọi thẳng tôi là Ôn Tửu là được.”
Yến Luật xách cái túi to, lại cắn chặt răng.
Ting toong một tiếng, cửa thang máy mở ra, Yến Luật xách theo ba cái to lớn dẫn đầu đi vào.
Ôn Tửu lại không đi vào, đứng ở cửa thang máy, cười cười với Yến tiên sinh đang tức giận ở bên trong: “Anh đi xuống trước đi, chờ một lát, tôi đi xuống ngay.”
Không đợi Yến Luật nói chuyện, cửa thang máy đã đóng lại, lập tức đi xuống gara ngầm.
Yến Luật ngẩn ra, chợt nảy ra một ý niệm trong đầu, cô ta sẽ không mang theo khoản tiền đó bỏ trốn đi chứ?
Anh lại phát hiện thỏa thuận còn có một lỗ hổng vô cùng lớn, chính là: lúc bên B rời khỏi bên A, phải xin phép trước, không được tự mình hành động.
Thang máy ngừng lại, anh đứng ở cửa thang máy chần chừ một chút, có nên đi lên đuổi theo cô ta không?
Cô ta sẽ không thật sự cầm theo hai mươi vạn tiền đặt cọc mà bỏ trốn đi?
Ừ, sẽ không, còn có năm mươi vạn nữa chưa lấy đến tay đâu.
Yến tiên sinh yên tâm xách túi to đi về phía ô tô.
Dư Cường đang ở trong xe chơi với Hoan Hoan, thấy một mình Yến Luật xách theo ba cái túi giấy cực to, trở về một mình, trong lòng cũng đang khó hiểu, sao không thấy cô Ôn bạn gái của anh, chẳng lẽ là cãi nhau, sao sắc mặt của Yến tiên sinh lại có chút khó coi đây, giống như là tủi thân ấy.
Yến tiên sinh bỏ ba túi giấy to vào cốp xe ở phía sau, lên xe chờ Ôn Tửu.
Mặc dù tính toán, xác định cô sẽ không chạy trốn, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có một chút không khẳng định như vậy. Nháy mắt năm phút đồng hồ đã trôi qua, còn không thấy người, anh không khỏi có chút mất bình tĩnh, bắt đầu tìm từ ngữ xấu ở trong lòng.
Cũng may, hai phút sau cuối cùng anh cũng thấy Ôn Tửu xách một túi to đi tới.
Ôn Tửu mở cửa xe, để cái túi ở trên chỗ ngồi bên cạnh Yến Luật, thản nhiên cười: “Yến Luật, anh mặc quần áo 185, có lẽ là thích hợp đi.”
Yến Luật ngẩn ra, cô ta là đi mua quần áo cho mình? Vừa nhìn thấy nhãn hiệu trên túi quần áo đó, anh lại giật mình lần nữa.
Nhãn hiệu này anh tương đối quen thuộc, một cái áo sơ mi là đủ để mua một cái áo lông ban nãy của cô ta, không ngờ là cô ta mua một cái áo gió, giá tiền của cái này còn đắt hơn so với ba cái áo kia cộng lại!
Cô ta đây là đang có ý gì? Ra vẻ không thiếu chút tiền này mua quần áo đắt tiền, chẳng lẽ là đang mỉa mai mình keo kiệt, mua quần áo quá rẻ cho cô ta? Cho nên mua một cái đắt tiền hơn để đánh vào mặt mình?
Anh xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu hít thở sâu.
Danh sách chương