Sau khi Đồng nương đi vào, Khâm Phượng đưa bà ta đến phòng khách nơi hai quản sự vừa đứng, không cần Tiết Thần mở miệng, Đồng nương liếc mắt đã thấy hai cuốn sổ nhỏ màu lam đặt bên tay Tiết Thần, lại quay nhìn phương hướng hai quản sự rời đi, sau đó mới nhíu mày, cả buổi chiều hôm nay bà ta đều nhìn chằm chằm nơi này của Tiết Thần, báo với người của bà ta nhìn thấy hai quản sự đi ra thì lập tức đưa bà ta đến chỗ đó, nhưng người của bà ta căn bản không nhìn thấy quản sự đi ra, bà ta lập tức nghĩ tới cái khả năng đại tiểu thư chỉ đùa, vốn là tưởng buổi tối sẽ tới chê cười một phen, thuận tiện đoạt lại thẻ bài, nhưng mà, đầu tiên bà ta nhìn thấy hai quản sự từ nơi này đi ra ngoài, còn giao lên danh mục đồ cưới của thái thái.

Lúc trước Đồng nương còn tràn đầy tự tin định tranh sống còn với đại tiểu thư một phen, hăng hái muốn giáo dục cô gái nhỏ này kính già yêu trẻ thì nháy mắt đã mềm nhũn, do dự tiến lên thỉnh an Tiết Thần, Tiết Thần tiện tay lấy một cuốn sổ để ở một bên, đầu cũng không ngẩng, tùy tay chỉ chỉ một bên ghế, ý bảo Đồng nương ngồi xuống nói chuyện.

Vào giờ phút mấu chốt như này, Đồng nương nào dám nói cái gì, như ngồi bàn chông, tay chân luống cuống.

“Hai quản sự còn nghe lời hơ Đồng nương đấy. Để bọn họ đưa danh mục tới, một phần không nhỏ, tất cả đều ở chỗ này. Còn thuận tiện nói rất nhiều chuyện không biết.”

Mặt Đồng nương xám như tro tàn, thái dương không khống chế được chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, tiện tay lau đi, sau đó vờ trấn định nói: “A, bọn họ nói, nói gì?”

Tiết Thần nhìn Đồng nương chỉ cười không nói, Đồng nương bị nàng nhìn mà da đầu run lên, trong lòng giống như bị vô số móng vuốt mèo cào, đã vậy Tiết Thần còn không nóng vội, ngược lại loại không nóng vội này, mới càng làm bà ta thêm lo lắng. D@Đ#L$Q%Đ^^

Cuối cùng không nhịn được, giành lời nói trước với Tiết Thần: “Tiểu thư, mặc kệ bọn hắn nói gì, nhưng ngài nhất định phải tin tưởng ta, ta, thái thái để cho ta làm mụ mụ quản sự của ngài, phần việc này không biết bao nhiêu người đỏ mắt, bọn họ có ý định vu hãm cũng có, thường ngày nô tỳ làm người nghiêm khắc, đám người dưới không phục, muốn mượn tay ngài để hết giận chưa hẳn đã có thể biết, tuổi ngài còn nhỏ, nhưng trăm ngàn không thể bị người ngoài che mắt, thái thái dưới cửu tuyền cũng sẽ khổ sở thương tâm.”

Đồng nương nói một lúc, diễn cảm lưu loát, giống như bà ta thật sự là một người luôn lo lắng về chủ tử vậy.

Tiết Thần nhìn dộ dáng của bà ta, khóe mắt băng lãnh nhưng khóe miệng khẽ nhếch cười, làm người ta không phân biệt được hỉ nộ ái ố, an tĩnh cầm lên một cuốn sổ, lật xem hai trang sau mới nói:

“Không có hai quản sự nói cho ta nghe, ta cũng không biết thì ra Đồng nương sinh hoạt túng quẫn như vậy, thế nào? Vương quản sự ở bên ngoài thiếu nợ không trả được sao?”

Đồng nương lập tức đứng lên từ chỗ ngồi, khó có thể tin nhìn Tiết Thần, như thực sự không dám tin tưởng, hai chưởng quỹ kia đã nói việc này cho tiểu thư biết, xem ra bọn họ thật sự phản bội, là muốn tiêu trừ bà ta, độc chiếm đồ cưới của thái thái, thật là quá ngây thơ rồi, không có mụ mụ quản sự là bà ta chống ở phía sau, hai quản sự khố phòng như bọn họ có thể làm nên chuyện gì? Quả nhiên lòng người luôn độc ngầm.

“Tiểu thư, ngài nghe ta giải thích. Ngài trăm ngàn đừng tin hai tên ăn cây táo, rào cây sung kia, bọn họ một lòng muốn nuốt đồ cưới của thái thái, nếu không phải ta lo chu toàn từ bên trong, bọn họ đã sớm đạt được, chẳng qua hôm nay vụng trộm báo oán, mới nói năng vu oan ta, tiểu thư, tiểu thư cũng không thể nghe lời của những tên gian xảo.”

Đồng nương cuống quít đi đến trước mặt Tiết Thần, biểu cảm trên đúng là có chút nóng nảy, Tiết Thần vững như Thái Sơn, không chút nào khẩn trương vì Đồng nương đột nhiên tới gần, mà ngược lại tư thái càng thêm bình thản, nói:

“Mụ mụ đang nói cái gì thế. Ta đang hỏi tới chuyện Vương quản sự nhà ngươi thiếu nợ, sao ngươi đã nói ra chuyện hai quản sự muốn nuốt đồ cưới của thái thái? Chuyện này ngươi biết khi nào? Vì sao không đến nói với ta? Chẳng lẽ, đúng như hai quản sự đã nói, Đồng nương ngươi cũng muốn nuốt đồ cưới của thái thái?”

Tiết Thần hỏi Đồng nương ba vấn đề cùng lúc làm chân bà ta suýt nữa không vững, mềm nhũn quỳ trước mặt Tiết Thần, Khâm Phượng tiến vào, dùng dây thừng vừa chuẩn bị xong, trói chặt Đồng nương lại, sau đó để hai nha hoàn Thủy Thanh cùng Thủy Tú nâng hai cái khay đi tới, bên trên bày toàn một phần trâm cài tóc, vòng tay vòng cổ gì đó, đầy cả hai khay. D@Đ#L$Q%Đ^^

Thủy Thanh Thủy Tú qua đây thấy Đồng nương bị trói, dường như cũng không thật sự bất ngờ, mà là cúi đầu cố ý không nhìn Đồng nương, đặt thứ gì đó lên bàn cạnh Tiết Thần, cùng một chỗ với hai cuốn sổ ghi danh mục đồ cưới, mắt Đồng nương mở to nhìn chằm chằm Thủy Thanh Thủy Tú còn mang vẻ khờ dại, thực sự không nghĩ ra, tại sao các nàng lại đưa mấy thứ này đến.

Khâm Phượng như nhìn ra Đồng nương đang nghi hoặc, đi đến đứng bên cạnh Tiết Thần, sau đó mới nói:

“Có phải Đồng nương cảm thấy kỳ quái hay không? Tại sao Thủy Thanh Thủy Tú lại tìm mấy thứ này từ trong phòng của ngươi trình cho tiểu thư?”

Nghe thấy Khâm Phượng dõng dạc nói những vật này tìm ra được từ trong phòng của bà ta, toàn thân Đồng nương đều cứng ngắc, nháy mắt giống như già đi mười mấy tuổi vậy, vẻ mặt không bày tỏ được bất kì cảm xúc nào, Khâm Phượng nhìn thoáng qua Thủy Thanh Thủy Tú cúi đầu không nói, nói với Đồng nương:

“Nếu không tại sao nói người nhà các ngươi đều có bản tính tham lam. Tiểu thư chỉ nói tìm ra đồ ở trong phòng ngươi, tất cả đều thưởng cho các nàng, các nàng liền lục tung tìm hết những đồ vật đáng tiền. Bên ngoài phòng ngươi có hai bà mụ, bình thường nha hoàn căn bản không đến gần phòng của ngươi được, nhưng Thủy Thanh Thủy Tú là người nhà mẹ đẻ ngươi, tất nhiên không giống những nha hoàn khác, chuyện này giao cho các nàng làm, đó là thích hợp nhất.”

Quả nhiên tiểu thư đoán không sai, mặc dù hai nha đầu này đi theo Đồng nương vào phủ, nhưng chưa hẳn đã phục tùng bà ta, theo như tính cách của Đồng nương, giới thiệu các nàng nhập phủ nhất định sẽ thu một khoản tiền nhất định, hơn nữa lúc trước đến tiền hàng tháng của Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên mà Đồng nương cũng để ý đến, vậy thì càng sẽ không bỏ qua cho Thủy Thanh cùng Thủy Tú, hai nha đầu này vào phủ là đến để kiếm tiền, nhưng ai biết vào phủ, chịu quy củ của người ta không nói, cuối cùng còn có khả năng không lấy được tiền về nhà, chỗ nào có thể không nóng lòng, chỉ cần hướng dẫn qua một lần, hai nha đầu hơn mười tuổi có thể có chủ ý gì, vừa nghe thấy có thể lập tức kiếm bộn tiền, không chỉ không cần dựa vào tiền của Đồng nương mà cũng có tiền để trở về, mặt khác còn có thể kiếm được chút lợi ích, nơi nào còn không nguyện ý, quả thực chính là chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, còn nghe lời hơn cả cẩu. Có thể nghĩ, hiện tại nhất định Đồng nương hối hận đến xanh lè ruột rồi, tự nhiên lại thu hai kẻ tàn nhẫn không có đạo nghĩa, cuối cùng ngay cả mình cũng bị cuốn theo.

Đồng nương cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn đồ trong khay, những thứ này đều là bà ta bớt ra từ chỗ đồ cưới của thái thái, mỗi thứ đều có lai lịch, vừa rồi bà ta còn dám liều một hơi, nói với tiểu thư là mình oan uổng, nhưng bây giờ những thứ bày trên bàn, hơn nữa còn là ngoại sinh nữ nhà mẹ đẻ bà ta tìm từ trong phòng bà ta ra, bà ta có muốn chối cãi cũng không xong.D@Đ#L$Q%Đ^^

“Đồ đạc đều ở chỗ này, Đồng nương còn có cái gì để nói sao?” Khâm Phượng thế chỗ lật danh mục bên cạnh Tiết Thần đặt câu hỏi, thực ra hôm nay tiểu thư đang dạy nàng cùng Chẩm Uyên làm việc, hai người bọn họ là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư, sau này chỉ cần trung thành đi theo tiểu thư làm việc, tiểu thư tự nhiên sẽ cho các nàng tiền đồ tốt, được tái sinh làm tỳ nữ của tiểu thư, đương nhiên phải biết xử lý việc này, khi nào nên nói lời gì, dùng thái độ gì nói chuyện, đây đều là một môn học vấn, làm việc phải cẩn thận chu toàn, nói chuyện phải cẩn thận.

Giống như là tiểu thư vậy, chỉ mất một ngày, đã có thể làm cho Đồng nương cùng hai quản sự hoàn toàn lật mặt, hơn nữa thừa thắng xông lên, một lần đã bắt được hành động của Đồng nương, không chút dây dưa lằng nhằng nào.

Đồng nương mặt xám như tro tàn, biết chỗ đứng của mình đã mất, không có chỗ đứng lên nữa, nhưng trong lòng bà ta cũng không cam tâm, mang theo oán giận, cáo tội hai chưởng quỹ đã hại bà ta vào hoàn cảnh này, từ bọn họ mưu đồ bí mật như thế nào, đến cuối cùng ba người chia nhau ra sao, việc không toàn vẹn, cũng không dám giấu diếm.

Chẩm Uyên cũng là người có khả năng, cầm thẻ bài tiểu thư cho mình, tự tay chọn bốn hộ vệ béo tốt, đã sớm chờ ở chỗ hai quản sự khố phòng ở ngoại viện, chờ bọn họ trở về, liền lệnh người bắt bọn họ, lúc áp tới đây, đúng lúc Đồng nương đang nói đến chỗ mấu chốt, hai quản sự cũng nhìn ra không thích hợp, đến biện giải cũng không có, hai người đã quỳ xuống trước mặt Tiết Thần.

Ba người giáp mặt giằng co, đều muốn đổ sai lên người đối phương, hoặc là muốn cho đối phương gánh nhiều tội hơn, dù là miệng đổ đầy máu, cũng không nhịn được mà cắn nhau ở chỗ này, Khâm Phượng ở bên cạnh, ghi chép những lời ba người này nói, lưu loát viết mấy trang giấy, sau đó lấy con dấu đồng ý từ mấy người hộ vệ áp giải Đồng nương cùng hai quản sự.

Khâm Phượng đưa tờ giấy viết tội trạng họ (hộ vệ) đã xác nhận cho Tiết Thần, Tiết Thần nhìn qua từ trên xuống dưới, liền giao cho Khâm Phượng, sau đó Khâm Phượng liền lên tiếng dò hỏi:

“Tiểu thư, ngày mai chúng ta trực tiếp mang theo tội trạng này, áp giải bọn họ đến Quan phủ sao?”

Tiết Thần đứng lên từ trên ghế, ba người bị trói gô lập tức khẩn trương nhìn nàng, hi vọng tiểu thư này đừng tuyệt tình như vậy, phải biết rằng bọn họ làm hạ nhân, môt khi bị chủ hộ đưa đi Quan phủ, sẽ đồng nghĩa với mất nửa cái mạng, coi như chủ nhà không so đo, nhưng chờ bọn họ, cũng chính là bị bán.

Lúc này dập đầu cầu xin tha thứ, tiếng khóc lớn gần như có thể cắt nát xà nhà.

Tiết Thần lại giống như không nhìn thấy, bình tĩnh kiềm chế liếc nhìn bọn họ đang quỳ dưới đất một cái, nói với Khâm Phượng:

“Phạm vào chuyện lớn như vậy, trong phủ không giáo huấn trước, thành cái thể thống gì? Mỗi người 50 cằm chưởng, 30 hèo, cắt đứt chân, ngày mai trực tiếp để cho Quan phủ tới phủ bắt người!” 30 hèo cũng không chỉ là gãy chân, đánh cho bọn họ không còn khả năng đi đại tiện tiểu tiện, bây giờ có phải tiểu thư quá độc ác hay không.

Lần đầu tiên Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên nhận việc như vậy, bàn tay cầm bút bị dọa cho ngây người, Khâm Phượng hồi phục tinh thần trước, sau đó đẩy đẩy Chẩm Uyên, lúc này Chẩm Uyên mới phản ứng, thu hồi đồng tình không thích hợp của mình, mau lẹ lĩnh mệnh đi kêu người chuẩn bị.

Lần này, Đồng nương cùng hai quản sự sợ tới mức thanh âm kêu oan cầu xin tha thứ cũng không phát ra được.

Đại tiểu thư muốn dùng bọn họ giết gà dọa khỉ, một lần ra tay như vậy, sau này trong phủ còn có ai dám ngỗ nghịch ý tứ của đại tiểu thư? Chỉ đáng tiếc bọn họ đánh vào điểm mấu chốt của tiểu thư, muốn vãn hồi cũng không được, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang, đời này bị phá hủy như vậy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện