Trong xe không ngừng lặp lại bài "Yesterday Once More", Tống Dao đặt tay trên vô lăng, nhìn con đường trước mặt, lái xe lên cầu vượt.
"Those were such happy times and not so long ago, how I wondered where they'd gone.”
Y quẹo trái, xuống cầu, chạy tiếp một đoạn đường rất dài, vật trang trí bằng thủy tinh treo trên gương chiếu hậu rung lắc qua lại.
“All my best memories come back clearly to me.”
“It's yesterday once more.”
Đóng cửa nhà lại, ánh đèn hôn ám trong phòng khách, Tống Dao ngửa đầu trừng to mắt, ngồi ngả người lên ghế sofa, nhìn chăm chú chiếc đèn trần ngay trước mắt, hai hàng nước mắt lăn dài từ khóe mắt đến mang tai, chỉ để lại hai vệt nước.
......
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại nằm trong túi áo, Tống Dao ngồi thẳng người lại lấy điện thoại ra, thấy là cuộc gọi của mẹ thì lập tức ấn nghe máy.
"Vâng, đã sắp xếp xong hết rồi, ngày cũng đã định xong, con sẽ liên hệ với cô và dượng... Không cần gấp, để giờ con qua đó, đúng lúc chỉ mới chạy tới khu thành phố, tối nay muốn ăn gì để con mua cho đem vào."
Tắt điện thoại đi, Tống Dao vào nhà vệ sinh rửa mặt, đứng trước gương hít thở thật sâu, cầm chìa khóa lên lại ra khỏi nhà.
......
Ngày ông nội Tống được an táng, bầu trời Thâm Quyến đặc biệt sáng, ánh Mặt Trời mạnh đến chói mắt.
Người trong dòng họ đều tất bật chạy từ đủ các tỉnh thành về đây, bi thương nói chia buồn với nhà Tống Dao, vài người bạn thân của Tống Dao cũng đến viếng, ba Tống mặc dù vẫn chưa khỏe hẳn nhưng vẫn là kiên quyết xuất viện.
7 giờ sáng trong nhà tang lễ, Tống Dao lại một lần nữa và cũng là một lần cuối cùng gặp được ông nội.
Ông nội an nhàn nằm trong quan tài, gương mặt và quần áo đã được chăm lo sạch sẽ và chỉnh chu, chỉ có làn da là trắng quá mức.
Một nhà Tống Dao bước lên phía trước châm lửa cho ngọn nến đặt cạnh quan tài.
Một vài nhân viên bước đến để đưa quan tài đi hỏa thiêu, Tống Dao và ba mẹ Tống bước sát theo phía sau, ba Tống đã sớm khóc đến hết cả sức lực, khàn giọng gọi "Ba, ba---", mẹ Tống cũng đang rơi nước mắt, Tống Dao đỡ lấy cha bước đi trên hành lang hôn ám, giống như có như thể nào cũng không tới được cuối đường, y cũng không kìm chế được mà khóc đến nói mắt đầy mặt.
Bên trong hành lang còn truyền đến tiếng khóc than của những gia đình khác, ở góc quẹo phía trước có một chiếc xe được đẩy ra, một tấm khăn trắng che đi người đang nằm bên dưới, đuổi theo sau chiếc xe cũng là tiếng khóc xé lòng của người thân.
Tống Dao và họ bước ngang qua nhau.
Đời người chỉ có một kiếp, giống như từ đầu đã chú định để mình có được một vài thứ gì đó, rồi lại đánh mất nó, cả một quá trình bạn chẳng thể lựa chọn, mặc dù vào lúc có được bạn đã biết trước sẽ mất đi, nhưng đến khi đó bạn vẫn không biết cách nào để chịu đựng nỗi đau xé rách ruột gan ấy, nó như một căn bệnh nặng, cứ một mực ở mãi trong tim, vĩnh viễn không thể phóng thích.
……
Đứng trước cửa nhà tang lễ, trong dòng người tấp nập, Tống Dao dán mắt lên tấm bảng điện tử cách đó không xa, những hàng chữ ghi tên người đã khuất và thời gian đến nhận tro cốt trên đó cũng giống như những chiếc quan tài được đưa vào bên trong, liên miên không dứt.
Một người đã mất, cũng giống như một chiếc xe lửa đã cập bến.
…….
Lúc mang tro cốt đến Nam Sơn chôn cất cũng đã giữa trưa, Tống Dao nhìn thấy Chu Phàm, chế phục trắng cùng chiếc nón đen, đứng thẳng tắp trong dàn liệm sư.
Chu Phàm không lên tiếng mà nhìn y.
Bởi vì sức khỏe của ba Tống không cho phép nên Tống Dao trở thành người ôm tro cốt đặt vào lòng đất an táng, con đường dài này bắt buộc phải đi từng bước một, nhưng lúc trở về thì phải đi một con đường khác, không được đi lại con đường ban đầu.
Mặt Trời chói lòa trên đỉnh đầu, cảm giác như từng cọng tóc cũng đang nóng lên. Tống Dao ôm lấy tro cốt đi đằng trước, Chu Phàm lưng thẳng tắp, cầm một cây dù đen đi bên cạnh y, che nắng cho y, chịu trách nhiệm bảo hộ linh hồn.
Tống Dao dùng dư quang nhìn xuống cái bóng dưới chân, sát bên là thân ảnh to lớn của Chu Phàm.
Con đường này họ đã bước đi rất lâu, Tống Dao và Chu Phàm không một ai lên tiếng, mãi cho đến khi bậc thang đá, Chu Phàm không còn đi theo y nữa, nói: "Bước cẩn thận."
Tống Dao: "Vâng."
Cuối cùng cũng đến trước phần mộ, Tống Dao trao tro cốt cho sư phụ đứng bên cạnh, tận mắt nhìn thấy người đó đặt tro cốt xuống lòng đất, cùng hạ táng chính là ấm trà đất mà ông nội thích nhất khi còn sống, hư hỏng sứt mẻ, ở bên cạnh ông đã hai mươi ba năm.
Vào khoảnh khắc phần một được đóng lại, ánh Mặt Trời chói mắt phản xạ qua, chiếu lên trên chiếc bia đá vẫn chưa được khắc chữ. Tống Dao quỳ xuống trước tấm bia, thắp ba nén nhang, trịnh trọng dập đầu ba cái.
Sau khi tang lễ kết thúc, Tống Dao phải đứng trong hậu viên nghĩa trang đợi những thứ như băng tay đen hay hoa cài ngực được thiêu rụi, nhưng ba Tống đã phải kiên trì hết một buổi sáng đã sớm đau đớn không chịu nổi nữa, trên trán đã bắt đầu chảy mồ hôi, mẹ Tống khuyên can chồng hãy về bệnh viện trước, Tống Dao nhờ cô và dượng đưa ba mẹ về bệnh viện, bản thân ở lại giải quyết những việc còn lại.
……
Ngọn lửa hung mãnh đến mức tất cả mọi thứ cho vào nó đều bị thiêu cháy đến chỉ còn tàn tích, Tống Dao an tĩnh nhìn chăm chú.
"Thầy Tống."
Tống Dao nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì quay đầu lại, gật đầu chào, "Chu tiên sinh."
Chu Phàm đưa qua một chai nước khoáng: "Uống nước không? Nghe Chu Phàm nói vậy Tống Dao mới cảm nhận được cổ họng mình đã khát khô đến đau đớn, môi cũng khô khốc, y cảm ơn rồi nhận lấy, ngửa cổ uống ừng ực hết nửa chai.
Bởi vì uống quá gấp, có một vài giọt nước không vào miệng kịp mà chảy ra ngoài, y nhanh chóng đưa tay lên lau, thấy Chu Phàm đang nhìn mình, có chút xấu hổ mà mỉm cười.
Chu Phàm: "Sao chỉ có mình thầy ở đây vậy?"
Tống Dao giải thích: "Sức khỏe của ba không tốt, người trong nhà đã đưa ba về bệnh viện trước rồi, đợi lát nữa tôi cũng sẽ qua đó."
Chu Phàm dừng một lúc, nói: "Tôi tiễn thầy xuống."
Vì vậy Tống Dao lại theo sau hắn đi đến chiếc xe tham quan màu đen quen thuộc, chỉ là trên xe lại không có tài xế, Chu Phàm ngồi vào ghế lái, lấy chìa khóa từ túi quần ra cắm vào, dùng ánh mắt gọi Tống Dao lên xe.
Tống Dao ngồi xuống bên cạnh Chu Phàm, có chút thắc mắc: "Anh lái xe?"
Chu Phàm: "Làm thay ca."
Tống Dao không hỏi nữa, tầm mắt dừng lại trên đôi tay đang điều khiển vô lăng của Chu Phàm, đó là một bàn tay to lớn hơi sạm đen, trông có hơi thô, ngón tay vừa lớn vừa dài, trên ngón tay vô danh không còn đeo nhẫn.
Chu Phàm đột nhiên mở miệng, "Thầy Tống, không biết thầy có chú ý thấy trước cửa vào của nghĩa trang có một tấm bảng lớn, trên đó có viết dòng chữ."
Tống Dao: "Viết cái gì?"
"Người sống bước tiếp, người chết an nhàn." Chu Phàm nói.
Tống Dao chuyển dời ánh mắt sang sườn mặt Chu Phàm, y hiểu được Chu Phàm đang an ủi mình, thiện ý đến từ người đàn ông ít lời này khiến tim y như được sưởi ấm, y mỉm cười.
Tống Dao: "Lúc trước không chú ý đến, nhưng giờ tôi biết rồi."
Xe tham quan dừng lại bên cạnh nơi gửi xe, Tống Dao bước xuống đứng nhìn hắn.
Chu Phàm: "Thầy Tống, trên đường cẩn thận, có việc lúc nào cũng có thể kiếm tôi."
Trong con ngươi đen láy của Tống Dao là hình bóng của Chu Phàm với bộ chế phục màu trắng, y nói: "Gọi là Tống Dao đi, thầy Tống nghe xa lạ quá."
Chu Phàm nhìn lại y, hơi hơi gật đầu.
Tống Dao cười rồi, "Chu Phàm, tôi nợ anh một bữa cơm, hôm nay có việc, lần sau nhất định sẽ bù lại."
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Chu Phàm cũng xuất hiện ý cười, "Được."