Đoạn Tam Lang ung dung giơ bình, hơi cụp mắt xuống, nhìn nữ hài đang đỏ mặt lay lay tay áo mình để chộp lấy cái bình.
Qúa gần, mùi rượu tự nhiên trên người nữ hài nhẹ nhàng bay tới.
Chiếc đũa trong tay Đoạn Tam Lang chẳng biết rớt xuống tự lúc nào, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của nàng vì sốt sắng, cả người đập mạnh vào người hắn, tự nhiên duỗi một tay ra đỡ lấy eo nàng.
Vòng eo rất nhỏ, còn mảnh mai hơn cả những người hầu trong nhà, vừa chạm vào đã biết rõ nha đầu này bình thường ăn không đủ no.
Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đến chủ trì gia nghiệp ...
"Trong rượu có độc gì?"
Đỗ Tam Tư lập tức sững sờ, dưới chân liền mềm nhũn, không tự chủ được mà run rẩy ngã xuống đất, nhìn Đoạn Tam Lang "Cái, cái gì?"
Trong tay trống rỗng, Đoạn Tam Lang "sách" một tiếng, đập cái bình xuống đất ngay trước mặt nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng mang vẻ tức giận nửa thật nửa giả, chế nhạo: "Sao, dám hạ độc nhưng lại không dám nhận? "
Thấy hắn như thế, Đỗ Tam Tư ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
So với nguyên tác thì đã khác rồi, tiểu nhân vật phản diện trong nguyên tác cũng không hỏi những câu hỏi này mà chỉ dùng đũa chọc vào mắt nàng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc buông lỏng cảnh giác, Đỗ Tam Tư nghiêm mặt túm lấy quần áo trắng của hắn rồi bật khóc, "Ta ... không phải ta ... hu hu hu, ta không cố ý."
“Ta biết không phải ngươi.” Kinh sợ thành như vậy thì lấy gan nào mà dám đi hạ độc người khác như thế này, xem đoạn nha nội (con cháu quan lại) hắn không có mắt? Đoạn Tam Lang thản nhiên chống cằm, giọng điệu lãnh đạm, "Bảo đại nhân nhà ngươi ra nói chuyện."
Đại nhân nhà ta?
Đỗ Tam Tư sững sờ một lúc, dùng sức nhéo mạnh vào đùi, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn, "Ta ... nương ta tháng trước bị bệnh mà mất, ta... Ta thật sự xin lỗi."
Bất đắc dĩ nhắc đến "chuyện thương tâm", Đỗ Tam Tư dứt khoát bật khóc thật lớn, đem hết ủy khuất của mình mà khóc rất thảm thiết, Đỗ Tam Tư cũng không nhịn được tự thầm khen mình.
Đừng nói đây còn là lần đầu tiên nàng khóc một cách thảm thiết như vậy.
Trước kia cho dù bị người ăn hiếp, nàng cũng hiếm khi khóc. Nàng tuy rằng rụt rè nhát gan nhưng cũng không ngốc, chỉ biết khóc thì có ích lợi gì? Càng khóc nhiều thì càng bị người khác ức hiếp dữ dội hơn thôi.
Đỗ Tam Tư cảm thấy chính mình nhất định đã khống chế được Đoạn Tam Lang, bởi vì hắn nửa ngày chưa lên tiếng!
Nhưng……
Thật lâu sau, Đỗ Tam Tư đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nàng chớp chớp một đôi mắt ngấn nước nhìn Đoạn Tam Lang, chỉ thấy tên tiểu tử kia không biết từ lúc nào đã chuyển một cái ghế đẩu mà đang uống rượu!
Đỗ Tam Tư bị tiếng khóc của mình làm cho nghẹn họng.
Tiếng khóc vừa dứt, Đoạn Tam Lang lập tức khoanh chân nhìn qua, nhẹ giọng hỏi: "Không sao, tiếp tục khóc đi, bổn thiếu gia đây có rất nhiều thời gian, ngươi khóc thật thú vị, âm thanh ngươi khóc giống như một con vịt chờ bị giết thịt. "
"..." Đây là, đây còn là người sao? Không hổ danh là nhân vật phản diện!
Đỗ Tam Tư nấc lên vì tức giận, nhìn hắn với vẻ khó tin.
Ánh sáng trong mắt thay đổi, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Đoạn Tam Lang, hắn nhẹ giọng nói: “Khóc đủ rồi?"
Ngực Đỗ Tam Tư phập phồng dữ dội, răng hàm hung hăng cắn lại, nhưng nói chuyện vẫn rất rụt rè, "Đủ rồi, đủ rồi."
"Đã đủ rồi thì là tốt." Đoạn Tam Lang kéo cái ghế đến trước mặt nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của Đỗ Tam Tư: "Khóc đủ rồi, sau đó nói cho bổn thiếu gia biết ai là người kêu ngươi hạ độc ta, là ai dám bắt nạt ngươi?"
Mũi Đỗ Tam Tư chua xót.
Xong rồi, trong truyện không nói đến điều đó! Phú thương kia quả thực còn nhỏ hơn nhân vật phản diện làm sao bây giờ? !
Nhìn thấy nàng sững sờ, Đoạn Tam Lang cười nhẹ, nhan sắc vô song, gần như có thể làm mờ đi giới tính của hắn, nhưng sự lạnh lùng trong mắt lại có chút đáng sợ.
"Yên tâm đi bổn thiếu gia đây không có hứng thú bắt nạt cô nhi, nhưng ... nếu ngươi dám nói dối lừa gạt, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, hiểu chưa?"
Nếu không chọc vào mắt thì sẽ là cắt lưỡi, nhân vật phản diện này quá độc ác mà! Khó trách cuối cùng bị trở thành bia đỡ đạn!
Đỗ Tam Tư sắc mặt tái xanh, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: "Thực thực xin lỗi, ta không biết." Đỗ Tam Tư bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào mình thì tim run rẩy dữ dội, "Thật sự! Hắn vừa mới phái một hạ nhân đi buộc ta phải đi làm việc, ta ... "
Nếu ta biết, ta đã báo quan từ lâu!
Đoạn Tam Lang nhìn thấy nàng run rẩy kịch liệt, không khỏi sinh ra mấy phần phiền muộn, “Sao ngươi lại run?” Từ lúc nàng run rẩy đến giờ, giọng nói của Đoạn Tam Lang đột nhiên lớn hơn, “Bổn thiếu gia lớn lên này trông rất đáng sợ, dễ doạ người sao? "
“Không có không không có!” Đỗ Tam Tư kích động nói, “Thiếu gia là nam tử đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy!”
Đỗ Tam Lang: "..."
Đỗ Tam Tư: "..."
Qúa gần, mùi rượu tự nhiên trên người nữ hài nhẹ nhàng bay tới.
Chiếc đũa trong tay Đoạn Tam Lang chẳng biết rớt xuống tự lúc nào, nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của nàng vì sốt sắng, cả người đập mạnh vào người hắn, tự nhiên duỗi một tay ra đỡ lấy eo nàng.
Vòng eo rất nhỏ, còn mảnh mai hơn cả những người hầu trong nhà, vừa chạm vào đã biết rõ nha đầu này bình thường ăn không đủ no.
Một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi đến chủ trì gia nghiệp ...
"Trong rượu có độc gì?"
Đỗ Tam Tư lập tức sững sờ, dưới chân liền mềm nhũn, không tự chủ được mà run rẩy ngã xuống đất, nhìn Đoạn Tam Lang "Cái, cái gì?"
Trong tay trống rỗng, Đoạn Tam Lang "sách" một tiếng, đập cái bình xuống đất ngay trước mặt nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng mang vẻ tức giận nửa thật nửa giả, chế nhạo: "Sao, dám hạ độc nhưng lại không dám nhận? "
Thấy hắn như thế, Đỗ Tam Tư ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
So với nguyên tác thì đã khác rồi, tiểu nhân vật phản diện trong nguyên tác cũng không hỏi những câu hỏi này mà chỉ dùng đũa chọc vào mắt nàng.
Nhưng bây giờ không phải là lúc buông lỏng cảnh giác, Đỗ Tam Tư nghiêm mặt túm lấy quần áo trắng của hắn rồi bật khóc, "Ta ... không phải ta ... hu hu hu, ta không cố ý."
“Ta biết không phải ngươi.” Kinh sợ thành như vậy thì lấy gan nào mà dám đi hạ độc người khác như thế này, xem đoạn nha nội (con cháu quan lại) hắn không có mắt? Đoạn Tam Lang thản nhiên chống cằm, giọng điệu lãnh đạm, "Bảo đại nhân nhà ngươi ra nói chuyện."
Đại nhân nhà ta?
Đỗ Tam Tư sững sờ một lúc, dùng sức nhéo mạnh vào đùi, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn, "Ta ... nương ta tháng trước bị bệnh mà mất, ta... Ta thật sự xin lỗi."
Bất đắc dĩ nhắc đến "chuyện thương tâm", Đỗ Tam Tư dứt khoát bật khóc thật lớn, đem hết ủy khuất của mình mà khóc rất thảm thiết, Đỗ Tam Tư cũng không nhịn được tự thầm khen mình.
Đừng nói đây còn là lần đầu tiên nàng khóc một cách thảm thiết như vậy.
Trước kia cho dù bị người ăn hiếp, nàng cũng hiếm khi khóc. Nàng tuy rằng rụt rè nhát gan nhưng cũng không ngốc, chỉ biết khóc thì có ích lợi gì? Càng khóc nhiều thì càng bị người khác ức hiếp dữ dội hơn thôi.
Đỗ Tam Tư cảm thấy chính mình nhất định đã khống chế được Đoạn Tam Lang, bởi vì hắn nửa ngày chưa lên tiếng!
Nhưng……
Thật lâu sau, Đỗ Tam Tư đột nhiên cảm thấy kỳ quái, nàng chớp chớp một đôi mắt ngấn nước nhìn Đoạn Tam Lang, chỉ thấy tên tiểu tử kia không biết từ lúc nào đã chuyển một cái ghế đẩu mà đang uống rượu!
Đỗ Tam Tư bị tiếng khóc của mình làm cho nghẹn họng.
Tiếng khóc vừa dứt, Đoạn Tam Lang lập tức khoanh chân nhìn qua, nhẹ giọng hỏi: "Không sao, tiếp tục khóc đi, bổn thiếu gia đây có rất nhiều thời gian, ngươi khóc thật thú vị, âm thanh ngươi khóc giống như một con vịt chờ bị giết thịt. "
"..." Đây là, đây còn là người sao? Không hổ danh là nhân vật phản diện!
Đỗ Tam Tư nấc lên vì tức giận, nhìn hắn với vẻ khó tin.
Ánh sáng trong mắt thay đổi, nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Đoạn Tam Lang, hắn nhẹ giọng nói: “Khóc đủ rồi?"
Ngực Đỗ Tam Tư phập phồng dữ dội, răng hàm hung hăng cắn lại, nhưng nói chuyện vẫn rất rụt rè, "Đủ rồi, đủ rồi."
"Đã đủ rồi thì là tốt." Đoạn Tam Lang kéo cái ghế đến trước mặt nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của Đỗ Tam Tư: "Khóc đủ rồi, sau đó nói cho bổn thiếu gia biết ai là người kêu ngươi hạ độc ta, là ai dám bắt nạt ngươi?"
Mũi Đỗ Tam Tư chua xót.
Xong rồi, trong truyện không nói đến điều đó! Phú thương kia quả thực còn nhỏ hơn nhân vật phản diện làm sao bây giờ? !
Nhìn thấy nàng sững sờ, Đoạn Tam Lang cười nhẹ, nhan sắc vô song, gần như có thể làm mờ đi giới tính của hắn, nhưng sự lạnh lùng trong mắt lại có chút đáng sợ.
"Yên tâm đi bổn thiếu gia đây không có hứng thú bắt nạt cô nhi, nhưng ... nếu ngươi dám nói dối lừa gạt, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi, hiểu chưa?"
Nếu không chọc vào mắt thì sẽ là cắt lưỡi, nhân vật phản diện này quá độc ác mà! Khó trách cuối cùng bị trở thành bia đỡ đạn!
Đỗ Tam Tư sắc mặt tái xanh, một lúc lâu sau mới lúng ta lúng túng nói: "Thực thực xin lỗi, ta không biết." Đỗ Tam Tư bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào mình thì tim run rẩy dữ dội, "Thật sự! Hắn vừa mới phái một hạ nhân đi buộc ta phải đi làm việc, ta ... "
Nếu ta biết, ta đã báo quan từ lâu!
Đoạn Tam Lang nhìn thấy nàng run rẩy kịch liệt, không khỏi sinh ra mấy phần phiền muộn, “Sao ngươi lại run?” Từ lúc nàng run rẩy đến giờ, giọng nói của Đoạn Tam Lang đột nhiên lớn hơn, “Bổn thiếu gia lớn lên này trông rất đáng sợ, dễ doạ người sao? "
“Không có không không có!” Đỗ Tam Tư kích động nói, “Thiếu gia là nam tử đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy!”
Đỗ Tam Lang: "..."
Đỗ Tam Tư: "..."
Danh sách chương