Đoạn Cửu trợn râu, giọng nói lập tức lạnh lẽo, trầm thấp, “Lạc đại cô nương, con ta có phải là phu quân tốt hay không ta biết rõ. Hôm nay là lần đầu tiên Lạc cô nương gặp mặt con ta, hiểu con ta bao nhiêu, hi vọng nói năng cẩn thận!”
Hai mắt ông sáng như đuốc, cực kỳ phẫn nộ.
Đoạn Tam Lang lại bật cười một tiếng, “Chẳng phải chỉ là một tờ thiếp thôi sao? Cha, mang đốt cho vui cũng thành tro, con thiếu gì mấy thứ đấy?”
Lạc Thanh Mai nhăn mày lại, nhưng thấy chuyện sắp thành công nên không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc xéo Đoạn Tam Lang.
Ngông nghênh, không học vấn, không nghề nghiệp.
Kỳ thật thiếp canh cũng không phải là thứ khó lấy. Nhưng với thanh danh và hành xử của hắn thì e là toàn thành Lâm An này sẽ chẳng có nhà nào đồng ý gả con gái mình cho hắn.
Đỗ Tam Tư không bỏ qua cái liếc mắt này của Lạc Thanh Mai, trong lòng hậm hực.
Lạc Thanh Mai vừa rồi còn lấy mình làm bia đỡ đạn, nói không thể lấy gậy chọc tổ uyên ương, tuy rằng cũng không phải là uyên ương thật sự, nhưng chớp mắt một cái đã lộ ra thái độ khinh thường như vậy… Nói như thế nào nhỉ, chính là khiến người khác không thoải mái lắm.
Đoạn Tam Lang lại không để bụng, căn bản hắn không để ý đến sự khinh thường như vậy, ngược lại còn khuyên Đoạn Cửu, “Cha, đừng thất thần, lấy ra đi.”
Đoạn Cửu hận sắt không thành thép mà lườm hắn, “Con! Con câm miệng cho lão tử!”
Bị cô nương nhà người ta đến tận nhà trả đồ sính lễ, sau này làm gì có bà mối nào dám đến nhà? Không biết nghĩ sâu xa gì hết! Đoạn Tam Lang bĩu môi, đang muốn nói gì đó, cánh tay lại bị Đỗ Tam Tư kéo một chút, thấy nàng nháy mắt nói vội, “Ngươi đừng nói nữa.”
Nói thêm gì nữa chỉ sợ nữ chính cho rằng Đoạn Tam Lang không tôn trọng trưởng bối.
Ở bây giờ, tội bất hiếu cũng là tội lớn, phải chịu mọi thóa mạ. Mà theo nàng biết, trong sách, tiểu phản diện rất quan tâm Đoạn Cửu.
Lúc Tư Mã Thanh tức giận bắt Đoạn Cửu phải tiến hành đại nghĩa diệt thân, Đoạn Cửu muốn tạo phản ngay lập tức nhưng Đoạn Tam Lang ngăn ông lại.
Điều duy nhất mà hắn nói là: “Phụ thân, con nhận tội.”
Một câu nhận tội, bảo vệ Đoạn Cửu, mang theo khinh thường và nguyền rủa của mọi người trong thành Lâm An. Dưới sự thờ ơ của ở nam chính cùng nữ chính, hắn bị chém đầu.
Kết quả này trước kia Đỗ Tam Tư có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại… Nàng không muốn như vậy.
Đoạn Tam Lang nhíu mày, Đỗ Tam Tư lo lắng, nàng phát hiện ánh mắt những người khác đang nhìn về phía mình.
Vì thế, nàng ngượng ngùng líu lưỡi giải thích, “Bởi vì… Bởi vì chuyện thành thân không phải là chuyện riêng của hai người, mà là chuyện của cả hai nhà. Rõ ràng có thể chia tay hòa bình, không cần gây ồn ào khiến cả hai nhà khó xử. Ta thấy Đoạn đại nhân hình như có cân nhắc… Việc kia, hà cớ gì phải thực hiện ngay chứ?”
Nhẫn nhịn đi cậu nhóc, ngươi suýt chết đấy!
“Phiền phức!”
Hắn nói “phiền phức”, không kiên nhẫn rút tay ra, đôi mắt hẹp dài lườm nàng như con nít.
Đoạn Cửu… Đoạn Cửu ngồi chống tay lên cằm.
Đổng Thanh biết Đoạn Cửu muốn giữ thể diện cho con. Nhưng Đoạn Tam Lang dường như không coi trọng thể diện của chính mình.
Có điều hắn ở Lâm An cũng chẳng có thể diện gì.
“Đỗ tiểu nương tử nói có lý,” Đổng Thanh hóng chuyện đủ rồi, rốt cuộc lên tiếng, “Tiểu chất cho rằng hôn nhân đại sự là do trưởng bối tán thành. Bây giờ từ bỏ cũng nên do trưởng bối. Như vậy, nương tử Lạc gia sau khi trở về cũng không bị làm khó dễ, mọi người cũng có thể diện.”
Lạc Thanh Mai trầm ngâm một chút.
Nếu trước đó không gây chuyện ầm ĩ ở trước cửa nhà, bây giờ nàng nói lời tàn nhẫn không nể mặt cũng không sao. Dù sao đó cũng là chuyện trong nhà, sau khi trở về cũng có cách ứng đối với mụ độc ác kia.
Nhưng hôm nay đã làm lớn chuyện, mỗi nhà trong tộc đều chú ý nhất đến chuyện “Thịnh suy chung đường” (cùng phát triển, cùng sa sút). Nếu không làm tốt thì con đường sau này cũng khó đi.
Nhịn một lần gió êm sóng lặng.
Lạc Thanh Mai thở sâu, “Vị tướng công này nói có lý, chuyến này tiểu nữ lỗ mãng, mong Đoạn đại nhân đừng trách tội. Còn hôn sự này… Tiểu nữ ở Lạc phủ đợi tin tức của Đoạn đại nhân.”
Đoạn Cửu nghiêm túc liếc nàng, nói: “Lạc cô nương có thể suy nghĩ cẩn thận thì không gì tốt bằng. Trong nhà còn có chuyện riêng, không giữ cô nương ở lại nữa. Đoạn Phó, tiễn đại cô nương Lạc gia về.”
Lạc Thanh Mai thản nhiên cười, quay người lại, gật đầu chào Đỗ Tam Tư và Đổng Thanh. Còn Đoạn Tam Lang, nàng chỉ ném ánh mắt “Tự thu xếp ổn thỏa” cho hắn.
Ngay sau đó nàng rời khỏi Đoạn phủ.
Bên trong nhà chính, cha con Đoạn gia và Đổng Thanh thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Tam Tư không nán lại nữa, đứng dậy muốn cáo từ.
“Vừa rồi ở bên ngoài Đỗ cô nương có bị thương không?” Đoạn Cửu cười tủm tỉm, vô cớ hỏi han một câu.
Hai mắt ông sáng như đuốc, cực kỳ phẫn nộ.
Đoạn Tam Lang lại bật cười một tiếng, “Chẳng phải chỉ là một tờ thiếp thôi sao? Cha, mang đốt cho vui cũng thành tro, con thiếu gì mấy thứ đấy?”
Lạc Thanh Mai nhăn mày lại, nhưng thấy chuyện sắp thành công nên không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc xéo Đoạn Tam Lang.
Ngông nghênh, không học vấn, không nghề nghiệp.
Kỳ thật thiếp canh cũng không phải là thứ khó lấy. Nhưng với thanh danh và hành xử của hắn thì e là toàn thành Lâm An này sẽ chẳng có nhà nào đồng ý gả con gái mình cho hắn.
Đỗ Tam Tư không bỏ qua cái liếc mắt này của Lạc Thanh Mai, trong lòng hậm hực.
Lạc Thanh Mai vừa rồi còn lấy mình làm bia đỡ đạn, nói không thể lấy gậy chọc tổ uyên ương, tuy rằng cũng không phải là uyên ương thật sự, nhưng chớp mắt một cái đã lộ ra thái độ khinh thường như vậy… Nói như thế nào nhỉ, chính là khiến người khác không thoải mái lắm.
Đoạn Tam Lang lại không để bụng, căn bản hắn không để ý đến sự khinh thường như vậy, ngược lại còn khuyên Đoạn Cửu, “Cha, đừng thất thần, lấy ra đi.”
Đoạn Cửu hận sắt không thành thép mà lườm hắn, “Con! Con câm miệng cho lão tử!”
Bị cô nương nhà người ta đến tận nhà trả đồ sính lễ, sau này làm gì có bà mối nào dám đến nhà? Không biết nghĩ sâu xa gì hết! Đoạn Tam Lang bĩu môi, đang muốn nói gì đó, cánh tay lại bị Đỗ Tam Tư kéo một chút, thấy nàng nháy mắt nói vội, “Ngươi đừng nói nữa.”
Nói thêm gì nữa chỉ sợ nữ chính cho rằng Đoạn Tam Lang không tôn trọng trưởng bối.
Ở bây giờ, tội bất hiếu cũng là tội lớn, phải chịu mọi thóa mạ. Mà theo nàng biết, trong sách, tiểu phản diện rất quan tâm Đoạn Cửu.
Lúc Tư Mã Thanh tức giận bắt Đoạn Cửu phải tiến hành đại nghĩa diệt thân, Đoạn Cửu muốn tạo phản ngay lập tức nhưng Đoạn Tam Lang ngăn ông lại.
Điều duy nhất mà hắn nói là: “Phụ thân, con nhận tội.”
Một câu nhận tội, bảo vệ Đoạn Cửu, mang theo khinh thường và nguyền rủa của mọi người trong thành Lâm An. Dưới sự thờ ơ của ở nam chính cùng nữ chính, hắn bị chém đầu.
Kết quả này trước kia Đỗ Tam Tư có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại… Nàng không muốn như vậy.
Đoạn Tam Lang nhíu mày, Đỗ Tam Tư lo lắng, nàng phát hiện ánh mắt những người khác đang nhìn về phía mình.
Vì thế, nàng ngượng ngùng líu lưỡi giải thích, “Bởi vì… Bởi vì chuyện thành thân không phải là chuyện riêng của hai người, mà là chuyện của cả hai nhà. Rõ ràng có thể chia tay hòa bình, không cần gây ồn ào khiến cả hai nhà khó xử. Ta thấy Đoạn đại nhân hình như có cân nhắc… Việc kia, hà cớ gì phải thực hiện ngay chứ?”
Nhẫn nhịn đi cậu nhóc, ngươi suýt chết đấy!
“Phiền phức!”
Hắn nói “phiền phức”, không kiên nhẫn rút tay ra, đôi mắt hẹp dài lườm nàng như con nít.
Đoạn Cửu… Đoạn Cửu ngồi chống tay lên cằm.
Đổng Thanh biết Đoạn Cửu muốn giữ thể diện cho con. Nhưng Đoạn Tam Lang dường như không coi trọng thể diện của chính mình.
Có điều hắn ở Lâm An cũng chẳng có thể diện gì.
“Đỗ tiểu nương tử nói có lý,” Đổng Thanh hóng chuyện đủ rồi, rốt cuộc lên tiếng, “Tiểu chất cho rằng hôn nhân đại sự là do trưởng bối tán thành. Bây giờ từ bỏ cũng nên do trưởng bối. Như vậy, nương tử Lạc gia sau khi trở về cũng không bị làm khó dễ, mọi người cũng có thể diện.”
Lạc Thanh Mai trầm ngâm một chút.
Nếu trước đó không gây chuyện ầm ĩ ở trước cửa nhà, bây giờ nàng nói lời tàn nhẫn không nể mặt cũng không sao. Dù sao đó cũng là chuyện trong nhà, sau khi trở về cũng có cách ứng đối với mụ độc ác kia.
Nhưng hôm nay đã làm lớn chuyện, mỗi nhà trong tộc đều chú ý nhất đến chuyện “Thịnh suy chung đường” (cùng phát triển, cùng sa sút). Nếu không làm tốt thì con đường sau này cũng khó đi.
Nhịn một lần gió êm sóng lặng.
Lạc Thanh Mai thở sâu, “Vị tướng công này nói có lý, chuyến này tiểu nữ lỗ mãng, mong Đoạn đại nhân đừng trách tội. Còn hôn sự này… Tiểu nữ ở Lạc phủ đợi tin tức của Đoạn đại nhân.”
Đoạn Cửu nghiêm túc liếc nàng, nói: “Lạc cô nương có thể suy nghĩ cẩn thận thì không gì tốt bằng. Trong nhà còn có chuyện riêng, không giữ cô nương ở lại nữa. Đoạn Phó, tiễn đại cô nương Lạc gia về.”
Lạc Thanh Mai thản nhiên cười, quay người lại, gật đầu chào Đỗ Tam Tư và Đổng Thanh. Còn Đoạn Tam Lang, nàng chỉ ném ánh mắt “Tự thu xếp ổn thỏa” cho hắn.
Ngay sau đó nàng rời khỏi Đoạn phủ.
Bên trong nhà chính, cha con Đoạn gia và Đổng Thanh thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Tam Tư không nán lại nữa, đứng dậy muốn cáo từ.
“Vừa rồi ở bên ngoài Đỗ cô nương có bị thương không?” Đoạn Cửu cười tủm tỉm, vô cớ hỏi han một câu.
Danh sách chương