Ngày hôm sau, tin tức Vệ Lan chia tay với Tôn Vĩ đã truyền tới tai của Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch, bọn họn đương nhiên là đồng ý cả hai tay. Nói như Từ Tịch Tịch, cái tên cặn bã đó, không đánh cho hắn một trận đã là quá nương tay rồi.

Nhưng bây giờ phải nói như thế nào với ba mẹ mới là vấn đề mà Vệ Lan băn khoăn nhất. Cô quả thực sắp bị tuổi tác của mình cùng những lời thúc giục của ba mẹ làm cho phát điên rồi. Thực ra nếu như Tôn Vĩ có thể nhịn một chút, hoặc ít nhất trước khi kết hôn cũng biểu hiện tốt một chút, cô sẽ không thèm so đo với anh, mắt nhắm mắt mở mà tổ chức đám cưới. Dù sao sau khi kết hôn bọn họ cũng sẽ là người một nhà, Tôn Vĩ có keo kiệt đến mấy thì tiền của anh ta cũng chỉ chạy vào gia đình đó. Anh ta có coi cô là cái máy đẻ cũng chả sao, vợ chồng kết hôn lấy mục đích chế tạo đời sau cũng không phải là việc xấu.

Không ngờ Tôn Vĩ lại chẳng có chút tiền đồ nào, chưa gì đã lộ rõ cái đuôi hồ ly ra, kết cục cũng chỉ náo loạn được ba hồi. Đẩy tình trạng của Vệ Lan và anh ta vào thế không thể vãn hồi.

"Đừng sợ, nếu như cậu không dám về một mình, mình sẽ về cùng cậu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau nói hết hành vi của tên khốn khiếp đó, ba mẹ cậu chắc chắn sẽ hiểu thôi." Từ Tịch Tịch vỗ vai Vệ Lan, an ủi.

"Được rồi, có cái gì ghê gớm đâu, sao mặt mũi lại ủ rũ thành như thế hả. Bọn mình về cùng cậu, chúng ta cùng đánh bại tên đó." Đường Tiểu Mạn tạo dáng siêu nhân chọc cười Vệ Lan.

Người xưa thường có câu, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ba cô hợp sức lại, ngày hôm sau kéo nhau đến nhà Vệ Lan, đem tin tức đến thông báo cho hai vị phụ huynh.

Ngoài dự đoán của Vệ Lan, mẹ cô không hề nổi giận, chỉ hơi ngẩn người một chút rồi thở dài nói: “Mẹ cũng sớm đoán được, hai đứa sẽ không thành mà”.

"Tại sao?" Lần này tới lượt Vệ Lan khó hiểu.

"Nhìn biểu hiện của con không chút mặn với cậu ta, chẳng phải quá rõ sao, chỉ mình cậu ta muốn kết hôn thôi. Cậu ta cũng vậy, cậu ta không xem coi là bảo bối của mình, hoàn toàn trái ngược với ba mẹ cậu ta, bọn họ là người đàng hoàng, làm con dâu của họ, con sẽ không phải chịu khổ. Nhưng như thế chưa đủ, với phụ nữ mà nói, tìm được người thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Ba người nghe những lời này của mẹ Vệ Lan chỉ biết ngồi thừ ra. Đúng vậy, các cô đều hiểu rõ, những thứ đại loại như tình yêu liệu có thể tồn tại được bao lâu, cho dù có tìm mọi cách để níu giữ cũng không thể khiến nó trường tồn mãi mãi. Chỉ có người đàn ông thực sự quan tâm chăm sóc mình, như vậy mới là kế hoạch lâu dài. Lúc hết yêu rồi, có rất nhiều lý do để lừa đói, kết cục cũng là chia tay, những người đàn ông đó, liệu có đáng để gửi gắm cả đời không.

Ba Vệ Lan xoa đầu cô cười nói: "Chia tay thì chia tay, chúng ta sẽ tìm được người tốt hơn. Có phải con sợ mẹ mắng nên mới đưa cả Đường Tiểu Mạn và Từ Tịch Tịch về cùng không."

Đám nha đầu bị ba Vệ đoán trúng, chỉ biết cúi đầu nhìn nhau cười. Thật ra thì các cô đã quá lo lắng rồi, dù sao ba mẹ cũng chỉ muốn các cô sớm lập gia đình, nếu đối phương không đối xử tốt với bảo bối của họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đẩy con gái mình vào hố lửa.

"Mẹ là người không biết lý lẽ sao. Lúc trước muốn con qua lại với Thẩm Lai Phong là vì có người giới thiệu cậu ta, họ nói cậu ta là người tốt, đối xử với ai cũng đều ôn hoà, hơn nữa cậu ta rất thích con, mẹ cảm thấy cậu ta rất phù hợp nên mới ép buộc con. Nếu cậu ta cũng giống như Tôn Vĩ, làm sao mẹ dám giao con cho cậu ta hả. Gả con cho cậu ta rồi mẹ cũng không sống nổi."

Vệ Lan nghe mẹ nói như thế, lại nghĩ tới những việc Tôn Vĩ đã làm, không khỏi rơi nước mắt. Mình đúng là không có đầu óc mới lãng phí thời gian với loại người đó, còn làm cho ba mẹ lo lắng.

"Đừng khóc, rất khó coi." Đường Tiểu Mạn đẩy đẩy Vệ Lan, bảo cô lau nước mắt đi.

Từ Tịch Tịch cũng cảm thấy lúng túng, đành phải nói lảng sang chuyện khác: "Chú, dì, hai người không biết được đâu, cái tên Tôn Vĩ đó đúng là đồ cặn bã, nếu Vệ Lan gả cho anh ta nhất định sẽ không sống nổi một ngày dễ chịu."

"Sao vậy, hôm trước các con đi chơi, cậu ta dở trò gì sao? " Ba Vệ Lan là đàn ông nên tương đối nhạy cảm vấn đề này, lập tức cảnh giác hỏi.

Từ Tịch Tịch cao giọng nói: "Anh ta đúng là đồ lưu manh, anh ta dám lừa hướng dẫn viên du lịch anh ta là chồng Vệ Lan, làm cho hướng dẫn viên phân anh ta với Vệ Lan ở một phòng, đã thế trong phòng chỉ có một cái giường, chú nói xem, anh ta có ý đồ gì."

"Tên tiểu tử thúi đó, cậu ta không muốn sống nữa sao."Ba Vệ Lan nổi giận, muốn lôi Tôn Vĩ tới đánh cho một trận, dám giở trò với con gái của ông, cậu ta ăn gan hùm sao.

"Chú đừng vội tức giận, có bọn cháu ở đó, sao có thể để cho Vệ Lan chịu thiệt được chứ. Cũng nhờ chuyện đó, Vệ Lan mới nhìn rõ được bộ mặt của anh ta, sau đó liền chia tay anh ta ngay." Từ Tịch Tịch vội vàng can ba Vệ.

"Vệ Lan, lần sau con có bạn trai thì dẫn đến cho ba gặp mặt trước nghe chưa. Đàn ông nhìn đàn ông, sẽ chính xác hơn mấy cô gái trẻ các con."

"Vâng, con biết rồi." Vệ Lan đã lau sạch nước mắt.

Cả buối tối hôm đó Từ Tịch Tịch không tài nào ngủ được, cô vẫn suy nghĩ về câu nói của mẹ Vệ Lan: "Phụ nữ phải tìm được người đàn ông thật lòng quan tâm mình mới là quan trọng nhất." Đạo lý đơn giản đấy có nhiều người chưa hẳn đã hiểu được.

Cô nghĩ tới Tô Bách, nếu hôm đó cô không cự tuyệt anh, bây giờ có lẽ hai người đang chuẩn bị cho lễ cưới. Nhưng lúc đó tại sao cô lại tức giận như vậy, tại sao lại kịch liệt từ chối lời cầu hôn của anh, tại sao vậy? Có lẽ là do lời nói của Tô Bách, cô cảm thấy nếu như không xảy ra chuyện tối hôm đó, anh sẽ không cầu hôn với cô.

Kể từ sau khi Tô Bách giảm cân thành công, Từ Tịch Tịch không còn nghe thấy Tô Bách tỏ tình với mình nữa. Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, vẫn đứng ở chỗ đó, chưa từng bước tới gầ hơn. Lâu dần, cô bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc Tô Bách có còn thích cô không? Rốt cuộc anh vì thích cô nên mới không rời đi, hay chỉ là thói quen, thực chất trong lòng đã không còn cô nữa?

Chuyện tình yêu có lúc còn khó hơn cả làm bài thi, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, cứ đoán tới đoán lui, sau đó lại bỏ lỡ nhau.

Nửa tháng sau, Từ Tịch Tịch nhận được thông báo của Tô Bách, anh muốn kết hôn với Chung Nghị Phương. Từ Tịch Tịch cười nhạt, cô biết, Chung Nghị Phương sẽ tha thứ cho Tô Bách, bọn họ nhất định sẽ ở bên nhau. Một người đàn ông vì cô mà rung động nhiều năm như vậy nhưng lại không nhận được lời hồi đáp từ cô, bây giờ xuất hiện một cô gái cam tâm tình nguyện hi sinh vì anh ta, anh ta nhất định sẽ rời đi, có lẽ như vậy cũng tốt, cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn, đơn giản hơn.

Tô Bách và Chung Nghị Phương rất đẹp đôi, một người là đại tiểu thư nhà giàu, một người là bác sỹ khoa ngoại, hoàn mỹ vô cùng. Nhưng tại sao Từ Tịch Tịch lại không vui, tại sao vừa cúp máy nước mắt cô lại rơi, khóc cả buổi chiều, cô vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc.

Cô như vậy là do quá vui mừng vì cắt đứt được mối quan hệ dây dưa hơn hai mươi năm hay là do quá đau buồn khi mất đi một người đàn ông tâm đầu ý hợp? Cô không thể phân định được, cũng có thể là do bây giờ cô vẫn còn đang giả vờ hồ đồ.

Nửa tháng sau đó là tới đám cưới của Đường Tiểu Mạn. Kể từ sau khi đi Hải Nam về, Từ Tịch Tịch và Vệ Lan chưa gặp lại Trình Quân, trên đường đi Trình Quân và Đường Tiểu Mạn có xích mích với nhau, vì vậy bọn họ không để ý lắm tới sự mất tích của anh trong một tháng qua. Các cặp đôi trước khi kết hôn thường xảy ra các cuộc bất đồng, nhiều đôi mới kết hôn xong đã vội ly hôn, giận dỗi chút ít như hai người chỉ là chuyện nhỏ.

Vệ Lan và Từ Tịch Tịch đã bước sang tuổi 29, theo như lời đánh cuộc trước đó, hai người đành cam tâm tình nguyện làm phù dâu cho Đường Tiểu Mạn.

Hôm đó, mới sáng tinh mơ hai cô đã tới nhà Đường Tiểu Mạn. Một ngày trước hôn lễ, Đường Tiểu Mạn đã dọn về nhà mình, ngày hôm sau cô còn phải trang điểm sớm, Vệ Lan và Từ Tịch Tịch là phù dâu cho nên cũng phải tới sớm, mặc dù chuyện sau này của các cô chưa biết sẽ đi về đâu nhưng bạn của mình xuất giá, các cô cũng mừng lây.

Hai cô vừa bước vào cửa đã thấy Đường Tiểu Mạn mặc xong váy cưới, đang ngồi ở phòng khách chuẩn bị trang điểm.

Trước đây Vệ Lan đã từng ghé qua nhà Đường Tiểu Mạn một lần, trong ấn tượng của cô, nhà của Đường Tiểu Mạn giống như một cung điện, vừa lớn vừa lộng lẫy. Cô nghĩ thầm cả đời này mình cũng không bao giờ được sống ở một nơi như thế này, cho nên lần này tới đây cô phải ngắm kỹ một chút.

Nhìn xung quanh, cô thiếu chút nữa thì hét toáng lên, cô kéo cánh tay của Từ Tịch Tịch, muốn cô nhìn về phía trước.

Từ Tịch Tịch tưởng rằng Vệ Lan lại nhìn thấy món đồ nào đó quý giá, dáng vẻ ngạc nhiên của cô thật là . . . , Từ Tịch Tịch không kiên nhẫn, nói: "Cậu làm cái gì vậy, làm gì mà kích động thế?"

"Không phải, không phải." Vệ Lan liều mạng khoát tay, chỉ về trước mặt nói: "Cậu nhìn ảnh cưới đi."

Từ Tịch Tịch vừa nghe đến ảnh cưới, cũng tò mò quay đầu lại nhìn, quả thật trong phòng khách có một bức ảnh cưới lớn, cô dâu tất nhiên là Đường Tiểu Mạn, còn chú rể?

Từ Tịch Tịch không xác định được liền quay qua hỏi Đường Tiểu Mạn: "Sao trong ảnh Trình Quân nhìn lạ vậy?"

"Đó không phải anh ấy." Đường Tiểu Mạn thẳng thắn trả lời.

"Cái gì!" Lần này Từ Tịch Tịch không nhịn được, hét ầm lên, "Cậu nói cái gì, đối tượng kết hôn của cậu không phải Trình Quân sao?"

"Ai nói mình muốn kết hôn với anh ta?"

Từ Tịch Tịch nhào tới lay mạnh Đường Tiểu Mạn, "Không lẽ mới cãi nhau một chút mà cậu đã đổi luôn cả chú rể sao?"

Thợ trang điểm ngăn Từ Tịch Tịch lại, nói: "Đừng nóng, tôi còn chưa trang điểm xong cho cô ấy."

"Mình vốn không có ý định cưới anh ta, anh ta cũng biết chuyện này."

Vệ Lan và Từ Tịch Tịch ngã ngửa lên ghế, trên đời này chắc không có người thứ hai có thể bình tĩnh như Đường Tiểu Mạn, bọn họ không thể tin nổi.

"Vậy anh chàng đó là ai?" Vệ Lan chỉ vào người đàn ông ở trong ảnh nói.

Đường Tiểu Mạn nhún vai nói: "Là do ba mình chọn. Dù sao mình cũng thấy, yêu đương thì có thể tuỳ tiện chọn một người mình thích, còn chuyện kết hôn phải do ba mẹ đồng ý, việc này chả có gì mâu thuẫn với nhau cả."

Từ Tịch Tịch nghĩ kỹ lại, "Vậy trên đường về cậu cãi nhau với Trình Quân là vì chuyện này?"

"Đúng vậy, bọn mình đã thoả thuận với nhau, chuyến đi Hải Nam lần này coi như lời chia tay, anh ta cũng biết mình sẽ kết hôn với người khác, nhưng đến cuối cùng anh ta lại đổi ý, không từ bỏ được, vì vậy bọn mình mới gây gổ với nhau." Đường Tiểu Mạn hời hợt nói, giống như đang kể chuyện của người khác, những lời đó thật làm cho người ta hoài nghi, liệu cô có từng thật lòng yêu Trình Quân hay không.

"Không ngờ trên đời này lại có người có thể phân biệt rạch ròi được chuyện yêu đương và hôn nhân như cậu." Vệ Lan thở dài, cô vĩnh viễn không thể làm được như thế, cách sống của Đường Tiểu Mạn cô không bao giờ theo nổi.

Ba người không nói về chuyện đó nữa, quan niệm về tình yêu và hôn nhân của mỗi người đều khác nhau, không thể thúc ép người khác nghĩ giống mình được.

Từ Tịch Tịch cảm thấy buồn cười, thật ra so với Đường Tiểu Mạn cô cũng không tốt hơn là bao, chỉ có Vệ Lan là hoàn toàn trái ngược, cô luôn trung thành với cảm xúc của chính mình. Còn cô, chẳng phải cô cũng để cho Tô Bách chạy mất sao?

Cô tính lại ngày thì nhớ ra, hôm nay cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của Tô Bách. Tiệc cưới tất nhiên cô sẽ không tới dự, phong bao lì xì cô đã gửi bạn mang tới, thân phận của cô quá lúng túng, thậm chí lúc bỏ tiền vào phong bao cô cũng không biết nên cho vào bao nhiêu thì thích hợp.

Cả một ngày bận rộn, đón dâu, rước dâu, lại mặt, chạy đi chạy lại khắp nơi, cuối cùng bọn họ cũng đến khách sạn. Đường Tiểu Mạn mặc váy cưới trắng lộng lẫy, đang đứng ở đại sảnh nghênh đón khách cùng anh chàng lạ mặt kia, mặt cười tươi như hoa. Không biết trong lòng cô đoá hoa đó có thực sự nở rộ hay không.

Từ Tịch Tịch và Vệ Lan ngồi vào bàn người thân, nhìn người dẫn chương trình đang thao thao bất tuyệt nói, sau đó cô dâu chú rể tiến vào lễ đường, ánh đèn tập trung chiếu vào bọn họ. Trong lễ đường mọi người đều treo trên miệng nụ cười rực rỡ, chú rể cũng cười rất vui vẻ, không biết anh có từng nghĩ đến, trước đó một tháng cô dâu của anh ta vẫn đang còn ở chung một chỗ với người đàn ông khác.

Từ Tịch Tịch suy tư trong lòng nhưng vẫn cố giả bộ vui mừng, dù sao hôm nay cô cũng phải ăn thật no mới được, cùng một ngày phải chi ra hai phong bao, không ăn gì thì đúng là quá thiệt thòi.

Cô gắp một miếng tôm hùm chuẩn bị cho vào miệng, còn chưa kịp đưa vào miệng đã thấy một vật chọc vào má. Cô quay đầu sang nhìn, là một phong bao lì xì, nhìn kỹ một chút, có vẻ giống phong bao của cô. Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, Đường Tiểu Mạn đang đi thay quần áo để chuẩn bị đi mời rượu, phong bao lì xì này ở đâu ra vậy?

Cô theo bản năng quay đầu lại phía sau, so với lúc nhìn thấy ảnh cưới của Đường Tiểu Mạn, bây giờ cô còn ngạc nhiên hơn, miếng tôm hùm trong tay liền rơi xuống.

"Oh, thật lãng phí." Tô Bách thở dài, "Em cầm lấy phong bao này mà mua đồ ăn."

"Sao anh biết chỗ này mà tới?" Từ Tịch Tịch dùng chiếc đũa chỉ vào Tô Bách, kêu lên, "Anh cũng tổ chức đám cưới ở đây sao?" Không đúng, sảnh lớn ở đây đã sớm được nhà Đường Tiểu Mạn bao, Tô Bách không thể tổ chức ở đây được? Vậy tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

"Anh tới uống rượu mừng." Tô Bách chỉ vào một bàn khác, nói: "Anh ngồi bàn bên đó, anh là bạn của chú rể, đi, sang bên đó nói chuyện một chút." Nói xong, không đợi cô trả lời, anh kéo cô sang bên kia.

Bàn chưa đủ người ngồi, Tô Bách tìm cho cô một chỗ, sau đó ấn cô ngồi xuống.

Từ Tịch Tịch ghé lại gần anh, hỏi nhỏ: "Vậy hôn lễ của anh thì sao?"

"Đã hủy bỏ rồi." Tô Bách xem thường nói.

"Tại sao?"

Tô Bách cầm đũa lên, gõ vào đầu Từ Tịch Tịch một cái, vừa đánh vừa mắng: "Còn hỏi tại sao. Nhẫn cũng đưa cho em rồi, còn hỏi tại sao."

"Vậy Chung Nghị Phương thì làm thế nào?"

"Anh đã nói rõ với cô ấy, bọn anh không hợp nhau, trong lòng anh không có cô ấy, cho dù có kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc, vậy thà kết thúc sớm. Như vậy sẽ tốt cho cả hai."

Từ Tịch Tịch im lặng không nói gì, mặc dù trên mặt cô không thể hiện ra, nhưng trong lòng lại vô cùng hồi hộp. Cuối cùng Tô Bách cũng chịu ngoan ngoãn trở về bên cạnh cô, làm lốp xe dự phòng của cô.

"Anh nói cho em biết, bây giờ anh không còn là lốp xe dự phòng nữa, anh muốn làm lốp chính thức." Tô Bách thì thầm với Từ Tịch Tịch: "Tấm ga trả giường ở khách sạn, anh vẫn còn giữ lại, nếu em dám không nghe lời anh, anh sẽ công khai nó với mọi người."

Mặt Từ Tịch Tịch đỏ bừng, căm tức nhìn anh, nhưng không dám phản bác gì.

Lúc này, vợ chồng Đường Tiểu Mạn đi tới, vừa nhìn thấy Tô Bách, Đường Tiểu Mạn ngây người ra, lắp bắp nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Tới uống rượu mừng của hai người." Tô Bách kéo Từ Tịch Tịch qua, nâng chén nói: "Mấy tháng nữa sẽ tới lượt chúng tôi."

"Hai người?" Đường Tiểu Mạn chỉ Từ Tịch Tịch, cười nói.

Từ Tịch Tịch xấu hổ cúi đầu, cũng không ngừng gật đầu, trong lòng cô đang rất vui.

"Đúng rồi, Vệ Lan nghe tin này chẳng phải sẽ đau lòng mà chết sao." Đường Tiểu Mạn cười đùa.

"Ngược lại thì có." Từ Tịch Tịch chỉ về phía bàn người thân, cười nói, "Nhìn anh chàng đó đi, có quen không?"

Đường Tiểu Mạn híp mắt lại nhìn, đột nhiên hét lên: "Trời ơi, Infiniti!"

Vừa dứt lời, đã quay sang chú rể cười nói: "Bạn của anh tại sao lại đi quyến rũ chị em của em vậy."

Bên này, Triệu Trinh Bình ngồi ở ghế của Từ Tịch Tịch, anh đang cùng Vệ Lan trò chuyện nhiệt tình.

"Em cứ như vậy không giải thích gì đã chia tay với tôi, chẳng lẽ không nên nói cái gì sao?"

Vệ Lan có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi . . . tôi . . . . . ."

"Thôi vậy, tôi là người rất hào phóng, tôi sẽ không so đo với em chuyện đó nữa."

"Thật sao?" Vệ Lan nửa tin nửa ngờ.

"Đương nhiên." Triệu Trinh Bình vỗ vỗ ngực của mình, cười nói: "Dân làm ăn như chúng tôi sẽ không nói hai lời."

"Không phải anh chỉ là nhân viên theo dõi đơn hàng thôi sao?" Vệ Lan ngây ngốc hỏi, cũng không sợ làm tổn thương người khác.

"Lúc đó ba tôi đang quản lý công ty, tôi chỉ là giúp ông ấy làm chút việc đó. Hiện tại, ba tôi đã nghỉ hưu, mọi việc ở công ty giao lại cho tôi, ông ấy còn đang thúc giục tôi lập gia đình." Triệu Trinh Bình vừa nói vừa nhìn Vệ Lan, cười gian manh.

"Cái đó cũng không thể vội được." Vệ Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tránh né ý tứ trong câu nói đó.

Triệu Trinh Bình nhìn thấy ý đồ của cô, ôm vai cô cười nói: "Dù sao em cũng nói, chuyện lần trước là do em không đúng, vậy lần này coi như là bồi thường đi."

Được, được rồi, coi như là bồi thường đi, cả Vệ Lan và Từ Tịch Tịch đều nghĩ như vậy. Thật đúng là quá lời cho hai tên đàn ông thối này rồi.

~~~~~Hoàn chính văn ~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện