Quả thật như Lục Khang nói, việc xử trí Chương ma ma vẫn không hề gây ra một gợn sóng gì ở Vương phủ. Chồng của Chương ma ma chính là quản sự chuồng ngựa cầu xin chỗ Hạ trắc phi, Hạ trắc phi nghe chuyện lại khóc đến đáng thương, đương nhiên là trưng ra cái bộ dạng như đến ngày tận thế, sai đại nha đầu bên cạnh cầm hai mươi lượng bạc cho hắn liền xua đi.

Người ngoài đi rồi, Hạ trắc phi thở dài: "Ai, mạng người trong Vương phủ này chỉ như cỏ rác thôi."

"Đúng vậy, vị thế tử phi kia cũng quá độc ác, mới vào cửa một hai ngày, trên tay đã dính máu của ba người."

"Xuỵt! Không cho phép ngươi nói bậy, lời này truyền đi ngoài, cho dù ngươi là người bên cạnh ta, ta cũng không thể nào đảm bảo tính mạng cho ngươi. . . Ôi. . . Ai bảo ta chỉ là một tiểu thiếp đây, trước khi làm việc gì cũng luôn luôn phải nghĩ đi nghĩ lại vô số lần, làm sao tỷ tỷ có thể không hiểu, nhưng ta với tỷ ấy không giống nhau, ta chỉ muốn...muốn tình cảm của Vương gia, chỉ cần có được tình yêu của Vương gia là ta đã thỏa mãn rồi, chỉ tiếc tỷ tỷ không tin ta, luôn cho rằng ta muốn đoạt quyền."

"Chủ tử, người đừng lo lắng, chắc chắn ít lâu nữa Vương phi sẽ hiểu, hơn nữa còn có Vương gia tin tưởng người mà."

"Ai, sớm biết như vậy thì lúc trước ta cũng không để cho Yên Nhiên cùng Yên Ngọc sang viện thế tử phi đâu, lúc ấy ta nghĩ như vậy cũng không phải vì muốn làm khó Vương phi như thế, chỉ là muốn tạp mối quan hệ tốt với thế tử phi mà thôi, ôi. . . Quên đi ngươi đi lấy một trăm lượng bạc ra, đưa đến Từ An tự coi như là ta muốn thêm chút dầu vừng siêu độ cho Chương ma ma là được rồi, cầu mong cho bà ta nhanh chóng về thế giới cực lạc."

"Chủ tử, tấm lòng của người thật lương thiện."

Đương nhiên, còn chưa đến tối, một màn này đã truyền khắp Lộ Vương phủ.

Đương nhiên Lưu uyển Thanh cũng đã nghe được, nhìn Trúc Lục bên cạnh càng nói càng tỏ vẻ tức giận, để ly trà trong tay xuống: "Được rồi, được rồi, chút chuyện này cũng đâu đến nỗi."

"Chủ tử, nô tỳ sống tới giờ nhưng vẫn chưa thấy người nào thích giả mù sa mưa như thế, nghe ý tứ lời trong lời ngoài xem, bà ta là một Bồ Tát sống, người lại chẳng khác nào một kẻ ác độc, chúng ta chỉ mới vào Vương phủ thế nhưng hai việc đâm vào chỗ chúng ta lại đều do Hạ trắc phi giở trò quỷ phía sau. Chủ tử, nô tỳ nghe nói, bên nhà mẹ đẻ của Hạ trắc phi còn có một người cháu gái, khẳng định là đang có ý muốn nhét vào chỗ thể tử gia, chúng ta không thể không đề phòng việc này."

Lưu Uyển Thanh đứng lên ngồi ở trước bàn trang điểm, Đông Mai rất hiểu ý tiến lên giúp đỡ Lưu Uyển Thanh tháo búi tóc dài phức tạp ra, lại cẩn thận dùng lược chải chuốt lại, mở miệng nói: "Chủ tử, Trúc Lục nói cũng rất có đạo lý, chúng ta không thể không phòng. Ngày mai, đợi lúc người từ Hầu phủ trở lại Thúy tỷ tỷ sẽ tới , nếu không buổi tối chủ tử nói với Thế tử gia một câu, ma ma trong viện của chúng ta sẽ để cho Thúy Nhi tỷ tỷ làm là được, như vậy chúng ta liền ổn định lại. Cũng hạn chế Hạ trắc phi đang lộng hành hay một ít người không có ý tốt , muốn nô tỳ thấy, xem ra Hạ trắc phi này vẫn rất có phân lượng ở trong lòng Vương gia, đến lúc đó nhỡ đâu Vương Gia hiểu lầm chủ tử, dù là Thế tử gia cũng không thể che chở người được. . ."

Lưu Uyển Thanh vỗ vỗ tay Đông Mai, lại xoay người nhìn Trúc Lục nói: "Kiểu từ bi này chỉ là diễn trò mà thôi, người sáng suốt đương nhiên có thể nhìn ra được, nếu ta nói lời đồn đãi này phải có mới tốt, đã nói lên chỗ hở, cũng tạo cơ hội giúp chúng ta bắt được chỗ hở. Các ngươi nghĩ vì sao trượng phu của Chương ma ma phải bỏ qua nương mà đi tìm Hạ di nương khóc lóc kể lể uất ức chứ? Hạ di nương dù cho được cưng chiều đến đâu, nhưng nương vẫn là đương gia chủ mẫu của Vương phủ này, nói thế nào thì trong chuyện này cũng là Hạ di nương cũng không có lý , đã nói nàng ta là Bồ Tát chi tâm, góp một trăm lượng dầu vừng tiền bạc cho Từ An tự, hơn nữa Yên Ngọc cũng có thể góp toàn bộ hai trăm lượng, mà lại chỉ cho quản sự chuồng ngựa có hai mươi lượng. Ngươi cảm thấy trong lòng tên quản sự phòng ngựa kia sẽ cảm ơn Hạ di nương sao, ta nghĩ chỉ có oán hận nàng ta vì sao không đem hai trăm lượng này cho hắn đấy?"

Dù sao Trúc Lục cũng là nha đầu thông tuệ, bằng không Lưu Uyển Thanh cũng sẽ không mang theo nàng xuất giá, bừng tỉnh đại ngộ: " Đúng vậy, nô tỳ hiểu được đạo lý thăng mễ ân đấu mễ cừu này (một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng kẻ thù)." Nói xong con ngươi lại xoay chuyển, Lưu Uyển Thanh thấy vậy cười nói: "Ngươi đừng có mà sinh tâm tư khác, trước tiên cứ ghi nhớ chuyện này một chút là được, chờ ngày mai ta trở về Hầu phủ ngươi hãy đưa cho quản sự chuồng ngựa ấy một trăm lượng bạc, không cần ta dạy cho ngươi nói cái gì chứ, nhưng cũng đừng để lộ ra chuyện này."

Trúc Lục liền vội vàng gật đầu lên tiếng: "Chủ tử người cứ yên tâm đi, đến lúc đó nô tỳ sẽ nói đây là tiền đồ cưới riêng của người, người cũng chỉ là một người mềm lòng, nhưng quy củ trong Vương phủ này quá nghiêm cẩn, người cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Yên Ngọc và Chương ma ma, chỉ là đầy tớ mà sống chết vẫn như thế không biết đúng mực, hừ. . . Chỉ cần người đó không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên hắn có thể suy nghĩ một hai."

"Quỷ nha đầu."

Gần tối, thời điểm Lục Khang vào viện liền thấy bàn bên ngoài dọn ra vài mâm thức ăn, vẫn còn phát ra hơi nóng. Đẩy ra rèm đi vào, Trúc Lục thấy vậy vội vàng hạ thân hành lễ, sau đó nhẹ nhàng lui xuống.

Lúc này, Lưu Uyển Thanh đã đổi một bộ thường phục, giữ nguyên áo lệch qua trên giường, trong tay còn ôm một quyển sách. Lục Khang thấy vậy khóe miệng hơi nhếch lên, ngồi xuống vươn tay vuốt ve gương mặt của nàng. . . có lẽ không thoải mái, theo bản năng Lưu Uyển Thanh phất phất tay, tự nhiên bị Lục Khang nắm lấy. . . mơ mơ màng màng mở mắt: "A. . . Gia, người trở lại."

"Có cảm thấy chút uất ức nào sao?"

Lưu Uyển Thanh lắc đầu một cái: "Là thiếp nghĩ quá hạn hẹp."

"Nghĩ thông suốt là tốt rồi." Nói xong Lục Khang liền nâng đôi tay lên, khẽ hất cằm làm bộ dáng một đại gia. Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng biết đứng dậy, tự mình giúp Lục Khang thay áo ngoài, mặc vào một bộ thường phục, lại phân phó Trúc Lục chuẩn bị nước nóng, không quên hỏi thăm Lục Khang: "Gia, người ở bên ngoài đã dùng bữa chưa?"

Lục Khang gật đầu một cái: "Ăn không nhiều lắm, hiện giờ có chút đói bụng."

"Vậy thiếp bảo Đông Tú làm một vài món ăn nhẹ cho gia thử qua được không? Quá muộn, ăn nhiều quá cũng không tốt."

"Gia không sợ quá no, ăn xong rồi làm chút vận động với nương tử cho tốt, nương tử thấy sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Lưu Uyển Thanh đỏ lên, lời nói Lục Khang cũng quá mức rõ rang. Tất nhiên nàng hiểu hắn nói động tác là cái gì, cũng không nói nữa, đẩy rèm đi thẳng ra ngoài, dĩ nhiên tất nhiên không quên quăng một ánh mắt xem thường cho Lục Khang, cũng lưu ý thấy cái khóe miệng càng ngày càng vểnh lên của hắn.

Đêm. . . Đợi lúc Lục Khang nhớ tới ‘ Mai Khai Nhị Độ ’, Lưu Uyển Thanh kéo cánh tay của hắn nhẹ nhàng lay động van nài: "Gia, người đau lòng cho thiếp đi, sáng sớm ngày mai còn phải . . . ngày mai chúng ta còn phải về nhà mẹ thiếp, chung quy người đừng để cho sáng mai mắt thiếp lại có quầng thâm được không, vậy. . . vậy không tốt lắm."

Lục Khang tất nhiên hiểu một cô nương coi trọng buổi về nhà thăm cha mẹ như thế nào, liền gật đầu một cái, có chút không cam tâm tình nguyện lật từ trên người Lưu Uyển Thanh xuống, lại không quên ôm nàng vào trong lòng, cố định tốt.

" Chuẩn bị xong danh mục quà tặng cho ngày mai rồi hả ?"

Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái: "Buổi chiều nương phái Thôi ma ma tới đây đưa phần danh mục quà tặng, trên đó cũng chuẩn bị rất đầy đủ hết, thiếp lại chọn một trong hai cây Nhân Nham nương cho thiếp bỏ thêm vào đó, gia muốn nhìn danh mục quà tặng một chút sao?"

Lục Khang khép hờ mắt nói: " Không cần, sáng mai sẽ lấy hai khối Tử Tinh Động trong khố phòng bỏ thêm vào."

"Vậy sẽ không quá nhiều chứ?" Dù sao hai khối trang trí Tử Tinh Động cũng là vật tinh khiết, đầu năm nay rất hiếm có, sợ rằng cả Vương phủ trừ con khối này cũng chỉ còn có viện của lộ Vương phi là bày được một đôi.

"Đây là gia đồ đạc của gia, để cho nàng thì nàng cầm đi."

Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng không từ chối nữa, nếu không nàng lại có vẻ mang chút giả dối không phải sao, chỉ đành phải nhẹ nói tiếng cám ơn, sau một lát mới nghe được một tiếng trả lời bên tai. Thật đúng là người tính cách hiếm có, khóe miệng Lưu Uyển Thanh không khỏi khẽ nhếch.

Hôm sau trời vừa sáng, Lưu Uyển Thanh liền mở mắt, thật ra thì từ sau nửa đêm nàng không còn buồn ngủ, nhưng vẫn cưỡng ép mình nhắm mắt , chỉ sợ hai mắt sưng vù sẽ khiến nương hiểu lầm.

Thật vất vả nhịn đến giờ Mẹo, Lưu Uyển Thanh mới nằm không nổi nữa, nhưng thấy Lục Khang bên cạnh còn ngủ, liền rón rén vượt qua người hắn, mang giày xong đi ra ngoài phòng.

Lúc này ngoài cửa, hai người Trúc Lục cùng Đông Mai nghe thấy tiếng động vội vàng nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, thấy Lưu Uyển Thanh đã đi ra ngoài, không khỏi liếc mắt nhìn nhau: chủ tử thật đúng là nóng lòng, cũng may đã chuẩn bị đầy đủ.

"Nhỏ giọng một chút, gia còn chưa tỉnh." Lưu Uyển Thanh nhẹ giọng dặn dò.

Đợi sau khi rửa mặt xong, nghe được bên trong có tiếng động, nàng vội vàng đi vào liền thấy Lục Khang mở mắt, Lưu Uyển Thanh cười xin lỗi, Lục Khang thấy vậy hé mắt: "Hừ, sớm biết vậy tối qua gia không nên bỏ qua cho nàng dễ như vậy."

Lưu Uyển Thanh mới không ngu tới mức cãi vã với hắn vào lúc này, vội vàng biểu hiện có chút chân chó, hầu hạ hắn đứng dậy, lần này Lục Khang cũng có chút bất đắc dĩ.

Sau khi ăn qua loa bữa sáng, Lưu Uyển Thanh xoay người vào trong phòng thay một bộ váy tơ lụa màu đỏ tím, trên đầu cũng cắm hai chiếc trâm vàng, lắc lắc đầu xoay người nhìn Lục Khang: "Gia, đẹp mắt không?"

Lục Khang ho khan một tiếng: "Không còn sớm đâu, sửa soạn xong rồi thì cùng gia đi thỉnh an nương." Nói xong cũng không chờ Lưu Uyển Thanh xoay người đã bước ra cửa.

Lưu Uyển Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là muốn làm nũng một lần cũng khó khăn , trừ. . . trừ lúc ở trên giường thôi... còn lại thì lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy.

Mới ra khỏi viện, chỉ thấy vài người cùng mặc y phục đỏ tím, một thiếu nữ chải tóc mây ôm một đứa nhỏ ba bốn tuổi vội vội vàng vàng mang theo hai nha đầu và hai gã sai vặt chạy đến chỗ mình.

Thấy Lục Khang, dĩ nhiên thiếu nữ tự động bỏ qua Lưu Uyển Thanh, quỳ trên mặt đất khóc ròng nói: "Chủ tử, chủ tử, này làm sao có thể được, buối sáng tiểu thế tử đột nhiên bị sốt, tới giờ vẫn không chịu hạ nhiệt , nô tỳ. . . . Nô tỳ không biết nên làm sao...làm sao hết."

Lưu Uyển Thanh khẽ hoảng. . . Đông Mai vội vàng đỡ lấy nàng, trên mặt cũng có vẻ lo lắng: hôm nay là ngày lễ lớn tiểu thư về nhà thăm cha mẹ, thành tế Chi Lễ còn chưa được ! Nếu bởi vì đứa bé này mà làm muộn. . . nhất định tiểu thư sẽ thành trò cười mất! Lục Khang cau mày, hừ lạnh: " Nếu Thư nhi đã sốt, sao ngươi sao dám ôm nó ra ngoài hứng gió chứ!"

Nha đầu đụng pải Lưu Uyển Thanh đang quỳ trên mặt đất, thân thể run lên vội vàng nói: "Là vì trong miệng Thế tử vẫn luôn gọi cha, nô tỳ nóng lòng mới. . . Chủ tử, là nô tỳ đáng chết, nô tỳ hấp tấp!"

Lục Khang cũng không trực tiếp ôm lấy Thư nhi, mà lại phân phó Tiểu Mễ Tử đi mời thái y, dĩ nhiên sắc mặt của nha đầu đang quỳ này đã trắng xanh. . . Lúc này mới ra vẻ như chú ý thấy Lưu Uyển Thanh , lại tỏ vẻ giật mình khi thấy mình mặc y phục cùng màu với Lưu Uyển Thanh. . .Sau đó làm ra một vẻ mặt vô tội khiến người khác cực kì khó chịu!

Thật là sóng trước chưa đi khỏi thì sóng sau lại ập đến, Vương phủ này đúng là "nước sâu như biển" a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện