Bầu không khí ngột ngạt kéo dài đến tận cuối chuyến du lịch, trừ cặp của Đường Tiểu Mạn vẫn còn gắn bó keo sơn ra, mấy người còn lại đều đang ôm một bụng khó chịu, chỉ muốn tìm chỗ để trút ra. Trong chuyến đi cặp đôi keo sơn kia cũng có lúc gây sự với nhau, chỉ là ba người còn lại không thèm để ý tới, cũng không thèm quan tâm xem bọn họ vì cái gì mà cãi nhau. Bây giờ, ngay cả chuyện của mình còn không lo xong, hơi sức đâu mà quan tâm đến chuyện người khác.
Mấy ngày này, Từ Tịch Tịch đang tự hờn giỗi bản thân. Uống rượu say thất thân? Loại chuyện này mà nói ra nhất định sẽ làm trò cười cho người khác.
Kể từ khi cô cãi nhau với Tô Bách, Chung Nghị Phương đã biến mất hoàn toàn khỏi mắt cô, cô ấy không còn bám theo cô nữa, cũng không thấy bóng dáng cô ấy ở phòng làm việc. Những người trong văn phòng đều nói, người ta là đại tiểu thư, tới công ty làm việc chỉ là trò tiêu khiển, đợi đến khi chơi chán tự nhiên sẽ biến mất dạng thôi.
Từ Tịch Tịch tự biết bản thân không có cái phúc đó, cho nên hàng ngày cô vẫn đều đặn đúng giờ đi làm, cố gắng giữ được công việc nuôi thân, kìm nén cơn tức giận không tên trong người mà trưng bộ mặt tươi cười ra với người khác.
Nhưng cái tên Tô Bách kia, anh ta là cố ý không muốn cô sống tốt hơn. Cô vốn muốn quên sự kiện lần đó đi, coi như chỉ là một giấc mơ thôi. Mặc kệ anh ta tìm cách gì để giải quyết vấn đề với Chung Nghị Phương, miễn đừng lôi cô vào cuộc là được.
Tô Bách có lẽ là muốn tìm một cơ hội để nhận lỗi, muốn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút. Sau khi đi du lịch về, anh suốt ngày tìm cô.
Từ Tịch Tịch không thèm để ý tới anh, không nhận điện thoại, tin nhắn thì coi như không nhìn thấy, điện thoại bàn cũng bảo hai người kia nghe máy, vừa nghe thấy giọng của Tô Bách, bọn họ tự động sẽ nói dối. Hai người biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời như vậy là bởi vì các cô cũng muốn biết, rốt cuộc tối hôm đó, Từ Tịch Tịch đã đi đâu. Nhìn thái độ của cô với Tô Bách, trong lòng Đường Tiểu Mạn đã lờ mờ đoán ra, chuyện tối hôm đó nhất định liên quan tới Tô Bách.
Sau đó, Tô Bách tới công ty tìm cô. Lúc này Từ Tịch Tịch bỗng ngộ ra, Chung Nghị Phương có thể tìm được cô, chẳng lẽ Tô Bách lại không thể lôi cô từ dưới đất lên hay sao? Tô Bách không đi vào công ty mà chỉ đứng ở cửa đợi cô. Thậy may, anh vẫn còn thông minh hơn tên Trương Định Trữ kia, có lẽ vì vậy mà anh mới có thể đảm nhiệm được chức danh bạn thân không rõ ràng kia tận hơn hai mươi năm. Anh biết rõ tính khí của Từ Tịch Tịch, nếu không muốn phiền phức thì không nên vào công ty tìm cô, chỉ nên đứng ở cửa như một người bạn trai chờ bạn gái tan làm.
Đồng nghiệp đi ra nhìn thấy anh đứng đó, tất nhiên bọn họ sẽ không hỏi một lời, những người phụ nữ xinh đẹp như Từ Tịch Tịch, mỗi ngày đều có đàn ông chờ ở cửa công ty là chuyện rất bình thường.
Từ Tịch Tịch cũng giả vờ không nhìn thấy anh, cô len vào giữa đám người đang đi ra, muốn yên lặng chuồn đi. Chỉ tiếc, thân hình mập mạp trước kia của Tô Bách, sau khi trải qua quá trình luyện tập đã trở nên nhanh nhẹn vô cùng, thời điểm bây giờ anh có thể nhanh chóng chạy đến, chẳng tốn chút sức nào đã xách được Từ Tịch Tịch ra khỏi đám đông.
"Không muốn mất thể diện thì đi theo anh." Tô Bách nhỏ giọng uy hiếp.
Từ Tịch Tịch quả thật không muốn mất thể diện, mặc dù cô rất muốn cởi giày cao gót ra, đập thẳng vào đầu Tô Bách, nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn đi theo anh.
Tô Bách mở cửa xe ra, trên xe đang bật nhạc rất to, Từ Tịch Tịch cảm thấy kỳ lạ. Bộ dạng của anh bây giờ là muốn nói cái gì? Sao lại bật nhạc lớn như thế, là cảm thấy xấu hổ nên mới bật nhạc để đỡ lúng túng sao?
Từ Tịch Tịch giơ tay tắt nhạc đi, cô quen thuộc với xe của Tô Bách giống như xe của chính mình.
"Nói đi." Hai từ dứt khoát, tính cách Từ Tịch Tịch một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ dây dưa dài dòng. Cô đã quyết định đi theo Tô Bách thì cũng chuẩn bị tốt tinh thần để nghe xem anh nói cái gì.
Tô Bách đạp phanh, dừng xe ở một bên đường. Từ Tịch Tịch len lén liếc anh một cái, tim đập thình thịch.
Tô Bách thổi phù một hơi, lắc đầu một cái, lại lấy tay vỗ vỗ gò má, hít sâu một hơi, cuối cùng móc từ trong túi ra thứ gì đó, nắm lấy tay của Từ Tịch Tịch đeo vào.
Đứa ngốc cũng biết đó là vật gì, tất nhiên là nhẫn rồi. Từ Tịch Tịch nhìn chiếc nhẫn, suy nghĩ xem viên kim cương đó khoảng bao nhiêu carat, cô đã từng nói đùa với Tô Bách, nếu trong tương lai có một người đàn ông cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn kim cương bé xíu, cô chắc chắn sẽ cự tuyệt tại chỗ
Nhìn xem, độ lớn viên kim cương đúng là đủ điều kiện. Nhưng chỉ đủ điều kiện về vật chất, còn về tinh thần, tâm ý của Tô Bách bây giờ, hoàn toàn không đạt.
Từ Tịch Tịch không vội tháo chiếc nhẫn ra, cô chỉ giơ tay phải lên quơ quơ trước mặt anh rồi nói: "Đeo nhầm tay rồi, phải là tay trái mới đúng."
Tô Bách có chút luống cuống, vội vàng cầm lấy tay cô nói: "Vậy mang lại một lần nữa."
"Không cần." Từ Tịch Tịch rút tay về, "Chuyện đeo vào tay nào hay có đeo hay không thì có gì quan trọng, nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì."
"Muốn kết hôn với em." Tô Bách trả lời một cách tự nhiên.
"Tại sao?"
"Bởi vì, bởi vì, . . . " Mặt Tô Bách đỏ lên, lắp bắp nói, "Bởi vì đêm hôm đó, chúng ta . . . . ." A, mình nên đi chết đi thì hơn. Tô Bách thầm nghĩ, suy nghĩ một hồi lại nói ra lý do hoang đường này, anh rất yêu Từ Tịch Tịch, đây mới chính là lý do anh cầu hôn cô, chuyện đêm hôm đó chẳng qua chỉ càng khẳng định thêm tình cảm của anh với cô, nói trắng ra, đó chỉ là món khai vị, tình yêu mới là món chính.
Thế nhưng anh lại nhầm lẫn, vì vậy Từ Tịch Tịch cũng chẳng cần thiết khách khí với anh nữa: "Cho nên anh muốn chịu trách nhiệm với em đúng không?"
Tô Bách do dự, gật đầu rồi lại lắc đầu, vấn đề này sao lại khó trả lời như vậy.
Từ Tịch Tịch cười lớn: "Được rồi, sao anh có thể đơn thuần như thế hả. Chuyện tối hôm đó coi như là một phần thưởng cho tình cảm của anh dành cho em bao năm nay. Anh cũng không cần quá để ý chuyện đó, cũng không cần phải tiến tới bước này. Em bắt anh chịu trách nhiệm sao?"
Từ Tịch Tịch tháo chiếc nhẫn ra, ném trả lại cho Tô Bách, cũng không ai biết, rốt cuộc chiếc nhẫn đó rơi xuống chỗ nào. Tô Bách chỉ cảm thấy, tấm lòng của mình cũng giống như chiếc nhẫn kia, đã bị Từ Tịch Tịch ném đi một cách không thương tiếc.
Từ Tịch Tịch đẩy cửa xe, đang định bước xuống, cô quay đầu lại nói với Tô Bách: "Anh nên về làm lành với Chung Nghị Phương đi. Nếu đàn ông trong thiên hạ ngủ với em đều muốn chịu trách nhiệm, vậy em biết gả tới đâu?"
Tô Bách mím chặt môi không nói một lời, anh chỉ im lặng nhìn cô bước xuống xe, quay đầu đi. Anh không đủ can đam để ngoái đầu lại nhìn cô. Anh biết cô đang nói dối, dấu vết trên ga trải giường hôm đó là bằng chứng tốt nhất. Mặc dù bây giờ vá màng trinh cũng chỉ cần có 80 tệ, nhưng anh tin chắc rằng Từ Tịch Tịch không phải là loại người đó.
Nếu như thực sự có kinh nghiệm phong phú, cô đã không hùng hổ mắng anh nhiều như vậy, lại còn trốn tránh anh nữa.
Trong lòng cô đang nghĩ cái gì? Tô Bách đột nhiên cảm thấy, hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng thực sự hiểu được suy nghĩ của cô.
Vào lúc này, Tôn Vĩ cũng đang vô cùng đau đầu, anh ta càng lúc càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi Vệ Lan. Hoặc có thể nói là, anh ta đang cố tình không hiểu ý của cô, anh ta giả vờ không nhìn thấy ám hiệu chia tay cô phát ra, vẫn làm theo ý của mình, dây dưa không dứt với Vệ Lan.
Vệ Lan cảm thấy vô cùng phiền phức, cô rất mệt mỏi, cô đã không còn một chút thiện cảm nào với Tôn Vĩ nữa, nhưng anh ta lại không chịu dừng lại, cứ xuất hiện dai dẳng trước mặt cô như con ruồi đuổi mãi không được.
Tôn Vĩ nắm được điểm yếu của Vệ Lan là dễ mềm lòng, vì thế mới làm ra cái trò bám đuổi không ngừng này, anh ta muốn một lần nữa dụ dỗ Vệ Lan quay lại. Lúc trước cũng vì tính cách này của Vệ Lan mà anh ta quyết định hẹn hò cô, với một người vắt cổ chày ra nước như Tôn Vĩ, nếu qua lại với một cô gái có tính cách mạnh mẽ, chỉ sợ anh ta sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng anh ta nhầm rồi, anh ta không biết rằng một người phụ nữ có vẻ ngoài càng yếu đuối, đến lúc tức giận lại càng cương quyết trị tội anh ta sao.
Vệ Lan đang soạn thảo văn bản, Tôn Vĩ đứng bên cạnh cô, nói lảm nhảm làm phiền cô. Cô đã nhịn mấy lần, lần này cô không chịu được nữa, bởi cô nhận ra rằng, nếu không nói rõ mọi chuyện ra Tôn Vĩ sẽ không bao giờ chịu từ bỏ.
Cô hung hăng ném tập tài liệu xuống bàn, nhìn chằm chằm Tôn Vĩ nói: "Tôn Vĩ, chúng ta đã chia tay rồi, từ này về sau anh đừng tới làm phiền tôi nữa."
Âm thanh không quá lớn, nhưng cũng đủ để cho đồng nghiệp ở bên cạnh nghe thấy, chỉ có như thế mới có thể làm anh ta hoàn toàn từ bỏ.
Tôn Vĩ không ngờ tới, Vệ Lan bình thường nhút nhát, hôm nay lại có thể lớn tiếng với anh trước mặt đồng nghiệp, mặt anh ta xị xuống. Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiêm mặt, cố nói để thay đổi tình hình: "Vệ Lan, đừng nói nhảm, em vẫn còn tức giận sao. Hôm đó là anh không đúng, em đừng trẻ con như thế chứ."
Vệ Lan biết anh ta luôn sĩ diện hão, nhưng không ngờ anh ta lại một lời đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cô. Người khác nghe những lời anh ta nói, nhất định sẽ cho là cô chuyện bé xé ra to, nổi tính đại tiểu thư lên.
Cô tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Tôn Vĩ, mắng: “Tên họ Tôn kia, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi nói, chúng ta đã chia tay rồi, hơn nữa, là tôi không muốn qua lại với anh nữa, tôi đá anh, hiểu chưa?” Lời này là Vệ Lan học được của Từ Tịch Tịch, trước kia cô nghe thấy Từ Tịch Tịch nói thế để đá một anh chàng.
Chuyện thành ra thế này, người trong văn phòng đều nghe thấy hết, Tôn Vĩ tức giận nhìn bốn phía, mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, bọn họ đang xì xầm cười sau lưng anh ta.
Tôn Vĩ nổi trận lôi đình, đang ở chỗ đông người nên anh ta không thể động thủ với Vệ Lan được. Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ hạ nhục, không những thế, còn là một người phụ nữ có vẻ ngoài không chút sát thương nào, nhưng những lời cô nói ra so với bom nguyên tử còn mạnh hơn.
"Vệ Lan, ý của em là gì?" Tôn Vĩ biết rõ còn hỏi, còn sợ bản thân mất mặt chưa đủ.
Vệ Lan trừng mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Có ý gì, trong lòng anh tự hiểu lấy. Về sau, giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, tôi nghĩ, bạn bè cũng không cần phải làm nữa, cứ như vậy đi." Vệ Lan cầm báo cáo lên, xoay người rời đi. Cô thà bị quản lý mắng một trận còn hơn đứng đây dây dưa, lảm nhảm với Tôn Vĩ.
"Dây chuyền tôi tặng cô, trả lại cho tôi." Tôn Vĩ hét lớn.
Anh ta nói ra rồi, anh ta thực sự nói ra rồi, Vệ Lan thầm hô vang trong lòng, “Vạn tuế”. Anh ta lại dám đòi lại quà trước mặt bao nhiêu người như thế, không cần phải nói cũng biết, sau này mặt mũi của anh ta ở trong công ty cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Chuyện này cứ thế thông qua công cụ thuận tiện nhất, nhanh chóng nhất, chính là miệng, truyền đi hết từng người từng người một trong công ty.
Vệ Lan cảm thấy, lần này cô trả được thù rồi, những uất ức phải chịu trước kia cũng không là cái gì nữa. Chuyện yêu đương này, thứ Tôn Vĩ mất đi còn nhiều hơn cô. Cô để cho anh ta cầm lại cái dây chuyền rách kia đi lừa gạt cô gái khác đi, chỉ sợ là trên đời này sẽ không cô gái thứ hai nào ngu ngốc như Vệ Lan.
Vệ Lan quay đầu lại, hài lòng nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tôn Vĩ, cười nói: "Tốt thôi, tôi sẽ trả lại cho anh, cả cái lắc tay tặng kèm kia tôi cũng sẽ trả lại cho anh. Nhớ lấy, lần sau có đem vòng đi tặng, thì cũng mang cả quà tặng kèm theo luôn. Đừng chia làm hai lần nữa, để người ta biết được, anh sẽ phải chịu thêm một lần mất mặt nữa đấy."
Tôn Vĩ bị Vệ Lan châm chọc, tức đến phát điên, nhưng đây là nơi công cộng, anh ta có thể làm được gì chứ, người tạo ra cục diện này không phải chính là anh ta sao?
Vệ Lan đột nhiên cảm thấy Tôn Vĩ có chút đáng thương, anh ta cũng không phải là người xấu xa, chỉ tiếc, thói quen của anh ta lại không tốt chút nào, cô không thể chịu nổi tính cách đó. Cô chợt nhớ tới ba mẹ anh ta, tại sao hai người tốt như vậy lại có thể giáo dục con cái thành ra thế này? Bọn họ suýt nữa đã trở thành ba mẹ chồng của cô, cô cũng có chút thương cảm với họ. Còn nữa, cô nhớ tới căn hộ mới kia, cô cũng chút nữa là mang đồ tới đó ở. Bây giờ tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi, không có ba mẹ chồng, không có căn hộ mới, quan trọng nhất chính là, không có bạn trai nữa, không còn cảm giác vui vẻ lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại sự mất mát.
Mấy ngày này, Từ Tịch Tịch đang tự hờn giỗi bản thân. Uống rượu say thất thân? Loại chuyện này mà nói ra nhất định sẽ làm trò cười cho người khác.
Kể từ khi cô cãi nhau với Tô Bách, Chung Nghị Phương đã biến mất hoàn toàn khỏi mắt cô, cô ấy không còn bám theo cô nữa, cũng không thấy bóng dáng cô ấy ở phòng làm việc. Những người trong văn phòng đều nói, người ta là đại tiểu thư, tới công ty làm việc chỉ là trò tiêu khiển, đợi đến khi chơi chán tự nhiên sẽ biến mất dạng thôi.
Từ Tịch Tịch tự biết bản thân không có cái phúc đó, cho nên hàng ngày cô vẫn đều đặn đúng giờ đi làm, cố gắng giữ được công việc nuôi thân, kìm nén cơn tức giận không tên trong người mà trưng bộ mặt tươi cười ra với người khác.
Nhưng cái tên Tô Bách kia, anh ta là cố ý không muốn cô sống tốt hơn. Cô vốn muốn quên sự kiện lần đó đi, coi như chỉ là một giấc mơ thôi. Mặc kệ anh ta tìm cách gì để giải quyết vấn đề với Chung Nghị Phương, miễn đừng lôi cô vào cuộc là được.
Tô Bách có lẽ là muốn tìm một cơ hội để nhận lỗi, muốn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút. Sau khi đi du lịch về, anh suốt ngày tìm cô.
Từ Tịch Tịch không thèm để ý tới anh, không nhận điện thoại, tin nhắn thì coi như không nhìn thấy, điện thoại bàn cũng bảo hai người kia nghe máy, vừa nghe thấy giọng của Tô Bách, bọn họ tự động sẽ nói dối. Hai người biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời như vậy là bởi vì các cô cũng muốn biết, rốt cuộc tối hôm đó, Từ Tịch Tịch đã đi đâu. Nhìn thái độ của cô với Tô Bách, trong lòng Đường Tiểu Mạn đã lờ mờ đoán ra, chuyện tối hôm đó nhất định liên quan tới Tô Bách.
Sau đó, Tô Bách tới công ty tìm cô. Lúc này Từ Tịch Tịch bỗng ngộ ra, Chung Nghị Phương có thể tìm được cô, chẳng lẽ Tô Bách lại không thể lôi cô từ dưới đất lên hay sao? Tô Bách không đi vào công ty mà chỉ đứng ở cửa đợi cô. Thậy may, anh vẫn còn thông minh hơn tên Trương Định Trữ kia, có lẽ vì vậy mà anh mới có thể đảm nhiệm được chức danh bạn thân không rõ ràng kia tận hơn hai mươi năm. Anh biết rõ tính khí của Từ Tịch Tịch, nếu không muốn phiền phức thì không nên vào công ty tìm cô, chỉ nên đứng ở cửa như một người bạn trai chờ bạn gái tan làm.
Đồng nghiệp đi ra nhìn thấy anh đứng đó, tất nhiên bọn họ sẽ không hỏi một lời, những người phụ nữ xinh đẹp như Từ Tịch Tịch, mỗi ngày đều có đàn ông chờ ở cửa công ty là chuyện rất bình thường.
Từ Tịch Tịch cũng giả vờ không nhìn thấy anh, cô len vào giữa đám người đang đi ra, muốn yên lặng chuồn đi. Chỉ tiếc, thân hình mập mạp trước kia của Tô Bách, sau khi trải qua quá trình luyện tập đã trở nên nhanh nhẹn vô cùng, thời điểm bây giờ anh có thể nhanh chóng chạy đến, chẳng tốn chút sức nào đã xách được Từ Tịch Tịch ra khỏi đám đông.
"Không muốn mất thể diện thì đi theo anh." Tô Bách nhỏ giọng uy hiếp.
Từ Tịch Tịch quả thật không muốn mất thể diện, mặc dù cô rất muốn cởi giày cao gót ra, đập thẳng vào đầu Tô Bách, nhưng cô vẫn phải ngoan ngoãn đi theo anh.
Tô Bách mở cửa xe ra, trên xe đang bật nhạc rất to, Từ Tịch Tịch cảm thấy kỳ lạ. Bộ dạng của anh bây giờ là muốn nói cái gì? Sao lại bật nhạc lớn như thế, là cảm thấy xấu hổ nên mới bật nhạc để đỡ lúng túng sao?
Từ Tịch Tịch giơ tay tắt nhạc đi, cô quen thuộc với xe của Tô Bách giống như xe của chính mình.
"Nói đi." Hai từ dứt khoát, tính cách Từ Tịch Tịch một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không bao giờ dây dưa dài dòng. Cô đã quyết định đi theo Tô Bách thì cũng chuẩn bị tốt tinh thần để nghe xem anh nói cái gì.
Tô Bách đạp phanh, dừng xe ở một bên đường. Từ Tịch Tịch len lén liếc anh một cái, tim đập thình thịch.
Tô Bách thổi phù một hơi, lắc đầu một cái, lại lấy tay vỗ vỗ gò má, hít sâu một hơi, cuối cùng móc từ trong túi ra thứ gì đó, nắm lấy tay của Từ Tịch Tịch đeo vào.
Đứa ngốc cũng biết đó là vật gì, tất nhiên là nhẫn rồi. Từ Tịch Tịch nhìn chiếc nhẫn, suy nghĩ xem viên kim cương đó khoảng bao nhiêu carat, cô đã từng nói đùa với Tô Bách, nếu trong tương lai có một người đàn ông cầu hôn cô bằng chiếc nhẫn kim cương bé xíu, cô chắc chắn sẽ cự tuyệt tại chỗ
Nhìn xem, độ lớn viên kim cương đúng là đủ điều kiện. Nhưng chỉ đủ điều kiện về vật chất, còn về tinh thần, tâm ý của Tô Bách bây giờ, hoàn toàn không đạt.
Từ Tịch Tịch không vội tháo chiếc nhẫn ra, cô chỉ giơ tay phải lên quơ quơ trước mặt anh rồi nói: "Đeo nhầm tay rồi, phải là tay trái mới đúng."
Tô Bách có chút luống cuống, vội vàng cầm lấy tay cô nói: "Vậy mang lại một lần nữa."
"Không cần." Từ Tịch Tịch rút tay về, "Chuyện đeo vào tay nào hay có đeo hay không thì có gì quan trọng, nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì."
"Muốn kết hôn với em." Tô Bách trả lời một cách tự nhiên.
"Tại sao?"
"Bởi vì, bởi vì, . . . " Mặt Tô Bách đỏ lên, lắp bắp nói, "Bởi vì đêm hôm đó, chúng ta . . . . ." A, mình nên đi chết đi thì hơn. Tô Bách thầm nghĩ, suy nghĩ một hồi lại nói ra lý do hoang đường này, anh rất yêu Từ Tịch Tịch, đây mới chính là lý do anh cầu hôn cô, chuyện đêm hôm đó chẳng qua chỉ càng khẳng định thêm tình cảm của anh với cô, nói trắng ra, đó chỉ là món khai vị, tình yêu mới là món chính.
Thế nhưng anh lại nhầm lẫn, vì vậy Từ Tịch Tịch cũng chẳng cần thiết khách khí với anh nữa: "Cho nên anh muốn chịu trách nhiệm với em đúng không?"
Tô Bách do dự, gật đầu rồi lại lắc đầu, vấn đề này sao lại khó trả lời như vậy.
Từ Tịch Tịch cười lớn: "Được rồi, sao anh có thể đơn thuần như thế hả. Chuyện tối hôm đó coi như là một phần thưởng cho tình cảm của anh dành cho em bao năm nay. Anh cũng không cần quá để ý chuyện đó, cũng không cần phải tiến tới bước này. Em bắt anh chịu trách nhiệm sao?"
Từ Tịch Tịch tháo chiếc nhẫn ra, ném trả lại cho Tô Bách, cũng không ai biết, rốt cuộc chiếc nhẫn đó rơi xuống chỗ nào. Tô Bách chỉ cảm thấy, tấm lòng của mình cũng giống như chiếc nhẫn kia, đã bị Từ Tịch Tịch ném đi một cách không thương tiếc.
Từ Tịch Tịch đẩy cửa xe, đang định bước xuống, cô quay đầu lại nói với Tô Bách: "Anh nên về làm lành với Chung Nghị Phương đi. Nếu đàn ông trong thiên hạ ngủ với em đều muốn chịu trách nhiệm, vậy em biết gả tới đâu?"
Tô Bách mím chặt môi không nói một lời, anh chỉ im lặng nhìn cô bước xuống xe, quay đầu đi. Anh không đủ can đam để ngoái đầu lại nhìn cô. Anh biết cô đang nói dối, dấu vết trên ga trải giường hôm đó là bằng chứng tốt nhất. Mặc dù bây giờ vá màng trinh cũng chỉ cần có 80 tệ, nhưng anh tin chắc rằng Từ Tịch Tịch không phải là loại người đó.
Nếu như thực sự có kinh nghiệm phong phú, cô đã không hùng hổ mắng anh nhiều như vậy, lại còn trốn tránh anh nữa.
Trong lòng cô đang nghĩ cái gì? Tô Bách đột nhiên cảm thấy, hai mươi mấy năm qua, anh chưa từng thực sự hiểu được suy nghĩ của cô.
Vào lúc này, Tôn Vĩ cũng đang vô cùng đau đầu, anh ta càng lúc càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi Vệ Lan. Hoặc có thể nói là, anh ta đang cố tình không hiểu ý của cô, anh ta giả vờ không nhìn thấy ám hiệu chia tay cô phát ra, vẫn làm theo ý của mình, dây dưa không dứt với Vệ Lan.
Vệ Lan cảm thấy vô cùng phiền phức, cô rất mệt mỏi, cô đã không còn một chút thiện cảm nào với Tôn Vĩ nữa, nhưng anh ta lại không chịu dừng lại, cứ xuất hiện dai dẳng trước mặt cô như con ruồi đuổi mãi không được.
Tôn Vĩ nắm được điểm yếu của Vệ Lan là dễ mềm lòng, vì thế mới làm ra cái trò bám đuổi không ngừng này, anh ta muốn một lần nữa dụ dỗ Vệ Lan quay lại. Lúc trước cũng vì tính cách này của Vệ Lan mà anh ta quyết định hẹn hò cô, với một người vắt cổ chày ra nước như Tôn Vĩ, nếu qua lại với một cô gái có tính cách mạnh mẽ, chỉ sợ anh ta sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng anh ta nhầm rồi, anh ta không biết rằng một người phụ nữ có vẻ ngoài càng yếu đuối, đến lúc tức giận lại càng cương quyết trị tội anh ta sao.
Vệ Lan đang soạn thảo văn bản, Tôn Vĩ đứng bên cạnh cô, nói lảm nhảm làm phiền cô. Cô đã nhịn mấy lần, lần này cô không chịu được nữa, bởi cô nhận ra rằng, nếu không nói rõ mọi chuyện ra Tôn Vĩ sẽ không bao giờ chịu từ bỏ.
Cô hung hăng ném tập tài liệu xuống bàn, nhìn chằm chằm Tôn Vĩ nói: "Tôn Vĩ, chúng ta đã chia tay rồi, từ này về sau anh đừng tới làm phiền tôi nữa."
Âm thanh không quá lớn, nhưng cũng đủ để cho đồng nghiệp ở bên cạnh nghe thấy, chỉ có như thế mới có thể làm anh ta hoàn toàn từ bỏ.
Tôn Vĩ không ngờ tới, Vệ Lan bình thường nhút nhát, hôm nay lại có thể lớn tiếng với anh trước mặt đồng nghiệp, mặt anh ta xị xuống. Nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, nghiêm mặt, cố nói để thay đổi tình hình: "Vệ Lan, đừng nói nhảm, em vẫn còn tức giận sao. Hôm đó là anh không đúng, em đừng trẻ con như thế chứ."
Vệ Lan biết anh ta luôn sĩ diện hão, nhưng không ngờ anh ta lại một lời đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên người cô. Người khác nghe những lời anh ta nói, nhất định sẽ cho là cô chuyện bé xé ra to, nổi tính đại tiểu thư lên.
Cô tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Tôn Vĩ, mắng: “Tên họ Tôn kia, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi nói, chúng ta đã chia tay rồi, hơn nữa, là tôi không muốn qua lại với anh nữa, tôi đá anh, hiểu chưa?” Lời này là Vệ Lan học được của Từ Tịch Tịch, trước kia cô nghe thấy Từ Tịch Tịch nói thế để đá một anh chàng.
Chuyện thành ra thế này, người trong văn phòng đều nghe thấy hết, Tôn Vĩ tức giận nhìn bốn phía, mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, bọn họ đang xì xầm cười sau lưng anh ta.
Tôn Vĩ nổi trận lôi đình, đang ở chỗ đông người nên anh ta không thể động thủ với Vệ Lan được. Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ hạ nhục, không những thế, còn là một người phụ nữ có vẻ ngoài không chút sát thương nào, nhưng những lời cô nói ra so với bom nguyên tử còn mạnh hơn.
"Vệ Lan, ý của em là gì?" Tôn Vĩ biết rõ còn hỏi, còn sợ bản thân mất mặt chưa đủ.
Vệ Lan trừng mắt nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Có ý gì, trong lòng anh tự hiểu lấy. Về sau, giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, tôi nghĩ, bạn bè cũng không cần phải làm nữa, cứ như vậy đi." Vệ Lan cầm báo cáo lên, xoay người rời đi. Cô thà bị quản lý mắng một trận còn hơn đứng đây dây dưa, lảm nhảm với Tôn Vĩ.
"Dây chuyền tôi tặng cô, trả lại cho tôi." Tôn Vĩ hét lớn.
Anh ta nói ra rồi, anh ta thực sự nói ra rồi, Vệ Lan thầm hô vang trong lòng, “Vạn tuế”. Anh ta lại dám đòi lại quà trước mặt bao nhiêu người như thế, không cần phải nói cũng biết, sau này mặt mũi của anh ta ở trong công ty cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Chuyện này cứ thế thông qua công cụ thuận tiện nhất, nhanh chóng nhất, chính là miệng, truyền đi hết từng người từng người một trong công ty.
Vệ Lan cảm thấy, lần này cô trả được thù rồi, những uất ức phải chịu trước kia cũng không là cái gì nữa. Chuyện yêu đương này, thứ Tôn Vĩ mất đi còn nhiều hơn cô. Cô để cho anh ta cầm lại cái dây chuyền rách kia đi lừa gạt cô gái khác đi, chỉ sợ là trên đời này sẽ không cô gái thứ hai nào ngu ngốc như Vệ Lan.
Vệ Lan quay đầu lại, hài lòng nhìn vẻ mặt ủ rũ của Tôn Vĩ, cười nói: "Tốt thôi, tôi sẽ trả lại cho anh, cả cái lắc tay tặng kèm kia tôi cũng sẽ trả lại cho anh. Nhớ lấy, lần sau có đem vòng đi tặng, thì cũng mang cả quà tặng kèm theo luôn. Đừng chia làm hai lần nữa, để người ta biết được, anh sẽ phải chịu thêm một lần mất mặt nữa đấy."
Tôn Vĩ bị Vệ Lan châm chọc, tức đến phát điên, nhưng đây là nơi công cộng, anh ta có thể làm được gì chứ, người tạo ra cục diện này không phải chính là anh ta sao?
Vệ Lan đột nhiên cảm thấy Tôn Vĩ có chút đáng thương, anh ta cũng không phải là người xấu xa, chỉ tiếc, thói quen của anh ta lại không tốt chút nào, cô không thể chịu nổi tính cách đó. Cô chợt nhớ tới ba mẹ anh ta, tại sao hai người tốt như vậy lại có thể giáo dục con cái thành ra thế này? Bọn họ suýt nữa đã trở thành ba mẹ chồng của cô, cô cũng có chút thương cảm với họ. Còn nữa, cô nhớ tới căn hộ mới kia, cô cũng chút nữa là mang đồ tới đó ở. Bây giờ tất cả mọi thứ đều kết thúc rồi, không có ba mẹ chồng, không có căn hộ mới, quan trọng nhất chính là, không có bạn trai nữa, không còn cảm giác vui vẻ lúc đầu, hiện tại chỉ còn lại sự mất mát.
Danh sách chương