Tiêu Sơn nhìn vẻ mặt hoàn toàn không lo lắng của bọn họ, bộ dáng không có chút đau khổ nào, cơn giận dồn nén trong lòng ngày càng lớn.
Mặt hắn nổi gân xanh: “Mấy ngày nay, các người thế nhưng cũng chưa từng hỏi thăm tình hình của Trinh nhi cùng Diệu Diệu, rốt cuộc có ai từng quan tâm các nàng ấy không?” Hắn lại nhìn Tiêu Xuân Sinh: “Ngươi là nam nhân, tại sao không dám đi ra ngoài tìm xem xem?"
Trong lòng Tiêu Sơn rất phẫn nộ, nếu như hắn có ở nhà, cho dù đó là trong đao sơn biển máu, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Trinh nhi ở bên ngoài. Những tên man di mất đi thành Túc Châu, nếu trên đường đụng phải bọn chúng thì phải làm sao đây. Đặc biệt là, bây giờ thậm chí hắn không biết được tin tức của bọn họ.
Quách Thúy Hoa nghe Tiêu Sơn chất vấn, tức giận đứng lên, sắc bén nói: "Đại ca, lời này của huynh cũng không quá thích hợp rồi. Xuân Sinh là trượng phu của ta, trách nhiệm của chàng ấy là bảo vệ ta, không phải đi bảo vệ thê tử của người khác. Đại tẩu gặp chuyện không may, như thế nào có thể đổ lỗi cho Xuân Sinh."
Tiêu Sơn nghe vậy thì sắc mặt tái xanh, nhưng không khỏi cong môi: “Ngươi nói rất đúng, trượng phu của ai liền bảo vệ thê tử người đó, lời này rất đúng. Về sau, ta cũng chỉ chiếu cố Trinh nhi của ta thôi!"
Nói xong, hắn hung hăng liếc nhìn mọi người trong Tiêu gia, xoay người lại chạy ra ngoài. Theo tiếng vó ngựa, lại dần dần mất hẳn tại thôn Sơn Hạ.
Quách Thúy Hoa thấy vậy, không yên tâm nhìn Tiêu Ngô thị: "Nương, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Tiêu Ngô thị hoàn toàn không lo lắng, hừ lạnh một tiếng nói: "Sợ cái gì, hắn tìm không thấy người còn phải trở về nhà này, hơn nữa không phải lỗi của chúng ta, là bọn man di."
Tiêu lão thúc ở bên cạnh cảm thấy có chút không thoải mái: “Rốt cuộc là chúng ta không đi tìm người. Bằng không Sơn tử cũng sẽ không tức giận như vậy."
Trên thực tế, Tiêu lão thúc cảm thấy có chút hổ thẹn. Nói cho cùng sau mấy ngày sóng yên gió lặng, bọn man di rời khỏi thôn, cho dù tức phụ và khuê nữ trở về, cũng không tìm thấy được bọn họ. Sớm biết đã cẩn thận đi tìm xem. Nếu không, Sơn tử sẽ không phẫn nộ thế kia.
Hiểu con không ai hơn cha, nhưng lúc này Tiêu Sơn rất tức giận, giận người Tiêu gia. Hắn biết man di man di không cần là nguyên nhân gì, rất có khả năng làm tổn thương Phùng Trinh. Nếu thật sự là như vậy, hắn chính là đau khổ, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu, không thể trách người khác. Nhưng thấy mọi người trong nhà chẳng quan tâm đến thê tử của hắn, sau này nàng có thể gặp những chuyện ngoài ý muốn, sẽ không ai quan tâm, hắn xót xa cho nàng. Tiêu Sơn cảm thấy trong lòng nguội lạnh cùng với căm phẫn.
So với lúc trước hắn bị người trong nhà coi khinh thì càng thêm khổ sở hơn.
Tiêu Sơn cưỡi ngựa phi nước đại một đường, một bên lớn tiếng rống to: "Trinh nhi, Trinh nhi, mọi người ở nơi nào, Trinh nhi ——"
Con ngựa đột nhiên mệt mỏi, vó trước khuỵu xuống, Tiêu Sơn cũng ngã ngựa. Hắn lập tức từ dưới đất bò dậy, chạy về phía trước: "Trinh nhi, Diệu Diệu ——"
"Ta nghe được âm thanh của Tiêu Sơn."
Phùng Trinh đột nhiên vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài.
Trương Thiết Ngưu đã dừng ngựa lại, xa xa thấy Tiêu Sơn đang phát cuồng, cười nói: "Phía trước có người kêu gào, mệt cho hắn vẫn còn có khí lực."
Nhưng mấy ngày nay hắn đều không có nghỉ ngơi, hiện tại có chút kiệt sức.
Phùng Trinh vừa nghe, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, thấy trên gò đất nhỏ ở trước mặt, quả nhiên có người lớn tiếng kêu la khắp nơi.
Nàng đột nhiên không khỏi mím môi cười, chạy tới về phía bên kia.
“Tẩu tử.” Tiêu Diệu Diệu đang muốn đi qua, Trương Thiết Ngưu cười nói: “Vẫn là để tẩu tử của muội đi đi, bộ dáng của đại ca muội nhưng thật khó coi.”
“Trinh nhi, Trinh nhi, nàng ở nơi nào, Trinh nhi.” Hai mắt Tiêu Sơn đỏ bừng kêu to.
Thậm chí có người đến gần cũng không biết. Phùng Trinh mím môi cười, đi đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng kêu cái gì, lỗ tai đều bị chàng kêu hỏng hết rồi."
Nghe được âm thanh, toàn thân Tiêu Sơn cứng đờ, sau đó cứng ngắc xoay người, không dám tin tưởng nhìn Phùng Trinh ở phía trước mặt mình sững sờ: “Trinh nhi, nàng, nàng không sao chứ?"
Phùng Trinh chắp tay sau lưng cúi xuống, nhìn đầu gỗ sững sờ trước mặt, không khỏi hờn dỗi nói: "Như thế nào, chàng hy vọng ta có việc gì sao?"
“Không phải đâu!” Tiêu Sơn kích động đứng dậy, đỡ lấy bờ vai của nàng, sau khi xác nhận nàng thật sự không có việc gì, hắn mới duỗi tay ôm mạnh nàng vào trong ngực, nức nở nói: “Trinh nhi, may mắn là nàng không sao, nàng không sao thì tốt rồi."
Vừa rồi đã cố kìm nén không rơi nước mắt, lúc này cuối cùng hắn đã khóc vì sung sướng. Phùng Trinh có chút hối hận vì vừa rồi đã đùa giỡn hắn.
Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Diệu Diệu đâu, hai người không ở cùng nhau sao?"
“Ta không sao, Diệu Diệu đương nhiên không sao.” Nàng chỉ phương hướng xe ngựa.
Mặc dù nhìn thấy Phùng Trinh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đoán được là các nàng đã trốn thoát. Nhưng sau khi thấy được người không sao, cuối cùng Tiêu Sơn cũng hoàn toàn yên tâm.
Lại ôm Phùng Trinh vui vẻ: “Trinh nhi, hai người đều không sao, thật tốt quá, thật tốt quá..."
Phùng Trinh chưa kịp phản ứng, nàng đã cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, sau đó cả người nàng như bị một tảng đá lớn đè lên, trực tiếp ngã xuống đất.
"Tiêu Sơn, chàng làm sao vậy, Tiêu Sơn?"
Phùng Trinh vội vàng hét lên. Tuy nhiên, trọng lượng người trên cơ thể nàng quá nặng, nàng không thể di chuyển, thậm chí còn bị ép đến tức ngực khó thở.
Nàng trăm triệu lần không ngờ được, Tiêu Sơn vậy mà lại ngất đi! "Ha ha ha ha, chính mắt ta nhìn thấy, Tiêu Sơn cứ như vậy ngã thẳng xuống, lúc ấy ta bị dọa sợ, chạy nhanh tới xem hắn, kết qủa nhìn mặt hắn còn đầy nước mắt, hóa ra là còn mặt mũi để khóc. Ha ha."
Trương Thiết Ngưu vừa nói, một bên vừa cười lớn không ngừng.
Nhóm huynh đệ khác trong Hãm trận doanh cũng cười theo như điên. Tiêu Sơn là ai hả, kia chính là một trong song hùng của Hãm trận doanh bọn họ. Ngày thường chỉ nhìn thấy đổ máu, chứ chưa từng thấy rơi lệ. Đây vậy mà lại còn khóc, lại còn khóc té xỉu, đây chính là điều hiếm lạ a.
“Cười cái gì đó hả?” Trương Định Nam bất thình lình đi vào doanh trại.
Mặt hắn nổi gân xanh: “Mấy ngày nay, các người thế nhưng cũng chưa từng hỏi thăm tình hình của Trinh nhi cùng Diệu Diệu, rốt cuộc có ai từng quan tâm các nàng ấy không?” Hắn lại nhìn Tiêu Xuân Sinh: “Ngươi là nam nhân, tại sao không dám đi ra ngoài tìm xem xem?"
Trong lòng Tiêu Sơn rất phẫn nộ, nếu như hắn có ở nhà, cho dù đó là trong đao sơn biển máu, hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi Trinh nhi ở bên ngoài. Những tên man di mất đi thành Túc Châu, nếu trên đường đụng phải bọn chúng thì phải làm sao đây. Đặc biệt là, bây giờ thậm chí hắn không biết được tin tức của bọn họ.
Quách Thúy Hoa nghe Tiêu Sơn chất vấn, tức giận đứng lên, sắc bén nói: "Đại ca, lời này của huynh cũng không quá thích hợp rồi. Xuân Sinh là trượng phu của ta, trách nhiệm của chàng ấy là bảo vệ ta, không phải đi bảo vệ thê tử của người khác. Đại tẩu gặp chuyện không may, như thế nào có thể đổ lỗi cho Xuân Sinh."
Tiêu Sơn nghe vậy thì sắc mặt tái xanh, nhưng không khỏi cong môi: “Ngươi nói rất đúng, trượng phu của ai liền bảo vệ thê tử người đó, lời này rất đúng. Về sau, ta cũng chỉ chiếu cố Trinh nhi của ta thôi!"
Nói xong, hắn hung hăng liếc nhìn mọi người trong Tiêu gia, xoay người lại chạy ra ngoài. Theo tiếng vó ngựa, lại dần dần mất hẳn tại thôn Sơn Hạ.
Quách Thúy Hoa thấy vậy, không yên tâm nhìn Tiêu Ngô thị: "Nương, vậy phải làm sao bây giờ a?"
Tiêu Ngô thị hoàn toàn không lo lắng, hừ lạnh một tiếng nói: "Sợ cái gì, hắn tìm không thấy người còn phải trở về nhà này, hơn nữa không phải lỗi của chúng ta, là bọn man di."
Tiêu lão thúc ở bên cạnh cảm thấy có chút không thoải mái: “Rốt cuộc là chúng ta không đi tìm người. Bằng không Sơn tử cũng sẽ không tức giận như vậy."
Trên thực tế, Tiêu lão thúc cảm thấy có chút hổ thẹn. Nói cho cùng sau mấy ngày sóng yên gió lặng, bọn man di rời khỏi thôn, cho dù tức phụ và khuê nữ trở về, cũng không tìm thấy được bọn họ. Sớm biết đã cẩn thận đi tìm xem. Nếu không, Sơn tử sẽ không phẫn nộ thế kia.
Hiểu con không ai hơn cha, nhưng lúc này Tiêu Sơn rất tức giận, giận người Tiêu gia. Hắn biết man di man di không cần là nguyên nhân gì, rất có khả năng làm tổn thương Phùng Trinh. Nếu thật sự là như vậy, hắn chính là đau khổ, cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu, không thể trách người khác. Nhưng thấy mọi người trong nhà chẳng quan tâm đến thê tử của hắn, sau này nàng có thể gặp những chuyện ngoài ý muốn, sẽ không ai quan tâm, hắn xót xa cho nàng. Tiêu Sơn cảm thấy trong lòng nguội lạnh cùng với căm phẫn.
So với lúc trước hắn bị người trong nhà coi khinh thì càng thêm khổ sở hơn.
Tiêu Sơn cưỡi ngựa phi nước đại một đường, một bên lớn tiếng rống to: "Trinh nhi, Trinh nhi, mọi người ở nơi nào, Trinh nhi ——"
Con ngựa đột nhiên mệt mỏi, vó trước khuỵu xuống, Tiêu Sơn cũng ngã ngựa. Hắn lập tức từ dưới đất bò dậy, chạy về phía trước: "Trinh nhi, Diệu Diệu ——"
"Ta nghe được âm thanh của Tiêu Sơn."
Phùng Trinh đột nhiên vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài.
Trương Thiết Ngưu đã dừng ngựa lại, xa xa thấy Tiêu Sơn đang phát cuồng, cười nói: "Phía trước có người kêu gào, mệt cho hắn vẫn còn có khí lực."
Nhưng mấy ngày nay hắn đều không có nghỉ ngơi, hiện tại có chút kiệt sức.
Phùng Trinh vừa nghe, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi xe ngựa, thấy trên gò đất nhỏ ở trước mặt, quả nhiên có người lớn tiếng kêu la khắp nơi.
Nàng đột nhiên không khỏi mím môi cười, chạy tới về phía bên kia.
“Tẩu tử.” Tiêu Diệu Diệu đang muốn đi qua, Trương Thiết Ngưu cười nói: “Vẫn là để tẩu tử của muội đi đi, bộ dáng của đại ca muội nhưng thật khó coi.”
“Trinh nhi, Trinh nhi, nàng ở nơi nào, Trinh nhi.” Hai mắt Tiêu Sơn đỏ bừng kêu to.
Thậm chí có người đến gần cũng không biết. Phùng Trinh mím môi cười, đi đến sau lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Chàng kêu cái gì, lỗ tai đều bị chàng kêu hỏng hết rồi."
Nghe được âm thanh, toàn thân Tiêu Sơn cứng đờ, sau đó cứng ngắc xoay người, không dám tin tưởng nhìn Phùng Trinh ở phía trước mặt mình sững sờ: “Trinh nhi, nàng, nàng không sao chứ?"
Phùng Trinh chắp tay sau lưng cúi xuống, nhìn đầu gỗ sững sờ trước mặt, không khỏi hờn dỗi nói: "Như thế nào, chàng hy vọng ta có việc gì sao?"
“Không phải đâu!” Tiêu Sơn kích động đứng dậy, đỡ lấy bờ vai của nàng, sau khi xác nhận nàng thật sự không có việc gì, hắn mới duỗi tay ôm mạnh nàng vào trong ngực, nức nở nói: “Trinh nhi, may mắn là nàng không sao, nàng không sao thì tốt rồi."
Vừa rồi đã cố kìm nén không rơi nước mắt, lúc này cuối cùng hắn đã khóc vì sung sướng. Phùng Trinh có chút hối hận vì vừa rồi đã đùa giỡn hắn.
Tiêu Sơn thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Diệu Diệu đâu, hai người không ở cùng nhau sao?"
“Ta không sao, Diệu Diệu đương nhiên không sao.” Nàng chỉ phương hướng xe ngựa.
Mặc dù nhìn thấy Phùng Trinh vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, đoán được là các nàng đã trốn thoát. Nhưng sau khi thấy được người không sao, cuối cùng Tiêu Sơn cũng hoàn toàn yên tâm.
Lại ôm Phùng Trinh vui vẻ: “Trinh nhi, hai người đều không sao, thật tốt quá, thật tốt quá..."
Phùng Trinh chưa kịp phản ứng, nàng đã cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, sau đó cả người nàng như bị một tảng đá lớn đè lên, trực tiếp ngã xuống đất.
"Tiêu Sơn, chàng làm sao vậy, Tiêu Sơn?"
Phùng Trinh vội vàng hét lên. Tuy nhiên, trọng lượng người trên cơ thể nàng quá nặng, nàng không thể di chuyển, thậm chí còn bị ép đến tức ngực khó thở.
Nàng trăm triệu lần không ngờ được, Tiêu Sơn vậy mà lại ngất đi! "Ha ha ha ha, chính mắt ta nhìn thấy, Tiêu Sơn cứ như vậy ngã thẳng xuống, lúc ấy ta bị dọa sợ, chạy nhanh tới xem hắn, kết qủa nhìn mặt hắn còn đầy nước mắt, hóa ra là còn mặt mũi để khóc. Ha ha."
Trương Thiết Ngưu vừa nói, một bên vừa cười lớn không ngừng.
Nhóm huynh đệ khác trong Hãm trận doanh cũng cười theo như điên. Tiêu Sơn là ai hả, kia chính là một trong song hùng của Hãm trận doanh bọn họ. Ngày thường chỉ nhìn thấy đổ máu, chứ chưa từng thấy rơi lệ. Đây vậy mà lại còn khóc, lại còn khóc té xỉu, đây chính là điều hiếm lạ a.
“Cười cái gì đó hả?” Trương Định Nam bất thình lình đi vào doanh trại.
Danh sách chương