Vốn là muốn ra “Rượu ấm trảm Hoa Hùng”, kết quả lại thành “Chủ quan mất Kinh Châu” (*). Ôn Tửu mặc dù ảo não, nhưng nghĩ lại, Yến Luật thuê bạn gái là tiến hành thông qua tay Thương Cảnh Thiên, xem ra quan hệ giữa anh ta và Thương Cảnh Thiên đã rất thân thiết. Như vậy, ở chung với Yến Luật bảy ngày, cũng không có gì là có hại. Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, có lẽ cô có thể dùng một cách thức khác để tới gần Thương Cảnh Thiên, đạt được mục đích của mình.

[(*)Chủ quan mất Kinh Châu: là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mất đi ba quận của Kinh Châu (Nam quận, Vũ Lăng, Linh Lăng). Khi Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo, Tôn Quyền phái Lữ Mông thừa cơ đánh lén ba quận của Kinh Châu, khiến cho ba quận bị thất thủ. Chủ quan mất Kinh Châu, hiện ví von bởi vì chủ quan, lơ là sơ suất, mà thất bại hoặc bị tổn thất.]

Nghĩ thông suốt điểm này, đối diện với Yến Luật, vị bạn tốt của Thương Cảnh Thiên, trong khoảng thời gian ba mươi giây, Ôn Tửu nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình của mình, quyết định tiếp tục thực hiện hiệp ước.

Vì thế, trên khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp của Ôn Tửu cũng đã không nhìn ra một tia không vui nào, giống như sự kiện từ chối thực hiện lời hứa lúc nãy hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Nhưng mà cô thay đổi thái độ nhanh như vậy, ngược lại khiến cho Yến Luật càng thêm tức giận, đây thuộc về loại điển hình đầu óc óc nóng lên thì điên, sau đó vừa bị uy hiếp liền lập tức quăng vũ khí đầu hàng, không hề có lập trường, cũng không có khí phách này. Ở trên thương trường, đó thuộc về loại người cương quyết không thể hợp tác, phải tránh xa.

Anh rút một tờ giấy ở trên mặt bàn ra đưa cho cô, lạnh như băng nói: “Mười phút có thể thuộc lòng không?”

Ôn Tửu lập tức cười nhận lấy, “Được, không thành vấn đề.”

Đây là một phần tư liệu cá nhân của Yến Luật, mặc dù tương đối đơn giản, nhưng giả bộ làm người yêu, ứng phó với thân thích hoặc là người nhà hẳn là dư dả.

Cơn giận còn sót lại của Yến Luật chưa tiêu, tự mình ngồi ở trên ghế sô pha phía sau, cầm lấy một quyển sách mở ra. Đương nhiên đầu tức đến phát đau, một chữ cũng nhìn không vô đầu.

Ba phút sau, Ôn Tửu đưa tờ giấy A4 kia cho Yến Luật, tự nhiên cười nói: “Yến tiên sinh, tôi đã nhớ kỹ.”

Yến Luật hơi nhướn mày nhìn cô, giống như có chút ngoài ý muốn, cũng có chút không tin. Nhanh như vậy? Anh ngạo mạn mà nhận tờ giấy, tùy ý chọn hai vấn đề để kiểm tra cô.

“Sinh nhật.”

“Mùng chín tháng tư.”

“Sở thích.”

“Lặn, bơi lội, trượt tuyết, câu cá.”

“Yêu bao lâu.”

“Mười sáu ngày.”

Về phần vì sao yêu nhau mười sáu ngày, lúc đầu Ôn Tửu thấy hơi lạ, nhưng nghĩ lại, trù tính như vậy là hợp lý nhất, ngộ nhỡ lúc hai người đối diện với trưởng bối bị hớ, có thể giải thích là hai người vừa mới yêu nhau, còn có một vài chỗ chưa hiểu rõ.

Trí nhớ của Ôn Tửu khiến Yến Luật không có lời nào để nói.

Anh đứng lên, cầm áo khoác vắt ở trên lưng ghế dựa, mặc lên người.

Một cái áo khoác ngoài bằng nỉ màu xám vô cùng đơn giản, bị dáng người đẹp và khí chất tốt của anh tôn lên, lập tức đậm đà phong cách kiểu Anh, thanh quý nho nhã nói không nên lời. Nếu như không phải là mang một khuôn mặt đáng ghét như khối băng thì thật đúng là đẹp mắt vô cùng.

“Đi thôi.” Bị tức giận đến mức nhịp tim đập không đồng đều, Yến tiên sinh giống như ngay cả mắt cũng lười quét qua cô, ném lại hai chữ này, liền không chớp mắt đi ra khỏi thư phòng.

Lúc xuống tầng, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc lên tầng vừa nãy, hoàn toàn không có cái kiểu thong thả thảnh thơi kia, chân dài giẫm giẫm xuống, nổi giận đùng đùng giống như là một con ếch xanh, ừm, một con ếch xanh anh tuấn kiểu Anh. Ôn Tửu đi theo ở phía sau, trong lòng yên lặng bình luận Yến tiên sinh như thế.

Trong phòng khách có thêm một người đàn ông chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, thời tiết lạnh như thế mà chỉ mặc một chiếc áo jacket mỏng, nhìn qua anh khí hiên ngang, vô cùng nhanh nhẹn.

Ôn Tửu cảm thấy người thanh niên này là người luyện võ thuật có nghề. Cô đoán không sai, sau khi xuất ngũ Dư Cường ở bên cạnh Yến Luật cũng sắp hai năm. Nhưng mà, thân phận đối ngoại của anh là trợ lý riêng của Yến Luật.

“Yến tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong.”

Yến Luật ừ một tiếng, mở cửa phòng khách dưới cầu thang, từ bên trong lấy ra một cái vali cực lớn, còn có một cái vali tay cầm là phim hoạt hình dành cho trẻ em.

Dư Cường vội nhận lấy hành lý, đi về phía cửa vào.

Yến Luật nhìn lướt qua Ôn Tửu: “Hành lý của cô đâu?”

Ôn Tửu chỉ chỉ cái vali có tay kéo nho nhỏ ở chỗ cửa vào.

“Chỉ cái này?” Yến Luật mang vẻ mặt khó có thể tin, nhíu mày hỏi: “Bảy ngày cô đều không thay quần áo?”

Điều này sao có thể.

Ôn Tửu lập tức trả lời: “Quần áo ở trong vali.”

Yến Luật lại nhìn về phía chiếc vali có tay kéo nho nhỏ, từng này thể tích, nhét một cái áo lông hoặc là một chiếc áo khoác là đã chiếm hơn nửa đi? Hoặc là, cô ta chỉ mang theo nội y, định bảy ngày chỉ mặc cái áo khoác này? Lập tức Yến Luật cảm thấy trước mắt tối sầm, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được một người phụ nữ mặc một bộ quần áo giống nhau, xuất hiện ở trước mặt anh bảy ngày liền. Đây quả là quá đáng sợ rồi, tuyệt đối là một loại tra tấn mắt đối với một người cao quý lãnh diễm (*), soi mói như anh.

[(*)Lãnh diễm: lạnh lùng, đẹp đẽ.]

Anh lập tức ý thức được, cảm thấy mình thỏa thuận ký kết trong lúc vội vàng đã bỏ sót một điều vô cùng quan trọng, đó chính là: bên B không được mặc một áo khoác ba ngày liên tiếp.

Bây giờ sửa lại thỏa thuận có vẻ như đã muộn rồi, cũng may, vô cùng may mắn là còn có biện pháp sửa chữa.

Anh quay đầu nói với Hoan Hoan đang ngồi trên ghế sô pha: “Đi nào.”

Cô Lưu vội vàng cầm một đôi giày tuyết (*) xinh đẹp đến đây, “Hoan Hoan ngoan, phải về quê rồi.”

[(*)Giày tuyết: giống như bốt cao cổ lông bên mình, đây là loại giày chuyên dụng dùng để đi trong những ngày mưa tuyết, đảm bảo không trươn trượt mà vẫn giữ ấm cho chân đồng thời vẫn đảm bảo thời trang.]

Yến Hoan dựa vào ghế sô pha không chịu đứng lên: “Em không muốn về quê!”

“Cũng được, mình em ở nhà.” Nói xong, vậy mà Yến Luật cũng thật sự không để ý đến nó nữa, dứt khoát đi ra ngoài cửa.

Trong từ điển của Yến tiên sinh không có ba chữ “dỗ phụ nữ”, bao gồm cả con nhóc bốn tuổi.

Cô Lưu vội vàng kéo Yến Hoan từ trên ghế sô pha xuống, thấp giọng dỗ dành: “Hoan Hoan, mau đi cùng anh trai.”

Yến Hoan vừa thấy Yến Luật thật sự là muốn đi, lúc này mới lề mà lề mề theo sau, miệng vểnh lên có thể treo được chai dầu.

Yến Luật chân dài, cũng không có ý chờ nó, bước dài bước, nháy mắt đã bỏ rơi Yến Hoan ở phía sau.

Yến Hoan vừa lầm bầm hầm hừ, vừa ra sức theo sau, Ôn Tửu sợ nó trượt chân, thuận tay dắt nó: “Đừng vội.”

Một chiếc xe thương mại bảy chỗ đứng ở bên ngoài cửa sắt.

Lái xe Uông Thành hơn ba mươi tuổi, làm việc ở công ty đã gần mười năm, là một người đàn ông chất phác mà lặng lẽ ít nói.

Yến Luật sầm mặt dẫn đầu lên xe, ngồi vào hàng ghế giữa chỗ gần cửa sổ.

Yến Hoan theo sau lên xe, đanh khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở hàng ghế phía sau Yến Luật, không chịu ngồi cạnh ông anh mặt lạnh vô tình.

Ôn Tửu đương nhiên lại càng không ngồi bên cạnh Yến Luật, lập tức ngồi xuống bên cạnh Yến Hoan.

Vị trí chừa ra bên cạnh Yến Luật thoáng chốc có vẻ rất trống trải.

Tầm mắt của Ôn Tửu vừa khéo có thể nhìn thấy một bên mặt của Yến Luật ở hàng ghế phía trước.

Dư Cường ngồi ở ghế lái phụ, xe từ từ ra khỏi biệt thự.

Yến Hoan kinh ngạc hỏi Ôn Tửu: “Chị cũng đi cùng bọn em?”

Ôn Tửu gật đầu cười cười: “Đúng vậy.”

“Vì sao?”

Ừm, vấn đề này à… Ôn Tửu quét mắt về phía “bên A” Yến tiên sinh, hy vọng anh sẽ trả lời. Đáng tiếc, Yến Luật lại quay mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ, chỉ cho cô nửa khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng là vẫn còn đang tức giận.

Ôi, hờn dỗi ghê gớm thật, còn mang thù thế cơ đấy. Ôn Tửu cười một tiếng, cố ý thần thần bí bí nói với Yến Hoan: “Hỏi anh trai em đi.”

Đá bóng cao su trở về.

Yến Hoan lập tức quay mặt hỏi: “Anh, sao chị ấy cũng đi cùng chúng ta?”

Yến Luật trầm mặt, yên lặng một lát, hừ mũi một tiếng: “Cô ấy là bạn gái của anh.”

Yến Hoan hét “a” một tiếng chói tai, quả thực giống như là nghe thấy tin tức giật gân gì đó, mắt trợn tròn.

“Bạn gái?”

Yến Luật quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn nó một cái: “Đúng.”

Yến Hoan căn bản không tin, quay đầu hỏi Ôn Tửu: “Thật vậy ạ?”

“Đương nhiên.” Ôn Tửu vừa gật đầu, vừa khó hiểu, anh trai có bạn gái, em gái cũng không đến mức kinh ngạc đến như vậy đi.

Yến Hoan trợn tròn đôi mắt to sáng, lẩm bẩm: “Em không tin, mẹ nói…”

Yến Luật chợt quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Mẹ em nói cái gì?”

Giờ phút này, Ôn Tửu xác định không thể nghi ngờ, mẹ của Yến Hoan chắc chắn không phải là mẹ đẻ của Yến Luật, hẳn là mẹ kế của anh ta. Cho nên tuổi của hai anh em mới chênh lệch nhau nhiều như vậy, từ tuổi của Yến Hoan mà đoán, nói không chừng vị mẹ kế này cũng không lớn hơn Yến Luật mấy tuổi.

Hiển nhiên, Yến Luật đối với vị mẹ kế này, từ ánh mắt đến giọng điệu đều bất tri bất giác toát ra một cỗ phản đối không khách sáo, mà theo đó cũng không có sắc mặt tốt gì với cô em gái nhỏ này.

Phút chốc, bên trong xe toát ra mùi vị ân oán nhà giàu cực kỳ nồng đậm, Ôn Tửu cảm thấy nhân tố buôn chuyện nhỏ trong cơ thể mình nhảy lên nhảy xuống, bắt đầu phát triển sục sôi.

Yến Hoan lập tức ngậm miệng lại, hất cái cằm nhỏ lên, tỏ vẻ đánh chết cũng không nói, giống như một con gà chọi nhỏ kiêu ngạo.

Yến Luật hừ một tiếng, cũng hếch cằm, môi mỏng vênh lên một độ cong không nhỏ, giống như là một con chim công lớn ngạo mạn.

A, thật đúng là một đôi anh em, mặc dù trông không giống nhau nhưng dáng vẻ kia thật đúng là không có gì khác biệt.

Xe đi về phía Đông, vào lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, Yến Luật đột nhiên nói với lái xe Uông Thành: “Trước tiên đi Phi Đạt Quốc Mậu một chút.”

“Vâng.” Uông Thành lập tức điều chỉnh lại đường đi.

Phi Đạt Quốc Mậu là nơi mua sắm tương đối xa hoa của thành phố Z, Ôn Tửu đoán là anh muốn đi mua chút quà mang về biếu các cụ.

Một phút sau, xe dừng ở gara ngầm của Phi Đạt Quốc Mậu.

Yến Luật nói với Ôn Tửu: “Cô đi theo tôi.” Sau đó nói với Dư Cường: “Cậu trông Hoan Hoan.” Nói xong, anh kéo cửa ra, xoay người xuống xe.

Ôn Tửu không biết vì sao anh ta lại gọi mình lên, nhưng mà không hỏi nhiều mà xách túi xách nhỏ tùy thân, xuống xe đi theo anh.

“Anh gạt người, chị ấy mới không phải là bạn gái của anh.” Yến Hoan ló cái đầu nhỏ từ trong cửa sổ ra ngoài, đắc ý nói: “Người yêu phải tay trong tay, ôm đi.”

Ôn Tửu mỉm cười, bây giờ trẻ con bốn, năm tuổi thật đúng là trưởng thành sớm a. Những lời này đúng là còn rất thuận miệng.

Yến Luật quay đầu trừng mắt nhìn Yến Hoan một cái, không tình nguyện rút tay đang nhét ở trong túi áo ra, sau đó không tình nguyện mà vươn tay về phía Ôn Tửu.

Đáng tiếc chính là, bên B cô Ôn lại để tay ở trong túi áo, vậy mà lại không có ý lấy ra giao cho anh!

Yến Hoan ở trong xe ha ha cười to, “Thấy chưa, thấy chưa, em đã nói không phải mà.” Sau đó không đếm xỉa đến khuôn mặt đáng ghét của Yến Luật đã kết băng, cười trên nỗi đau của người khác mà làm cái mặt quỷ.

Yến Luật sa sầm mặt, trực tiếp gác tay ở trên vai Ôn Tửu.

Ôn Tửu thản nhiên nhìn cái tay hơi run rẩy trên bả vai mình, sau đó lại nhìn Yến tiên sinh, khoác vai như vậy, anh xác định là người yêu, mà không phải anh em?

Trong lòng Yến tiên sinh đang hối hận, trong hiệp ước để lọt một điều: Vào lúc bên A và bên B cần phải tiếp xúc thân thể, bên B cần phải phối hợp kịp thời và tích cực, mà không phải là phản kháng tiêu cực, giả vờ ngây ngốc!

Đi được vài chục bước, vừa đến chỗ ngoặt, Yến Luật liền nhanh chóng rút tay ra, sau đó còn khẽ vỗ tay hai cái như phủi bụi, lúc này mới nhét tay vào túi áo.

Chỗ Yến Hoan nhìn không thấy, cũng không cần thiết phải đóng kịch, Yến Luật tự mình đi vào thang máy.

Ôn Tửu cũng không gấp, chậm như rùa mà đi theo phía sau anh, thưởng thức bóng lưng anh.

Dáng người cao lớn rắn rỏi, chân thon dài thẳng tắp, dáng người quả thực là hoàn mỹ không thể bắt bẻ, hơn nữa mặc cái loại áo khoác ngoài cổ thẳng đứng này, quả thực là phóng khoáng đẹp trai khiến cho người ta phải nuốt nước miếng.

Ôn Tửu sờ cằm thở dài, haiz, rất muốn huýt sáo với bóng lưng Yến tiên sinh, làm sao bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện