(*侍读 Thị độc: Chức quan trong viện Hàn lâm, giữ việc đọc sách cho vua.)
Rõ ràng thời tiết đã dần dần ấm lên, mồng bảy tháng ba ngày đó rồi lại bỗng nhiên đổ xuống đợt xuân hàn (*tiết lạnh mùa xuân) đầu tiên. Trời âm u gió thổi mạnh, mắt thấy bông tuyết lớn bằng lông ngỗng đã nhẹ nhàng buông xuống.
“Năm nay so với dĩ vãng, ngược lại là thay đổi thất thường.” Lạc Kiêu mở cửa cổ nhìn ra ngoài sân, một đêm tuyết rơi, trong sân đã nhanh ngập được nửa thước, liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ màu trắng lạnh lẽo cũng không tìm ra màu sắc thứ hai.
“Tuyết lớn thế này cũng ít khi gặp trong ngày mùa đông, lúc này rơi xuống, mấy gốc hải đường đang ra nụ trong sân kia sợ là không xong.” Tri Hạ cầm áo lông đến bên cạnh Lạc Kiêu, “Trước đó vài ngày nụ hải đường kia còn chưa nở phu nhân lúc nào cũng trông ngóng, hiện tại mắt thấy đã đến lúc, lại cứ hạ xuống trận tuyết như vậy,” đưa tay cẩn thận giúp hắn cài lại đai lưng, “Cũng không biết phu nhân thương tâm cỡ nào đâu.”
“Nhưng cũng không thể nói như vậy,” Tầm Đông bưng chậu nước ấm Lạc Kiêu đã dùng xong định ra khỏi phòng, nghe Tri Hạ nói rồi lại dừng bước chân, “Thường nói là tuyết lành báo trước năm được mùa*. Trận tuyết xuân này đến có phần hung (*dữ dội), nhìn quang cảnh này, Đế kinh năm nay hẳn là sẽ có một mùa thu hoạch tốt. Trong lòng phu nhân, so với việc hải đường nở hoa nhỏ nhặt này, dân chúng Đại Càn ta có thể an cư lạc nghiệp chẳng phải quan trọng hơn?”
(*Thụy tuyết triệu phong niên (瑞雪兆豐年): Tuyết lành báo trước năm được mùa, đây là một câu ngạn ngữ nghề nông phổ biến, ý là một mùa đông đúng là báo trước về một năm sau đó mùa màng bội thu, cũng tức là điềm dự báo cho mùa màng thu hoạch năm sau.)
Lạc Kiêu đóng cửa sổ, quay đầu cười như không cười mà nhìn Tầm Đông: “Chính là nói có lý, nhưng chỗ này của ta cũng không có thưởng.”
Tầm Đông hé miệng cười nói: “Chỉ là hai câu nói thật, cũng không dám hy vọng xa vời phần thưởng của Tiểu hầu gia.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng nếu thật sự muốn so đo, so với cái khác, nô tỳ cảm thấy, chỉ cần Tiểu hầu gia có thể thân thể khỏe mạnh, bình an vui sướng,” Tầm Đông nhìn Lạc Kiêu, nhẹ nhàng nói, “Phu nhân cũng đã rất vui mừng.”
Nói xong, bưng chậu trong tay liền ra khỏi phòng.
Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng của Tầm Đông, bỗng nở nụ cười: “Có lẽ cùng Tri Hạ ngươi ngốc một chỗ lâu rồi, ngay cả Tầm Đông tính cách tùy tiện như thế, cũng có thể nói ra lời khiến người ta xúc động.”
Hạ mắt sửa sang lại áo lông cáo trên người: “Mấy ngày nay trong phòng dưỡng bệnh, cũng lâu rồi không đi thăm hỏi mẹ. Lúc này còn chưa tới thời điểm ăn cơm, hẳn là có thể kịp. Đi thôi.”
Tri Hạ mau chóng “Vâng” một tiếng, cười khẽ theo sát Lạc Kiêu ra khỏi phòng.
Mà cùng lúc đó, Hoàng cung, Nghị sự điện.
Đức Vinh Đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt buồn ngủ mà nhìn Ngôn quan* dưới điện đang thao thao bất tuyệt yêu cầu chi tiền giúp nạn thiên tai, lúc lâu sau, ngáp một cái, khoát tay áo: “Lý ái khanh nói có lý, dân chúng gặp nạn, Trẫm dĩ nhiên không thể không quản.”
(*言官 Giám sát cùng khuyên bảo, chức vị tương đối cao, tự do vạch tội bất luận một chức quan trọng yếu nào mà không bị trừng phạt.)
“Thánh thượng anh minh ——”
“Nhưng ——” Không đợi Lý Ngự sử nói tiếp, Đức Vinh đế bên kia lại chậm rãi mở miệng, “Bất đắc dĩ quốc khố trống rỗng, nhất thời quả thật không bỏ ra nổi một trăm vạn lượng bạc. Việc này quả thật không gấp được, trẫm thấy, liền tạm thời gác lại, về sau hẵn bàn tiếp.”
Nói xong, hướng Đại thái giám bên cạnh liếc mắt ra hiệu, Đại thái giám lập tức ngầm hiểu, theo ý Đức Vinh đế tiến lên nửa bước, hất phất trần cất giọng the thé: “Bãi triều!” Lời còn chưa dứt, Đức Vinh đế đã đứng lên, tùy ý thái giám đỡ ra khỏi nghị sự điện.
Đức Vinh đế vừa đi, chúng khanh bách quan hai mặt nhìn nhau, nhưng không lâu sau cũng lục tục tản ra. Bình Tân Hầu đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh hình như có tiếng nỉ non.
“Quốc quân (*vua) bất nhân! Quốc quân bất nhân!” Lý ngự sử nhìn Đức Vinh đế tập tễnh rời đi, tức giận đến nước mắt tuôn đầy mặt, “Có loại hôn quân này, Đại Càn ta… Đại Càn ta khó giữ được a!”
Bình Tân Hầu quay đầu nhìn Lý ngự sử, thở dài một hơi: “Thiên tử như thế nào há lại để cho hạ thần chúng ta có thể bình luận? Triều đại bất đồng, quy củ bất đồng. Dù cho là Ngôn quan, ở dưới chân thiên tử, Lý ngự sử cũng nên cẩn thận lời nói mới phải.”
Nói đến tận đây, cũng xem như hết lòng giúp đỡ, sửa sang lại triều phục, quay người lui ra khỏi Nghị sự điện. Nhưng, còn chưa ra khỏi Hoàng thành, rồi lại chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói bén nhọn.
“Bình Tân Hầu dừng bước!”
Bình Tân Hầu nhìn lại, nhưng lại là Đại thái giám vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Đức Vinh Đế, hơi chắp tay, chỉ cười nói: “Không biết Phúc công công có gì chỉ giáo.”
Phúc công công mặt trắng không râu, híp mắt cười đến giống như phật di lặc: “Chỉ giáo cái gì sao mà đảm đương nổi? Chỉ là Thánh thượng cho ta tới truyền lời với Hầu gia mà thôi.”
“Nguyện rửa tai lắng nghe.”
“Hầu gia cũng biết, trong cung Hoàng tử nhiều, cũng đã vào xuân, hiện tại vẫn còn mấy vị Hoàng tử chưa tuyển thư đồng,” Phúc công công cười, “Nếu nhớ không lầm, Thế tử gia nhà Hầu gia hiện tại cũng đã đến tuổi rồi đi?”
Bình Tân Hầu không tỏ vẻ gì, vẫn cười như trước: “Chỉ sợ công công nhớ lầm, Tiểu nhi nhà ta dù chưa cập quan*, nhưng nói cho cùng cũng đã mười lăm, ở tuổi này làm thư đồng của mấy vị Hoàng tử, thật sự không thích hợp cho lắm.”
(*及冠 nam tử tròn hai mươi.)
“Như thế nào không thích hợp?” Phúc công công dời phất trần trong tay, cười híp mắt nhìn Bình Tân Hầu, mỗi câu mỗi chữ đều ý vị sâu xa, “Hoàng tử nhỏ tuổi không nói đến, lớn tuổi một chút…. trong cung nhưng cũng vừa vặn có.”
Bình Tân Hầu hơi mở to mắt: “Ý của Công công là —— “
“Ý của ta như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất, vẫn là ý của Hầu gia.” Phúc công công cười nói: “Những lời này là ta phụng mệnh Thánh thượng truyền tới, vậy ta cũng không chậm trễ hành trình của Hầu gia. Chẳng qua mấy ngày này mong rằng Hầu gia có thể thận trọng cân nhắc, mau chóng… cho Thánh một lời hồi đáp.”
“Nhất định.” Bình Tân Hầu chắp tay đáp, đợi đến khi Phúc công công quay người rời đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới ngồi lên kiệu trở về phủ.
Vào phủ, thấy quản gia đang dẫn theo tôi tớ quét dọn tuyết đọng ở sân, Bình Tân Hầu mở miệng liền hỏi: “Thế tử hiện tại ở nơi nào?”
Quản gia đi tới chỗ Bình Tân Hầu làm lễ một cái, suy tư một lát, đáp: “Lúc sớm Thế tử dẫn theo Tri Hạ đến chỗ phu nhân, hiện tại, có lẽ Thế tử vẫn còn trong viện của phu nhân.”
Bình Tân Hầu gật đầu, quay người một bên đi về phía viện tử của Bạch thị, một bên hỏi: “Phu nhân và Thế tử đã dùng cơm chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa dùng.”
“Vậy điểm tâm hôm nay liền dùng trong phòng phu nhân đi,” Bình Tân Hầu nói: “Ngươi bảo trù nương chuẩn bị một chút.”
Quản gia đáp “Vâng” một tiếng, vội vàng rời đến hậu viện. (*sân sau.)
Vào viện tử của Bạch thị, còn chưa vào phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười mơ hồ, ngăn người hầu bên ngoài thông báo, đẩy cửa vào phòng, cười nói: “Cũng không biết là chuyện gì buồn cười, có thể khiến phu nhân thoải mái như thế? Bằng không kể ta nghe một chút, khiến ta cũng vui vẻ như vậy.”
Lạc Kiêu nghe vậy, cười đứng dậy nhận ngoại bào (*áo khoác) Bình Tân Hầu cởi xuống: “Cũng chỉ là mấy truyện ngắn trên phố, như thế nào dám làm trò trước mặt phụ thân?”
“Đúng vậy a.” Bạch thị dùng khăn che miệng, mặt mày cong cong tiến ra đón: “Hôm nay Hầu gia hạ triều muộn hơn ngày thường một chút.”
Bình Tân Hầu lắc đầu: “Trên triều đình người lừa ta gạt…” Lập tức nhíu nhíu mày lại nói tiếp, “Không thể nói ra, không thể nói ra.”
“Nếu như không thể nói, vậy đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng ấy nữa.” Bạch thị ngược lại vô cùng hiểu chuyện, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Đêm qua hạ xuống một trận tuyết, lúc sáng thiếp cố ý kêu mấy nha hoàn đi ra vườn hứng chút tuyết xuân về.” Nâng tay rót cho Bình Tân Hầu chén trà, “Đây là trà vừa dùng nước tuyết nấu xong, thiếp nhớ Hầu gia thích nhất loại này a.”
Bình Tân Hầu nhìn Bạch thị, trong lòng nhẹ nhõm không ít, uống một ngụm trà, cũng mỉm cười trầm tĩnh lại, cùng vợ con hàn huyên vài câu, cơm nước xong xuôi, lúc này mới cùng Lạc Kiêu rời khỏi phòng Bạch thị.
“Phụ thân thế nhưng có chuyện muốn nhắc nhở con?” Theo Bình Tân Hầu ra khỏi viện tử, còn chưa tới thư phòng, Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn Bình Tân Hầu đứng trước mặt mình, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngươi canh ngoài phòng, không cần theo vào.” Nhìn Bình Tân Hầu trực tiếp tiến vào thư phòng, Lạc Kiêu quay đầu phân phó Tri Hạo một tiếng, sau đó đóng cửa đuổi theo sau, “Phụ thân.”
Bình Tân Hầu đứng trước thư án đưa lưng về phía Lạc Kiêu, nhìn bức họa sơn hà lạc nhật (*hoàng hôn núi sông) treo trước mặt, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Kiêu nhi, cha hỏi con, đối với thế cục hiện tại của Đế kinh con thấy thế nào?”
“Phụ thân?”
“Nơi này không có người ngoài, con chỉ cần nói là được.” Bình Tân Hầu nói.
Ánh mắt Lạc Kiêu chợt lóe, lập tức bình tĩnh nói: “Đức Vinh đế ngu ngốc, coi trọng tiểu nhân, xa lánh hiền thần, trên triều phần lớn đều là ruồi nhặng bâu quanh* rồi lại khuyết thiếu thanh liêm người tài có thể sử dụng. Huống hồ phía bắc có Man Di nhòm ngó, nam có Miêu Cương sẵn sàng chờ phát động, cứ vậy hai mươi năm nữa, Vương triều Đại Càn ta nguy rồi.”
(*蝇营狗苟: so sánh với kẻ chạy theo danh lợi, không từ thủ đoạn, giống ruồi bọ bay tới bay lui, không xấu hổ như cẩu. Từ gần nghĩa: không bằng cầm thú, ruồi nhặng bay quanh.)
Bình Tân Hầu xoay người nhìn Lạc Kiêu, bỗng nhiên cười to lên: “Giỏi một câu ‘Phần lớn là ruồi nhặng bâu quanh khuyết thiếu thanh liêm người tài có thể sử dụng’, Kiêu nhi, con này vừa mắng, nhưng cũng là cộng cả cha vào!”
Lạc Kiêu rồi lại hạ tầm mắt, nhàn nhạt cười hỏi lại: “Phụ thân cảm thấy con nói sai?”
Bình Tân Hầu thu lại nụ cười, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lạc Kiêu, cảm giác áp bức tôi luyện qua nửa đời chinh chiến trên sa trường khiến người không rét mà run: “Như con nói, Đại Càn ta trong vòng hai mươi năm nữa tất vong?”
“Đúng vậy.” Lạc Kiêu vẫn là vẻ nhàn nhạt như trước, hắn không né không tránh nhìn thẳng vào Bình Tân Hầu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đức Vinh Đế ngu ngốc, mấy vị Hoàng tử rồi lại gan dạ sáng suốt. Đại hoàng tử Văn Nhân Hiên nhân hậu thương dân, Nhị hoàng tử Văn Nhân Chữ dũng mãnh quả cảm, Lục hoàng tử Văn Nhân Thư tài trí hơn người, Thất hoàng tử Văn Nhân An… thông minh lanh lợi. Mỗi một người đều là bất phàm, tại giang sơn xã tắc đều có thể nói trụ cột quốc gia.”
“Vì sao lại bỏ qua Tam hoàng tử?” Bình Tân Hầu hứng thú hỏi.
“Thái tử?” Lạc Kiêu hơi cong lên khóe môi, “Thái tử là người kế vị của Đại Càn, tương lai thống trị thiên hạ, thân là hạ thần sao lại dám nói năng bậy bạ?”
Màu mắt Bình Tân Hầu trầm xuống, nhưng là đã hiểu ngụ ý của Lạc Kiêu.
“Đại hoàng tử lớn tuổi nhất, mẫu phi Nhị hoàng tử có chỗ dựa vào Binh bộ thị lang.” Bình Tân Hầu nặng nề mở miệng, “Mẫu phi của Lục hoàng tử – Tiết thị địa vị tuy thấp, nhưng đối với sủng ái của Đức Vinh đế dành cho nàng, ngày sau như thế nào thật sự khó nói. Còn như Thất hoàng tử… Thất hoàng tử đứa con đầu tiên của Thánh thượng cùng Tân hậu, tuy nói không thể xem như trưởng tử, nhưng cũng là huyết mạch chính thống,” Nói đến đây, giọng đã trầm xuống, ánh mắt nhìn Lạc Kiêu mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Vì sao trong tất cả mọi người, con chỉ xem trọng mình Thái tử?”
Lạc Kiêu nâng mắt, nở nụ cười: “Chỉ bằng y là đứa con của nữ nhân mà Đức Vinh đế yêu thương nhất sinh ra.”
Bình Tân Hầu khẽ giật mình, bỗng nhiên lại nghĩ đến lời dặn dò ý vị sâu xa của Phúc công công trước khi đi, hơi hạ mắt, sau đó giống như đã đưa ra quyết định, siết chặt tay.
“Kiêu nhi ——” Cổ họng Bình Tân Hầu có chút khô khốc, ông biết mình đây là đang đánh bạc, dùng tính mạng của bản thân và gia đình ra đánh cuộc, nếu thắng chính là cả đời hưởng phúc, nếu như thua…
“Bắt đầu từ ngày mai, con liền vào cung đi…” Bình Tân Hầu đè nặng vai Lạc Kiêu thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, trong cung hầu hạ Thái tử đọc sách, mọi sự cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nên ném đi mặt mũi của Bình Tân Hầu Phủ.”
Lạc Kiêu chống lại ánh mắt phức tạp của Bình Tân Hầu, hồi lâu, chậm rãi lui sau nửa bước, cúi đầu chắp tay, giọng điệu mạnh mẽ: “Nhi tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”
Rõ ràng thời tiết đã dần dần ấm lên, mồng bảy tháng ba ngày đó rồi lại bỗng nhiên đổ xuống đợt xuân hàn (*tiết lạnh mùa xuân) đầu tiên. Trời âm u gió thổi mạnh, mắt thấy bông tuyết lớn bằng lông ngỗng đã nhẹ nhàng buông xuống.
“Năm nay so với dĩ vãng, ngược lại là thay đổi thất thường.” Lạc Kiêu mở cửa cổ nhìn ra ngoài sân, một đêm tuyết rơi, trong sân đã nhanh ngập được nửa thước, liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ màu trắng lạnh lẽo cũng không tìm ra màu sắc thứ hai.
“Tuyết lớn thế này cũng ít khi gặp trong ngày mùa đông, lúc này rơi xuống, mấy gốc hải đường đang ra nụ trong sân kia sợ là không xong.” Tri Hạ cầm áo lông đến bên cạnh Lạc Kiêu, “Trước đó vài ngày nụ hải đường kia còn chưa nở phu nhân lúc nào cũng trông ngóng, hiện tại mắt thấy đã đến lúc, lại cứ hạ xuống trận tuyết như vậy,” đưa tay cẩn thận giúp hắn cài lại đai lưng, “Cũng không biết phu nhân thương tâm cỡ nào đâu.”
“Nhưng cũng không thể nói như vậy,” Tầm Đông bưng chậu nước ấm Lạc Kiêu đã dùng xong định ra khỏi phòng, nghe Tri Hạ nói rồi lại dừng bước chân, “Thường nói là tuyết lành báo trước năm được mùa*. Trận tuyết xuân này đến có phần hung (*dữ dội), nhìn quang cảnh này, Đế kinh năm nay hẳn là sẽ có một mùa thu hoạch tốt. Trong lòng phu nhân, so với việc hải đường nở hoa nhỏ nhặt này, dân chúng Đại Càn ta có thể an cư lạc nghiệp chẳng phải quan trọng hơn?”
(*Thụy tuyết triệu phong niên (瑞雪兆豐年): Tuyết lành báo trước năm được mùa, đây là một câu ngạn ngữ nghề nông phổ biến, ý là một mùa đông đúng là báo trước về một năm sau đó mùa màng bội thu, cũng tức là điềm dự báo cho mùa màng thu hoạch năm sau.)
Lạc Kiêu đóng cửa sổ, quay đầu cười như không cười mà nhìn Tầm Đông: “Chính là nói có lý, nhưng chỗ này của ta cũng không có thưởng.”
Tầm Đông hé miệng cười nói: “Chỉ là hai câu nói thật, cũng không dám hy vọng xa vời phần thưởng của Tiểu hầu gia.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng nếu thật sự muốn so đo, so với cái khác, nô tỳ cảm thấy, chỉ cần Tiểu hầu gia có thể thân thể khỏe mạnh, bình an vui sướng,” Tầm Đông nhìn Lạc Kiêu, nhẹ nhàng nói, “Phu nhân cũng đã rất vui mừng.”
Nói xong, bưng chậu trong tay liền ra khỏi phòng.
Lạc Kiêu nhìn theo bóng lưng của Tầm Đông, bỗng nở nụ cười: “Có lẽ cùng Tri Hạ ngươi ngốc một chỗ lâu rồi, ngay cả Tầm Đông tính cách tùy tiện như thế, cũng có thể nói ra lời khiến người ta xúc động.”
Hạ mắt sửa sang lại áo lông cáo trên người: “Mấy ngày nay trong phòng dưỡng bệnh, cũng lâu rồi không đi thăm hỏi mẹ. Lúc này còn chưa tới thời điểm ăn cơm, hẳn là có thể kịp. Đi thôi.”
Tri Hạ mau chóng “Vâng” một tiếng, cười khẽ theo sát Lạc Kiêu ra khỏi phòng.
Mà cùng lúc đó, Hoàng cung, Nghị sự điện.
Đức Vinh Đế ngồi trên long ỷ, vẻ mặt buồn ngủ mà nhìn Ngôn quan* dưới điện đang thao thao bất tuyệt yêu cầu chi tiền giúp nạn thiên tai, lúc lâu sau, ngáp một cái, khoát tay áo: “Lý ái khanh nói có lý, dân chúng gặp nạn, Trẫm dĩ nhiên không thể không quản.”
(*言官 Giám sát cùng khuyên bảo, chức vị tương đối cao, tự do vạch tội bất luận một chức quan trọng yếu nào mà không bị trừng phạt.)
“Thánh thượng anh minh ——”
“Nhưng ——” Không đợi Lý Ngự sử nói tiếp, Đức Vinh đế bên kia lại chậm rãi mở miệng, “Bất đắc dĩ quốc khố trống rỗng, nhất thời quả thật không bỏ ra nổi một trăm vạn lượng bạc. Việc này quả thật không gấp được, trẫm thấy, liền tạm thời gác lại, về sau hẵn bàn tiếp.”
Nói xong, hướng Đại thái giám bên cạnh liếc mắt ra hiệu, Đại thái giám lập tức ngầm hiểu, theo ý Đức Vinh đế tiến lên nửa bước, hất phất trần cất giọng the thé: “Bãi triều!” Lời còn chưa dứt, Đức Vinh đế đã đứng lên, tùy ý thái giám đỡ ra khỏi nghị sự điện.
Đức Vinh đế vừa đi, chúng khanh bách quan hai mặt nhìn nhau, nhưng không lâu sau cũng lục tục tản ra. Bình Tân Hầu đang định rời đi, đột nhiên nghe thấy bên cạnh hình như có tiếng nỉ non.
“Quốc quân (*vua) bất nhân! Quốc quân bất nhân!” Lý ngự sử nhìn Đức Vinh đế tập tễnh rời đi, tức giận đến nước mắt tuôn đầy mặt, “Có loại hôn quân này, Đại Càn ta… Đại Càn ta khó giữ được a!”
Bình Tân Hầu quay đầu nhìn Lý ngự sử, thở dài một hơi: “Thiên tử như thế nào há lại để cho hạ thần chúng ta có thể bình luận? Triều đại bất đồng, quy củ bất đồng. Dù cho là Ngôn quan, ở dưới chân thiên tử, Lý ngự sử cũng nên cẩn thận lời nói mới phải.”
Nói đến tận đây, cũng xem như hết lòng giúp đỡ, sửa sang lại triều phục, quay người lui ra khỏi Nghị sự điện. Nhưng, còn chưa ra khỏi Hoàng thành, rồi lại chợt nghe phía sau truyền tới một giọng nói bén nhọn.
“Bình Tân Hầu dừng bước!”
Bình Tân Hầu nhìn lại, nhưng lại là Đại thái giám vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Đức Vinh Đế, hơi chắp tay, chỉ cười nói: “Không biết Phúc công công có gì chỉ giáo.”
Phúc công công mặt trắng không râu, híp mắt cười đến giống như phật di lặc: “Chỉ giáo cái gì sao mà đảm đương nổi? Chỉ là Thánh thượng cho ta tới truyền lời với Hầu gia mà thôi.”
“Nguyện rửa tai lắng nghe.”
“Hầu gia cũng biết, trong cung Hoàng tử nhiều, cũng đã vào xuân, hiện tại vẫn còn mấy vị Hoàng tử chưa tuyển thư đồng,” Phúc công công cười, “Nếu nhớ không lầm, Thế tử gia nhà Hầu gia hiện tại cũng đã đến tuổi rồi đi?”
Bình Tân Hầu không tỏ vẻ gì, vẫn cười như trước: “Chỉ sợ công công nhớ lầm, Tiểu nhi nhà ta dù chưa cập quan*, nhưng nói cho cùng cũng đã mười lăm, ở tuổi này làm thư đồng của mấy vị Hoàng tử, thật sự không thích hợp cho lắm.”
(*及冠 nam tử tròn hai mươi.)
“Như thế nào không thích hợp?” Phúc công công dời phất trần trong tay, cười híp mắt nhìn Bình Tân Hầu, mỗi câu mỗi chữ đều ý vị sâu xa, “Hoàng tử nhỏ tuổi không nói đến, lớn tuổi một chút…. trong cung nhưng cũng vừa vặn có.”
Bình Tân Hầu hơi mở to mắt: “Ý của Công công là —— “
“Ý của ta như thế nào không quan trọng, quan trọng nhất, vẫn là ý của Hầu gia.” Phúc công công cười nói: “Những lời này là ta phụng mệnh Thánh thượng truyền tới, vậy ta cũng không chậm trễ hành trình của Hầu gia. Chẳng qua mấy ngày này mong rằng Hầu gia có thể thận trọng cân nhắc, mau chóng… cho Thánh một lời hồi đáp.”
“Nhất định.” Bình Tân Hầu chắp tay đáp, đợi đến khi Phúc công công quay người rời đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới ngồi lên kiệu trở về phủ.
Vào phủ, thấy quản gia đang dẫn theo tôi tớ quét dọn tuyết đọng ở sân, Bình Tân Hầu mở miệng liền hỏi: “Thế tử hiện tại ở nơi nào?”
Quản gia đi tới chỗ Bình Tân Hầu làm lễ một cái, suy tư một lát, đáp: “Lúc sớm Thế tử dẫn theo Tri Hạ đến chỗ phu nhân, hiện tại, có lẽ Thế tử vẫn còn trong viện của phu nhân.”
Bình Tân Hầu gật đầu, quay người một bên đi về phía viện tử của Bạch thị, một bên hỏi: “Phu nhân và Thế tử đã dùng cơm chưa?”
Quản gia lắc đầu: “Vẫn chưa dùng.”
“Vậy điểm tâm hôm nay liền dùng trong phòng phu nhân đi,” Bình Tân Hầu nói: “Ngươi bảo trù nương chuẩn bị một chút.”
Quản gia đáp “Vâng” một tiếng, vội vàng rời đến hậu viện. (*sân sau.)
Vào viện tử của Bạch thị, còn chưa vào phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười mơ hồ, ngăn người hầu bên ngoài thông báo, đẩy cửa vào phòng, cười nói: “Cũng không biết là chuyện gì buồn cười, có thể khiến phu nhân thoải mái như thế? Bằng không kể ta nghe một chút, khiến ta cũng vui vẻ như vậy.”
Lạc Kiêu nghe vậy, cười đứng dậy nhận ngoại bào (*áo khoác) Bình Tân Hầu cởi xuống: “Cũng chỉ là mấy truyện ngắn trên phố, như thế nào dám làm trò trước mặt phụ thân?”
“Đúng vậy a.” Bạch thị dùng khăn che miệng, mặt mày cong cong tiến ra đón: “Hôm nay Hầu gia hạ triều muộn hơn ngày thường một chút.”
Bình Tân Hầu lắc đầu: “Trên triều đình người lừa ta gạt…” Lập tức nhíu nhíu mày lại nói tiếp, “Không thể nói ra, không thể nói ra.”
“Nếu như không thể nói, vậy đừng nhắc đến những chuyện phiền lòng ấy nữa.” Bạch thị ngược lại vô cùng hiểu chuyện, nhẹ nhàng chuyển đề tài, “Đêm qua hạ xuống một trận tuyết, lúc sáng thiếp cố ý kêu mấy nha hoàn đi ra vườn hứng chút tuyết xuân về.” Nâng tay rót cho Bình Tân Hầu chén trà, “Đây là trà vừa dùng nước tuyết nấu xong, thiếp nhớ Hầu gia thích nhất loại này a.”
Bình Tân Hầu nhìn Bạch thị, trong lòng nhẹ nhõm không ít, uống một ngụm trà, cũng mỉm cười trầm tĩnh lại, cùng vợ con hàn huyên vài câu, cơm nước xong xuôi, lúc này mới cùng Lạc Kiêu rời khỏi phòng Bạch thị.
“Phụ thân thế nhưng có chuyện muốn nhắc nhở con?” Theo Bình Tân Hầu ra khỏi viện tử, còn chưa tới thư phòng, Lạc Kiêu ngẩng đầu nhìn Bình Tân Hầu đứng trước mặt mình, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ngươi canh ngoài phòng, không cần theo vào.” Nhìn Bình Tân Hầu trực tiếp tiến vào thư phòng, Lạc Kiêu quay đầu phân phó Tri Hạo một tiếng, sau đó đóng cửa đuổi theo sau, “Phụ thân.”
Bình Tân Hầu đứng trước thư án đưa lưng về phía Lạc Kiêu, nhìn bức họa sơn hà lạc nhật (*hoàng hôn núi sông) treo trước mặt, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Kiêu nhi, cha hỏi con, đối với thế cục hiện tại của Đế kinh con thấy thế nào?”
“Phụ thân?”
“Nơi này không có người ngoài, con chỉ cần nói là được.” Bình Tân Hầu nói.
Ánh mắt Lạc Kiêu chợt lóe, lập tức bình tĩnh nói: “Đức Vinh đế ngu ngốc, coi trọng tiểu nhân, xa lánh hiền thần, trên triều phần lớn đều là ruồi nhặng bâu quanh* rồi lại khuyết thiếu thanh liêm người tài có thể sử dụng. Huống hồ phía bắc có Man Di nhòm ngó, nam có Miêu Cương sẵn sàng chờ phát động, cứ vậy hai mươi năm nữa, Vương triều Đại Càn ta nguy rồi.”
(*蝇营狗苟: so sánh với kẻ chạy theo danh lợi, không từ thủ đoạn, giống ruồi bọ bay tới bay lui, không xấu hổ như cẩu. Từ gần nghĩa: không bằng cầm thú, ruồi nhặng bay quanh.)
Bình Tân Hầu xoay người nhìn Lạc Kiêu, bỗng nhiên cười to lên: “Giỏi một câu ‘Phần lớn là ruồi nhặng bâu quanh khuyết thiếu thanh liêm người tài có thể sử dụng’, Kiêu nhi, con này vừa mắng, nhưng cũng là cộng cả cha vào!”
Lạc Kiêu rồi lại hạ tầm mắt, nhàn nhạt cười hỏi lại: “Phụ thân cảm thấy con nói sai?”
Bình Tân Hầu thu lại nụ cười, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Lạc Kiêu, cảm giác áp bức tôi luyện qua nửa đời chinh chiến trên sa trường khiến người không rét mà run: “Như con nói, Đại Càn ta trong vòng hai mươi năm nữa tất vong?”
“Đúng vậy.” Lạc Kiêu vẫn là vẻ nhàn nhạt như trước, hắn không né không tránh nhìn thẳng vào Bình Tân Hầu, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đức Vinh Đế ngu ngốc, mấy vị Hoàng tử rồi lại gan dạ sáng suốt. Đại hoàng tử Văn Nhân Hiên nhân hậu thương dân, Nhị hoàng tử Văn Nhân Chữ dũng mãnh quả cảm, Lục hoàng tử Văn Nhân Thư tài trí hơn người, Thất hoàng tử Văn Nhân An… thông minh lanh lợi. Mỗi một người đều là bất phàm, tại giang sơn xã tắc đều có thể nói trụ cột quốc gia.”
“Vì sao lại bỏ qua Tam hoàng tử?” Bình Tân Hầu hứng thú hỏi.
“Thái tử?” Lạc Kiêu hơi cong lên khóe môi, “Thái tử là người kế vị của Đại Càn, tương lai thống trị thiên hạ, thân là hạ thần sao lại dám nói năng bậy bạ?”
Màu mắt Bình Tân Hầu trầm xuống, nhưng là đã hiểu ngụ ý của Lạc Kiêu.
“Đại hoàng tử lớn tuổi nhất, mẫu phi Nhị hoàng tử có chỗ dựa vào Binh bộ thị lang.” Bình Tân Hầu nặng nề mở miệng, “Mẫu phi của Lục hoàng tử – Tiết thị địa vị tuy thấp, nhưng đối với sủng ái của Đức Vinh đế dành cho nàng, ngày sau như thế nào thật sự khó nói. Còn như Thất hoàng tử… Thất hoàng tử đứa con đầu tiên của Thánh thượng cùng Tân hậu, tuy nói không thể xem như trưởng tử, nhưng cũng là huyết mạch chính thống,” Nói đến đây, giọng đã trầm xuống, ánh mắt nhìn Lạc Kiêu mang theo tìm tòi nghiên cứu, “Vì sao trong tất cả mọi người, con chỉ xem trọng mình Thái tử?”
Lạc Kiêu nâng mắt, nở nụ cười: “Chỉ bằng y là đứa con của nữ nhân mà Đức Vinh đế yêu thương nhất sinh ra.”
Bình Tân Hầu khẽ giật mình, bỗng nhiên lại nghĩ đến lời dặn dò ý vị sâu xa của Phúc công công trước khi đi, hơi hạ mắt, sau đó giống như đã đưa ra quyết định, siết chặt tay.
“Kiêu nhi ——” Cổ họng Bình Tân Hầu có chút khô khốc, ông biết mình đây là đang đánh bạc, dùng tính mạng của bản thân và gia đình ra đánh cuộc, nếu thắng chính là cả đời hưởng phúc, nếu như thua…
“Bắt đầu từ ngày mai, con liền vào cung đi…” Bình Tân Hầu đè nặng vai Lạc Kiêu thấp giọng nói: “Nhớ kỹ, trong cung hầu hạ Thái tử đọc sách, mọi sự cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nên ném đi mặt mũi của Bình Tân Hầu Phủ.”
Lạc Kiêu chống lại ánh mắt phức tạp của Bình Tân Hầu, hồi lâu, chậm rãi lui sau nửa bước, cúi đầu chắp tay, giọng điệu mạnh mẽ: “Nhi tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của phụ thân.”
Danh sách chương