Nhìn Lưu ma ma và chủ tử giống nhau như đúc, Chu thị chỉ cảm thấy buồn cười, mặc dù đôi chủ tớ này không phải trời sinh, nhưng quanh năm suốt tháng sớm chiều chung đụng, quả nhiên là người giống nhau. Nhưng, nếu như làm người cùng đường không hại người ngược lại là tốt, lại cứ sinh ra lòng không đứng đắn muốn hại người, tất nhiên không được phép rồi.
"Nãi nãi, người sai người ra cửa Đông đuổi theo người bị giam giữ trong phòng củi đi, chỉ có điều Tình Lam đoán, tám chín phần mười người này đã chết, nhưng chưa chắc không thể tìm ra một ít chứng cứ từ trên người hắn. Lộ di nương làm chuyện như vậy, trong phủ không có ai giúp đỡ dĩ nhiên là không thể được việc." Triệu Tình Lam chợt nghĩ đến một trọng điểm, cho nên nhỏ giọng nói với Chu thị.
Được Triệu Tình Lam nhắc nhở, lúc này Chu thị mới nghĩ đến, mặc dù người kia đi rồi, nhưng dù sao cũng là nhân chứng quan trọng, không thể dễ dàng bỏ qua cho, nhưng tại sao nhất định phải đuổi theo từ cửa Đông? Kinh Thành có chín cửa, tùy tiện đi ra ngoài bằng cửa nào cũng được.
"Làm sao cháu có thể xác định là đi bằng cửa Đông?"
Sao Triệu Tình Lam dám nói, mình là người trọng sinh, lúc trước ở ngày thứ hai sau khi mẫu thân bị người vu oan, phát hiện một thi thể vô danh ở ngoài cửa Đông, bây giờ suy nghĩ một chút thì chính là người này rồi. Cho dù người này chết cũng đáng đời, bởi vì tiền tài phá hỏng trinh tiết người khác, không giữ lại được.
"Thưa nãi nãi, hình như buổi sáng cháu nghe người ta nói, hôm nay hai cửa Đông Đình và Đông An đều đóng, không để người ra ngoài, trừ hai cửa này, cửa Đông chính là cửa chính cách phủ chúng ta gần nhất rồi, hắn trốn đi bị người của phủ chúng ta phát hiện đuổi theo, dĩ nhiên muốn tìm đường gần đây nhanh chóng cao bay xa chạy." Tình Lam suy nghĩ một chút rồi nói.
Chu thị nghe cảm thấy cũng có đạo lý, cho nên an bài người đi ra bên ngoài cửa Đông đuổi theo người. Trong lúc nói chuyện, đã có người thu thập các loại chứng cớ từ các nơi tới bày ở trước mặt của Chu thị, Chu thị nhìn từng cái.
Không bao lâu đại phu cũng tới Hồi Xuân đường, sau khi cẩn thận tra xét, chỉ nói thuốc trong chén này và hai bao thuốc đều là một loại thuốc, thuốc này quá âm độc, nên vứt đi sớm, bằng không sợ rằng tương lai có người sẽ bị hại.
Đại phu này nói rất thận trọng, nhưng trong lòng đã sớm nói thầm, hôm nay nữ tử trẻ tuổi đó lấy chén này ra cho mình nhìn, xem ra hôm nay Vạn An Hầu phủ xảy ra chuyện rồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều làm đại phu vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, bớt can thiệp vào những chuyện của thế gia vọng tộc mới phải, tránh cho làm mất mạng thế nào cũng không biết.
"Hai người các ngươi còn có lời gì để nói?" Chỉ chờ đại phu đi ra cửa, Chu thị không kiềm được giận mà hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Dù Lộ thị khôn khéo, lúc này cũng không biết nên nói gì.
"Lão thái thái thứ tội, nhất định có người vu khống hãm hại nô tỳ và Lộ di nương, lão thái thái làm chủ." Con ngươi Lưu ma ma đảo một vòng, liền vội dập đầu nói: "Không, nô tỳ là lão nhân trong nhà này, đến nơi này đã lâu, bây giờ cũng có thời gian bốn mươi năm, làm sao có thể có lòng hại người?"
"Hôm nay chứng cớ bày ở đây, chủ tớ hai người các ngươi còn có thể nói gì? Ta còn nhớ loáng thoáng khi ngươi sinh hạ Tình Ngọc thì ta thưởng cho ngươi một đôi vòng tay này. Lại không nghĩ rằng ngươi lại có thể cầm vật này tới hại người." Nhìn vòng tay này, Chu thị hận, tiện nhân kia, không ngờ đồ đạc của bà lại dùng để khen người làm chuyện xấu. Có thể thấy được trong lòng Lộ thị nghĩ bà thế nào.
"Lão thái thái, tiện thiếp thật sự không biết chuyện này, tiện thiếp oan uổng!" Lúc này Lộ thị không từ mà biệt rồi, cũng chỉ lớn tiếng kêu oan uổng: "Cho dù tìm được thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không phải tìm được ở trong phòng tiện thiếp, làm sao có thể chứng minh có liên quan với tiện thiếp đây? Nói không chừng có người mua được người trong phòng tiện thiếp, hoặc dùng tính mạng người nhà uy hiếp người trong phòng tiện thiếp, khiến nàng không thể không nghe lệnh làm việc."
Lưu ma ma nghe lời nói của chủ tử mình, chỉ kinh sợ ra mồ hôi lạnh, Lộ di nương đang nói chuyện cho bà nghe, ý của Lộ di nương là nếu bà cung khai ra nàng liền liên lụy tới mạng người nhà? "Ngươi còn có mặt mũi kêu oan uổng? Vòng tay này không phải của ngươi?" Chu thị cầm một đôi vòng tay còn đang bên chân Lộ thị lên.
"Lão thái thái minh xét, đối với vòng tay này, tiện thiếp sớm đã thưởng cho Lưu ma ma rồi, về phần làm sao lại đến phía dưới gối của nha đầu Tử Nguyệt, tiện thiếp thật sự không biết."
Lộ di nương vừa nói ra những lời này, Lưu ma ma lập tức bối rối, vội ngẩng đầu nhìn Lộ di nương, một đôi mắt đẹp đẽ của Lộ di nương đang nhìn chòng chọc vào bà, xem ra nếu hôm nay bà không gánh tội thay, chỉ sợ người nhà cũng sống khó khăn. Thế nhưng chuyện vừa ra khỏi, nếu bà không bị đánh đến chết thì mới lạ, mà bà gánh vác tội này thế nào đây?
"Lưu ma ma, Lộ thị nói sự thật? Vòng tay này đã sớm thưởng cho ngươi?" Chu thị tất nhiên không thể tin lời này, nhưng mà vẫn hỏi một câu.
"Việc này —— lão thái thái, đúng là Lộ di nương sớm đã thưởng một đôi vòng cho nô tỳ, nhưng ngay từ lúc nửa tháng trước, đã không thấy tăm hơi vòng tay này, nô tỳ tìm rất lâu cũng không tìm được, sao lại đến trong tay Tử Nguyệt thì nô tỳ cũng không biết." Lưu ma ma suy nghĩ liên tục, cuối cùng cắn răng nói.
Bà chết cũng không thừa nhận, lão thái thái có thể như thế nào? Chỉ có cắn răng không thừa nhận, bà mới có thể có đường sống, bằng không nhất định chết chắc.
"Người tới, kéo Lưu ma ma xuống đánh 20 hèo, xem bà ta có nói thật hay không?" Chu thị hừ lạnh nói.
Công phu đẩy đưa của chủ bộc hai người này ngược lại cũng hạng nhất, đã đến lúc này, vẫn còn nói hưu nói vượn chối cãi ở trong miệng.
"Lão thái thái, Lưu ma ma già yếu, hơn nữa trong nhà còn có tiểu tôn tử vừa mới ra đời, nếu như đánh hỏng rồi, chẳng phải đứa bé cũng chịu liên lụy sao?" Lộ di nương nhìn Chu thị muốn đánh Lưu ma ma, cho nên vội nói.
Ngộ nhỡ Lưu thị không chịu nổi 20 hèo, sẽ khai bà ra thì cũng không thể thoát tội, chỉ là cũng may Lưu ma ma này ở trong phòng bà đã lâu rồi, tất nhiên bà biết, hiện tại tiểu tôn tử mới ra đời không tới hai tháng chính là sinh mạng của bà ta, dù bây giờ bà không nghĩ đến người khác, nhưng hầu như đều nghĩ tới tiểu tôn tử của mình.
Lưu thị tất nhiên nghe được lời của Lộ di nương, trong lòng cũng rõ ràng nếu như bà khai ra Lộ di nương, sợ là tiểu tôn tử của mình sẽ bị hại chết, mặc dù nói Lộ di nương bị chính mình khai ra sẽ không có thời gian hại người nhà bà, nhưng trong phòng Lộ di nương còn có ba tiểu thư hai thiếu gia, cả đám đều không phải đèn đã cạn dầu, đến lúc đó người nhà bà tuyệt đối không thể tốt hơn. Cho dù vì người nhà mình, bà cũng chỉ có thể nhận tội.
Lưu ma ma liên tục suy nghĩ sau đó đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói: "Lão thái thái tha mạng, chuyện này do nô tỳ làm, không liên quan đến Lộ di nương."
"Một mình ngươi làm, tại sao có thể có ý tưởng hại chủ mẫu? Sau lưng của ngươi có người chỉ điểm ngươi hay không?" Chu thị không cảm thấy chuyện này không liên quan đến Lộ di nương, chỉ là Lộ thị này quá thông minh, lại có thể tìm được biện pháp chế ngự Lưu ma ma.
"Nãi nãi, người sai người ra cửa Đông đuổi theo người bị giam giữ trong phòng củi đi, chỉ có điều Tình Lam đoán, tám chín phần mười người này đã chết, nhưng chưa chắc không thể tìm ra một ít chứng cứ từ trên người hắn. Lộ di nương làm chuyện như vậy, trong phủ không có ai giúp đỡ dĩ nhiên là không thể được việc." Triệu Tình Lam chợt nghĩ đến một trọng điểm, cho nên nhỏ giọng nói với Chu thị.
Được Triệu Tình Lam nhắc nhở, lúc này Chu thị mới nghĩ đến, mặc dù người kia đi rồi, nhưng dù sao cũng là nhân chứng quan trọng, không thể dễ dàng bỏ qua cho, nhưng tại sao nhất định phải đuổi theo từ cửa Đông? Kinh Thành có chín cửa, tùy tiện đi ra ngoài bằng cửa nào cũng được.
"Làm sao cháu có thể xác định là đi bằng cửa Đông?"
Sao Triệu Tình Lam dám nói, mình là người trọng sinh, lúc trước ở ngày thứ hai sau khi mẫu thân bị người vu oan, phát hiện một thi thể vô danh ở ngoài cửa Đông, bây giờ suy nghĩ một chút thì chính là người này rồi. Cho dù người này chết cũng đáng đời, bởi vì tiền tài phá hỏng trinh tiết người khác, không giữ lại được.
"Thưa nãi nãi, hình như buổi sáng cháu nghe người ta nói, hôm nay hai cửa Đông Đình và Đông An đều đóng, không để người ra ngoài, trừ hai cửa này, cửa Đông chính là cửa chính cách phủ chúng ta gần nhất rồi, hắn trốn đi bị người của phủ chúng ta phát hiện đuổi theo, dĩ nhiên muốn tìm đường gần đây nhanh chóng cao bay xa chạy." Tình Lam suy nghĩ một chút rồi nói.
Chu thị nghe cảm thấy cũng có đạo lý, cho nên an bài người đi ra bên ngoài cửa Đông đuổi theo người. Trong lúc nói chuyện, đã có người thu thập các loại chứng cớ từ các nơi tới bày ở trước mặt của Chu thị, Chu thị nhìn từng cái.
Không bao lâu đại phu cũng tới Hồi Xuân đường, sau khi cẩn thận tra xét, chỉ nói thuốc trong chén này và hai bao thuốc đều là một loại thuốc, thuốc này quá âm độc, nên vứt đi sớm, bằng không sợ rằng tương lai có người sẽ bị hại.
Đại phu này nói rất thận trọng, nhưng trong lòng đã sớm nói thầm, hôm nay nữ tử trẻ tuổi đó lấy chén này ra cho mình nhìn, xem ra hôm nay Vạn An Hầu phủ xảy ra chuyện rồi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều làm đại phu vẫn nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, bớt can thiệp vào những chuyện của thế gia vọng tộc mới phải, tránh cho làm mất mạng thế nào cũng không biết.
"Hai người các ngươi còn có lời gì để nói?" Chỉ chờ đại phu đi ra cửa, Chu thị không kiềm được giận mà hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Dù Lộ thị khôn khéo, lúc này cũng không biết nên nói gì.
"Lão thái thái thứ tội, nhất định có người vu khống hãm hại nô tỳ và Lộ di nương, lão thái thái làm chủ." Con ngươi Lưu ma ma đảo một vòng, liền vội dập đầu nói: "Không, nô tỳ là lão nhân trong nhà này, đến nơi này đã lâu, bây giờ cũng có thời gian bốn mươi năm, làm sao có thể có lòng hại người?"
"Hôm nay chứng cớ bày ở đây, chủ tớ hai người các ngươi còn có thể nói gì? Ta còn nhớ loáng thoáng khi ngươi sinh hạ Tình Ngọc thì ta thưởng cho ngươi một đôi vòng tay này. Lại không nghĩ rằng ngươi lại có thể cầm vật này tới hại người." Nhìn vòng tay này, Chu thị hận, tiện nhân kia, không ngờ đồ đạc của bà lại dùng để khen người làm chuyện xấu. Có thể thấy được trong lòng Lộ thị nghĩ bà thế nào.
"Lão thái thái, tiện thiếp thật sự không biết chuyện này, tiện thiếp oan uổng!" Lúc này Lộ thị không từ mà biệt rồi, cũng chỉ lớn tiếng kêu oan uổng: "Cho dù tìm được thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không phải tìm được ở trong phòng tiện thiếp, làm sao có thể chứng minh có liên quan với tiện thiếp đây? Nói không chừng có người mua được người trong phòng tiện thiếp, hoặc dùng tính mạng người nhà uy hiếp người trong phòng tiện thiếp, khiến nàng không thể không nghe lệnh làm việc."
Lưu ma ma nghe lời nói của chủ tử mình, chỉ kinh sợ ra mồ hôi lạnh, Lộ di nương đang nói chuyện cho bà nghe, ý của Lộ di nương là nếu bà cung khai ra nàng liền liên lụy tới mạng người nhà? "Ngươi còn có mặt mũi kêu oan uổng? Vòng tay này không phải của ngươi?" Chu thị cầm một đôi vòng tay còn đang bên chân Lộ thị lên.
"Lão thái thái minh xét, đối với vòng tay này, tiện thiếp sớm đã thưởng cho Lưu ma ma rồi, về phần làm sao lại đến phía dưới gối của nha đầu Tử Nguyệt, tiện thiếp thật sự không biết."
Lộ di nương vừa nói ra những lời này, Lưu ma ma lập tức bối rối, vội ngẩng đầu nhìn Lộ di nương, một đôi mắt đẹp đẽ của Lộ di nương đang nhìn chòng chọc vào bà, xem ra nếu hôm nay bà không gánh tội thay, chỉ sợ người nhà cũng sống khó khăn. Thế nhưng chuyện vừa ra khỏi, nếu bà không bị đánh đến chết thì mới lạ, mà bà gánh vác tội này thế nào đây?
"Lưu ma ma, Lộ thị nói sự thật? Vòng tay này đã sớm thưởng cho ngươi?" Chu thị tất nhiên không thể tin lời này, nhưng mà vẫn hỏi một câu.
"Việc này —— lão thái thái, đúng là Lộ di nương sớm đã thưởng một đôi vòng cho nô tỳ, nhưng ngay từ lúc nửa tháng trước, đã không thấy tăm hơi vòng tay này, nô tỳ tìm rất lâu cũng không tìm được, sao lại đến trong tay Tử Nguyệt thì nô tỳ cũng không biết." Lưu ma ma suy nghĩ liên tục, cuối cùng cắn răng nói.
Bà chết cũng không thừa nhận, lão thái thái có thể như thế nào? Chỉ có cắn răng không thừa nhận, bà mới có thể có đường sống, bằng không nhất định chết chắc.
"Người tới, kéo Lưu ma ma xuống đánh 20 hèo, xem bà ta có nói thật hay không?" Chu thị hừ lạnh nói.
Công phu đẩy đưa của chủ bộc hai người này ngược lại cũng hạng nhất, đã đến lúc này, vẫn còn nói hưu nói vượn chối cãi ở trong miệng.
"Lão thái thái, Lưu ma ma già yếu, hơn nữa trong nhà còn có tiểu tôn tử vừa mới ra đời, nếu như đánh hỏng rồi, chẳng phải đứa bé cũng chịu liên lụy sao?" Lộ di nương nhìn Chu thị muốn đánh Lưu ma ma, cho nên vội nói.
Ngộ nhỡ Lưu thị không chịu nổi 20 hèo, sẽ khai bà ra thì cũng không thể thoát tội, chỉ là cũng may Lưu ma ma này ở trong phòng bà đã lâu rồi, tất nhiên bà biết, hiện tại tiểu tôn tử mới ra đời không tới hai tháng chính là sinh mạng của bà ta, dù bây giờ bà không nghĩ đến người khác, nhưng hầu như đều nghĩ tới tiểu tôn tử của mình.
Lưu thị tất nhiên nghe được lời của Lộ di nương, trong lòng cũng rõ ràng nếu như bà khai ra Lộ di nương, sợ là tiểu tôn tử của mình sẽ bị hại chết, mặc dù nói Lộ di nương bị chính mình khai ra sẽ không có thời gian hại người nhà bà, nhưng trong phòng Lộ di nương còn có ba tiểu thư hai thiếu gia, cả đám đều không phải đèn đã cạn dầu, đến lúc đó người nhà bà tuyệt đối không thể tốt hơn. Cho dù vì người nhà mình, bà cũng chỉ có thể nhận tội.
Lưu ma ma liên tục suy nghĩ sau đó đột nhiên quỳ xuống dập đầu nói: "Lão thái thái tha mạng, chuyện này do nô tỳ làm, không liên quan đến Lộ di nương."
"Một mình ngươi làm, tại sao có thể có ý tưởng hại chủ mẫu? Sau lưng của ngươi có người chỉ điểm ngươi hay không?" Chu thị không cảm thấy chuyện này không liên quan đến Lộ di nương, chỉ là Lộ thị này quá thông minh, lại có thể tìm được biện pháp chế ngự Lưu ma ma.
Danh sách chương