“Cũng không biết phụ hoàng tính toán như thế nào!” Văn Nhân An chợt ném chung trà trên tay xuống bàn, mắt trợn tròn, bộ dạng vô cùng căm phẫn.

Văn Nhân Cửu hai tay cầm chung trà, mặt không đổi sắc: “Phụ hoàng an bài như thế nào dĩ nhiên có đạo lý của phụ hoàng.”

“Nhưng cũng không thể như thế!” Văn Nhân An nhỏm người bắt lấy tay y, nhìn khuôn mặt trắng bệch nhưng cũng không có biểu hiện gì, phẫn nộ nói: “Nghe bọn hạ nhân nói, Bình Tân Thế Tử kia mặc dù có cha lợi hại, nhưng bản thân rồi lại nhạt nhẽo không thú vị. Đã không có công danh trong điện, cũng không có chiến tích sa trường, lại để cho một tên công tử bột* chân tay vụng về hầu hạ bên cạnh Thái tử ca ca, quả thật hoang đường!”

(*Nguyên văn 纨绔子弟: hoàn khố tử đệ: là thành ngữ, lúc trước dùng để chỉ con cháu những người có quyền, có tiền như quan lại, địa chủ…, cả ngày chỉ lo ăn chơi, không lo việc chính. Bây giờ dùng để chỉ con cháu nhà giàu, du thủ du thực rãnh rỗi rong chơi.)

Văn Nhân Cửu rũ mắt, cũng không nói lời nào, chỉ nâng tay uống một ngụm trà.

“Thái tử ca ca thân thể vốn không tốt, chọn thư đồng dĩ nhiên phải chọn một người có thể chăm sóc ca ca chu đáo nhất mới thỏa đáng ——” Văn Nhân An thu tay mình lại, ngừng một chút, quá mức săn sóc mà nói: “Đúng lúc thánh chỉ của phụ hoàng còn chưa hạ xuống, không bằng đệ thay Thái tử ca ca van cầu phụ hoàng, để cho người lại chọn một người trẻ tuổi ưu tú khác cho ca ca? Đệ thấy, trạng nguyên đứng đầu bảng tại điện đường năm ngoái chính là vô cùng tốt a.”

“Không cần, dù sao cũng chỉ một thư đồng, hà tất phải tốn công tốn sức như vậy.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt nâng mắt, trên da thịt trắng gần như trong suốt, môi rồi lại đỏ thẫm như máu, “Đừng nói là công tử bột, dù là con chó, cũng có cái gì quan trọng.”

“Một lời Thánh thượng, nặng hơn nghìn cân. Nếu phụ hoàng ban ngày đồng ý chuyện Bình Tân Thế Tử làm thư đồng rồi, đến đêm liền sửa miệng, việc này truyền ra, chỉ sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Thánh thượng.”

Mặt Văn Nhân An bỗng trắng bệch không còn chút máu, yên lặng một lát, lén siết chặt nắm tay gượng cười nói: “Này quả thật cũng là thần đệ cân nhắc không chu toàn.”

“Không ngại.” Văn Nhân Cửu hơi nghiêng người, chậm rãi châm trà cho Văn Nhân An, nhẹ giọng nói: “Trong cung của Cô cũng không có người ngoài.” Cặp mắt thâm sâu nhìn y, dường như xen lẫn vui vẻ, “Nhưng mà, một khi ra khỏi Đông cung này, Thất đệ cũng không thể nói năng tùy ý như vậy nữa rồi.”

“Dù sao, trong cung này ——” Lông mi thật dài khẽ rung, giọng Văn Nhân Cửu trong trẻo lạnh lùng lại mềm mại giống như lời thì thầm, “Nhưng không phải ai cũng là hạng người lương thiện ôn nhu giống như Thất đệ.”

Chờ đến khi Thái giám hộ tống Văn Nhân An rời khỏi Đông cung, lúc này Văn Nhân Cửu mới ra ngoài gọi nha hoàn đi vào dọn dẹp lại một phen. Trương Hữu Đức theo sau y vào thư phòng, thấy sắc mặt y lãnh đạm, nhất thời trong lòng cũng không khỏi có chút lo sợ bất an.

“Nhìn thấy rồi,” Văn Nhân Cửu ngồi xuống ghế dựa, đan hai tay nhìn Trương Hữu Đức, “Người Thất đệ tốt của Cô đây là thật lòng cho rằng Cô là kẻ đần cần đến dỗ dành.”

Trương Hữu Đức đứng một bên, nghe thấy lời này liền cười nói: “Nhưng cũng không thể trách Thất hoàng tử bày ra điệu bộ đó.”

“Tuy nói những năm gần đây ân sủng của Thánh thượng đối với Bình Tân Hầu hơi yếu đi một ít, thế nhưng dù sao cũng là quyền thần trong tay cầm ba mươi vạn binh mã. Một khi Thánh thượng đã hạ chỉ định ra thân phận thư đồng của Thái tử cho Bình Tân Thế tử,vậy Đế kinh này —— sợ là muốn sinh biến rồi.”

Văn Nhân Cửu chậm rãi ngồi dậy, đáy mắt đen láy như mực cổ: “Mặc dù Văn Nhân An trời sinh tính tình xảo trá, nhưng dù sao tuổi tác vẫn chưa đủ, thiếu kiên nhẫn. Chỉ sợ hôm nay y tới đây, nhưng cũng là gạt Hoàng hậu bên kia tự mình ra chủ ý.”

Trương Hữu Đức gật đầu: “Nhưng cho dù thế nào, Bình Tân Thế Tử vào Đông cung đã là sự thật. Hơn nữa, người ngoài lại làm sao, đối với Thái tử mà nói cũng là không quá mức quan trọng.” Nhìn Văn Nhân Cửu trải giấy Tuyên thành lên thư án, liền đi đến bên cạnh đưa tay mài mực, “Chỉ là Bình Tân Thế Tử khi còn bé cũng thường cùng Hầu gia xuất nhập quân doanh, cũng không quen biết nhiều với quyền quý trong Kinh thành, ngay cả nô tài đến nay cũng chưa từng may mắn gặp mặt Thế tử một lần ——  cũng không biết rốt cuộc là một nhân vật như thế nào.”

Văn Nhân Cửu cầm bút, hạ mắt, dưới làn da tái nhợt, càng làm nổi bật màu sắc tươi đẹp đến yêu dị của đôi môi: “Chính là một nhân vật tựa thần tiên, hôm nay cũng làm con chó của Cô,” khóe môi lạnh lùng cong lên, “Cô cũng nhất định phải đẩy hắn ngã vào vũng bùn trong Hoàng thành này!”

Ban đêm, Lạc Kiêu đang ở trong phòng đọc sách, chợt nghe ngoài phòng truyền đến động tĩnh, liền đặt sách xuống liếc nhìn Tri Hạ đang hầu hạ bên cạnh, Tri Hạ gật đầu rồi ngó ra ngoài rèm che nhìn một cái, còn chưa thấy là gì, liền nghênh đón chính diện Tầm Đông vẫn luôn canh giữ ngoài phòng.

“Bên ngoài sao lại có động tĩnh lớn như vậy?” Tri Hạ hỏi nhỏ: “Cẩn thận đến Tiểu hầu gia đọc sách.”

“Cũng không nên trách ta.” Tầm Đông nhưng không sợ Tri Hạ, thò đầu thăm dò vào bên trong, thấy Lạc Kiêu liền giòn giã nói: “Thế tử gia, là phu nhân đến.”

Lạc Kiêu nghe vậy đứng lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền biết ý đồ của Bạch thị, gật đầu liền nói: “Mau đón phu nhân vào.”

Tầm Đông cũng Tri Hạ đáp một tiếng “Vâng”, vội vàng ra phòng, đón Bạch thị từ ngoài sân vào.

“Đêm dài đường xa, mẫu thân có chuyện gì sao không đợi đến sáng mai hẵn báo cho con một tiếng?” Lạc Kiêu dìu Bạch thị đến cạnh bàn, nhận áo lông chồn Bạch thị cởi ra, nhìn chung quanh một lần, “Sao chỉ có một mình mẫu thân? Mộc Xuân cùng Họa Thu vì sao không đi cùng?”

Bạch thị lắc đầu, ngồi trên ghế gỗ, ngước mắt nhìn Lạc Kiêu, nói: “Kiêu nhi, con biết hôm nay mẹ đến đây rốt cuộc là vì cái gì.”

Lạc Kiêu không đáp, ngồi đối diện với Bạch thị, sau đó đưa mắt cho Tri Hạ cùng Tầm Đông, Tri Hạ cùng Tầm Đông lập tức hiểu ý, cúi đầu liền đồng thời ra ngoài.

“Kiêu nhi, mẹ biết nữ nhân trong nhà không can thiệp chuyện bên ngoài, cũng biết con xưa nay cẩn thận mọi sự lại có chừng mực, nhưng…” Bạch thị nhíu mày, nhìn Lạc Kiêu thật sâu,  “Triều đình thay đổi trong nháy mắt, một chút sơ sẩy chính là cả bàn đều thua. Tuy rằng hiện nay Hầu phủ đang được ân sủng, nhưng dĩ vãng có bao nhiêu danh gia hoàng tộc bị lật đổ, suy cho cùng cũng chỉ là một ý niệm lúc nhàn rỗi của Thiên tử  ——  con có hiểu không?”

“Mẹ, con biết được,” Lạc Kiêu cười cười, châm một ly trà cho Bạch thị, “Con biết mẫu thân người e ngại Thái tử mất chỗ dựa liên lụy đến Hầu phủ, nhưng mà, con thật sự tin tưởng, con đã theo, không lâu sau sẽ là chủ tử chân chính của thiên hạ này.”

“Quốc quân đương thời của Đại Càn bất nhân, thực lực quốc gia suy yếu, huống hồ bốn phía lại có cường địch nhăm nhe cơ hội hành động. Thời buổi loạn lạc, nếu như lúc này bất động, hai mươi năm sau Bình Tân Hầu phủ của ta chỉ sợ cũng không còn tồn tại.” Lạc Kiêu đẩy chung trà đến trước mặt Bạch thị, “Con biết mẫu thân sống ở An Quốc Công phủ, từ nhỏ chứng kiến  những thứ không tầm thường, tuy là nữ tử, với nước với nhà, trong lòng tất nhiên cũng sẽ có băn khoăn. Chẳng qua chuyện thư đồng cho Thái tử, con cùng phụ thân đều đã xác định, mong rằng mẫu thân tin tưởng con một lần.”

Bạch thị nhận trà, kinh ngạc một lát, thở dài một hơi, nhưng cuối cùng vẫn là nở nụ cười: “Cũng không biết con ta đã trưởng thành đến thế.” Một tay đè chặt tay Lạc Kiêu, đôi mắt đẹp vẫn xen lẫn ba phần lo lắng, “Mẹ biết con ý đã quyết, mẹ cũng không tiếp tục can thiệp nữa. Chỉ có một điều —— Trong cung không thể xử sự giống như trong phủ, lời nói cử chỉ phải cẩn thận. Ngàn vạn lần không được nói năng vô lễ, đắc tội Thái tử, đến lúc đó ——” Tay đang ấn tay Lạc Kiêu bỗng nhiên nắm thật chặt, lo lắng trong mắt càng phát ra trầm trọng.

“Xin mẹ đừng lo.” Lạc Kiêu khẽ mỉm cười dùng tay kia nắm chặt tay Bạch thị an ủi, ánh mắt rồi lại trấn tĩnh kiên định, “Nhi tử xin nghe theo lời mẫu thân dạy bảo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện