Bên ngoài ầm ĩ khí thế ngất trời, nhưng bên trong viện lại vô cùng yên lặng, dường như tất cả đều đang ngủ say. Những người ở đây, mỗi người một tâm trạng. Hai vị di nương thì đương nhiên là không có tâm tình nào mà ra ngoài tham gia náo nhiệt. Còn hai tỷ muội Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên thì nghĩ tới việc mới qua chưa được bao lâu mà phụ thân đã quên di nương của các nàng cho nên ngồi trong phòng hờn dỗi.

Về phía Triệu Tình Lam, lúc này nàng đang an an ổn ổn ngồi trong phòng xem sách, dường như náo nhiệt bên ngoài không hề liên quan đến nàng. Khác với biểu hiện của nhừng người khác, hiện tại nàng chỉ cần yên tĩnh ở đây, đợi lát nữa xem tình hình ra sao là được. Cũng coi như là trộm được nửa ngày rảnh rỗi (Nguyên bản là “Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn” - Trích trong tác phẩm Đề Hạc Lâm tự bích của nhà thơ Lý Thiệp).

“Nhị tỷ, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.” Đang ngồi xem sách, Triệu Tình Lam chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã, tiếp theo là một giọng nói non nớt vang lên, phá tan sự yên tĩnh trước đó. Triệu Tình Lam ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Tình Mân, muội muội nhỏ nhất của nàng chạy tới.

Mặc dù quan hệ giữa Triệu Tình Lam và mấy người tỷ muội của nàng không thể nói là rất tốt, nhưng cũng không tệ, thấy Triệu Tình Mân chạy tới, nàng cười nói: “Sao lại chạy vội như vậy, cẩn thận tổ mẫu thấy, lại nói muội không có phép tắc.”

“Lúc này tổ mẫu còn đang ở đại môn, không có thời gian để ý đến muội đâu.” Triệu Tình Mân cầm lấy bình trà trên bàn, tự rót cho mình một chén trà, sau đó một hơi uống cạn, rồi mới nói tiếp: “Nhị tỷ, bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì, chẳng phải phụ thân nạp thiếp sao? Tính canh giờ, lúc này chắc là đang làm lễ. Không lẽ di nương mới là rơi chén trà, có lẽ không phải đâu, Xảo Nguyên di nương hầu hạ bên cạnh tổ mẫu nhiều năm, do một ta người dạy dỗ, đương nhiên là không thể kém rồi, sai lầm như vậy chắc chắn sẽ không mắc phải.” Triệu Tình Lam cười hỏi.

Theo thời gian, lúc này bên ngoài hẳn là đã ầm ĩ rồi mới phải, Triệu Tình Mân đến đây vừa đúng lúc giúp nàng xác nhận chuyện này. Không nói cái khác, nếu hôm nay mà không nháo chuyện gì, thì làm sao nàng có thể xem diễn? Nàng thật là hư mà, không ngờ còn muốn xem trò cười của phụ thân và tổ mẫu.

Nhưng nói đi nói lại, dù trong lòng nàng có thực sự muốn vậy thì chuyện này vẫn nên để cho người khác nói ra trước thì hơn, dù sao việc phụ thân nạp thiếp cũng không liên quan gì đến nàng, trong lòng nàng dù có không vui thì cũng không thể để cho người khác biết được. Dien|dann: Lê;quý-đôn

“Nhị tỷ, không phải, không phải cái này, cho đến bây giờ tân di nương còn chưa vào cửa đó.” Triệu Tình Mân lo lắng nói.

Nhị tỷ thật là có sức tưởng tượng, lại còn nghĩ ra được chuyện tân di nương làm rơi chén trà. Chuyện xảy ra lần này so với việc đó còn nghiêm trọng hơn nhiều. Lúc nãy, khi nàng ra ngoài nhìn trộm còn thấy tổ mẫu tức đến phát run, chưa biết chừng lát nữa còn có thể tức đến ngất mất. Nói tổ mẫu làm rơi chén trà còn hợp lý hơn so với tân di nương.

“Tân di nương còn chưa vào cửa?” Triệu Tình Lam cố tỏ ra ngạc nhiên nói: “Làm sao có thể như vậy được, đã đến giờ rồi mà?”

“Là thật đó, hiện giờ tổ mẫu sắp tức chết rồi, vốn tân di nương đã đến cửa, ai ngờ lại bị một cỗ kiệu khác chặn ngang lối vào, nhất quyết không cho qua, tân di nương không có cách nào qua cửa được.” Triệu Tình Mân vội vàng nói những gì nàng biết cho Triệu Tình Lam, vừa nói còn vừa cười vui vẻ.

Triệu Tình Mân còn nhỏ tuổi, suy nghĩ trong lòng cũng rất đơn giản, hôm đó nàng nhìn thấy di nương khóc, nghĩ chắc là do tân di nương vào cửa nên mới khiến cho di nương nàng như vậy, giờ chỉ cần di nương không thể vào cửa, di nương nàng sẽ không phải khóc nữa, như vậy chẳng phải rất tốt sao? “Người bên trong kiệu là ai, sao lại muốn ngăn tân di nương vào cửa?” Triệu Tình Lam vừa hỏi vừa suy đoán, tại sao Triệu Tình Mân lại đến nói cho nàng chuyện này? Theo lý thì Triệu Tình Mân phải đi tìm Triệu Tình Tuyết mới đúng. Trước giờ quan hệ giữa Triệu Tình Mân và Triệu Tình Tuyết tốt hơn so với nàng nhiều, có lẽ là do trước kia nàng làm không tốt, nghĩ bản thân là dòng chính nữ, luôn có chút thái độ xem thường thứ nữ, cho nên quan hệ với mấy tỷ muội này không thân thiết.

“Muội nghe người ta nói là phụ thân có người ở bên ngoài, bởi vì không được phụ thân đón vào cửa nên lúc này tìm tới. Nhị tỷ, chúng ta đi xem một chút đi.” Triệu Tình Mân vừa nói vừa lôi kéo tay Triệu Tình Lam.

Chỉ cần là chuyện có thể khiến cho di nương cảm thấy vui thì nàng cũng muốn coi một chút.

“Muội thật là, sao vãn bối chúng ta có thể đi xem những chuyện như vậy được? Muội vẫn nên ngoan ngoãn ngồi trong phòng cùng tỷ đi.” Triệu Tình Lam cười nói với Triệu Tình Mân, không hề có ý muốn đi.

“Tứ tỷ nói vậy, Nhị tỷ cũng nói vậy, các tỷ đều không muốn đi với muội.” Rốt cuộc thì Triệu Tình Mân vẫn là một hài tử, có chút làm nũng nói.

“Đó là vì tốt cho muội thôi, muội nghĩ một chút đi, lúc này tổ mẫu và phụ thân hẳn đang rất tức giận vì bị mất thể diện, nếu thấy tỷ muội chúng ta đến đó xem chuyện vui, không biết chừng còn giận chó đánh mèo lên chúng ta, cho nên lúc này chúng ta vẫn nên tránh xa mấy chuyện thị phi đó ra thì hơn. Có lẽ Tứ tỷ của muội cũng vì lý do đó mới không đi cùng muội.” Giờ Triệu Tình Lam mới biết, thì ra là vì Triệu Tình Tuyết không chịu đi cho nên hài tử này mới đến tìm nàng. Cũng tại nàng trải qua nhiều chuyện nên mới trở nên đa nghi, Triệu Tình Mân mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, làm sao có thể có tâm tư sâu như vậy.

“Chúng ta đứng xa một chút nhìn là được, không để cho phụ thân và tổ mẫu thấy.” Triệu Tình Mân cười nói.

“Thật là một đứa nhỏ ngốc, muội không nghĩ một chút đi, hôm nay khách khứa đến nhiều, dù đứng xa nhưng cũng không đảm bảo là không bị người khác nhìn thấy, vẫn nên không đi thì hơn. Die danle^quys do^n Tổ mẫu là người trọng quy củ, tổ mẫu mà biết sẽ lột da chúng ta đó.” Lúc này Triệu Tình Lam sẽ không dại dột mà đi ra đâu, đợi thêm lát nữa tin tức cũng sẽ truyền đến, cần gì phải khổ sở đi xem?

Triệu Tình Mân thực sự rất muốn đi xem một chút, nghe nói nữ nhân tìm đến cửa rất đẹp, không biết đẹp đến mức nào mà có thể khiến cho phụ thân không cần đến hai vị di nương trong nhà. Hơn nữa, từ hồi đến huyện Sơn Nam này, nàng cũng không có cái gì để chơi, thật vất vả mới có cơ hội, sao có thể bỏ qua đây? Nhị tỷ và Tứ tỷ thật không thú vị mà.

“Các tỷ không đi thì muội tự đi một mình.” Triệu Tình Mân vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lúc này Triệu Tình Lam không còn bất cứ nghi ngờ gì đối với Triệu Tình Mân, cho nên vội vàng kéo lại, nói: “Hôm nay tổ mẫu nhất định sẽ rất tức giận, thực sự không phải thời điểm thích hợp cho muội đi xem náo nhiệt, muội đừng có đi, nếu không lại liên lụy đến Liễu di nương, khiến nàng phải chịu khổ đấy, chẳng lẽ muội muốn thấy Liễu di nương phải chịu khổ sao?” Triệu Tình Lam không muốn nhìn thấy hài tử ngây thơ này chỉ vì tò mò mà bị giận chó đánh mèo, cho nên khuyên can.

Vốn Triệu Tình Mân cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng nghe thấy Triệu Tình Lam nói vậy, nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, đến lúc ấy chắc chắn tổ mẫu sẽ nói di nương không biết dạy dỗ, nàng có thể tránh được bị phạt nhưng di nương thì không chắc. Mấy năm nay di nương đã đáng thương lắm rồi, nàng không thể gây thêm phiền toái cho di nương được.

Triệu Tình Mân suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống ghế đối diện Triệu Tình Lam. Vẻ mặt có chút uể oải, dù nghe theo lời khuyên của Nhị tỷ, nhưng trong lòng vẫn rất không vui. Lee:Qu y?Dd oon

Triệu Tình Lam thấy vậy, cảm thấy tiểu muội này thật không tệ, ít nhất còn biết quan tâm đến mẫu thân ruột, đứa nhỏ biết hiếu thuận mới là tốt nhất, sau này nàng vẫn nên thân cận với tiểu muội này hơn một chút mới được, vì vậy cười nói: “Lục muội đừng uể oải như vậy, tỷ biết trong lòng muội cảm thấy không vui, nhưng nếu là chuyện có thể làm, tỷ đã không ngăn cản muội. Thôi thì mặc dù muội không thể đi xem náo nhiệt, nhưng ở chỗ tỷ có nhiều món ăn ngon lắm, tỷ đoán muội nhất định sẽ thích.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện