Ánh sáng đó đi vào linh thể của Giao Long như giọt nước bắn vào chảo dầu, khiến nó đau khổ lăn lộn quằn quại. Nhưng cho dù như vậy thì Giao Long cũng không dám kháng cự lại sức mạnh đó mà để mặc nó khuếch tán trong cơ thể mình.
"Xem ra mày cũng thông minh đấy". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Chỉ cần mày không có mưu đồ bất chính thì tất nhiên tao sẽ không khởi động cấm chế này".
Nói đến đây, anh cong khóe môi nở nụ cười nham hiểm, nói: "Hơn nữa thoát khỏi cơ thể xác thịt cũng không hẳn là chuyện xấu đối với mày. Khi nào đạo tràng của tao xây xong, với thể thuần linh bây giờ của mày mà ở trong đó sẽ càng tu luyện nhanh hơn. Một cơ thể giao long nhỏ bé thì đã là gì chứ, đi theo tao, rồi sẽ có một ngày mày có thể hóa rồng, bay lượn nơi chín tầng trời!"
Con Giao Long này tất nhiên sẽ không tin tưởng Diệp Thành chỉ qua vài câu nói, nhưng lúc này nó cũng không còn lối thoát nào khác, chỉ có thể cúi đầu tỏ ý thần phục, từ từ ký gửi linh hồn lên Nguyệt Ly Châu của Diệp Thành.
Diệp Thành thu phục được linh thể của Giao Long thì vô cùng hài lòng. Có nó canh giữ ở biệt thự thì chắc chắn nơi đó sẽ vững như thành đồng. Hơn nữa linh khí của nó và linh khí trong đạo tràng có thể hỗ trợ nhau cùng hoàn thiện, khiến tốc độ tu hành của anh càng nhanh hơn!
"Tuy cũng không phải là không thể trực tiếp cắn nuốt nó, nhưng việc ngu xuẩn được cái nhỏ mà lại mất cái to này mình sẽ không làm".
Diệp Thành khẽ nhếch khóe môi, anh vạch ngón tay thu xương của xác Giao Long vào trong...
Giải quyết xong vấn đề trên sông Thương Lan, đội thi công liền nhanh chóng bắt tay vào công trình. Mà Diệp Thành thì vừa bảo vệ Tiết Bách Hợp vừa tu hành công pháp, đôi khi anh cũng sẽ giành thời gian để mài xương Giao Long để luyện hóa nó thành một thứ vũ khí vừa tay.
Kiếp trước anh thích nhất là sử dụng phi kiếm, nhưng e là phi kiếm cấp thấp nhất cũng không thể chế tạo ra từ một khúc xương giao long nhỏ nhoi được. Thế nên anh muốn thử muốn làm thứ này trở nên dẻo dai, cuối cùng anh quyết định chế nó thành một cây roi dài.
Dù sao thì linh khí trên Địa Cầu cũng vô cùng mỏng manh, linh khoáng và nguyên liệu hiếm hoi vô cùng, cho dù nhà họ Thẩm đã dốc sức tìm kiếm nhưng cũng chỉ có thể dâng cho anh được hai mỏ đá Bạch Tinh mà thôi. Cho dù với năng lực của Diệp Thành thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chế ra một cây roi Long Cốt.
"Không ngờ mình đường đường là một Tiên Đế mà lại chỉ có thể dùng một thứ vũ khí chẳng ra gì cả như thế này". Vụt thử cây roi Long Cốt trong tay, Diệp Thành cười khổ một tiếng, lúc này anh đột nhiên nhớ lại thần binh kiếp trước của mình.
"Rồi sẽ có thần binh, rồi cũng sẽ có cả linh đan. Đợi làm xong chuyện của Tiết Bách Hợp mình sẽ đi tìm tung thích của kiếm Ô Mộc".
Diệp Thành khẽ ngâm nga bài hát vừa lái chiếc xe Rolls-Royce đến công ty. Tuy với thân phận của anh cho dù có không đi làm cũng không ai nói gì, nhưng vì để tiện bảo vệ Tiết Bách Hợp, mỗi ngày anh vẫn đi làn đúng giờ.
"Ôi, anh Diệp đến rồi à!"
Mỗi ngày Diệp Thành vẫn ngồi ở vị trí anh ngồi hồi mới nhậm chức, nhưng sau khi biết anh mới là ông chủ của công ty, mỗi ngày đều có vô số nhân viên nữ tự cho là xinh đẹp đến bắt chuyện.
Cô gái đang sáp lại gần tên là Trương Nhân, là một trong số ít những người lúc đó không đứng về phía cha con họ Trần châm chọc Tiết Bách Hợp.
Cô ta mặc bộ đồ công sở đồng phục của công ty, nhưng dáng người nóng bỏng khiến chiếc váy lồi lên thành đường cong hút mắt. Lại thêm cả việc cô ta đã tháo hai cúc áo ra, lúc này đang cúi người trước mặt Diệp Thành, đường cong sâu soắm kia phập phồng lên xuống hấp dẫn ánh mắt của đám đàn ông xung quanh.
Sắc mặt Diệp Thành chẳng hề thay đổi, anh lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
Đây không phải lần đầu tiên Trương Nhân gặp Diệp Thành nên cô ta đã sớm quen với biểu cảm này của anh, cô ta vẫn tươi cười xinh đẹp: "Trưởng phòng Tiết đang tìm anh đó, hình như có chuyện gì đó quan trọng lắm".
Diệp Thành bình tĩnh "ừ" một tiếng, anh đứng dậy đi đến phòng làm việc của trưởng phòng. Mãi tới sau khi anh đóng cửa lại, mắt Trương Nhân mới lộ ra sự ghen ghét, cô ta thầm mắng:
"Xì, giả vờ quân tử đứng đắn cái gì chứ! Trước mặt người khác thì giả vờ không quan tâm đến tôi, giờ không phải cũng đi tằng tịu với con tiện nhân Tiết Bách Hợp kia sao".
Nghĩ vậy, cô ta thầm hạ quyết tâm nhất định phải câu được người đàn ông này, đến lúc đó tất cả mọi thứ của Tiết Bách Hợp sẽ thuộc về cô ta!
Tiết Bách Hợp quả là phất lên như diều gặp gió, sau khi lên làm trưởng phòng thì cô ta đưa mẹ vào sống trong khu nhà giàu, còn được chủ tịch đích thân tặng một chiếc xe hơi, đã thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó trước kia.
Bình thường cô ta cần cù tận tụy, giờ lên làm trưởng phòng thì lao đầu vào làm việc, giờ đã khá thành thạo rồi.
Nhưng lúc gặp Diệp Thành, cô ta lại bày ra dáng vẻ trong sáng khi trước, bởi cô ta biết, tất cả mọi thứ của cô ta đều là do người này ban cho. Nếu anh có thể cho thì rất nhiên cũng có thể lấy về.
Thế nên cô ta đã chuẩn bị dâng hiến tấy cả mọi thứ của mình, nhưng Diệp Thành mãi chẳng mở lời, thế nên cô ta cứ thấp thỏm không yên.
"Có chuyện gì không?"
Tiết Bách Hợp nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, lòng cô ta rối bời, nhưng cô ta đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình rất nhanh và nói: "Trước đó không phải anh nói, không có sự cho phép của anh thì không được rời khỏi Hải Thành sao?"
"Ừm".
Quả thật anh đã từng nói vậy, bởi lúc này anh vẫn chỉ đang ở Tu Thể kỳ, phạm vi của hạt giống thần niệm cũng có hạn, không hề giống kiếp trước, chỉ cần anh gieo thần niệm là không gì có thể ngăn trở, kể cả không gian và thời gian.
Tiết Bách Hợp cố gắng tỏ ra nhút nhát rụt rè. Cô ta nghĩ rằng thứ mình thu hút Diệp Thành ngoại trừ khuôn mặt và dáng người thì có lẽ chỉ có khí chất trong sáng này thôi.
Cô ta khẽ nói: "Nhưng dạo này công ty đang tiếp xúc với một công ty trách nhiệm hữu hạn thương mại ở Lương Châu, tôi là trưởng phòng nên phải đi một chuyến".
Diệp Thành lạnh nhạt nhìn cô ta không nói gì, cô ta vội phất tay nói: "Tất, tất nhiên nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ không đi, tôi sẽ nghe theo anh".
Mấy giây sau, Diệp Thành đột nhiên ép sát gần cô ta. Tiết Bách Hợp lúng túng không biết phải làm sao, rất nhanh sau đó khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài xăng ti mét.
"Anh...Diệp?"
Mặt cô ta đỏ bừng, mắt long lanh ánh nước, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập. Cô ta oán trách nhìn Diệp Thành rồi nhắm mắt lại bày ra dáng vẻ mặc người chà đạp.
"Nếu cô muốn đi thì đi, nhưng tôi cũng sẽ đi".
"Thật sao!". Tiết Bách Hợp vui mừng mở choàng mắt ra. Cô ta vui mừng vì anh đã đáp ứng lời thỉnh cầu của mình, cũng cảm động bởi lời nói ngon ngọt của anh.
Nhưng ngay sau đó cô ta đã sững sờ, bởi tuy hai người cách nhau rất gần, gần tới nỗi chỉ cần cô ta ngẩng đầu là có thể hôn được anh, nhưng đôi mắt anh vẫn lạnh lùng vô cảm, đâu có giống đang nói những lời lẽ ngọt ngào?
Thấy Tiết Bách Hợp mở mắt ra, Diệp Thành tiếp tục nói: "Nhưng mà, đừng có bày ra cái điệu bộ này trước mặt tôi, cô làm thế cũng vô ích thôi".
Lúc này lòng Tiết Bách Hợp rối bời, có xấu hổ, có tức giận, có kinh ngạc, cũng có tủi thân, bao nhiêu tiếng lòng hóa thành một câu nói, cô ta bật thốt lên:
"Rốt cuộc vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
- ------------------