Hai quản sự khố phòng rất vất vả mới kéo được tấm bình phong tình phu thê lớn từ Đông phủ về, trong lòng thầm nghĩ đại tiểu thư quá ép buộc, đồ vật đang yên lành đặt tại Đông phủ, không phải lễ tết mà lại muốn mang về, đã vậy thứ này lại quý giá, giá trị có thể so với bức tường phù điêu ở đường Yến Tử khi Tiết gia nhập môn, nếu là phái người bình thường người đi lấy, xảy ra chuyện, chính là đào mộ tổ tiên tám đời bọn họ ra cũng không đủ, chính vì như thế, cho nên, hai người bọn họ mới lựa chọn "Nghe theo" đại tiểu thư phân phó, tự mình đi Đông phủ chở về trước, miễn cho vị đại tiểu thư này muốn mượn đề tài phát huy, nói bọn họ không để nàng vào mắt.
Tuy rằng bọn họ vốn cũng không để một cô nương mười một tuổi vào mắt, nhưng sẽ không để lại nhược điểm để bị người ta nói.
Bởi vì thứ đó quá lớn, cũng không phải là dễ dàng chở về từ Đông phủ như vậy, cho nên, chậm trễ chút thời gian, lúc trở lại đã là lúc hoa đăng mới lên, màn đêm buông xuống.
Còn chưa đi đến khố phòng, đã thấy hai nha đầu ban ngày đại tiểu thư phái tới truyền lời, nhìn thấy các nàng, hai quản sự liền ngoắc tay để cho các nàng đi qua, nói:
“Các ngươi đi hồi báo với đại tiểu thư, thứ đó đã chở về, lúc thái thái đoạn thất ( 49 ngày) muốn đặt ở chỗ nào?”
Nói đúng ra nguyên nhân Tiết Thần để cho bọn họ đi lấy tấm bình phong lớn về là, nàng muốn bày ra tại hôm đoạn thất của thái thái, mà cái này bình phong lớn là lúc trước Tiết thái phu nhân đưa cho Tiết Vân Đào làm lễ vật đón dâu, dùng chất liệu làm công đều hết sức quý báu, là tác phẩm hết sức đắc ý của Nhất Long đại sư hồi đó, hiện tại trên thị trường thiên kim khó cầu, hai năm trước, Đông phủ cô nãi nãi xuất giá thì Tiết thái phu nhân đích thân đến phủ lí, mượn của Lô thị về, Lô thị vẫn luôn ngại đi Đông phủ lấy về, cho nên vẫn luôn đặt tại Đông phủ lí, kiếp trước Tiết Thần từng nhìn thấy qua cái đồ trang trí này ở Đông phủ lí, cũng hỏi qua nguyên do, cho nên mới biết được.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, vẻ mặt tươi cười tiến ra đón, vừa hành lễ với hai vị quản sự trên năm mươi tuổi, một bên cười ngọt ngào đáp: “Vâng, chúng nô tì chờ một hồi liền trở về bẩm báo tiểu thư. Nhưng mà trước tiên, còn thỉnh cầu hai vị chưởng quỹ lấy mấy thứ này từ trong phủ khố ra, tiểu thư nói, tháng 6 là sinh thần của Đông phủ lão thái gia, quý phủ chúng ta có việc tang lễ, không thích hợp gióng trống khua chiêng tham dự, cháu gái là nàng nên chuẩn bị đồ gì đó mới được, nơi này viết đều là tiểu thư chọn từ danh mục đồ cưới của thái thái, Đồng nương cũng nói mấy thứ này thích hợp, hiện tại liền mời hai vị quản sự lấy mấy thứ đó đến, phái người cho đưa đến Thanh Tước cư đi, tiểu thư đang chờ chọn đấy.”
Hai quản sự nhận lấy danh sách trong tay Khâm Phượng, nhìn lướt qua, sắc mặt Ngô quản sự liền thay đổi, giao cho Lưu quản sự bên cạnh, sau đó Lưu quản sự thấy cái danh sách kia, sắc mặt cũng thay đổi.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, sau đó Chẩm Uyên lại nói tiếp:
“Hai vị quản sự vừa trở về, có lẽ là cũng hơi mệt chút, nếu không ăn cơm chiều trước, sau khi ăn cơm chiều, thì để cho người đưa đồ tới Thanh Tước cư đi. Trước hết chúng ta về chỗ tiểu thư đã.”
Ngô quản sự gọi hai nha đầu lại, sắc mặt ngưng trọng giơ danh sách hỏi:
“Tờ giấy này, là Đồng nương cho tiểu thư?”
Khâm Phượng một thân hồng y, một đôi mắt xếch biết nói chuyện hơi cong cong, liền cười nói: “Cũng không phải là Đồng nương cho. Bằng không, làm sao chúng ta biết được trong đồ cưới có những thứ gì. Ban ngày tiểu thư bảo chúng ta đến hỏi hai vị quản sự, các quản sự vội, liền đến Đồng nương, cũng là ngàn chọn vạn tuyển, mới chọn nhiều thế này đồ.”
Sắc mặt của Ngô quản sự cùng Lưu quản sự trở nên vô cùng cổ quái, sau khi hai người liếc nhau, liền cúi đầu không nói.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên thừa dịp thời điểm này, liền xoay người rời khỏi khố phòng ngoại viện.
Sau khi các nàng đi rồi, lúc này hai quản sự mới nhìn nhau nói: “Đây là đồ mà Đồng nương chọn để lấy lòng tiểu thư, sao bà ta không mang những thứ bà ta lấy đi cho tiểu thư chọn? Nay ngược lại đặt chúng ta đặt trên lửa nướng, hừ.”
“Bà ta bất nhân với chúng ta, chúng ta cũng không cần giảng nghĩa khí với bà ta, bà ta vạch trần chúng ta cho tiểu thư biết, dù sao chúng ta cũng nuốt nhiều, một khi đã như vậy, bà ta cũng đừng nghĩ muốn động vào sổ sách. Muốn ăn đen sao, cũng muốn xem bà ta nuốt số đồ này như thế nào!”
Thì ra, Tiết Thần sai lầm, danh mục viết trên danh sách là đồ vật mà đời trước nàng dùng cách nào cũng không tìm được, muốn thừa dịp đời này, lúc đồ cưới của Lô thị còn thập phần hoàn hảo, không có bị người chia cắt, sớm cố định đồ vật cho lại, mà thực khéo là, Tiết Thần lựa chọn mấy thứ này, chính là phần mà trước đó hai quản sự cùng Đồng nương thương lượng chia cắt xong, nói trước rồi chờ tang sự thái thái vừa qua, liền nghĩ biện pháp chuyển mấy thứ này ra khỏi phủ, nhưng mà nay thái thái còn chưa đoạn thất, Đồng nương đã bán bọn họ cho đại tiểu thư, có lẽ là muốn mượn tay đại tiểu thư diệt trừ bọn họ, sau đó bản thân bà ta độc chiếm đồ cưới của thái thái.
Dã tâm của nữ nhân này thực sự quá lớn. Nay chỉ là thương lượng lấy một phần nhỏ, bà ta đã không chờ được, xoay mặt liền nói cho tiểu thư, sau này cuộc mua bán đồ cưới của thái thái này đoán chừng là không làm được. Vốn giữa ba bọn họ không có mấy tín nhiệm, nay Đồng nương đẩy bọn họ đến bước này, thật sự là hoàn toàn chọc giận hai quản sự, lúc này lấy đồ từ trong khố phòng, cùng nhau cầm danh mục đồ cưới của thái thái, đi tới Thanh Tước cư.
Ở Thanh Tước cư, Khâm Phượng hỏi Tiết Thần có muốn bày cơm hay không, đầu tiên Tiết Thần là hỏi Tiết Vân Đào, mấy ngày nay Tiết Vân Đào đều mặc tang phục chạy đi chạy lại, đi sớm về muộn, thời điểm này cũng không ở trong phủ, cho nên, bình thường cơm chiều Tiết Thần đều dùng ở Thanh Tước cư.
Nhưng mà hôm nay, Tiết Thần lại không cho Khâm Phượng dọn cơm, mà là nói chờ một chút rồi ăn, quả nhiên lời còn chưa nói bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tin tức Ngô quản sự cùng Lưu quản sự của khố phòng cầu kiến, Tiết Thần như là đã sớm chuẩn bị sẵn vậy, đứng dậy đi đến Bão Hạ.
Hai quản sự thấy Tiết Thần, hận không thể giao phó ngay ở Bão Hạ với Tiết Thần, Tiết Thần mang theo bọn họ đi phòng khách.
Đi vào, hai quản sự liền tiến lên nghênh đón, nói với Tiết Thần:
“Tiểu thư, ban ngày ngài bảo chúng ta cầm danh mục đồ cưới của thái thái đến, khi đó chính là đang bận, danh mục đồ cưới của thái thái tất cả đều ở trong này, tiểu thư mời ngài xem qua.”
Ngô quản sự nói xong, Lưu quản sự liền bưng một chiếc khay bằng gỗ dâng lên Tiết Thần, trong khay, có hai quyển sổ một lớn một nhỏ chồng lên nhau, thoạt nhìn có mấy cái năm đầu, giống như quyển sổ mà lúc trước Đồng nương cầm đến lừa gạt Tiết Thần, đây chính danh sách là đồ cưới của Lô thị. Tiết Thần sẽ không thật sự cho rằng sau này hai quản sự này sẽ hết hi vọng với đồ cưới của Lô thị, cho nên mới giao hết danh mục đồ cưới của Lô thị ra, bọn họ nhất định là nghĩ đường lui, bởi vì không biết Đồng nương cáo bao nhiêu bí mật, nếu mà lấy thiếu, trái với lời bà ta nói, sẽ để bà ta bắt được cái chuôi, nay bọn họ lấy hết danh mục đồ cưới của thái thái ra, chờ tiểu thư xem qua rồi, tất cả đồ cưới không hoàn vào được khố phòng, cũng coi như là lại trở về trong tay bọn họ. Khi đó, bọn họ bình an vạch trần sự việc này, không có Đồng nương xen vào, bọn họ tùy thời tùy chỗ có thể vụng trộm chuyển đi.
Tiết Thần chỉ nhìn lướt qua, ngay lúc đó trong lòng hơi khiếp sợ, từ trước chỉ biết đồ cưới của Lô thị nhiều, nhưng mà lại không biết có nhiều như vậy, xem ra, kiếp trước nàng liều mạng vớt về những kia, căn bản không phải là bảy thành, có lẽ chỉ năm thành là nhiều, Lô gia gả nữ nhi Lô thị này đi, thật đúng là hạ vốn gốc, kiếp trước cứ để người ta im hơi lặng tiếng cấu xé, Tiết Thần thầm hận trong lòng.
Ở mặt ngoài lại muốn duy trì bình tĩnh, mỉm cười sâu với hai quản sự, ngọt ngào xinh đẹp giống như là đầu hè vậy, trong khờ dại lộ ra thuần mĩ, giống như là bộ dáng của một cô nương yêu kiều, làm cho tâm hai quản sự thoáng bình tĩnh chút.
Như thế nào đi nữa, đại tiểu thư vẫn chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi, có thể thành chuyện gì, Đồng nương có thể lừa gạt nàng, chẳng lẽ đầu óc bọn họ còn không bằng Đồng nương? “Hai vị quản sự cực khổ rồi. Ta chỉ là cảm thấy ngày thái thái đoạn thất phải làm to một chút, liền nhớ đến Đông phủ có một tấm bình phong lớn, nghe thái thái nói, đây chính là bảo bối, ai thấy được đều nói tốt, cũng là muốn cho thái thái đi càng thêm thể diện chút mà thôi, hai vị quản sự cũng đừng chê ta nhỏ nhiều chuyện.”
Ngô quản sự cùng Lưu quản sự liên tục xua tay nói không dám, thấy Tiết Thần bình tĩnh tự nhiên uống trà, lại không hề đề cập tới chuyện Đồng nương mật báo, ngực hai người lúc trước còn thoáng bình phục, bất giác lại lung lay, Tiết Thần yên lặng uống mấy ngụm trà, sau đó mới kinh ngạc nhìn về phía hai vị quản sự, giọng nói thanh thúy nói:
“A? Hai vị quản sự còn có chuyện gì sao?”
Toàn thân Ngô quản sự cùng Lưu quản sự đều căng thẳng, trên mặt Ngô quản sự lộ ra khéo đưa đẩy cười, thăm dò hơi Tiết Thần:
“Ách, không biết tiểu thư còn muốn hỏi gì hay không.” Nói xong lời này, ánh mắt Ngô quản sự liếc một cái về phía danh mục đồ cưới của thái thái còn đang ở trong khay, ám chỉ Tiết Thần có thể hỏi bọn họ một câu liên quan đến chuyện này, nào ngờ Tiết Thần lại quyết đoán lắc lắc đầu, nói:
“Ách, Ngô quản sự nói là cái này nha! Không cần các ngươi, chờ một lúc nữa Đồng nương đi tới, ban ngày bà đến chỗ ta nói cũng nhiều đồ như này, nói buổi tối sẽ đi tới giảng giải với ta, chắc một lát nữa là đến rồi, ta có cái gì nhìn không hiểu, chỉ cần hỏi bà là được, lúc này không còn sớm, hai vị quản sự vẫn là mau trở về chút đi.”
Ngô quản sự nghe được Tiết Thần nói Đồng nương, mặt liền biến sắc, một bên Lưu quản sự lộ ra sắc mặt khó xử, chỉ chỉ danh mục trên bàn, nói:
“Vậy những thứ này...”
Tiết Thần thong dong cười một tiếng, một bộ "Ta không làm chuyện thẹn với lòng’, quang minh chính đại lắc đầu, khóe miệng mỉm cười thành đường cong, quả thực có thể làm người ta ngọt phát ngấy, chỉ nghe nàng nói:
“Những thứ đó để ở chỗ này của ta, hai vị quản sự còn chưa yên tâm sao? Đồng nương đối với ta rất yên tâm đấy.”
“...”
Đại tiểu thư dòng chính đều nói như vậy, cho dù trong bụng hai quản sự còn có lời, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Những thứ đó là chính bọn họ cam tâm tình nguyện lấy tới, vốn nghĩ tranh công, mất một buổi, giao phó với tiểu thư một phen, còn mang đồ về, nhưng mà tiểu thư căn bản không hỏi bọn họ, còn nói rõ muốn hỏi Đồng nương, mấy thứ này đều là của thái thái, thái thái cùng lão gia không có những hài tử khác, nói đến cùng, hiện tại liền đã xem như là đồ của đại tiểu thư, tự kiểm tra đồ đạc của mình, người bên ngoài tự nhiên không có quyền lợi lắm miệng.
Vẻ mặt hai người thất bại liếc nhau, cũng ngượng ngùng ở lại nơi này để Tiết Thần nghi ngờ, cắn răng một cái, liền đề xuất cáo lui.
Tiết Thần nâng mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi một chút, nhếch nhếch môi, lại bỗng nhiên nghe thấy Khâm Phượng ở bên ngoài nói một câu:
“Đại tiểu thư, Đồng nương cầu kiến.”
Tiết Thần thấy lưng hai quản sự rõ ràng cứng ngắc, sau đó mới dùng âm thanh tất cả mọi người đều nghe thấy nói với Khâm Phượng đứng ngoài nói:
“Mau mời Đồng nương đi gian phía Tây, ta cùng hai vị quản sự nói xong, một lát sẽ đi qua, trước tiên mời bà uống trà lúa mạch, Đồng nương thích uống cái kia.”
Trình độ thân sơ như này, cao thấp đối lập.
Hai quản sự mặt xám mày tro phất ống tay áo một cái, liền ra bên ngoài, vừa đúng lúc gặp Đồng nương đi đến chính phòng của tiểu thư, khoát tay, Đồng nương muốn chào hỏi với bọn họ, cũng không nghĩ tới ánh mắt hai quản sự nhìn bà ta hung ác đến cực điểm, nơi nào còn khiêm tốn với bà ta nữa, quăng tay áo, liền nổi giận đùng đùng với lướt qua Đồng nương.
Tuy rằng bọn họ vốn cũng không để một cô nương mười một tuổi vào mắt, nhưng sẽ không để lại nhược điểm để bị người ta nói.
Bởi vì thứ đó quá lớn, cũng không phải là dễ dàng chở về từ Đông phủ như vậy, cho nên, chậm trễ chút thời gian, lúc trở lại đã là lúc hoa đăng mới lên, màn đêm buông xuống.
Còn chưa đi đến khố phòng, đã thấy hai nha đầu ban ngày đại tiểu thư phái tới truyền lời, nhìn thấy các nàng, hai quản sự liền ngoắc tay để cho các nàng đi qua, nói:
“Các ngươi đi hồi báo với đại tiểu thư, thứ đó đã chở về, lúc thái thái đoạn thất ( 49 ngày) muốn đặt ở chỗ nào?”
Nói đúng ra nguyên nhân Tiết Thần để cho bọn họ đi lấy tấm bình phong lớn về là, nàng muốn bày ra tại hôm đoạn thất của thái thái, mà cái này bình phong lớn là lúc trước Tiết thái phu nhân đưa cho Tiết Vân Đào làm lễ vật đón dâu, dùng chất liệu làm công đều hết sức quý báu, là tác phẩm hết sức đắc ý của Nhất Long đại sư hồi đó, hiện tại trên thị trường thiên kim khó cầu, hai năm trước, Đông phủ cô nãi nãi xuất giá thì Tiết thái phu nhân đích thân đến phủ lí, mượn của Lô thị về, Lô thị vẫn luôn ngại đi Đông phủ lấy về, cho nên vẫn luôn đặt tại Đông phủ lí, kiếp trước Tiết Thần từng nhìn thấy qua cái đồ trang trí này ở Đông phủ lí, cũng hỏi qua nguyên do, cho nên mới biết được.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, vẻ mặt tươi cười tiến ra đón, vừa hành lễ với hai vị quản sự trên năm mươi tuổi, một bên cười ngọt ngào đáp: “Vâng, chúng nô tì chờ một hồi liền trở về bẩm báo tiểu thư. Nhưng mà trước tiên, còn thỉnh cầu hai vị chưởng quỹ lấy mấy thứ này từ trong phủ khố ra, tiểu thư nói, tháng 6 là sinh thần của Đông phủ lão thái gia, quý phủ chúng ta có việc tang lễ, không thích hợp gióng trống khua chiêng tham dự, cháu gái là nàng nên chuẩn bị đồ gì đó mới được, nơi này viết đều là tiểu thư chọn từ danh mục đồ cưới của thái thái, Đồng nương cũng nói mấy thứ này thích hợp, hiện tại liền mời hai vị quản sự lấy mấy thứ đó đến, phái người cho đưa đến Thanh Tước cư đi, tiểu thư đang chờ chọn đấy.”
Hai quản sự nhận lấy danh sách trong tay Khâm Phượng, nhìn lướt qua, sắc mặt Ngô quản sự liền thay đổi, giao cho Lưu quản sự bên cạnh, sau đó Lưu quản sự thấy cái danh sách kia, sắc mặt cũng thay đổi.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên liếc nhau, sau đó Chẩm Uyên lại nói tiếp:
“Hai vị quản sự vừa trở về, có lẽ là cũng hơi mệt chút, nếu không ăn cơm chiều trước, sau khi ăn cơm chiều, thì để cho người đưa đồ tới Thanh Tước cư đi. Trước hết chúng ta về chỗ tiểu thư đã.”
Ngô quản sự gọi hai nha đầu lại, sắc mặt ngưng trọng giơ danh sách hỏi:
“Tờ giấy này, là Đồng nương cho tiểu thư?”
Khâm Phượng một thân hồng y, một đôi mắt xếch biết nói chuyện hơi cong cong, liền cười nói: “Cũng không phải là Đồng nương cho. Bằng không, làm sao chúng ta biết được trong đồ cưới có những thứ gì. Ban ngày tiểu thư bảo chúng ta đến hỏi hai vị quản sự, các quản sự vội, liền đến Đồng nương, cũng là ngàn chọn vạn tuyển, mới chọn nhiều thế này đồ.”
Sắc mặt của Ngô quản sự cùng Lưu quản sự trở nên vô cùng cổ quái, sau khi hai người liếc nhau, liền cúi đầu không nói.
Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên thừa dịp thời điểm này, liền xoay người rời khỏi khố phòng ngoại viện.
Sau khi các nàng đi rồi, lúc này hai quản sự mới nhìn nhau nói: “Đây là đồ mà Đồng nương chọn để lấy lòng tiểu thư, sao bà ta không mang những thứ bà ta lấy đi cho tiểu thư chọn? Nay ngược lại đặt chúng ta đặt trên lửa nướng, hừ.”
“Bà ta bất nhân với chúng ta, chúng ta cũng không cần giảng nghĩa khí với bà ta, bà ta vạch trần chúng ta cho tiểu thư biết, dù sao chúng ta cũng nuốt nhiều, một khi đã như vậy, bà ta cũng đừng nghĩ muốn động vào sổ sách. Muốn ăn đen sao, cũng muốn xem bà ta nuốt số đồ này như thế nào!”
Thì ra, Tiết Thần sai lầm, danh mục viết trên danh sách là đồ vật mà đời trước nàng dùng cách nào cũng không tìm được, muốn thừa dịp đời này, lúc đồ cưới của Lô thị còn thập phần hoàn hảo, không có bị người chia cắt, sớm cố định đồ vật cho lại, mà thực khéo là, Tiết Thần lựa chọn mấy thứ này, chính là phần mà trước đó hai quản sự cùng Đồng nương thương lượng chia cắt xong, nói trước rồi chờ tang sự thái thái vừa qua, liền nghĩ biện pháp chuyển mấy thứ này ra khỏi phủ, nhưng mà nay thái thái còn chưa đoạn thất, Đồng nương đã bán bọn họ cho đại tiểu thư, có lẽ là muốn mượn tay đại tiểu thư diệt trừ bọn họ, sau đó bản thân bà ta độc chiếm đồ cưới của thái thái.
Dã tâm của nữ nhân này thực sự quá lớn. Nay chỉ là thương lượng lấy một phần nhỏ, bà ta đã không chờ được, xoay mặt liền nói cho tiểu thư, sau này cuộc mua bán đồ cưới của thái thái này đoán chừng là không làm được. Vốn giữa ba bọn họ không có mấy tín nhiệm, nay Đồng nương đẩy bọn họ đến bước này, thật sự là hoàn toàn chọc giận hai quản sự, lúc này lấy đồ từ trong khố phòng, cùng nhau cầm danh mục đồ cưới của thái thái, đi tới Thanh Tước cư.
Ở Thanh Tước cư, Khâm Phượng hỏi Tiết Thần có muốn bày cơm hay không, đầu tiên Tiết Thần là hỏi Tiết Vân Đào, mấy ngày nay Tiết Vân Đào đều mặc tang phục chạy đi chạy lại, đi sớm về muộn, thời điểm này cũng không ở trong phủ, cho nên, bình thường cơm chiều Tiết Thần đều dùng ở Thanh Tước cư.
Nhưng mà hôm nay, Tiết Thần lại không cho Khâm Phượng dọn cơm, mà là nói chờ một chút rồi ăn, quả nhiên lời còn chưa nói bao lâu, bên ngoài liền truyền đến tin tức Ngô quản sự cùng Lưu quản sự của khố phòng cầu kiến, Tiết Thần như là đã sớm chuẩn bị sẵn vậy, đứng dậy đi đến Bão Hạ.
Hai quản sự thấy Tiết Thần, hận không thể giao phó ngay ở Bão Hạ với Tiết Thần, Tiết Thần mang theo bọn họ đi phòng khách.
Đi vào, hai quản sự liền tiến lên nghênh đón, nói với Tiết Thần:
“Tiểu thư, ban ngày ngài bảo chúng ta cầm danh mục đồ cưới của thái thái đến, khi đó chính là đang bận, danh mục đồ cưới của thái thái tất cả đều ở trong này, tiểu thư mời ngài xem qua.”
Ngô quản sự nói xong, Lưu quản sự liền bưng một chiếc khay bằng gỗ dâng lên Tiết Thần, trong khay, có hai quyển sổ một lớn một nhỏ chồng lên nhau, thoạt nhìn có mấy cái năm đầu, giống như quyển sổ mà lúc trước Đồng nương cầm đến lừa gạt Tiết Thần, đây chính danh sách là đồ cưới của Lô thị. Tiết Thần sẽ không thật sự cho rằng sau này hai quản sự này sẽ hết hi vọng với đồ cưới của Lô thị, cho nên mới giao hết danh mục đồ cưới của Lô thị ra, bọn họ nhất định là nghĩ đường lui, bởi vì không biết Đồng nương cáo bao nhiêu bí mật, nếu mà lấy thiếu, trái với lời bà ta nói, sẽ để bà ta bắt được cái chuôi, nay bọn họ lấy hết danh mục đồ cưới của thái thái ra, chờ tiểu thư xem qua rồi, tất cả đồ cưới không hoàn vào được khố phòng, cũng coi như là lại trở về trong tay bọn họ. Khi đó, bọn họ bình an vạch trần sự việc này, không có Đồng nương xen vào, bọn họ tùy thời tùy chỗ có thể vụng trộm chuyển đi.
Tiết Thần chỉ nhìn lướt qua, ngay lúc đó trong lòng hơi khiếp sợ, từ trước chỉ biết đồ cưới của Lô thị nhiều, nhưng mà lại không biết có nhiều như vậy, xem ra, kiếp trước nàng liều mạng vớt về những kia, căn bản không phải là bảy thành, có lẽ chỉ năm thành là nhiều, Lô gia gả nữ nhi Lô thị này đi, thật đúng là hạ vốn gốc, kiếp trước cứ để người ta im hơi lặng tiếng cấu xé, Tiết Thần thầm hận trong lòng.
Ở mặt ngoài lại muốn duy trì bình tĩnh, mỉm cười sâu với hai quản sự, ngọt ngào xinh đẹp giống như là đầu hè vậy, trong khờ dại lộ ra thuần mĩ, giống như là bộ dáng của một cô nương yêu kiều, làm cho tâm hai quản sự thoáng bình tĩnh chút.
Như thế nào đi nữa, đại tiểu thư vẫn chỉ là tiểu cô nương mười một tuổi, có thể thành chuyện gì, Đồng nương có thể lừa gạt nàng, chẳng lẽ đầu óc bọn họ còn không bằng Đồng nương? “Hai vị quản sự cực khổ rồi. Ta chỉ là cảm thấy ngày thái thái đoạn thất phải làm to một chút, liền nhớ đến Đông phủ có một tấm bình phong lớn, nghe thái thái nói, đây chính là bảo bối, ai thấy được đều nói tốt, cũng là muốn cho thái thái đi càng thêm thể diện chút mà thôi, hai vị quản sự cũng đừng chê ta nhỏ nhiều chuyện.”
Ngô quản sự cùng Lưu quản sự liên tục xua tay nói không dám, thấy Tiết Thần bình tĩnh tự nhiên uống trà, lại không hề đề cập tới chuyện Đồng nương mật báo, ngực hai người lúc trước còn thoáng bình phục, bất giác lại lung lay, Tiết Thần yên lặng uống mấy ngụm trà, sau đó mới kinh ngạc nhìn về phía hai vị quản sự, giọng nói thanh thúy nói:
“A? Hai vị quản sự còn có chuyện gì sao?”
Toàn thân Ngô quản sự cùng Lưu quản sự đều căng thẳng, trên mặt Ngô quản sự lộ ra khéo đưa đẩy cười, thăm dò hơi Tiết Thần:
“Ách, không biết tiểu thư còn muốn hỏi gì hay không.” Nói xong lời này, ánh mắt Ngô quản sự liếc một cái về phía danh mục đồ cưới của thái thái còn đang ở trong khay, ám chỉ Tiết Thần có thể hỏi bọn họ một câu liên quan đến chuyện này, nào ngờ Tiết Thần lại quyết đoán lắc lắc đầu, nói:
“Ách, Ngô quản sự nói là cái này nha! Không cần các ngươi, chờ một lúc nữa Đồng nương đi tới, ban ngày bà đến chỗ ta nói cũng nhiều đồ như này, nói buổi tối sẽ đi tới giảng giải với ta, chắc một lát nữa là đến rồi, ta có cái gì nhìn không hiểu, chỉ cần hỏi bà là được, lúc này không còn sớm, hai vị quản sự vẫn là mau trở về chút đi.”
Ngô quản sự nghe được Tiết Thần nói Đồng nương, mặt liền biến sắc, một bên Lưu quản sự lộ ra sắc mặt khó xử, chỉ chỉ danh mục trên bàn, nói:
“Vậy những thứ này...”
Tiết Thần thong dong cười một tiếng, một bộ "Ta không làm chuyện thẹn với lòng’, quang minh chính đại lắc đầu, khóe miệng mỉm cười thành đường cong, quả thực có thể làm người ta ngọt phát ngấy, chỉ nghe nàng nói:
“Những thứ đó để ở chỗ này của ta, hai vị quản sự còn chưa yên tâm sao? Đồng nương đối với ta rất yên tâm đấy.”
“...”
Đại tiểu thư dòng chính đều nói như vậy, cho dù trong bụng hai quản sự còn có lời, cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Những thứ đó là chính bọn họ cam tâm tình nguyện lấy tới, vốn nghĩ tranh công, mất một buổi, giao phó với tiểu thư một phen, còn mang đồ về, nhưng mà tiểu thư căn bản không hỏi bọn họ, còn nói rõ muốn hỏi Đồng nương, mấy thứ này đều là của thái thái, thái thái cùng lão gia không có những hài tử khác, nói đến cùng, hiện tại liền đã xem như là đồ của đại tiểu thư, tự kiểm tra đồ đạc của mình, người bên ngoài tự nhiên không có quyền lợi lắm miệng.
Vẻ mặt hai người thất bại liếc nhau, cũng ngượng ngùng ở lại nơi này để Tiết Thần nghi ngờ, cắn răng một cái, liền đề xuất cáo lui.
Tiết Thần nâng mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi một chút, nhếch nhếch môi, lại bỗng nhiên nghe thấy Khâm Phượng ở bên ngoài nói một câu:
“Đại tiểu thư, Đồng nương cầu kiến.”
Tiết Thần thấy lưng hai quản sự rõ ràng cứng ngắc, sau đó mới dùng âm thanh tất cả mọi người đều nghe thấy nói với Khâm Phượng đứng ngoài nói:
“Mau mời Đồng nương đi gian phía Tây, ta cùng hai vị quản sự nói xong, một lát sẽ đi qua, trước tiên mời bà uống trà lúa mạch, Đồng nương thích uống cái kia.”
Trình độ thân sơ như này, cao thấp đối lập.
Hai quản sự mặt xám mày tro phất ống tay áo một cái, liền ra bên ngoài, vừa đúng lúc gặp Đồng nương đi đến chính phòng của tiểu thư, khoát tay, Đồng nương muốn chào hỏi với bọn họ, cũng không nghĩ tới ánh mắt hai quản sự nhìn bà ta hung ác đến cực điểm, nơi nào còn khiêm tốn với bà ta nữa, quăng tay áo, liền nổi giận đùng đùng với lướt qua Đồng nương.
Danh sách chương