Hôn sự đã định, hôm sau cũng bắt đầu định ngày tiến hành.

Mặc dù vì không để Phùng tú tài chịu kích thích, Phùng Lý thị và Phùng Trinh không có ý định nói với Phùng tú tài, nhưng cậu nhóc Phùng Thụy này không biết chuyện, đã chạy đến nói với Phùng tú tài về việc tỷ tỷ nhà mình phải xuất giá.

Khi Phùng tú tài nghe tin khuê nữ sắp thành thân, chuyện lớn như vậy thế nhưng bản thân mình còn không biết, đã tức giận đến mức thiếu chút nữa không qua khỏi.

Phùng Lý thị rất lo lắng, vội vàng đi tìm một đại phu trong thôn đến xem chẩn và chữa bệnh.

“Mã đại phu, nam nhân nhà chúng ta thế nào rồi?” Đôi mắt của Phùng Lý thị đỏ như hạch đào.

Vị đại phu râu bạc trắng gầy đứng dậy, lắc đầu nói: "Không ổn rồi, vốn thân thể đã kém, hiện tại lại khí hỏa công tâm, ta không có cách nào chữa được, vẫn là mau chóng đưa đến thành Túc châu xem đi."

Vừa nghe lời này, Phùng Lý thị ngay lập tức nước mắt chảy ròng ròng. Phùng Trinh biết rằng lúc này không thể cậy vào Phùng Lý thị, vì vậy nàng phải nhờ Mã đại phu kê đơn thuốc, thanh toán mấy văn tiền chẩn bệnh, rồi tiễn Mã đại phu ra cửa.

Trở lại phòng, Phùng Lý thị đang ngồi bên giường lau nước mắt, Phùng Thụy quỳ bên giường Phùng tú tài, run rẩy vì sợ hãi.

Phùng Trinh đi tới và kéo Phùng Thụy lên, dẫn nhóc đến phòng chính.

"Đệ biết sai chưa?"

Phùng Thụy gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Phùng Trinh cau mày: “Sao gật đầu rồi lại lắc đầu?"

"Phụ thân đã nói, làm người phải thành thục, đệ không thể gạt phụ thân. Hơn nữa đệ cũng không muốn tỷ tỷ đến Tiêu gia. Bọn họ đều nói Tiêu gia không tốt, tỷ tỷ về sau khẳng định phải thủ tiết."

Phùng Thụy tuy còn nhỏ nhưng đã biết đọc viết, Phùng tú tài ngày thường đã dạy cho nhóc nhiều cách sống, cho nên trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù không biết thủ tiết là gì, nhưng vừa nghe đoàn người kia không có ý tốt cười nhạo, nhóc liền biết đó không phải chuyện gì tốt.

Phùng Trinh kiếp trước là một cô nhi, đừng nói huynh đệ, ngay cả phụ mẫu còn không có. Nhìn thấy tiểu Phùng Thụy nghĩ cho nàng nhiều nhiều như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, ôm lấy nhóc vào lòng.

Phùng Thụy đỏ mặt vùng vẫy cự tuyệt một lúc, nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể để Phùng Trinh ôm vào lòng. Một lúc sau, khi Phùng Trinh buông nhóc ra, gương mặt nhóc đã đỏ bừng.

Phùng Trinh nhìn cậu nhóc như một con mọt sách nhỏ, trong lòng sớm đã nở nụ cười, nhưng trên mặt lại giả vờ nghiêm túc: “Mặc dù làm người phải thành thật, nhưng đệ cũng biết hiện tại sức khỏe của phụ thân không tốt, không thể nghe được tin tức không tốt, đệ không nên nói với phụ thân. Trung hiếu nhân nghĩa lễ trí tín, hiếu chính là ở vị trí thứ hai. Đầu tiên đệ phải hiếu thuận với phụ thân, sau đó mới có thể nghĩ về những thứ khác.”

Phùng Thụy ngây thơ gật đầu, lại nói: “Nhưng mà tỷ tỷ, đệ không muốn tỷ đến Tiêu gia, cũng không muốn tỷ chịu khổ, bọn họ nói kẻ trộm và quân nhân đều rất xấu.”

Nghe Phùng Thụy nói, Phùng Trinh trở nên nghiêm túc: “Thụy nhi, đệ sao có thể nói như vậy. Người khác không biết, chúng ta là người dân vùng biên cảnh chẳng lẽ cũng không biết sao? Nơi này hàng năm đều có rất nhiều man di đến làm hại chúng ta, nếu không có những quân nhân đó bảo vệ chúng ta, chúng ta có thể sống những ngày thái bình này không? Bọn họ đều là anh hùng bảo vệ quốc gia, đáng để chúng ta tôn kính, chúng ta không thể coi thường người khác, có biết không?"

Phùng Thụy nghe thấy điều này, xấu hổ cúi đầu: “Đệ đã biết."



Nhìn thấy Phùng Thụy dáng vẻ hiểu chuyện, Phùng Trinh trong lòng mềm nhũn, nàng cúi đầu chạm vào đỉnh tóc nhóc: “Thụy nhi, tỷ biết đệ lo lắng tỷ không có cuộc sống tốt, nhưng hiện tại chính là tỷ tự nguyện thành thân."

"Như thế nào..." Phùng Thùy không thể tin ngẩng đầu nhìn nàng: "Trước đây tỷ còn không muốn sống."

Phùng Trinh mỉm cười: "Trước đây là do tỷ hồ đồ, hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận. Đệ thử nghĩ xem, Tiêu Sơn mặc dù là quân nhân, nhưng được triều đình phát nhiều quân lương, đi đến Tiêu gia, tỷ có thể mua vải làm y phục mới. Nghe nói nhà bọn họ có bạc, ngày nào cũng ăn thịt. Có thể mặc y phục mới lại có thể ăn thịt, chẳng phải là ngày tốt sao?”

Phùng Thụy nghe vậy thì trợn mắt há mồm, ngập ngừng hỏi: "Thật sao?"

Phùng Trinh thấy vậy cười thầm, trong thời đại này, có thể ăn no mặc ấm chính là ngày tốt nhất. Trong mắt một đứa nhỏ như Phùng Thụy, thỉnh thoảng có thể mặc y phục mới và ăn thịt là điều ngoài sức tưởng tượng.

Nàng gật đầu: "Đương nhiên là thật, đệ không thấy đại nương Tiêu gia kia hôm nay đến nhà chúng ta không, béo như vậy, chính là ăn được nhiều thịt."

Phùng Thụy nghe vậy, nhớ đến đại nương Tiêu gia hôm nay mà nhóc đã nhìn thấy, thắt lưng kia thật sự rất dày, còn nghĩ thấy mẫu thân và tỷ tỷ nhà mình gầy gò, thật đúng là có chuyện như vậy.

“Tỷ, vậy thì tỷ liền thành thân đi, đến nhà bọn họ ăn thịt, mặc y phục mới.” Phùng Thùy rất trịnh trọng nói.

Phùng Trinh cười nhéo khuôn mặt của nhóc: “Yên tâm đi, tỷ tỷ về sau ăn thịt, khẳng định không thể thiếu phần của đệ. Tỷ muốn nuôi Thụy nhi thành một đứa bé mập mạp. Thụy nhi học hành chăm chỉ, về sau sẽ có tiền đồ."

Mặc dù bản thân phải gả cho quân nhân, nhưng Phùng Trinh vẫn không muốn Thụy nhi đi theo con đường tòng quân này.

Ở thời đại này, không tòng quân thì chỉ có thể đọc sách mà thôi.

Nghĩ đến tình hình hiện tại của phụ thân là Phùng tú tài, Phùng Trinh lại bắt đầu lo lắng.

Trong tương lai, thật sự có thể sống những ngày mà mình muốn hay không? Thoạt nhìn độ khó không tầm thường.

Phùng tú tài ban đêm mới tỉnh lại.

Nhìn thấy Phùng Lý thị ngồi bên giường, lại bắt đầu phát giận.

Tính khí của Phùng tú tài luôn tốt, nhưng kể từ sau khi ngã bệnh, tính tình liền trở nên cổ quái, có chút giống như một đứa trẻ. Lần này, Phùng Lý thị gạt ông về chuyện đính hôn của khuê nữ, khiến ông cảm thấy rất không được tôn trọng. Nếu đây là lúc thân thể của ông còn khỏe mạnh, tuyệt đối là muốn hưu thê.

Phùng Lý thị cũng biết rằng mình nhất thời hồ đồ đã phạm sai lầm lớn, bây giờ cũng để tùy ý cho Phùng tú tài nổi giận, chính mình ở bên cạnh nói lời tốt đẹp nhận sai.

Phùng Trinh bưng một bát cháo từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tình hình, nhanh chóng đặt bát đũa lên bàn, chạy đến ngồi bên giường để xoa dịu Phùng tú tài: “Phụ thân, ngài cũng đừng nóng giận, không thôi sẽ lại ngất đi."

Phùng tú tài nhìn Phùng Trinh, đôi mắt già nua chảy ra nước mắt: “Con của ta, là phụ thân vô dụng, để cho phụ nhân này làm hại con."



Phùng Lý thị ở một bên nghe, cũng rơi lệ theo, trong lòng hối hận, cùng là ủy khuất.

Miệng nức nở khóc, nửa ngày không biết nên giải thích như thế nào. Rốt cuộc, là bà quả thật đã sai. Thật sự có lỗi với trượng phu và khuê nữ.

Nhìn thấy hai người họ khóc, Phùng Trinh cảm thấy như trời sắp sập, nhất thời nàng đau đầu kinh khủng. Vội vàng kiên nhẫn dỗ dành Phùng tú tài: “Phụ thân, chuyện này con không trách mẫu thân. Trước đây ngài bị bệnh, mẫu thân muốn cùng ngài thương lượng, nhưng không tìm được cơ hội. Hơn nữa, hôn sự vẫn luôn chưa được đinh, chỉ có buổi trưa hôm nay mới định ra, không phải chưa tới giờ ngọ Thụy nhi đã nói với ngài hay sao?"

Phùng tú tài nghe khuê nữ nhà mình giải thích như vậy thì cảm thấy dễ chịu hơn, trừng mắt nhìn Phùng Lý thị, nói: "Nhưng tại sao bà lại tìm nhà quân hộ, nhà chúng ta tốt xấu cũng là thư hương, tổ gia gia của bà cũng từng là cử nhân."

Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước... Phùng Trinh vuốt trán, khô khan cười cười: “Phụ thân, nhà ta đúng là thư hương, nhưng chúng ta ở nơi đây là biên cảnh, nơi này có thể tìm được mấy nhà có thư sinh. Gia cảnh phù hợp rất khó tìm. Hơn nữa, Tiêu gia tuy là nhà quân hộ nhưng gia cảnh không tồi, nghe nói họ ở trong một ngôi nhà ngói lớn, nữ nhi qua đó cũng không chịu khổ. Với lại, Tiêu Sơn kia tòng quân nhiều năm như vậy vẫn tốt đẹp, nói không chừng là người có phúc khí, vạn nhất về sau cầu được một nửa chức quan, chẳng phải lúc đó nữ nhi là thê tử của quan sao?"

“Nói là như vậy, nhưng ta còn không cam lòng.” Phùng tú tài thở dài. Ông cũng biết những gì khuê nữ nói là sự thật, không nói đến việc Tiêu Sơn sau này có tìm được một chức quan hay không, nhưng khuê nữ có một câu nói đúng, chỗ này quả thật rất ít thư sinh.

Người dân vùng biên cảnh cả ngày chỉ vội vàng giữ mạng, ai còn nhớ đến việc đọc sách biết chữ. Bằng không ông mở một tư thục, cũng không có học trò nào đến học.

Phùng Trinh thấy Phùng tú tài không còn bài xích như vừa rồi, biết trong lòng ông đã tiếp nhận, chính là trong lòng chỉ còn chút lẩn quẩn mà thôi. Liền cười nói: “Phụ thân yên tâm, nữ nhi tốt xấu cũng được phụ thân giáo dưỡng có tri thư hiểu lễ nghĩa, chờ khi đến Tiêu gia, con sẽ chăm sóc chồng dạy con thật tốt, về sau lang quân Tiêu gia có một nửa chức quan, con còn phải giúp cho Thụy nhi nhà chúng ta một tay."

Khi Phùng tú tài nghe thấy điều này, ông nhìn Phùng Thụy đang đứng ở một bên. Nhìn thân hình nhỏ bé và khuôn mặt non nớt của nhóc, tâm không khỏi chạnh lòng.

Thế đạo như thế, cho dù ông không cam tâm, cũng không có biện pháp tìm một nhà tốt hơn cho nữ nhi mình.

"Aiz……"

Nghe thấy tiếng thở dài này, Phùng Lý thị mới thở phào nhẹ nhõm, bưng bát đũa vội vàng đi tới: "Tướng công, để ta giúp ông ăn chút gì đi."

Phùng tú tài trừng mắt nhìn bà, nhưng rốt cuộc cũng không nổi giận nữa, ngồi xuống lặng lẽ uống cháo.

Thôn Sơn Nam ở khu vực biên cảnh, cũng không có lễ tiết rườm rà như ở Trung Nguyên.

Khi gần tới ngày định, người Tiêu gia đã mang một con gà nướng đến nạp cát. Vương bà mối làm người trung gian, cười ha hả thay hai bên trao đổi bát tự, rồi định ngày đón dâu.

Tiếp theo, Phùng Trinh bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho mình chờ gả.

Ngày định là mùng tám tháng sau, không có cách nào, Tiêu Sơn khó có khi từ quân doanh trở về, lần sau không biết khi nào mới trở lại, tự nhiên là nhanh chóng làm xong cuộc hôn sự này, cũng khiến cho hai nhà yên lòng.

Phùng Trinh nghĩ rằng bản thân mình nghĩ rất thoáng, không quan tâm đến việc nàng ấy có thể tìm được loại người nào, nhưng bây giờ ngày đã được định, trong lòng cũng không tránh được có chút sợ hãi và mong chờ.

Tiêu Sơn này là người có nhân phẩm như thế nào, bộ dáng trông ra sao, có thể là một người táo tàu dưa bở* hay không? *người xấu xí
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện