Bây giờ đã sẩm tối, sắp tới giờ giới nghiêm. Nhưng dân chúng ở Đại Đường khá cởi mở, có rất nhiều người vừa ăn cơm tối vừa nói chuyện phiếm ở bên ngoài, vẫn còn rất náo nhiệt. Nhưng sự náo nhiệt này giống như nước sôi bảy, tám chục độ, chỉ cần ném vào đó một vật có nhiệt độ cực cao vào thì nước kia trong nháy mắt sẽ sôi trào - giống như sắc mặt trắng bệch đầy kinh hoàng của người đàn ông kia.

Lúc ông ta hô to nhà họ Xa có quỷ quậy phá, tất cả mọi người trong tiệm mì đều đứng dậy, không hẹn mà cùng đi tới hỏi chuyện. Thậm chí, người có gan hơn còn chạy về hướng nhà họ Xa.

Ba người Cố Duệ đang cắm cúi ăn mì nghe thấy thế đều ngước lên nhìn nhau, sau đó đồng loạt buông đũa xuống.

“Đi hay là không đi?”

Lý Đại Hùng: “Hay là… ăn xong rồi tính?”

Cố Duệ: “Vậy sao được! Diệt quỷ trừ yêu là thiên chức của mấy người mà… Cho nên, ân nhân, ngài cứ đi trước đi! Ta và Đại Hùng sẽ đuổi theo sau.”

Lý Đại Hùng: “Cái này có thể này! Sư phụ luôn quan tâm săn sóc người bị thương, luôn là đồng đạo mẫu mực!”

“Hừm! Hai đứa nhãi ranh này!”

Tên đầu trọc trừng mắt nhìn hai người, sau đó bất đắc dĩ buông bát mì du hành thơm ngào ngạt xuống để đi đến nhà họ Xa.

Cố Duệ và Lý Đại Hùng nhìn nhau rồi cùng vỗ tay.

Ố dề!

Nhưng hai người vẫn nhanh chóng ăn xong bát mì rồi xuôi theo dòng người đi đến nhà họ Xa.

Nhà họ Xa đúng là nhà giàu của trấn.

Tuy rằng không bì được sự phong lưu, bề thế, lịch sự, tao nhã và xa hoa với phủ đệ của giới quý tộc, nhưng so với thường dân, trang viên của nhà họ Xa to gấp mười hay hai mươi lần tổng diện tích nhà của người thường.

Trấn Đông Liễu chỉ được xem như một góc ở Phạm Dương. Cho dù là thương nghiệp hay nông nghiệp đều không nổi trội nhưng cú núi của nhà họ Xa lại khiến giới nhà giàu và giới quý tộc yêu thích, và hình thành nên loại sản xuất công nghiệp này. Nên số tiền đổ về trấn Đông Liễu không hề ít, nhưng năm phần mười trong đó là chảy vào túi của nhà họ Xa.

“Giàu có như vậy, hèn gì lại ngang ngược như thế.” Tuy rằng Lý Đại Hùng hâm mộ nhà người ta có tiền nhưng loại làm giàu bất nhân này, hắn ta cực kỳ chán ghét.

Không phải Vương Tiểu Nha bị như vậy là do nhà họ Xa hại sao? Dù rằng lại nhiều thêm một con khỉ…

Lý Đại Hùng và Cố Duệ vừa muốn bước vào cổng đã bị hộ vệ ngăn lại.

Hai người bọn họ cũng xui. Lúc nãy, tình trạng khá hỗn loạn, hộ vệ đều chạy vào bên trong trang viên cả, không có ai giữ ở cửa nên có rất nhiều người công khai đi vào. Nhưng lúc đó Cố Duệ và Lý Đại Hùng đang ăn mì, làm lỡ mất thời cơ tốt. Lúc cả hai tới nhà họ Xa thì hộ vệ đã chạy ra ngăn ở cổng, vừa đúng lúc không cho hai người tiến vào.

Không vào được cửa chính, Lý Đại Hùng uể oải nói: “Sớm biết vậy đã không ăn bát mì kia.”

Cố Duệ lạnh lùng liếc hắn ta.

“Được rồi, dù có biết trước thì ta vẫn sẽ ăn.” Lý Đại Hùng gãi đầu.

“Được rồi, theo ta.”

Cố Duệ mang theo Lý Đại Hùng vòng ra cửa sau. Hai người vẫn dùng trò cũ – trèo tường.

Nói đến kỹ thuật trèo tường này, chọn địa điểm là bước quan trọng nhất!

Đầu tiên, phải có cây che chắn!

Nhưng Cố Duệ vừa được Lý đại Hùng giúp đỡ leo từ tường qua cây, đang định nhảy xuống thì nghe được tiếng mở cửa “kẽo kẹt” ở bên kia tường.

Có người!

Cố Duệ không kịp tránh né. Nếu bây giờ trèo lên cao hơn nhất định sẽ tạo ra âm thanh, cho nên…

Lý Đại Hùng cũng vừa mới leo lên, hắn ta đang định trực tiếp nhảy xuống thì bị Cố Duệ kéo tay áo lại. Hắn ta quay đầu nhìn lại thì thấy Cố Duệ sờ cái cây một cái rồi tuột xuống dưới, trượt vào trong lùm cây.

Có người!

Hắn ta cũng nghe được, nên bắt chước theo Cố Duệ tuột xuống. Tuy thằng nhãi này không được thông minh lắm nhưng vì được tên đầu trọc dạy dỗ nên khá nhanh nhẹn. Chớp mắt hắn ta đã ở bên cạnh Cố Duệ.

Lúc này, trời đã chìm vào đêm đen thăm thẳm. Hai người ngồi xổm dưới góc tường bên cạnh cái cây. Xung quanh có lá cây che chắn nên rất khó phát hiện ra. Hai người có thể nghe được tiếng bước chân bước đi trên con đường nhỏ gần tường.

Bước chân rất vội. Hơn nữa nghe có vẻ rất nặng nề, hình như bọn họ đang khiêng vật gì đó.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần…

Mắt Cố Duệ lóe lên. Mũi Lý Đại Hùng hấp háy, vẻ mặt khó chịu. Cố Duệ nhìn hắn ta, không nói gì cả.

Hai người cứ ngồi như thế cho đến khi đám người kia khiêng thi thể bước lại gần.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân biến mất.

Hai người Cố Duệ căng thẳng. “Bọn họ phát hiện ra sao?”

“Sao thế?”

“Hình như ta ngửi được mùi mì du hành.”

“Cái tên này, mũi thính như chó… Tối hôm qua ông đây ăn mì du hành… Đừng lằng nhằng nữa, đi mau… Ta cảm đang thấy không yên lòng đây…”

Mấy người phía sau cũng cảm thấy căng thẳng, âm thanh run run theo, sau đó vội vã bước tiếp.

Một lát sau…

Hai người Cố Duệ chui từ lùm cây ra.

Lý Đại Hùng vẫn cảm thấy sợ hãi, hắn ngắt mũi mình một cái rồi hạ giọng nói với Cố Duệ: “Khỉ, cô có ngửi thấy mùi…”

“Có thoang thoảng…” Cố Duệ cẩn thận ngửi lại một chút rồi nói: “Mùi xác thối?”

Lúc trước Cố Duệ đã nhìn thấy vẻ mặt của Lý Đại Hùng khi gặp phải những thi thể trong rừng Quỷ Khốc, vẻ mặt của hắn ta lúc đó giống như bây giờ vậy, rất khó chịu.

Có lẽ mũi hắn ta thính hơn người thường, cho nên mùi thối ngửi được cũng nặng hơn.

Nên việc mặt hắn ta nhăn nhó như vậy cũng không kỳ lạ.

Lý Đại Hùng nhếch miệng: “Ừm, còn thối hơn mấy cái xác trong rừng Quỷ Khốc… Những cái đó khá khô, còn cái này…”

“Nhiều nước?” Cố Duệ hỏi.

Câu nói xen ngang này của cô khiến Lý Đại Hùng không thể nói tiếp.

“Nhiều nước? Khỉ à, cô có thể im lặng một chút được không?”

“Đại Hùng, ngươi ngửi cái này thử xem.”

Cố Duệ dùng một nhánh cây nhỏ quét một đường trên đất rồi đưa tới trước mặt Lý Đại Hùng.

“Cái gì vậy? Ta không ngửi đâu.”

“Một cái chân gà.”

Lý Đại Hùng phi đến gần và ngửi… Hắn ta vừa ngửi vừa nói: “Là thi dịch (*), xuất hiện tình trạng hôi thối từ năm, sáu ngày trước, hơn nữa từng bị ngâm xuống nước…”

A, người này đâu chỉ có mũi chó. Hắn ta còn là Hao Thiên Khuyển!

“Nhà họ Xa thế mà lại có một người đã chết năm, sáu ngày… Đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì mà.”

Ấn tượng của Lý Đại Hùng với nhà họ Xa không hề tốt đẹp. Cố Duệ cũng không có cảm tình gì với nhà này. Hai người đều bĩu môi dè bĩu.

“Nhưng mà chuyện nhà họ Xa có quỷ có phải là vì người chết này không? Không phải Vương Tinh cũng ở nhà họ Xa chứ?”

Cái này thì không chắc.

Cố Duệ không dám chắc, nhưng chuyện con cú núi và việc nhà họ Xa nhiều lần bức ép khiêng kiệu hoa đi vào rừng Quỷ Khốc thật sự rất đáng ngờ. Cho dù bọn họ không phải là chủ mưu thì chắc chắn cũng có liên quan.

Càng suy nghĩ càng cảm thấy tòa nhà to lớn này âm u và đầy nguy hiểm.

“Chúng ta đi tìm sư phụ của ngươi đi… Sẵn tiện đem chuyện này nói với vị Lư đại nhân kia.” Lời đề nghị của Cố Duệ cũng là mong muốn trong lòng Lý Đại Hùng lúc này. Lúc nãy hai người đứng từ cửa lớn nhìn vào thấy có rất nhiều dân trong trấn tụ tập ở trong tiền sảnh, bây giờ hai người chỉ cần tự nhiên đi ra bên ngoài là được.

Lúc rời đi, Cố Duệ nhìn lại cái cửa nhỏ xa xa kia.

Người đó chết ở trong kia?

Năm, sáu ngày?



Bên ngoài sảnh là một mớ hỗn loạn, không ít người đến xem náo nhiệt bị hoảng sợ khi nhìn thấy một ông già điên điên khùng khùng chạy qua chạy lại trước linh đường trong tiền viện.

Ông ta cứ lẩm bẩm: “Quỷ, quỷ, nó đã quay lại… Quỷ… Quỷ…”

Ông ta như đang muốn nói với ai đó nhưng lại sợ hãi những người đứng xung quanh. Cho nên ông ta cứ chạy qua chạy lại trong linh đường không lớn không nhỏ kia. Tay ông ta không ngừng khua loạn xạ, mặt mày xanh mét, đôi mắt dữ tợn đầy tơ máu. Bộ dạng của ông ta trông rất kinh khủng.

Người của nhà họ Xa muốn khống chế ông ta nhưng không được vì đúng lúc này, đám người Lư Dịch Chi đã đuổi tới. Anh ta vung tay lên, bọn nha dịch liền ngăn người của nhà họ Xa ở bên ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người đều ở bên ngoài tiền sảnh mà Lư Dịch Chi đứng ở gần ngưỡng cửa. Hai tay chắp sau lưng, anh ta bình tĩnh nhìn ông già đang nổi điên ở bên trong…

Một lúc lâu sau, anh ta hỏi người đứng kế bên, Xa viên ngoại, người đang mặc một bộ quần áo đẹp đẽ, quý giá: “Ông ta là ai?”

Không đợi Xa viên ngoại trả lời, huyện lệnh đã chủ động đáp: “Ông ta là em trai của Xa viên ngoại, Xa Văn Long. Người chết là vợ ông ta. Vốn dĩ tối hôm qua ông ta phải túc trực bên linh cữu, không ngờ lại bị trúng tà.”

“Trúng tà?” Lư Dịch Chi nhìn Xa Văn Long: “Ý ngươi là vụ án này do ma quỷ lộng hành mà ra?”

Huyện lệnh cảm thấy kỳ quái. Chẳng phải là như thế sao, chuyện này ai chẳng biết.

Xa viên ngoại đứng ở bên cạnh khàn giọng nói: “Gia môn bất hạnh khi có ma quỷ tới làm loạn, khiến công tử phải nhọc lòng rồi. Ta thật sự cảm thấy hổ thẹn.”

Rất ít người có thể nhận ra Lư Dịch Chi, đa số đều không biết anh ta có địa vị gì nhưng bọn họ đều cho rằng anh là người nhà quan. Nếu không thì sao có thể khiến một người luôn ngạo mạn như huyện lệnh kia giống như một con chó trông cửa đang không ngừng ngoe nguẩy đuôi như thế.

“Vừa khéo gặp phải thôi. Trước mắt trong người ta không có công vụ. Bây giờ ta đang nghỉ phép về quê, không thể lấy quyền hạn trực tiếp điều động kỵ binh Đại lý tự. Mọi chuyện còn phải trông chờ vào các ngươi.”

Huyện lệnh nào dám đồng ý. Chưa nói đến Đại lý tự là cơ quan tư pháp tối cao của Tam ty hội thẩm Đại Đường, chỉ riêng thân phận là con cháu nhà họ Lư của người này, ông ta đã không dám khinh thường.

“Đâu có, đâu có. Quan trên lại nói đùa rồi… Ngài là cao thủ xử án. Dù án này do ma quỷ gây ra, bọn chúng cũng không thoát được đôi mắt thần của ngài.”

Nói như ông ta là Nhị Lang Thần vậy.

“Nếu ngươi đã nói như vậy thì mời một người chuyên nghiệp tới xem đây rốt cuộc là con quỷ nào đang tác oai tác quái.” Lư Dịch Chi không mặn không nhạt nói. Liếc thấy vẻ mặt của Xa viên ngoại khẽ thay đổi, ông ta nhướng mày, ánh mắt lướt qua rồi dừng trên người tên đầu trọc.

“Đại sư, làm phiền ngài rồi.”

“Ôi chao, còn biết tăng mặt mũi cho ta cơ đấy.”

Tên đầu trọc cảm thấy vừa lòng, ông ta cũng không nói nhiều, rất nể mặt gật đầu nói: “Được rồi, vậy để ta xem xét một chút.”

Ông ta đứng chỗ đó, trầm mặc một lúc rồi nói: “Tinh thần bất ổn, nói năng lung tung. Hoặc là ông ta đã thật sự gặp phải quỷ, hoặc là…”

“Hoặc là cái gì?”

Rất nhiều người hồi hộp dỏng tai lên nghe.

Lư Dịch Chi nhìn Thanh Vũ đang ra hiệu với anh - đã điều tra ra.

Anh xoay đầu chú ý đến vẻ mặt không có cảm xúc gì của Xa viên ngoại.

Từ đầu đến cuối, ông ta đều rất bình tĩnh, xem ra việc anh hay Khang sư phụ xuất hiện ở đây đều không khiến ông ta ngạc nhiên, giống như ông ta đã biết trước vậy.



“Hoặc là bị quỷ nhập vào người!” Câu này của tên đầu trọc làm mọi người chấn kinh. Rất nhiều người đều nghĩ theo hướng này.

Cố Duệ và Lý Đại Hùng vừa đến đã nghe ông ta nói như thế. Lý Đại Hùng kinh ngạc. Lại là quỷ nhập vào người! Chẳng lẽ là Vương Tinh?

Lòng của hắn nóng như lửa đốt, hắn vội vàng chạy lên xem. Cố Duệ lại cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì vẻ mặt của tên đầu trọc kia nói cho cô biết rằng: cái tên chết bầm này đang diễn trò!

***

(*) Thi dịch: chất dịch chảy ra từ thi thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện