Editor: Búnn.
"Ngươi chỉ là hạ nhân, làm sao có thể có ý nghĩ muốn hại chủ mẫu? Có phải có người sau lưng sai sử ngươi không?"
Lưu ma ma nghe Chu thị nói xong thì vội vã nói: "Đởn giản là khoảng thời gian trước phu nhân từng cho người trách mắng, rồi đánh nô tỳ, nô tỳ ghi hận trong lòng, cho nên mới muốn nghĩ cách khiến phu nhân thân bại danh liệt, quả thật là không có người sai sử nô tỳ."
Lúc này trong đầu Lưu ma ma chợt lóe sáng, nhớ tới hơn một tháng trước Mộ Vân phu nhân từng cho người đánh bản thân hai mươi đại bản, cho nên mới dựa vào việc này để nói. Nhưng làm sao Chu thị có thể tin tưởng chuyện này được, Lưu ma ma này cũng chỉ là hạ nhân, bị chủ mẫu đánh đại bản cũng không phải là chuyện gì lớn, làm sao có thể đến nông nỗi muốn hại chủ tử? Huống chỉ bà ta cũng chỉ có một mình, làm sao có năng lực này được.
Triệu Tình Lam nhìn màn này, không nhịn được cười lạnh, nhưng lại không thể biểu hiện vẻ mặt này ra ngoài. Lần này Lộ thị tìm người chịu tội thay, sợ là sẽ tránh được tội này, đáng tiếc, hôm nay không thể để Lộ thị dựa vào việc này mà bị đuổi ra ngoài, nếu không nhất định cuộc sống sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
"Nương!" Chu thị đang muốn nói gì, lại chợt nghe âm thanh trầm thấp hùng hậu của nam tử truyền từ bên ngoài vào.
Đối với âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Triệu Tình Lam không biết nên có phản ứng gì, cái này là phụ thân của mình, nhưng kiếp trước của nàng ông ta chỉ lo chăm sóc nữ nhi của Lộ di nương, chưa bao giờ chịu quan tâm đến nữ nhi con vợ cả là nàng, nhất là sau khi mẫu thân gặp chuyện không may, ánh mắt nhìn nàng của ông ta đều mang vẻ hèn mọn, giống như bản thân không phải là nữ nhi của ông ta.
"Nguyên Nhi, sao con lại tới đây." Chu thị thấy Nhi tử, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn. Chu thị có ba nữ nhi, nhưng nhi tử lại chỉ có một, cho nên từ nhỏ đã yêu thương giống như tâm can bảo bối, ngoại trừ những chuyện thật sự không thể nhận thì chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục thì đều có thể đồng ý, cho nên kiếp trước Triệu Tĩnh Nguyên muốn cưới Lộ thị làm thê thì cuối cùng Chu thị cũng đồng ý.
"Nương, con mới hồi phủ liền nghe nói trong phủ xảy ra chuyện nên mới qua đây xem." Hôm nay Triệu Tĩnh Nguyên vừa biết chuyện của Mộ Vân đã bị người bên phủ Thừa tướng mời qua, cho nên vẫn không ở trong phủ, không ngờ mới trở về liền nghe người ta nói Lộ di nương bị mẫu thân cho người kéo qua đây, mẫu thân vốn không thích Lộ di nương, Triệu Tĩnh Nguyên rất rõ điều này, cho nên sợ Lộ di nương chịu thiệt, vội vội vàng vàng đi qua đây.
"Xảy ra chuyện, chỉ là vẫn còn một số chuyện." Chu thị gật đầu nói.
"Lão gia cứu thiếp." Lộ di nương tất nhiên là biết Triệu Tình Nguyên đến đây là vì cứu bản thân, lúc này tự nhiên là lao tới giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, khóe mắt chứa đầy nước mắt, giống như bản thân nhận hết uất ức, sau đó ru rú bên chân Triệu Tĩnh Nguyên nước mắt ròng ròng.
Triệu Tình Lam nhìn Lộ di nương như vậy, cũng không nhịn được thán phục, một nữ nhân có kỹ năng diễn xuất tinh xảo như vậy, khó trách mẫu thân không phải là đối thủ của nàng ta, mặc dù đời này vẫn chưa tiếp xúc với mẫu thân, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết, mẫu thân tuyệt đối không làm được chuyện như vậy, mẫu thân có thói quen đoan trang, khéo léo, không bao giờ thể hiện vẻ nhu nhược gặp đối thủ như vậy thì tự nhiên cũng chỉ có thể chịu thiệt.
"Trà Trà sao thế?" Thấy ái thiếp khóc thành dáng vẻ này, ngay cả mẫu thân mình Triệu Tĩnh Nguyên cũng không thèm để ý tới, vội vội vàng vàng kéo Lộ di nương đến.
"Lão gia, hôm nay phu nhân gặp chuyện như vậy, bây giờ lại đổ lên người thiếp thân, nói thiếp thân sai người hãm hại phu nhân, lão gia, người nhất định phải làm chủ có thiếp thân, nếu ngài không làm chủ cho thiếp thân thì thiếp thân không còn đường sống rồi." Lộ di nương thút thít nói.
Việc Lộ di nương thút tha thút thít không quan trọng, quan trọng là linh hồn nhỏ bé của Triệu Tĩnh Nguyên nhanh chóng bị hút đi mất rồi. Nữ nhân đáng thương này, cũng vì là thiếp thất, nhiều năm như vậy không biết nhận bao nhiêu uất ức, về sau bản thân nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, cho nàng danh phận thê tử, không để nàng chịu thêm uất ức gì nữa, bởi vậy lại nói: "Trà Trà, nàng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng."
Lộ di nương thấy Triệu Tĩnh Nguyên cam đoan với bản thân, liền không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu khẽ gật một cái, giống như vô cùng sợ hãi.
Nghe thấy đối thoại của Lộ di nương và nhi tử, Chu thị sắp tức điên rồi. Nhưng lúc này Triệu Tĩnh Nguyên chỉ nghĩ đến ái thiếp của bản thân bị uất ức, cũng không thèm quan tâm đến điều khác, vội vàng muốn tranh cãi với mẫu thân, nào biết mới ngẩng đầu đã thấy Triệu Tình Lam ngồi bên cạnh mẫu thân, lại nghĩ tới lời mẫu thân, trong lòng vẫn phỏng đoán, nhất định là do nha đầu bên người mẫu thân nói huyên thuyên.
"Nha đầu nha ngươi thật sự không có quy củ, sao lại đến trước mặt lão thái thái nói huyên thuyên? Mẫu thân ngươi làm ra chuyện bại đức hạnh này, ngươi còn muốn vu hãm người khác cứu nàng? Còn không mau biến về viện của ngươi đóng cửa suy nghĩ đi, thật đúng là dạng người nào sinh ra dạng người đó." Lúc nói chuyện, biểu cảm của Triệu Tĩnh Nguyên hoàn toàn là khinh miệt cùng khinh thường. Ông ta mắng nữ nhi như vậy thì chắc chắn đã quên, ông ta chính là phụ thân của Triệu Tình Lam.
Dù rằng Triệu Tình Lam đã sống qua một đời, gặp không biết bao nhiêu chuyện, nhưng lúc nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vẫn có chút khó chịu, người này là phụ thân của mình đó. Có chuyện, phụ thân nói chuyện chưa bao giờ nghĩ đến hậu quản, bản thân là nữ nhi của ông ta, coi như có gì sai, thì cũng chỉ có thể tính trên đầu ông ta.
Có điều Triệu Tình Lam lại không biểu hiện điều này ra ngoài mặt, vội vàng đứng lên hành lễ với phụ thân, sau đó cẩn thận nói: "Bẩm phụ thân, nữ nhi có giỏi thế nào cũng không thể làm ra được chuyện này, chuyện đã bị phơi bày, quả thật mẫu thân không làm gì sau, mẫu thân bị người khác kê đơn."
"Nguyên Nhi, con càng ngày càng không có quy củ, mặc dù Tình Lam là nữ nhi của con, ta không quản được, nhưng dù sao đây cũng là Xuân Huy đường của ta, con vì bảo vệ ái thiếp mà nói chuyện như vậy. Trong mắt con có còn mẫu thân như ta không?" Trong lòng Chu thị có biết bao nhiêu không hài lòng về việc nhi tử bảo vệ Lộ di nương như vậy, nhất là vì bảo vệ ái thiếp mà ngay cả nữ nhi cũng không quản.
Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mới hồi hồn, cho nên vội vàng nhận sai: "Mẫu thân thứ tội, là nhi tử nhất thời buồn bực, mong mẫu thân chớ trách tội."
Suy cho cùng cũng là nhi tử của mình, Chu thị buồn bực xong rồi cũng không có chuyện gì, nói: "Con chớ oan uổng Tình Lam, hôm nay nha đầu Tình Lam mới rơi xuống nước, ta thấy nó đáng thương, nên mới để nó ngồi cạnh ra, nó cũng không nói gì với ta."
Sau đó Chu thị lại nói toàn bộ chuyện hôm nay với nhi tử.
Triệu Tĩnh Nguyên không ngờ lại cho chuyện như vậy, trong đầu cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải Lộ di nương vì muốn làm chủ mẫu nên mới làm như vậy không.
"Lão gia, Lưu ma ma đã nhận tội rồi, bà ấy vì bị phu nhân trừng phạt, cho nên mới kê đơn hãm hại phu nhân, không có liên quan đến thiếp thân mà." Nhìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm bản thân của Triệu Tĩnh Nguyên, Lộ thị vội vàng nói: "Từ lúc thiếp thân vào phủ, mười mấy năm trôi qua, chẳng lẽ lão gia không hiểu thiếp thân sao? Làm sao thiếp thân có thể làm ra chuyện như vậy được?"
Lộ di nương than khóc kể lể, tự nhiên khiến nghi ngờ trong lòng Triệu Tĩnh Nguyên rơi sạch, đúng vậy, nữ nhân này ở với bản thân mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn dịu dàng hiền lành, làm sao có thể làm ra chuyện ác như vậy được, là bản thân nghĩ nhiều, mẫu thân không tin nàng thì thôi, bản thân làm trượng phu làm sao có thể không tin được? "Tất nhiên là ta tin nàng rồi. Trà Trà, nhiều năm như vậy mà ta không hiểu nàng sao?" Trong giọng nói của Triệu Tĩnh Nguyên lại có thêm chút sủng ái ở bên trong.
"Mẫu thân, không phải sự việc này đã rõ ràng rồi sao, là lỗi của Lưu thị, kéo mầm tai họa này ra ngoài đánh chết là được, đừng để ảnh hưởng đến thanh danh của hầu phủ chúng ta." Lúc này giọng điệu của Triệu Tĩnh Nguyên vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn không giống với lúc nói chuyện với Lộ thị.
Nghe lời này, Triệu Tình Lam thở dài trong lòng, quả nhiên là kết cục như vậy
"Ngươi chỉ là hạ nhân, làm sao có thể có ý nghĩ muốn hại chủ mẫu? Có phải có người sau lưng sai sử ngươi không?"
Lưu ma ma nghe Chu thị nói xong thì vội vã nói: "Đởn giản là khoảng thời gian trước phu nhân từng cho người trách mắng, rồi đánh nô tỳ, nô tỳ ghi hận trong lòng, cho nên mới muốn nghĩ cách khiến phu nhân thân bại danh liệt, quả thật là không có người sai sử nô tỳ."
Lúc này trong đầu Lưu ma ma chợt lóe sáng, nhớ tới hơn một tháng trước Mộ Vân phu nhân từng cho người đánh bản thân hai mươi đại bản, cho nên mới dựa vào việc này để nói. Nhưng làm sao Chu thị có thể tin tưởng chuyện này được, Lưu ma ma này cũng chỉ là hạ nhân, bị chủ mẫu đánh đại bản cũng không phải là chuyện gì lớn, làm sao có thể đến nông nỗi muốn hại chủ tử? Huống chỉ bà ta cũng chỉ có một mình, làm sao có năng lực này được.
Triệu Tình Lam nhìn màn này, không nhịn được cười lạnh, nhưng lại không thể biểu hiện vẻ mặt này ra ngoài. Lần này Lộ thị tìm người chịu tội thay, sợ là sẽ tránh được tội này, đáng tiếc, hôm nay không thể để Lộ thị dựa vào việc này mà bị đuổi ra ngoài, nếu không nhất định cuộc sống sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
"Nương!" Chu thị đang muốn nói gì, lại chợt nghe âm thanh trầm thấp hùng hậu của nam tử truyền từ bên ngoài vào.
Đối với âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Triệu Tình Lam không biết nên có phản ứng gì, cái này là phụ thân của mình, nhưng kiếp trước của nàng ông ta chỉ lo chăm sóc nữ nhi của Lộ di nương, chưa bao giờ chịu quan tâm đến nữ nhi con vợ cả là nàng, nhất là sau khi mẫu thân gặp chuyện không may, ánh mắt nhìn nàng của ông ta đều mang vẻ hèn mọn, giống như bản thân không phải là nữ nhi của ông ta.
"Nguyên Nhi, sao con lại tới đây." Chu thị thấy Nhi tử, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn. Chu thị có ba nữ nhi, nhưng nhi tử lại chỉ có một, cho nên từ nhỏ đã yêu thương giống như tâm can bảo bối, ngoại trừ những chuyện thật sự không thể nhận thì chỉ cần không ảnh hưởng đến toàn cục thì đều có thể đồng ý, cho nên kiếp trước Triệu Tĩnh Nguyên muốn cưới Lộ thị làm thê thì cuối cùng Chu thị cũng đồng ý.
"Nương, con mới hồi phủ liền nghe nói trong phủ xảy ra chuyện nên mới qua đây xem." Hôm nay Triệu Tĩnh Nguyên vừa biết chuyện của Mộ Vân đã bị người bên phủ Thừa tướng mời qua, cho nên vẫn không ở trong phủ, không ngờ mới trở về liền nghe người ta nói Lộ di nương bị mẫu thân cho người kéo qua đây, mẫu thân vốn không thích Lộ di nương, Triệu Tĩnh Nguyên rất rõ điều này, cho nên sợ Lộ di nương chịu thiệt, vội vội vàng vàng đi qua đây.
"Xảy ra chuyện, chỉ là vẫn còn một số chuyện." Chu thị gật đầu nói.
"Lão gia cứu thiếp." Lộ di nương tất nhiên là biết Triệu Tình Nguyên đến đây là vì cứu bản thân, lúc này tự nhiên là lao tới giống như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, khóe mắt chứa đầy nước mắt, giống như bản thân nhận hết uất ức, sau đó ru rú bên chân Triệu Tĩnh Nguyên nước mắt ròng ròng.
Triệu Tình Lam nhìn Lộ di nương như vậy, cũng không nhịn được thán phục, một nữ nhân có kỹ năng diễn xuất tinh xảo như vậy, khó trách mẫu thân không phải là đối thủ của nàng ta, mặc dù đời này vẫn chưa tiếp xúc với mẫu thân, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết, mẫu thân tuyệt đối không làm được chuyện như vậy, mẫu thân có thói quen đoan trang, khéo léo, không bao giờ thể hiện vẻ nhu nhược gặp đối thủ như vậy thì tự nhiên cũng chỉ có thể chịu thiệt.
"Trà Trà sao thế?" Thấy ái thiếp khóc thành dáng vẻ này, ngay cả mẫu thân mình Triệu Tĩnh Nguyên cũng không thèm để ý tới, vội vội vàng vàng kéo Lộ di nương đến.
"Lão gia, hôm nay phu nhân gặp chuyện như vậy, bây giờ lại đổ lên người thiếp thân, nói thiếp thân sai người hãm hại phu nhân, lão gia, người nhất định phải làm chủ có thiếp thân, nếu ngài không làm chủ cho thiếp thân thì thiếp thân không còn đường sống rồi." Lộ di nương thút thít nói.
Việc Lộ di nương thút tha thút thít không quan trọng, quan trọng là linh hồn nhỏ bé của Triệu Tĩnh Nguyên nhanh chóng bị hút đi mất rồi. Nữ nhân đáng thương này, cũng vì là thiếp thất, nhiều năm như vậy không biết nhận bao nhiêu uất ức, về sau bản thân nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, cho nàng danh phận thê tử, không để nàng chịu thêm uất ức gì nữa, bởi vậy lại nói: "Trà Trà, nàng không cần lo lắng, ta nhất định sẽ làm chủ cho nàng."
Lộ di nương thấy Triệu Tĩnh Nguyên cam đoan với bản thân, liền không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu khẽ gật một cái, giống như vô cùng sợ hãi.
Nghe thấy đối thoại của Lộ di nương và nhi tử, Chu thị sắp tức điên rồi. Nhưng lúc này Triệu Tĩnh Nguyên chỉ nghĩ đến ái thiếp của bản thân bị uất ức, cũng không thèm quan tâm đến điều khác, vội vàng muốn tranh cãi với mẫu thân, nào biết mới ngẩng đầu đã thấy Triệu Tình Lam ngồi bên cạnh mẫu thân, lại nghĩ tới lời mẫu thân, trong lòng vẫn phỏng đoán, nhất định là do nha đầu bên người mẫu thân nói huyên thuyên.
"Nha đầu nha ngươi thật sự không có quy củ, sao lại đến trước mặt lão thái thái nói huyên thuyên? Mẫu thân ngươi làm ra chuyện bại đức hạnh này, ngươi còn muốn vu hãm người khác cứu nàng? Còn không mau biến về viện của ngươi đóng cửa suy nghĩ đi, thật đúng là dạng người nào sinh ra dạng người đó." Lúc nói chuyện, biểu cảm của Triệu Tĩnh Nguyên hoàn toàn là khinh miệt cùng khinh thường. Ông ta mắng nữ nhi như vậy thì chắc chắn đã quên, ông ta chính là phụ thân của Triệu Tình Lam.
Dù rằng Triệu Tình Lam đã sống qua một đời, gặp không biết bao nhiêu chuyện, nhưng lúc nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vẫn có chút khó chịu, người này là phụ thân của mình đó. Có chuyện, phụ thân nói chuyện chưa bao giờ nghĩ đến hậu quản, bản thân là nữ nhi của ông ta, coi như có gì sai, thì cũng chỉ có thể tính trên đầu ông ta.
Có điều Triệu Tình Lam lại không biểu hiện điều này ra ngoài mặt, vội vàng đứng lên hành lễ với phụ thân, sau đó cẩn thận nói: "Bẩm phụ thân, nữ nhi có giỏi thế nào cũng không thể làm ra được chuyện này, chuyện đã bị phơi bày, quả thật mẫu thân không làm gì sau, mẫu thân bị người khác kê đơn."
"Nguyên Nhi, con càng ngày càng không có quy củ, mặc dù Tình Lam là nữ nhi của con, ta không quản được, nhưng dù sao đây cũng là Xuân Huy đường của ta, con vì bảo vệ ái thiếp mà nói chuyện như vậy. Trong mắt con có còn mẫu thân như ta không?" Trong lòng Chu thị có biết bao nhiêu không hài lòng về việc nhi tử bảo vệ Lộ di nương như vậy, nhất là vì bảo vệ ái thiếp mà ngay cả nữ nhi cũng không quản.
Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mới hồi hồn, cho nên vội vàng nhận sai: "Mẫu thân thứ tội, là nhi tử nhất thời buồn bực, mong mẫu thân chớ trách tội."
Suy cho cùng cũng là nhi tử của mình, Chu thị buồn bực xong rồi cũng không có chuyện gì, nói: "Con chớ oan uổng Tình Lam, hôm nay nha đầu Tình Lam mới rơi xuống nước, ta thấy nó đáng thương, nên mới để nó ngồi cạnh ra, nó cũng không nói gì với ta."
Sau đó Chu thị lại nói toàn bộ chuyện hôm nay với nhi tử.
Triệu Tĩnh Nguyên không ngờ lại cho chuyện như vậy, trong đầu cũng bắt đầu nghi ngờ, có phải Lộ di nương vì muốn làm chủ mẫu nên mới làm như vậy không.
"Lão gia, Lưu ma ma đã nhận tội rồi, bà ấy vì bị phu nhân trừng phạt, cho nên mới kê đơn hãm hại phu nhân, không có liên quan đến thiếp thân mà." Nhìn ánh mắt đang nhìn chằm chằm bản thân của Triệu Tĩnh Nguyên, Lộ thị vội vàng nói: "Từ lúc thiếp thân vào phủ, mười mấy năm trôi qua, chẳng lẽ lão gia không hiểu thiếp thân sao? Làm sao thiếp thân có thể làm ra chuyện như vậy được?"
Lộ di nương than khóc kể lể, tự nhiên khiến nghi ngờ trong lòng Triệu Tĩnh Nguyên rơi sạch, đúng vậy, nữ nhân này ở với bản thân mười mấy năm, cho tới bây giờ vẫn dịu dàng hiền lành, làm sao có thể làm ra chuyện ác như vậy được, là bản thân nghĩ nhiều, mẫu thân không tin nàng thì thôi, bản thân làm trượng phu làm sao có thể không tin được? "Tất nhiên là ta tin nàng rồi. Trà Trà, nhiều năm như vậy mà ta không hiểu nàng sao?" Trong giọng nói của Triệu Tĩnh Nguyên lại có thêm chút sủng ái ở bên trong.
"Mẫu thân, không phải sự việc này đã rõ ràng rồi sao, là lỗi của Lưu thị, kéo mầm tai họa này ra ngoài đánh chết là được, đừng để ảnh hưởng đến thanh danh của hầu phủ chúng ta." Lúc này giọng điệu của Triệu Tĩnh Nguyên vô cùng nghiêm khắc, hoàn toàn không giống với lúc nói chuyện với Lộ thị.
Nghe lời này, Triệu Tình Lam thở dài trong lòng, quả nhiên là kết cục như vậy
Danh sách chương