Với một người trẻ tuổi nhưng có thân thủ tốt trong Đại lý tự như Thanh Vũ mà nói, ngoài những cao thủ làm việc cho triều đình và các cao nhân ở ẩn trong giang hồ, hắn ta cũng xem như có khả năng tung hoành ngang dọc trong Đại Đường.

Vốn là thế nhưng…

Là một con gấu, một tên đàn ông, pháp thuật thì thuộc dạng gà mờ nhưng tên này lại rất thích trò Thái Sơn Áp Đỉnh…

Đây là tên “suýt chút nữa” đã đè chết quỷ nữ…

Cố Duệ ngồi trên đầu tường, mắt chớp một cái rồi nhìn xuống Thanh Vũ đang ngước đầu một góc sáu mươi độ nhìn lại cô.

Ha ha.

Cố Duệ nhảy xuống đất và đi đến bên cạnh Thanh Vũ có bộ dạng chật vật và đang bị Lý Đại Hùng đè lên kia.

Quan sát một lúc lâu, sau đó vẻ mặt cô mờ ám, nói: “Ấy, Đại Hùng, ngươi làm gì vậy? Sao lại đè người ta? Lỡ đè hư thì sao?”

“A, ta không có dùng nhiều lực mà…”

Mặt Thanh Vũ xanh mét, hắn ta trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Cô mau bảo tên này đứng dậy đi!”

Không biết tên Lý Đại Hùng này ăn gì để lớn mà cả người cứ như một quả cân lớn, đè hắn nặng muốn chết, có đẩy cũng không đẩy ra nổi.

Tuy rằng khí thế khi đè lên hắn rất kinh khủng, nhưng kỳ lạ là chiêu này không hề làm hắn bị thương đến gân cốt. Thật kỳ lạ! Chẳng lẽ đây là bí thuật của Đạo gia?

Đại Hùng cũng không thích đè lên người tên này, nhưng hắn vẫn nhìn về phía Cố Duệ.

Cố Duệ khom lưng mỉm cười: “Vậy ngươi nói đi, tại sao ngươi lại theo dõi ta?”

Thanh Vũ nhìn Cố Duệ chằm chằm, sau đó nhắm mắt lại, không nói lời nào.

Cố Duệ cảm thấy hơi đau đầu. Cô biết người trong mấy ngành đặc biệt ở cổ đại cũng giống như ở hiện đại, giống như tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, nhất là khi tên oắt này khá trung thành với Lư Dịch Chi.

“Thôi được. Đại Hùng, ngươi đứng lên đi.” Cố Duệ cụt hứng nói. Cô khá kiêng kị tên Lư Dịch Chi kia.

Tên đầu trọc biết một chút về cô, dù ông ta có hơi hoài nghi cô thì cũng không tính là gì, nhưng Lư Dịch Chi…

Thanh Vũ đứng dậy, tay chạm vào hoành đao đang giắt trên eo, khiến Lý Đại Hùng hơi căng thẳng. Cố Duệ cũng nheo mắt lại.

“Nếu thôn này nằm trong sự khống chế của người kia, làm sao biết được còn có nguy hiểm nào đang rình rập hay không. Nhất là cô đó, Vương Tiểu Nha, có khả năng người kia đang theo dõi cô.”

Thanh Vũ đang nhắc nhở Cố Duệ, vì sao người ở thôn này nhất định phải ép cô lên kiệu hoa? Hơn nữa còn có vẻ rất sốt ruột…

Hơn nữa…

“Khỉ, cô còn chưa nói bác gái hung dữ kia đang sống với cô gái nào.”

“Quần áo của Tứ Nương được làm từ chất liệu thô ráp, nhưng từ những đường thêu non nớt bên trên có thể thấy được tâm tư của cô gái đó. Cô ta rất kính trọng và yêu mến bà ta. Từng đường kim mũi chỉ đều rất nghiêm túc. Thậm chí cô ta còn biết thường ngày Tứ Nương rất cẩu thả, lại thường xuyên xuống ruộng làm việc, bởi vậy nên thu nhỏ tay áo lại để bà ta có thể dễ dàng hoạt động hơn… Người có thể thỏa mãn những điều trên còn ai ngoài con gái bà ta?”

Thanh Vũ thật không thể chịu nổi cái tên Lý Đại Hùng ngốc nghếch chỉ biết cậy mạnh này.

Con gái? Trong đầu Lý Đại Hùng lại hiện tên một người trẻ tuổi cũng dữ dằn như bác gái kia…

“Cô ta ở đâu? Tại sao lại không nhìn thấy… ở trong nhà sao?” Câu hỏi của Lý Đại Hùng cũng là nghi hoặc trong lòng Cố Duệ và Thanh Vũ.

Hình như thôn này không có bất kỳ cô gái trẻ nào cả.

“Không biết! Chúng ta nên quay về rồi.” Cố Duệ nhíu mày. Không biết tại sao cô cứ có cảm giác không thoải mái khi đứng ở đây.

Ba người quay lại chỗ cũ.

Hoàng hôn buông xuống, bóng ba người đổ dài trên mặt đất.

Từ gian phòng ở trong góc tường, một bóng đen ló đầu ra, nó nhìn theo cho tới khi Cố Duệ đi khuất bóng.



Bầu không khí trong sân rất ảm đạm.

Mặt đám người chú ba Vương đen như đất. Nhưng điều làm Cố Duệ ngạc nhiên hơn là sắc mặt của Lư Dịch Chi và tên đầu trọc cũng không tốt mấy.

Ô hô, xem chừng đám người chú ba Vương khó mà thoát khỏi tội mưu sát Vương Tinh. Nhưng bọn họ cũng không chịu nói ra người kia là ai.

Lư Dịch Chi quả nhiên rất có thế lực ở Phạm Dương. Anh ta mới thả bồ câu đưa tin không lâu, quan phủ địa phương đã nhanh chóng cho người đến. Bọn họ nhanh nhẹn giải tất cả thôn dân về nhà giam của quan phủ.

Dân trong thôn này vốn không nhiều lắm, khi bị giải đi hết, toàn bộ thôn liền trở nên hoang vắng.

Lúc đám người chú ba Vương bị giải đi, Cố Duệ thấy ông ta đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ấy rất hung ác. Các thôn dân khác cũng nhìn cô như thế.

“Rốt cuộc mày là ai?” Chú ba Vương hỏi.

“Vậy cho nói cho ta biết tại sao đi?”

Hai câu hỏi trao đổi đáp án với nhau, nghe có vẻ khá hợp lý.

“Lúc mày vừa sinh ra, nửa đêm rồi mà gà chó không yên, ông bà nội mày đều chết bất đắc kỳ tử. Ba năm sau, cha mày lên núi đi săn bị sói trên núi ăn tươi nuốt sống, chỉ xót lại một bộ hài cốt không trọn vẹn. Mẹ mày vì quá buồn bực, chống đỡ không nổi hai năm cũng qua đời. Lúc làm đám tang, có một đạo nhân sơn dã (1) đi đến thôn này, nhìn mày và nói một câu.”

Mặt Cố Duệ không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, cô bình thản nói: “Nói gì?”

Lý Đại Hùng biết Vương Tiểu Nha bây giờ đã không còn là Vương Tiểu Nha nguyên bản nữa, nên cô ấy không bị ảnh hưởng gì cũng là điều bình thường. Nhưng mà Vương Tiểu Nha này đúng là…

Mắt tên đầu trọc lóe lên…

“Khắc cực thân, mệnh cực cô.”

Câu này có thể hiểu theo nghĩa đơn giản là cô gái Vương Tiểu Nha này là thiên sát cô tinh, mệnh của cô ấy sẽ khắc chết những người thân của mình, như ông bà, cha mẹ…

Ở hiện đại vẫn có rất nhiều người tin vào điều này, huống chi những người cổ đại hay mê tín dị đoan ở đây. Một lời đoán mệnh của đạo sĩ kia đã đẩy một cô gái xuống vực sâu của cuộc đời.

Huống hồ, ngay từ đầu cô ấy đã ở dưới vực sâu.

Lý Đại Hùng không biết Vương Tiểu Nha của ngày xưa như thế nào, nhưng bỗng nhiên hắn ta cảm thấy có lẽ Vương Tiểu Nha không phải chết vì mưu sát.

Mà là…

“Là nó tự sát, không liên quan gì đến chúng ta.” Lời lẽ của chú ba Vương rất hùng hổ. Tất cả thôn dân cũng dám chắc việc này không liên quan đến bọn họ.

Ánh mắt Cố Duệ quét qua những người này, cô nói: “Vậy mấy người có thể yên tâm rồi, sau này cô ấy sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến mấy người nữa.” Cô dừng lại một chút rồi nói: “Cho nên, các người cũng không cần biết ta là ai.”



Tất cả mọi người đã rời đi, trong thôn chỉ còn lại ba người Cố Duệ.

Nhà của Vương Tiểu Nha rất rách nát. Vì nơi này chỉ có một người ở nên trông rất đìu hiu và cô quạnh.

Lý Đại Hùng lật đống chén bát lên.

Tổng cộng có năm cái.

Hơn nữa cả năm cái đều rất sạch sẽ, a… không phải chỗ này chỉ có một người ở thôi sao?

Chẳng lẽ… cô ấy đã tự dối mình rằng còn bốn người khác ở cùng sao?

Hốc mắt Lý Đại Hùng hồng hồng, hắn ta bước ra cửa.

Tên đầu trọc liếc hắn ta một cái, không nói gì. So với Lý Đại Hùng, ông ta càng để ý đến Cố Duệ luôn luôn bình tĩnh trong mọi tình huống kia hơn. Bây giờ cô ta đang lục lọi đồ đạc trong phòng, sau đó nói: “Nghèo quá, ngay cả nửa đồng tiền cũng không có.”

Tên đầu trọc: “…”

Thôn này giống như quỷ thôn, ba người cũng không định qua đêm ở đây. Nơi gần nhất với thôn này là trấn Đông Liễu. Ba người tranh thủ lúc trời còn chưa tối mà chạy về hướng thôn Đông Liễu. May mà bọn họ đến kịp giờ cơm. Cả ba tìm một tiệm mì và đi vào.

Không phải Cố Duệ chê mì ở cổ đại không ngon, cũng không phải chê tay nghề của đầu bếp không tốt mà là… tên nào đó quá keo kiệt!

Có một cái bảng treo trên tường quán, cái bảng này giống như thực đơn ở thời hiện đại. Trên bảng đương nhiên không có hình minh họa, chỉ toàn chữ với chữ. Mì không có nhiều loại, món ăn cũng ít, rượu cũng chỉ có một, hai loại. Dù sao đây cũng chỉ là một quán ăn trong một trấn nhỏ. Lúc bước vào quán, Cố Duệ đang suy nghĩ xem nên ăn gì thì tên chết bầm nào đó đã nhanh chóng gọi món một cách quen thuộc: “Ông chủ, cho hai bát mì du hành (2)”

Cố Duệ liền nói: “Ta không ăn hành.”

Tên đầu trọc: “Ừm, ông chủ, một bát không hành… Bát mì này có thể lấy giá rẻ hơn không?”

Ông chủ tiệm mì và Cố Duệ đều chết lặng.

Lý Đại Hùng cười ha ha, hắn ta chụp vai Cố Duệ, nói: “Khỉ à, cô phải tập làm quen với điều này đi… Sư phụ, hai người ăn mì, vậy con ăn gì?”

“Mì.”

“Mì gì?”

“Mì không hành, ngươi với cô ta ăn một bát. Cô ta như con khỉ vậy, nên sẽ ăn ít. Hai người một bát là đủ rồi, mua nhiều chỉ tổ lãng phí.”

“Nhưng con… Con ăn nhiều mà…”

“Có ăn hay không?”

“Ăn…”

Dưới ánh mắt khinh bỉ của ông chủ quán mì, tên đầu trọc ung dung, thong thả ngồi xuống.

Cố Duệ mỉm cười: “Đại Hùng à, ngươi cũng tập làm quen đi. Sẵn tiện nói luôn, ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút, ít nhất cũng phải được nửa bát.”

Lý Đại Hùng cảm thấy trên đời này không còn gì luyến tiếc để sống nữa rồi.



Sợi mì mềm mềm mang theo hương lúa mạch, và có cả vị cay cay.

Ở thôn Lý gia, Cố Duệ đã cảm thấy kỳ lạ, ở thời Đường lại có ớt cay… Nhưng nghĩ đến sự tồn tại của quỷ nữ và tên đầu trọc, cô không còn khăng khăng cho rằng đây là Đại Đường trong lịch sử chính thống nữa. Nên lúc ăn cơm, cô vừa lơ đãng nói chuyện phiếm với hai thầy trò kia, vừa nghe ngóng những người trong tiệm nói chuyện với nhau. Nghe một hồi, cuối cùng Cố Duệ cũng hiểu đại khái về thế giới này.

Lịch sử ở đây giống bảy, tám phần với lịch sử ở thế giới kia. Nhưng nhân vật không trùng khớp. Ví dụ như hai nhân vật trung tâm xuyên suốt thời Đường – Đường Thái Tông Lý Thế Dân và Võ Tắc Thiên. Ở nơi này lại biến thành Đường Nguyên Tông và Yến Đế.

Nguyên Tông lập ra nhà Đường, đây chính là khởi nguồn của Đường triều, nhưng phía sau sự hưng thịnh của nhà Đường có một người hay còn có thể gọi là một bước ngoặc thay đổi cả vận mệnh – một người phụ nữ. Người đó lên ngôi và xưng là Thánh Hoàng Đế, nhưng không thay đổi quốc hiệu và tiếp tục kéo dài sự hưng thịnh của nhà Đường. Người ấy tự xưng là thánh nhân, và xưng hô này được truyền thừa cho các thế hệ sau, các bậc đế vương sau này luôn tự xưng là thánh nhân.

Nhưng liên quan đến tên tuổi thánh nhân cũng có lý do của nó.

“Hầy, nhà họ Xa đúng là có quỷ mà. Một hôn lễ đang tốt đẹp bỗng dưng trở thành tang lễ.”

“Một mình nhà bọn họ làm đám tang thì thôi, còn kéo theo bao nhiêu người trong trấn cũng làm đám tang...”

“Thật là thê thảm mà! Các thi thể đều bị như vậy, chắc chắn là có thứ không sạch sẽ quấy phá… Hầy, không hiểu sao mấy năm nay quỷ ngày càng nhiều…”

“Ai biết đâu! Nếu nói đến lúc quỷ xuất hiện nhiều thì phải nói đến lúc Yến thánh nhân…”

“Này, ngươi chán sống rồi hả?”

Một đám người nói chuyện có đầu không có đuôi, làm Cố Duệ mất hết cả hứng. Sau đó cô nhìn về phía tên đầu trọc. Tên chết bầm này cũng đang nghe, trên mặt lại tỏ vẻ khinh thường.

“Lúc Yến Đế trị vì, triều đình nội loạn, có rất nhiều người không phục, dẫn đến giết chóc. Giết chóc nhiều thì đổ nhiều máu. Đổ nhiều máu thì tà ma cũng xuất hiện nhiều. Cái này cũng không có gì kỳ lạ.” Tên đầu trọc xem thường nói. Cố Duệ cảm thấy ông ta nói cũng có lý.

Nhưng, dù là thế giới của cô hay thế giới này, Võ Yến nữ đế đều là người đầu tiên khai sáng ra một Đại Đường hưng thịnh nhất từ trước đến nay.

“Bọn họ đều gọi là Yến Thánh, sao ông lại gọi là Yến Đế?”

Tên đầu trọc trầm mặc một hồi lâu. Sau đó ông ta ăn một đầy mồm rồi mới nói: “Thánh nhân, với chúng ta, người đó là thần linh. Nguyên Tông lập ra Đại Đường đế quốc, sáng lập ra đế quốc hùng mạnh nhất từ thời Xuân Thu, có thể sánh ngang với thần, nhưng người ấy…”

Người ấy…

Ông ta không nói nữa, giống như không có từ nào có thể hình dung được điều ông ta muốn nói. Cuối cùng ông ta rơi vào trầm mặc.

Nhìn bộ dạng của ông ta, Cố Duệ không hỏi thêm nữa – có hỏi cũng sẽ bị tên Lý Đại Hùng kia cướp lời thôi.

Lúc này, bọn họ đột nhiên nhìn thấy một người đang vội vàng chạy trên đường.

“Không xong rồi, không xong rồi! Ma quỷ lại quấy phá nhà họ Xa rồi!”

***

(1) Đạo nhân sơn dã: chỉ những người đạo sĩ hay đi du hành lang thang khắp các vùng quê.

(2) Mì du hành: món ăn chỉ có mì, hành, một ít dầu và nước lèo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện